Chương 135: Bữa tiệc dưới trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao em lại ở đây? Em tìm gì sao, cô gái?

Chàng trai mỉm cười lịch thiệp. Miko chớp mắt một cái, hình như cô nhớ ra anh rồi. Anh chính là một trong những người đi theo đàn anh Dara:

- A, em tìm khu ẩm thực, nhưng, hình như sai sai rồi.

- Em đi sai đường rồi. Để anh gọi người đưa tận phòng cho em. Em gọi món gì?

- Anou... Há cảo, xiên nướng... Thêm bánh Crepe nhân mặn nữa ạ. Em ở chung phòng Izu. Phòng ba người nhé anh!

- Được rồi, anh sẽ gọi ba phần sang phòng cô bé Hội trưởng. Bây giờ thì em đi theo đường này, rẽ trái là về phòng.

Chàng trai vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm, gập người một cái rồi làm động tác mời lịch thiệp. Miko cũng vội cúi đầu:

- Cảm ơn anh, em nhớ rồi. Phiền anh quá.

- Đây là công việc của anh, không phiền đâu cô bé.

Miko cười tươi, vui vẻ quay lưng trở gót đi về hướng phòng của mình, chợt cô đột ngột quay lại:

- À, em có thể biết tên của anh không?

Đáp lại cô gái, là một sự yên tĩnh đến lạ thường. Chàng trai lịch lãm ấy đã biến mất không chút dấu vết.

Miko chỉ còn biết thở dài:

- Anh ta nhanh chân thật.

Trên một tán cây to rậm rạp cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu bạch kim được kẹp gọn gàng hai bên tai đong đưa nhẹ đôi chân trắng nõn, mắt chưa hề rời khỏi bóng dáng của Miko cho tới khi cô nữ sinh này đi khuất hẳn:

- Anh sợ hãi đến vậy sao, Kanjo?

Chàng trai lịch lãm với mái tóc bạch kim hớt gọn khe khẽ thở dài. Anh chính là người vừa mới bắt chuyện với Miko, cũng chính là vị thần thấu cảm đã từng "sống kí sinh" trong linh hồn trong trẻo của cô gái này suốt bao nhiêu năm trời. Anh cựa mình, đứng dựa người vào thân cây, khóe môi mỏng cong nhẹ, vẽ nên một nụ cười buồn:

- Ừ. Tôi sợ... Sợ cô ấy sẽ lại một lần nữa... khen tên của tôi thật đẹp...

--------

Mochi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã bị bạn bè trong lớp lôi ngược ra ngoài để tham gia đủ các trò chơi ngoài trời. Khi mọi người hầu như đã mệt phờ ra thì giờ ăn trưa cũng đến. Tất cả học sinh được tập trung đến khu ẩm thực và thỏa thích chọn các món ăn thức uống mà mình ưa thích. Nhà trọ Konansou không chỉ nổi tiếng về lối kiến trúc đẹp mà còn vì lối phục vụ tận tình cùng ẩm thực truyền thống tuyệt hảo. Những món ăn ở đây không thể chê vào đâu được. Mặc dù các học sinh ở đây đều là những thiên kim quý tử không thiếu gì của ăn của để, nhưng không ai có lấy một câu phàn nàn. Ngay cả kẻ khó tính về ẩm thực như Mochi cũng phải gật đầu tán thưởng.

Ăn uống no nê, một số học sinh lại kéo nhau đi ngắm cảnh, chụp hình các kiểu con đà điểu, một số trở về phòng nghỉ, một số lại tụ tập chơi trò chơi. Khu nhà trọ Konansou tự nhiên trở nên náo nhiệt hơn nhiều so với vẻ yên tĩnh thường ngày. Cũng may là nhà Tian đã thuê trọn nơi đây, chứ không thì có lẽ cũng không ai thuê phòng ở đây mà có thể ngủ nghỉ được.

Mọi chuyện tiếp diễn rất suôn sẻ, và có lẽ ngày đầu tiên sẽ kết thúc êm đẹp như thế, nếu như... đêm hôm đó, nhóm nam sinh 12A1 không tìm cách lôi kéo Mochi ra ngoài để tham gia bữa tiệc ngoài trời.

"Xoạch".

Cửa lùa của phòng nào đó nhanh chóng được mở ra.

- Đây là phòng của Mochi phải không đây?

Một nhóm ba nam sinh đứng ở ngoài, vừa mở cửa đã thấy mái tóc bạch kim quen thuộc vẫn đang thờ ơ nằm lướt điện thoại, hoàn toàn không chú tâm đến chuyện vừa xảy ra. Như đã quá quen với phản ứng của anh chàng Triple S này, ba nam sinh bắt đầu cười toét và chui thẳng đến chỗ Mochi:

- Mochi, ra dự tiệc ngoài trời với lớp đi!

- Đúng rồi, vui lắm đó, mấy khi được tận hưởng cảm giác dã chiến này đâu.

- Đừng lo, thức ăn nước uống tuy dã chiến nhưng vẫn đảm bảo hợp vệ sinh. Bọn này biết tính cậu sạch sẽ mà.

- Chúng ta cùng lớp, quý cậu lắm nên mới mời đó.

- À, có cả lớp trưởng cũng tham gia nữa...

Đôi mắt hờ hững nào đó đang dán trên màn hình điện thoại chợt lóe lên một chút...

Và... nhóm nam sinh thành công lôi kéo được Mochi ra ngoài.

Hiện tại cũng đã hơn mười một giờ đêm, đa phần mọi người đã về phòng ngủ nên khung cảnh khu nhà trọ Konansou này khá vắng vẻ. Chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích loáng thoáng đâu đó sau những bóng cây nhập nhoạng dưới ánh trăng vằng vặc. Cảnh vật về đêm ở nơi đây càng trở nên thâm trầm và bí hiểm hơn gấp bội so với ban ngày.

Bữa tiệc nhỏ được tổ chức ở một góc vắng sau khuôn viên khu trọ của nam sinh rộng lớn. Đúng như lời của nhóm nam sinh đã nói, bữa tiệc này tổ chức theo kiểu dã chiến: những món xiên nướng, món chiên lăn bột, món lẩu bày tròn ngay giữa, xung quanh là hầu như đủ mặt nam sinh 12A1, chỉ thiếu vài người không tham gia chuyến du lịch, và thiếu cả Sal nữa.

Tất nhiên, cũng không có Izu ở đây. Điều đó khiến cho khuôn mặt nào ấy thoáng tối lại một chút.

- Ủa, còn Sal đâu? - Một nam sinh trong nhóm 12A1 đang ngồi quanh bữa tiệc vừa thấy nhóm người từ xa đã cất tiếng hỏi trước.

- Chẳng thấy cậu ta đâu cả. Không biết khuya thế này rồi mà cậu ta còn đi đâu nữa.

- Thôi kệ hắn đi, không chừng lại có nữ sinh nào rủ rê đi ngắm trăng rồi. Trăng hôm nay tròn đẹp đến thế mà...

- Cơ mà lôi được cả cái tên mặt lạnh kia đến đây luôn là hay rồi.

Nam sinh đứng cạnh Mochi cười nhăn răng:

- Cậu ta vừa nghe đến lớp trưởng là ra liền đó. Thật xin lỗi, Mochi, bọn này chỉ muốn rủ cậu tham gia cùng thôi, không cố ý gạt cậu đâu.

Vừa nói, cậu ta vừa ấn Mochi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh chỗ của mình. "Cái tên mặt lạnh" nào đó cũng đành cả nể mặc cho bạn cùng lớp làm gì thì làm. Anh hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ muốn làm bạn với anh thôi. Chỉ là... với cái tính cách của anh, hòa nhập vào tập thể thế này, đúng là có chút không quen. Bởi thế, rốt cuộc thì người mở miệng tiếp theo vẫn là cậu bạn nhiệt tình vừa ấn anh ngồi xuống:

- Cứ thoải mái đi Mochi. Ở đây thì ai cũng như ai thôi. Tớ biết thừa cậu ngoài lạnh trong nóng mà, có phải không?

Một nam sinh khác hào hứng tiếp lời:

- Phải phải, chàng trai SSS của lớp chúng ta chẳng phải đã có người trong mộng rồi sao? Mochi, ghim cậu nhé, còn lâu tụi này mới tin cậu là "trai cong". Rõ ràng là cách cậu đối xử với lớp trưởng lớp chúng ta... Hm, có chút ý tứ mà.

- Uầy uầy, cả cái lớp này có ai mà nhìn không ra chứ? Hình như có mỗi Izu là ngây thơ thôi.

- Ấy, theo tớ thấy thì Izu rõ ràng là đã thay đổi rất nhiều. Năm ngoái cậu ấy nghiêm quá, giống như một bông hoa hồng cao quý và mỹ lệ, khiến cho người ta chỉ dám nhìn mà không dám chạm. Lỗ mãng chạm vào, chắc tới cái răng cũng chẳng còn.

- Đúng rồi đó, tớ thấy cậu ấy bây giờ càng ngày càng xinh đẹp, lại hay cười hơn trước nhiều nữa. Quả là một cô gái hoàn hảo. Tiếc là, cô ấy hình như chẳng quan tâm gì đến tớ.

- Cô ấy bận quan tâm "ai kia" rồi, phải không Mochi?

Mochi nãy giờ vẫn ngồi thản nhiên ăn mấy miếng đồ chiên, bây giờ mới nhàn nhạt phủ nhận:

- Mọi người nghĩ quá xa rồi. Tôi và Zu chẳng có gì cả.

- Uầy uầy, còn gọi nhau thân mật thế kia... Tụi này học với cô ấy hơn cả năm rồi mà còn chưa dám gọi như thế nhá. Khai thật đi, chàng trai, bao giờ cậu mới định bày tỏ? Không nhanh là mất đấy nhá. Tụi này cũng có bạn gái hết rồi nên mới tốt bụng bắc cầu cho hai người đấy.

Một nam sinh chống cằm, hóm hỉnh. Mochi khe khẽ thở dài. Anh chẳng nghĩ là bản thân sẽ trở thành tâm điểm của bữa tiệc này. Đưa tay nhấp một ngụm nước mát trước sự chờ đợi của mấy chục ánh mắt với mấy chục biểu cảm khác nhau, Mochi toan tiếp tục phủ nhận thì bỗng... một cỗ nóng bỏng xộc lên trên mũi, lan tỏa xuống khắp cuống họng đến đan điền. Chiếc ly nhỏ bị thả rơi xuống đất vỡ tan tành. Vài chục con mắt đang trông đợi kia cũng không khỏi giật mình trước sự việc vừa xảy ra.

- Mochi, cậu làm sao...

- Cái đó... mọi người đã rót cái gì cho tôi uống?

Mochi trừng mắt nhìn đống mảnh vỡ tan tành, thất kinh lùi lại, một tay hoảng loạn cố chùi hết thứ chất lỏng còn dính trên môi.

- Rượu vang Pháp, tớ mang đến... Đừng nói là cậu không biết uống rượu nhé.

Rượu!

Rượu của con người... cũng như thế sao?

Ngước mắt lên cao, mặt trăng hôm nay thật tròn... Quá tròn...

Ngay lập tức Mochi bật dậy quay đầu định bỏ chạy, thế nhưng cổ tay của cậu đột ngột bị giữ chặt:

- Này, tớ biết rồi nhá, cậu cố tình kiếm chuyện để chuồn đi phải không?

Nam sinh bên cạnh toét miệng cười nham hiểm, tay gắt gao nhất quyết không chịu buông Mochi ra. Cùng lúc đó, vài nam sinh khác như hiểu ra lời cậu bạn, liền ùa tới giữ chặt Mochi.

- Đừng hòng nhé Mochi! Đàn ông con trai thì phải can đảm lên chứ, trốn thế nào được...

- Đừng nói là cậu định để con gái nhà người ta mở lời trước nhé, Mochi!

Thế là mỗi người một câu, cùng nhau hùa vào cố giữ lấy Mochi trong sự vùng vẫy của anh chàng. Mochi càng lúc lại càng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi bên trong cơ thể...

Anh... không thể cản nó lại rồi.

Sự vùng vẫy đột nhiên biến mất. Mochi bỗng chốc nằm im dưới sự kìm giữ của các nam sinh 12A1.

- Ể? Này, chịu ngoan ngoãn rồi sao?

- Ha, phải thế chứ. Cậu có giỏi cách mấy thì vẫn phải cúi đầu trước kẻ địch đông thôi, he he...

Mấy nam sinh bắt đầu cười toe toét trêu chọc Mochi. Dưới ánh trăng vằng vặc, mái tóc bạch kim như càng trở nên óng ánh hơn với cái màu sắc mê hoặc ấy. Chàng trai khẽ động, mái tóc đang che phủ trên mặt nhẹ nhàng trượt xuống, để lộ cặp đồng tử bàng bạc lạnh lẽo đến vô cảm:

- A... Vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro