Chương 140: Đừng đi nữa nhé, Raizusa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, đôi đồng tử bàng bạc càng trở nên huyễn hoặc hơn bao giờ hết.

- A!

Izu hoảng hốt, chỉ kịp la một tiếng rồi liều mạng gỡ tay anh ra.

Thế là thế nào?

Rõ ràng anh Dara đã nói hắn sẽ trở lại trạng thái bình thường khi tỉnh dậy mà!

Cái tình huống quái đản này nghĩa là làm sao đây?

Quanh đi quẩn lại, cô vẫn bị hắn bắt được.

Cô không thể la. Cô không thể đánh động cho mọi người kéo đến. Nhưng cô còn phải giữ mạng. Cái mạng nhỏ của cô, cô chưa muốn mất đâu.

Mắt thấy hung thần vừa bật dậy đã chồm tới phía mình, Izu quýnh quáng vừa cố lùi lại vừa tìm cách uốn bảy tấc lưỡi với hi vọng mong manh là kéo dài mạng sống của mình thêm một chút nữa:

- Đ... đừng lại đây. Mochi, tớ không phải là đối thủ của cậu. Tớ yếu lắm, không đánh lại cậu đâu. Thả tớ ra... Tớ... A...

- Đừng đi!

Mochi đột ngột vươn tay đến. Izu còn chưa kịp phản ứng gì, cả thân hình mảnh mai đã nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ.

Lạnh...

Nhưng có thể thiêu đốt trái tim cô.

Ý thức của cô không biết đã bay đi đâu mất. Cho đến khi dãy âm thanh ngắt quãng lại vang lên bên vành tai nhỏ nhắn...

- Đừng đi... Làm ơn... đừng đi nữa...

- Ở đây... với anh.

Izu thoáng sửng sốt. Hắn vẫn vùi đầu vào bên vai cô. Bàn tay hắn siết chặt, nhưng lại có chút run rẩy, giống như đang sợ hãi một điều gì đó...

Không, không chỉ vòng tay, cả người hắn cũng run rẩy. Giọng nói của hắn nặng nề, đứt quãng. Giống như vừa giữ lại được niềm tin trong cơn tuyệt vọng.

Dù khó nhọc, nhưng dãy âm thanh ấy vẫn liên tục vang lên.

Tha thiết... chân tình...

Như chỉ sợ, dừng lại một chút, cô sẽ biến mất...

- Xin em, ngoan ngoãn ở cạnh anh đi.

- Anh không ép em phải ở bên anh mãi mãi. Anh... chỉ cần một kiếp người của em. Chỉ một kiếp thôi...

- Tại sao, tại sao em lại rời bỏ anh, không nói lấy một lời. Tại sao?

- Xin em, đừng đi nữa... Đừng như thế nữa. Anh tìm thấy em rồi. Dù em có đến tận Thiên đàng hay Địa ngục, anh cũng sẽ mang em trở về. Anh sẽ không để em đi nữa đâu... Bởi vì anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em. Anh thực sự rất yêu em...

Nói đến những câu cuối cùng, Mochi như muốn gào lên. Giọng nói của anh cũng theo đó mà trở nên khàn đặc, nhưng... nó lại khiến cho Izu bị chấn động mạnh. Chấn động đến mức ngớ ngẩn.

Vừa rồi... là tỏ tình ư?

Mochi... tỏ tình với mình?

Dù hắn không phải đang ở trạng thái bình thường, nhưng... kia, có đúng là tỏ tình?

Chợt, Izu cảm thấy trời đất điên đảo. Choáng váng định thần lại, cô đã nằm gọn trên tấm nệm êm ái. Hai bên người là đôi bàn tay đang chống xuống của kẻ vừa kéo ngã cô. Gương mặt thiên thần mà cô từng xuýt xoa cả ngàn lần hiển hiện ngay phía trên. Khóe mắt vẫn ngân ngấn hai hàng lệ chảy dài, đẹp đến vô thực...

Ánh nhìn ấy, tha thiết và mị hoặc...

Giống như một lưỡi câu hồn, có thể khiến cho người đối diện mất dần đi nhận thức...

Mochi chầm chậm cúi người xuống, hôn phớt trên hàng mi dài run rẩy của cô gái. Môi mỏng theo đó nhẹ nhàng trượt xuống gò má trơn mịn, lại đổi hướng lướt qua vành tai nhỏ nhắn. Hơi thở lành lạnh khiến cho Izu không tự chủ mà run nhẹ.

Cả người cô như không còn là của cô nữa.

Cả tâm trí cũng bắt đầu lơ mơ.

Cô không nhớ mình là ai và vì sao đang ở đây...

Cô chỉ biết, bản thân không hề bài xích người con trai này. Có một cỗ cảm xúc nào đó chợt trỗi dậy, vừa quen lại vừa lạ. Gương mặt cô đỏ bừng. Trái tim nhỏ bé như muốn nổ tung. Hô hấp dường như đình trệ. Một bên vai áo ngủ từ lúc nào đã trượt xuống, để lộ bờ vai trắng mịn và cặp xương quai xanh đẹp mê hồn. Giọng nói quen thuộc nhè nhẹ lại theo khóe môi rót vào tai cô:

- Đừng đi nữa nhé. Anh... yêu em, Raizusa...

Đôi mắt đẹp nào đó chợt mở bừng.

Raizusa!

Chỉ vài tiếng thôi, đã đột ngột kéo Izu trở về với thực tại.

Cô đang làm gì thế này? Rõ ràng là ban đầu cô chỉ đến đây để xem hắn có ổn chưa thôi mà. Sao bây giờ lại ở trong tình huống kiểu này? Và... dưới sự thay thế của một người nào đó... tên là Raizusa.

Trái tim chợt như bị siết chặt. Đau đớn và chua xót.

Izu cắn răng dùng hết sức bình sinh đẩy Mochi ra.

- Cậu... tránh khỏi người tôi ngay!

- Rai, em sao vậy?

- Tránh ra!

- Em lại muốn bỏ đi sao? Rai! Rai!

"Chát".

Một bên má Mochi lập tức in năm dấu tay rõ rệt. Izu nghiến chặt răng, cố nuốt uất nghẹn vào lòng, nhưng nơi khóe mắt của cô đã dâng trào lệ đắng. Chàng trai bỗng giật mình, ngưng không cố gắng giữ cô lại nữa. Ánh mắt bàng bạc sáng có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi mắt rưng rưng của cô:

- Em... lại đổ mồ hôi mắt. Là do anh không tốt, phải không? Anh khiến em buồn, phải không?

Lời nói của anh chân thành và da diết, có mặc cảm, và có cả sợ hãi, nhưng Izu không muốn nghe thêm bất cứ thứ gì nữa. Cô cố dùng sức đẩy mạnh chàng trai sang một bên rồi bật dậy chạy thẳng ra khỏi phòng.

Đôi bàn chân mảnh mai còn chẳng kịp mang lấy dép, Izu cứ thế chạy băng băng vô định trong đêm. Gió lạnh lại một lần nữa thừa dịp ùa đến từng cơn rét mướt, thoáng chốc đã nhuộm tái gương mặt đỏ bừng của cô gái. Cô không thể ở nơi đó thêm một giây phút nào nữa, vì nơi đó... còn nguy hiểm gấp bội cái không gian ma quái mà Shippo đã đưa cô đến.

Con người đó... quá sức mê hoặc.

Cô sợ... Sợ bản thân lại bị mất kiểm soát.

Bây giờ, cô cảm thấy rất xấu hổ. Trời ạ! Cô trở thành kẻ háo sắc từ bao giờ vậy? À, đúng là cô cũng có chút háo sắc từ lâu, nhưng chỉ là một chút thôi mà. Bây giờ lại... đánh mất cả lý trí thế này...

Xấu hổ chết mất!

Thật không biết, sau khi tỉnh táo lại thì hắn có nhớ gì hay không, nếu có, chắc cô chỉ có nước độn thổ.

Chạy còn chẳng được bao xa, hai chân cô đã rã rời, phần vì cái lạnh xâm nhập, phần vì cái mệt cũng ngấm. Cô đã hoạt động như con thoi suốt đêm nay rồi còn gì. Tất cả chỉ vì... con người ấy, vậy mà hắn... lại gọi tên một người con gái nào đó, không phải cô.

A... Mà tại sao cô lại khóc nhỉ? Cô có lí do gì để buồn đâu!

Đúng rồi, có lẽ cô buồn vì bản thân bị lừa gạt thôi. Raizusa là tên con gái. Một người con con gái nào đó hắn đã quen biết từ lâu. Hắn ta... vốn dĩ là con trai chính hiệu, nhưng hắn lại nói dối là không thích con gái. Mặc dù hắn không có trực tiếp nói với cô như thế, nhưng hắn có bao giờ thanh minh về giới tính của mình đâu.

Có lẽ... hắn cảm thấy nữ sinh xung quanh là phiền phức.

Có lẽ... hắn không muốn bất cứ người con gái nào đặt hi vọng tình cảm với mình.

Có lẽ... hắn yêu cô gái kia rất nhiều.

Và có lẽ... hắn chưa bao giờ xem cô là bạn.

Chuyện như thế, hắn còn chưa nói thật cho cô biết. Có thể cô cũng phiền phức quá đi, suốt ngày luẩn quẩn bên cạnh, cầu hắn dạy hết thứ này đến thứ khác...

Ừ thì, như thế đã sao chứ? Sau này cô không phiền hắn nữa là được chứ gì? Cô và hắn, không phải cũng chỉ là bạn cùng bàn thôi sao? Ơn cứu mạng của hắn, cô sẽ không bao giờ quên, trước sau gì cũng phải cố gắng trả đủ. Sau đó, lại là bạn cùng bàn, có gì phải lo lắng đâu chứ?

Vậy mà... Vậy mà tại sao, cô lại cảm thấy hạnh phúc khi hắn tỏ tình...

Vậy mà tại sao... bây giờ cô lại cảm thấy đau như thế?

Đôi chân nhỏ lảo đảo như sắp ngã. Cô gái cắn môi muốn bật máu, cuối cùng ngồi gục dưới một gốc cây cằn cỗi.

Từng biểu cảm trên gương mặt ấy, sự thiết tha chân thành trong đôi mắt ấy, cả hơi thở lành lạnh nhưng lại rất dễ chịu ấy nữa... Từng câu từng chữ của anh, vừa chân tình vừa xót xa, mãnh liệt nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi. Mặc dù biết rõ những thứ ấy không hề dành cho mình, nhưng tại sao trong tận đáy thâm tâm, cô vẫn có chút hi vọng là hắn đang tỉnh táo?

Cô đang mong đợi điều gì vậy?

Rốt cuộc cô đang bị cái gì vậy?

Đầu cô đã đập vào đâu mà cô không biết sao?

Cô đâu phải là chưa từng nghe người khác tỏ tình, tại sao lần này, chỉ có lần này... là cô cảm thấy xúc động...

Tại sao, chỉ có lần này... lí trí cô bị lấn át... Lấn át tuyệt đối.

Dường như cô không còn là cô nữa.

Không thể nào.

Chẳng lẽ... cô thích hắn sao?

- Chị làm gì ở đây?

Một giọng nói bất ngờ vang lên. Izu giật mình ngước lên, liền bắt gặp ngay hình ảnh của một người mà cô không hề nghĩ là sẽ gặp ở thời điểm này:

- R... Rashu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro