Chương 142: Ngón tay út và con quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu cũng có tay, sao không tự nắm đi?

Izu càng trở nên dè chừng với yêu cầu kì lạ của cậu bạn. Mochi không trả lời, nhưng đôi mắt vốn dĩ rất mị hoặc đã bắt đầu rưng rưng đầy ủy khuất khiến cho trái tim nhỏ bé của Izu suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông trời hỡi, tên này còn làm nũng. Hắn biết làm nũng cơ đấy!!! Có ai có thể cho cô biết hắn còn bao nhiêu biểu cảm không thể đoán nữa không?

Cô vịn chặt cửa, lòng bàn tay ướt đẫm. Cô phải giữ tỉnh táo hết mức có thể, không được để bản thân bị mê hoặc nữa. Izu mấp máy môi, chính cô cũng không rõ mình đang chuẩn bị nói cái gì nữa:

- Người xưa có câu, không được cho con quỷ giữ dù chỉ là một ngón tay út.

- Nhưng anh có phải quỷ đâu. Em biết anh là thiên thần mà.

- Phì! Cậu mà là thiên thần thì tớ chắc là Tổng lãnh Thiên thần rồi.

- Anh vốn dĩ là Tổng lãnh Thiên thần.

- Đừng có chọc tớ cười. Có Tổng lãnh nào mà vô kỉ luật như cậu đâu.

- Em giận anh chuyện gì sao? Tại sao cứ đứng đó hoài vậy?

Izu hít một hơi. Ánh mắt tên này có sức sát thương thật lớn. Cảm giác tự nhiên thấy có lỗi vừa rồi là sao vậy? Cô còn chưa có làm gì đâu. Muốn chạy còn không chạy được đây.

- Không có giận gì hết, chỉ là... muốn cậu đi ngủ thôi.

Mochi ngơ ngác một chút, rồi ủy khuất cụp mắt xuống:

- Em còn xưng hô kì lạ như thế nữa. Anh chỉ muốn chạm tay em một chút, sau đó sẽ đi ngủ mà.

- ...

Có gì đó vừa vỡ ra trong lòng Izu. Giọng nói nhè nhẹ của chàng trai lại vang lên. Nếu không phải do không gian quá mức yên tĩnh thì cô cũng khó mà nghe rõ.

- Thôi vậy, anh cũng không làm khó em... Để anh thức tới sáng cũng được.

Izu câm nín. Lại muốn đánh người rồi. Hắn mà không ngủ thì tình trạng bình yên của hắn bao giờ mới trở lại đây? Rồi hình như cô bị hoa mắt có phải không? Sao tự nhiên cảm thấy trên đầu hắn mọc một đôi tai cún con đang cụp xuống và đằng sau nhiều thêm cái đuôi ủy khuất vậy? Còn nữa, nói chuyện như hắn mà còn không phải là làm khó à?

Không thể để cho tình trạng này kéo dài mãi được, người khác mà phát hiện ra Mochi bất thường như thế thì rắc rối lắm. Izu chỉ còn có thể nhân nhượng, tìm cách dỗ cho tên này đi ngủ. Dù rằng không biết đến lúc tỉnh dậy hắn có trở lại bình thường hay chưa, nhưng mà phải thử.

Hơn nữa, chính Izu cũng không nhận ra rằng, dường như những biểu cảm vừa rồi của chàng trai đã đánh đổ được lớp phòng tuyến cuối cùng của cô rồi.

- Được rồi. Nhớ là phải ngoan ngoãn đi ngủ đó.

- Anh có bao giờ gạt em đâu.

- Ai mà tin được cậu.

Izu mím môi lưỡng lự một chút rồi cũng thận trọng tiến lại đưa một tay ra. Bất ngờ, cả tay cô bị kéo ghì, trời đất một lần nữa đảo lộn.

- Bây giờ mới gạt nè!

Mochi hài lòng ôm ngang eo nhỏ, dụi đầu vào tấm lưng mềm mại, khẽ thì thào:

- Đi ngủ thôi!

Izu vừa tức vừa thẹn, đỏ mặt ra sức giãy giụa, nhưng một câu sau của chàng trai khiến cô lập tức im bặt:

- Ngoan. Em mà cựa quậy thì anh lại thức đấy.

Izu ngượng chín mặt, lại chẳng dám nhúc nhích gì thêm. Chưa bao giờ... cô thật sự chưa bao giờ tưởng tượng được mình lại rơi vào tình huống ngáo ngơ thế này, bị một tên quỷ sứ đội lốt thiên thần giữ chặt mà chẳng thể la hét hay chống cự. Mỗi khi cô chuẩn bị có ý định vùng thoát thì tay hắn lại như có linh tính, gắt gao ghì lại khiến cô chỉ còn cách thúc thủ nằm yên. Chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể nằm đấy, tự nhủ sẽ đợi cho hắn ngủ say rồi lẻn trốn về sau vậy...

------

Rạng sáng ngày thứ hai của chuyến đi, ánh sáng chan hòa vạn vật. Cái lạnh lẽo dư âm từ đêm rét vừa rồi ở rừng núi Fuji rốt cuộc cũng giảm đi được một chút. Tuy nhiên, như thế cũng là quá tốt. Dù sao thì nơi đây cũng là nơi đặc trưng về cái lạnh, thời tiết được như vậy là ông trời quá ưu đãi với đoàn học sinh trường Kokka rồi.

Izu thức dậy từ rất sớm, tuy nhiên, so với bình thường thì vẫn trễ hơn một chút. Hiện tại đã hơn năm giờ rưỡi sáng. Tất nhiên, giờ giấc này là do tác giả... tự biết, chứ cô gái của chúng ta làm sao còn giữ được khái niệm thời gian sau một đêm dài lắm mộng như thế? Bây giờ, cô chỉ biết lơ mơ là mình vừa mới tỉnh dậy sau một giấc rất ngon. Một giấc ngủ đúng nghĩa, không chút mộng mị. Đây là lần thứ hai mà cô không bị rơi vào mộng cảnh, chỉ là gần đây, hình như mỗi lần vào chiêm bao là càng ngày cô càng lún sâu hơn thì phải. Chẳng biết rằng thay đổi này có được xem như là chứng rối loạn giấc ngủ cho riêng cô không nữa?

Izu vỗ vỗ trán, cố trở mình ngồi dậy, bất giác lại phát hiện cả người cứng đờ, có chút đau nhức. Có lẽ cô đã duy trì tư thế ngủ nằm nghiêng này cả đêm rồi, nhưng... sao cô có cảm giác có gì dó nằng nặng đè trên eo nhỉ?

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cánh tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô. Không chỉ thế, hơi thở đều đặn sau gáy, chăn đệm xa lạ, thêm cả cổ chân cô cũng bị chân ai đó đè lên đã khiến cô suýt chút nữa hét lên, nhưng cô kịp thời nhớ ra tình huống tối hôm qua: tên ôn dịch lừa đảo kia vẫn giữ rịt cô không buông. Vốn chỉ muốn đợi hắn ngủ say một chút rồi nhân cơ hội thoát ra chạy về phòng, nhưng thế này thì hay rồi, cô lại ngủ quên mất tiêu. Cả đêm qua cô hoạt động quá mức, chạy ngang chạy dọc đủ kiểu, nên sau đó mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.

Thật là... cho dù có mệt đến mức nào thì cũng đừng có "đóng đô" trong phòng con trai cả đêm như thế chứ!

Izu than thở, gõ gõ vào đầu mình tự trách, xong lại cắn răng xuýt xoa chỗ vừa bị đánh đau. Ngẫm nghĩ một chút, tình hình hiện tại còn gay go hơn. Mặc dù tiếng thở nhè nhẹ đều đặn phía sau gáy chứng tỏ rằng hắn vẫn ngủ say, nhưng Izu e rằng chỉ một cử động nhỏ của cô thôi cũng có thể khiến hắn thức giấc. Đến lúc đó, dù cho hắn đã trở về nguyên trạng hay vẫn như trạng thái tối hôm qua thì cô cũng không biết phải xử sự thế nào cho phải. Uầy... Dù có giải thích thế nào thì kết quả vẫn là cô xấu hổ chết mất. Nhưng nếu cứ như thế này thì cũng không ổn chút nào. Bằng mọi giá, cô phải thoát ra mà không làm hắn tỉnh dậy. Cơ mà, cô phải làm gì tiếp theo đây?

Bất giác, Izu nhớ lại cuộc nói chuyện với Dara vào đêm vừa rồi. Đôi mắt tròn mở to, cô liều mạng la hét trong đầu, cố dùng suy nghĩ của mình để mặc sức kêu cứu. Nếu mắt cô nhìn có giới hạn không gian thì không chừng năng lực đọc suy nghĩ của anh Dara cũng thế, chỉ là cô không rõ cơ chế năng lực của anh ta là chủ động hay bị động thôi. Tuy nhiên, cho dù chỉ còn chút hi vọng thì cô cũng phải bám víu cho kì được.

Thật may mắn. Rốt cuộc thì cố gắng của cô cũng đã mang lại kết quả. Dara đang lang thang hóng... rét thì bất tri bất giác nhận được "tín hiệu SOS" của Izu. Sau gần nửa tiếng Izu la hét trong tuyệt vọng mà không được phép phát ra âm thanh, cuối cùng cánh cửa lùa cũng được kéo sang một bên dưới sự thấp thỏm của cô gái. Người vừa mở cửa đúng thật là Dara. Điều này khiến cô gái an tâm thở phào. Thật may là không phải người khác, nếu không thì cô không biết phải giải thích cái tình huống mờ ám này thế nào nữa. Hiện tại có lẽ chỉ có anh giúp cô được. Tuy nhiên, việc xảy ra ngoài dự đoán: phía sau Dara còn có thêm Shippo, một Shippo hoàn toàn lành lặn và khỏe mạnh, không có chút dấu hiệu gì cho thấy tối hôm qua cậu vừa bị cho ăn hành tơi tả cả. Xem ra, từng nhân vật trong gia tộc này đều là những con người không thể xem thường. Hoặc là Shippo cũng có năng lực tự chữa thương chính mình, hoặc là trong những thành viên thuộc gia tộc Tian đi theo đoàn học sinh Kokka, có ít nhất một "bác sĩ" cực kỳ mát tay. Khả năng thứ hai có vẻ cao hơn, bởi đêm qua rõ ràng là Shippo đã bị uy hiếp đến ngất xỉu. Tuy nhiên, người đó là người nào, hiện tại Izu vẫn chưa thể đoán ra được.

Dara vừa bước vào phòng đã bắt gặp hoàn cảnh éo le và bộ mặt ủy khuất rưng rưng của Izu, đầu chân mày chàng trai nhướng lên một chút, cả cậu nhóc hồ ly phía sau cũng tròn mắt. Cậu không có khả năng bắt được tín hiệu cầu cứu của Izu nên tất nhiên sẽ ngạc nhiên hơn, còn Dara thì nhanh chóng đoán biết được sự việc. Chàng trai chỉ phì cười một cái, bất giác quay sang đánh mắt về phía Shippo. Chàng trai tóc cam hiểu ý, liền tiến lên trước ánh mắt khó hiểu của Izu. Ngay khi cô gái còn chưa đoán ra được cậu đàn em khóa dưới này đang chuẩn bị làm gì thì bất ngờ, Shippo cười toét lao thẳng tới.

Chỉ thấy trước mắt lóe sáng một cái, ngay trước khi Izu kịp hét lên thì lực đạo đang giữ chặt cô đột ngột biến mất. Định thần nhìn kĩ lại thì cô đã đứng cạnh nơi mình vừa nằm một cách kì diệu. Còn Shippo lại nằm ngay chỗ của cô. Giống như là... Không phải giống như nữa. Rõ ràng là cậu nhóc này có thể hoán đổi vị trí trong nháy mắt. Vậy là sáng nay cô lại biết thêm một thông tin nữa về năng lực của Shippo.

Nhưng mà, hiện tại thì Izu chưa chú trọng đến điều đó. Việc cô quan tâm bây giờ là cô đã có thể trở về phòng. Cô gái rối rít cúi đầu cảm ơn Dara và Shippo rồi chạy biến.

Đêm vừa rồi, quả thật dài quá dài.

Dara cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa. Chàng trai nhàn nhạt liếc mắt qua hiện trường, trông thấy Shippo vẫn cười tét lét thì chỉ khẽ chép miệng một cái rồi xoay người đi ra.

Chẳng cần đến khả năng tiên tri của Sal, anh cũng có thể đoán ra tương lai sắp tới của con hồ ly này "tươi đẹp" đến mức nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro