Chương 147: Tớ sẽ cho cậu một bất ngờ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì dưới sự sắp xếp vô cùng hoàn hảo của nhà Tian và các đơn vị lãnh đạo lớp, tất cả học sinh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc vui chơi mới với tâm trạng háo hức không thể che giấu được. Ai nấy đều hào hứng cười cười nói nói vui vẻ, không hề còn chút dấu vết gì của chuyện kinh thiên động địa đêm hôm qua. Cảnh sắc rừng núi xung quanh có vẻ như cũng tươi mới hơn hẳn. Ánh sáng chan hòa vạn vật, mặc dù vẫn bị che khuất khá nhiều sau làn sương mù nhàn nhạt, nhưng ít nhất thì vẫn có thể dễ dàng trông thấy lối đi hơn là hôm qua. Cũng chính nhờ những làn sương mù này mà Kasumii có thể quản lý học sinh rất tốt, không để xảy ra bất cứ sơ sót nào dù chỉ là nhỏ nhất. Chuyện tai nạn của Mochi và Izu vào sáng hôm qua, Kasumii cũng kịp nắm bắt tin tức, nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được sự hiện diện của một cá nhân khác gần đấy nên cũng tạm yên tâm mà tiếp tục làm tròn bổn phận của mình.

Quay trở lại đoàn học sinh. Họ đang chuẩn bị để xuống núi. Mỗi người được phát chút thức ăn nhẹ và nước mát để bắt đầu cuộc hành trình mới. Izu đứng đó, theo thói quen ngơ ngác tìm kiếm xung quanh, để rồi cuối cùng lại ngớ ngẩn không biết mình đang tìm kiếm thứ gì.

Hình như là một một bóng hình quen thuộc nào đó.

Hình như là một phong thái ngạo mạn nào đó.

Cũng hình như là ánh mắt khó ưa nào đó, hay một vài câu nói châm chọc khiến cho cô tức điên.

Tất cả... hình như trống rỗng.

Hình như thiếu sót một cái gì đó, rất thân thuộc...

Mà, trong khoảnh khắc cô còn đang suy tư ngẫm nghĩ, một người quen khác lại tiến đến tự khi nào.

Là Kofu, chàng Hội phó nổi tiếng soái ca của trường, nhưng hôm nay, không phải, phải nói là dạo này, trông cậu ta khá xuống sắc. Mặc dù vẫn rất điển trai, nhưng bộ dạng thiếu sức sống và đôi mắt thâm quầng thấy rõ ấy cũng khiến cậu kém hơn xưa vài phần.

- Izu, mãi mới tìm được cậu. Tớ xui xẻo bị sắp phòng ở xa quá, mà cứ mỗi lần muốn đi tìm cậu là y như rằng lại có người mang việc đến cho làm, đến bây giờ mới có cơ hội...

Izu cười gượng, tự nhiên nhớ đến kẻ nào đấy là người đã ôm hết công việc sắp xếp phòng ốc. Không hiểu sao cô lại nghe có chút mùi tính toán ở đây.

- Kofu, cậu trông không được khỏe lắm. Cậu mất ngủ sao?

Kofu có chút ngượng ngùng. Xuất hiện trước mặt crush với bộ dạng kém phong độ thế này, anh cũng không muốn chút nào, nhưng thật sự là dạo này anh quá bận rộn, bất đắc dĩ lắm mới không thể quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn một chút. Và cả... những cơn ác mộng về bóng ma khủng bố đêm hôm đó vẫn không ngừng quấn lấy anh.

Anh thật sự không thể lý giải chuyện gì đã xảy ra. Sau sự việc ngày hôm ấy, tất cả người làm đều rất hoảng hốt khi thấy anh ngất lịm trong phòng sau tiếng thét chói tai đầy kinh hoàng. Chính anh đến bây giờ vẫn còn chưa thể bình tâm lại khi nhớ đến chuyện đáng sợ đó. Anh không biết nó là thứ gì, từ đâu đến, nhưng anh chắc chắn là nó thật sự muốn giết anh, và anh đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc vì một lí do kì diệu nào đó. Tuy nhiên, đến hiện tại, anh vẫn không rõ là mình đã thực sự an toàn hay chưa nữa...

Thỉnh thoảng, anh vẫn nghe thấy những âm thanh ghê rợn vang lên rồi vụt tắt.

Có lúc anh lại cảm giác có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chặp... Một ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cũng có khi anh hoảng sợ vụt bỏ chạy vì cảm thấy có một bàn tay vô hình nào đó vừa vươn tới toan bắt lấy anh.

Tất cả những điều đó... khiến cho cuộc sống của anh trở nên vô cùng hỗn loạn. Việc anh có thể làm bây giờ, chỉ là cố gắng làm những việc khiến mình trở nên lạc quan vui vẻ hơn. Anh nhất định phải lấy lại cân bằng bằng mọi giá.

Và, một trong những niềm vui nhỏ nhoi đó là được nói chuyện với cô gái đáng yêu này đây.

- Tớ ổn rồi, cậu đừng lo. Do dạo vừa rồi... tớ hơi bận một chút thôi. À, mà hôm nay tớ đến để nói với cậu một chuyện, sau chuyến du lịch này, tớ muốn cho cậu một bất ngờ. Nhớ đi học đầy đủ nha!

- Ể? Tớ có bao giờ nghỉ học đâu? Mà bất ngờ gì mà trông cậu tươi rói vậy?

- Bí mật!

Kofu mỉm cười, cực kỳ vui vẻ bí hiểm đưa ngón trỏ lên chặn ngang miệng mình:

- Từ từ rồi biết!

Izu cũng chẳng gặng hỏi nữa. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của Kofu, cô biết thừa là có hỏi nữa anh cũng không nói, chỉ có thể mỉm cười rồi cùng với mọi người bắt đầu xuống núi.

Lần này không còn xảy ra bất cứ chuyện không hay nào nữa. Chí ít là Izu không còn bị trượt chân rồi treo toòng teng trên vách đá trong tuyệt vọng. Tay cô đến hôm nay vẫn còn đau rã rời đây. Hơn nữa, hôm nay... nếu lại trượt chân, không biết có còn ai bất chấp nguy hiểm để cứu cô không...

Xuống đến chân núi, theo sự chỉ dẫn của nhóm hướng dẫn viên du lịch nhà Tian, mọi người đã có thể trông thấy từ phía xa, hàng dãy xe du lịch cao cấp đã đợi sẵn từ bao giờ. Miko hào hứng reo nháo cả lên:

- Thế là sắp được ra biển rồi!

Izu chỉ còn biết cười khổ. Cô bạn này hình như chẳng biết mệt là gì, lúc nào cũng thấy lí lắc năng động. Bất giác, Izu đảo mắt nhìn quanh một lượt. Mọi người đã lục tục lên xe rồi, nhưng sao... vẫn không thấy người đó xuất hiện. Chẳng lẽ... cậu ta còn ở trong đoàn người phía sau sao?

- Izu, lên xe nhanh nè. Tớ chừa cho cậu chỗ ngồi cạnh cửa sổ đó!

Izu giật mình quay lại, vội vàng bước tới chiếc xe có Miko và Akina đang vẫy vẫy tay. Akina nhìn bóng dáng Hội trưởng từ xa mà không khỏi hâm mộ. Hôm nay Izu chỉ mặc một bộ áo lửng quần jean đơn giản, áo jean khoác ngoài trẻ trung, mái tóc cột cao đầy cá tính, dù giản dị nhưng không hề đơn điệu chút nào. Đã thế, với gương mặt ưa nhìn của mình, cô trông vẫn rất xinh xắn mặc dù không hề đụng đến chút mĩ phẩm nào. Người vừa có ngoại hình chuẩn vừa có nhan sắc thế này, đúng là ăn mặc kiểu gì cũng đẹp, thật khiến cho người khác mơ ước, bảo sao...

Akina lẳng lặng ngồi vào một góc, len lén liếc mắt nhìn lên. Mọi người cũng bị Izu cuốn hút, nhao nhao hò hét lên: "Hội trưởng cùng xe với tụi mình này!"

Mặc dù chỉ mới nắm giữ chức vụ Hội trưởng Hội học sinh từ năm ngoái thôi, nhưng tài năng và sự thân thiện ở Izu đã khiến cho không ít các học sinh trong trường yêu quý. Và hiện tại cô Hội trưởng đáng mến ấy vừa ngồi tọt vào chỗ trống cạnh cửa sổ mà Miko đã để dành cho cô. Chẳng biết cái gì xui khiến mà cô lại quay xuống đảo mắt qua một lượt mọi người trên xe. Sau đó đáy mắt thoáng qua tia thất vọng, khe khẽ thở dài rồi ngồi ngay ngắn lại. Tuy nhiên, hành động rất nhanh này của cô lại không qua được mắt vài người. Một nam sinh ngồi ghế sau liền chớp ngay cơ hội chọc ghẹo:

- Hội trưởng, Mochi không có ở đây. Chắc cậu ta ở xe sau rồi.

Một học sinh khác nhanh miệng tiếp lời:

- Mới không gặp người yêu có nửa ngày thôi mà đã nhớ nhung rồi sao?

Nói xong còn "khuyến mãi" thêm nụ cười tinh quái, thành công biến gương mặt Izu trong phút chốc đổi màu từ hồng hào sang màu cua luộc. Ai đó hoảng hốt còn hơn bị bắt quả tang "ngoại tình". Izu ra sức chối bay chối biến, nhưng những câu nói lắp bắp bối rối của cô còn khiến cho mọi người cười ngất hơn. Tự nhiên, trong đầu cô lại hiện lên sự việc đêm hôm qua, thế là gương mặt xinh xắn nào đó đã đỏ lại càng trở nên đỏ hơn. Trong không khí rộn rã của chuyến xe đang bắt đầu chuyển bánh, không một ai chú ý đến, nơi góc nhỏ gần cuối xe, một chiếc nơ đỏ ủ rũ cúi gằm, cố nén nỗi xót xa vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro