Chương 149: Cậu là bạn tớ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hở?

Izu tròn mắt chớp chớp. Sau thoáng ngạc nhiên là niềm vui sướng khi vừa phát hiện được bí mật lớn, quên luôn cả những ngượng ngùng nãy giờ. Thì ra hắn né tránh ánh mắt cô là vì sợ cô phát hiện ra sở đoản của mình:

- A, ra là cậu không biết bơi! Ha ha, tớ biết mà. Làm gì có ai có thể hoàn hảo như vậy chứ. Ra là cậu cũng có khuyết điểm.

Khóe miệng Mochi khẽ giật giật. Cô gái này, từ lúc nào lại muốn đi soi khuyết điểm của anh chứ? Hình như là từ lúc dẫn anh đi tìm hiểu Club? Mà... anh có nói là không biết bơi sao?

- Tớ chưa nói mình hoàn hảo bao giờ.

- Đừng ngại. Tớ sẽ không tiết lộ cho ai đâu. Cứ đi đi, tớ chỉ cách cho cậu bơi. Đợt học kiếm tiếp theo cậu đứng yên cho tớ đánh là được.

Izu vô cùng hăng hái kéo tay Mochi ra hướng biển. Hăng hái tới mức sẵn sàng giúp cho anh cải thiện sự hoàn hảo của mình.

Khóe miệng nào đó lại giật.

Cô ấy... còn có sở thích đánh người nữa. Không, hình như là chỉ mong đánh có mình anh... Anh đáng ghét đến vậy sao?

Chàng trai nào đó khựng chân lại không đi. Izu ngạc nhiên quay lại, liền bắt gặp ánh mắt có phần khác lạ của Mochi:

- Cậu... đừng tắm biển có được không?

Đôi mắt tròn xoe vô tư chớp một cái:

- Đừng sợ. Với khả năng của cậu, cậu sẽ biết bơi rất nhanh thôi.

Izu ngây thơ vẫn nghĩ rằng Mochi mắc bệnh sợ nước.

- Không phải, tớ muốn nói... là cậu.

Đôi mắt hổ phách mang theo vị chua thoáng lướt qua những tốp nam sinh đang đùa giỡn hướng biển, sau đó lại thở dài:

- Bỏ đi. Xem như tớ chưa nói gì...

Hàng mi dài hiếm hoi lại sụp xuống, thoáng hiện vẻ không đành lòng. Mochi rút tay lại, ánh mắt có chút buồn, có cả chút kiên định, chút khó xử, cuối cùng vẫn quyết định khảng khái nhìn thẳng vào đôi mắt ngây ngô đáng yêu trước mặt:

- Zu...

- Có... chuyện gì?

Tim Izu bắt đầu đập loạn. Không phải là hắn vẫn nhớ chuyện hôm qua chứ?

Nhưng, câu nói tiếp theo đã khiến cô có thể vứt được nỗi bận tâm vừa rồi.

- Zu, tớ... thật sự không biết đêm hôm qua mình đã làm những gì. Tớ không biết cậu đã trông thấy thứ gì, càng không biết Dara đã nói những gì với cậu, nhưng mà... Zu, cậu... quên hết tất cả đi, được không?

Izu chớp mắt. Thì ra hắn đang lo điều này. Nhưng mà... Sức mạnh đó... Ánh mắt đó... Những câu nói thâm tình đó...

Cả sự ôn nhu đó nữa...

Cô muốn là có thể quên ngay được sao?

Cô không phải robot, muốn quên là chỉ cần bấm nút xóa dữ liệu cái roẹt là xong như thế. Nhưng Izu hiểu hắn đang lo lắng điều gì, nên cô bình tĩnh mỉm cười:

- Cậu yên tâm. Tớ sẽ giữ bí mật đến cuối đời.

Thế nhưng, Izu hoàn toàn lầm rồi. Điều Mochi muốn, anh đã nói thẳng ra rồi. Quên! Anh muốn cô thật sự quên và đừng bận tâm đến những gì mình đã thấy vào đêm hôm qua.

- Zu. Giữ bí mật là một chuyện. Quên là một chuyện khác. Cậu... hãy hứa với tớ, đừng bận tâm đến những chuyện đã xảy ra, dù cho nó có kì lạ đến mức nào chăng nữa, có được không? Tớ không muốn giấu cậu chuyện gì cả, nhưng mà... những thứ mà tớ muốn giữ kín, tất cả đều rất nguy hiểm, nguy hiểm cho cả cậu... cả tớ nữa, cậu hiểu không?

Nói đến câu cuối, Mochi kích động lay hai bả vai của Izu, nhưng chợt nhận ra bản thân có hơi sỗ sàng, anh lại buông ra ngay, bước chân vô thức lùi hẳn ra sau. Giọng anh hình như lạc đi:

- Cả tớ... cũng rất nguy hiểm. Cậu nên tránh xa tớ một chút. Tớ... không đơn giản chỉ là bạn của cậu.

- Cậu là bạn tớ!

Izu bất ngờ đáp một câu ngoài dự đoán của Mochi, vành môi nhỏ tự tin điểm thêm một nụ cười. Cô tiến lên nắm lấy cổ tay Mochi khiến chàng trai thoáng ngây ngẩn. Khoảng cách một bước mà anh vừa  tạo ra nhanh chóng được kéo gần như ban đầu.

- Dù có chuyện gì xảy ra, dù cho cậu có là ai, có thay đổi thế nào, cậu vẫn mãi mãi là bạn của tớ.

Mochi hơi nhíu mày. Chữ "bạn" này, rõ ràng là rất chân thành, nhưng sao anh lại nghe không lọt tai được.

- Cậu bớt tin người một chút đi... Và đừng nói đến từ "mãi mãi".

Những tiếng cuối còn chưa kịp dứt, Mochi đã rút tay lại và quay lưng bỏ đi mất rồi. Không, nhìn giống như là hắn đang chạy trốn. Nhưng trốn khỏi thứ gì thì cô chẳng hiểu được. Cô chỉ biết, hắn ta hôm nay thật lạ.

Dường như... hắn có tâm sự.

- Izu, ra là cậu bên này. Tớ tìm mãi. Xuống biển chơi nào!

Tiếng gọi lảnh lót của Miko vang lên. Izu liền vẫy tay đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn còn có hơi ái ngại nhìn về phương hướng mà Mochi vừa rời đi một cái mới chạy đến chỗ của Miko đang đứng.

- Ủa? Akina không đi cùng cậu sao?

- À, cô bé nói cần vào nhà vệ sinh một chút nên nói tớ đi trước. A a, bên kia anh Dara đang tổ chức mấy trò chơi cạnh bờ biển kìa, qua xem đi!

Thế là Izu đáng thương bị cô bạn ham vui lôi đi tham gia các trò chơi bãi biển vô cùng náo nhiệt.

Cùng lúc ấy, trong khu phòng vệ sinh nữ nằm khuất sau những dãy khu nghỉ ngơi lợp lá cọ, Akina đứng gục mặt xuống bồn rửa mặt ho khan vài tiếng, chợt hốt hoảng nhìn xuống. Những tia máu đỏ tươi vừa theo cơn ho kéo dài của cô mà văng ra thành bồn, dính cả lên tay cô. Akina sợ hãi xả nước rửa sạch những vết máu, nhưng trong lòng đã cuống cuồng lên rồi. Lồng ngực cô đau nhức. Cả đầu cũng rất khó chịu. Dự cảm không lành chợt dâng cao. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu ớt như lúc này. Cô không biết mình bị cái gì nữa. Không hiểu sao, lúc này cô lại loáng thoáng nhớ lại một đoạn đối thoại kì lạ khi vô tình đụng phải Sal tại ngã rẽ cầu thang ở trường:

"Nếu có điều gì muốn nói, cố gắng đừng nén nó trong lòng nhé! Thời gian của cậu... không còn nhiều đâu."

Thời gian của cô không còn nhiều? Thế nghĩa là sao? Tại sao những điều khó hiểu cứ diễn ra trong cuộc sống của cô mãi thế này?

---​

Trở về bãi biển Shirahama xinh đẹp. Kẻ nào đó không chịu xuống nước tất nhiên sẽ gia nhập làm... người trông hành lý cho một số thành phần lười đi gửi đồ ở quầy dịch vụ, tiêu biểu là những thành viên nhà Tian. Mochi đã chịu thay bộ trang phục áo thun quần soóc thoải mái hơn, nhưng cái màu sắc huyền thoại vẫn không hề thay đổi. Từ chỗ anh đang ngồi, mông lung chống cằm nhìn ra xa xa thì không khó để thấy được khu tổ chức trò chơi rất náo nhiệt của Dara.

Hôm nay không phải mặc đồng phục, Dara liền hào hứng mặc nguyên bộ trang phục kiểu Hawaii cực kỳ... "thanh nhã". Tuy nhiên, cái màu bông bông đỏ vàng lòe loẹt của chiếc áo cài hờ đó, chiếc mũ rơm rộng vành hay chiếc mắt kính đen bản to vừa mới... đánh nhau giật được của Aoi ấy cũng không che khuất được vẻ cuốn hút vốn có của Dara. Không chỉ học sinh trường Kokka mà cả những đoàn du khách khác cũng bị anh thu hút không ít. Hỗ trợ anh còn có hai "osin" đắc lực Kanjo và Kasumii. Còn Jun và Shippo thì đang hào hứng tung hoành trên biển. Dĩ nhiên, Shippo không thể nào bì được với Jun ở khía cạnh này. Jun thuộc hệ Thủy. Nước vốn không tạo ra áp lực với cô mà còn trợ giúp cho cô khá tốt. Shippo lại là hệ Hỏa, có thể xuống nước được đã là hay rồi, không như... ai kia...

Đến bàn chân còn không dám đặt xuống biển.

Nhưng đó lại là một vấn đề khác.

Mochi không ngồi một mình. Trên chiếc võng con con đang đong đưa nhè nhẹ ngay cạnh đó còn có cả chàng trai thanh nhã tóc xám khói đang ung dung đọc sách. Trường hợp của Sal, mới chính xác là không biết bơi. Lý do cũng đơn giản thôi, trên Thiên Quốc không có biển. Thỉnh thoảng thần dân có dịp xuống hạ giới mới có thể vui vẻ chơi đùa với biển. Mọi người tập bơi cũng chỉ là do sở thích thôi. Anh lại vốn không có sở thích nhất định.

- Anh nhất định không chạm biển thật sao?

Sal mỉm cười. Miệng hỏi nhưng đáp án thì anh cũng thừa biết rồi. Chẳng qua đây chỉ là câu mở đầu thôi. Mochi vẫn nhìn đăm đăm ra khoảng xanh trong vô tận kia, môi nhẹ mấp máy:

- Sẽ không...

Sal không vội đáp lại ngay. Ngón tay thon dài chậm rãi lật thêm vài trang sách nữa, anh mới nhè nhẹ cất tiếng, giọng như gió thoảng:

- Có những cuộc hội ngộ, không phải muốn tránh là có thể tránh được. Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tinh thần đi thôi.

Mochi vừa nghe xong, khóe miệng muốn cố kéo lên cười nhưng cuối cùng cũng không cười nổi, cuối cùng chỉ có thể thở dài:

- Anh đã nói như vậy, xem ra tôi phải chuẩn bị thật rồi.

- Đừng lo. Chúng ta còn có anh trai giúp sức.

Mochi có chút khó hiểu, nhưng anh bạn nào đấy lại đắm chìm trong quyển sách dầy cộm ấy rồi. Thôi đành vậy! Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới thôi. Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ mong cho cuộc sống của mình có thể yên ổn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro