Chương 52: Sự thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thế... không ai biết chuyện này hết à? - Izu hỏi mà nghe cổ họng mình khô khốc.

- Biết sao được hả chị? Sau hôm đó, vì một vài lí do khách quan, mà anh Sal phải dọn ra ở riêng, tách biệt hẳn với nhà em. Anh ấy mang theo cả Mochi nữa, vậy mà ảnh chẳng chút động lòng khi thấy em cố nài nỉ gãy lưỡi xin đi theo! - Jun xụ khuôn mặt bầu bĩnh xuống, phụng phịu - Chuyện sau đó em cũng không rõ nữa. Chỉ biết là đùng một hôm, chậc, nếu như tính ra thì, ở thời điểm đó, thời hạn giao kèo giữa hai người vẫn còn chưa kịp kết thúc nữa, chẳng biết sao, cha lại phát hiện.

- A! Lộ sao?

- Vâng! Lộ hết. Vừa biết chuyện, cha đã cho gọi Mochi tới gặp ông. Tụi em nghe tin cũng lo lắng chạy đến. Lúc đó, trông cha đáng sợ lắm ý. Cha cực kỳ tức giận luôn. Suýt chút nữa ông đã hạ sát luôn anh ấy rồi. Cũng may là anh Sal kịp thời chạy tới đó cố ngăn cha lại. Em... từ nào cho tới bây giờ, cũng chưa bao giờ thấy khi nào anh Sal chấp nhất bảo vệ ai như thế.

Thở dài một hơi, Jun bỗng mỉm cười:

- Sau cái vụ lùm xùm ấy, chẳng biết anh Sal thuyết phục thế nào mà cha lại đồng ý tha cho Mochi, còn cho cả hai anh quay trở lại nhà riêng của mình. Phục tài miệng lưỡi của ảnh ghê. Lần này thì cả anh em bọn em cũng theo ở cùng với họ luôn. Thời gian đầu em có hơi... sợ Mochi á. Sống trong cùng một nhà mà ảnh cứ như cái bóng, lầm lũi không nói năng câu gì, ai bắt chuyện ảnh cũng không trả lời. Em cũng có thử khơi chuyện với anh ấy, xong rồi... bị liếc một cái, tự nhiên rén ngang, sau đó cũng không dám hỏi thêm gì nữa. Tức ghê, rõ ràng là nhà mình, mà không biết sao hồi đó em nhát vậy chứ...

- Anh Mochi vẫn tiếp tục quá trình tập luyện võ thuật, kiếm thuật... Hơn nữa, em để ý nhận ra ảnh tò tò theo Sal còn nhiều hơn trước. Không phải là quá lộ liễu, nhưng cứ hễ anh Sal ở đâu là chắc chắn ảnh sẽ luẩn quẩn quanh đó, giả đò làm chuyện này nọ, nhưng chắc chắn là luôn ở gần anh Sal. Em hoảng lắm, em nghĩ là ảnh vẫn chưa thôi ý định ám sát. Thời gian đó, em lén theo ngó chừng ảnh suốt luôn ấy. Hình như ảnh cũng nhận ra, chỉ là không thèm để ý đến em thôi. Em lo lắng chạy đi tìm anh Dara nói lên nghi ngờ của mình thì anh ấy chỉ xoa đầu em nói là không sao đâu, đừng lo. Không lo thế nào được? Dù sao thì ngày đó tận mắt em thấy anh Mochi la làng đòi giết anh Sal. Và ảnh có làm thật...

- Thấy không ai tin tưởng, em đành cắn răng giả đò bám lấy anh Sal, lại luôn luôn dè chừng ai kia, để lỡ có chuyện gì còn kịp cảnh báo.

"Em thì chắc là bám thật chứ không phải giả đò đâu." Izu lén nghĩ.

Jun không hay biết đàn chị đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục hồi tưởng :

- Nhưng mà suốt một thời gian dài, em vẫn chỉ thấy ảnh luẩn quẩn gần anh Sal vậy thôi chứ không có thái độ đáng ngờ nào nữa. Thay vào đó, ảnh còn lao đầu vào học nấu nướng, dọn dẹp, bài trí nội thất, thậm chí còn học mấy ngón khâu vá nữa... Nói chung là có cái gì là học cái đó luôn ý!

Jun nhắm tít mắt lại. Khuôn mặt bầu bĩnh chun chun:

- Trời ơi, thời gian đó, tụi em phát hoảng luôn. Suýt chút nữa em đã đi gọi bác sĩ tới khám lại thần kinh của anh ấy rồi. Chẳng biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Cả anh Dara cũng phải ngạc nhiên. Thỉnh thoảng anh ấy lại tìm cách sờ trán Mochi xem anh ta có ổn không. Em thì lâu lâu lại đánh bạo hỏi một câu gì đó để kiểm tra xem anh ấy có bị đổi người không. Ờ thì... chị biết đó, em bị liếc phát nữa. Lúc đó, có lẽ trong nhà chỉ còn mỗi anh Sal là bình tĩnh thôi.

Izu không kìm được, cũng bụm miệng cười:

- Vậy sao? Và họ bắt đầu thân nhau như thế cho tới bây giờ luôn?

- Vâng ạ! - Jun cười toét - Em nghĩ là anh Mochi đã nhận ra sai lầm của bản thân khi thù hận nhầm người, nên sau đó muốn thay đổi á, chỉ là không biết cách thôi. Phải một thời gian sau, dưới sự dẫn dắt của anh Sal, anh Mochi mới dần dần chịu mở miệng, phản ứng lại nhẹ nhàng đúng mực hơn với mọi người.

Izu cười khổ:

- Ừa... Nếu đúng như em nói thì Mochi hiện giờ tốt hơn hồi đó nhiều, nhưng mà... hai chữ "đáng yêu" đó nếu dùng cho hắn thì vẫn... Chị nghĩ nó hợp với em hơn!

Jun tinh nghịch đứng thẳng dậy:

- Hihi, chị cứ giữ lấy mà xài đi! Nó cũng hợp với chị nữa đó! Mà... sắp hết giờ ra chơi rồi. Em nghĩ chị em mình nên tà tà về lớp luôn là vừa!

- Ừm! Vậy đi thôi!

Izu mỉm cười đứng dậy, theo sau những bước chân thoăn thoắt của cô em dưới cấp. Thỉnh thoảng những bước chân ấy lại lạng sang bên này, chạy sang bên kia, mặc sức trầm trồ khen ngợi những cảnh sắc đẹp mê hồn của Green Garden.

Izu cũng là một cô gái rất yêu vẻ đẹp của thiên nhiên, tuy nhiên hiện giờ, tâm trí cô không đặt ở những cành cây ngọn cỏ xinh đẹp ấy. Nó còn đang luẩn quẩn xung quanh câu chuyện mà Jun vừa mới kể.

"Zu à, nếu hắn hiền lành như cậu nói thì còn lâu tớ mới làm bạn với hắn."

" Không chừng hắn đã táng mạng dưới tay tớ rồi cũng nên."

"Tình bạn của bọn tớ bắt đầu như một ván cược vậy."

"Tớ đã từng nghĩ hắn thật ngu ngốc vì hắn chả có cơ may gì để thắng được tớ hết. Nhưng mà, mãi đến sau này tớ mới phát hiện ra, tớ vốn đã thua ngay từ khi cuộc chơi còn chưa bắt đầu."

" Cái tên cáo già đó, ép tớ làm bạn của hắn một cách tự nguyện và mãi mãi đấy."

" Hắn là kẻ duy nhất trên đời này có thể ép được tớ mà thôi."

Vậy ra ý của cậu là như thế này sao?

Sal đã ép cậu? Sal có thể sao? Biến cậu trở thành một người hoàn hảo đến vậy...

Sal à, rốt cuộc thì cậu là người như thế nào vậy?

Gia đình các cậu còn bao nhiêu điều bí ẩn nữa đây?

Và... liệu... mọi người có đúng là tới đây để học hay không?

Izu cắn môi. Càng ngày cô lại càng không thể hiểu được hai cậu bạn cùng bàn của mình, càng không thể nào hiểu nổi tại sao ngay chính bản thân mình lại quan tâm họ đến vậy. Có chăng cũng chỉ là... một thứ cảm giác mơ hồ... nhưng cũng thật quen thuộc.

Cứ như là tất cả đã biết nhau... từ rất lâu rồi...

- Ui da!

Cái mũi tội nghiệp của Izu vừa va vào đầu của cô em tóc xanh biển:

- Có chuyện gì thế? Em đột ngột dừng lại như vậy. Híc!

Jun không trả lời. Cô gái chỉ chớp mắt rồi ngửa cổ nhìn lên tán cây to cách đỉnh đầu của mình không quá hai mét. Bất chợt, cô chạy lại chỗ thân cây, đoạn hướng về phía Izu:

- Chị, tránh sang một bên nào!

- Ơ... ừm!

Mặc dù hơi ngớ ngẩn nhưng Izu cũng làm theo lời Jun, đồng thời dõi theo hành động lạ lùng của cô bé 10A6:

Jun đang ra sức lung lay thân cây.

- Jun, em làm gì...

- Á á á...

"Bịch".

- Ái ui!

Vốn dĩ Izu đang định nhắc nhẹ Jun về cái nội quy "giữ gìn tài sản công của nhà trường", thì bỗng đâu từ trên trời, à không, chính xác là từ trên cây, có một vật thể không xác định màu xanh vừa rớt xuống đất cái "phẹp" một cách đáng thương.

"Vật thể xanh" ấy sau khi giật mình la hoảng thì đã lồm cồm bò dậy. Chiếc áo khoác đang phủ ở trên đó tuột xuống, để lộ mái tóc màu cam còn đang dính không ít bụi đất và cỏ. Đưa tay phủi phủi mái tóc vốn dĩ đã từng rất hoàn hảo ấy, hắn lè nhè quát tháo:

- Bổn vương đang ngủ! Đứa nào dám phá đám giấc ngủ của bổn vương?

- Là bổn cung đó, được không? - Jun bước tới trước mặt cậu nam sinh nọ, nhịp nhịp chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro