Chương 94: Cuộc hẹn sau giờ học (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại thời điểm đó, Izu đã tìm được tới cổng vườn của Green Garden. Mặc dù không trông thấy Miko nhưng cô đoán là cô bạn đáng yêu đó có lẽ đã vào bên trong rồi.

Và thế là, nơi khu vườn tươi đẹp ấy lại chào đón thêm một cô gái xinh xắn vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc tìm người.

---

- Giải đáp... ba câu ư?

Mặc dù vẫn còn hơi e dè, nhưng Miko đã cố gắng trấn tĩnh được phần nào. Người trước mặt cô, rõ ràng là thiên thần, hoặc là một khái niệm nào đó mà con người chưa biết tới. Mọi biến hóa của anh ta thật vô cùng, cũng đẹp vô cùng, khiến cô dù có muốn kết luận anh dùng kĩ xảo thì cũng không thể nào tìm ra cơ sở. Điều này thật khó tin, tuy nhiên, thứ năng lực kì lạ của cô chẳng phải đã là rất khó tin rồi hay sao? Nhưng nó vẫn tồn tại đấy thôi. Năng lực dị thường đó đã theo cô từ lâu... rất lâu rồi, thế nhưng ngẫm lại thì hình như cô không hề có bất cứ hiểu biết gì về nó, bởi lẽ, cô phải giấu nó, cô cũng không nghĩ có người biết về nó, vậy nên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm hiểu.

Hôm nay thì người đó xuất hiện rồi, còn chủ động tìm đến cô. Như lời anh ta nói, anh sẽ giải đáp thắc mắc của cô. Cô nên.... À không, phải tin anh ta. Bởi vì cô không chắc là anh ta sẽ vẫn giữ thái độ hòa nhã nếu như cô có thái độ không hợp tác. Trong bộ dáng cao quý như một thiên sứ từ trời đó, anh ta vẫn không mất đi vẻ ngang tàng đầy quyền lực của mình. Cô không dám nhìn lâu hơn. Thứ gì đó trong cơ thể cô đang run rẩy kịch liệt. Cô cố gắng kìm nén sợ hãi, cúi đầu:

- Vậy... em có thể... hỏi về Sal không?

Dara khẽ gật đầu "ừm" một tiếng. Miko liền hỏi ngay, cái thắc mắc từ đầu năm học đến giờ:

- Vì sao... em không thể nhìn thấu cảm xúc của Sal? Không, nói đúng hơn là em không thấy trong Sal tồn tại cảm xúc, thế nghĩa là thế nào?

Nhận được câu hỏi, hình như dưới đáy mắt của Dara vừa thoáng hiện vài thứ xúc cảm lẫn lộn. Anh mỉm cười:

- Làm sao em có thể thấu được Sal trong khi cả anh còn không thể hiểu nổi nó?

Trông thấy vẻ ngơ ngác hiện rõ trên gương mặt xinh xắn của Miko, Dara tiếp:

- Anh nói cho em dễ hiểu hơn nhé. Sal mặc dù là em trai của anh, nhưng cách nó được sinh ra và dạy dỗ khác hẳn mọi người. Vì một vài lí do mà nó rất giỏi trong việc che giấu nội tâm của mình. Dần dần, chính bản thân của nó vì diễn quá tốt nên cũng quên mất là mình đang diễn, cuối cùng trở thành một người mất đi khái niệm về cảm xúc luôn. Vậy nên... trên đời này, chẳng ai nhìn thấu được thứ gì ở nó đâu. Ok, câu tiếp theo!

Nghe xong lời giải thích của Dara, Miko lại càng cảm thấy Sal thật bí ẩn, bí ẩn một cách khó hiểu. Cô mím môi, lẩm bẩm nói với Dara mà như tự hỏi chính mình:

- Thật thế sao? Sal...

- Thật chứ! Câu tiếp theo.

Dara lúc này đã lấy lại nụ cười tươi tắn trên môi, còn Miko thì giật mình xua tay:

- Không, không phải câu này...

- Anh đùa thôi, không tính đâu. Tiếp câu hai nào!

- À... ừm... câu hai, năng lực của em, rốt cuộc là từ đâu ra vậy?

- Em hỏi đúng vấn đề rồi đấy! Đây cũng là điều anh muốn nói với em khi hẹn em ra đây. Năng lực, cái thứ mà đã theo em từ rất lâu đó, vốn không phải của em, mà là sở hữu của thế giới anh sống.

Miko tròn mắt ngơ ngác:

- Sở hữu... của... thế giới anh sống?

- Chính xác là như thế. Nơi mà anh đang sống là một thế giới kì diệu. Mỗi thần dân ở nơi đây ít nhiều đều sẽ có những... Ừm, sử dụng ngôn ngữ của bọn em cho dễ hiểu, là họ đều có năng lực riêng. Vì một sự cố ngoài ý muốn mà có vài thần dân đã bị lưu lạc đến thế giới con người. Sống khác thế giới mà mình được sinh ra được xem là trái với tự nhiên, giống như là bắt một con cá lên mặt đất sống vậy, nếu không đáp ứng đủ điều kiện mà đến sai thế giới, đến một lúc nào đó, họ sẽ biến mất, biến mất hoàn toàn, từ thể xác cho đến linh hồn. Vậy nên, để có thể kéo dài sự sống, họ buộc phải sống trong linh hồn của con người, cố gắng hòa làm một với con người để nhận lấy một chút tư cách sống ở nơi đây. Một cách ngẫu nhiên, em trở thành một trong những người được chọn.

- Giống như kí sinh trùng sao anh? Kí sinh trùng sống sót khi kí sinh trong chủ thể, còn người ở thế giới kì diệu sẽ kí sinh trong linh hồn con người? Họ sẽ không tổn hại linh hồn con người như như loài kí sinh chứ?

Dara suýt nữa đã bật ngửa khi nghe câu hỏi của cô bé trước mặt. Anh dở khóc dở cười:

- Cách so sánh của em hình như có hơi... miễn cưỡng, nhưng thật sự thì em cũng hiểu đúng vấn đề rồi. Tuy nhiên, anh thấy nó nên gọi là "cộng sinh" thì chính xác hơn. Em yên tâm, họ chỉ "sống nhờ", cùng em học hỏi, cùng em phát triển, còn giúp cho cuộc sống của em được thuận lợi hơn chứ không hề có chút gây hại nào cho "kí chủ" đâu. Do sự "sống nhờ" ấy, những thần dân này, hay còn gọi là những vị thần linh này có thể nhờ vào chút chứng nhận được sống ấy, kéo dài mạng nhỏ của mình, chờ đợi đến ngày trở lại đúng nơi mình sinh ra. Trong khoảng thời gian đó, chủ thể sẽ có thể sử dụng sức mạnh của họ. Tùy theo từng vị thần mà chủ thể sẽ có những loại năng lực khác nhau. Chẳng hạn như với năng lực thấu cảm của em, anh có thể biết, thần linh sống trong linh hồn em là Kanjo, vị thần nhìn thấu cảm xúc người khác.

- Thần Kanjo... trong em sao?

Miko có chút xúc động áp tay lên ngực.

Chuyện này thật khó tin, nhưng đúng là cô đang có một vị thần trú ngụ trong người. Tên của vị thần đó là Kanjo.

Cái tên... thật đẹp.

Trên đời này có mấy ai may mắn như cô đâu chứ? Sở hữu được thứ năng lực hữu ích như vậy, lại được trông thấy thiên sứ hiện hữu...

Thiên sứ. Anh ấy là thiên sứ. Sẽ ra sao nếu cô thấu được cảm xúc của một thiên sứ?

Chợt cô ngẩng đầu lên, sử dụng câu hỏi cuối cùng của mình:

- Em... có thể cảm nhận cảm xúc của anh chứ?

Dara chớp mắt, thoáng ngạc nhiên. Anh cúi người, khóe môi anh cong cong, còn cặp lông mày hơi nhíu lại một chút:

- Sao em lại có ý định đấy?

Miko nghe tim mình nhảy loạn trong lồng ngực. Người này... rõ ràng là thiên sứ, sao lại có nụ cười ma mị đến vậy kia chứ?

- Cám ơn, nhiều người khen anh như thế lắm!

Miko đỏ mặt cúi ngay xuống:

- Anh thôi cái trò đọc trộm suy nghĩ của người khác đi. Em... chẳng qua vì... có chút tò mò thôi.

- Vậy sao? Thế thì tiếc cho em quá. Vốn dĩ thần Kanjo trong em không bao giờ có gan dám xem cảm xúc của anh đâu, và quan trọng hơn là... hắn không đủ trình.

Dara nhăn răng cười tự mãn. Trông anh lúc này giống một đứa trẻ kiêu ngạo hơn là một thiên sứ. Sự thay đổi xoành xoạch của anh khiến Miko có phần theo không kịp.

Ngẫm lại, lời anh ta vừa nói, cũng không phải là không có cơ sở. Lúc cô thử nhìn trộm linh hồn của người này, rõ ràng là cô đã cảm thấy sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng mặt anh nữa chứ đừng nói là thử lại thêm một lần. Khi ấy, cô không thể hiểu được nguyên nhân, nhưng bây giờ thì cô rõ rồi.

Cô đang tự hỏi, ở thế giới nào đó vốn tưởng chỉ tồn tại trong tưởng tượng kia, vị trí của thần Kanjo quá thấp hay do vị trí của người này quá cao?

---​

Izu vừa cúi đầu len qua một tán lá rộng. Phía đó, mới lúc nãy thôi, hình như có cái gì đó rất lạ. Ánh sáng bên ấy dường như sáng hơn bình thường. Chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra.

Cô bước tới gần hơn, một phần tâm trí tập trung sử dụng năng lực thấu thị để mở rộng tầm quan sát của mình. Cho đến lúc tầm mắt cô gần như đã chạm vào thứ ánh sáng kì lạ đó thì đột nhiên khung cảnh trở nên tối sầm. Một cỗ sợ hãi đột ngột trào dâng như cơn sóng thần trong tâm trí. Izu hoảng hốt thu lại năng lực nhanh nhất có thể khiến cho đầu óc nhất thời trở nên choáng váng. Đôi chân cô loạng choạng phải lùi về sau mấy bước, bất giác vướng vào mớ dây leo nằm bò một cách vô tổ chức dưới đất. Cô gái chới với ngã nhào.

Ngay cái lúc cô ngỡ là cặp bàn tọa đáng thương của mình sắp bị nện xuống đất bầm dập thì đột nhiên, một vòng tay vững chắc từ đâu vươn tới đỡ gọn lấy cô. Chớp mắt kinh ngạc một cái, Izu ngước lên, đồng tử đột ngột co rút, cô bắt gặp ngay hình ảnh mà cô không bao giờ tin bản thân sẽ gặp ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất.

Người đó, một tay vẫn giữ chặt cô, tay kia cẩn thận kéo chiếc mũ áo choàng trắng xuống che hết nửa khuôn mặt, nhưng Izu vẫn trông thấy được cái cằm thanh tú cương nghị, vài lọn tóc bạch kim óng ánh lõa xõa ôm gọn tới cổ, và sau lưng người đó, thấp thoáng đôi cánh trắng muốt sải dài trên hai mét, che cả bầu trời ráng chiều trong tầm mắt.

Không thể tin vào mắt mình... Izu không thể tin vào mắt mình nữa rồi.

Người này... chắc chắn là anh ta. Phải, chắc chắn đó là anh ta, người mà cô vẫn luôn tìm kiếm trong vô vọng, chỉ mong được một lần đối diện...

Nhưng thế này... thế này là quá sức tưởng tượng rồi. Không những gặp mà cô còn chạm vào anh nữa. Không, nói chính xác hơn là anh ta chạm vào cô.

Ai chạm ai thì Izu mặc kệ, nhưng... anh ta... quen thuộc lắm.

Sau chiếc mũ áo choàng kia là một diện mạo như thế nào?

Quá xấu để lộ diện, hay quá thanh tú, hay là quá quen thuộc? Hay là... anh ta không thể lộ diện vì một lí do nào đó.

Mặc kệ, mặc kệ hết, mặc kệ những lí do của anh, Izu chỉ muốn xem mặt anh. Chỉ một lần thôi...

Bàn tay mảnh mai của Izu gắt gao ghì chặt lấy áo chàng thiên sứ, trong khoảnh khắc liền đưa lên lật mũ áo choàng anh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro