hiep an ma tung2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 8 Cuộc Trao Đổi Quan Ngân

Tiêu Nhất Phong ngắt lời:

- Cao Như Đăng trải qua cuộc sống vốn rất nhiều năm trong giới hắc đạo, đã quen thói tham lam, khó mà sửa đổi được trong một thời gian ngắn, chúng ta nên thận trọng đề phòng vẫn hơn.

Tiêu Ngọc Yến gật đầu:

- Phụ thân nói rất phải, thận trọng vẫn hơn!

Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp:

- Nhưng có một người đến nay vẫn chưa lộ diện, thật đáng lo ngại.

Tiêu Nhất Phong nhướng mày:

- Ngươi muốn nói ai vậy?

Tiêu Ngọc Yến nhấn mạnh giọng:

- Kẻ đã sát hại Châu Bách Long!

Tiêu Nhất Phong trầm ngâm:

- Có lẽ người đó chỉ là vì tư thù, sau khi đắc thủ đã cao bay xa chạy rồi!

Tiêu Ngọc Yến nhẹ lắc đầu:

- Theo nữ nhi thì có lẽ không đơn giản như vậy, sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế này?

Tiêu Nhất Phong chau mày:

- Nhưng phụ thân đã suy nghĩ suốt một đêm mà cũng không nghĩ ra được trong võ lâm hiện nay, người nào có thể mặt đối mặt mà hạ thủ Châu Bách Long, thật là kỳ lạ!

- Không chừng đây có sự giả trá cũng nên!

- Người đã cháy khét, đêm qua phụ thân có đến đó xem xét, làm gì có sự giả trá?

- Nữ nhi có đến xem trộm Châu Hoài Anh, ả ta chẳng có gì là đau khổ cả.

- Người trong võ lâm rất xem nhẹ sự sống chết, hơn nữa, ả nha đầu này tính rất rắn rỏi, cho dù đau khổ thì ngươi cũng khó mà nhận thấy được.

Tiêu Ngọc Yến nhướng mày mấy lượt, như không đồng ý với nhận định của phụ thân, nhưng nàng không nói ra, lái sang chuyện khác:

- Phụ thân định thế nào?

Tiêu Nhất Phong nhướng mày:

- Ngươi muốn nói về vấn đề gì?

- Về Cao Như Đăng!

Tiêu Nhất Phong đanh giọng:

- Y có kế lên trời, ta có thang phá mây, phụ thân không đến nỗi vấp ngã dưới tay y đâu.

Tiêu Ngọc Yến mỉm cười gật đầu:

- Vậy thì nữ nhi yên tâm rồi!

Vừa dứt lời, đột nhiên từ trên ghế tung mình lên, hệt như một cánh én lướt qua cửa sổ ra ngoài. Bên ngoài là một khoảng sân trống, chẳng có đình đài, cũng không có cây cỏ, nhìn qua là thấy rõ cả.

Thế nhưng, hai cha con Tiêu Nhất Phong quét mắt nhìn quanh, chẳng phát hiện ra gì.

Tiêu Ngọc Yến lại phi thân lên mái nhà, vẫn chẳng trông thấy một bóng người nào, đoạn lại tung mình xuống đất.

Tiêu Nhất Phong vội đến gần hỏi:

- Ngọc Yến, có việc gì vậy?

Tiêu Ngọc Yến chau mày:

- Rõ ràng là có người ngoài của sổ.

Tiêu Nhất Phong cũng chau mày:

- Nhưng đâu có trông thấy gì?

Tiêu Ngọc Yến hậm hực:

- Đã bị hắn tẩu thoát rồi!

Tiêu Nhất Phong cười:

- Phóng mắt khắp thiên hạ, ai có thể sánh kịp với khinh công Lương Thương Yến của ngươi kia chứ?

Tiêu Ngọc Yến giận dỗi:

- Phụ thân chủ quan quá, khinh công của Cẩm Y Đạo Phàn Cửu cũng đâu kém!

Tiêu Nhất Phong ngẩn người:

- Phàn Cửu ư?

Cười hăng hắc nói tiếp:

- Theo nhận xét của phụ thân, Cẩm Y Đạo Phàn Cửu khó mà sánh kịp ngươi!

Tiêu Ngọc Yến bỗng nhướng mày nói:

- Lúc nữ nhi phóng ra còn trông thấy một bóng người, loáng cái đã biến mất, chả lẽ chính là...

Bỗng ngưng lời, không nói tiếp nữa.

Tiêu Nhất Phong trầm giọng hỏi:

- Chính là ai?

- Kẻ đã sát hại Châu Bách Long, chưởng pháp cao minh thế kia...

Tiêu Nhất Phong cười típ lời:

- Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, chưởng pháp cao minh cũng chưa hẳn là có khinh công tuyệt thế, bởi ngươi cứ nghĩ đến kẻ ấy nên mới tưởng tượng ra bóng người đó thôi!

Tiêu Ngọc Yến lẩm bẩm:

- Chả lẽ nữ nhi hoa mắt hay sao? Đâu lẽ nào lại vậy?

Tiêu Nhất Phong vỗ vai nàng:

- Mấy hôm qua ngươi cũng vất vả quá, ta trở về phòng đi!

Hai người lại phóng qua cửa sổ vào phòng, vừa mới ngồi yên, bỗng nghe tiếng gõ cửa khe khẽ.

Tiêu Nhất Phong đứng lên ra mở cửa, thì ra là một lão điếm gia.

Lão điếm gia cung kính nói:

- Bẩm Tiêu gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, xin Tiêu gia đến ngay kẻo thức ăn nguội lạnh.

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu:

- Đặt tại đâu?

- Theo đúng lời dặn bảo, tiểu nhân đặt trong Mẫu Đơn Đình ở hậu viện, chung quanh có che bình phong rất là yên tĩnh, lẽ ra thức ăn lần lượt mang đến, nhưng theo lời dặn bảo của Tiêu gia, thảy đều mang đến đầy đủ rồi.

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Vậy thì ta đến ngay, lão hãy đi mời Cao gia, cứ bảo là Tiêu mỗ thiết yến tẩy trần cho ông ấy!

- Thưa vâng!

Lão điếm gia vừa định quay đi, Tiêu Nhất Phong lại nói:

- Tiêu mỗ cần yên lặng để chuyện trò với Cao gia, tuyệt đối không được cho bất kỳ ai vào hậu viện quấy nhiễu, lão phải nhớ kỹ đấy!

Lão điếm gia gật đầu:

- Khi nào Tiêu gia với Cao gia đã vào hậu viện, tiểu nhân sẽ khóa cửa ngay, tuyệt đối không ai vào được.

Tiêu Nhất Phong khoác tay:

- Vậy hãy mau đi mời Cao gia đi!

- Thưa vâng!

Lão điếm gia quay người bỏ đi. Sau đó, hai cha con Tiêu Nhất Phong lần lượt ra đi.

* * * Chiếc bàn to chỉ có bảy người, Cao Như Đăng và bốn thuộc hạ chiếm nửa bàn, hai cha con Tiêu Nhất Phong ngồi đối diện nhau, hai bên trống rất nhiều, song bầu không khí buổi tiệc cũng rất vui vẻ.

Rượu qua ba tuần, Tiêu Nhất Phong bỗng hỏi:

- Nghe đâu mấy năm gần đây việc làm ăn của Cao huynh cũng không đến đổi tệ phải không?

Cao Như Đăng cười hăng hắc:

- Việc làm ăn có vốn khó khăn hơn không vốn nhiều.

Tiêu Nhất Phong hạ thấp giọng:

- Nghe nói Cao huynh có hai ngân hiệu rất lớn tại kinh thành, và đều có qua lại với các ngân hiệu các nơi, ngân phiếu được phát hành cũng rất được tín nhiệm...

Cao Như Đăng tiếp lời:

- Lẽ dĩ nhiên, trong việc làm ăn là phải có uy tín mới được.

Tiêu Nhất Phong hạ giọng thật thấp:

- Chính vì vậy Tiêu mỗ mới dám tiến hành vụ giao dịch này với Cao huynh.

Cao Như Đăng vòng tay:

- Được Tiêu huynh đoái hoài, Cao mỗ hết sức cảm kích, nhưng...

Ngưng chốc lát mới nói tiếp:

- Cao mỗ hành sự rất rõ ràng, có điều này cấn phải nói rõ.

Tiêu Nhất Phong khoát tay:

- Xin cứ nói!

Cao Như Đăng chậm rãi nói:

- Số lượng quá lớn và nha môn lại đang truy tra nghiêm ngặt, đồng thời Cao mỗ cũng chẳng thể vận chuyển số bạc to lớn thế này về kinh thành, đành phải nhờ vào sự giúp đỡ của các ngân hiệu gần đây...

Tiêu Nhất Phong cười tiếp lời:

- Chỉ cần một lời nói của Cao huynh, hẳn là không có gì khó khăn.

Cao Như Đăng cau mày:

- Đành rằng vậy, nhưng bọn người mở ngân hiệu chẳng tốt lành gì đâu Tiêu Nhất Phong trố mắt:

- Vậy ư?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Việc buôn bán qua tay là phải có lãi, đó là điều tất nhiên, Cao mỗ cũng chẳng thể trách họ, hắc hắc...

Nói đến đó, Cao Như Đăng buông tiếng cười khan liên hồi.

Tiêu Nhất Phong thầm cười khảy, song ngoài mặt vẫn thản nhiên nói:

- Mỗi ngành nghề đều có luật riêng, xin Cao huynh cứ dặn bảo, Tiêu mỗ sẵn sàng tuân...

... thiếu mấy hàng...

Tiêu Nhất Phong tiếp lời:

- Xin Cao huynh cứ dặn bảo!

Cao Như Đăng nói tiếp:

- Cao mỗ xuất ngân phiếu mười vạn lạng, còn số quan...

Tiêu Nhất Phong trố mắt ngắt lời:

- Vậy là một đổi hai rồi còn gì? Thế thì ép giá quá!

Cao Như Đăng cười khảy:

- Với số lãi mười vạn lạng bạc mà Cao mổ phải rời khỏi kinh thành một chuyến, nếu không vị nễ Ngọc Diện Hiệp, hắc hắc...

Tiêu Nhất Phong vội cười giả lả nói:

- Cao huynh đã hiểu lầm rồi, ý Tieu mỗ là muốn nói các ngân hiệu kia thôi!

Cao Như Đăng lắc đầu:

- Đành chịu vậy thôi, nếu số lãi không cao thì đâu ai chịu mạo hiểm thế này!

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Được, chúng ta đều là người từng trải trong giang hồ, đôi bên rất hiểu biết rất nhiều về nhau...

Cao Như Đăng cười hăng hắc:

- Điều ấy không cần Tiêu huynh phải dặn bảo, ngân hiệu của Cao mổ không khiên đi được đâu!

Tiêu Nhất Phong cười:

- Không dám! Không dám!

Quay sang Tiêu Ngọc Yến khoát tay nói:

- Ngọc Yến, hãy kính rượu Cao tiền bối mau!

Tiêu Ngọc Yến nâng ly lên nói:

- Được nghe danh tiền bối từ lâu, vãn bối xin cạn ly này trước để tỏ lòng tôn kính.

Đoạn ngửa cổ uống một hơi cạn ly.

Cao Như Đăng cũng nâng ly uống cạn, đoạn cười hô hố nói:

- Đúng là phụ long nữ phụng, tuyệt lắm...

Bỗng ngưng cười, quay sang chú mắt nhìn Tiêu Nhất Phong nói tiếp:

- Tiêu huynh, chúng ta bao giờ trao đổi?

Tiêu Nhất Phong mỉm cười:

- Xin Cao huynh hãy chờ một hai hôm!

Cao Như Đăng nhướng mày:

- Vì sao vậy?

Tiêu Nhất Phong trầm giọng:

- Hiện nay tại khu vực Lạc Hà có mấy nhân vật khó đối phó, nên chờ một vài hôm tốt hơn.

Cao Như Đăng thoáng chau mày:

- Chẳng hay là những cao thủ nào, đến đỗi khiến Ngọc Diện Hiệp cũng phải thắc thỏm lo âu?

Tiêu Nhất Phong cười nhạt:

- Cao huynh đã quá đề cao Tiêu mỗ! Thôi, chúng ta hãy uống rượu, bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tẩy trần cho Cao huynh, chúng ta phải uống cho thỏa thích, có gì ngày mai hẵng tính!

Cao Như Đăng giơ cao ly trong tay nói:

- Cung kính chi bằng tòng mệnh, Cao mỗ xin tâm lĩnh thịnh tình của Tiêu huynh!

Tiêu Ngọc Yến xen lời:

- Nghe nói Cao tiền bối có ba điều không sợ, chẳng hay đúng không vậy?

Cao Như Đăng trố mắt ngạc nhiên:

- Ồ, cô nương hãy nói nghe thử, ba điều không sợ đó là gì?

Tiêu Ngọc Yến đưa một ngón tay lên:

- Một là không sợ tiền bạc nhiều!

Cao Như Đăng cười ha hả:

- Cô nương mắng Cao mỗ đó phải không?

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười:

- Vãn bối đâu dám...

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Hai là không sợ thê thiếp nhiều, nghe đâu nội ở tại kinh thành, tiền bối đã có đến mười thê thiếp xinh đẹp rồi.

Tiêu Nhất Phong sầm mặt:

- Ngọc Yến, ngươi là con gái sao lại nói năng như vậy?

Tiêu Ngọc Yến phụng phịu:

- Đam mê nữ sắc dó là bản sắc anh hùng, đó đâu phải là điều xấu xa.

Cao Như Đăng cười ha hả:

- Miệng của cô nương thật là ngọt ngào, vậy chứ điều thứ ba không sợ là gì?

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười:

- Đối mặt với cường địch mà chẳng chút sợ hãi, điểm này là đáng khâm phục hơn hết.

Cao Như Đăng cười vang:

- Bằng vào những lời này của cô nương, đêm nay Cao mỗ phải uống một bữa thật say mới được...

Đoạn quay sang tùy tùng khoác tay:

- Nào, hãy mang chén to đến đây!

Tiêu Ngọc Yến giơ chân dưới bàn, đá nhẹ một cái vào bắp chân Tiêu Nhất Phong.

* * * Tuy trăng thanh gió mát, nhưng thời tiết cuối thu cũng chẳng có gì là nên thơ. Vậy mà trên con đường từ Lạc Hà dẫn đến Phong Lâm Độ lại có một đôi nam nữ đang đi dạo trong đêm tối, hai người đó chính là Diêu Kiệt và Châu Hoài Anh.

Sau một hồi chuyện trò vẫn vơ, Diêu Kiệt thừa dịp đi vào chính đề:

- Châu cô nương nhận xét về con người của tại hạ thế nào?

Châu Hoài Anh chững bước, quay sang nhìn chằm chặp vào mặt Diêu Kiệt.

Diêu Kiệt khẽ nói tiếp:

- Cô nương cứ thẳng thắn nói ra, không sao đâu!

Châu Hoài Anh đỏ mặt ấp úng:

- Hoài Anh biết nói sao đây?

Diêu Kiệt giọng nghiêm túc:

- Lệnh tôn với tiên phụ là mạc nghịch chi giao, tại hạ với cô nương cũng nên xem như thủ túc, không nên nghĩ như quan hệ nam nữ thông thường thì đâu có gì là chẳng thể nói ra.

Châu Hoài Anh thở hắt ra:

- Vậy thì Hoài Anh phải mạo muội đề cao Diêu huynh rồi!

Diêu Kiệt thoáng chau mày:

- Cô nương không nên nói vậy.

Châu Hoài Anh thành thật:

- Theo nhận xét của Hoài Anh, Diêu huynh là người chính trực, là một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối đáng tin cậy.

Diêu Kiệt cười ngượng:

- Cô nương quá khen!

Châu Hoài Anh nghiêm túc:

- Lời nói của Hoài Anh là hoàn toàn phát xuất tận đáy lòng.

Diêu Kiệt nhẹ gật đầu:

- Vậy thì tại hạ có thể trút cạn nỗi lòng rồi...

Ngưng chốc lát mới nói tiếp:

- Theo tại hạ nhận thấy, lệnh tôn lúc sinh tiền đã có hành động rất là khác thường.

Châu Hoài Anh trố mắt:

- Diêu huynh nói vậy là sao?

Diêu Kiệt nghiêm giọng:

- Mỗi khi có khách đến viếng, lệnh tôn đều tách cô nương ra trước, vậy không khác thường là gì?

Châu Hoài Anh lẩm bẩm:

- Hoài Anh cũng cảm thấy hoài nghi!

Diêu Kiệt chú mắt:

- Cô nương không biết ẩn tình bên trong thật ư?

Châu Hoài Anh nhướng mày:

- Diêu huynh nói vậy là Hoài Anh đã có chỗ không thành thật chứ gì?

Diêu Kiệt thành khẩn:

- Cho dù có như vậy cũng là chuyện thường tình, tại hạ không bao giờ trách cô nương...

Châu Hoài Anh ngắt lời:

- Hoài Anh chẳng giấu giếm điều gì cả.

- Cô nương không nên quá khích động...

Diêu Kiệt dịu giọng nói tiếp:

- Cô nương với lệnh tôn ẩn cư tại Phong Lâm Độ đã mười bốn năm dài, kể từ khi cô nương hiểu sự, có nhận thấy lệnh tôn trong cuộc sống thường ngày có gì khác lạ không?

Châu Hoài Anh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:

- Gia phụ suốt ngày than van thở dài hoặc mượn rượu giải sầu.

- Cô nương có từng hỏi lệnh tôn vì sao lại như vậy không?

Châu Hoài Anh thở dài:

- Đã hỏi không chỉ một lần, nhưng gia phụ luôn trả lời là vì tưởng nhớ gia mẫu đã quá cố.

- Lệnh đường đã quy tiên từ lúc nào?

- Lúc Hoài Anh mới lên ba!

Diêu Kiệt gật gù:

- Vậu thì lệnh tôn suốt ngày than vắn thở dài cũng là điều hợp tình hợp lý.

Châu Hoài Anh lắc đầu:

- Theo Hoài Anh nhận thấy, gia phụ không phải chỉ vì tưởng nhớ tiên mẫu.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Chả lẽ còn việc gì khác ư?

- Gia phụ hẳn là có một điều hết sức phiền muộn giấu kín trong lòng nên mới suốt ngày rầu rĩ như vậy.

- Điều gì vậy?

Châu Hoài Anh lắc đầu:

- Hoài Anh cũng chẳng rõ!

Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, lại nói:

- Về việc lệnh tôn dặn bảo cô nương dùng lửa đốt nhà và cả thi thể một khi ông ta tạ thế, đó là lúc nào?

- Chỉ mới hai hôm trước!

Diêu Kiệt lẩm bẩm:

- Vậy thì lạ thật, chả lẽ lệnh tôn đã biết trước mình sắp chết đến nơi hay sao?

- Hoài Anh thường nghe gia phụ nói, con người khi sắp chết đều có dự cảm.

- Vậy là lệnh tôn đã có dự cảm ấy rồi!

Hồi 9 Nhất Tiễn Song Điêu Kế

Châu Hoài Anh bỗng hỏi:

- Diêu huynh đã phát hiện ra manh mối gì chưa?

Diêu Kiệt lắc đầu:

- Chưa.

Châu Hoài Anh chau mày:

- Diêu huynh bảo Hoài Anh chui rúc trong khách điếm, thật buồn chết được, ước gì có thể cùng Diêu huynh rời khỏi đây ngay.

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Cô nương mới vừa rồi chẳng đã bảo tại hạ tuyệt đối đáng tin cậy là gì?

Vậy xin cô nương hãy kiên nhẫn ở trong khách điếm, tại hạ tự tin trong bốn năm hôm nữa chắc chắc sẽ tìm ra được sự thật và khiến hung thủ đền tội.

Châu Hoài Anh như bất đắc dĩ gật đầu:

- Vậy thì đành phải vất vả đến Diêu huynh thôi.

- Huyết hải thâm cừu của hai nhà dính líu với nhau, đó vốn là trách nhiệm của tại hạ, cô nương hà tất phải nói vậy...

Khoác tay nói tiếp:

- Cuối thu sương nhiều, xin cô nương hãy về khách điếm an nghĩ trước Châu Hoài Anh khom mình thi lễ, quay người bỏ đi, được mấy bước, bỗng quay lại nói:

- Diêu huynh cũng nên bảo trọng, không nên nhọc sức quá...

Nói đến đó, như nhận thấy lời lẽ quá lộ liễu, vội quay người phóng nhanh đi, thoáng chốc đã mất dạng.

Bỗng nghe "soạt" một tiếng, từ trong bóng tối phóng ra một người, thì ra là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu.

Phàn Cửu mỉm cười nói:

- Xem chừng Châu cô nương đã có tình ý với lão đệ, luận về nhân phẩm thì nàng ta rất khá, nhưng e rằng Châu Bách Long có dự vào việc mưu hại lệnh tôn khi xưa, một khi sự thật phơi bày thì lão đệ sẽ rất khó xử, chi bằng nên lánh xa nàng ta trước là hơn.

Diêu Kiệt ánh mắt vẫn dõi theo hướng đi của Châu Hoài Anh, lẩm bẩm:

- Cho dù việc tiên phụ bị hại có liên quan đến Châu lão tiên sinh thì cũng không dính dáng đến Hoài Anh cô nương, hơn nữa Châu lão tiên sinh đã tạ thế rồi.

Phàn Cửu lắc đầu:

- Đành rằng vậy, nhưng dù sao lão đệ cũng đâu thể thành hôn với con gái kẻ thù.

Diêu Kiệt bỗng lạnh lùng quát:

- Tôn giá nói xa vời quá...

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Kết quả thế nào?

Phàn Cửu ra chiều đắc ý:

- Tiêu Ngọc Yến khinh công quả là kinh người, chỉ tiếc là nhãn lực và thính giác kém, không thì Phàn mỗ khó mà thoát thân an toàn.

Diêu Kiệt trố mắt:

- Đã bị nàng phát giác ư?

Phàn Cửu gật đầu:

- Nhưng rất may là chưa bị nàng ta bắt được.

Diêu Kiệt hơ hải:

- Có bị trông thấy mặt không?

Phàn Cửu mỉm cười:

- Không, nàng ta chỉ trông thấy bóng thôi.

Diêu Kiệt cũng mỉm cười:

- Nói chung khinh công của tôn giá vẫn cao hơn nàng ta một bậc.

Phàn Cửu lắc đầu cười gượng:

- Thật xấu hỗ, nhưng vận khí cũng không đến nỗi xấu.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Tôn giá đã nghe được những gì nào?

Phàn Cửu nghiêm giọng:

- Diệu kế của lão đệ bước đầu đã thành công. Tiêu Nhất Phong quả nhiên đã tin lời Lý Ngọc Côn.

- Còn gì nữa?

Phàn Cửu mỉm cười:

- Sự suy luận của chúng ta cũng chẳng sai, vụ huyết án tại Thất Lý Phố chính Tiêu Ngọc Yến là thủ phạm, và trước khi lão đệ đến phòng Lý Ngọc Côn, chính nàng ta đã báo tin.

Diêu Kiệt chau mày:

- Thật không ngờ một người con gái mà lại tàn ác đến vậy.

Phàn Cửu cười khảy:

- Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ...

Đổi giọng nghiêm túc nói tiếp:

- Hiện giờ hai cha con Tiêu Nhất Phong đang cùng ăn uống với Cao Như Đăng tại hậu viện khách điếm Trường Ký, sự thật đang hiện ra dần rồi.

Diêu Kiệt cắn răng:

- Hiện chỉ cần bám sát họ, một khi quan ngân xuất hiện, để xem Tiêu Nhất Phong còn chối được nữa không cho biết.

Phàn Cửu cười:

- Phàn mỗ bảo y là một người ngụy quân tử, không sai chứ?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Vậy thì phiền tôn giá hãy bám sát họ.

Phàn Cửu mỉm cười:

- Lão đệ yên tâm...

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Lão đệ tiếp tục thực...

...thiếu mấy hàng...

- Vậy thì chúng ta chia nhau tiến hành.

Dứt lời đã tung mình phóng đi, chớp mắt đã mất dạng.

* * * Khoảng giữa giờ Tuất, Diêu Kiệt đã có mặt tại khách điếm Trường Ký, đến trước cửa phòng của Tiêu Nhất Phong, chàng đưa tay gõ nhẹ.

Tiêu Nhất Phong mở cửa, vừa thấy là Diêu Kiệt, liền lộ vẻ ngạc nhiên nói:

- Thì ra là hiền điệt, mời vào.

Diêu Kiệt ôm quyền thi lễ:

- Đêm khuya đã làm phiền, xin Tiêu thúc chớ trách.

Bước vào phòng, quét mắt nhìn và hỏi:

- Ngọc Yến cô nương đã an nghĩ rồi ư?

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu:

- Ngọc Yến đã ngủ bên trong, có cần ngu thúc gọi dậy không?

Diêu Kiệt vội xua tay:

- Không cần đâu, Ngọc Yến cô nương đã an nghĩ, tiểu điệt nói khẽ một chút được rồi.

Đoạn ngồi xuống một chiếc ghế dựa. Tiêu Nhất Phong ngồi xuống đối diện chàng.

Tiêu Nhất Phong đăm mắt nhìnn vào mặt chàng hỏi:

- Hiền điệt có việc gì khẩn yếu phải không?

Diêu Kiệt thở dài:

- Trưa nay đã có một vụ án mạng xảy ra tại Thất Lý Phố, chết cả thảy hai mươi ba người, hung thủ đã để lại danh tánh tiểu điệt trên vách.

Tiêu Nhất Phong thấp giọng:

- Ra là việc ấy, hiền điệt không cần phải bận tâm.

Diêu Kiệt vờ ngạc nhiên:

- Tiêu thúc đã nghe rồi ư?

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Ngu thúc đã biết hung thủ sát nhân là ai rồi.

Diêu Kiệt lại giả vờ sửng sốt kêu lên:

- Ồ!

- Vụ huyết án đó chính do Cao Như Đăng đã gây ra.

Diêu Kiệt trố mắt:

- Cao Như Đăng đã đến đây rồi ư?

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Hiền điệt sao chẳng hay biết gì thế này?

Diêu Kiệt cười gượng:

- Tiểu điệt suốt ngày nay ở tại Phong Lâm Độ, đương nhiên đâu có hay biết gì.

- Thảo nào, thảo nào.

Tiêu Nhất Phong ngưng chốc lát mới nói tiếp:

- Cao Như Đăng cũng trọ tại khách điếm này, mới vừa rồi ngu thúc còn uống với y mấy ly rượu.

Diêu Kiệt vờ nhướng mày nói:

- Tieu thúc lại đi giao du với hạng người ấy, tiểu điệt thật không ngờ.

Tiêu Nhất Phong thấp giọng:

- Hiền điệt không biết, đó chỉ là giả vờ thôi.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Hản là phải có nguyên nhân phải không?

Tiêu Nhất Phong mỉm cười:

- Nếu hiền điệt không đến thì ngu thúc cũng đi gặp hiền điệt, khi nãy uống rượu chuyện trò với Cao Như Đăng, sau khi ba ly vào bụng, ngu thúc đã thăm dò được một điều bí mật trọng đại, thì ra vụ cướp quan ngân khi xưa cũng có y nhúng tay vào.

Diêu Kiệt trố mắt:

- Vậy là việc mưu hại tiên phụ khi xưa cũng có y dự phần ư?

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Đó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng, người nào đã hạ thủ thì hiện chưa dám khẳng định.

Ngưng chốc lát nói tiếp:

- Hiền điệt, đồng thời ngu thúc cũng biết được một điều hết sức đáng buồn.

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Điều gì vậy?

Tiêu Nhất Phong buông tiếng thở dài trĩu nặng, đoạn chậm rãi nói:

- Dường như là Bách Long huynh cũng có dự phần.

Việc Châu Bách Long có nhúng tay, Diêu Kiệt không lấy làm lạ, nhưng do chính miệng Tiêu Nhất Phong nói ra thì chàng không hể ngờ đến, khiến chàng bất giác thừ ra, lặng thinh hồi lâu.

Tiêu Nhất Phong thấy vậy bèn hỏi:

- Hiền điệt ngạc nhiên lắm phải không?

Diêu Kiệt chầm chậm lắc đầu:

- Thật khó thể tin được.

- Ngu thúc lúc mới nghe cũng không tin, nhưng đó hoàn toàn là sự thật, còn chi tiết tường tận thì phải tiếp tục điều tra. Hiện tại ngu thúc vẫn quan hệ với Cao Như Đăng với tư cách là đồng bọn.

Diêu Kiệt vờ không hiểu:

- Vậy nghĩa là sao?

Tiêu Nhất Phong cười đắc ý:

-Cao Như Đăng khi say lỡ lời, bị ngu thúc nắm được chỗ yếu, ngu thúc liền ngỏ ý đòi chia phần, đó chẳng phải đồng bọn là gì?

Diêu Kiệt đăm mắt:

- Cao Như Đăng có chấp nhận không?

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Bề ngoài thì y đã chấp nhận.

- Trong thâm tâm thì sao?

- Lẽ dĩ nhiên là y không chịu cúi đầu, hiền điệt hẳn cũng hiểu rõ hạng người như Cao Như Đăng chứ gì?

Diêu Kiệt thăm dò:

- Vậy ý của Tiêu thúc là...

Tiêu Nhất Phong trầm giọng:

- Chung qui vẫn khó tránh khỏi phải giải quyết bằng vũ lực, nhưng có điều với tài nghệ như ngu thúc, e khó thể giành được phần thắng...

Diêu Kiệt tiếp lời:

- Tiểu điệt có thể đối phó với y.

Đoạng đứng lên, như định đi tìm thanh toán Cao Như Đăng ngay.

Tiêu Nhất Phong vội xua tay:

- Hãy khoan, thời cơ chưa chín mùi.

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Vậy phải đợi đến bao giờ?

Tiêu Nhất Phong bình thản:

- Hiền điệt phải tin cậy ngu thúc thì mới không hỏng việc...

Hạ thấp giọng nói tiếp:

- Hiền điệt hãy trở về phòng và tốt hơn hết đừng ra ngoài nếu không thật cần thiết, chờ ngu thúc sắp đặt xong xuôi sẽ bảo Ngọc Yến đến gặp hiền điệt.

Thôi, hiền điệt về phòng đi.

Diêu Kiệt vòng tay xá:

- Tiểu điệt sẵn sàng chờ Tiêu thúc sai bảo.

Đoạn quay người ra khỏi phòng. Chờ đến khi Tiêu Nhất Phong cài cửa lại, Tiêu Ngọc Yến mới từ trong bước ra nói:

- Phụ thân làm vậy với dụng ý gì?

Tiêu Nhất Phong cười khảy ; - Đó gọi là Nhất Tiễn Nhị Điểu.

Tiêu Ngọc Yến nhíu mày:

- Nữ nhi không hiểu.

Tiêu Nhất Phong hậm hực:

- Ngươi không thấy Cao Như Đăng đã ép giá quá đáng sao?

Tiêu Ngọc Yến khẽ thở dài:

- Phải cần đến y, biết làm sao hơn.

Tiêu Nhất Phong trầm giọng:

- Phụ thân phải khiến cho y mất hết cả vốn lẫn lãi.

Tiêu Ngọc Yến sửng sốt:

- Hắc Trảo Long Cao Như Đăng không dễ đối phó đâu.

Tiêu Nhất Phong cười nham hiểm:

- Chính vì vậy phụ thân mới xúi dục Diêu Kiệt đối phó với y.

Tiêu Ngọc Yến chau mày lắc đầu:

- Phụ thân không nên quá tự tin, theo nữ nhi thấy thì kế này không được ổn.

Tiêu Nhất Phong trừng mắt:

- Đàn bà con gái mà biết gì?

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Những gì phụ thân đã nói với ngươi rồi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?

Tiêu Ngọc Yến cúi đầu e thẹn:

- Nữ nhi thấy không được ổn.

- Có gì là không ổn?

- Nếu đồn đại ra ngoài, chẳng những nữ nhi xấu hổ mà phụ thân cũng mất sĩ diện.

Tiêu Nhất Phong mặt lộ vẻ hung tợn, lạnh lùng nói:

- Cao Như Đăng đừng mong rời khỏi được Lạc Hà này, làm sao mà lan truyền được?

Tiêu Ngọc Yến chau mày:

- Tuy vậy phụ thân cũng đâu thể bảo nữ nhi...

Tiêu Nhất Phong bước tới vỗ vai nàng cười nói:

- Phụ thân lẽ nào chịu dâng con cưng cho tên ma đầu ấy? Chẳng qua chỉ cần con dùng cử chỉ quyến rũ y thôi.

Tiêu Ngọc Yến miễn cưỡng gật đầu:

- Nữ nhi xin tuân mạng.

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Nữ nhi đến đó ngay đêm nay ư?

Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu:

- Nhân lúc y có hơi men mới dễ sinh tà niệm, tốt hơn hết con nên đi ngay.

Tiêu Ngọc Yến sửa lại tóc và y phục, đoạn mới cất bước ra khỏi phòng, bỗng chững bước, nhoẻn cười:

- Phụ thân, việc gì nữ nhi cũng chiều theo ý phụ thân, phụ thân đừng quên lời hứa đấy.

Tiêu Nhất Phong ngạc nhiên:

- Phụ thân đã hứa gì vậy?

Tiêu Ngọc Yến khúc khích cười:

- Phụ thân lại quên nữa rồi!

Tiêu Nhất Phong nhíu mày:

- Ngươi nhắc lại xem?

Tiêu Ngọc Yến bẽn lẽn:

- Về hôn sự của nữ nhi với Vũ Lân và năm vạn lạng bạc làm của hồi môn.

Tiêu Nhất Phong chau mày:

- Tên tiểu tử Phùng Vũ Lân là một gã lãng tử có tiếng trên chốn giang hồ, nếu ngươi nhất quyết làm vợ hắn, sau này chắc chắn hối hận.

Tiêu Ngọc Yến phụng phịu:

- Nữ nhi nhận xét người không lầm được đâu. Đó là do kẻ khác bôi nhọ y thôi, phụ thân chớ nên tin.

Tiêu Nhất Phong thở dài:

- Ngọc Yến, ngươi đâu biết là phụ thân thương ngươi dường nào.

Tiêu Ngọc Yến bước đến ôm lấy cánh tay Tiêu Nhất Phong, nũng nịu nói:

- Nữ nhi sao không biết chứ? Phụ thân đã hứa rồi không được nuốt lời đó, bằng không nữ nhi chẳng chịu đâu.

Tiêu Nhất Phong mỉm cười:

- Nếu ngươi làm vợ người khác, phụ thân bằng lòng cho ngươi mười vạn lạng bạc làm của hồi môn.

Tiêu Ngọc Yến lắc đầu quầy quậy:

- Không, không. Nữ nhi chỉ làm vợ Vũ Lân và chỉ cần năm vạn lạng thôi.

Trước khi đến Lạc Hà, phụ thân đã chấp thuận rồi, bây giờ lại phản đối hay sao?

Tiêu Nhất Phong thở dài:

- Ngươi đã quyết tâm muốn làm vợ tên lãng tử Vũ Lân thì phụ thân cũng chẳng thể ngăn cấm được, đó là chung thân đại sự của ngươi, sau này ngươi đừng hối hận.

Tiêu Ngọc Yến hớn hở:

- Phụ thân yên tâm, sau này Vũ Lân cũng sẽ hiếu thảo với phụ thân.

Tiêu Nhất Phong xua tay lia lịa:

- Thôi đi, phụ thân không dám mong ước như vậy...

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Nhưng việc trước mắt ngươi phải lo liệu xong cho phụ thân mới được.

Tiêu Ngọc Yến gật đầu liên hồi:

- Được rồi, nữ nhi đến gặp Cao Như Đăng ngay đây.

Tiêu Nhất Phong thấp giọng:

- Kim Đao Minh minh chủ Lý Ngọc Côn đã báo với phụ thân là lão Cao Như Đăng định ám hại chúng ta, nuốt trọn hai mươi vạn lạng bạc...

Hồi 10 Tiền Tài Hơn Tình Nghĩa

Tiêu Ngọc Yến thản nhiên tiếp lời:

- Cũng chẳng có gì lạ, tiền bạc ai mà không ham thích?

Tiêu Nhất Phong mỉm cười:

- Bởi vậy phụ thân mới phải nhờ đến ngươi, Cao Như Đăng thương tiền hơn tính mạng, nhưng y càng mê sắc hơn, dây dài thả diều xa, đế cho y ngắm nhìn, y tưởng tượng, rổi sẽ không còn có ý định ám hại chúng ta nữa.

- Theo lời phụ thân, chỉ cần Cao Như Đăng chịu bỏ ra ngân phiếu mười lăm vạn lạng là phụ thân đủ hài lòng rồi, không còn ý đồ nào khác nữa, phải vậy chăng?

Tiêu Nhất Phong cười hăng hắc:

- ö đồ của phụ thân nhiều lắm, ngươi hãy đi mau.

Tiêu Ngọc Yến gật đầu, sửa lại y phục một lần nữa mới ra đi.

Lúc này trời đã khuya, các khách trọ đã an nghỉ từ lâu, trong sân không còn một bóng người.

Tiêu Ngọc Yến ra khỏi khu nhà phía Tây, đột nhiên "soạt" một tiếng vang lên trên một cây ngô đồng, một bóng người phóng xuống.

Tiêu Ngọc Yến lách người, thanh đoản kiếm tùy thân đã ra khỏi bao, nhanh như chớp nhắm yết hầu đối phương đâm tới.

Người ấy vội lách tránh sang bên và khẽ nói:

- Ngọc Yến, ngu ca đây.

Tiêu Ngọc Yến kinh ngạc:

- Vũ Lân đó hả?

Thì ra đó là Phùng Vũ Lân, tình nhân của Tiêu Ngọc Yến.

Tiêu Ngọc Yến khi đã nhận ra đối phương, liền tức chộp lấy cổ tay Phùng Vũ Lân hết sức tung mình, hai người hệt như đôi bướm vọt lên bờ tường, đoạn lại tung mình lẩn nữa, đã hạ xuống giữa đường phố.

Đường phố vắng ngắt không một bóng người.

Tiêu Ngọc Yến nắm lấy tay Phùng Vũ Lân sát vách mà đi, ra khỏi cửa Nam, đến một ngọn đồi cây cối rậm rạp mới dừng lại.

Tiêu Ngọc Yến thở ra một hơi dài:

- Vũ Lân, đã bảo huynh đừng lộ diện, sao lại đeo đẳng đến đây như âm hồn thế này?

Phùng Vũ Lân thảo nào bị gọi là lãng tử, chỉ thấy y rất là tuấn mỹ, mày dài, mắt sao, mặt phấn môi hồng, nhưng vẻ dâm đãng lộ rõ trên gương mặt.

Phùng Vũ Lân khẽ cười nói:

- Ngu ca nhớ muội quá!

Tiêu Ngọc Yến sẵng giọng:

- Lỡ phụ thân thiếp bắt gặp thì sao?

Phùng Vũ Lân cười khảy:

- Lão ta bắt gặp thì đã sao? Lão ta đâu phải là cha thân sinh của muội?

Tiêu Ngọc Yến thoáng chau mày:

- Không thể nói vậy được, bao năm qua ông ấy đối xử với muội cũng chẳng tệ, có chia tay thì cũng nên vui vẻ, hà tất gây ra tình trạng đổ vỡ, vả lại, ông ấy đã chấp thuận hôn sự giữa hai ta và còn cho năm vạn lượng bạc làm của hồi môn nữa.

Phùng Vũ Lân mừng rỡ trố mắt:

- Thật ư?

Tiêu Ngọc Yến lừ mắt:

- Hừ! Thấy tiền là mắt sáng rỡ. Thật sự là huynh thương muội hay thương tiền?

...thiếu mấy hàng...

Tiêu Ngọc Yến lại lừ mắt:

- Đừng thắc mắc, hãy đi mau.

Phùng Vũ Lân nhăn mặt:

- Muội phải báo cho ngu ca biết mới được, ai biết muội có phải là hẹn hò với...

Tiêu Ngọc Yến trỏ ngón tay giữa vào trán Phùng Vũ Lân, giận dỗi nói:

- Nói bậy, cũng chỉ vì oan gia này đây, biết không hả?

Phùng Vũ Lân nhướng mày:

- Sao lại bảo là vì ngu ca? Muội hãy giải thích nghe xem.

Tiêu Ngọc Yến chậm rãi nói:

- Gia phụ bảo muội nhân lúc Cao Như Đăng có rượu, đến dùng sắc đẹp cám dỗ để y rối loạn tâm thần hầu khi hai bên trao đổi tiền bạc, gia phụ mới giành được phần hơn...

Phùng Vũ Lân trợn mắt nhướng mày:

- Sao, lúc này mà đến gặp Cao Như Đăng ư?

- Phải!

Phùng Vũ Lân lắc đầu:

- Trong giới võ lâm ai mà không biết Cao Như Đăng là một đại sắc ma?

Vậy muội khác nào dâng thịt vào miệng hổ rồi còn gì? Ngọc Yến, hãy nghe ngu ca nói...

Tiêu Ngọc Yến ngắt lời:

- Huynh cứ yên tâm, Cao Như Đăng đừng hòng động đến một sợi tóc của muội.

Phùng Vũ Lân vẫn lắc đầu:

- Như thế nào cũng không được, muội đã là người của ngu ca rồi, sao thể...

Tiêu Ngọc Yến lại ngắt lời:

- Nếu không vậy thì gia phụ đâu chịu chấp thuận hôn sự giữa hai ta, vì vậy muội phải đành khuất tất một chút, chung qui cũng chỉ vì huynh đó thôi, vậy mà không biết ơn, trái lại còn trách móc người ta, thật tức chết đi được.

- Thôi đi, trên đời đâu có người cha nào lại ép buộc con gái dùng sắc đẹp cám dỗ đàn ông thế này?

- Đâu phải là con thân sinh?

- Dù không phải thân sinh thì cũng phải có chút tình nghĩa chứ? Qua đó chứng tỏ, lão Tiêu Nhất Phong chẳng qua là lợi dụng nhan sắc của muội, khi nào thành sự, muội đừng mong nhận được năm vạn lạng bạc.

- Chớ nói bậy.

Phùng Vũ Lân thở dài:

- Ngọc Yến, muội sẽ trọn đời nương tựa vào ngu ca, muội tin ngu ca hay là tin người khác?

Ngọc Yến sà vào lòng Phùng Vũ Lân, áp mặt vào ngực y thỏ thẻ nói:

- Vũ Lân, muội đã đối với huynh hết lòng hết dạ, chả lẽ huynh không nhận thấy sao?

Phùng Vũ Lân nhẹ gật đầu:

- Vậy thì muội nên nghe lời ngu ca mới phải.

- Muội lúc nào không nghe chứ?

- Vì tiền bạc, ngu ca tạm nhẫn nhịn để cho muội đến gặp Cao Như Đăng, nhưng muội phải giữ chừng mực, tiểu lãng tử này không chịu thiệt thòi đâu.

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười:

- Yên tâm đi, Ngọc Yến này cũng không dễ mềm lòng đâu.

Phùng Vũ Lân bỗng nói:

- Còn điều này nữa, muội phải nghe ngu ca mới được.

Tiêu Ngọc Yến có lẽ đã quá say mê gã lãng tử tuấn mỹ này, gật đầu mau mắn nói:

- Được, đừng nói một điều, cho dù một trăm điều muội cũng nghe theo, ngoại trừ huynh đi tìm nữ nhân.

Phùng Vũ Lân nghiêm giọng:

- Khi thành sự, Tiêu Nhất Phong nhận được ngân phiếu bao nhiêu?

- Chừng mười lăm vạn lạng.

- Tiền bạc không sợ nhiều, mười lăm vạn lạng lấy hết, hai ta sẽ sống thoải mái trọn đời.

Tiêu Ngọc Yến chau mày:

- Ông ấy không chịu đâu.

Phùng Vũ Lân cười khảy:

- Muội không biết nghĩ cách sao?

Tiêu Ngọc Yến sững người:

- ö huynh là bảo muội lấy ngân phiếu bỏ trốn ư? Không được đâu, chân trời góc biển ông ấy cũng sẽ truy tìm bằng được chúng ta, hãy bỏ ý định ấy đi.

Phùng Vũ Lân lạnh lùng:

- Chả lẽ muội không có cách nào khiến lão ta không truy tìm sao?

Tiêu Ngọc Yến lắc đầu:

- Muội chẳng nghĩ ra được cách gì cả, huynh thử gợi ý xem.

Phùng Vũ Lân cười nham hiểm:

- Thanh đoản kiếm của muội...

Tiêu Ngọc Yến hoảng hốt ngắt lời:

- Vậy đâu được, thật chẳng hiểu sao huynh lại có ý nghĩ ấy?

Phùng Vũ Lân cười khảy:

- Lão ta đã vô tình thì muội vô nghĩa, có gì không phải nào?

Tiêu Ngọc Yến trố mắt:

- Ông ấy vô tình chỗ nào?

Phùng Vũ Lân gằn giọng:

- Vì tiền tài đã sát hại bạn thân là Diêu Thập Bằng...

Tiêu Ngọc Yến ngắt lời:

- Vũ Lân, không thể nói vậy được, việc ấy không bằng chứng.

Phùng Vũ Lân trợn mắt:

- Chính muội đã nói kia mà.

- Đó chỉ là phỏng đoán thôi.

Phùng Vũ Lân cười khảy:

- Chẳng hạn như sự việc trước mắt đây, nếu lão ta mà nghĩ đến tình nghĩa, lẽ ra không nên vì đạt đến mục đích của mình mà bắt buộc muội dùng sắc đẹp mê hoặc Cao Như Đăng.

Tiêu Ngọc Yến đuối lý, nhất thời không nói nên lời.

Phùng Vũ Lân hằn học nói tiếp:

- Phùng Vũ Lân này chẳng những là một tên lãng tử, mà cũng là một tên ngốc, con gái của Liên Hoa Trại Chủ Hà Thông muốn làm vợ kẻ này với của hồi môn một đấu châu báu. Cửu Liên Hoàn Tống Phi Hổ muốn kẻ này về ở rể, vinh hoa phú quý hưởng không hết, vậy mà kẻ này đều từ chối, lại đi yêu một người cố chấp thế này.

Tiêu Ngọc Yến rươm rướm nước mắt:

- Vũ Lân, hãy nghe muội nói...

Phùng Vũ Lân phất tay áo ngắt lời:

- Kẻ này đã nghe quá nhiều rồi, nàng lúc nào cũng bảo kẻ này cải tà quy chánh, nhưng sống là phải có tiền bạc, sự sống chết của kẻ này nàng không màng đếm xỉa đến, lại cứ lo nghĩ cho một kẻ vô tình bạc nghĩa với mình.

Tiêu Ngọc Yến mắt nhòa lệ:

- Vũ Lân, xin đừng ép buộc muội thế này!

Phùng Vũ Lân thở dài:

- Kẻ này đâu có ép buộc, chẳng qua bởi quá yêu nàng đó thôi. Ngọc Yến, ta ở tại khách điếm Thuận Phong trong Hưng Long Tập cách đây hai mươi dặm, khi nào nàng nghĩ thông hẵng đến gặp ta.

Nói xong, quay người toan bỏ đi.

Tiêu Ngọc Yến vội nắm tay y nói:

- Vũ Lân, hãy nghe muội nói, muội quả tình không đành lòng hạ thủ.

Phùng Vũ Lân trầm giọng:

- Nàng không đành lòng thì để ta hạ thủ.

Tiêu Ngọc Yến giọng não nề:

- Muội cũng không thể trơ mắt nhìn...

Phùng Vũ Lân lạnh lùng ngắt lời:

- Vậy thì thôi, có lẽ hai ta không có duyên phận, nàng hãy đi mà làm một người con hiếu thảo, kẻ này vẫng lang bạt giang hồ, chỉ sợ lão Tiêu Nhất Phong tàn nhẫn hơn nàng, khi tiền bạc vào tay, lão ta động lòng tham, lúc ấy nàng hối hận cũng không kịp.

Đoạn vùng mạnh, thoát khỏi tay Tiêu Ngọc Yến, vừa đi vừa nói:

- Ngọc Yến, ta sẽ chờ nàng ba hôm tại khách điếm Thuận Phong.

Dứt lời, người đã đi xa, khinh công cũng khá cao siêu.

Tiêu Ngọc Yến tiu nghĩu đứng thừ ra hồi lâu, đoạn cắn mạnh răng, tung mình trở về.

* ** Tiếng mõ gõ ba cái, phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya, đã sang canh ba.

Thời tiết cuối thu giá lạnh, lúc này mọi người đều cuộn mình trong chăn êm nệm ấm, nên trong khách điếm Trương Ký không còn ánh đèn nào cả.

Thế nhưng, Diêu Kiệt và Phàn Cửu vẫn còn thức ngồi chuyện trò.

Chỉ nghe Phàn Cửu khẽ cười nói:

- Thật giống hệt như một tuồng hát, có lẽ Tiêu Nhất Phong nằm mơ cũng không ngờ con gái mình lại phản trắc như vậy.

Diêu Kiệt chú mắt hỏi:

- Tiêu Ngọc Yến không phải con thân sinh của Tiêu Nhất Phong thật ư?

Phàn Cửu gật đầu trầm ngâm:

- Có thể là thật mà cũng có thể là kế ly gián của tên tiểu tử Phùng Vũ Lân, nói tóm lại, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc mà xem hổ đấu. Chẳng việc gì phải tìm hiểu về thân tình của hai cha con họ.

Diêu Kiệt thở dài:

- Dù thân sinh hay nghĩ dưỡng cũng vậy, việc Tiêu Nhất Phong ép buộc Tiêu Ngọc Yến dùng nhan sắc cám dỗ kẻ khác thật đáng phỉ nhổ, tiên phụ khi xưa thật đã nhìn lầm người.

Phàn Cửu lắc đầu:

- Lão đệ đừng than ngắn thở dài nữa, mọi sự đã sắp rõ trắng đen rồi...

Ngưng chốc lát, thoáng chau mày nói tiếp:

- Tuy nhiên, có một điều thật không thể nào hiểu nổi!

Diêu Kiệt trố mát:

- Điều gì?

Phàn Cửu vẻ trầm ngâm:

- Theo lẽ nếu là Tiêu Nhất Phong đã sát hại Châu Bách Long, Tiêu Ngọc Yến chẳng thể không biết. Hơn nữa, Tiêu Nhất Phong chẳng lý do gì phải giấu diếm nàng ta. Thế nhưng, khi hai cha con đề cập đến việc ấy đã có vẽ lo âu, chứng tỏ Châu Bách Long quả đã chết bởi tay kẻ khác.

Diêu Kiệt khẽ gật đầu:

- Tại hạ cũng suy nghĩ rất nhiều, hung thủ đã sát hại Châu Bách Long có lẽ là một người khác.

- Vậy thì hai ta cũng phải thận trọng đề phòng đối với kẻ ấy.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Sao vậy?

Phàn Cửu nghiêm giọng:

- Vì người này đã có thể đối mặt hạ sát Châu Bách Long, chứng tỏ võ công rất là cao cường, mãi đến lúc này cũng chưa thấy lộ diện, hẳn là có mưu đồ gì đó, không đáng sợ sao được?

Diêu Kiệt chau mày:

- Chả lẽ cũng là vì hai mươi vạn lạng quan ngân ư?

Phàn Cửu nhẹ gật đầu:

- Rất có thể, chính vì vậy Phàn mỗ mới bảo lão đệ phải thận trọng đề phòng. Nhười này hẳn là rất thâm trầm kín đáo và hiểm độc, nhưng Phàn mỗ lại không sao nghĩ ra được y là ai.

Diêu Kiệt thở dài:

- Thân mang trường kiếm mà không có đất dụng võ, thật bực chết đi được.

Phàn Cửu bật cười:

- Lão đệ, hiện đang là lúc đấu trí mà.

Diêu Kiệt như chợt hớ ra nói:

- ã, nói đến đấu trí, tại hạ sực nhớ một điều, Phùng Vũ Lân hiện đang ở tại khách điếm Thuận Phong trong Hưng Long Tập phải không?

Phàn Cửu gật đầu:

- Phải, lão đệ định thế nào?

Diêu Kiệt giọng nghiêm túc:

- Người này có thể xử dụng được.

Phàn Cửu ngạc nhiên, lạnh lùng nói:

- Không phải Phàn mỗ có ý làm mất hứng lão đệ, nếu lão đệ có ý định lợi dụng tên tiểu tử Phùng Vũ Lân, chắc chắn không có ích lợi gì đâu.

Diêu Kiệt trố mắt:

- Tôn giá nói vậy nghĩa là sao?

- Tên tiểu tử ấy rất là tinh ranh, e rằng chẳng dễ lợi dụng được y.

Diêu Kiệt giọng tự tin:

- Dẫu sao cũng phải có nhược điểm chứ?

Phàn Cửu trố mắt:

- Lão đệ muốn nói về lòng tham tiền tài của y không?

Diêu Kiệt mỉm cười gật đầu:

- Phải, dùng lợi làm mồi, nhất định y sẽ mắc câu.

Phàn Cửu lắc đầu:

- Dễ gì y tin lão đệ.

Diêu Kiệt cười khảy:

- Đừng nghĩ tại hạ thật sự định lợi dụng y.

Phàn Cửu ngớ người:

- Vậy lão đệ...

Diêu Kiệt trầm giọng ngắt lời:

- Qua lời lẽ y đã nói với Tiêu Ngọc Yến, rõ ràng là muốn lợi dụng Tiêu Ngọc Yến để đạt đến mục đích đoạt tài của y, hạng người như vậy còn đáng sống nữa chăng?

Phàn Cửu sửng sốt:

- Lão đệ định giết y hả?

Diêu Kiệt gằn giọng:

- Chả lẽ không đáng giết ư?

Phàn Cửu ngơ ngẩn:

- Vừa rồi lão đệ chẳng bảo là y có thể xử dụng đó sao?

Diêu Kiệt dịu giọng:

- Đương nhiên là tại hạ chưa giết y trong lúc này, nhưng tại hạ định đến ngay Hưng Long Tập xem thử.

Phàn Cửu trố mắt:

- Có gì để xem?

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Phùng Vũ Lân nhất địng không phải chỉ có một mình, hẳn là còn có đồng bọn, nên...

Bỗng ngưng lời, dường như có ý nghĩ gì khác.

Phàn Cửu tiếp lời:

- Xin thứ cho Phàn mỗ nói thẳng, kinh nghiệm giang hồ của lão đệ còn nông cạn lắm, Phùng Vũ Lân rõ ràng là đã giả tình dối ý với Tiêu Ngọc Yến, y đã nói là ở đó chờ nàng ta, chắc chắn không thể có điều sơ hở.

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Vừa rồi tôn giá đã nói hiện đang là lúc đấu trí, có đúng vậy không?

Phàn Cửu gật đầu:

- Đúng, đúng!

- Vậy người mà tại hạ muốn đấu trước tiên, tôn giá biết là ai không?

Phàn Cửu chẳng chút suy nghĩ, đáp ngay:

- Tất nhiên là Tiêu Nhất Phong rồi!

Diêu Kiệt lắc đầu:

- Sai rồi!

- Vậy chứ là ai?

Diêu Kiệt nhấn mạnh giọng:

- Châu Hoài Anh!

Phàn Cửu ngẩn người:

- Sao lại là nàng ta?

Diêu Kiệt bỗng hỏi:

- Theo tôn giá, Phùng Vũ Lân là người như thế nào?

- Một tên lãng tử chuyên lừa dối nữ nhân, nhưng lại khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải say mê.

- Vậy Châu Hoài Anh có phải là phụ nữ không?

Phàn Cửu ngơ ngác:

- Lời nói của lão đệ thật khiến Phàn mỗ hồ đồ mất.

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Xin thỉnh giáo tôn giá lần nữa, đến Hưng Long Tập đi lối nào?

- Ra lối cửa Nam rồi đi thẳng.

Diêu Kiệt gật đầu chậm rãi nói:

- Châu Hoài Anh tỏ ra không biết chút gì, cũng chẳng có chút sơ hở, nhưng trước cái chết của phụ thân, nàng ta rất là thản nhiên, không có vẻ gì là đau khổ, điều ấy rất là khả nghi. Trước khi tôn giá đến đây, tại hạ đã phát hiện nàng ta đã khóa trái cửa phòng, lẻn ra từ cửa sổ, tại hạ bèn bám theo sau, thấy nàng ta...

... thiếu mấy hàng...

... Vũ Lân, tại hạ mới vỡ lẽ, thì ra Châu Hoài Anh đã âm thầm đến gặp tên lảng tử kia.

Phàn Cửu sửng sốt:

- Lại có việc ấy ư?

Diêu Kiệt trố mắt:

- Chả lẽ tôn giá không tin?

Phàn Cửu thoáng chau mày:

- Ben trong hẳn là có vấn đề. Đi, Phàn mỗ cùng lão đệ đến Hưng Long Tập.

Diêu Kiệt lắc đầu:

- Không, tôn giá nên ở lại đây là hơn.

Phàn Cửu ngạc nhiên nhướng mày:

- Đi cho có bạn không hơn sao?

Diêu Kiệt nghiêm giọng:

- Nếu như Châu Hoài Anh lúc quay về không theo đường cũ thì tại hạ sẽ không gặp, tôn giá ở lại đây canh chừng, nếu nàng ta quay về, hãy theo dõi thật sát, tuyệt đối không cho nàng ta rời khỏi nữa.

Phàn Cửu lẩm bẩm:

- Nếu như Châu Hoài Anh quả đúng là đi gặp tên lãng tử kia, bên trong hẳn là có điều bí ẩn, nhưng lão đệ cũng chẳng cần phải quan trọng hóa vấn đề thế này.

- Đã sắp đến canh tư rồi, tại hạ phải di ngay, tôn giá hãy lưu tâm.

Phàn Cửu chưa kịp đáp, Diêu Kiệt đã đứng lên, phóng qua cửa sổ đi mất.

Phàn Cửu lẩm bẩm:

- Khinh công của Phàn Cửu này e rằng chẳng dám tự phụ độc bộ võ lâm nữa rồi.

Hưng Long Tập chẳng phải rộng lớn, nhưng cũng không nhỏ hẹp.

Phía Đông đến phủ Từ Châu, phía Nam là Thạch Đầu. Từ phủ Từ Châu đến thành Thạch Đầu hoặc ngược lại đều phải đi ngang qua Hưng Long Tập, nên trên con đường duy nhất trong Hưng Long Tập cũng đầy rẫy trà lầu tửu điếm và lữ quán hiệu buôn, khá là sầm uất.

Khách đến Thuận Phong nằm tại đầu đường hướng Bắc, trước cửa có một bức phướng dài đề hai chữ "Thuận Phong" bay phất phới, hàm ý chúc thượng khách thuận bườm xuôi gió.

Lúc này đã là đầu canh tư, vậy mà trong một gian thượng phòng ở hậu viện hãy còn ánh đèn sáng choang, và có hai bóng người trên cửa sổ.

Hai người ấy hiển nhiên là Phùng Vũ Lân và Châu Hoài Anh.

Nam nữ khác biệt, thầm lén gặp gỡ nhau trong khách điếm đêm khuya thế này không khỏi khiến người dị nghị. Thế nhưng, hai người này chỉ ngồi cách nhau một chiếc bàn, và vẻ mặt Châu Hoài Anh hết sức nghiêm trang.

Hai người im lặng hồi lâu mới nghe Châu Hoài Anh nói:

- Tôn giá nhờ phổ ky trao thư, bảo Hoài Anh đến đây gặp gỡ chỉ vì việc này thôi ư?

Phùng Vũ Lân cười:

- Tại hạ đã cạn lời, định liệu thế nào là tùy ở cô nương.

- Làm sao xác định được lời nói của tôn giá là sự thật?

Phùng Vũ Lân mỉm cười:

- Tại hạ có tiếng xấu xa, phụ nữ nào cũng sợ như rắn rết, vào lúc đêm khuya và lại trong khách điếm, nếu cô nương không tin tại hạ, lẽ nào lại dám đến đây?

Châu Hoài Anh cười khảy:

- Không phải tin mà liệu tôn giá không dám.

Phùng Vũ Lân cười:

- Cô nương đã nói vậy, tất nhiên cũng tin chắc là tại hạ chẳng dám dối gạt cô nương rồi.

- Xin hỏi, làm thế nào mà tôn giá biết được nội tình?

Phùng Vũ Lân ởm ờ:

- Xin thứ cho tại hạ tạm thời chưa thể nói ra.

Châu Hoài Anh thầm nhủ:

- Gã này hẳn là có mưu đồ gì đó nên mới cố ý ra vẻ bí ẩn như vậy.

Hồi 11 Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

Châu Hoài Anh lạnh lùng nói:

- Bổn cô nương xin nói trước, nếu hung thủ sát hại tiên phụ mà không phải Diêu Kiệt thì...

Phùng Vũ Lân ngắt lời:

- Tại hạ đã nói rồi, sẵn sàng với cái đầu trên cổ bảo đảm.

Châu Hoài Anh cười khảy:

- Đến lúc ấy chớ có hối hận.

Phùng Vũ Lân cười:

- Cô nương yên tâm, nhưng xin cô nương đừng quên những lời căn dặn của tại hạ, không thì tình hình biến đổi...

Châu Hoài Anh trầm giọng ngắt lời:

- Dù tình hình biến đổi ra sao thi hung thủ vẫn là hung thủ, không thể nào biến đổi được.

Phùng Vũ Lân bỗng hỏi:

- Cô nương có bằng lòng hành sự theo ý của tại hạ không?

Châu Hoài Anh giọng ơ hờ:

- Bổn cô nương sẽ tùy cơ ứng biến, không cần tôn giá phải nhọc tâm.

Dứt lời liền đứng lên.

Phùng Vũ Lân lại cười nói:

- Tại hạ kính trọng cô nương thế này có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời, qua đó chứng tỏ phen này tại hạ hoàn toàn là vì cô nương. Tại hạ tuy có tiếng xấu xa trên chốn giang hồ, nhưng vẫn còn hiểu được hai chữ nghĩa nhân, lệnh tôn lúc sinh tiền đã có đại ân với tiên phụ, tại hạ phải báo đáp đó là rất đúng đạo lý.

Châu Hoài Anh bất giác dịu mặt:

- Vậy thì xin đa tạ.

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Tôn giá tiển Hoài Anh một đoạn đường được chăng?

Phùng Vũ Lân ngẩn người, như không ngờ giai nhân lại đề nghị như vậy, bèn gật đầu lia lịa nói:

- Tất nhiên là được.

Khách điếm đã đóng cửa từ lâu, hai người bèn phi thân lên bờ tường, thoáng chốc đã ra khỏi Hưng Long Tập.

Châu Hoài An bỗng dừng lại hỏi:

- Tôn giá có thể xác định tiên phụ đúng là do Diêu Kiệt đã sát hại không?

Phùng Vũ Lân gật đầu:

- Tại hạ đã nói khi nãy rồi, chính mắt tại hạ đã trông thấy.

Châu Hoài Anh bỗng sầm mặt:

- Vậy xin thứ cho Hoài Anh đường đột, tôn giá đến Phong Lâm Độ để làm gì?

- Chỉ bởi dạo gần đây trên giang hồ đã đồn đại là có rất nhiều cao thủ giới hắc đạo kéo đến Phong Lâm Độ, nên tại hạ mới cấp tốc đến báo tin, vừa lúc gặp Diêu Kiệt hành hung...

Châu Hoài Anh cười khảy, ngắt lời:

- Bạn thân của tiên phụ thật là quá nhiều.

Vừa dứt lời, bỗng nghe "vút" một tiếng, ánh đỏ lóe lên, thì ra nàng đã rút ngọn nhuyễn tiên nơi lưng ra.

Phùng Vũ Lân tuy lách tránh nhanh, song nơi bả vai vẫn bị quét trúng, đau nhức khôn tả.

Y sửng sốt kêu lên:

- Châu cô nương...

Châu Hoài Anh lạnh lùng quát:

- Kẻ dối trá bịa đặt phải chết trước, xem đây.

"Vút, vút, vút" liên tiếp quét ra ba roi, kình lực uy mãnh tuyệt luân.

Phùng Vũ Lân ngoại trừ lừa dối phụ nữ, y cũng có được ít tuyệt chiêu, tung mình ra xa hơn trượng, tay phải vung lên, liền thấy ba đốm sáng bạc chia ra ba đường thượng, trung, hạ bay về phía Châu Hoài Anh.

Châu Hoài Anh biết đối phương ám khí lợi hại, không dám khinh xuất, vội lách tránh về phía lề đường.

Nào ngờ ngay khi ấy, trong lùm cỏ bên đường đột nhiên phóng ra hai gã đại hán, một cầm đao và một xử dụng song câu, chia ra hai bên tả hữu giáp công Châu Hoài Anh, khiến nàng lập tức lâm vào tình trạng nguy hiểm.

Thốt nhiên, một tiếng quát vang như sấm rền vang lên, tiếp theo là "keng" một tiếng chát chúa, chỉ thấy một thiếu niên tay cầm trường kiếm đã gạt phăng binh khí của hai gã đại hán, đồng thời đối phương còn bị một luồng kình lực đẩy lùi mấy bước.

Châu Hoài Anh định thần nhìn kỹ, lập tức mừng rỡ khôn xiết, thì ra người cứu nàng chính là Diêu Kiệt.

Nàng vội buột miệng nói:

- Diêu huynh, hãy mau bắt lấy tên lãng tữ kia, hắn đã vu khống huynh là hung thủ đã sát hại tiên phụ đó.

Trong khi nói nàng ngoảnh lại nhìn, Phùng Vũ Lân đã biến mất tự bao giờ và hai gã đại hán kia cũng chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả.

Diêu Kiệt lắc đầu nói:

- Không cần đuổi theo đâu.

Đoạn ôm quyền nói tiếp:

- Tại hạ thật là hổ thẹn đối với cô nương.

Châu Hoài Anh kinh ngạc:

- Diêu huynh nói vậy là sao?

- Việc cô nương đến đây gặp Phùng Vũ Lân...

Châu Hoài Anh ngắt lời:

- Diêu huynh đã sớm biết rồi ư?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Lúc cô nương ra đi là tại hạ đã phát giác, nên đã sinh lòng hoài nghi.

Châu Hoài Anh cười gượng:

- Cũng may là Hoài Anh không tin lời hắn, bằng không thì người hổ thẹn chính là Hoài Anh.

Diêu Kiệt bỗng hỏi:

- Vi sao mà cô nương động thủ với Phùng Vũ Lân này?

Châu Hoài Anh mím môi:

- Hắn đã vu khống Diêu huynh là hung thủ đã sát hại tiên phụ, nên Hoài Anh tức giận không nén được.

Diêu Kiệt cảm kích:

- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh.

Ngưng chốc lát, lại hỏi:

- Nhưng cô nương sao biết là hắn vu khống tại hạ?

Châu Hoài Anh chẳng chút suy nghĩ đáp ngay:

- Diêu huynh tuyệt đối không phải là hạng người như vậy.

Diêu Kiệt nhẹ gật đầu:

- Cô nương phân biệt được phải trái, trắng đen, thật là điều đáng mừng, nhưng lẽ ra không nên động thủ mới phải.

Châu Hoài Anh trố mắt ngạc nhiên:

- Vì sao vậy?

Diêu Kiệt chậm rãi nói:

- Cô nương thông tuệ hơn người, sao không tương kế tựu kế, xem hắn vu khống tại hạ là vì mưu đồ gì, nếu không nhờ tại hạ đến kịp lúc, cho dù cô nương có võ công bất phàm, e cũng khó mà đề phòng được sự ám toán.

Châu Hoài Anh ngẫm nghĩ một hồi:

- Như vậy rõ ràng là đối phương có âm mưu gì đó, chẳng qua là Hoài Anh chỉ là thăm dò, nhưng đối phương lại tưởng là Hoài Anh đã nhận thấy điểm sơ hở của họ, nên mới xuất động mai phục toan hạ sát Hoài Anh.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Không sai, đáng tiếc là chúng ta đã làm một việc ngu ngốc, đánh trống bắt trộm.

Châu Hoài Anh lẩm bẩm:

- Thật khó thể ngờ được...

Ngưng chốc lát bỗng hỏi:

- Sao Diêu huynh bỗng dưng lại đến đây?

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Tại hạ vừa mới nói rồi, bởi thấy cô nương lén lút rời khỏi phòng đi về Hưng Long Tập, lại quá lâu chưa thấy về, nên mới tới đây xem thử, nào ngờ lại giúp cho cô nương được một tay.

Châu Hoài Anh nhoẻn cười:

- Diêu huynh đã cứu mạng Hoài Anh thì đúng hơn. Nếu Diêu huynh mà một đến kịp thì Hoài Anh đã dữ nhiều lành ít rồi. Thật không ngờ tên lãng tử Phùng Vũ Lân đó lại có đồng bọn mai phục thế này.

Diêu Kiệt mỉm cười lắc đầu:

- Không phải vậy đâu.

Châu Hoài Anh ngẫn người:

- Vậy chứ là sao?

- Phùng Vũ Lân xưa nay y chỉ một mình đi lại trên giang hồ, làm gì có đồng bọn, hiện nay hắn cũng chỉ là tai sai của kẻ khác thôi.

Châu Hoài Anh kinh ngạc:

- Kẻ khác đó là ai?

Diêu Kiệt trầm ngâm:

- Có lẽ là một kẻ thần bí nào đó, nhưng chúng ta cũng chẳng cần phải bận tâm suy nghĩ, một ngày gần đây ắt sẽ sáng tỏ. Thôi, chúng ta hãy trở vè Lạc Hà đi, đã sang canh năm rồi, sương khuya lạnh lắm, cô nương hãy giữ mình kẻo bị cảm lạnh.

Châu Hoài Anh lặng thinh, nhưng không nén được, ném cho Diêu Kiệt cái nhìn đầy thâm tình, song chàng không chú ý đến.

Sau khi hai người rời khỏi, trong cánh rừng bên lề đường có bóng người thấp thoáng và tiếng người chuyện trò.

Chỉ nghe một giọng phương Bắc nói:

- Mỗ biết trước là tên lãng tử thế nào cũng hư việc mà.

Một người khác tiếp lời:

- Hãy thận trọng lời nói, tiểu lãng tử không có bản lĩnh gì, nhưng đơm đặt thị phi thì rất là giỏi.

Người giọng phương Bắc hằn học:

- Tiểu lãng tử nhận Long lão đại làm nghĩa phụ chẳng qua là nhờ vào bộ mặt anh tuấn của hắn, còn mỗ một lòng trung kiên sẳn sàng xả thân vào mọi nguy hiểm, việc gì phải sợ hắn chứ?

- Không thể nói vậy được, Long lão đại không có con cái, chính vì bộ mặt anh tuấn của tiểu lãng tử nên mới nhận làm nghĩa tử, nếu hắn mà biết được ngươi nói xấu hắn sau lưng, mách lại với Long lão đại, cam đoan là ngươi sẽ bị quở mắng, tội gì chứ? Chúng ta cứ về báo lại đúng sự thật là xong.

Người giọng phương Bắc thở dài:

- Mẹ kiếp, thật tức chết được. Thôi, chúng ta trở về Lạc Hà.

* ** Nghe tiếng gõ canh năm, Tiêu Nhất Phong lòng nóng như thiêu đốt, Tiêu Ngọc Yến ra đi đã ba canh mà chưa thấy về, y lại chẳng tiện đến đó hỏi thăm, không khỏi hết sức bồn chồn lo lắng.

Thời gian trong sự chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng rồi tiếng mở cửa phòng cũng vang lên, Tiêu Ngọc Yến đã về dến.

Tiêu Nhất Phong ngẩng lên nhìn, thấy nàng vẫn tóc tai ngay ngắn, y phục tề chỉnh, chứng tỏ là chưa bị Cao Như Đăng động chạm đến.

Tiêu Nhất Phong thở phào một hơi dài rồi nói:

- Ngọc Yến, sao lại đi lâu thế này, Tiêu Ngọc Yến khép cửa, thở hổn hển nói:

- Cao Như Đăng nói nhiều quá... nữ nhi không nghe được? Phụ thân hãy yên tâm, y rất là đàng hoàng đứng đắn.

- Vậy thì tốt, phụ thân cũng vì lo cho ngươi đó thôi!

Hạ thấp giọng nói tiếp:

- Cao Như Đăng đã nói những gì với ngươi?

Tiêu Ngọc Yến cười bẽn lẽn:

- Y đòi cưới nữ nhi làm thiếp!

Tiêu Nhất Phong ngẩn người:

- Y thẳng thắn nói với ngươi như vậy ư?

Tiêu Ngọc Yến nhướng mày:

- Dĩ nhiên là dài dòng quanh co rồi mới nói ra, y bảo nếu phụ thân bằng lòng thì cuộc trao đổi phen này, y không lấy lãi, dù chỉ một phân bạc, và còn giao cả hai ngân hiệu tại kinh thành cho nữ nhi quản lý. Phụ thân, có lẽ y xem chúng ta là nô lệ của tiền tài rồi!

Tiêu Nhất Phong cười ha hả:

- Vậy ngươi đã trả lời y ra sao?

Tiêu Ngọc Yến mỉm cười:

- Nự nhi chỉ lặng thinh cười, dùng mày mắt thay lời đúng theo lời dặn bảo của phụ thân.

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Phải, phải! Ngươi làm vậy rất đúng!

Bỗng sầm mặt nói tiếp:

- Tiên tiểu tử ấy là cóc mà muốn đớp sao trời, để ta giăng bẩy chỉnh hắn một phen mới được.

Tiêu Ngọc Yến nhăn nhó:

- Phụ thân còn nói gì nữa không? Nữ nhi buồn ngủ quá rồi!

Tiêu Nhất Phong chau mày:

- Ngọc Yến, ngươi nhận thấy Cao Như Đăng thật sự thèm thuồng nhan sắc của ngươi hay là có gian kế?

Tiêu Ngọc Yến thoáng vẻ bực bội:

- Nữ nhi thấy phụ thân dường như đã quẫn trí vì hai mươi vạn lạng quan ngân, nên cũng chẳng dám nói thật.

Tiêu Nhất Phong sầm mặt:

- Ngươi nói vậy là sao?

- Phụ thân lúc nào cũng tự tin chủ quan, nên nữ nhi cũng không dám làm cho phụ thân não lòng.

Tiêu Nhất Phong nổi giận quát:

- Nói mau, ngươi đã nhận thấy điều gì khác lạ?

Tiêu Ngọc Yến chơm chớp mắt nói:

- Cao Như Đăng là một tên sắc ma khét tiếng trong giới hắc đạo, đôi hắc trảo của y đã từng hủy diệt biết bao người trong giới võ lâm và cũng làm ô nhục biết bao người con gái trong trắng, vậy mà nữ nhi đã ở bên cạnh y suốt ba canh dài, dùng cử chỉ và mày mắt khêu gợi y, tuy trong lời nói của y có ý trêu ghẹo, song vẫn luôn đứng đắn ngồi yên, thái độ như vậy có phải là Hắc Trảo Long Cao Như Đăng hay không?

Tiêu Nhất Phong ngẩm nghĩ hồi lâu:

- Đó quả không phải là tác phong của Cao Như Đăng, tuy nhiên... rất có thể là y biết phụ thân không phải là người dễ hiếp đáp, nên có dạ đề phòng cũng không chừng.

Tiêu Ngọc Yến lắc đầu:

- Có lẽ không phải vậy.

Tiêu Nhất Phong lại nghẫm nghĩ một hồi:

- Ngươi hãy tạm nghĩ đi, trưa nay vào lúc dùng bữa ngươi hẵng đi gặp Cao Như Đăng lần nữa.

Tiêu Ngọc Yến nhướng mày:

- Nữ nhi lại phải đi nữa ư?

Tiêu Nhất Phong mỉm cười:

- Ta có diệu kế khiến Cao Như Đăng sa vào cạm bẩy, ngươi kề tai gần đây.

Tiêu Ngọc Yến vâng lời châu đầu đến gần, chỉ thấy nàng ta chay mày liên hồi, nhưng cũng gật đầu lia lịa, chứng tỏ đó không phải là một ý kiến tốt lành, nhưng nàng ta không sao phản kháng lại được.

* ** Tiếp Tiêu Ngọc Yến suốt đêm, Hắc Trảo Long Cao Như Đăng chẳng mảy may có vẻ mỏi mệt, chứng tỏ võ công của y có chỗ hơn người.

Y nghiêng ngồi dựa vào thành giường, mắt rực tinh quang không chớp, như đang suy nghĩ điều gì.

Bỗng nhiên, một gã đại hán hầu cận hối hả đi vào.

Cao Như Đăng ngồi yên bất động, trầm giọng quát:

- Việc gì mà hớt ha hớt hãi thế này?

- Triệu tam gia cần gặp tổng đà chủ.

Cao Như Đăng lạnh lùng quát:

- Đã dặn bao nhiêu phen rồi, đi ra ngoài không được xưng hô như vậy.

- Dạ vâng, bẩm chưởng quầy, tam gia Cổn Địa Long Triệu Khôn cầu kiến.

Cao Như Đăng tức giận quát:

- Quân ngu ngốc, nhớ bên này lại quên bên kia, nói năng chẳng ra gì cả.

Gã đại hán vội cúi gập người nói:

- Tiểu nhân đáng chết, từ nay không dám nữa.

- Chỉ một mình lão tam ư?

- Theo lời tam gia nói, lẽ ra tứ gia cũng định đến đây thỉnh an tổng...

chưởng quầy, nhưng lại sợ gây người chú ý nên tam gia chỉ đến một mình và bảo là có việc quan trọng cần đến diện kiến.

Cao Như Đăng nhướng mày:

- Lão tam có thay đổi diện mạo không?

- Có, có. Cam đoan không ai nhận ra được.

Cao Như Đăng gật đầu:

- Tuy là cải dạng, nhưng cái giọng Tứ Xuyên cách nào cũng không sửa được, mở miệng ra là bại lộ ngay, bảo y vào đây nhưng không được lên tiếng, nhất là đề phòng Tiêu Nhất Phong...

Gã đại hán gật đầu:

- Tiểu nhân biết rồi.

Đoạn lui ra khỏi phòng. Lát sau, một đại hán vạm vỡ bước vào, hắn chính là Cổn Địa Long Triệu Khôn.

Gã đại hán khép cửa lại, với giọng rặt Tứ Xuyên nói:

- Tham kiến đại ca.

Trong khi nói, ôm quyền cung kính thi lễ.

Cao Như Đăng khoác tay:

- Tam đệ có việc gì mà cần thiết đến đây gặp ta thế này?

Qua lời lẽ của Cao Như Đăng, hiển nhiên Cổn Địa Long Triệu Khôn này cũng là một phần tử trong Thất Long Hội.

Triệu Khôn tiến tới một bước, thấp giọng nói:

- Đại ca, xin thứ lỗi cho tiểu đệ nói thẳng, đại ca phái thằng nhãi ranh Phùng Vũ Lân tiếp cận Tiêu Ngọc Yến, nước cờ ấy đi rất đúng, nhưng bảo y tiếp cận Châu Hoài Anh thì sai lầm to rồi.

Cao Như Đăng lạnh lùng hỏi:

- Sai lầm ở chỗ nào?

Triệu Khôn nghiêm giọng:

- ® nha đầu Tiêu Ngọc Yến có phần lẳng lơ, nên Vũ Lân mới hợp khẩu vị ả ta, nhưng Châu Hoài Anh là người đứng đắn, Vũ Lân làm sao đối phó nổi?

Cao Như Đăng chú mắt:

- Tam đệ muốn nói về việc tối qua phải không?

Triệu Khôn trố mắt thoáng ngạc nhiên:

- Đại ca đã hay chuyện rồi ư?

Cao Như Đăng gật đầu:

- Đó là một nước cờ tuyệt diệu của ta.

Triệu Khôn kinh ngạc:

- Tuyệt diệu ở chỗ nào?

Cao Như Đăng khoác tay:

- Đừng hỏi, đến lúc ắt tam đệ sẽ biết.

Triệu Khôn vẻ không phục:

- Đại ca không thể nói vậy được, huynh đệ đã cùng sống chết có nhau bao nhiêu năm, giữa chúng ta...

Cao Như Đăng lạnh lùng quát:

- Tam đệ không tin ta hay sao?

Triệu Khôn vội khom mình:

- Tiểu đệ không dám.

Cao Như Đăng nghiêm giọng:

- Hai mươi vạn lạng quan ngân tuy không phải là ít ỏi, nhưng đối với huynh đệ chúng ta cũng chẳng có gì đáng kể, phen này ta đã đích thân dẫn theo ngươi và lão tứ đến đây, mục đích thật sự là gì ngươi có biết không?

Triệu Khôn gật đầu:

- Đại ca lúc ở kinh thành đã nói với tiểu đệ rồi, sao lại không biết?

Cao Như Đăng giọng hậm hực:

- Thế đó, Thất Long Hội chúng ta có thể nói là bá chủ trong giới hắc đạo, tiền tài thế lực hùng mạnh, vậy mà lại cứ bị bọn người mệnh danh chính phái hào hiệp chữi mắng khinh khi, thật chẳng ngờ Ngọc Diện Hiệp và Vô Địch Thần Tiên xưa nay rất được giới võ lâm kính trọng lại là chủ phạm đánh cướp quan ngân, phen này chúng ta phải khiến cho Ngọc Diện Hiệp vấp ngã một cú thật đau thì mới hả niềm uất ức trong bao năm qua. Đêm qua y còn bảo con gái quý báu của y đến đây giở trò mỹ nhân kế, ta thật muốn lột sạch quần áo của ả ta bỡn cợt một phen.

* ** Điếm tiểu nhị hai tay cung kính trao cho Diêu Kiệt một phong bì đỏ rất to và nói là có khách đến bái phỏng.

Ngoài phong bì không có danh tánh khiến Diêu Kiệt hết sức lấy làm lạ, vội mở phong bì rút bái thiếp ra xem, bất giác ngẩn người, thì ra khách là Cao Như Đăng, trên thiếp có ghi là Tổng đà chủ Thất Long Hội, vậy rõ ràng là bái phỏng hoàn toàn đúng theo luật lệ giang hồ, khiến Diêu Kiệt hết sức thắc mắc.

Thừ ra một hồi, Diêu Kiệt mới hỏi:

- Khách đến viếng có ai đi cùng không?

Điếm tiểu nhị lắc đầu:

- Chỉ đi một mình.

Diêu Kiệt khoát tay:

- Hãy mời khách vào, bảo là Diêu mỗ kính chờ.

- Thưa vâng.

Điếm tiểu nhị quay người lui ra khỏi phòng.

Lát sau, điếm tiểu nhị đã đưa Hắc Trảo Long Cao Như Đăng đi vào.

Diêu Kiệt tuy chưa từng giáp mặt với vị cao thủ giới hắc đạo này bao giờ, nhưng thoáng thấy một lần tại Thất Lý Phố, còn Cao Như Đăng thì hoàn toàn chưa từng gặp chàng.

Cao Như Đăng đứng tại cửa ôm quyền thi lễ nói:

- Thiếu hiệp chính là Phích Lịch Kiếm ư?

Diêu Kiệt cũng cung kính đáp lễ:

- Không dám nhận hai tiếng thiếu hiệp, tại hạ là Diêu Kiệt.

Đoạn khom mình chìa tay nói tiếp:

- Mời ngồi!

Cao Như Đăng không khách sáo, bước vào ngồi xuống, điếm tiểu nhị liền biết điều bỏ đi ngay và khép cửa lại.

Diêu Kiệt nghiêm túc nói:

- Cao đà chủ trịnh trọng đầu bái thiếp thế này, hẳn là có việc quan trọng phải không?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Cao mỗ bất tài, vẫn thường nghe người nói trang anh hùng hiệp nghĩa đại đa số là thiếu niên, nên đến đây thỉnh giáo thiếu hiệp.

Diêu Kiệt thẳng thắn:

- Cao đà chủ xưa nay vốn rất hào sảng, hà tất phải dài dòng quanh co thế này?

Cao Như Đăng gật đầu:

- Cao mỗ xin tuân mạng.

Ngưng chốc lát, giọng nghiêm túc nói tiếp:

- Trong võ lâm hai giới hắc bạch được phân chia rất rõ ràng, những kẻ tự huênh hoang là chính phái, không thích tiếp xúc với người trong giới hắc đạo, nhưng trong chính phái cũng có kẻ gian hùng ngụy thiện, mà trong giới hắc đạo cũng có những người hành vi nghĩa hiệp, thiếu hiệp có đồng ý không?

Diêu Kiệt chầm chậm gật đầu:

- Lời nói của Cao đà chủ rất là hữu lý.

Cao Như Đăng tươi mặt:

- Được nghe câu ấy của thiếu hiệp, Cao mỗ đã không hoài công đến đây mấy hôm nay.

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Cao đà chủ đến đây hẳn không phải chỉ có vậy thôi, đúng chăng?

Cao Như Đăng gật đầu:

- Đúng vậy, Cao mỗ hôm nay đến đây chủ yếu là để vạch trần bộ mặt thật của một tên ngụy quân tử với thiếu hiệp.

Diêu Kiệt đã biết rõ, song vẫn giả vờ hỏi:

- Ai là ngụy quân tử vậy?

Cao Như Đăng nhấn mạnh từng tiếng:

- Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, bậc trưởng bối của thiếu hiệp!

Diêu Kiệt vờ tức giận:

- Cao đà chủ nói năng phải có bằng chứng.

Cao Như Đăng trầm giọng:

- Vụ án cướp hai mươi vạn lạng quan ngân tại Thương Châu hồi mười bốn năm về trước chính là do Tiêu Nhất Phong đã chủ mưu.

Diêu Kiệt gằn giọng:

- Bắt trộm phải có tang chứng, quan ngân cất giấu tại đâu?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Đương nhiên là có tang chứng, sẽ xuất hiện trong một ngày gần đây.

Diêu Kiệt vụt đứng lên, lạnh lùng nói:

- Vậy nghĩa là sao?

Cao Như Đăng thản nhiên cười:

- Thiếu hiệp hãy bình tâm mà nghe Cao mỗ giải thích rõ ràng, rồi sẽ không trách cứ Cao mỗ nữa.

Thật ra việc Tiêu Nhất Phong là kẻ chủ mưu đánh cướp quan ngân, Diêu Kiệt đã gần như chắc chắn khẳng định, song vì chàng chưa hiểu ý định thật sự của Cao Như Đăng, nên mới tương kế tựu kế giả vờ mắc mưu.

Chàng ngồi trở xuống, hậm hực nói:

- Cao đà chủ tuy là người trong giới hắc đạo, song cũng đáng kể được là người có tiếng tăm trong giới giang hồ, hẳn không đến đỗi nói năng bừa bãi như trẻ con.

Cao Như Đăng gật đầu:

- Đó là lẽ tất nhiên.

Ngưng chốc lát, nghiêm giọng nói tiếp:

- Trong mấy năm qua, Cao mỗ có mở hai ngân hiệu tại kinh thành, có thể nói là đã rửa tay qui chính, không còn làm nghề không vốn nữa, hẳn là thiếu hiệp đã có nghe nói?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Vâng, có nghe nói.

Cao Như Đăng mỉm cười nói tiếp:

- Nhưng bên trong thật sự cũng chưa hoàn toàn qui chính, nhưng đó chẳng phải Cao mỗ không sửa được thói xấu, mà chỉ vì mỗi ngành nghề cũng đều có cửa ngách, đàng phải chấp nhận thôi.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Cao đà chủ hẳn là muốn ám chỉ việc trao đổi quan ngân?

Cao Như Đăng hạ thấp giọng:

- Thiếu hiệp thật là sành sõi, giới trộm cướp đắc thủ không hẳn thảy đều là tài vật của dân chúng, nếu là quan ngân thì phải được ngân hiệu thu mua, sau khi nung đúc lại mới có thể lưu dụng trong thị trường, có thể nói đó là một con đường tài lớn của giới buôn bán vàng bạc.

Diêu Kiệt chỉ gật đầu làm thinh.

Cao Như Đăng nói tiếp:

- Bất kỳ nghành nghề nào cũng có luật lệ riêng, luật lệ của ngành này cũng rất nghiêm khắc, nếu có người tìm đến, bất kể cuộc giao dịch thành hay không cũng không được tiết lộ bí mật của đối phương.

Ngưng chốc lát, khẽ hắng giọng nói tiếp:

- Tuy nhiên, phen này thì lại hoàn toàn khác.

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Khác ở chỗ nào?

Cao Như Đăng giọng có phần khích động:

- Khi Tiêu Nhất Phong tìm đến thương lượng với Cao mỗ về cuộc giao dịch này, bấy giờ Cao mỗ mới biết Tiêu Nhất Phong là kẻ chủ mưu vụ cướp quan ngân khi xưa, Cao mỗ chẳng những kinh ngạc mà còn hết sức bực tức.

- Chẳng hay Cao đà chủ vì sao lại bực tức?

Hồi 12 Chân Giả Thật Hư

Cao Như Đăng giọng khích động hơn:

- Tiêu Nhất Phong tự xưng Ngọc Diện Hiệp, tự cho là người giới chính phái mà lại lén lút gây ra tội ác, chẳng những cướp bạc mà còn sát hại bốn mươi bảy người, báo hại Cẩm Y Đạo Phàn Cửu bị hình bộ đại đường truy nã khắp nơi, tổng bộ đầu Thương Châu bị trị tội, chẳng đáng căm hận hay sao?

Ngưng chốc lát, trầm giọng nói tiếp:

- Nghe dâu khi xưa lệnh tôn chính vì truy tra vụ cướp quan ngân mới bị sát hại, nếu việc ấy cũng là do Tiêu Nhất Phong gây ra thì thật đáng ghê tởm.

Diêu Kiệt bỗng hỏi:

- Chính Tiêu Nhất Phong đã tìm Cao đà chủ thương lượng cuộc giao dịch này ư?

Cao Như Đăng gật đầu:

- Đúng vậy.

- Điều kiện trao đổi ra sao?

- Cao mỗ với ngân phiếu mười vạng lạng trao đổi hai mươi vạn lạng quan ngân.

Diêu Kiệt cười khảy:

- Vậy thì lãi to rồi còn gì?

Cao Như Đăng nghiêm mặt lắc đầu:

- Thiếu hiệp chớ hiểu lầm. Cao mỗ xa xôi từ kinh thành đến đây đâu phải là số lãi mười vạn lạng đó chứ?

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Vậy thì lạ thật, không vì số lãi mười vạn lạng bạc, vậy chứ vì cái gì?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Nói một cách dễ nghe thì là vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Nhất Phong, trừ đi một bại hoại cho võ lâm, còn như nói thật thì là để phát tiết nỗi uất hận trong bao năm qua.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Vì sao lại uất hận?

Cao Như Đăng không đáp lời mà hỏi ngược lại:

- Thiếu hiệp có biết người trong giới hắc đạo cả đời phải chịu đựng biết bao mắng nhiếc nguyền rủa không?

Diêu Kiệt lại hỏi:

- Vậy Cao đà chủ đã xác định hai mươi vạn lạng quan ngân là do Tiêu Nhất Phong đã cướp phải không?

Cao Như Đăng quả quyết:

- Hoàn toàn đúng sự thật.

- Số quan ngân ấy cất giấu tại đâu?

- Nhất định là ở tại Lạc Hà này, một ngày gần đây sẽ rõ.

Diêu Kiệt lại hỏi:

- Tiên phụ cũng là do Tiêu Nhất Phong sát hại ư?

Cao Như Đăng chầm chậm lắc đầu:

- Cao mỗ chỉ là suy đoán, khi chưa có thiết chứng, không dám vũ đoán.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Bây giờ Cao đà chủ cho biết ý định thật sự được rồi chứ?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Theo Cao mỗ được biết, thiếu hiệp nhã nhặn lễ phép, tôn lão kính hiền, nếu không hiểu rõ nội tình ắt bị Tiêu Nhất Phong lừa dối. Nay Cao mỗ đã giăng bẫy để khiến Tiêu Nhất Phong phải tự lộ đuôi chồn, thiếu hiệp đứng ngoài bàng quang được rồi.

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Nếu Cao đà chủ nói không ngoa, tại hạ tự tin sẽ không bao giờ bị gian đồ lợi dụng...

Ngưng chốc lát, khẳng khái nói tiếp:

- Chả lẽ tại hạ chẳng thể vì Cao đà chủ ra chút sức mọn sao?

Cao Như Đăng lắc đầu:

- E rằng không ổn, theo Cao mỗ tiên liệu, Tiêu Nhất Phong e ngại Cao mỗ có dã tâm cướp đoạt quan ngân, tất nhiên hết sức thận trọng đề phòng, rất có thể lợi dụng thiếu hiệp giúp y một tay, nếu thiếu hiệp bị lôi cuốn vào cuộc thì sẽ làm hỏng đại kế của mỗ.

Diêu Kiệt cười:

- Cao đà chủ khách sáo quá, nếu như Cao đà chủ thật sự có dã tâm chiếm đoạt quan ngân thì tại hạ cũng chưa chắc ngăn cản được.

Cao Như Đăng cười ha hả:

- Phích Lịch Kiếm pháp của thiếu hiệp cao siêu khôn lường, có thể nói giới võ lâm chẳng ai là không biết.

Diêu Kiệt bỗng hỏi:

- Vậy hai mươi vạn lạng quan ngân nên xử lý thế nào?

Cao Như Đăng giọng nghiêm túc:

- Đương nhiên là toàn bộ giao trả cho triều đình, để cho họ biết là Cao mỗ đã thật sự cải hối hướng thiện, xin thiếu hiệp đừng cười Cao mỗ là mua chuộc danh dự.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Cao đà chủ không lấy một chữ thật ư?

Trong lòng quả không tin trên đời lại có một nhân vật hắc đạo không cần tiền bạc thế này?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Tiền tài Cao mỗ đã thấy quá nhiều rổi, chẳng có gì là lạ.

Diêu Kiệt cười bông đùa:

- Vậy thì số tiền thưởng năm vạng lạng, tại hạ phải độc chiếm đấy.

Cao Như Đăng ngạc nhiên:

- Thiếu hiệp không phải là người tham tài, việc xử dụng năm vạn lạng bạc ấy hẳn đã được tính toán trước, thiếu hiệp cứ lĩnh lấy, Cao mỗ không bận tâm đâu.

Diêu Kiệt ôm quyền thi lễ:

- Tại hạ xin cám ơn trước.

Cao Như Đăng đứng lên:

- Cao mỗ hôm nay chính thức đầu thiếp cầu kiến, tất nhiên hoàn toàn chịu trách nhiệm về những lời nói của mình, như vậy là chúng ta đã thỏa thuận để Cao mỗ đối phó với Tiêu Nhất Phong, thiếu hiệp cứ đứng ngoài cuộc bàng quan.

Diêu Kiệt trầm giọng:

- Nếu như tiên phụ quả đúng là do Tiêu Nhất Phong sát hại, thì tại hạ nhất định phải tự tay báo thù.

Cao Như Đăng gật đầu:

- Cao mỗ sẽ để lại tính mạng của Tiêu Nhất Phong cho thiếu hiệp xử lý.

Đoạn vòng tay nói tiếp:

- Cao mỗ xin cáo biệt.

Dứt lời, sải bước đi ra khỏi phòng.

Diêu Kiệt vừa đóng cửa lại bỗng thấy cửa sổ động đậy, Phàn Cửu đã lướt vào. Phàn Cửu mỉm cười nói:

- Lão đệ, Cao Như Đăng nói không sai, trong giới hắc đạo cũng có những người hiệp nghĩa.

Diêu Kiệt cười khảy:

- Tôn giá nghĩ Cao Như Đăng là vì trừ hại cho võ lâm thực ư?

Phàn Cửu cười ha hả:

- Mục đích của y dĩ nhiên là muốn độc chiếm hai mươi vạn lạng quan ngân, những lời lẽ tốt đẹp kia chẳng qua là chỉ nhằm đánh lừa lão đệ để không chống đối y mà thôi, lão đệ tưởng Phàn mỗ không hiểu sao?

Diêu Kiệt đanh giọng:

- Đã hiểu sao còn nói trong giới hắc đạo còn có người hiệp nghĩa?

Phàn Cửu phá lên cười:

- Đó là muốn nói Phàn Cửu này mà.

Đoạn đổi giọng nghiêm túc nói tiếp:

- Lão đệ, chúng ta đừng đùa nữa, xem ra sắp đến lúc sự thật sáng tỏ rồi.

Diêu Kiệt lặng thinh, nghẫm nghĩ hồi lâu mới trố mắt hỏi:

- Tôn giá có đến xem xét ngôi nhà cháy chưa?

Phàn Cửu gật đầu:

- Rồi! Quả là có xác cháy, Châu Bách Long chẳng những đã chết mà thi hài cũng bị thiêu rụi, tuyệt đối chẳng thể giả được.

Diêu Kiệt lẩm bẩm:

- Lạ thật, Châu lão tiên sinh do ai đã giết nhỉ?

Phàn Cửu mỉm cười:

- Lão đệ khỏi phải bận tâm về vấn đề ấy...

Hạ thấp giọng nói tiếp:

- Phàn mỗ đã căn dặn Lý Ngọc Côn rồi, bảo y phải theo dõi thật sát Tiêu Nhất Phong và Cao Như Đăng, khi có động tĩnh phải đến báo ngay, bây giờ chúng ta chỉ chờ đợi nữa thôi.

Diêu Kiệt thở dài:

- Chờ thì chờ, nhưng tại hạ đã nóng ruột lắm rồi.

Đến trưa khách điếm Trường Phát lại hết sức náo nhệt.

Năm sáu điếm tiểu nhị, người bưng trà, kẻ xách rượu, lăng xăng bày một bàn tiệc toàn các món ăn thượng hảo hạng ở ngoài phòng trọ của Cao Như Đăng.

Cao Như Đăng ngủ được hai giờ, tinh thần có vẻ sung mãn, rửa mặt xong, gã đại hán hầu cận bước vào bẩm báo:

- Bẩm chưởng quầy, thức ăn đã bày xong, xin hãy dùng nhân lúc còn nóng.

Cao Như Đăng gật đầu, sải bước ra khỏi phòng.

Khi nhìn thấy các món ăn trên bàn, Cao Như Đăng bất giác ngẩn người, lạnh lùng hỏi:

- Đây là thức ăn do ta đã gọi ư?

Gã đại hán hầu cận chưa biết trả lời sao, bỗng nghe một giọng nói trong trẻo từ ngoài cất lên:

- Chính tiểu nữ đã gọi để hiếu kính Cao chưởng quầy đó.

Dứt lời người đã xuất hiện, thì ra là Tiêu Ngọc Yến.

Cao Như Đăng ha hả cười nói:

- Để Ngọc Yến cô nương phải tốn kém, thật ái ngại quá.

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn miệng cười, quay sang gã đại hán khoát tay nói:

- Ngươi hãy ra ngoài kia dùng bữa, ở đây đã có ta hầu tiếp.

Chờ cho gã đại hán đi khỏi, Tiêu Ngọc Yến ngối xuống bên cạnh Cao Như Đăng, rót đầy hai ly rượu, đoạn nâng lên nói:

- Xin kính Cao chưởng quầy một ly trước.

Cao Như Đăng mỉm cười uống cạn, đặt ly xuống, đăm mắt nhìn vào mắt Tiêu Ngọc Yến hỏi:

- Cô nương có từng nghe nói qua vể con người của Cao mỗ khi xưa chưa?

Tiêu Ngọc Yến nhoẻn cười gật đầu:

- Dĩ nhiên là có, không thì sao biết Cao chưởng quầy có ba điều không sợ?

Cao Như Đăng thẳng thắn:

- Cao mỗ ở trong giới hắc đạo nhiêu năm chưa bao giờ làm điều gì đứng đắn, nên cũng chẳng muốn nói dối, cô nương có cử chỉ khiêu gợi thế này không sợ Cao mỗ động tà niệm hay sao?

Tiêu Ngọc Yến cười khúc khích:

- Vậy có gì là đáng sợ. Tối qua Cao chưởng quầy chẳng bảo là định cưới tiểu nữ làm thiếp hay sao?

Cao Như Đăng mỉm cười:

- Cô nương đã bằng lòng ư?

Tiêu Ngọc Yến chẳng chút e thẹn gật đầu:

- Dĩ nhiên là bằng lòng, Cao chưởng quầy có tiền tài, có thế lực, lại có danh vọng trên giang hồ, tuy làm thiếp cũng hưởng không hết vinh hoa phú quý.

- Vậy Tiêu đại hiệp cũng đã bằng lòng ư?

Tiêu Ngọc Yến nhướng mày:

- Gái lớn lên có quyền lựa chọn nơi trao thân gởi phận, gia phụ không có ý kiến...

Bỗng hạ giọng nói tiếp:

- Chỉ cần Cao chưởng quầy đặt chút tình cảm vào cuộc giao dịch phen này, nhất định gia phụ sẽ lấy làm cảm kích mà chấp thuận cho hôn sự giữa chúng ta.

Cao Như Đăng bỗng thở dài:

- Với võ công và tài mạo như cô nương, có thể nói ngàn vàng khó được, từ bỏ số lãi mười vạn lạng bạc đâu có gì đáng kể. Tuy nhiên, Cao mỗ thật là tiếc cho cô nương.

Tiêu Ngọc Yến thoáng ngạc nhiên:

- Tiếc gì kia?

Cao Như Đăng giọng nghiêm túc:

- Với tài mạo của cô nương lẽ ra phải chọn một người chồng anh tuấn trẻ trung, sống hòa thuận hạnh phúc trọn đời mới đúng, còn như về làm thiếp cho Cao mỗ thì cô nương sẽ uổng phí tuổi xuân còn gì?

Tiêu Ngọc Yến đảo tròn mắt:

- Được làm thiếp Cao chưởng quầy vẫn hơn làm chính thê của bất kỳ ai khác.

Cao Như Đăng nhếch môi cười:

- E rằng đó không phải là những lời nói thật lòng của cô nương.

Tiêu Ngọc Yến thoáng ngẩn người:

- Cao chưởng quầy không tin ư?

Cao Như Đăng nghiêm gìo.ng:

- Lẽ ra cô nương đã khiêu gợi như vậy, Cao mỗ cũng nên hưởng diễm phúc này mới phải, nhưng vì Cao mỗ thật lòng thích mến cô nương, nên không thể động tà niệm được...

Hạ thấp giọng nói tiếp:

- Cô nương hãy thành thật cho biết, cô nương đã có người yêu chưa?

Tiêu Ngọc Yến lắc đầu nguây nguẩy:

- Chưa, chưa có!

Cao Như Đăng cười hăng hắc:

- Cô nương đã thiếu thành thật rồi.

Tiêu Ngọc Yến cúi mặt:

- Tiểu nữ nói thật mà.

Cao Như Đăng bỗng đổi giọng nghiêm túc:

- Người ấy chẳng những anh tuấn thông minh, mà còn có chút tiếng tăm chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt, lẽ ra cô nương phải kiêu hãnh có một người yêu như vậy, cớ sao lại thẹn không dám thừa nhận?

Tuy chưa nói rõ danh tánh, song như vậy cũng đã quá rõ ràng rồi.

Tiêu Ngọc Yến bất giác đỏ mặt, cúi gầm mặt lúng búng nói:

- Cao chưởng quầy suy đoán đó ư?

Cao Như Đăng cười to:

- Thật không ngờ cô nương lại kín miệng như vậy, người ấy có phải tên Phùng Vũ Lân hay không?

Tiêu Ngọc Yến buột miệng hỏi:

- Cao chưởng quầy biết y hả?

Cao Như Đăng cười ha hả:

- Thế là cô nương không đánh mà khai rồi.

Ngưng chốc lát, mỉm cười nói tiếp:

- Cao mỗ chẳng những biết mà còn rất là thương mến y.

Tiêu Ngọc Yến nhẹ cười, mặt cũng bất giác lộ vẻ thẹn thùng.

Cao Như Đăng nói tiếp:

- Chính vì Cao mỗ thương mến Phùng Vũ Lân và lại quý mến cô nương nên mới không sao động được tà niệm. Ngọc Yến cô nương, việc tiếp cận Cao mỗ là do ý của lệnh tôn phải không?

Tiêu Ngọc Yến lúc này đã sinh lòng cảm kích Cao Như Đăng, bèn gật đầu thừa nhận:

- Quả đúng gia phụ đã bảo tiểu nữ đến đây.

Cao Như Đăng thở dài:

- Vậy cũng không thể trách được, cô nương đâu phải con thân sinh của ông ấy, lẽ dĩ nhiên ông ấy không thương yêu. Đêm qua Cao mỗ sở dĩ bảo là định nạp cô nương làm thiếp, đó chẳng qua chỉ giả vờ để thử lòng dạ của ông ấy thôi.

Tiêu Ngọc Yến chau chặt mày:

- Tiẻu nữ không phải là con thân sinh của ông ấy thật ư?

Cao Như Đăng vờ ngạc nhiên:

- Ông ấy không cho cô nương biết sao?

Tiêu Ngọc Yến thiểu não lắc đầu.

Hồi 13 Mưu Kế Trùng Trùng

Cao Như Đăng nói tiếp:

- Dù không phải thân sinh thì cũng có công ơn dưỡng dục, cô nương cứ xem Tiêu đại hiệp là thân phụ cũng được thôi.

Tiêu Ngọc Yến giọng ấm ức:

- Nhưng ông ấy không chút thương xót tiểu nữ, biết rõ trong lòng tiểu nữ đã có Phùng Vũ Lân vậy mà vẫn ép buộc tiểu nữ...

Cao Như Đăng tiếp lời:

- Cũng may là Cao mỗ không sinh tà niệm, thôi thì cô nương cũng đừng trách ông ấy.

Ngưng chốc lát nghiêm giọng nói:

- Cô nương hãy về bẩm rõ với lệnh tôn, Cao mỗ không muốn chiếm đoạt số tiền tài bất nghĩa kia, nhưng cũng chẳng muốn bị thiệt thòi, vì tác thành cuộc lương duyên giữa cô nương và Phùng Vũ Lân, cuộc giao dịch này Cao mỗ sẽ không lấy lãi một chữ, và bảo lệnh tôn cũng dừng nhọc lòng bày kế, sớm tiến hành trao đổi. Cao mỗ còn phải trở vể kinh thành...

Tiêu Ngọc Yến mở to mắt, giọng hết sức kích động:

- Thật ư?

- Ngân phiếu mới được phát hành của Cao mỗ có thể đổi ở khắp mọi nơi, đủ chứng tỏ uy tín của Cao mỗ, lẽ nào lại dối gạt cô nương, hãy cứ yên tâm.

Tiêu Ngọc Yến đứng lên:

- Vậy xin nhận Ngọc Yến một lạy.

Cao Như Đăng vậi dưa tay cản lại:

- Hôm khác hẵng lạy cũng chẳng muộn, cô nương hãy mau về bẩm báo lại với Tiêu đại hiệp đi.

Tiêu Ngọc Yến hớn hở gật đầu:

- Ngọc Yến đi ngay đây.

Cao Như Đăng bỗng cười nói:

- Cô nương, theo Cao mỗ được biết, Phùng Vũ Lân hãy còn đang chờ cô nương trả lời, không nên để cho y mong đứt ruột đấy.

Tiêu Ngọc Yến đỏ mặt:

- Cao chưởng quầy thật chẳng gì là không biết, Ngọc Yến sẽ tranh thủ thời gian đến gặp Vũ Lân.

Cao Như Đăng dõi mắt trông theo bóng sau lưng Tiêu Ngọc Yến, miệng mỉm cười ra chiều đắc ý.

Lát sau, Tiêu Nhất Phong nhanh bước đi đến, vừa vào cửa đã vòng tay xá dài nói:

- Cao huynh xử sự thật là nhân nghĩa, khiến Tiêu mỗ phục sát đất.

Cao Như Đăng lạnh lùng:

- Tiêu đối phương không cần phải ca tụng như vậy, điều Cao mỗ trông mong là sớm ngày giải quyết cho xong số quan ngân kia để khỏi phải nấn ná ở đây quá lâu.

Tiêu Nhất Phong gật đầu:

- Ngay đêm nay được chăng?

- Tùy ý tôn giá!

- Vậy thì chiểu tối Tiêu mỗ sẽ đến cho Cao huynh biết rõ thời gian và địa điểm, xin cáo biệt!

Đoạn vòng tay thi lễ rồi vội vã rời khỏi.

Cao Như Đăng mặt lộ vẻ nham hiểm, thấp giọng gọi:

- Bây đâu!

Một dã đại hán lập tức đi vào, buông thỏng hai tay chờ lệnh.

Cao Như Đăng nghiêm giọng:

- Đi báo với Tam gia, mọi sự theo kế hoạch thi hành, thời gian là ngay đêm nay.

Hãy nói về Tiêu Nhất Phong, sau khi vội vã bỏ đi, y không trở về phòng mà lại ra khỏi khách điếm Trường Phát, đi thẳng về phía Trương Ký Lão Điếm ở hướng Tây thị trấn.

Lời lẽ của Cao Như Đăng tuy hết sức hào phóng, song Tiêu Nhất Phong không dám cả tin, ước lượng thực lực, hiển nhiên chẳng thể đối chọi với đối phương, cho nên y định lợi dụng Diêu Kiệt, đồng thời còn có thể nhân cơ hội...

Tiêu Nhất Phong đến, Diêu Kiệt chẳng chút ngạc nhiên, lập tức từ trên giường phóng xuống, ra đón và nói:

- Tiêu thúc, xin mời ngồi!

Tiêu Nhất Phong khoác tay:

- Hiền diệt không nên khách sáo!

Ngồi xuống ghế, đoạn nói tiếp:

- Hắc Trảo Long Cao Như Đăng đã sa vào lưới rập của ngu thúc rồi, ngu thúc đến báo cho hiền điệt biết.

Diêu Kiệt nhướng mày, vờ ra vẻ bức thiết hỏi:

- Như thế nào rồi?

Tiêu Nhất Phong hạ thấp giọng:

- Cao Như Đăng quả đúng là kẻ chủ mưu vụ cướp quan ngân, ngu thúc giả vờ đòi chia phần, y đã bằng lòng chia cho ngu thúc năm vạn lạng bạc.

Diêu Kiệt tròn xoe mắt:

- Bạc ở đâu?

- Có lẽ chôn dấu tại lân cận Lạc Hà, đêm nay tiến hành khai quật.

- ö Tiêu thúc là...

Tiêu Nhất Phong mỉm cười tiếp lời:

- Khi đến lúc, ngu thúc sẽ bảo Ngọc Yến đến đây đưa hiền điệt đến địa điểm khai quật, hiền điệt hãy nấp trong bóng tối trước, chờ đến khi quan ngân được đào lên, có tang chứng rồi hiền điệt hẵng bất thần ra tay, trước tiên dùng trường kiếm chém đứt đôi hắc trảo của Cao Như Đăng.

Diêu Kiệt chau mày:

- Tiêu thúc...

Tiêu Nhất Phong khoát tay ngắt lời:

- Ngu thúc hiểu ý hiền điệt, về việc lệnh tôn đã ngộ hại hay không, nếu đã ngộ hại thì di hài hiện ở đâu? Để sau hẵng hỏi y!

- Vì sao lại phải chém đứt đôi hắc trảo của Cao Như Đăng trước tiên?

Tiêu Nhất Phong trầm giọng:

- Đôi trảo của y rất lợi hại, nếu không chém đứt trước, e khó chế ngự được y, hiền điệt chớ nên khinh thường.

Diêu Kiệt thầm nực cười, song lặng thinh không nói gì.

Tiêu Nhất Phong nói tiếp:

- Hiền điệt phải tuyệt đối tin cậy ngu thúc mới được.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Lẽ dĩ nhiên.

Tiêu Nhất Phong thấp giọng:

- Việc đêm nay tuyệt đối không được cho Phàn Cửu biết.

Diêu Kiệt chú mắt:

- Tiêu thúc, theo tiểu điệt nhận thấy dường như Phàn Cửu cũng có dính dáng đến vụ cướp quan ngân này.

Tiêu Nhất Phong lắc đầu:

- Tiểu điệt tuyệt đối không nên tin những người trong giới hắc đạo... Ta không nên có lòng hại người, nhưng lòng phòng người thì phải có, việc gì cũng nên thận trọng là hơn.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Tiểu điệt xin tuân mạng.

Tiêu Nhất Phong đứng lên:

- Hiền điệt hãy nghỉ dưỡng cho tinh thần và khí lực thật sung mãn, sau khi lên đền cứ ngồi yên trong phòng mà chờ Ngọc Yến đến đưa đi.

Diêu Kiệt thăm dò:

- Việc này có nên cho Hoài Anh biết không?

Tiêu Nhất Phong thoáng ngẫm nghĩ:

- Không nên cho biết là hơn. Hoài Anh đang lúc bi thương, vạn nhất quá khích động e sẽ làm hỏng đại sự. Hơn nữa, Cao Như Đăng cũng chẳng phải là kẻ sát hại Bách Long huynh, khi nào giải quyết xong vụ này, ngu thúc nhất định sẽ điều tra làm sáng tỏ vụ huyết án của Bách Long huynh.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Vậy thì xin Tiêu thúc tự tiện.

Tiêu Nhất Phong quay người lui ra, nhưng khi đến cửa bỗng lại quay lại, hạ thấp giọng nói:

- ã, còn điều này nữa, Kim Đao Minh chẳng rõ đến đây với mục đích gì, nếu mà đếm nay họ xuất hiện tại địa điểm khai quật quan ngân, hiền điệt tuyệt đối không thể buông tha cho họ.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Thưa vâng.

- Ngu thúc đi đây.

Đoạn sải bước ra khỏi phòng.

Diêu Kiệt bất giác buông tiếng thở dài trĩu nặng, mặc dù hung thủ đã sắp lộ diện, song chàng chẳng chút cảm thấy phấn khởi.

Bỗng, Châu Hoài Anh đẩy cửa bước vào, mặt đầy vẻ bí ẩn hỏi:

- Diêu huynh, người vừa rồi là ai vậy?

Diêu Kiệt ngạc nhiên:

- Cô nương không biết ư?

Châu Hoài Anh lắc đầu:

- Hoài Anh chưa gặp bao giờ.

- Ông ta chính là Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, cố hữu của lệnh tôn và tiên phụ.

Châu Hoài Anh gật gù:

- Hoài Anh có nghe tiên phụ đề cập đến, ông ấy có mặt tại đây từ lúc nào vậy?

- Đã hai ba hôm rồi!

Châu Hoài Anh thoáng nhíu mày:

- Sao ông ấy không gặp Hoài Anh thế nhỉ?

- Tiêu thúc đang âm thầm điều tra kẻ đã sát hại lệnh tôn, vì tránh gây sự chú ý nên đành phải tạm lánh mặt cô nương.

- ã ra vậy!

Châu Hoài Anh mấp máy đôi môi định nói tiếp gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng thinh.

Diêu Kiệt thấy vậy, bất giác thoáng động tâm, dịu giọng hỏi:

- Cô nương có gì xin cứ nói.

Châu Hoài Anh nhếch môi cười:

- Thật ra Hoài Anh cũng chẳng có gì muốn nói...

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Mà dù nói ra, Diêu huynh cũng chưa chắc chịu tin.

Diêu Kiệt trố mắt:

- Cô nương nói đi, lẽ nào tại hạ lại không tin.

Châu Hoài Anh quay người đi, lẩm bẩm:

- Hoài Anh gần gũi với Diêu huynh tuy chỉ hai ngày đêm, nhưng đã hiểu rất rõ con người của Diêu huynh, có thể Diêu huynh là một người quân tử chính đại đường đường.

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Cô nương quá khen rồi!

Châu Hoài Anh bỗng hỏi:

- Vậy Diêu huynh nhận thấy con người của Hoài Anh ra sao?

Diêu Kiệt thành thật:

- Qua việc cô nương đối với Phùng Vũ Lân tối qua, chứng tỏ cô nương là người biết phân biệt rõ phải trái trắng đen, và rất quan tâm cho tại hạ, thật đáng cảm kích.

Hoài Anh nhoẻn cười:

- Vậy thì Hoài Anh xin mạn phép nói ra điều này...

Bỗng trầm giọng nói tiếp:

- Hai hôm nay tuy Hoài Anh không bước chân ra khỏi phòng, nhưng cũng nhận thấy được mây mưa đã phủ giăng trấn Lạc Hà này. Diêu huynh không nên tiếp tục ở lại đây nữa là hơn.

Diêu Kiệt ngạc nhiên:

- Cô nương đã nhận thấy điều gì vậy?

Châu Hoài Anh lắc đầu:

- Hoài Anh không nhận thấy gì cả.

Diêu Kiệt ngớ người:

- Thế sao cô nương lại nói vậy?

- Đó có lẽ là sự mẫn cảm riêng của phái nữ.

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Rõ ràng là cô nương có điều bí ẩn gì đó không chịu thổ lộ với tại hạ.

Châu Hoài Anh bỗng hỏi:

- Diêu huynh đã từng chứng kiến di hài của tiên phụ rồi chứ?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Vậy thì sao?

- Hẳn là đã trông thấy rõ vết thương của tiên phụ phải không?

Diêu Kiệt trầm giọng:

- Chưởng lực chấn thương nội phủ, đứt đoạn tâm mạch, để lại dấu ba đường máu ngoài da, hung thủ nhất định là một cao thủ rất thâm hậu cả nội lẫn ngoại công.

Châu Hoài Anh gật đầu:

- Bây giờ chúng ta bắt đầu xem xét từ người nhà, Diêu huynh và Hoài Anh đều không có được chưởng lực thâm hậu đến vậy.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Đúng vậy!

- Tiêu thúc sử dụng là một đôi Phán Quan Bút, phàm là người sở trường về binh khí rất hiếm khi khổ luyện về chưởng pháp, hẳn ông ấy cũng không có được chưởng lực như vậy.

- Đúng.

- Phàn Cửu thành danh nhờ vào khinh công và Ám Thanh Tử, còn bọn kd thì không cần đề cập đến. Về Cao Như Đăng thì là luyện Long Vương Trảo, chắc chắc y không phải là người đã sát hại tiên phụ.

- Cô nương nói rất đúng.

Châu Hoài Anh trầm giọng:

- Vậy thì hung thủ là ai?

Diêu Kiệt ảo não lắc đầu, chàng chẳng thể nào trả lời được.

Châu Hoài Anh nói tiếp:

- Hung thủ rõ ràng là võ công cực cao, từ đó đến nay chưa hề lộ diện, chứng tỏ người này rất là mưu trí. Như vậy nếu Diêu huynh tiếp tục ở lại đây chẳng phải là dấn thân trong vòng nguy hiểm hay sao? Diêu huynh, hãy nghe lời Hoài Anh...

Diêu Kiệt ngắt lời:

- Vậy còn cô nương thì sao?

Châu Hoài Anh giọng não nề:

- Nếu hung thủ muốn diệt cỏ tận gốc thì dù Hoài Anh có trốn đến tận chân trời góc biển thì cũng vô dụng, huống hồ tiên phụ qua đời chưa đầy đầu thất, Hoài Anh sao thể bỏ di cho đành?

Diêu Kiệt khẳng khái:

- Tại hạ nhất quyết đồng cam cộng khổ với cô nương.

Châu Hoài Anh đăm mắt nhìn Diêu Kiệt hồi lâu mới buông tiếng thở dài não nuột nói:

- Thịnh tình của Diêu huynh...

Vừa nghe hai tiếng "thịnh tình", Diêu Kiệt rúng động cõi lòng, vội ngát lời:

- Cô nương đừng nói nữa, tại hạ phen này đến Lạc Hà, một là để tìm kiếm kẻ thù, hai là truy tra về vụ cướp quan ngân, nhất quyết phải đạt được mục đích, ba là lệnh tôn lại ngộ hại, tại hạ quyết không rời khỏi đây Châu Hoài Anh lắc đầu:

Hồi 14 Nhận Thù Làm Cha

- Vụ cướp quan ngân đã xảy ra tại Thương Châu, không bao giờ lại ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến đây cất giấu. Còn vể lệnh tôn thì là mất tích tại Mạnh Châu, cho dù đã ngộ hại thì hung thủ cũng đâu thể ở tại Lạc Hà này.

Diêu Kiệt không đồng ý:

- Không hẳn, Đây là vùng then chốt mà.

Châu Hoài Anh nhướng mày:

- Dieu huynh dựa vào đâu mà nói vậy?

Diêu Kiệt cũng không sao trả lời được, khoác tay nói:

- Xin cô nương đừng nói nữa.

Châu Hoài Anh dịu giọng:

- Diêu huynh, mong huynh hãy nghe lời khuyên của Hoài Anh, tạm thời rời khỏi đây là hơn.

Diêu Kiệt bất giác sinh lòng ngờ vực, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mặt Châu Hoài Anh, gằn giọng hoi:

- Phải chăng cô nương sợ tại hạ Ở lại đây sẽ gây trở ngại, hãy cứ nói thẳng ra đi.

Châu Hoài Anh ra chiều muốn...

...thiếu mấy hàng...

Châu Hoài Anh thờ thẩn hồi lâu, mới khẽ nói:

- Chẳng giấu gì Diêu huynh, trong mười mấy năm ẩn cư tại Phong Lâm Độ, tiên phụ ngày nào cũng tiềm tâm khổ luyện, công lực đã cao đến mức e rằng tất cả cao thủ hiện có mặt tại Lạc Hà họp lại cũng không chống cự nổi...

Buông tiếng thở dài trĩu nặng, nói tiếp:

- Vậy mà tiên phụ còn bị người mặt đối mặt sát hại, công lực của hung thủ hiển nhiên còn cao hơn một bậc, nếu như hung thủ có mưu đồ gì đó, thử nghĩ ai có thể thoát khỏi tay y?

- Vì vậy mà cô nương đã lo lắng cho tại hạ ư?

Châu Hoài Anh gật đầu:

- Diêu huynh đang lúc tuổi trẻ, tiền đồ còn dài, hơn nữa phụ thù chưa báo, tráng chí chưa thỏa, vạn nhất...

Diêu Kiệt nghe lời nói đối phương thành khẩn, không hề có vẻ giả dối, bất giác thầm khích động, hơn nữa vừa rồi lại nghi ngờ đối phương có mưu đồ gì, bất giác nghe lòng hổ thẹn, bèn vội tiếp lời:

- Xin đa tạ thịnh tình của cô nương.

Châu Hoài Anh cười ảo não:

- Diêu huynh đừng nói vậy, xhỉ xin Diêu huynh nghe theo lời khuyên của Hoài Anh, hãy tức khắc rời khỏi nơi đây.

- Ngay bây giờ ư?

- Càng sớm càng tốt.

Diêu Kiệt thoáng chau mày:

- Hãy để tại hạ bầu bạn với cô nương một đêm nữa được chăng?

ö chàng chẳng qua chỉ là tạm hoãn binh, bởi ngay đêm nay mọi sự sẽ được sáng tỏ, bất luận thế nào chàng cũng chẳng thể ra đi trong lúc này.

Song Châu Hoài Anh nghe vậy không khỏi rúng động cõi lòng, nước mắt lăn dài trên má, giọng não nề nói:

- Thịnh tình của Dieu huynh, Hoài Anh xin tâm lĩnh, e rằng kiếp này...

Diêu Kiệt biết đối phương đã hiểu lầm ý mình, chàng không phải không có tình ý với Châu Hoài Anh, mà chỉ bởi huyết hải thâm thù của hai nhà đều chưa được báo phục, đâu thể nói chuyện tư tình nhi nữ lúc này.

Nên vội nghiêm giọng ngắt lời:

- Xin cô nương hãy về phòng trước, để cho tại hạ suy nghĩ, trễ nhất là sáng mai tại hạ sẽ rời khỏi Lạc Hà để không phụ lòng quan hoài của cô nương.

Châu Hoài Anh gật đầu:

- Diêu huynh đã nói vậy, Hoài Anh cũng chẳng tiện ép buộc, Diêu huynh cứ suy nghĩ cho kỹ và xin Diêu huynh chớ hoài nghi Hoài Anh có dụng tâm khác, như vậy là Hoài Anh yên tâm rồi.

Nói đoạn vòng tay thi lễ, quay người ra khỏi phòng.

Diêu Kiệt buông tiếng thở dài thật mạnh, hiển nhiên tâm trạng chàng cũng hết sức trĩu nặng.

Trong khi Diêu Kiệt với Châu Hoài Anh chuyện trò, tại khách điếm Thuận Phong trong Hưng Long Tập, Phùng Vũ Lân với Tiêu Ngọc Yến cũng đang gặp nhau bàn luận.

Tiêu Ngọc Yến nói:

- Vũ Lân, bây giờ huynh khỏi phải bày mưu tính kế nữa, đã có Cao đà chủ đứng ra dàn xếp, không lấy lãi một chữ, không chừng gia phụ sẽ cho tiểu muội mười vạn lạng bạc làm của hồi môn cũng nên.

Phùng Vũ Lân cười khảy:

- Nàng thật là cố chấp, đã nói hàng trăm lần rồi, nàng không phải là con thân sinh của Tiêu Nhất Phong, cứ gia phụ mãi, thân thiết quá nhỉ.

Tiêu Ngọc Yến phụng phịu:

- Đã quen miệng rồi, nhất thời khó sửa đổi quá hà.

Phùng Vũ Lân trợn trừng mắt:

- Nàng bảo ông ta sẽ cho nàng mười vạn lạng bạc làm của hồi môn ư?

Tiêu Ngọc Yến giọng tin tưởng:

- Muội đoán là như vậy, nhưng ít ra năm vạn lạng ông ấy đã hứa chắc chắn phải có.

Phùng Vũ Lân cười khảy:

- Cam đoan một lạng cũng chẳng có.

Tiêu Ngọc Yến nhíu mày:

- Vũ Lân, chớ nói bậy!

Phùng Vũ Lân trầm giọng:

- Không bậy chút nào cả.

Tiêu Ngọc Yến trố mắt:

- Huynh có bằng chứng gì...

Phùng Vũ Lân lại cười khảy:

- Đang đêm mà ông ta lại bảo nàng vào phòng Cao Như Đăng, rõ ràng chỉ muốn lợi dụng nàng giúp ông ta hoàn thành cuộc giao dịch này, xong việc ngân phiếu đêm nay chắc chắn ông ta sẽ không thèm đếm xỉa đến nàng nữa.

Tiêu Ngọc Yến chầm chậm lắc đầu:

- Có lẽ không đến đỗi vậy đâu.

Giọng điệu nàng ta rõ ràng chứng tỏ lòng đã lung lay.

Phùng Vũ Lân trầm giọng:

- Không cho bạc còn là việc nhỏ, chỉ sợ Ông ta sẽ giết nàng nữa đấy.

Tiêu Ngọc Yến nhướng mày, thoáng vẻ tức giận:

- Vũ Lân, huynh rõ ràng là nói bừa, tại sao ông ấy lại phải giết muội kia chứ?

Phùng Vũ Lân nhấn mạnh từng tiếng:

- Vì ông ta đã có hai mươi vạn lạng bạc, vạn nhất nàng động lòng tham...

Tiêu Ngọc Yến lắc mạnh đầu ngắt lời:

- Muội không tin.

Phùng Vũ Lân bỗng nói:

- Ngọc Yến, ta hỏi nàng, một người con gái quan trọng nhất là gì?

Tiêu Ngọc Yến ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:

- Tất nhiên là sự trong trắng.

Phùng Vũ Lân gật đầu:

- Quan trọng hơn cả tính mạng phải không?

- Tất nhiên!

- Ngay cả sự trong trắng của nàng, Tiêu Nhất Phong còn không màng đến, lẽ nào ông ta lại lo nghĩ đến con người của nàng?

Tiêu Ngọc Yến đuối lý, nhất thời nói chẳng nên lời.

Phùng Vũ Lân cười khảy nói tiếp:

- Nàng hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng tưởng là ta thật sự vì tiền tài mới bảo nàng giết Tiêu Nhất Phong, nói tóm lại chẳng qua sợ nàng bị hãm hại đó thôi.

Tiêu Ngọc Yến trố to mắt:

- Vũ Lân, huynh nói thật đó chứ?

Phùng Vũ Lân khẽ thở dài:

- Có một điều ta đã giấu nàng bấy lâu nay, bây giờ chẳng thể không nói ra...

Bỗng hạ thấp giọng nói tiếp:

- Ngọc Yến, nàng có biết lệnh đường đã chết trong trường hợp nào không?

Tiêu Ngọc Yến trầm ngâm:

- Theo lời gia phụ...

Phùng Vũ Lân nạt ngang:

- Lại gia phụ nữa.

Tiêu Ngọc Yến vội nói chữa lại:

- Ông ta bảo là gia mẫu cùng ông ta hái thảo dược tại Xuyên Hán, chẳng may xảy chân xuống vực thẳm táng mạng, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Hồi NHªN THò LãM CHA hùng Vũ Lân cười khảy:

- Láo, lệnh đường đã treo cổ tự tử vì xấu hổ mới đúng.

Tiêu Ngọc Yến thảng thốt:

- Treo cổ tự tử ư?

Phùng Vũ Lân thở dài:

- Việc này kể ra rất dông dài...

Ngưng chốc lát mới chậm rãi nói tiếp:

- Lệnh tôn tên là Ngụy Quân Bình, ngoại hiệu Đoạt Mệnh Diêm La, ám khí độc môn Tý Ngọ Sách Hồn Đinh uy trấn võ lâm, có thể nói ai gặp cũng khiếp sợ, thật không ngờ về sau lại chết trong tay Tiêu Nhất Phong.

Tiêu Ngọc Yến mặt mày tái ngắt, khích động nói:

- Vũ Lân, việc này không phải chuyện đùa, phải có bằng chứng mới được.

Phùng Vũ Lân gật đầu:

- Tất nhiên, việc này đâu thể nói bừa được.

- Trước hết, huynh hãy nói nghe gia phụ đã chết trong tay Tiêu Nhất Phong như thế nào?

Phùng Vũ Lân chậm rãi nói:

- Vì vụ đánh cướp quan ngân, Tiêu Nhất Phong đã rủ thêm rất nhiều cao thủ hắc đạo, lệnh tôn là một trong số ấy. Sau khi đắc thủ, Tiêu Nhất Phong đã ngầm hạ độc thủ, giết chết hết những kẻ đồng lõa.

Tiêu Ngọc Yến thắc mắc:

- Vậy thì gia mẫu...

Phùng Vũ Lân tiếp lời:

- Lệnh đường tên là Hà Linh Chi, nguyên là nữ đệ tử phái Hoa Sơn, khi kết hôn với lệnh tôn, hai người đều là môn nhân phái Hoa Sơn. Về sau, lệnh tôn đam mê tài sắc, đã gây ra nhiều tội lỗi, nên hai người đều bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn. Kể từ đó, lệnh tôn đã chánh thức sa vào giới hắc đạo, nhưng lệnh đường lại rất đáng kính, xấu hổ vì đồng hành với lệnh tôn, bèn dẫn theo nàng đến nơi khác ẩn cư.

P Tiêu Ngọc Yến bỗng xen lời:

- Lúc bấy giờ muội...

Phùng Vũ Lân tiếp lời:

- Lúc ấy nàng ở trong tã ấp, chính vì nàng nên lệnh đường mới phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục cuộc sống...

Ngưng chốc lát nói tiếp:

- Mười bốn năm trước, lệnh tôn trong khi đang quan hệ thân thiết với một kỹ nữ nổi tiếng trong Lưu Hương Viện ở thành Khai Phong, lệnh tôn đã nói với nàng kỹ nữ ấy là phải cùng Ngọc Diện Hiệp đi làm ăn một chuyến, khi trở về sẽ chuộc thân cho y thị, nào ngờ lệnh tôn đã ra đi biền biệt, từ đó không còn gặp lệnh tôn trên chốn giang hồ nữa.

Tiêu Ngọc Yến "à" lên một tiếng, mắt nhìn chốt vào mặt Phùng Vũ Lân như chờ y nói tiếp.

Phùng Vũ Lân chậm rãi nói tiếp:

- Lệnh đường tuy ẩn cư nơi khác, song lúc nào cũng quan tâm đến lệnh tôn, có lẽ cũng mong lệnh tôn hồi tâm chuyển ý, hối cải trở thành người tốt, nên vẫn thường theo dõi hành động của lệnh tôn. Sau khi lệnh tôn mất tích, lệnh đường đã đến tìm gặp nàng kỹ nữ kia, khi rõ chuyện liền đi tìm Tiêu Nhất Phong... Ngọc Yến, phần sau ta không tiện kể tiếp, hẳn nàng cũng có thể đoán ra.

Tiêu Ngọc Yến nóng lòng giục:

- Hãy kể tiếp mau đi.

Phùng Vũ Lân thở dài:

- Nàng hãy đi hỏi những người trong giới võ lâm hồi mười bốn năm về trước, chắc chắc ai cũng sẽ bảo lệnh đường là một mỹ nhân tuyệt thế, khi Tiêu Nhất Phong vừa gặp, lập tức nảy sinh tà niệm, thế là... thế là...

- Nói mau đi.

Phùng Vũ Lân bỗng hỏi:

- Ngọc Yến, năm nay nàng đã mười tám tuổi phải không?

Tiêu Ngọc Yến gật đầu:

- Phải, phải, hãy nói mau đi.

- Lúc bấy giờ nàng mới lên bốn tuổi, Tiêu Nhất Phong đã uy hiếp bằng tính mạng của nàng, buộc lệnh đường phải hiến dâng thể xác cho y, có lẽ nàng cũng có thể tưởng tượng được tình trạng lúc ấy. Hôm sau, lệnh đường đã treo cổ tự tử.

Tiêu Ngọc Yến mặt mày đã trắng bệch:

- Vậy thì Tiêu Nhất Phong chính là kẻ thù đã giết cha và hãm hiếp mẹ Ngọc Yến ư?

Phùng Vũ Lân gật đầu:

- Đúng vậy. Tội nghiệp cho nàng đã nhận kẻ thù làm cha trong mười bốn năm qua. Ôi! Thảo nào nhìn bề ngoài Tiêu Nhất Phong đối xử với nàng rất tốt, hơn nữa lúc ấy nàng mới bốn tuổi, chẳng biết chút gì...

Tiêu Ngọc Yến ngắt lời:

- Vũ Lân, chẳng phải muội không tin huynh, nhưng làm thế nào huynh lại biết tận tường như vậy?

- Cao Như Đăng đã nói với ta.

- Làm sao Cao Như Đăng lại biết?

Phùng Vũ Lân trầm ngâm:

- Sau khi xảy ra vụ cướp quan ngân, Cao Như Đăng cũng liền tiến hành điều tra hung phạm, tất nhiên là vì muốn chia phần, căn cứ rất nhiều dấu tích, Tiêu Nhất Phong rất đáng khả nghi, bèn phái người tiềm phục bên cạnh Tiêu Nhất Phong nên mới hiểu rõ như vậy. Vì bao năm qua chưa phát hiện được nơi cất giấu quan ngân, để khỏi bứt dây động rừng...

Tiêu Ngọc Yến ngắt lời:

- Nếu đúng thật như vậy, Ngọc Yến nhất định sẽ moi tim Tiêu Nhất Phong để cúng tế vong linh song thân.

Phùng Vũ Lân dịu giọng:

- Nàng hãy nghe lời ta, tuyệt đối không nên vọng động.

Tiêu Ngọc Yến cúi mặt:

- Dĩ nhiên là muội nghe theo lời huynh rồi.

Phùng Vũ Lân nghiêm giọng:

- Nàng hãy giả vờ như không biết gì hết, chờ đến khi y giao dịch với Cao Như Đăng xong, ngân phiếu đến tay hãy bất thần rút kiếm gí vào tim y, kể rõ tội trạng và vuộc y phải cung khai.

Tiêu Ngọc Yến bỗng băng khoăn nói:

- Vũ Lân, có thẻ nào Cao Như Đăng có dụng ý gì khác không?

Phùng Vũ Lân lắc đầu quả quyết:

- Không thể nào!

- Dựa vào đâu?

- Cao Như Đăng bình sanh rất căm ghét những kẻ tự phụ chính phái trong giới võ lâm nhưng lại rất quan tâm giúp đỡ mọi người trong giới hắc đạo, việc ấy mọi người đều biết.

- Đó thì lại khác...

- Nhưng có quan hệ liên đới. Ngọc Yến, Cao Như Đăng là người rất hiếu sắc, nàng đã phụng mệnh Tiêu Nhất Phong đến gặp ông ta, dùng nhan sắc quyến rũ, vì sao ông ta không động tà niệm?

Tiêu Ngọc Yến chớp mắt:

- Theo lời ông ta, ông ta rất thương mến huynh nên muốn tác thành cuộc hôn nhân giữa hai ta.

Phùng Vũ Lân nghiêm giọng:

- Đó chỉ là một phần, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng là cốt nhục của Ngụy Quân Bình, nếu nàng mà là con thân sinh của Tiêu Nhất Phong thì Cao Như Đăng đã làm ô nhục đến thể xác của nàng rồi.

Tiêu Ngọc Yến lẩm bẩm:

- Vậy thì những gì Cao Như Đăng đã nói đều là sự thật?

- Đương nhiên là thật rồi. Ngọc Yến, khi về hãy làm như không biết gì, chờ thời cơ hành động.

Tiêu Ngọc Yến gật đầu, bỗng ngẩng lên nói:

- Vũ Lân, muội muốn hỏi điều này.

Phùng Vũ Lân nhướng mày:

- Hỏi gì vậy?

- Nghe nói huynh không bao giờ thật lòng yêu thương bất kỳ người phụ nữ nào, có đúng vậy không?

Phùng Vũ Lân gật đầu:

- Có lẽ là đúng.

Tiêu Ngọc Yến hoảng kinh:

- Vậy đối với muội...

Phùng Vũ Lân đặt hai tay lên vai nàng, nói nhanh:

- Ngọc Yến, nhưng đối với nàng thì hoàn toàn là thật lòng.

Tiêu Ngọc Yến băng khoăn:

- Vì sao vậy?

Phùng Vũ Lân nghiêm giọng:

- Phùng Vũ Lân...

...thiếu mấy hàng...

Phùng Vũ Lân bỗng ngưng lời, làm mặt xấu với Tiêu Ngọc Yến.

Tiêu Ngọc Yến vội dục:

- Sao không nói tiếp nũa?

- Nếu ta lừa dối nàng, nhất định nàng sẽ căm hận ta mà ra tay hạ sát ta, ta rất biết tự lượng sức mình, chưa đủ bản lãnh để đối phó với trường kiếm của nàng.

Tiêu Ngọc Yến đanh mặt nạt:

- Chớ nói bậy.

Đoạn đứng lên nói tiếp:

- Muội phải về sớm, hãy xem thử giùm ngoài hành lang có ai không?

Phùng Vũ Lân mở cửa nhìn ra ngoài một hồi, quay lại khoát tay nói:

- Không ai cả, đi mau.

Tiêu Ngọc Yến liền nhanh bước ra khỏi phòng bỏ đi.

Chờ cho bước chân nàng đi xa, Phùng Vũ Lân đóng cửa lại. Đột nhiên, một người từ sau màn bước ra.

Người ấy trạc tứ tuần, mắt bé mày trệ, dáng người gầy ốm nhưng hai mắt sáng ngời, cười ha hả nói:

- Tiểu lãng tử, nghĩa phụ ngươi bảo ngươi không nên nói nhiều, vậy mà ngươi lại nói suốt hơn nửa giờ, cũng may là Tứ thúc đây ngoại hiệu là Hỗn Giang Long, thường lặn đi dưới nước, biết cách bế khí, bằng không đã bị ả nha đầu ấy phát giác rồi.

Thì ra người ấy là Hỗn Giang Long Lý Văn Hạo, lão Tứ trong Thất Long Hội, chẳng những rất giỏi về thủy tính mà đôi song câu cũng có hỏa hầu.

Phùng Vũ Lân chau mày nói:

- Tứ thúc, nói đến lúc hứng khởi, ngay cả bản thân mình cũng không biết là đã đặt điều nói dối.

Lý Văn Hạo trợn mắt:

- Ai bảo là đặt điều nói dối?

Phùng Vũ Lân ngẩn người:

- Chả lẽ Tiêu Ngọc Yến thật sự là con gái của Ngụy Quân Bình sao?

Lý Văn Hạo gật đầu:

- Đúng vậy, thật không ngờ Ngụy Quân Bình lại ra nông nổi thế kia.

Phùng Vũ Lân trầm giọng:

- Vậy thì nếu Tiêu Ngọc Yến mà giết chết Tiêu Nhất Phong cũng rất là đúng.

Lý Văn Hạo cười:

- Báo thù cho cha mẹ đó là lẽ đương nhiên nhưng chúng ta phải nhân cơ hội này chiếm lấy hai mươi vạn lạng bạc. Tiểu lãng tử, phen này thì ngươi được cả tài lẫn người rồi.

Phùng Vũ Lân trố mắt:

- Được cả tài lẫn ngườ là sao?

Lý Văn Hạo cười ha hả:

- Tiền bạc có phần của ngươi, kể cả ả nha đầu Ngọc Yến, vậy chẳng phải được cả tài lẫn người là gì?

Phùng Vũ Lân chau mày lắc đầu:

- Tiểu điệt không dám cưới nàng ta đâu.

Lý Văn Hạo ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Phùng Vũ Lân cười ảo nảo:

- Tiểu điệt quan hệ với Tiêu Ngọc Yến đã gần nửa năm, trước nay vẫn giữ gìn trong sạch, đó chính là không dám cưới nàng, không thì tiểu điệt đâu có đứng đắn như vậy?

Lý Văn Hạo thắc mắc lắc đầu:

- Ta thật chẳng hiểu ý nghĩ của ngươi ra sao.

- Ngọc Yến dường như có tính ngang tàng của phụ thân nàng, mà tiểu điệt tự biết không thể nào sửa đổi được cái tật có mới nới cũ, đã vậy thì trêu vào nàng ta làm gì?

Lý Văn Hạo cười phá lên:

- Thật không ngờ một con mèo đã quen ăn cá như ngươi mà lại cũng có ngày sợ xương cá mắc cổ...

Bỗng trầm giọngnói tiếp:

- Phen này e rằng không thể do ngươi đâu, nghĩa phụ ngươi đã có ý chọn Tiêu Ngọc Yến làm dâu rồi. Tiểu lãng tử, hãy đi theo ta, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.

Phùng Vũ Lân kinh ngạc:

- Vì sao vậy?

Lý Văn Hạo khoát tay:

- Đừng hỏi, đó là mệnh lệnh của nghĩa phụ ngươi, bắt đầu kể từ bây giờ ngươi phải đi theo Tam thúc và Tứ thúc, không được rời xa một bước, đi mau.

Phùng Vũ Lân lưỡng lự:

- Nếu Ngọc Yến lại đến...

Lý Văn Hạo ngắt lời:

- Nàng ta không đến nữa đâu, cho dù có đến thì điếm gia cũng có cách trả lời nàng ta, Tứ thúc đã có căn dặn rồi.

Đoạn nắm lấy tay Phùng Vũ Lân cùng đi ra khỏi phòng.

Lúc này mới đầu giờ Mùi, trong điếm trường còn khá nhiều thực khách, khi hai người đi đến gần, Lý Văn Hạo quét mắt nhìn quanh, lộ vẻ ngạc nhiên khẽ nói:

- Vũ Lân, ngươi hãy ra ngoài trước, chờ Tứ thúc một lát.

Phùng Vũ Lân chưa kịp trả lời, Lý Văn Hạo đã đi thẳng về một chiếc bàn nơi góc điếm đường.

Chiếc bàn ấy chỉ có một người khách mặc cẩm bào ngồi quay lưng lại, Lý Văn Hạo đi đến phía sau người đó, cao giọng nói:

- Vị này chẳng phải là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu ư?

Người đó quả đúng là Phàn Cửu, nghe đối phương lên tiếng, đành phải quay người lại, ra chiều bất ngờ ha hả cười nói:

- Thì ra là Lý lão tứ trong Thất Long Hội. Hân hạnh, hân hạnh.

Lý Văn Hạo nghêng ngang ngồi xuống đối diện với Phàn Cửu, lạnh lùng nói:

- Cửu gia, trong võ lâm chia ra giới hắc bạch, hai ta dẫu sao cũng là cùng chung một giới tuyến, việc gì cũng phải nói rõ ràng trước, Tổng đà chủ bọn này muốn biết Cửu gia từ xa đến Lạc Hà này thật ra để làm gì?

Phàn Cửu thoáng chau mày:

- Được Cao lão quan hoài, Phàn Cửu này chẳng thể không biết điều...

Đoạn trầm giọng nói tiếp:

- Lý lão tứ là người thông minh, Phàn mỗ đã phải mang tiếng xấu suốt mười bốn năm dài...

Lý Văn Hạo ngắt lời:

- Vậy là Cửu gia định truy cứu đến cùng chứ gì?

Phàn Cửu gật đầu:

- Đúng vậy.

Lý Văn Hạo cười khảy:

- Có ý định nhắm vào tiền tài không?

Phàn Cửu lắc đầu:

- Không hề.

Lý Văn Hạo dịu mặt, khẽ cười nói:

- Vậy thì dễ giải quyết, tại hạ có thể thay mặt lão đại nói một câu, phen này nhất định sẽ khiến Cửu gia được hả dạ, nhưng Cửu gia phải đứng ngoài cuộc mới được.

Phàn Cửu ôm quyền thi lễ:

- Cao đà chủ nhất ngôn cửu đỉnh, Phàn mỗ đâu dám bất tuân, xin Lý lão tứ hãy nhắn lời cảm tạ dùm cho.

Lý Văn Hạo mỉm cười:

- Không cần phải cảm tạ, vậy là một lời đã định, xin cáo biệt.

Vòng tay thi lễ, đứng lên bỏ di.

Phàn Cửu đưa mắt nhìn theo nhếch môi cười.

* ** Nửa giờ sau, Phàn Cửu và Diêu Kiệt lại có mặt trên vách núi nằm sau ngôi nhà cháy.

Buổi chiều thời tiết đột biến, không còn nắng gắt nhu lúc trưa nữa, trở nên âm u như sắp đổ mưa.

Vẻ mặt Diêu Kiệt cũng rất u ám, biểu hiện rõ rệt tậm trạng trĩu nặng của chàng.

Phàn Cửu đưa mắt nhìn lên trời, mây giăng dầy đặc, lẩm bẩm:

- Phùng Vũ Lân lại chung đường với Cao Như Đăng, thật là không ngờ, hẳn là phải có vấn đề.

Diêu Kiệt trầm giọng:

- Vụ cướp quan ngân là do Tiêu Nhất Phong chủ mưu, điều ấy đã có thể khẳng định, qua việc y một mực vu khống tôn giá là hung thủ đã sát hại tiên phụ, y cũng rất đáng khả nghi. Còn về Cao Như Đăng, hiển nhiên là có ý định chiếm đoạt quan ngân, nhưng hãy còn hai điều tại hạ suy nghĩ không ra.

Phàn Cửu chú mắt hỏi:

- Hai điều gì?

- Việc Phùng Vũ Lân hẹn gặp Châu Hoài Anh cũng là do giả ý của Cao Như Đăng, hắn vu khống tại hạ là hung thủ đã sát hại Châu Bách Long, không có chứng cứ hẳn là Châu Hoài Anh không tin, lẽ ra Cao Như Đăng phải biết trước, vậy thì hành động ấy thực sự là nhằm mục đích gì?

- Ườm, còn điều gì nữa?

- Châu Bách Long là đã bị ai hạ sát, vì nguyên do gì?

Phàn Cửu gật gù:

- Điều này quả là khó hiểu.

Diêu Kiệt chậm rãi nói tiếp:

- Trong lời nói của Châu Hoài Anh cũng có điểm khả nghi, nhưng dáng vẻ nàng ta lại rất thành khẩn. Nàng ta nhất mực khuyên tại hạ tức tốc rời khỏi Lạc Hà, thoạt nghe như thể là nàng có biết bí mật gì đó, nhưng nghĩ kỹ thì quả thật là vì lo cho sự an nguy của tại hạ.

Phàn Cửu chú mắt:

- Lão đệ không nghiêm khắc gạn hỏi sao?

Diêu Kiệt thở dài:

- Cho dù có gạn hỏi cũng chỉ vô ích.

Phàn Cửu thừ ra hồi lâu, đoạn mới nói:

- Có lẽ đêm nay sự thật sẽ được sáng tỏ.

Ngưng chốc lát, bỗng hỏi:

- Lão đệ có nghĩ đêm nay rất có thể lão đệ sẽ bị lâm vào tình trạng hai mặt giáp kích không?

Diêu Kiệt trố mắt:

- Như vậy nghĩa là sao?

Phàn Cửu nghiêm giọng:

- Dụng ý của Tiêu Nhất Phong hết sức rõ ràng, y bảo lão đệ bất thần ra tay chém đứt hai tay Cao Như Đăng, nhưng Cao Như Đăng đâu phải dễ đối phó, cho dù lão đệ đắc thủ thì cũng phải tiêu hao rất nhiều nội lực, biết đâu Tiêu Nhất Phong sẽ nhân lúc ấy ra tay đột kích lão đệ.

Diêu Kiệt mỉm cười:

- Điều ấy tại hạ sớm dã nghĩ đến, không dễ dàng sa vào cạm bẫy đâu.

- Vậy thì quan ngân được đào lên, lão đệ sẽ động thủ với Tiêu Nhất Phong trước ư?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Đó là điều tất nhiên, tại hạ phải hỏi về việc tiên phụ ngộ hại trước.

Phàn Cửu nhấn mạnh giọng:

- Phải biết Tiêu Nhất Phong cũng chẳng dễ đối phó, kiếm pháp của lão đệ có lẽ thắng được đôi Phán quan Bút của y, nhưng khi kiệt sức, làm sao chống nổi sự tấn công của Cao Như Đăng?

- Không sai, Cao Như Đăng đã quyết lòng chiếm lấy hai mươi vạn lạng quan ngân, nhất định y sẽ không buông tha cho tại hạ.

- Vậy đến lúc ấy lão đệ tính sao?

Diêu Kiệt giọng đầy hào khí:

- Dốc hết sức quyết chiến.

Phàn Cửu chầm chậm lắc đầu:

- Lão đệ nói vậy sai rồi.

Diêu Kiệt trố mắt:

- Sai chỗ nào?

- Sau khi chiến đấu với Tiêu Nhất Phong, lão đệ đương nhiên sẽ phải tiêu hao nhiều nội lực, e rằng không thể nào đương cự nổi với đôi hắc trảo của Cao Như Đăng.

Diêu Kiệt cười ảo nảo:

- Lúc ấy hung thủ đã đền tội, phụ thù đã được báo, tái đấu với Cao Như Đăng chẳng qua chỉ là để giữ lại số quan ngân kia, hoàn thành lời hứa của tiên phụ, dù bại đó cũng là do số trời, tại hạ chết cũng yên lòng hả dạ.

Phàn Cửu bỗng hỏi:

- Xin hỏi lão đệ, như thế nào gọi là hào hiệp?

Diêu Kiệt thoáng ngẩm nghĩ mới đáp:

- Mọi hành động đều phải quang minh lỗi lạc.

Phàn Cửu trầm giọng:

- Ngụ ý của bốn chữ quang minh lỗi lạc cũng không phải là dũng cảm khẳng khái chịu chết, mà là chính đại đường hoàng, sống có ý nghĩa và chết xứng đáng, lão đệ chấp nhận cái chết như đã nói thật chẳng chút xứng đáng, thậm chí còn ngu xuẩn nữa là khác.

Tuy giọng điệu Phàn Cửu có vẻ dậy dỗ, song Diêu Kiệt cũng hết sức khâm phục, ngơ ngần một hồi mới nói:

- Vậy ý của tôn giá là...

Phàn Cửu ngắt lời:

- Phàn Cửu này vượt ngàn dặm xa đến Lạc Hà để làm gì? Chính là muốn trút bỏ niềm oán hận trong lòng, đến lúc ấy Phàn mỗ sẽ ẩn nấp trong tối dùng Ám Thanh Tử giúp lão đệ một tay.

Diêu Kiệt lắc đầu nguây nguẩy:

- Không được.

Phàn Cửu kiên quyết:

- Sao lại không được? Trong võ lâm hiện nay chủ yếu là luận mưu chứ không phải luận kiếm, đấu trí chứ không đấu lực, những kẻ hiện đang có mặt tại Lạc Hà chẳng ai là không gian trá, hai ta hà tất ngoại lệ. Bất kẻ lão đệ nghĩ thế nào, Phàn mỗ đã nhất quyết như vậy rồi.

Dứt lời tung mình một cái, ra xa mấy trượng.

Diêu Kiệt vội gọi với theo:

- Tôn giá, khoan đi đã...

Chàng chưa dứt lời, Phàn Cửu đã mất dạng.

Diêu Kiệt buông tiếng thở dài cũng tung mình xuống vách núi, khi vượt qua khu nhà cháy, bất giác chững bước đưa mắt nhìn đống tro tàn, lòng nghe vô vàn cảm khái.

Hồi lâu, Diêu Kiệt mới quay người đi về phía con suối nhỏ.

Vừa mới vượt qua cầu tre, Diêu Kiệt chợt trông thấy một bóng người nhanh như chớp biến mất trong rừng phong.

Chàng biết rất rõ vể thân pháp của Phàn Cửu, có thể nói là nhanh khôn tả, vậy mà bóng người ấy lại còn nhanh hơn.

Diêu Kiệt chợt động tâm, liền tức tung mình đuổi theo về phía rừng phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro