Kiếm Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ xưa tới nay Tô Châu vốn được coi là địa danh đẹp vào bực nhất ở Trung Hoa, nằm ở tỉnh Giang Tô. Nơi đây phong cảnh xinh đẹp hữu tình, nhà cửa lầu các nguy nga nhưng cũng vô cùng trang nhã với những hoa viên rực rỡ cây cỏ bốn mùa khoe sắc bên bờ Thái Hồ. Cộng thêm khí hậu miền biển mùa hạ thì dịu mát, tới đông thì ấm áp thật chẳng khác nào thiên đàng nơi hạ giới.

,

,Nhân đó cũng không thể quên được một chi tiết quan trọng, đó là Tô Châu không chỉ cảnh đẹp đắm say lòng người mà con người nơi đây cũng quyến rũ lạ thường. Có lẽ phần là do khí hậu ôn hoà khiến con người tráng kiện, da dẻ trắng trẻo mịn màng, phần khác là do văn hoá nơi này tạo cho con người ta cách ăn vận trang nhã lạ thường. Người Tô Châu thường mặc áo quần làm từ gấm vóc, chính là thứ gấm lụa nổi tiếng vùng này cùng với chiếc quạt hương phe phẩy trên tay khiến cho người nơi xa đế tưởng như đang đối mặt với những thiên tiên vậy. Sở dĩ nói đến điều này là bởi cho dù trên những con đường Tô Châu vốn nườm nượp tấp nập người qua lại thì một gã thanh niên ăn mặc quái dị vẫn sẽ trở nên nổi bật giữa đám áo gấm vải lụa đầy màu sắc kia.

,

,Người đi đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn gã. Hắn mặc chiếc áo ngắn tay với những dải quấn quanh người làm từ da thú, trên đầu quấn một chiếc khăn trông như mấy người đánh cá ngoài Thái Hồ nhưng nó vằn vện rất khác người. Hắn để tóc xoã dài không búi với đám râu trên mặt như của một ông lão tuổi thất thập khiến gã nom không khác một tay người rừng. Nhìn qua là người ta biết hắn từ nơi khác đến, và nếu người ta nghe thấy tiếng hắn hỏi mua mấy chiếc màn thầu thì người ta sẽ biết hắn đến từ một nơi rất xa, chính là vùng Tây Vực quanh năm giá lạnh, bốn mùa tuyết phủ.

,Lạ một điều là cho dù trông hình dong như vậy, gã trai lại không hề tỏ vẻ bối rối hay lạ lẫm gì với nơi này như thể hắn đã sống ở đây lâu lắm ròi. Tuy không thông thuộc hết đường ngõ đi lại song hắn vẫn rất ung dung, tuyệt nhiên chẳng phải dừng lại hỏi thăm người qua đường. Hắn mua liền mấy chiếc màn thầu bỏ vào tay nải rồi lững thững dắt ngựa đi lững thững như thể đang dạo cảnh đẹp nơi này vậy. Người ta chú ý đến hắn vì hình dong nhưng những tay sành sỏi có chút kiến thức giang hồ thì chỉ chú ý tới con người của hắn, đích thị là loại Xích Long nổi tiếng ngoài Tây Vực, cực kì hiếm gặp ở Trung Nguyên. Loài ngựa này cước trình hơn mấy trăm dặm, chân dài thân cao lớn khi chạy mồ hôi đỏ như máu, cực kì khôn ngoan và trung thành. Giá của một con Xích Long Thần Mã trên ngàn lượng, khiến người ta băn khoăn một gã trông như hành khất như hắn sao có thể sở hữu một con ngựa quý đến thế.

,Hắn như làm ngơ trước cái nhìn tò mò của mọi người, bản thân hắn cứ thong dong đi qua các phố ngắm nhìn cảnh phồn hoa nơi này. Chỉ khi đi qua các kĩ viện nếu tinh ý mới thấy hắn rảo bước chậm hơn, thi thoảng đảo mắt lướt qua những cô nương cực kì quyến rũ ở chốn này.

,

,Nếu nói đàn bà con gái Tô Châu xinh đẹp vào bậc nhất nhì Trung Nguyên thì cũng cần nói thêm là những người con gái xinh đẹp nhất nơi này đa phần đều là ở trong kĩ viện. Không chỉ Tô Châu mà mấy mụ Tú Bà chủ chứa còn thu nạp con gái ở các vùng khác đem về khiến cho khách quân tử đã một lần biết mùi kĩ viện nơi này đều không sao cưỡng lai được ham muốn quay lại nếm mùi thêm vài ba lần nữa, dĩ nhiên là chỉ khi họ có ngân lượng đầy túi bởi giá một đêm ở kĩ viện Tô Châu chẳng rẻ chút nào. Càng bất ngờ hơn là gã lữ khách kia lại chọn ngay kĩ viện nổi danh, đắt giá bậc nhất Tô Châu để bước vào, chính là Mộng Hương Viện.

,

,Các cô nương nơi kĩ viện này không chỉ cực kì xinh đẹp mĩ miều mà thuật phòng the chiều chuộng khách chơi cũng vào hạng bực nhứt. Thêm vào đó các cô còn có tài cầm kì thi hoạ, ngày ngày, tiếng đàn sáo réo rắc trầm bổng ngân lên từ những ngón tay ngà ngọc khiến khách quân tử dùng dằng chẳng nỡ rời xa. Điều đặc biệt ở Mộng Hương Viện này không chỉ có vậy, ở đây còn có một luật lệ rất đặc biệt. Thường thì khách chơi muốn ngủ một đêm với kĩ nữ, dù là loại bình thường ở đây cũng phải trả hàng trăm lạng, còn nếu là loại gái hạng nhứt thì không bao giờ dưới giá ngàn lượng. Thế nhưng cũng có thể ngủ với gái với chỉ cần mười lạng, tức là bằng một phần trăm số bạc phải bỏ ra, dĩ nhiên là phải kèm theo một điều kiện.

,

,Thật ra điều kiện đó chẳng có gì khó khăn, chỉ là đổ xúc xắc thắng được người của kĩ viện. Tức là khách bỏ ra mười lạng làm lệ phí, nếu thắng có thể khỏi cần bỏ ra ngàn lạng mà vẫn có thể được danh kĩ của Mộng Hương Viện hầu hạ một đêm. Điều này quả hấp dẫn khiến mọi người đổ xô vào chơi trò may rủi, nhưng đâu biết họ không có chút ít hy vọng nào thắng được tay cầm cái của kĩ viện. Hắn vốn là cao thủ giang hồ trong ngành đỏ đen, chỉ cần một phát kình lực là có thể ngầm điều chỉnh mặt xúc xắc theo ý mình. Vì thế thự chất đám công tử bỏ mười lạng ra chơi trò này chỉ như đem bạc vất cho kĩ viện không thu lại được gì. Những kẻ thắng được lão đều là chân gỗ tay trong của nhà thổ bỏ ra câu khách mà thôi.

,

,Chính bởi thế mà đêm nay lão già râu trắng cầm cái toát mồ hôi khi vừa lật bát, lão không tin vào mắt mình khi thấy ba con xúc xắc lần lượt hai, ba, bốn nút, vừa tròn chín. Vậy là hán tử quái dị kia mới thắng chứ không phải là lão, cho dù rõ ràng khi nãy lão đã điều chỉnh để trong bát chỉ có một nút nhưng không hiểu sao mặt tứ lại hoá thành hai nút thế kia.

,- Vậy đêm nay tôi được chọn một cô nương của kĩ viện này rồi đúng không. - Hắn nheo mắt vừa như trêu chọc vừa như thách thức bằng giọng trầm ấm nhưng hơi lạ của một kẻ đến từ vùng quan ngoại.

,Lão giá vẫn còn bàng hoàng, lấy tay quệt mồ hôi, liếc qua mặt kẻ vừa thắng lão lắp bắp

,- Vâng, vâng. Mời công tử lên lầu. - Gã quay sang tay nhỏ quy nô ra lệnh - Mau đưa công tử lên phòng của Ngân Hoa cô nương.

,- Chúc công tử hưởng thụ vui vẻ, cô nương đó thuộc hạng xinh đẹp nhất của bổn viện, nhất định sẽ khiến công tử hài lòng.

,

,Hắn theo thằng nhỏ quy nô lên lầu rồi bước vào một căn phòng rất tráng lệ, mùi nước thơm đặc trưng của các kĩ viện toả ra khiến hắn ngây ngất ngay từ đầu. Hán tử móc ra ít bạc lẻ thưởng cho thằng nhỏ quy nô trước khi nó tủm tỉm cười ý nhị ra ngoài khép chặt cửa lại để hắn có thể tự nhiên thưởng thức một đoá hoa thơm sẵn sàng dâng hiến.

,- Ngân Hoa hân hạnh được bồi tiếp cho công tử đêm nay, mong chàng không chê Ngân Hoa xấu xí mà hắt hủi.

,Hắn vẫn ngồi nguyên trên ghế ngắm nhìn cô kĩ nữ từ đầu đến chân, qua là sắc nước hương trở, đầy đủ sự mê hồn kiều mị. Cô nàng khoác chiếc áo làm bằng the mỏng có thể nhìn rõ mọi đường cong trên cơ thể thanh xuân.

,- Thiếp xin kính chàng một chung rượu để tăng thêm hứng thú cho chàng đêm nay.

,Hắn đón lấy ly rượu ngửa cổ uống cạn trong lúc cô ả cũng nâng ly lên miệng nhỏ nhẹ uống cạn, uống xong, ngửa cái ly rỗng ra đảo mắt nhìn hắn cười đầy dâm mị. Rượu ngon để lại vị cay nồng trên đầu lưỡi nhưng cái thân hình đàn bà đứng trước hắn còn ngo nhơn nhiều. Chính cái cách ăn

vận nửa kín nửa hở, nửa như e dè mà nửa như khêu gợi khiến máu trong huyết quản hắn cứ sôi lên sùng sục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro