Chap 3: Quân Đoàn Diệt Quỷ và Hiwarian Rae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi không thuộc về thế giới của cậu, một thế giới khác.
Sau khi trận chiến kết thúc,một mảng của khu rừng đã bị thiêu rụi, sau khi nhát chém của Suzu được tung ra đã khiến cho cô bị suy kiệt sức mạnh,đến mức cô mất đi cả ý thức và khiến cho cô trở thành một linh hồn trong thanh kiếm (Hoa hồng xanh).
Lúc này trời đã sáng lên,nhưng không khí u ám,hoang tàn ở đây vẫn khiến cho một người can đảm cũng phải rùng mình.Ngay sau khi biết được phía tây của núi Aubiania có sự xuất hiện của Thượng Ác Quỷ,một nhóm đội trinh sát cấp cao cùng với nữ chiến binh Sayo Hiwarian (đại trụ cột,Hắc Phong Trụ,Mejin Đệ tứ) cùng nhau đến dãy núi điều tra tung tích.
Khi tới nơi mọi người đều rất ngạc nhiên và vô cùng sững sốt.
-Hoang cảnh thật u ám,một phần rừng bị thiêu cháy hoàn toàn,không hề có một cái xác nào của cũng như vết tích của việc xảy ra xung đột,trên ngọn núi có một ngôi nhà nhỏ ở đó.Sau khi kiểm tra thì cả đoàn cũng không tìm ra tung tích của những người đã tham gia và nạn nhân trận chiến đấy,tất cả chỉ còn là con số không.
Điều đặc biệt là khi đội trưởng Sayo vào nhà thì cô hoàn toàn ngạc nhiên khi trong ngôi nhà không có dấu hiệu phá hoại,cuộc xung đột,ngay cả sự sống cũng không có nhưng cô lại nghe được rất rõ có tiếng khóc của một đứa bé.
Sayo bước vô giữa nhà,trước nhà cô là một thanh kiếm màu xanh lam,được khắc tỉ mĩ một bông hoa hồng, dưới phần lưỡi kiếm có khắc dòng chữ (Bích Hồng Kiếm).
"Có thể nó là manh mối vụ mất tích bí ẩn này!Mình sẽ đem nó về để trình báo!" Sayo suy nghĩ một hồi lâu.
Cứ thế cô đã đưa ra quyết định ngừng khám xét và trở về thành,đội trưởng Sayo cùng tiểu đoàn cùng nhau về thành.

Cái thế giới này vẫn chưa có tên, con người ở nơi đây chưa hoàn toàn khám phá hết nó.Họ nghĩ rằng lục địa nơi mà họ đang sống chính là cả thế giới của họ, và lục địa trên thế giới này là Dalatatie.
Đại lục Dalatatie được chia thành khu vực phía đông và khu vực phía tây bởi dãy núi Aubiania. Được phân chia bởi các dãy núi, từng khu vực mang những đặc sắc riêng biệt. Phía tây được kiểm soát bởi một vài quốc gia của loài người, được biết đến tên gọi chung là Liên Bang Phương Tây (Western Union). Phía đông là biển cây Bocuse (Bocuse sea of trees) được cai trị bởi loài Ác Quỷ (Internalnic) mạnh mẽ ---- là sào huyệt của Ác Quỷ hung bạo

Tuy nhiên, khu vực phía đông Dalatatie vẫn không hoàn toàn không có loài người sinh sống. Vẫn tồn tại đơn độc một quốc gia, được gọi là vương quốc Frevira. Bởi vì đất nước này nằm ở rìa bờ biển cây, nó cũng là tuyến phòng thủ đầu tiên trong cuộc chiến tranh chống lại loài Ác Quỷ hung bạo. Để chống lại loài Ác Quỷ hung bạo mạnh mẽ, đất nước này đã xây dựng lên hệ thống phòng thủ và một đội quân diệt quỷ và nó vẫn được duy trì đến được cho đến ngày nay. Họ tự hào về vai trò của mình như là lá chắn của loài người và Liên Bang Phương Tây, họ được gọi là "Đất nước của những Thợ Diệt Quỷ".
-Sau khi về thành và trình báo lên nhà vua về quá trình nhóm sẽ nghiên cứu sự tồn của thanh kiếm cũng như những chuyện kì lạ đã xảy ra ở trên núi Aubiania,kết quả mà họ có được chỉ là con số không và sau 3 tháng nghiêm cứu thì mọi người trong đội nghiên cứu đều quyết định khép lại vụ án này....

Vào năm D.E năm 798, câu truyện làm nền cho đại lục này bắt đầu.
Tại đỉnh cao của ngoạn núi Aubigne, nơi mà độ cao của nó đã chạm đến nhưng đám mây, là thủ đô của Fremmevira, Kankanen. Nếu đi theo con đường phía đông khoảng nửa ngày đường xe ngựa, sẽ đi đến một thị trấn lớn. Thị trấn này rất đặc biệt bởi vì hơn một nửa không gian của nó được chiếm bởi một công trình. Nó là một tòa nhà kiên cố được làm bằng gạch và đá, tuy nó không mang lại cảm giác đáng sợ nhưng nó không có nghĩa là không nhằm cho mục đích sử dụng quân sự. Tòa nhà này là một học viện dạy học cho những người trẻ tuổi được gọi là "Học viên Chiến Binh Burnshiros ".

Thợ Săn Quỷ bảo vệ người dân khỏi sự tấn công của Ác Quỷ hung bạo. Nó là một phần vinh dự của đất nước của các thợ săn quỷ, với những người dân của Fremmevira, đó là một nghề nghiệp đáng kính trọng. Và với một đất nước có vị trí địa lý dễ xảy ra chiến tranh, họ cần một lượng lớn quân đội để bảo vệ mình. Và việc đào tạo thợ săn quỷ là một vấn đề trọng điểm của vương quốc, vấn đề đó dẫn đến sự mở rộng cho tổ chức đào tạo các chiến binh, học viên Burnshiros.

Một tiếng uỵch thấp vang dội lên trong tòa nhà kỹ thuật làm bằng đá.

Nơi này là một khu sàn lát đá rộng, vây quanh nó là các bức tường đá và ghế. Đây là một sân huấn luyện hình bầu dục nằm trong góc của học viện.

Tại chính giữa sân có đoàn diệt quỷ đang cầm kiếm đối mặt với nhau. Cả hai người họ đều được gọi là cảnh vệ của vương quốc, một người cầm một cây kiếm Kanama (thanh kiếm dành cho đấu sĩ), người kia cầm một thanh kiếm bằng hai tay(kiếm sĩ song kiếm). Sân huấn luyện đang sử dụng cho trận đánh giả. Hai hiệp sĩ đang trải qua cuộc rèn luyện phân loại, và kiếm mà họ đang sử dụng là loại kiếm cùn để tránh xảy ra trường hợp làm tổn thương đến nhau.

Họ vẫn nghiêm túc diễn tập, mặc dù nó chỉ là sự rèn luyện theo thông lệ. Mũi kiếm của họ chỉ thẳng vào nhau, cẩn thận ước chừng khoảng cách của đối thủ. Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn cát bay vào trong bầu trời. Kết thúc việc nhìn chằm chằm vào đối thủ, và cả hai đồng loạt lao vào tấn công nhau, khoảng cách của họ thu hẹp lại ngay lập tức. Họ di chuyển vào phạm vi chiến đấu với tốc độ rất nhanh đến khó tin rằng họ đã mặc đầy đủ áo giáp chiến đấu.

Những khán giản xung quanh đang chứng kiến trận đấu giả này từng chi tiết các học viên mình, cả người tỏa ra khí thế rất nghiêm túc.

"Đó là ... Các chiến binh diệt quỷ!"

Một giọng nói đáng yêu vang lên phía sau anh ta. Người đàn ông đó quay và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía anh trong tay còn ôm một đứa trẻ. Người phụ nữ đó có một mái tóc bạc tới eo dài mượt mà xen lẫn vài tia màu tím. Mái tóc của cô đung đưa theo gió mỗi khi cô bước đi, để lại vết sáng bạc phía sau. Cô có một đôi mắt dịu dàng, làn da trắng nhạt, và trông cô rất trẻ trung, độ tuổi khoảng giữa từ 15 đến 20. Mặc dù nhìn bề ngoài cô ấy trông rất trẻ, nhưng cô ấy đã kết hôn và có một đứa con.

Vị giáo viên ác quỷ này, với khuôn mặt mà ai trông cũng kinh sợ, đã nở ra một nụ cười hiếm hoi. Nếu ai quen anh ta trông thấy cảnh này nhất định sẽ rất sốc, nhưng điều này sẽ không đáng ngạc nhiên nếu thấy sự hiện diện của cô ấy mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.

"Sayo, làm sao em lại tới đây? Việc em đến học viện là hi hữu đó nha."

"Em chỉ muốn cho Rae thấy nơi mà cha của nó đang làm việc thôi, cho nên lúc đi dạo thuận tiện ghé thăm nơi này"

"Như vậy sao. Rae, con nghĩ gì về công việc của cha con nào?"

Người đàn ông hỏi đứa con đang được vợ mình ẵm lấy, nhưng anh đã bị bỏ qua hoàn toàn. Đứa trẻ vẫn cứ vẫy đôi chân tay ngắn về phía anh, nhìn chằm chằm chăm chú về phía các Thợ Săn Quỷ đang tập luyện ngay trên sân.

"A, nhìn xem, có vẻ nó không thèm nghe anh hỏi nữa kìa..."

Anh ta mỉm cười xoa đầu đứa con gái 3 tuổi của mình. Đứa con gái của họ thừa hưởng được đặc điểm đáng yêu của chính mẹ mình - mái tóc xanh lá cây xếch xen lẫn vài tia tóc bạc cùng một nhánh tóc màu đỏ mà cô đã có từ lúc sinh ra, khuôn mặt hình trái xoan trông giống hệt mẹ lúc còn trẻ, và một cặp mắt màu xanh da trời giống cha của cô. Không chỉ thế còn sở hữu cặp mắt với ánh nhìn đầy sắc bén.

"Ara, Rae, con chú ý các chiến binh diệt quỷ đoàn nhiều hơn là cả cha mình nữa sao, thật đúng là một đứa bé gái lại mang tâm hồn của một bé trai. Con thích các chiến binh diệt quỷ đến như thế sao?"

"Nghe nói có rất nhiều đứa trẻ có giấc mơ làm thợ săn quỷ, Rae chắc cũng nghĩ như vậy."

Cả hai vợ chồng đều mỉm cười khi họ nhìn thấy Rae biểu hiện sự tò mò của một đứa trẻ. Nó trông thật là đáng yêu.Cô công chúa bé nhỏ này xem trận đấu hào hứng đến nổi tay, chân vùng vẫy liên tục, không hề bối rối vì trở thành trung tâm của sự chú ý. Cậu bé chỉ tập trung lên sân huấn luyện mà không chớp mắt, biểu lộ của sự tập trung. Người đàn ông xoa lên mái tóc mềm mại của con gái mình một lúc nhưng đã từ bỏ sau khi con của mình không chịu phản ứng lại.

"Con rất yêu thích nó ư. Như thế nào, Rae? Đó là các Diệt Quỷ Đoàn là chiến được sinh ra để bảo vệ cho vương quốc của chúng ta."

"Diệt...Quỷ ...Đoàn...ạ?"

Lần đầu tiên đứa trẻ đã thừa nhận phản ứng lại lời nói của anh, đứa bé lặp lại lời nói của anh bằng câu từ chập chững bặp bẹ, sau đó lại rơi vào trầm tư. Người đàn ông mỉm cười cay đắng sau khi chứng kiến con mình phản ứng lại theo cách này, anh ta đã trở lại vị trí công tác sau khi đã trò chuyện với vợ của mình. Trên sân tập luyện, những kỵ sĩ đã kết thúc trận chiến của mình và chuẩn bị rời đi.

"Được rồi, chúng ta trở về nhà thôi. Còn phải chuẩn bị bữa tối và đợi cha của con trở về nữa."

Người phụ nữ dỗ ngọt đứa trẻ mà nó cứ nhìn ngoảnh lại phía sau, miễn cưỡng mà dụ dỗ nó đi về.

"Diệt Quỷ Đoàn"

Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ nhìn đoàn tân binh luyện tập trên sân huấn luyện cho đến khi họ đi ra khỏi tầm nhìn.

Đứa trẻ này tên là Rae, tên đầy đủ là Rae Hiwari. Là con gái của Karonji Eris, huấn luyện viên của học viện Burnshiros, mẹ tên là Sayo Hiwarian.

Đã 3 năm trôi qua kể từ đứa bé được sinh ra. Đây chính là độ tuổi của những đứa trẻ bắt đầu hình thành ý thức của bản thân mình, là một thời thời kỳ nô đùa vui vẻ, không nghe lời của chúng. Nhưng Rae rất ngoan ngoãn. Cô hiểu rõ lời nói của cha mẹ mình và rất nghe lời. Mọi người cảm thấy cô là một đứa trẻ thông minh, nhưng sự thông minh của cô bắt nguồn từ nơi khác.

Kể từ khi cô bắt đầu nhận thức lại được, và thân hình phát triển lên theo năm tháng, cô đã nhớ lại ký ức mà cô chưa bao giờ có trải nghiệm qua trước đây - đó là ký ức của quá khứ ở một nơi khác mà cô đã sống,tuy là thế nhưng không hề nhớ về trận chiến với thượng quỷ cách đây 4 năm trước. Một nơi gọi là Nhật Bản, với nền văn minh và kiến thức về kiếm thuật, và lúc đó tên của cô là Miketsu Suzu.

Một giả thiết mà cô nghĩ đến đó là thuyết luân hồi.

Luân hồi được mô tả là một hiện tượng xảy ra khi linh hồn của những người đã chết sẽ trở lại ở thế giới khác và tiếp tục một cuộc sống mới với một sinh mệnh mới. Điều này được nhắc đến trong Phật giáo, và tất cả người Nhật Bản đều có nghe đến học thuyết này, cho dù họ có tin nó hay không tin nó. Suzu cũng không ngoại lệ, nhưng cô không tin vào thời điểm lúc trước và cô cũng không nghĩ tới mình lại có thể trải nghiệm nó. Cô có thể giữ lại được những trí nhớ từ kiếp trước của mình, một sự đầu thai thành công.

Kể cả cô, không một ai thực sự biết được thực sự là đã có chuyện gì xảy ra. Điều duy nhất mà cô có thể khẳng định là cô bây giờ là Rae trong thế giới này và Miketsu Suzu trong thế giới trước kia của cô. Đó là lý do tại sao, so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi khác, cô có ký ức đầy "trải nghiệm", sự trầm tĩnh và chính chắn trong phân tích sự việc.

Bởi vì ý nghĩ bất chợt của mẹ, cô đã ghé thăm nơi làm việc của cha. Mà tác động của việc viếng thăm này làm cô dấy lên cảm hứng muốn hiến dâng vào cuộc sống lần thứ hai của chính mình.

Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, một người phụ nữ và một đứa trẻ đi dọc theo con đường của học viện Burnshiros.

Đứa trẻ cứ liên tục hỏi về những các trinh sát Quân Đoàn Diệt mà mình vừa trông thấy, và mẹ của cô trả lời một cách nhẹ nhàng và đầy kiên nhẫn. Nhìn thấy đứa con gái bé bóng đang kích động, cô rất vui vẻ trả lời:

"Con thực sự thích Quân Đoàn Diệt Quỷ, đúng không? Thế Rae có muốn tương lai trở thành một người như vậy không?"

"Hiệp sĩ .... Tất nhiên! Con muốn trở thành một hiệp sĩ!"

"À a, thật là một đứa trẻ đáng tin cậy. Khi nào con lớn thêm một chút nữa chúng ta hãy để cha con dạy cho con nha, được không?"

"Được ạ!"

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra với cô khi bản thân cô đã đi đến thế giới này. Nhưng cô chắc chắn rằng cuộc sống thứ hai của mình là Hiwarian Rae và nó sẽ phát triển sẽ nằm ngoài tầm hiểu biết của chính cô.

Nhà của Rae nằm gần học viện Burndori.

Không chỉ nhà cô, rất nhiều người ở đất nước này thức dậy rất sớm. Lúc mặt trời bắt đầu mọc lên ở phía đông, người mẹ trẻ Sayoria thức dậy chuẩn bị bữa sáng. Khi cô bắt đầu làm việc, các thành viên trong nhà đều thức dậy và cùng thưởng thức bữa ăn cùng nhau như mọi khi.

Là đứa trẻ duy nhất trong nhà, Rae thức dậy muộn nhất.

"Quân Đoàn ...Diệt...hêhê!"

Rae có vẻ như đang mơ tới thứ gì đó, nên cô đã đá chăn ra khỏi người và nhảy ra khỏi giường của mình. Cô không có ý thức được mẹ mình đang cười bởi vì tiếng hét lên của mình. nhìn xung quanh, nhận ra được đây là phòng của mình, cô bèn trèo lên lại giường của mình.

Tối hôm qua cô vẫn đang ở trong tình trạng kích động và không ngủ được. Thay vào đó, cô lại nằm trên giường và bắt đầu tưởng tượng mơ mộng viễn vông, với một nụ cười vui vẻ thể hiện trên khuôn mặt.

Họ là quân đoàn diệt quỷ, và bọn họ thật ư ,là người bằng xương bằng thịt ư...!

Rae - hay đúng hơn là Miketsu Zuzu đã chảy nước mắt vì vui sướng đến tận cùng trái tim với niềm bất ngờ hạnh phúc này, và cô không thể ngăn được nụ cười của mình. Với việc vẫn duy trì ký ức của Miketsu Zuzu, cậu thừa hưởng luôn niềm ham mê và sở thích từ kiếp trước của mình. Trong kiếp trước của Eru, hay đúng hơn là cuộc sống của Miketsu Zuzu vẫn là một người nghiền nặng về KnY.

Là một người trưởng thành có công việc đàng hoàng, cô vẫn tiêu hao gần hết thu nhập của mình vào sở thích đó, xem qua các tạp chí về mô hình và trò chơi, thậm chí dò tìm các tác phẩm liên quan ngay trong giờ làm của mình. Cô đã cố gắng gấp đôi so với người khác vào sở thích của mình, và không hề sai chút nào khi người khác nói cô đã bị trầm mê về nó rồi. Nhưng mặc dù là trầm mê, cô vẫn là một người phụ nữ bình thường. Cô không có say mê đến nỗi hoan tưởng. Nhưng tình hình bây giờ đã khác ở trên thế giới này. Đúng vậy, Quân Đoàn Diệt Quỷ, nó thực sự tồn tại ở đây.

Kể từ lúc mà cô "tỉnh dậy", cô rất thất vọng khi thế giới này không có mô hình hay máy ảnh. Nhưng bây giờ cậu thật sự cảm ơn đến từ đáy lòng về phép màu này, có thể là do tình cờ hoặc do có một lực lượng bí ẩn nào đó tạo ra việc này, chấp nhận cho phép cô sống lại ở trên thế giới này, sự thất vọng của cô đã được thay thế kể từ khi cô phát hiện ra.

Cô đã đặt quyết tâm, nhưng thân hình nhỏ bé của cô không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ, và cô lại đắp chăn ngủ tiếp một chút trước khi bữa ăn sáng sẵn sàng.

Bây giờ là gần trưa, Sayorian và Rae đang ở phòng nghiên cứu của bố cô.

Phòng nghiên cứu trong rất giản dị, nhưng thực dụng với đồ đạc làm bằng gỗ được giữ gìn sạch sẽ và ngăn nắp. Mathias nghề chính là giáo viên dạy sử dụng kiếm, nhưng anh vẫn có liên quan đến nhiều lĩnh vực khác nữa. Trên các kệ của phòng thí nghiệm có đầy các loại tài liệu, bao gồm cả sách tranh ảnh cho những đứa trẻ.

Sayorian ngồi ở chiếc ghế dài trong phòng đọc chầm chậm sách tranh ảnh cho cô, còn Rae thì nghỉ ngơi ở trong lòng cô ấy. Cô ấy đọc rõ ràng và êm đềm. Rae, người vẫn đang thích thú từ điều xảy ra từ ngày hôm qua, lắng nghe được một lúc cô đã bồn chồn lên. Cô nói với mẹ mình:

"Mẹ, mẹ"

"Chuyện gì thế, Rae? Con không thích cuốn sách này à?"

Sayo nghiêng đầu của mình, nhưng những lời nói tiếp theo của Rae đã xóa tan đi sự nhầm lẫn của cô.

"Con thích cuốn sách này ... Nhưng, con muốn biết nhiều hơn nữa về công việc của Sát Quỷ Đoàn"

Sayo để quyển sách sang một bên và xem cẩn thận vẻ mặt của Rae. Nhìn vào cặp mắt sáng chói của cô đầy sự tò mò và đầy niềm vui, làm cô không nỡ từ chối Rae.

"Được rồi được rồi, mẹ biết rồi. Mặc dù điều này vẫn là quá sớm đối với con, Rae, nếu con muốn trở thành một của Sát Quỷ Đoàn, con đầu tiên phải trở thành một người có được Ý lực riêng biệt đã."

"Ý lực ... làm sao để có Ý lực thế mẹ ?"

Rae đã cố định rõ mục tiêu trong tâm trí mình, nhưng chung quy thân thể của cô chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi. Mặc dù cô có trí thông minh của một người trưởng thành, nhưng hành động của cô vẫn bị hạn chế, bao gồm cả phần hoạt động chủ yếu nhất, đó là thu thập thông tin. Làm thế nào với một đứa trẻ, vẫn bị giới hạn về sự tiếp thu các nguồn để thu thập thông tin khác? Cô chỉ có thể dựa vào cha mẹ của mình.

"Xem nào, con cần đọc nhiều sách hơn và rèn luyện kiếm thuật nữa. Đúng rồi, hãy để cha của con dạy cho con cách sử dụng kiếm. Dẫu gì cha của con vẫn là một giáo viên kiếm thuật ở học viện mà. Bây giờ hãy đọc những quyển sách mà con thích, có Sát Quỷ Đoàn xuất hiện trong nội dung đó?"

"Được rồi ạ!"

Rae cuối cùng cũng tập trung trở lại với cuốn sách. Sayo xoa nhẹ đầu của cô, cầm lấy quyển sách liên quan đến Sát Quỷ Đoàn, và đọc nó cho cô nghe một cách chậm rãi. Sayo lắng nghe câu chuyện đơn giản dễ hiểu, đủ để một đứa trẻ hiểu và thích thú với nó.

Rae đang tưởng tượng rằng mình trở thành Sát Quỷ Đoàn, cậu đứng trước Ác quỷ hung bạo to bự khổng lồ để bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm. Cậu lại tiếp tục tưởng tượng tiếp trong tâm trí mình. Dù thế nào cậu rất muốn trở thành Sát Quỷ Đoàn càng sớm càng tốt. Để đạt được điều đó, cô cần sử dụng tư duy thành thục của mình làm lợi thế và hoàn thành tất cả các điều kiện mà cô có thể hoàn thành. Cô đã chuẩn bị một kế hoạch cho tương lai trong đầu, nhưng bây giờ cô phải yên tĩnh lắng nghe câu chuyện.

"Cha ơi, cha có dành cho con chút thời gian không ạ?"

Cha của Rae vốn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, thì nghe thấy một âm thanh vang lên ở phía sau mình. Ông quay lại và nhìn thấy con gái bé bỏng của mình, Hiwarian Rae chạy lại phía mình. Rae lúc bây giờ đã 5 tuổi rồi, cô có mái tóc kiểu úp nồi tới tận lông mày. Với mái tóc màu xanh nhạt màu kem trông giống mẹ và có nhánh tóc màu đỏ rất riêng biệt; vẻ ngoài của cô rất dễ thương giống y như mẹ mình vậy. Mặc dù là bố của Rae có tính tình nghiêm khắc, với khuôn mặt tàn nhẫn nhưng cũng phải nở nụ cười đối với Rae.

"Ồ, cha có thời gian. Có chuyện gì sao, Rae?"

"Con muốn cha đồng ý con một chuyện."

Rae còn nhỏ, nhưng cậu nói chuyện rất rõ ràng. Tuy giọng nói cô hơi lắp bắp lúc cô ba tuổi, nhưng bây giờ cô đã có thể nói trôi chảy vào lúc lên năm. Đứa trẻ này luôn rất lễ phép với mọi người kể từ khi nó còn nhỏ. Theo giọng nói của cô dần tốt lên theo thời gian, thì điều này cũng là hiển nhiên. Nhưng điều này không có vẻ kỳ lạ, và thực tế điều này làm cho cậu thêm dễ thương với thân hình nhỏ nhắn. Bố của Rae cười vui vẻ, khi anh thấy khuôn mặt này xin của Rae. Anh "thích thú" cảnh đứa con gái bé bỏng với khuôn mặt van này, điều này có dấu hiệu nguy hiểm hơn theo thời gian.

"Cha, con muốn có Điệu nhảy của Ý Lực , làm ơn hãy dạy cho con kiếm thuật đi."

Rốt cuộc điều này cũng đến.Bố của cô hơi băn khoăn, nhưng anh không để biểu lộ hiện ra trên mặt. Anh biết con gái của mình rất say mê Sát Quỷ Đoàn kể từ lúc nó còn nhỏ, và cái mục tiêu đó không có vấn đề gì với anh cả. Nếu như anh là nguyên do mà nó muốn có Sức Mạnh Ý Lực thì điều này càng tuyệt vời hơn. Nhưng Rae mới có 5 tuổi, vẫn còn quá sớm để dạy nó kiếm thuật. Nếu như bây giờ vội vàng và bắt đầu tập luyện trước khi Rae thân thể phát triển hoàn toàn, điều này sẽ gây hại cho nó. Hơn nữa, Rae nhìn ngày càng giống vợ anh qua thời gian, và vóc người vẫn nhỏ hơn so với những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi. Thành thật mà nói, ông tự hỏi không biết con mình có cầm được kiếm không nữa,bên ngoài thế giới loài quỷ ngày càng nguy hiểm,không biết con bé có chịu nỗi không.

Nhưng ông vẫn nghiêm nghị mặt đối mặt với con gái mình. Từ lúc Rae bày ra quyết tâm của mình, anh không thể làm ngơ với tư cách là một người huấn luyện viên cũng như một người cha. Ông khuyên con gái mình không nên vội vã, và hãy bắt đầu từ công việc rèn luyện thể chất đầu tiên. Anh cũng báo cho con gái mình biết rằng ngoài kiếm thuật ra, kiến thức về hơi thở cũng giúp con dễ dàng hơn để trở thành quân đoàn sát quỷ, và khuyến khích con gái học tập về kiểm soát hơi thở và tập trung Hình Thể.

"Hơi Thở và Hình Thể ... Con hiểu rồi cha, con sẽ đợi cha dạy kiếm thuật trong tương lai"

Nhìn khuôn mặt kiên định của con gái, Bố của Rae gật đầu, hứa hẹn sẽ dạy cho cô kiếm thuật vào một ngày nào đó.

"...Đó là tất cả mọi chuyện, mẹ làm ơn hãy dạy cho con về hơi thở đi đi!"

Sau khi đã hứa hẹn với bố cô, Rae ngay lập tức chạy tới chỗ Sayo và nài nỉ cô. Tại sao cô lại nài nỉ mẹ mình? Bởi vì cha của Sayo, cũng chính là ông ngoại của Rae, bây giờ hiện tại chính là hiệu trưởng của học viện Burndori -- Doukoura Eugo. Sayo vui vẻ đồng ý, thu thập tài liệu cần thiết trong khả năng của cô.

---- Hơi thở.

Điều này không cần phải nói, kiếp trước của Rae - là Trái Đất, hơi thở là thứ chúng ta trao đổi mỗi ngày,nhưng hơi thở của Ý Lực là không tồn tại. Nó chỉ xuất hiện trong các mẩu truyện hay trong truyện cổ tích. Hầu như mọi người biết đến ma thuật đều qua trò chơi, như Sword Art Online,Game Of Thrones,Blade and Soul. Nhưng trên thế giới này lại tồn tại cái sức mạnh mạnh mẽ đó, và các chiến binh sử dụng hơi thở Ý lực để sử dụng trong chiến đấu.

Dưới sự hướng dẫn của mẹ mình, cô đã được thừa hưởng gấp đôi sự dạy dỗ so với người thường, Rae đọc những sách giáo khoa có liên quan đến hơi thở Ý Lực.

Kể từ lúc Rae quyết định trở thành kiếm sĩ, Rae đã bắt đầu có hành động. Những thứ cô đọc và học, đang làm đều là thứ rất cơ bản, đơn giản chỉ là học đọc chữ. Học đọc chữ đối với đứa trẻ 3 tuổi có vẻ là rất sớm. Mặc dù là giai cấp đặc quyền ở đất nước này - Quý tộc - cũng không bắt đầu học tập sớm vậy. Bởi vì nguyên nhân này, Rae có thể xử lý mọi việc dễ dàng.

Ở đất nước này nhứng đứa trẻ ghét cay ghét đáng việc học tập, nhưng Rae không phải là một đứa trẻ bình thường. Tất cả sự cố gắng của cô đều nhắm tới một mục tiêu đó là trở thành kỵ sĩ. Khi cô nghĩ tới việc trở thành kiếm sĩ, học tập không còn là khó khăn với cô nữa khi so với phần thưởng mà nó mang lại. Cô thậm chí đọc sách giáo khoa từ đầu đến cuối. Bởi vì nội dung quá khô khan, nên cô đem nó làm như là một trò chơi, và tận hưởng nó thay vì nghĩ đến phải học tập. Với tốc độ học tập nhanh chóng duy nhất trong các đứa trẻ, Rae học tập với một tốc độ không thể tin được.

Sayo không phải là một giáo viên chuyên nghiệp, nhưng cô dạy dỗ vẫn trôi chảy. Dù sao cô là Trụ Cột của Đoàn Trinh Sát đời thứ 4, con gái của một hiệu trưởng trường học và là vợ của một giáo viên huấn luyện. Cô cảm thấy hài lòng với ước muốn của Rae, dạy hơi thở Ý lực cho con gái của mình là việc cô rất kiên nhẫn.

--- Trong điều kiện cơ bản này,Ý lực trong thế giới này ám chỉ đến các hình dáng các kỉ năng sẽ hình thành để thực hiện một số thao tác hành động.

Tất cả các sinh vật ở trên thế giới này đều có khả năng chuyển đổi năng lực và lưu giữ trong cơ thể mình một số lượng nhất định.

"Hơi thở Ý Lực là một thứ gì đó giống như việc tạo ra hình dáng kĩ năng của mình khi di chuyển hoặc tấn công,Hơi Thở ý lực sử dụng căn cứ vào nội dung của các kiểu kiếm thuật, nó thông qua các xúc tác mà tác động lên thực thể."

Rae đang ngoan ngoãn ngồi xuống nghe Sayo giải thích.

"Trên thế giới này có 2 loài sinh vật; được phân tách thành loài có thể độc lập sử dụng ma thuật va loài không thể sử dụng ma thuật. Sự khác biệt này tồn tại ở chất xúc tác trong thân thể mỗi người chúng ta. Đối với những loài có thể sử dụng ma thuật, chúng có một tinh thể tồn tại trong cơ thể nó được biết đến như là một chất xúc tác. Ví dụ, sinh vật mạnh mẽ được biết đến là loài rồng và quỷ thượng sát sở hữu một chất xúc tác, và hơi thở của rồng cũng như hơi thở của quỷ được tạo ra nhờ chất xúc tác này."

"Loài người chúng ta không có chất xúc tác bên trong cơ thể, nên chúng ta là một loài không thể sử dụng ma thuật."

Vì loài người không có tinh thể làm chất xúc tác, nên loài người không thể sử dụng ma thuật. Căn cứ vào quy tắc của thế giới này, đây là điều tự nhiên và không thể phủ nhận sự thật. Nhưng loài người đã nghiên cứu được một phương pháp để sử dụng thứ ma thuật kì dị đó. Đó là thành quả của việc sử dụng thứ vũ khí và các kĩ thuật được gọi chúng là "trí tuệ". Là một sinh vật trên thế giới này, loài người có thể sử dụng các hơi thở và luyện tập để giúp phổi giãn ra,lưu thông.
Hơi Thở là những kỹ thuật đặc biệt được sử dụng và truyền thừa chủ yếu trong Sát Quỷ Đội. Chúng có khả năng năng cao sức mạnh thể chất và tinh thần của người sử dụng. Để một người thường có khả năng chiến đấu ngang hàng với Quỷ vốn có ưu thế hơn hẳn về sức mạnh. Các loại kiếm thuật hoặc kỹ thuật chiến đấu khác nhau được sinh ra và phối hợp với các loại Hơi Thở để tăng sức sát thương và phát huy sức mạnh tối đa cho các Sát Quỷ Nhân.

Với bước đột phá này, loài người vốn là loài luôn luôn là loài yếu đuối trên thế giới này,họ đã chế tạo ra các vũ khí mà họ thường sử dụng là một loại kiếm rèn bằng khoáng thạch đặc biệt gọi là Nhật Luân Kiếm và Thần Hoạ Kiếm.Có thể coi Hơi Thở Ý Lực như là một bộ tâm pháp võ công còn Kỹ thuật chiến đấu phối hợp với nó là các bí kíp võ thuật. chúng bên ngoài để từng bước phát triển việc sử dụng ma thuật, thành công khắc phục được điểm yếu của mình.Nó đã thay đổi biến loài người thành một trong chủng tộc mạnh mẽ nhất.

"Mẹ, nếu kiếm sĩ trở nên mạnh mẽ, và chúng ta có một lượng quân đội kiếm sĩ diệt quỷ, thế thì chúng ta có thể xây dựng một đất nước to lớn hơn chứ?"

"Có thể điều này sẽ thành hiện thực, nhưng nó thật sự là rất khó."

"Mẹ bỏ qua phần chi tiết về vấn đề lịch sử. Con sẽ học nó một cách chi tiết hơn khi con bắt đầu đi học."

Sayo đang nói về các ứng dụng thực tế của Hình Bóng Ý Lực. Như đã nói trước, Hình Bóng Ý Lực được gọi qua nhờ một trận đồ, cấu trúc và vận hành trận đồ này là như một cơ quan ảo làm đầu não nó còn được gọi là nguyên lý Hình Bóng Ý lực. Trên thế giới này, tất cả các sinh vật có ý thức đều có tiềm năng để sử dụng nó.

'Cấu trúc' quyết định hiện tượng và 'điều khiển' tăng lên hiệu quả. Tổ hợp 2 cái lại sử dụng như một quy tắc cố định ... Đúng rồi, mình đã từng nhìn thấy nó, đó chính là ....

Rae kiếp trước nghề nghiệp chính là lập trình viên vừa là nhà soạn nhạc, nó có thể giúp cho cô hiểu được phần này. Trong thuật ngữ đơn giản, biểu hiện và tác động qua lại của trận đồ theo các mã logic khá giống nhau. Hoạt động các trận đồ của nguyên lý Magius giống như là một máy tính giả lập ảo. Khi các nguyên lý Magius được xây dựng trong não, khởi động nó không mất thời gian, nó hoạt động tốt hơn máy tính của cậu ở kiếp trước.Đồng thời cô có thể biên soạn ra một bản nhạc trong đầu,từ đó có thể dễ dàng thao túng.

Bởi vì là cô là một người mới, cô không hề biết rằng có bao nhiêu Hình bóng Ý Lực mà con người có thể sử dụng được.Cô không cân nhắc khả năng của mình để xây dựng và điều khiển được các Ý Lực phức tạp này một cách dễ dàng có quá đặc biệt không.

Sayo lấy thanh kiếm trong tủ đựng vũ khí,cô cầm lấy và đưa cho Rae.
-Nó là của con,hãy thử sử dụng ý lực của con mà suy nghĩ!

Đó là một thanh kiếm có màu xanh và có một bông hồng đã bị đóng băng,cây kiếm này thực sự rất nặng và ngay cả Sayo đem ra cũng phải khó khăn khi đem ra,nhưng khi Rae cầm nó trên tay thì lại vô cùng dễ dàng mà không hề gặp chút khó khăn khi di chuyển.
Rae cầm thanh kiếm trên tay và nhắm mắt lại tập trung.
Đối với người sử dụng hình bóng ý lực, họ thích gậy phép và súng ống với ý tưởng trong đầu của bọn họ, tạo chất xúc tác được từ trong vũ khí của bọn họ. Thanh kiếm trong tay Rae nhẹ nhàng phát ra tiếng "Rắc...Rắc'', và một thanh băng ngắn từ thanh kiếm bắn ra ngoài, để lại một dấu vết găm trên tấm bia bắn. Cô chỉ kích hoạt được 'cấu trúc' băng với ý lực khởi đầu là --- 'Băng vụng'.

"Oa Rae, thật tuyệt vời. Mặc dù nó chỉ là phần 'cấu trúc', mẹ chưa bao giờ tưởng tượng được con sẽ có thể sử dụng được ý lực một cách nhanh chóng như thế."

"Nhưng mẹ ơi, trong sách giáo khoa có nói rằng đây chỉ là điều cơ bản nhất trong những điều cơ bản, bất cứ ai cũng có thể sử dụng nó ngay lập tức."

"Đúng là mọi người ai cũng có thể kích hoạt được nó, nhưng có thể đạt được bắn trúng mục tiêu thì đòi hỏi phải tập luyện rất nhiều. Rae của mẹ rất có tài năng về Ý lực."

Điều này tât nhiên là không có gì là lạ khi Rae là một lập trình viên, nó chỉ là vô dụng nếu cô chỉ học lý thuyết mà không đặt nó vào trong quá trình luyện tập. Với một tấm bia đơn giản ở sân sau và Sayo bồi tiếp Rae trong quá trình tập luyện. Theo việc Rae tập luyện đủ loại của 'cấu trúc' hết cái này rồi đến cái khác, thì Rae đã quen dần với việc sử dụng Ý lực. Sau khi nhiều lần lặp lại tạo nên khung ý lực cơ bản, Rae bắt đầu có cảm giác khác lạ ... giống như là năng lượng dần dần chạy tháo đi ra khỏi cơ thể mình. Cái cảm giác nó giống như mệt mỏi sau khi rèn luyện thân thể vậy, nhưng lại cùng thể lực tiêu hao không giống nhau. Đây là trải nghiệm lạ thường làm cô bối rối, nhưng điều này là hậu quả tất nhiên khi sử dụng quá nhiều Ý lực. Cô thở hổn hển nặng nề và hút khí ete trong không khí xung quanh cậu, cố gắn bổ sung lại lượng không khí của mình.

....Mình không biết là điều này mệt mỏi như vậy. Nếu mình sử dụng Ý Lực cấp cao, có lẽ mình đã ngất vì khó thở.

Sayo nãy giờ vẫn đang quan sát, cô đi tới nở nụ cười và nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Đây là chính là cảm giác khi con tiêu hao hết năng lượng. Nếu con không có trải nghiệm bây giờ về điều này, nó sẽ gây rắc rối cho con trong tương lai."

"...Con không thể thở nổi, cảm giác này thật đau đớn. Năng lượng của con trống không sau khi chỉ sử dụng ý lực một chút, thật là chán nản."

"Đừng nản lòng sớm. Con vẫn còn trẻ, thiếu hụt năng lượng là chuyện bình thường."

"Con sẽ có nhiều năng lượng hơn khi con lớn lên ư?"

"Ừm - để mẹ nghĩ nào. Nó hơi khác chút, nhưng chỉ cần nghĩ nó giống như là sức chịu đựng. Sự phát triển của năng lượng không chỉ phụ thuộc vào việc phát triển của thân thể con người. Nó cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn nếu con rèn luyện tinh thần mình.
" Nếu như con tìm cách có thật nhiều năng lượng,mẹ sẽ dẫn con tới một người bạn của mẹ,cô ấy sẽ dạy con có được Hình bóng ý lực và có nhiều năng lượng hơn!"

Rae mừng rỡ và háo hức muốn được tới nơi người thầy sẽ dạy cho mình
"Con hiểu rồi. Mẹ, nếu là như vậy, con sẽ được thầy ấy huấn luyện đặc biết để tăng lên lượng năng lượng."

Sayo cười khổ, xoa nhẹ đầu cái đầu đầy phấn khởi của Rae.

"Được rồi, thật là một đứa trẻ chăm chỉ. Đừng quá nôn nóng, con nên nhớ rằng nóng vội thì không thành công."

Cứ thế Rae và mẹ của cô xin phép được ra khỏi thành và tới núi tuyết Aidenrian.
Lúc ở trên xe ngựa,Rae cảm thấy rất phấn khích và nôn nao muốn được gặp thầy của mình,cô vừa vui mừng vừa nắm tay mẹ cô và hứa.

"Vâng, mẹ. Con sẽ tập luyện với thầy chậm rãi và vững chắc."

Rae thành thật hướng về phía mẹ mình hứa hẹn. Sayo gật đầu và ôm cô thật chặt,cô làm thế từ lúc cô còn ở thành tới lúc gần tới chân núi.

Lúc này trời đã khá tối,nhưng hai mẹ con vẫn cố gắn đi lên trên ngọn núi đó.
Khi mẹ và Rae lên trên nhà của người thầy sẽ dạy cho Rae,mẹ của cô đã kể cho cô về các con quỷ mà Rae sẽ gặp khi cô trở thành thợ săn quỷ,hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì từ bụi cây bỗng nhiên động đậy.

Soạt

Bản thân của Rae cũng cảm nhận được các mối nguy hiểm đang rất gần cô,chỉ cách cô vài bước chân,cô cảm nhận được qua các nốt nhạc màu đen,chúng nảy ra liên tục và tiến thẳng về cô.

Nhảy ra từ phía trước và sau lưng hai mẹ con là 2 con quỷ cấp B,có lẻ chúng nó cũng đã ăn khá nhiều người,nhìn bọc chúng rất to và 2 con mắt lòi ra bên ngoài,điểu khác nhau của chúng là hai con mắt của bọn nó ngược với nhau.Một tên có mắt trái là xanh mắt phải là đỏ,tên kia thì ngược lại.

"Teru....hôm nay chúng ta lại có một bữa ăn ngon rồi!"

"Teri...mày không thấy gì à! Một bà mẹ trẻ và một đứa con gái bé nhỏ...hay chúng ta vui vẻ trước rồi ăn thịt sau cũng được đấy!"

Hai con quỷ sau khi bàn một chút thì quyết định nhảy tới và làm thịt mẹ của Rae trước,tuy là kiếm sĩ nhưng cô không đem theo kiếm cũng như bảo hộ bản thân.
Còn Rae thì quỵ xuống và không thể làm gì giúp mẹ của mình.

Điệu nhảy của băng giá: thức thứ nhất- Băng Tinh

"Xẹt"
Một cái bóng nhảy qua con quỷ đang cố gắn xé áo của mẹ Rae,con quỷ từ từ im lặng và rất nhanh vài giây sau đó,cái đầu của con quỷ bắn máu từ có cổ và thân thể to lớn của nó bắt đầu di chuyển một cách loạn xạ,cái đầu từ từ rơi xuống và lăn lóc tới chổ của Rae,nó la thét và từtừ biến mất.

Con quỷ còn lại cũng bắt đầu hoảng sợ vì không biết tại sao con quỷ kia lại chết một cách bí ẩn như thế.

"Hỡi linh hồn lạc lối kia,hãy trở về cát bụi và đầu thai có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn.Teri và Teru,ta sẽ là người giải thoát cho hai ngươi!

Điệu nhảy của băng giá: thức thứ sáu - Băng Sát Thủy Phi

" Xẹt"

Con quỷ còn lại im lặng,cái đầu rớt ra và gục đi,từ từ biến mất

Cái bóng đen từ từ lộ ra một cô gái trẻ tầm mười bảy tuổi,mái tóc ngắn màu trắng như suối,phía sau đuôi tóc nghiêng dần màu xanh băng dài tới phần cổ,gương mặt trẻ con,nhưng lại vô cùng xinh đẹp.Đôi mắt xanh cùng với nụ cười lạnh như băng,trông cô gái đó thật bí ẩn,cô đeo một cái mặt nạ hình cáo.

"Hai mẹ con có sao không!"

Giọng nói nhẹ nhàng và êm tay khiến cho Rae cảm thấy mình như được một thiên thần nào đó đến giúp.

"Kỉ năng ý lực của chị thật tuyệt!" Rae hết mực khen cô gái đó

"Ah! Koyuki!" Mẹ của Rae thốt lên

" Sa..yo...Sayo-Senpai! Sao chị lại ở đây!" Cô gái đó bất ngờ

"Chị đến đây là để gửi con gái của chị cho em! Nó muốn học Ý lực và điệu nhảy ý lực!"

Rae tò mò hỏi:"Thế đây là người sẽ dạy cho con ư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro