H vì sao bị gián đoạn (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

③ Tại sư muội

Đại khái là vì vết thương mà chậm trễ chuyện tốt, Lục Trầm tích cực phối hợp chữa trị, vốn thân thể hắn rất khỏe nên vết thương cũng nhanh chóng hồi phục. Không còn trở ngại gì nữa Lục Trầm vội vã dắt Khúc Cẩn qua tổng đoàn Minh Giáo ở bên kia.

Xa nhà trở về hắn tất nhiên là phải đi bái kiến trưởng bối, Lục Trầm đưa Khúc Cẩn đến chỗ ở của mình rồi mới ra ngoài. Khúc Cẩn cũng không chịu ngồi yên, đem hành lý sắp xếp rồi cầm cây sáo ra ngoài. Lục Trầm về nhà mà Khúc Cẩn cũng xa nhà ngàn dặm nên tất nhiên cũng rất nhớ nhà sau đó không biết suy nghĩ thế nào lại muốn thử xem tiếng sáo dẫn trùng có hiệu quả ở Tây Vực không. Bất quá lại thấy dẫn dắt một đống xà, côn trùng đến chỗ này cũng không ổn lắm nên chỉ thổi một khúc có thể dẫn bướm đến hay không. Ở đây cũng có bướm chỉ là không nhiều như ở Miêu Cương, một lát sau cũng có vài con tiểu điệp bay quanh Khúc Cẩn. Khúc Cẩn hài lòng, xem ra tiếng sáo ở đây cũng vẫn có hiệu lực. Sau đó hắn mới để ý có vài bóng người nhỏ nhỏ từ phía sau tường đi đến chỗ hắn. Khúc Cẩn cười nhẹ, có tiểu cô nương tới trước mặt hắn khuôn mặt hơi hồng, tiếng Hán không lưu loát lắm nói là thích con bướm. Khúc Cẩn duỗi tay ra, bướm nhỏ đậu trên mu bàn tay hắn, hắn nói cô bé cũng vươn tay ra sau đó bướm nhỏ liền bay đến đậu trên tay của cô bé. Tiểu cô nương thích thú, đồng bạn của cô bé cũng không nhịn được mà chạy đến chỗ Khúc Cẩn.

Lục Trầm quay về liền thấy cảnh Khúc Cẩn đang cùng một đám con nít đùa giỡn vui vẻ, tiểu hài nhi nhìn thấy hắn có kêu sư huynh có kêu sư thúc. Lục Trầm cùng bọn họ chơi một chút, một lúc sau bọn nhỏ ra về. Chờ tụi nhỏ đi hết rồi Lục Trầm ôm Khúc Cẩn nói ta mới rời đi một chút mà ngươi đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Khúc Cẩn nói ngươi nói bậy gì đó. Lục Trầm chỉ chỉ bên cạnh nói chẳng lẽ lũ bướm này không phải ngươi dẫn đến à?

Khúc Cẩn cũng không muốn tranh cãi với y, nói là để cho ta xem miệng vết thương. Sau khi vào nhà Lục Trầm cởi áo, vết thương trên vai đã lành chỉ còn một vết hồng nhạt trên da. Khúc Cẩn lấy ra một hộp thuốc mỡ nói sức cái này không lưu lại sẹo. Lục Trầm nói không sao nam nhân không ngại có sẹo. Khúc Cẩn nhìn hắn nói ta không thích. Không thích thấy ngươi bị thương, không thích thấy trên người ngươi có sẹo. Vẻ mặt Khúc Cẩn rất nghiêm túc khiến trong lòng Lục Trầm bị kích thích, ôm đối phương lên giường rồi bắt đầu hôn Khúc Cẩn.

Khúc Cẩn bị y hôn đến thở không nổi, hạ thân cũng rục rịch. Tay của Lục Trầm hướng xuống phía dưới xoa nhẹ nói ngươi sắp bị nghẹn chết rồi đúng không? Khúc Cẩn cũng không yếu thế, nhấc chân cọ cọ hạ thân của y nói chẳng phải ngươi cũng vậy sao?

Mới vừa nói xong quần còn chưa kịp cởi, bên ngoài đã có người gõ cửa, cửa bị đập vang rầm rầm. Muốn ngó lơ cũng không được, bên ngoài còn vang lên một thanh âm rất ngây ngô.

Mặt Lục Trầm ngay lập tức đen thui, Khúc Cẩn hắn ra nói ra xem một chút đi.

Sửa sang lại y phục chỉnh tề rồi mở cửa, bên ngoài là một tiểu cô nương đội mũ màu đỏ, tiểu cô nương nói là nghe mọi người nói sư huynh đưa đến một người biết dụ bướm đến, cô bé muốn xem.

Lục Trầm sắc mặt nguy hiểm liếc Khúc Cẩn một cái, Khúc Cẩn tâm thầm nói đừng oán ta mà. Sau đó cúi người nói với cô bé là bướm nhỏ ngủ rồi, ngày mai cho ngươi xem được không?

Hai người lại nói với bé con vài con một lát mới khuyên được cô bé rời đi.


④ Lần này không bị gián đoạn

Sau khi tiểu sư muội đi rồi, Lục Trầm đóng cửa khóa lại, nhìn Khúc Cẩn hỏi ngươi thích con nít? Khúc Cẩn nói bọn họ rất đáng yêu. Lục Trầm cúi người bế ngang Khúc Cẩn lên hai ba bước đi rồi ném Khúc Cẩn lên giường nói vậy trước mắt sinh cho ta một tiểu miêu đi. Khúc Cẩn cười nói ta không thể sinh. Lục Trầm áp lên người Khúc Cẩn, nói vậy thì sẽ cố gắng mấy lần. Khúc Cẩn hôn hôn hắn nói cũng được.

Câu dẫn trắng trợn như vậy, Lục Trầm hung hăng nhéo cái mông kia một cái nói đây là tự ngươi nói đấy. Sau đó hai ba động tác đã đem y phục lột sạch, hôn dọc một lượt từ cổ xuống phía dưới. Nơi được lướt qua đều lưu lại mấy dấu hôn đỏ. Hôn đến bụng, Lục Trầm ngậm lấy phân thân của Khúc Cẩn. Khúc Cẩn bị kích thích cúi đầu rên rỉ, nói ngươi đừng....a.... 

Mấy ngày nay Khúc Cẩn vẫn không có phát tiết, rất nhanh đã bắn vào miệng Lục Trầm, thấy đối phương còn nuốt xuống hết hắn xấu hổ muốn chết. Lục Trầm cũng chẳng bận tâm, đưa ngón tay lên lau lau nói hương vị thật đặc, chưa từng tự mình giải quyết sao? Khúc Cẩn gật đầu, Lục Trầm cười nói ngoan, sau đó lại rướn người lên hôn ái nhân. Mới vừa bắn nên hai mắt Khúc Cẩn rất mơ màng, cảm nhận được huyệt khẩu phía sau có người xoa nắn eo cũng giật giật. Cho đến khi Lục Trầm ấn một ngón tay vào có chút trướng đau mới thanh tỉnh một chút, Khúc Cẩn đẩy Lục Trầm ra nói chờ một chút. Lục Trầm híp mắt nhìn Khúc Cẩn đầy cơ khát, Khúc Cẩn mò mò dưới gối đầu lấy ra một cái hộp nhà đưa cho Lục Trầm nói dùng cái này. Lục Trầm vừa thấy bên trong liền hiểu, bên trong là thuốc mỡ trong suốt tản ra một mùi rất mị hoặc. Lục Trầm nói tiểu bảo bối à thì ra ngươi đã chuẩn bị chu đáo rồi. Khúc Cẩn chỉ nói nhỏ ngươi nhẹ một chút. Lục Trầm cảm thấy hắn chưa ngay lập tức xách đao xông trận là đã kiềm chế rất mạnh rồi.

Có bôi trơn rồi Lục Trầm khuếch trường bên dưới một chút, Khúc Cẩn bị kích thích không chịu nổi, nói là có thể rồi. Sau đó liền cảm nhận được có một vật vừa cứng vừa nóng đâm vào huyệt khẩu, đối phương dùng sức một lần liền tiến vào toàn bộ. Cả hai đã lâu vẫn chưa ân ái nên Khúc Cẩn đau đến nói không thành lời, ngẩng đầu cắn một lên xương quai xanh của Lục Trầm. Lục Trầm đâm sâu vào rồi dừng, hỏi ái nhân có đau không. Một hồi lâu Khúc Cẩn không đáp, thêm chút nữa mới lắc lắc đầu còn liếm lên vết cắn mới thành hình. Lục Trầm trầm giọng nói nếu ngươi còn mê hoặc ta thì có tin ta làm chết ngươi không. Đáp lại Khúc Cẩn vòng chân quanh eo Lục Trầm, mắt Lục Trầm lập tức rực lửa, thẳng thắt lưng về phía trước. Động tác không hề nhẹ làm cho Khúc Cẩn kêu lên, cứ như thế một hồi mới chậm lại. Lục Trầm vừa hôn nhẹ Khúc Cẩn bên dưới cũng chậm chậm ma sát điểm mẫn cảm bên trong, nơi đó của Khúc Cẩn đã sớm cương lần nữa. Bên dưới là một mảng ướt át, eo ngoan ngoãn phối hợp với Lục Trầm. Sau đó Lục Trầm lại bắt đầu vừa nhanh vừa mạnh, mỗi lần đâm vào rồi chạm đến điểm đó của Khúc Cẩn khiến cho Khúc Cẩn rên rỉ còn kèm theo tiếng thút thít: đừng.... nhẹ... nhẹ một chút.... ta sắp....A....!  

Lục Trầm liếm liếm đôi môi hồng nói cùng nhau. Nói xong lại đâm rút thêm vài chục lần nữa rồi bắn sâu vào cơ thể Khúc Cẩn. Khúc Cẩn cũng bị kích thích mà bắn ra, bụng hai người đều dính một mớ nhớp nháp. Lục Trầm kề sát ôm lấy Khúc Cẩn, chờ ổn định nhịp thở rồi Khúc Cẩn mới cắn một cái lên cổ Lục Trầm trả thù. Cổ là nơi mẫn cảm của Lục Trầm, đại khái thì nơi đó của sát thủ luôn rất nhạy cảm hơn nữa đó là chỗ gây nhột của Lục Trầm. Lục Trầm kéo Khúc Cẩn mặt đối mặt nói tiểu bảo bối à vẫn còn muốn sao? Đói khát đến thế sao? Khúc Cẩn đáp ai cho ngươi bắn vào trong, làm vậy không tốt cho cơ thể. Lục Trầm hôn nhẹ ái nhân, hắn trở mình đổi thành tư thế nằm nghiêng. Nói là dù sao cũng đã bắn vậy thì bắn thêm vài lượt nữa.

Khúc Cẩn phản đối vô ích.

Khúc Cẩn bị gây sức ép cả một đêm nhanh chóng vô lực, giống như một người mấy ngày mới được ngủ nên đương nhiên sáng ngày hôm sau không thể dậy nổi. Nhưng vừa sáng đã có người đến kêu cửa, Tiểu sư muội đập đập cửa nói sư huynh sư huynh hôm nay cho ta xem bướm nhỏ đi. Khúc Cẩn lầm bầm không muốn dậy đạp nhẹ Lục Trầm một cái để tự hắn giải quyết. Lục Trầm chỉ có thể ngồi dậy mặc quần áo đi gặp tiểu sư muội.

Tiểu sư muội nói sư huynh bướm nhỏ đâu?

Lục Trầm nói ngươi tới sớm quá bướm nhỏ vẫn chưa dậy.

Tiểu sư muội quyết miệng nói sư huynh gạt người. Nhìn nhìn Lục Trầm rồi hỏi thêm ấy sư huynh cổ sư huynh bị gì vậy.

Lục Trầm sờ sờ lên vết tích "Chiến đấu" hôm qua, nói bướm nhỏ cắn đó.

Tiểu sư muội nói ngươi lại gạt người bướm nhỏ không có cắn người.

Lục Trầm nói không cắn người nhưng cắn ta, ngươi trước đi chơi đi rồi trưa quay lại.

【đã xong và đã kiệt sức . . . . . . 】

Truyện ngắn ( ở Miêu Cương )

Độc muội muội: sư huynh sư huynh cổ bị làm sao vậy?

Khúc Cẩn: mèo cắn .

Độc muội muội: sư huynh đi, ta mang ngươi đi chích ngừa bệnh dại

Khúc Cẩn: . . . . . .

Lục Trầm: . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro