Phiên ngoại 1: Kinh Địch (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người Tán Tu Minh biết Ninh Nguy cùng Kinh Địch có thù cũ , không ở trước mặt Ninh Nguy nhắc tới Kinh Địch, thậm chí cố tình lảng tránh về đề tài quá khứ.
Kỳ thật Ninh Nguy không mẫn cảm yếu ớt như vậy, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nếu nhìn thấy người kia, người kia sẽ biến thành cái dạng gì, sẽ nói những lời gì. Bọn họ không phải bằng hữu cũ lâu ngày gặp lại, đại khái không cần phải nói "Đã lâu không gặp".
"Ngươi thoạt nhìn không tệ." Kinh Địch mở miệng trước. Thanh âm của hắn trầm thấp mà đình trệ, đọc từng chữ phát ra tiếng đều có vẻ mới lạ.
"Ngươi đi nơi nào?" Ninh Nguy hỏi.
"Đi trồng trọt đốn củi, kéo thuyền đánh xe, dỡ hàng dọn hóa, nơi nào có cơm ăn, ta liền ở nơi đó." Kinh Địch cười cười nói
Ninh Nguy có trong nháy mắt hoảng hốt. Đối phương cười, thế nhưng lại trùng khớp với hình ảnh lúc niên thiếu.
Nhiều năm dãi nắng dầm mưa, làn da trắng nõn của Kinh Địch đã đen sạm, khuôn mặt tuấn mỹ lại hiện ra màu xanh lá hồ tra, thân thể rắn chắc trở nên gầy gò, thần thái ngả ngớn trong mắt trở nên tang thương mà tịch liêu, lại mặc một thân bố y vá cũ, tóc lung tung vén ở sau đầu......
Dáng vẻ này, dù là bằng hữu thân thiết nhất nhìn thấy, chỉ sợ cũng không nhận ra, hoặc không dám nhận hắn.
Hắn đem chính mình trầm xuống bùn đục, ngẩng lên nhìn màu sắc của nhân gian.
Không ai biết hắn đã uống qua rượu tốt nhất, sử dụng kiếm nhanh nhất.
Bằng hữu hâm mộ hắn, cô nương ái mộ hắn, có được rất nhiều người khát cầu hết thảy.
Cả đời có thể có bao nhiêu thời điểm tốt như vậy? Thiều quang dễ lão, từ nay về sau đêm khuya cùng trời đông giá rét đi như thế nào?
Ninh Nguy sắc mặt trắng bệch: "Ngươi hà tất chuốc khổ?"
"Nếm khó khăn nhân gian, không phải khổ. Trong lòng khốn khổ, mới là khổ." Kinh Địch hỏi lại, "Ngươi hà tất như vậy?"
Người khác đối hắn quá lãng tránh mà không nói, chỉ có Kinh Địch dám trước mặt hắn nói như vậy.
Ninh Nguy không trả lời, nghiêm túc hỏi hắn: "Ngươi hối hận sao?"
"Ta thiếu niên hoang đường, đã làm rất nhiều việc sai. Nửa đời trước của ta khinh cuồng, hối tiếc không kịp."
Ninh Nguy chăm chú nhìn hắn: " Nếu có thể sống tiếp, làm lại người thường, không cần thay đổi nhanh như vậy......"
Kinh Địch cười cười, "Cuộc đời này bước lên con đường tu tiên, học qua kiếm, gặp qua thiên địa, đáng giá."
"Hay cho một câu đáng giá, ta muốn nhìn kiếm của ngươi."
Chưa kịp suy tư, Ninh Nguy buộc miệng thốt ra một câu. Trong phút chốc, phảng phất lồng giam vô hình bị đánh nát, lồng ngực bốc lên chiến ý, nội tâm yên lặng nhiều năm một lần nữa đánh trống reo hò, hắn thậm chí có thể nghe thấy tum mình đập kịch liệt.
Hắn lặp lại một lần, "Ta muốn nhìn kiếm của ngươi. Xuất kiếm!"
"Ta đã không có kiếm." Kinh Địch nói.
Ninh Nguy vỏ kiếm vừa chuyển, chỉ hướng hạ lưu sông lớn: "Vậy sông này là cái gì?"
Nó còn không phải là kiếm của ngươi sao? Ngươi còn dám nói ngươi không có kiếm?
Ngươi là không nghĩ cùng ta luận kiếm, vẫn là không dám? Ngươi - ta chẳng phân biệt trước sau mà hủy đạo trùng tu, 23 năm qua đi, kiếm đạo của ai sẽ tốt hơn?
Kinh Địch hơi giật mình, lại cười rộ lên: "Không tồi, ta có một kiếm."
Hắn lời còn chưa dứt, kiếm ý kích động tràn ngập miếu thờ, trong khoảnh khắc ánh nến đều tắt. Giống một thanh kiếm chìm vào bùn sa, cổ kiếm kinh qua mưa gió bị người bỗng nhiên rút lên, hàn quang bắn ra bốn phía.
Chiết kích trầm sa, thiết chưa tiêu.
"Nhưng ngươi còn kém một kiếm." Kinh Địch gằn từng chữ một mà nói.
Ninh Nguy đối diện ánh mắt hắn, thức hải bỗng nhiên chấn động.
Hắn thấy trăm dặm đường sông đục lãng ngập trời, vàng thau lẫn lộn.
Hai bờ sông liền sơn hồng diệp thiêu đốt, phong vũ phiêu diêu.
Hắn đã luyện kiếm này bao lâu rồi, đó là Minh Nguyệt Hồ kiếm. Tễ Tiêu chỉ điểm hắn ba  kiếm, đó là kiếm của Tễ Tiêu.
Kinh Địch có một kiếm. Vậy kiếm của chính mình lại ở nơi nào? Ninh Nguy hoàn hồn.
Gió tây đi qua với núi rừng, dưới chân như cũ là trăm trượng nguy nhai, mênh mang sông lớn.
"Ngươi còn uống rượu sao?" Ninh Nguy ánh mắt sáng ngời.
"Nên uống rượu, nửa đời trước ta đã uống xong rồi. Ngươi muốn lấy rượu gì mời ta?"
Tiếng cười chưa hết, bóng người đã xa.
✨ Editor: Phiên ngoại 1 này khá dài nên mình chia ra thành nhiều phần nhỏ, vẫn còn tiếp tục...... mọi người cùng đợi những phần sau nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro