Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại nhất – Ăn khoai sọ

Nếu hỏi trong số mọi người của hoàng thất ai là người làm người khác yêu thích nhất? Cho dù là tiểu thái giám địa vị thấp nhất trong cung cũng sẽ lập tức cười hớn hở nói cho ngươi biết: "Đương nhiên là tiểu vương gia của chúng ta."

Nếu hỏi trong số mọi người của hoàng thất ai là người làm người khác yêu thích nhất? Cho dù là tiểu thái giám địa vị thấp nhất trong cung cũng sẽ thương tâm nói cho ngươi biết: "Vậy còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tiểu vương gia của chúng ta."

Tiểu vương gia là ai? Đây thực sự là một câu hỏi ngu ngốc.

"Triệt ca ca, Triệt ca ca..."

"Dụ Đầu! Chậm một chút!"

Bạch Hãn Triệt đang định đến Dưỡng Hợp cung vấn an cha và Dụ Đầu chạy nhanh mấy bước, khom lưng đón lấy tiểu Dụ Đầu đang chạy về phía hắn. Không giống với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt đối phương, hắn lại bị dọa chảy một thân mồ hôi lạnh.

"Triệt ca ca, Triệt ca ca..." Tiểu gia hỏa cười đến hai lúm đồng tiền nhỏ đều hãm sâu một chút cũng không biết bé vừa nãy thiếu chút nữa té ngã xuống đất, may mà gặp được Triệt ca ca mà mình thích nhất.

Ôm Lưu Thiên Tứ, giọng điệu Bạch Hãn Triệt nặng nề hiếm thấy nói với ba cung nữ chiếu cố Lưu Thiên Tứ: "Lúc mang tiểu vương gia ra nhất định phải chú ý dưới chân hắn, lúc hắn chạy nhất định phải ở bên cạnh hắn bảo vệ. Làm tiểu vương gia ngã ta có thể không phạt các ngươi, nhưng bên hoàng thượng ta lại không thể nói hộ cho các ngươi, các ngươi phải tự mình cẩn thận."

Ba cung nữ rất ít thấy Bạch Hãn Triệt nổi giận vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ sơ suất, nô tỳ sau này nhất định cẩn thận, tạ ơn hầu gia tha nô tỳ lần này."

"Đứng lên đi."

Nếu là chuyện khác hắn sẽ không như vậy, nhưng sự tình liên quan đến tiểu Dụ Đầu, hắn không thể không nghiêm khắc.

"Vù vù, không giận, không giận." Lưu Thiên Tứ ban nãy còn cười không cười nữa, ôm ca ca thổi mạnh.

Cái thổi này của bé, thổi cười được Bạch Hãn Triệt. Bảo ba cung nữ lui ra, hắn ôm Lưu Thiên Tứ đi về phía tẩm cung của cha, thuận tiện hỏi: "Tiểu Dụ Đầu có chuyện gì vui vẻ? Sao cao hứng như thế?"

Mắt nai thật to thấy ca ca không tức giận nữa, lập tức biến thành trăng rằm.

"Hoa, hoa."

Vừa nghe hoa, Bạch Hãn Triệt hiểu, nhanh bước chân hơn: "Hoa Dụ Đầu chăm sóc nở rồi?"

"Hoa hoa hoa..." Tiếng cười của Lưu Thiên Tứ khiến phàm là người nghe được đều không khỏi nở nụ cười như hoa.

.........

Bước nhanh vào chính cung của Dưỡng Hợp cung, người trong lòng Bạch Hãn Triệt không kịp đợi mà nhảy xuống từ trên người hắn, kéo hắn chạy về gian phòng phía đông, mà người trong phòng nghe được tiếng cười của Lưu Thiên Tứ đi ra.

"Cha."

"Hãn Triệt tới rồi."

"Phụ thân, phụ thân..." Lưu Thiên Tứ vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé mũm mĩm về phía phụ thân, muốn chia sẻ với phụ thân thành tựu của bé.

"Ha hả," Bạch Tang Vận đi đến bên cạnh Bạch Hãn Triệt cười nói: "Hoa Dụ Đầu chăm sáng nay nở, lại làm nó cao hứng vô cùng. Phụ hoàng phụ vương ngươi nói đêm nay thiết yến, phải chúc mừng."

"Hoa hoa, hoa hoa."

Lưu Thiên Tứ hưng phấn kêu lên, kéo phụ thân cùng Triệt ca ca đi vào phòng ngủ của bé. Vừa vào phòng, Bạch Hãn Triệt liền trông thấy bồn hoa mẫu đơn mở ở trên bàn kia. Hoa đỏ tươi nở rất đẹp.

"Hoa hoa, hoa hoa." Lưu Thiên Tứ chạy đến trước bàn, cẩn thận hai tay nâng hoa, quay đầu lại cười với phụ thân và Triệt ca ca.

Bạch Hãn Triệt hiểu rõ liếc mắt nhìn phụ thân, tiến lên tán dương: "Dụ Đầu thật lợi hại, lại có thể chăm hoa đẹp như thế, đêm nay nhất định phải chúc mừng."

Bạch Tang Vận nói theo: "Đấy là đương nhiên, không chúc mừng không được."

"Ha ha ha..." Tiếng cười của Lưu Thiên Tứ ngay cả mọi người ngoài phòng cũng có thể nghe thấy.

"Tiểu hoàng thúc."

"Thao nhi!"

Lưu Thiên Tứ nâng hoa vừa nhìn thấy người tiến vào, vui mừng vọt tới. Sau khi được đối phương ôm lấy, bé chỉ hoa trên bàn kêu suốt: "Hoa hoa, hoa hoa, Dụ Đầu."

"Tiểu hoàng thúc thật lợi hại, lúc Thao nhi tới đã nghe nói." Lưu Thao lộ ra một nụ cười khẽ hiếm thấy với tiểu hoàng thúc, nắm tay tiểu hoàng thúc nói: "Tiểu hoàng thúc, mẫu đơn trong vườn đều nở, nhưng cũng không nở đẹp như hoa của tiểu hoàng thúc, Thao nhi dẫn người đi xem thử?"

"Đi! Đi!" Vừa nghe hoa mình chăm đẹp nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ vì vui sướng mà biến thành mau hồng phấn. Ra hiệu cung nhân cầm hoa, Lưu Thao mang tiểu hoàng thúc đi.

"Hoa hoa, Thao nhi, Dụ Đầu, chăm."

"Hoa mẫu đơn sang năm nhất định vẫn là tiểu hoàng thúc chăm sóc đẹp nhất."

"Ha ha ha... Dụ Đầu, Dụ Đầu."

Chờ thanh âm của hai thúc cháu nghe không thấy nữa, Bạch Hãn Triệt lúc này mới hỏi: "Cha, bồn hoa này thực sự là bồn Dụ Đầu chăm kia?"

Bạch Tang Vận lắc đầu cười nói: "Dụ Đầu không yên lòng bồn kia của nó, nó cách một canh giờ liền đi tưới nước một lần, hoa chịu không nổi, đã chết. May là quản sự phụ trách hoa viên tinh thông chăm sóc hoa, tìm một bồn hoa cơ hồ giống nhau như đúc cho Dụ Đầu, thừa dịp khi Dụ Đầu đang ngủ tối hôm qua đổi cho nó. Cái này, sáng sớm tỉnh lại thấy hoa mở, nó cao hứng vô cùng."

Trong lòng Bạch Hãn Triệt tuôn trào thương yêu đối với đệ đệ, hắn nói: "Việc này cũng không thể để Dụ Đầu biết, nhất là không thể nói cho Ly nhi nha đầu kia. Nha đầu kia bộp chà bộp chộp, nhỡ không cẩn thận nói lỡ miệng thì phiền toái."

Bạch Tang Vận đương nhiên là gật đầu.

.........

Buổi tối, trong Dưỡng Hợp cung náo nhiệt dị thường. Thành viên hoàng thất nhận được ý chỉ tất cả đều có mặt, Lưu Thiên Tứ được mọi người khen cả ngày tiếng cười cũng chưa dừng. Ánh mắt bé vốn đã thích cười cũng đã thành trăng non, hai gò má đỏ bừng, càng giống như khoai sọ luộc chín.

"Mang thức ăn lên đi." Thấy canh giờ không sai biệt lắm, Lưu Hoài Diệp hạ lệnh.

Đám thái giám và cung nữ thu đồ nhắm trước bữa ăn chính lại, chỉ chốc lát sau, đám cung nhân lục tục tiến lên, trên bàn bày đầy các loại thức ăn mỹ vị.

"Cá, cá." Lưu Thiên Tứ thích ăn cá lập tức chảy nước miếng.

Bé vừa kêu một tiếng này, mọi người bên cạnh bàn lập tức động đũa, mục tiêu đều là khay cá kho tàu ngay chính giữa bàn kia. Rất nhanh, trong bát Lưu Thiên Tứ chất đầy cá.

"Thao nhi, con an tâm ăn cơm, hoàng gia gia đút cho tiểu hoàng thúc của con." Lắc lắc đầu với Lưu Thao, Bạch Tang Vận gắp cá trong bát của tiểu nhi tử lên đút vào miệng bé. Lưu Thiên Tứ đã chín tuổi vẫn chưa biết tự mình ăn cơm, lúc ăn cơm vẫn phải buộc một cái túi trên cổ, cũng không có người để ý, bé là bảo bối trong lòng mọi người.

Lưu Thao cũng không động đũa, sau khi gắp mấy món tiểu hoàng thúc thích ăn cho bé, hỏi: "Tiểu hoàng thúc còn muốn ăn cái gì?"

Lưu Thiên Tứ ăn trong miệng, hai mắt thật to tỉ mỉ nhìn thức ăn trên bàn một lần, chỉ một khay nói: "Cao cao."

"Dụ Đầu muốn ăn cái này?" Lưu Hoài Diệp nhìn thấy sửng sốt, hắn cách gần nhất lập tức gắp một miếng "cao cao" thả vào trong bát nhi tử, cười nói: "Dụ Đầu, cái này không phải là cao cao, cái này giống như tên Dụ Đầu gọi là khoai sọ đấy."

"Khoai sọ?" Miệng Lưu Thiên Tứ bất động.

Bạch Tang Vận dùng đũa tách một miếng khoai sọ nhỏ đút vào miệng nhi tử nói: "Dụ Đầu, cái này ấy gọi là khoai sọ, con xem trắng trắng nộn nộn giống như tiểu Dụ Đầu của chúng ta. Dụ Đầu nếm thử, đây là hầm với mật, là ngọt."

"Ưm..." Ngoài dự liệu của mọi người, Lưu Thiên Tứ thối lui về phía sau, nhìn chòng chọc vào miếng khoai sọ trên đũa của phụ thân, rất nghiêm túc.

"Dụ Đầu?" Mọi người lên tiếng.

"Tiểu hoàng thúc, cái này ăn ngon lắm." Cho rằng tiểu hoàng thúc không thích ăn, Lưu Ly gắp một miếng khoai sọ bỏ vào trong miệng dùng sức nhai nhai, "Ừa ừa, ăn ngon thật."

"A!" Lưu Thiên Tứ đột nhiên khóc rống lên, liều mình lắc đầu với Lưu Ly, "Không ăn không ăn! Không ăn khoai sọ!"

Tất cả mọi người bị hoảng sợ, Lưu Ly lạnh run một cái phun ra miếng khoai sọ còn chưa có nuốt xuống trong miệng.

"A a... Không ăn! Không ăn!"

Lưu Thiên Tứ lại khóc thê thảm một tiếng, mọi người lập tức hoàn hồn. Bạch Tang Vận lập tức để đũa xuống ôm nhi tử vào lòng. Lưu Thao đứng lên cầm lấy khay khoai sọ kia xoay người chạy đi.

Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương và những người khác nhanh chóng vây bên cạnh Lưu Thiên Tứ dỗ bé: "Không ăn không ăn, ai cũng không ăn. Dụ Đầu đừng sợ, phụ hoàng (phụ vương) lập tức hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không cho phép ăn khoai sọ."

"Khoai sọ, không ăn, khoai sọ, đau đau." Trong tiếng khóc mang theo kinh sợ.

"Vù vù vù vù, Dụ Đầu không đau, là phụ hoàng không đúng, phụ hoàng thổi cái đau của Dụ Đầu đi."

"Dụ Đầu không sợ, Thao nhi cầm khoai sọ đi rồi, không có người ăn khoai sọ, không sợ không sợ, tam ca thổi thổi cho Dụ Đầu."

"Đại ca đã hạ lệnh đưa toàn bộ khoai sọ về nhà, sau này sẽ không người ăn khoai sọ nữa, Dụ Đầu không sợ."

Lam Vận Vanh ôm lấy đệ đệ đã bị dọa sợ, vừa vỗ vừa nói: "Là ca ca sai rồi, ca ca đã quên tiểu Dụ Đầu của chúng ta sợ đau."

Bạch Hãn Triệt nhét một miếng bánh táo nhỏ vào trong miệng Lưu Thiên Tứ: "Đã không còn, đã không còn, Dụ Đầu ăn cao cao."

Lưu Ly súc xong miệng sáp đầu vào hé miệng: "Tiểu hoàng thúc người xem, không có khoai sọ, Ly nhi không có ăn khoai sọ."

Bởi vì phản ứng của mọi người đều rất nhanh, Lưu Thiên Tứ rất nhanh cũng không khóc nữa, bất quá trên lông mi còn mang bọt nước, làm đau lòng mọi người.

Lưu Hoài Uyên vươn hai tay với tiểu chất tử: "Dụ Đầu, hoàng thúc mang con bay bay có được không?"

Lưu Thiên Tứ vươn cánh tay nhỏ, lúc được hoàng thúc ôm lấy lớn tiếng kêu: "Không khoai sọ, không ăn, không khoai sọ."

Lưu Hoài Uyên vội vàng nói: "Không ăn không ăn, không bao giờ ăn khoai sọ nữa, Dụ Đầu không sợ."

Lưu Thiên Tứ nháy nháy mắt, rất nghiêm túc lại nói một lần: "Không nói không nói, không khoai sọ, không khoai sọ." Còn nặng nề lắc đầu mấy cái, nếu không phải là nhị thúc Ngũ Mặc đúng lúc đỡ cổ bé, sợ rằng sẽ lắc cái đầu nhỏ của bé xuống luôn.

"Được được được, không khoai sọ không khoai sọ, hoàng thúc dẫn con đi bay bay." Hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ, Lưu Hoài Uyên mang người đi bay bay.

.........

Lưu Thiên Tứ vừa rời đi, dưới chân tất cả mọi người mềm nhũn ngồi trên ghế. Lưu Vận Tranh tức giận đến vỗ bàn một cái: Mang ngự trù tới cho trẫm! Ai bảo hắn làm khoai sọ!"

"Vận Tranh." Bạch Tang Vận lắc lắc đầu với thị vệ muốn đi bắt người, nói với mọi người sắc mặt đều đang không tốt: "Việc này cũng không thể trách ai. Lúc trước cha lấy nhũ danh này cho Dụ Đầu không phải cũng là vì nó trắng trắng nộn nộn giống như khoai sọ sao? Đây chẳng qua là món ăn, bình thường chúng ta cũng không ăn sao? Bất quá là không nghĩ tới Dụ Đầu sẽ phản ứng lớn như thế."

"Trông vừa nãy dọa Dụ Đầu sợ, ta cũng đau lòng muốn chết." Lưu Tích Tứ trừng mắt nhìn nữ nhi đang co rúm lại, "Tiểu hoàng thúc của con vốn đang không sao, kết quả con liên tiếp nói ăn ngon ăn ngon dọa tiểu hoàng thúc của con."

"Con sai rồi..." Lưu Ly trốn phía sau đại ca.

"Tích Tứ, điều này sao có thể trách Ly nhi!" Bạch Tang Vận kéo tôn nữ ôm vào trong lòng, nghiêm túc nói: "Chuyện này dừng ở đây, ai cũng không được nói nữa. Đợi lát nữa Hoài Uyên đưa Dụ Đầu về chúng ta tiếp tục ăn cơm, đêm nay không phải là vì chúc mừng hoa Dụ Đầu chăm nở đẹp nhất hay sao? Không nên kéo đến món ăn."

Lưu Hoài Diệp lên tiếng: "Được rồi, Tích Tứ, nghe cha con, Ly nhi cũng là vì dỗ Dụ Đầu. Ta biết các con lo lắng, nhưng chuyện này đến đây, không nên nhắc lại. Chúng ta coi như không có chuyện này."

Lúc này Lưu Thao đã quay lại, vẻ mặt âm trầm, Lam Khuyết Dương lập tức nói: "Thao nhi, cùng hoàng gia gia đón tiểu hoàng thúc của con đi."

"Vâng."

Kéo Lưu Thao rời đi, thật ra là nhân cơ hội khuyên bé, Lam Khuyết Dương quay đầu cho Bạch Tang Vận một ánh mắt bảo hắn yên tâm.

Mọi người ai cũng không có tâm tình ăn cơm, một lát sau, liền nghe xa xa truyền đến tiếng cười to vui vẻ của một người. Trên mặt mỗi người đang ngồi lúc này mới lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Rất nhanh, Lam Khuyết Dương ôm nhi tử khuôn mặt lại đỏ bừng trở về, thần sắc Lưu Thao khôi phục bình thường, chỉ có Lưu Hoài Uyên vẻ mặt ai oán.

"Ta thật vất vả ôm Dụ Đầu bay một lần, đã có người tới giành với ta."

"Không khoai sọ không khoai sọ."

Lưu Thiên Tứ cao hứng chu miệng.

Lưu Hoài Uyên lập tức giơ hai tay lên: "Được được, không khoai sọ, hoàng thúc không nói khoai sọ."

Lam Khuyết Dương lắc lắc đầu với mọi người, ôm nhi tử ngồi xuống nói: "Dụ Đầu của chúng ta không cho người gọi nó Dụ Đầu nữa."

"Không khoai sọ không khoai sọ." Lưu Thiên Tứ che miệng phụ vương, lắc đầu liên tục, thái độ kiên quyết.

"... Dụ Đầu, ca ca không gọi ngươi Dụ Đầu thì gọi là gì?" Lưu Tích Tứ tức cười, cái này thì phiền toái rồi.

"Không khoai sọ!" Miệng Lưu Thiên Tứ cong đến có thể treo bình mỡ, "Tiểu Tứ nhi, không khoai sọ!"

"..."

Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, trong bụng đều nói: Phiền toái rồi.

Tiệc tối đêm nay cuối cùng vẫn lấy náo nhiệt kết thúc, thế nhưng lưu lại một hậu di chứng, Lưu Thiên Tứ không bao giờ cho phép người khác gọi nhũ danh "Dụ Đầu" của bé nữa, ngay cả phụ thân cũng không thể gọi, chỉ có thể gọi bé "tiểu Tứ nhi". Chuyện này khiến mọi người trong hoàng thất vô cùng khổ sở, thử nghĩ gọi tiểu Dụ Đầu nhiều năm như thế đột nhiên có một ngày không thể gọi nữa, vậy thống khổ biết bao chứ. Qua một năm, mọi người mới từ từ quen gọi là "tiểu Tứ nhi",

.........

Một ngày rất nhiều năm sau, một vị công tử bộ dáng cực kỳ làm người ta thích ngồi xổm trước mặt một vị đại nương bán rau, mắt không nháy nhìn chòng chọc một đống gì đó trong sọt của bà.

"Vị công tử này, ngài muốn mua cái gì thế?" Đại nương kinh hồn táng đảm hỏi. Bà rất thích vị công tử nhìn qua chưa quá hai mươi này, lại ngại mười mấy người mỗi người hung thần ác sát đi theo phía sau công tử, bà thật sự là cười cũng không dám cười.

"Cái này?" Vừa rồi giống như nghe được là khoai sọ.

"A, công tử muốn khoai sọ sao?" Đại nương cầm lấy một củ hỏi.

Khoai sọ! "Ừ ừ! Khoai sọ! Khoai sọ!" Mắt nai đen nhánh của công tử trong nháy mắt sáng lên, đưa tay liền đoạt thứ giống như khoai lang trên tay đại nương kia.

"Giỏ này chúng ta đều muốn." Ma ma đi theo lấy ra bạc vụn đặt trong một cái sọt khác, sau đó một gã thị vệ tiến lên gánh cái sọt chứa đầy khoai sọ.

"Khoai sọ khoai sọ." Kinh hỉ nhìn thứ có chút đen, cứng cứng, hình bầu dục trong tay, ánh mắt công tử cười đến thành trăng rằm.

Liếc mắt một cái nhìn đại nương đang đần ra, Trương ma ma cười nói: "Tiểu chủ tử, ngài mệt không, ma ma mang ngài tìm một chỗ nghỉ chân?"

"Không nghỉ ngơi không nghỉ ngơi, về, về." Tựa như bảo bối nâng củ khoai sọ kia, công tử muốn về nhà.

"Được, vậy chúng ta trở về nhà." Trương ma ma dùng tay ra hiệu, bất kể là minh hay ám, bọn thị vệ hộ tống công tử đi về phía đầu phố, nơi đó đỗ một chiếc xe ngựa.

"Hà, ta nói mà, đây không phải là tiểu vương gia của chúng ta sao?" Sau khi đợi đoàn người đi xa, đại nương bán rau vỗ ngực một cái, từ trên cỗ xe ngựa treo tò he nhận ra thân phận của công tử.

.........

Hôm nay là ngày tiến cung ở, sau khi xử lý xong sự vụ của Bán Nguyệt lâu trong thư phòng, Úy Thiên ra roi thúc ngựa tiến cung. Dụ Đầu nói hắn hôm nay muốn xuất cung chơi, không biết chơi có cao hứng hay không. Rất nhanh tiến cung, đi đến cửa phòng hồng của hai người, Úy Thiên nghiêng tai lắng nghe, trong phòng rất yên tĩnh, chẳng lẽ Dụ Đầu vẫn chưa về? Nhưng hắn vừa thu được tin tức là người nọ đã sớm hồi cung.

Lúc này, một vị thái giám bên trong phòng hồng nói: "Chủ tử, tiểu vương gia ở ngự thiện phòng đấy."

"Ngự thiện phòng?" Úy Thiên thu hồi chân xoay người rời đi.

"Chủ tử chậm đã." Thái giám ngăn Úy Thiên lại nói, "Tiểu vương gia nói bảo ngài chờ trong phòng."

Chờ? Trong mắt Úy Thiên hiện lên nụ cười, mở miệng: "Được rồi, ta về phòng chờ." Tiểu Dụ Đầu của hắn lại muốn cho hắn kinh hỉ gì đây?

Đợi không lâu lắm, Úy Thiên ở trong phòng đọc sách liền nghe được tiếng cười của một người, sau đó chính là tiếng gọi hưng phấn của một người: "Thiên Thiên!"

Đứng dậy đỡ người nhào vào lòng, Úy Thiên hôn hôn thái dương hắn: "Dụ Đầu đến ngự thiện phòng bận gì thế?"

Mắt to của Lưu Thiên Tứ lóe sáng, ấn Úy Thiên ngồi trên ghế, vẻ mặt thần bí nói: "Không nhìn."

"Được, Thiên Thiên không nhìn." Úy Thiên nhắm mắt lại.

"Hì hì." Lưu Thiên Tứ cười trộm đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền bưng một chén gì đó nóng hôi hổi đi đến. Mũi Úy Thiên giật giật, rất thơm.

Cẩn thận từng li từng tí bưng cái chén hắn đã bảo ca ca của ngự thiện phòng tỉ mỉ làm, Lưu Thiên Tứ đứng lại trước mặt Úy Thiên, rất nhỏ giọng nói: "Được rồi." Chỉ sợ thổi đi cái chén.

Úy Thiên mở mắt, khi hắn nhìn thấy thứ trong chén trước mắt, hắn sửng sốt.

"Thiên Thiên..." Lưu Thiên Tứ cầm chén sáp qua, "Ăn, ăn khoai sọ."

Úy Thiên sửng sốt, nhưng hắn không kinh ngạc lâu, lập tức nhận lấy chén khấu nhục khoai sọ kia.

"Thiên Thiên..." Lưu Thiên Tứ nửa ngồi xổm xuống, ghé vào trên đầu gối Úy Thiên, rất chờ mong nói: "Ăn khoai sọ. Thiên Thiên, ăn khoai sọ."

Úy Thiên một trận tê dại, y cầm chén bỏ lên trên bàn, từ trên tay thái giám phía sau Lưu Thiên Tứ nhận lấy chiếc đũa, gắp lên một miếng khoai sọ liền bỏ vào miệng, không sợ nóng hai ba cái liền nuốt vào. Liền thấy mắt to của Lưu Thiên Tứ trong nháy mắt tỏa sáng, biết hắn muốn hỏi cái gì, Úy Thiên lập tức nói: "Ăn ngon, khoai sọ Dụ Đầu đưa cho Thiên Thiên là khoai sọ ăn ngon nhất trên đời."

"Thiên Thiên!" Lưu Thiên Tứ nhào tới trong lòng Úy Thiên, mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.

"Khoai sọ, Thiên Thiên ăn, Thiên Thiên, ăn khoai sọ." Hắn thích cho Thiên Thiên ăn khoai sọ.

Úy Thiên kìm lòng không đậu ngậm lấy môi Lưu Thiên Tứ, đối phương nếm được vị khoai sọ trong miệng hắn lập tức lui ra, rất nghiêm túc nói: "Dụ Đầu không khoai sọ, Thiên Thiên khoai sọ."

Nụ cười của Úy Thiên nhìn qua có chút ngốc, hắn ôm Lưu Thiên Tứ đến trên đùi, lại gắp lên một miếng khoai sọ bỏ vào trong miệng, ngọt như mật mà ăn vào bụng.

"Thiên Thiên yêu nhất ăn khoai sọ."

Tiếng cười của Lưu Thiên Tứ vang lên trong phòng hồng.

"Dụ Đầu, hôm nay cho Thiên Thiên ăn khoai sọ có được không?" Úy Thiên cách y phục xoa xoa cái bụng thịt thịt của Lưu Thiên Tứ.

Lưu Thiên Tứ không xấu hổ chút nào gật gật đầu: "Thiên Thiên ăn khoai sọ."

Nhấp một ngụm trà giảm đi vị khoai sọ trong miệng, Úy Thiên ngậm cái miệng non nớt của Lưu Thiên Tứ, hắn không kịp đợi ăn hết khoai sọ trong chén rồi mới ăn Dụ Đầu trong lòng.

"Thiên Thiên... Ăn khoai sọ..." Chỉ cho Thiên Thiên ăn khoai sọ.

"Thiên Thiên sẽ ăn hết tất cả." Bất kể là trong bát hay là trong lòng.

"Thiên Thiên... Khoai sọ..." Chỉ là của Dụ Đầu.

"Thiên Thiên vĩnh viễn thuộc về Dụ Đầu." Sẽ chỉ là của Dụ Đầu.

"Khoai sọ, Thiên Thiên."

"Chỉ có thể là của Thiên Thiên."

Chú thích
(1) cái này chắc nhiều bạn biết rồi cơ mà mình vẫn nhắc lại, nhũ danh của Thiên Tứ là Dụ Đầu, nghĩa là khoai sọ trong tiếng Trung
(2) khấu nhục: tên một món ăn của người Trung Quốc () 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro