Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại tứ – Mẫu tử liên tâm (Thượng)

Mở mắt ra, ngơ ngác nhìn nóc giường, Lưu Thiên Tứ mệt mỏi lật người. Ưm, Thiên Thiên đã dậy rồi, Thiên Thiên đâu? Ưm... Đau đau. Nuốt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ nhíu lại, sờ lên chỗ cổ họng, hắn há há mồm: "Thiên Thiên..." Ở đây đau đau.

"Tiểu vương gia?" Người hầu chờ bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, hô bên ngoài.

"Đau đau..." Theo động tác nói chuyện, cổ họng Lưu Thiên Tứ càng đau đớn, khuôn mặt hắn có đỏ ửng không bình thường. Không chỉ có cổ họng đau đau, trên người cũng đang đau đau.

"Tiểu vương gia? Tiểu nhân vào đây." Người hầu cẩn thận đi đến.

Lưu Thiên Tứ vừa nhìn thấy hắn, trong ánh mắt lập tức trào ra một dòng nước: "Đau đau, Thiên Thiên..."

Người hầu vừa nhìn, sợ hãi, vội vàng nói: "Tiểu nhân đi gọi lâu chủ, tiểu vương gia ngài chờ." Người hầu chạy, lúc ra ngoài còn kêu người mau mau vào trong cung truyền thái y, hắn nhìn ra sắc mặt của tiểu vương gia không thích hợp.

Lưu Thiên Tứ không chờ lâu lắm, rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng, khi hắn nhìn thấy người tiến vào hắn vươn hai tay: "Thiên Thiên..."

"Dụ Đầu, xảy ra chuyện gì?" Úy Thiên khẩn trương ngồi xuống bên giường, cầm hai tay Lưu Thiên Tứ. Vừa cầm, trong lòng hắn thịch một tiếng, tay Lưu Thiên Tứ rất nóng, sau đó hắn liền nghe Lưu Thiên Tứ rất khó chịu nói: "Đau đau."

"Đau chỗ nào?" Úy Thiên sờ sờ trán Lưu Thiên Tứ, chân mày nhíu chặt.

Mà thanh âm Lưu Thiên Tứ càng khàn hơn, hắn nắm tay Úy Thiên đặt vào trên cổ mình, khẽ kêu: "Đau đau, Dụ Đầu đau đau."

"Dụ Đầu ngoan, đừng nói chuyện." Úy Thiên hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ, trấn an hắn, lại kéo chăn qua, nhất định là đêm qua ăn nhiều thịt dê, đều do y.

"Thiên Thiên, ôm một cái." Lưu Thiên Tứ thân thể không thoải mái, cổ họng lại đau đặc biệt cần sự an ủi của Thiên Thiên.

Úy Thiên để cho hắn gối cánh tay trái của mình, ôm hắn cả người cả chăn, nhẹ giọng dỗ: "Thiên Thiên ôm Dụ Đầu, Dụ Đầu đừng nói chuyện, uống nước trước có được không?"

"Ưm..." Lưu Thiên Tứ kề sát Úy Thiên, khẽ gật đầu một cái. Lập tức có người hầu bưng tới trà nóng, Úy Thiên sau khi thổi ấm cho Lưu Thiên Tứ uống. Cổ họng đau, Lưu Thiên Tứ uống hai ngụm lại không muốn uống nữa, trong mắt to rướm đầy nước mắt.

Úy Thiên thổi nhẹ hắn: "Vù vù, vù vù, không đau, không đau. Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu uống nước mới không đau, Dụ Đầu ngoan nhất."

"Ngoan..." Được Thiên Thiên nói ngoan, Lưu Thiên Tứ cố nén đau đớn của cổ họng uống từng ngụm nước trà. Thế nhưng cổ họng thật sự là quá đau đớn, hắn uống xong trà nước mắt cũng rơi xuống.

Úy Thiên đau lòng, lau nước mắt của Lưu Thiên Tứ, hôn hôn mắt hắn, miệng y không ngừng trấn an: "Có Thiên Thiên, Dụ Đầu không sợ, thái y lập tức sẽ tới, sau khi cho thái y xem thử sẽ không đau đớn nữa."

"Ôm..."

"Được, Thiên Thiên ôm."

Úy Thiên cởi giày lên giường, Lưu Thiên Tứ lập tức lui vào trong ngực y, hắn trên người từng trận lạnh run cần ấm áp của Thiên Thiên.

Đợi hơn một khắc đồng hồ, bên ngoài truyền đến thanh âm, người chưa tới tiếng tới trước.

"Dụ Đầu, có chuyện gì?"

Theo mấy tiếng hỏi lo lắng, Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương, Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt, phàm là người ở trong cung cơ hồ đều tới. Thái y cùng đi theo bọn họ nhanh chóng đi vào bên giường, mở hòm thuốc.

"Phụ thân... Phụ..."

Vừa nghe thanh âm Lưu Thiên Tứ cũng khàn, mọi người đồng thời mở miệng: "Dụ Đầu đừng nói chuyện, để cho thái y nhìn một cái, không sợ."

"Đau đau..."

"Vù vù... Đau đau bay đi, đau đau bay đi."

Mọi người tụ lại bên giường thổi thổi, lúc này thái y mở miệng hỏi: "Tiểu vương gia là đau chỗ nào?"

"Cổ họng Dụ Đầu đau, mà còn phát sốt." Úy Thiên lập tức đáp, "Tối hôm qua chúng ta ăn thịt dê, hắn còn uống một chút rượu."

Bạch Tang Vận sờ nhi tử nói: "Có lẽ là tối hôm qua ăn nhiều đồ nóng, nhiệt chạy đến cổ họng, sau đó lại làm cho phát sốt."

Thái y lấy thẻ trúc ra, dỗ dành nói với Lưu Thiên Tứ: "Tiểu vương gia, ngài há miệng, hạ quan xem thử cổ họng cho ngài."

"Đau đau." Lưu Thiên Tứ quay đầu, chôn đầu trong lòng Úy Thiên, hắn không thích thái y.

"Dụ Đầu ngoan, sau khi cho thái y xem thử mới có thể biết làm sao con hết đau." Bạch Tang Vận ngồi xuống trên ghế bên giường, nhẹ nhàng nâng đầu nhi tử lên.

"Đau đau, không xem." Lưu Thiên Tứ không muốn hợp tác.

"Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu dũng cảm nhất, cho thái y xem thử. Cổ họng Dụ Đầu đau thì không thể ăn quýt, cũng không thể đi ra ngoài chơi, càng không thể đi ngủ trong rừng." Úy Thiên sờ vành tai nhỏ của hắn dỗ, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hắn. Lưu Thiên Tứ nghe Úy Thiên nói nhất từ từ há miệng ra.

Tay kia của Úy Thiên che mắt Lưu Thiên Tứ, liếc mắt nhìn thái y một cái. Thái y lập tức đặt thẻ trúc vào trong miệng Lưu Thiên Tứ, đè đầu lưỡi hắn xuống.

"Ưm..."

"Dụ Đầu không sợ, lập tức là được rồi."

Động tác của thái y rất lưu loát, chỉ nhìn mấy lần liền lấy thẻ trúc ra. Sau đó hắn sờ lên mạch của Lưu Thiên Tứ, sau khi dò xét, hắn thu tay đứng dậy cung kính nói với đám người Bạch Tang Vận: "Hồi bẩm quốc công, thái hoàng, vương gia, hoàng thượng, hầu gia, thời gian này kinh thành hai tháng liền đều không có mưa, tiểu vương gia sợ là vốn có chút nhiệt, lại ăn thịt dê uống rượu, nhiệt này liền xông lên. Chỉ cần cổ họng không đau, sốt của tiểu vương gia sẽ lui xuống. Vừa rồi khi thần tra mạch phát hiện tiểu vương gia có chút tích thực, thần kê hai phương thuốc cho tiểu vương gia, trừ một chút nhiệt bên trong cho tiểu vương gia, lại kê mấy loại thuốc trị cổ họng, mấy ngày nữa sẽ không sao."

"Quả thật chỉ là nhiệt?" Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương cùng Lưu Vận Tranh vẫn lo lắng.

"Đúng vậy, thời gian này trời quá khô, không ít người cũng đau cổ họng. Còn thỉnh quốc công, thái hoàng, vương gia, hoàng thượng cùng hầu gia cũng phải chú ý uống nhiều nước, ăn nhiều thức ăn thanh đạm, kỵ rượu kỵ dầu mỡ, để tránh khỏi bị nhiệt."

"Vậy ngươi đi kê phương thuốc đi." Lưu Vận Tranh hạ lệnh, thái y lập tức khom người lui xuống đi viết phương thuốc. Bạch Hãn Triệt không yên lòng để cho người khác đi làm, tự mình theo ra.

"Phụ thân... Đau đau... Lạnh lạnh..."

Bạch Tang Vận yêu thương nắm tay nhi tử, trấn an nói: "Dụ Đầu không sợ, uống thuốc đau đau cũng không còn."

"Thổi thổi..."

Lập tức, đám người lớn đều thổi cổ Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ vốn vì đau đau mà muốn khóc nở nụ cười hạnh phúc.

.........

"Thái tử điện hạ, vừa rồi ngoài cung gửi thư, nói tiểu vương gia bị bệnh. Quốc công đại nhân, thái hoàng, vương gia, hoàng thượng cùng hầu gia đều đã qua."

Lưu Thao mới từ ngoài cung trở lại còn chưa kịp về Đông cung, liền được người báo rằng tiểu hoàng thúc bị bệnh. Hắn vừa nghe, chân mày hơi nhíu, hỏi: "Có nói là bệnh gì?"

"Hình như là tiểu vương gia đau chỗ nào. Người báo tin rất gấp, nô tài cũng không rõ lắm. Thái y đã qua."

"Đã bao lâu?"

"Một canh giờ trước."

"Bảo vương gia có biết?"

"Quốc công đại nhân nói tạm thời đừng nói cho Bảo vương gia, chúng nô tài không có lắm miệng."

"Bản cung biết."

Nhìn nhìn sắc trời, bước chân đi về phía trước của Lưu Thao thay đổi, đi hướng ngoài cung. Gió hôm nay quá lớn, vẫn là đừng cho Bảo nhi biết tiểu hoàng thúc bị bệnh.

"Đừng cho Bảo vương gia biết bản cung đã trở lại, cái gì cũng đừng nói, chờ bản cung trở về."

"Nô tài đã biết."

Lên ngựa vội vã xuất cung, Lưu Thao chạy thẳng tới tổng phủ Bán Nguyệt lâu tại kinh thành.

.........

"Khụ khụ..." Úy Bảo Nhi đang tập viết ho khan mấy tiếng, Tiểu Đậu Tử nô tài thiếp thân của bé vội vàng tiến lên rót một chén trà nóng cho bé.

"Chủ tử, ngài viết hơn một canh giờ rồi, nghỉ ngơi một lát đi."

"Chữ ca ca dễ xem." Úy Bảo Nhi buông bút lông, cầm lấy chén trà uống mấy ngụm trà nhuận nhuận cổ họng vừa khô vừa ngứa, đợi cổ họng không còn khó chịu nữa, bé lại cầm lấy bút tiếp tục viết.

"Chủ tử, chữ ngài đã rất giống thái tử điện hạ." Tiểu Đậu Tử đương nhiên hiểu rõ chủ tử vì sao mỗi ngày luyện chữ dụng tâm như thế.

"Không được." Úy Bảo Nhi nghiêm túc đồ theo chữ của ca ca, bé đã chín tuổi so sánh với những hài tử khác có chút yên tĩnh quá mức. Bé không có phu tử chuyên môn dạy bé đọc sách tập viết, lão sư duy nhất của bé chính là ca ca của bé Lưu Thao.

Đối với chuyện này, mấy vị lão nhân gia trong cung từng đi tìm Lưu Thao mấy lần, đều bị hắn bác lại. Cha ruột của Úy Bảo Nhi Úy Thiên chưa từng có một lời nào với chuyện này, mà phụ thân ruột của bé Lưu Thiên Tứ lại càng không có lời gì, hắn rất cao hứng Bảo nhi thân thiết với Thao nhi.

Thấy chủ tử không có ý tứ dừng bút, Tiểu Đậu Tử hơi lo lắng nói: "Chủ tử, thái tử điện hạ nói ngài một ngày tối đa luyện chữ một canh giờ là đủ rồi, hôm nay qua rồi." Vạn nhất làm mệt chủ tử, thái tử điện hạ nhất định sẽ lột da hắn!

Úy Bảo Nhi vừa muốn nói chuyện, cổ họng bỗng nhiên khó chịu một trận, bé ho khan, mực nước trên bút lông vì bé ho mà tung tóe trên giấy Tuyên Thành.

"Chủ tử! Ngài có chuyện gì?"

Một tiếng ho này của bé hù chết Tiểu Đậu Tử, vừa châm trà cho bé, vừa đấm lưng cho bé.

Lắc lắc đầu, Úy Bảo Nhi đặt bút xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mang theo nghiêm túc không hợp với tuổi của bé. Lúc không cười, trên người Úy Bảo Nhi sẽ mang theo một tầng lạnh lùng làm người ta khó mà tới gần.

"Tiểu Đậu Tử..." Vừa mở miệng, Úy Bảo Nhi sửng sốt, Tiểu Đậu Tử cũng sửng sốt.

"Chủ tử, giọng nói của ngài sao khàn vậy? Nô tài, nô tài đi gọi thái y!" Tiểu Đậu Tử nói xong xoay người chạy đi.

Một tay bám Tiểu Đậu Tử, Úy Bảo Nhi hắng hắng giọng nói tựa như ngậm hạt cát, nói: "Đừng đi. Hoàng gia gia cùng hoàng bá sẽ lo lắng, ca ca cũng thế, cha cùng phụ thân cũng thế. Ta chỉ khát thôi."

"Vậy nô tài rót nước cho ngài." Tiểu Đậu Tử lại vội vàng rót đầy trà.

Cầm lấy chén trà, Úy Bảo Nhi nói: "Tiểu Đậu Tử, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn chuyên tâm luyện chữ."

"Chủ tử, nô tài phải ở cùng ngài, nô tài không đi." Tiểu Đậu Tử không yên lòng, nhìn mấy giọt mực nước trên giấy Tuyên Thành kia, hắn càng nơm nớp lo lắng.

"Nhưng ngươi sẽ quấy rầy ta." Cổ họng thật khó chịu, muốn ho.

"Nô tài nhất định lặng lẽ, tuyệt đối không quấy rầy chủ tử. Chủ tử, ngài trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, nửa ngày còn chưa có qua đâu, ngài nếu không chờ ngủ trưa thức dậy lại luyên chữ." Tiểu Đậu Tử nhân cơ hội nói.

Úy Bảo Nhi lại lắc lắc đầu: "Ta còn chưa có viết xong đâu. Ngươi không nên quấy rầy ta, ta muốn chuyên tâm luyện chữ."

Tiểu Đậu Tử khóc lóc thảm thiết nói: "A, vậy, vậy nô tài ở chỗ này trông ngài, ngài luyện một lát nữa. Nhưng mà chủ tử, nô tài sợ đau, ngài luyện một nén nhang nữa liền nghỉ ngơi, nếu không nô tài nhất định sẽ bị thái tử điện hạ đánh bằng roi, chủ tử ngài thương xót đi."

"Ừm..."

Úy Bảo Nhi buông chén trà, thay đổi tờ giấy Tuyên Thành, không có đáp ứng, cũng không có không đáp ứng. Bé còn chưa có luyện tốt tên của ca ca đâu.

.........

"Đắng, đắng, không uống, không uống..."

Trên giường, Lưu Thiên Tứ ôm chặt Úy Thiên lắc đầu liên tục. Sau khi thái y kê phương thuốc Bạch Hãn Triệt tự mình đi phối thuốc, còn tự mình sắc, nhưng Lưu Thiên Tứ luôn luôn không thích uống thuốc lại chết sống không chịu uống thuốc.

"Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu ngoan nhất."

"Dụ Đầu, thuốc này không đắng, Triệt ca ca cho mật ong, Dụ Đầu nếm thử."

"Đắng... Không uống, không uống... Khụ khụ khụ..."

"Dụ Đầu phải nghe lời, Dụ Đầu không phải đáp ứng phụ thân phải nghe lời sao? Dụ Đầu không uống thuốc cũng sẽ không khỏi, cổ họng không khỏi sẽ không thể đi ra ngoài, không thể vào cung xem bảo bảo."

"Đắng..."

"Dụ Đầu ngoan, phụ hoàng nếm rồi, một chút cũng không đắng."

"Dụ Đầu dũng cảm nhất, Dụ Đầu trước uống thuốc, phụ vương lát nữa mang Dụ Đầu đi bay bay."

"Đắng..."

"Dụ Đầu, không uống thuốc đại ca sẽ ăn Dụ Đầu đấy."

"Không ăn không ăn... Đắng..."

Người một phòng sử dụng hết thủ đoạn dỗ tiểu tổ tông uống thuốc, mặc dù Lưu Thiên Tứ đã làm phụ thân chín năm, mặc dù hắn năm nay đã sắp hai mươi sáu, nhưng đây với hắn mà nói đều vô dụng, hắn vĩnh viễn đều là hài tử chỉ biết là thuốc rất đắng.

"Tiểu hoàng thúc không muốn tiến cung cùng chơi trốn trốn với Bảo nhi sao? Tiểu hoàng thúc không uống thuốc thì không thể chơi trốn trốn với Bảo nhi." Lưu Thao cũng nén quyết tâm tới khuyên, Lưu Tích Tứ cùng Lam Vận Vanh tới sau cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo. Mà Lưu Thiên Tứ của chúng ta lại che miệng không ngừng lắc đầu, hắn ngửi thấy được thuốc thuốc đắng đắng.

Dỗ ra sao cũng vô dụng, Úy Thiên hạ ngoan tâm, vươn tay: "Cha, người đưa thuốc cho con." Bạch Tang Vận đưa chén thuốc cho hắn.

Một ngụm rót nước thuốc vào trong miệng mình, Úy Thiên nâng cằm Lưu Thiên Tứ lên, kéo tay hắn xuống, cạy mở miệng hắn cúi đầu hôn lên.

"Ô ô..."

Đầu Lưu Thiên Tứ nước thuốc tiến vào trong miệng bị Úy Thiên đè xuống, cho hắn uống là Thiên Thiên, hắn chỉ giãy giụa một cái thì ngừng động tác, mắt nai lại bởi vì ủy khuất mà đỏ hồng. Có chút ít nước thuốc chảy ra theo khóe miệng của hắn, Bạch Tang Vận lập tức lau đi.

Sau khi Úy Thiên xác định Lưu Thiên Tứ nuốt xuống toàn bộ nước thuốc hắn mới thối lui, kết quả Lưu Thiên Tứ lúc này liền khóc rống lên. Úy Thiên ôm hắn vỗ nhẹ, thấp giọng nói: "Thiên Thiên hư, nhưng Thiên Thiên không thể nhìn Dụ Đầu đau."

Hắn nắm tay Lưu Thiên Tứ lên đánh vào người mình, Lưu Thiên Tứ dùng sức rút tay ra khóc ôm lấy Úy Thiên: "Thiên Thiên không đánh... Khụ khụ... Không đánh, Dụ Đầu..."

"Được, Thiên Thiên không đánh, Dụ Đầu không khóc. Dụ Đầu ngoan, uống thuốc sẽ không đau nữa. Thiên Thiên bồi Dụ Đầu cùng uống thuốc, bồi Dụ Đầu cùng đắng đắng, cùng đau đau."

"Không uống, không đắng đắng, không đau đau... Khụ khụ khụ..." Không phải là bởi vì ủy khuất mà khóc, mà là bởi vì đau lòng.

Bạch Hãn Triệt nhét miếng mứt hoa quả vào trong miệng Lưu Thiên Tứ, dụ dỗ nói: "Dụ Đầu ăn ngọt ngọt, không đắng, không đắng."

"Thiên Thiên..." Ngửa đầu, muốn đem ngọt ngọt trong miệng cho Thiên Thiên.

Bạch Hãn Triệt lập tức đưa mứt hoa quả tới, Úy Thiên cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, lau nước mắt của Lưu Thiên Tứ: "Thiên Thiên cũng không đắng, Thiên Thiên cùng Dụ Đầu ngọt."

"Thiên Thiên... Không đắng đắng... Không đau đau..." Tiếng khóc của Lưu Thiên Tứ nhỏ đi, ôm chặt Úy Thiên.

Bạch Tang Vận nhân cơ hội nói: "Dụ Đầu không muốn Thiên Thiên cùng đắng với con, thì tự mình uống thuốc, nếu không Thiên Thiên phải đắng cùng Dụ Đầu."

Giữa Thiên Thiên và đắng đắng, Lưu Thiên Tứ rất dễ dàng lựa chọn. Hắn nặng nề gật đầu hai cái, thanh âm bởi vì cổ họng mà khàn khàn khác thường nói: "Dụ Đầu ngoan, Dụ Đầu đắng đắng, Thiên Thiên không đắng đắng."

"Được, Dụ Đầu thật ngoan, Dụ Đầu dũng cảm nhất." Đám người Bạch Tang Vận tức khắc yên lòng, chỉ cần Lưu Thiên Tứ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, cổ họng không mấy ngày sẽ tốt.

Nhìn tiểu hoàng thúc rúc vào trong lòng Úy Thiên, nhìn tình yêu tiểu hoàng thúc không giữ lại chút nào với Úy Thiên, Lưu Thao đột nhiên sinh ra một cỗ hâm mộ không hiểu với Úy Thiên. Trên đời này liệu có thể có một người giống như tiểu hoàng thúc toàn tâm toàn ý không giữ lại chút nào mà yêu hắn hay không. Sau đó hắn lại liếc nhìn hoàng gia gia, liếc nhìn phụ thân cùng phụ hoàng và phụ vương, hắn muốn lập tức trở về Đông cung ôm Bảo nhi của hắn một cái.

Lưu Thiên Tứ uống thuốc khóc nửa ngày, cuối cùng trong khẽ lay động của Úy Thiên đã ngủ. Hắn vừa thiếp đi Bạch Tang Vận liền nhỏ giọng nói: "Mang Dụ Đầu tiến cung đi, nó ở trong cung chúng ta mới có thể yên tâm."

Úy Thiên trả lời: "Dụ Đầu vừa khóc đến toát mồ hôi, chờ mồ hôi hắn khô con ôm hắn ra."

"Được."

Kế tiếp là chuyện chuẩn bị hồi cung. Bên ngoài gió thật to, kinh thành năm nay mùa đông cũng lạnh hơn trước. Suy nghĩ đến thân thể của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương trước bồi hắn hồi cung. Lưu Vận Tranh cũng về theo, trong ngự thư phòng còn chờ một đám đại thần. Sau đó Úy Thiên lại khuyên Lam Vận Vanh đi, cuối năm, Vận phường sẽ có rất nhiều việc bận, mang Dụ Đầu tiến cung một mình hắn là được.

Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Thao lưu lại, Bạch Hãn Triệt là chung quy không yên lòng, muốn theo; Lưu Thao là muốn xác định bệnh tình của tiểu hoàng thúc có nghiêm trọng hay không, như vậy hắn mới dễ nói với Bảo nhi chuyện tiểu hoàng thúc sinh bệnh. Kết quả sau khi mồ hôi Lưu Thiên Tứ khô bụng lại đau, thuốc thái y kê có hiệu quả. Chờ bụng Lưu Thiên Tứ cuối cùng dễ chịu một chút, cũng đã qua giờ ăn cơm trưa. Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Thao liền đơn giản lưu lại ăn cơm trưa, sau đó khi Lưu Thiên Tứ lại ngủ, cùng Úy Thiên dẫn hắn tiến cung.

Phiên ngoại tứ – Mẫu tử liên tâm (Hạ)

Buổi trưa không chờ được ca ca về, gió bên ngoài lại rất lớn, Úy Bảo Nhi nhận được ý chỉ của hoàng gia gia không được xuất môn, để tránh khỏi bị gió, bé liền một mình ăn cơm trong Đông cung. Bất quá Úy Bảo Nhi lại không có khẩu vị gì, cổ họng của bé rất không thoải mái, ban đầu giống như ngậm hạt cát, sau đó thì càng ngày càng đau, lúc ăn cơm thậm chí nuốt không nổi nữa, nuốt một cái cổ họng cũng rất đau. Tùy tiện ăn mấy miếng bé bảo Tiểu Đậu Tử thu thiện xuống.

"Chủ tử, ngài có phải không thoải mái hay không? Ngài cũng đừng giấu giếm nô tài, nô tài đi gọi thái y cho ngài."

"Đừng đi."

Úy Bảo Nhi nhịn đau đớn nơi cổ họng trầm giọng nói: "Bên ngoài gió lớn, ngươi đi tìm thái y, hoàng gia gia sẽ biết ngay, ta không muốn hoàng gia gia bị gió thổi. Ngươi đi lấy cho ta kẹo bạc hà đi, cổ họng của ta hơi khô."

Tiểu Đậu Tử lập tức chạy chậm ra ngoài, Úy Bảo Nhi xoa xoa cổ, sao cổ họng lại đau chứ? Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua không có ca ca, bé cả đêm ngủ không được ngon giấc sao?

"Chủ tử, kẹo bạc hà."

Cầm lấy kẹo bạc hà ngậm vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Bảo Nhi nghiêm túc nói: "Không được nói với người khác, nếu không ta không để ý tới ngươi."

"Nô tài..." Tiểu Đậu Tử thật khó xử.

"Ta không để ý tới ngươi."

"Dạ, nô tài ai cũng không nói."

Sau đó, Úy Bảo Nhi cười, Tiểu Đậu Tử nhất thời sững ở đó.

Ngậm kẹo bạc hà cổ họng thoải mái hơn một chút, Úy Bảo Nhi súc miệng liền lên giường ngủ trưa. Tiểu Đậu Tử không yên lòng, sau khi buông màn hắn một bước cũng không dám rời đi mà canh giữ bên giường. Trông hơn nửa ngày, bên trong giường không có động tĩnh, hắn mới phun ra một hơi, vừa rồi thực sự là hù chết hắn. Nhưng tay lau mồ hôi của hắn còn chưa có buông, bên tai đã truyền đến tiếng ho khan kịch liệt. Tiểu Đậu Tử một phen giật màn ra, liền thấy chủ tử che miệng ho mạnh, trên người hắn trong nháy mắt tuôn ra mồ hôi lạnh.

"Mau đi gọi thái y! Vương gia bị bệnh!"

"Đừng gọi, khụ khụ khụ..."

Úy Bảo Nhi không ngăn cản được Tiểu Đậu Tử, bé ho đến nói không ra lời.

.........

Lưu Thao mới từ trong phòng hồng đi ra trước mặt liền thấy được Tiểu Đậu Tử vẻ mặt hoang mang. Thân hình của hắn đột nhiên vụt qua, người đã đến trước mặt Tiểu Đậu Tử.

"Thái tử điện hạ, ngài mau trở về, chủ tử hắn bị bệnh!"

Lời của Tiểu Đậu Tử còn chưa dứt, Lưu Thao cũng đã ở thật xa.

Đông cung lúc này đã rơi vào khẩn trương, khi một bóng dáng màu vàng sáng từ đại môn mở rộng của Đông cung vọt vào, đám cung nhân lập tức toàn bộ quỳ trên mặt đất.

"Thỉnh thái tử điện hạ thứ tội..."

Rèm cửa hạ xuống, đâu còn có bóng dáng của thái tử điện hạ.

"Khụ khụ khụ..." Người đang ho đến thở hổn hển khi sau bình phong xuất hiện thân ảnh màu vàng nhất thời nở nụ cười, "Ca khụ khụ..."

"Sao lại như thế!" Trên thân người tiến vào mang lệ khí nồng đậm, sắp đi đến bên giường hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Thái y nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm thái tử điện hạ, Bảo vương gia tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, mấy ngày nay trời quá khô, có nhiệt, chạy đến cổ họng mới làm cho ho. Thần liền đi kê thuốc, uống thuốc mấy ngày, uống nhiều nước, chưa đến mười ngày Bảo vương gia sẽ không sao. Trong phòng khô, thái tử điện hạ không ngại sai người bày mấy chậu nước trong phòng, mới có lợi với cổ họng của vương gia."

"Ca, ca..." Úy Bảo Nhi nhịn ho gọi, ca ca vì sao không đến ôm bé?

"Ngươi đi kê thuốc." Lạnh lùng nói một câu với thái y, thanh âm Lưu Thao chuyển thành ôn nhu mấy phần: "Ta mới từ bên ngoài trở về, trên người lạnh, chờ ta đổi thân quần áo." Lập tức có nô tài đi lên thay y phục cho hắn.

"Khụ ừ..." Không muốn ca ca lo lắng, Úy Bảo Nhi nhịn ho, hai hàng lông mày mỹ lệ của Lưu Thao nhíu chặt.

"Bày hai chậu nước trong phòng."

Lập tức có người chạy ra đi bê chậu nước.

"Làm viên thuốc nhuận hầu, trong phòng phun ít nước."

"Dạ, thái tử điện hạ."

"Phân phó ngự thiện phòng, bữa tối phải thanh đạm ngon miệng."

"Dạ."

Lưu Thao rất nhanh phân phó mấy câu, vừa lúc hắn cũng đổi xong quần áo, hắn bước đến bên giường ngồi xuống, Úy Bảo Nhi thuận thế nhào vào trong ngực hắn.

"Ca..."

"Đừng nói."

Khẽ xoa cổ Úy Bảo Nhi, sắc mặt Lưu Thao rất không tốt. Úy Bảo Nhi sờ sờ mặt ca ca, trên khuôn mặt mang theo nụ cười bảo ca ca đừng lo lắng.

"Khó chịu sao?"

Lắc đầu.

Lưu Thao lại sờ sờ trán Úy Bảo Nhi, may mắn, không có phát sốt.

"Mấy ngày nay trời khô, các ngươi đều chú ý một chút, phải thường xuyên nhắc nhở vương gia uống nước, trong phòng cũng phải duy trì ẩm ướt."

"Dạ, chúng nô tài nhớ kỹ."

"Đều đi xuống đi, thuốc sắc xong rồi lập tức bưng qua đây."

"Dạ."

Sau khi tất cả đám cung nhân lui ra, Úy Bảo Nhi nắm chặt tay Lưu Thao, đầu cọ cọ trong ngực hắn.

"Vừa rồi thái y nói ngươi tối hôm qua ngủ không ngon, xảy ra chuyện gì? Đừng nói, viết trên tay ta." Lưu Thao mở bàn tay ra, không định nói cho Bảo nhi phụ thân bé cũng bị bệnh.

Úy Bảo viết xuống từng nét trên tay thái tử ca ca: Không có ca ca, ta không ngủ được, ta nhớ ca ca.

Con ngươi Lưu Thao trầm xuống.

"Ta không phải nói hôm nay sẽ trở lại? Sau này không được như vậy."

Khóe môi nhịn không được giương lên.

Bảo nhi lắc lắc đầu, ôm chặt Lưu Thao, cúi đầu nói: "Thấy... trống rỗng, khụ khụ khụ..."

Cầm lấy nước trà cho Bảo nhi uống hai ngụm, Lưu Thao mở miệng: "Ta bảo người làm cho ngươi một cái gối ôm giống như ta, lúc ta không có ở đây ngươi liền ôm nó ngủ. Không được không ngủ, ngươi bị bệnh ta sẽ mất hứng."

Úy Bảo Nhi cười gật gật đầu, sau đó ngáp một cái, mở miệng vô thanh nói: "Ngủ ngủ."

"Chờ uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Nghĩ tới cái gì, Úy Bảo Nhi kéo tay Lưu Thao qua viết xuống: Lạnh, không được nói cho hoàng gia gia, hoàng bá, cha cùng phụ thân.

"Được."

Úy Bảo Nhi cười thật sâu, Lưu Thao nhịn không được hôn khóe miệng bé.

Thỏa mãn làm tổ trong lòng ca ca, cơn ho của Úy Bảo Nhi cũng dịu một chút. Hâm mộ trong lòng Lưu Thao vừa rồi sinh ra ở chỗ tiểu hoàng thúc khi Úy Bảo Nhi chui vào rúc vào trong ngực hắn không còn sót lại chút gì. Ôm thân thể nho nhỏ của Bảo nhi, Lưu Thao khẽ hôn lên mặt bé, Bảo nhi của hắn, còn mấy năm nữa mới có thể trưởng thành.

"Thái tử điện hạ, thuốc tới."

"Tiến vào."

Vươn tay, từ trong tay Tiểu Đậu Tử nhận lấy chén thuốc, Lưu Thao thấy được vẻ kháng cự trên khuôn mặt của Úy Bảo Nhi.

"Ca ca..." Úy Bảo Nhi bụm miệng, lắc đầu, đắng.

Lưu Thao liếc mắt nhìn Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử giật mình một cái cúi đầu rất nhanh lui ra ngoài, cũng đóng cửa lại. Lưu Thao không nói lời nào, chỉ chậm rãi thổi thuốc. Úy Bảo Nhi chỉ ngửi thấy mùi thuốc cũng đã muốn ói ra, trong ánh mắt bé mang theo ánh nước, bé không muốn uống thuốc.

"Ưm..." Che kín miệng, Úy Bảo Nhi vùi đầu xuống.

Nhìn bộ dáng bé, trong mắt Lưu Thao lướt qua thâm trầm, môi nhấm chút nước thuốc, đã không nóng nữa. Hắn một ngụm uống hết nước thuốc trong bát, đặt bát không trên bàn con bên giường, hắn nâng đầu Úy Bảo Nhi lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương kéo tay Úy Bảo Nhi xuống, ngón tay cạy mở khớp hàm bé, cúi đầu.

"Ưm...?" Úy Bảo Nhi ngây dại, ca ca... Ưm ưm! Đắng! Thật là đắng!

Thân thể nho nhỏ bị vững vàng khóa trong lòng Lưu Thao, Úy Bảo Nhi căn bản tránh không thoát, nước thuốc đắng chết người bị người kia mạnh mẽ rót vào trong bụng bé.

Sau khi giọt nước thuốc cuối cùng tiến vào trong miệng Úy Bảo Nhi, Lưu Thao cũng không có rời đi mà ôm chặt Úy Bảo Nhi làm sâu thêm quấn lấy giữa môi lưỡi với bé.

"Ưm..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Bảo Nhi bởi vì đắng mà nhăn lại dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc và một tia mừng rỡ nhàn nhạt, nước thuốc lưu lại trong miệng tựa hồ không còn đắng như thế nữa, bé ngoan ngoãn, yên tĩnh nằm trong lòng ca ca, ngẩng đầu để cho ca ca nếm cái miệng nhỏ nhắn của bé.

Không biết qua bao lâu, khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Bảo Nhi cũng đỏ rực, Lưu Thao mới buông bé ra. Yếu ớt rúc vào trong ngực ca ca, Úy Bảo Nhi thở dốc từng hơi. Bé còn nhỏ cũng không có quá nhiều động tình, chỉ là bởi vì bị hôn quá lâu mà hô hấp không thông.

Hơi thở của Lưu Thao hỗn loạn hơn so với ngày thường một chút, cằm hắn để ở đỉnh đầu Úy Bảo Nhi, khàn khàn mở miệng: "Bảo nhi, mấy ngày nay ta cũng đắng với ngươi."

"Hở?" Người hô hấp còn chưa có thông phát ra thanh âm dị thường non nớt.

"Trước khi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ giống như vừa rồi cho ngươi uống thuốc, cùng đắng với Bảo nhi. Chịu không?" Không thể không chịu.

"Ưm..." Úy Bảo Nhi hơi thanh tỉnh ngẩng đầu, trên khuôn mặt rõ ràng yêu thương, "Ca ca lại không có bệnh, thuốc rất đắng."

"Ta không sợ đắng, Bảo nhi không chịu sao?" Thanh âm Lưu Thao thấp mấy phần.

Úy Bảo Nhi lộ ra nụ cười thật tươi: "Chịu! Khụ khụ khụ... Ca ca đút, hình như, không đắng nữa." Vừa mới nói xong, miệng bé lại bị người ngậm lấy. Không đẩy ca ca ra, cũng không kỳ quái vì sao không uống thuốc ca ca còn muốn "đút" bé, Úy Bảo Nhi há miệng, để cho đầu lưỡi ca ca liếm răng nhỏ của bé.

.........

Trong phòng hồng, Lưu Thiên Tứ sốt đã lui mà họng vẫn còn đang đau, vừa khóc vừa dũng cảm mà kiên cường uống hết thuốc đắng đắng. Hắn vừa uống xong, Úy Thiên liền nhanh chóng cầm bát nhét vào miệng hắn một miếng mứt hoa quả.

"A... Đắng đắng..." Lưu Thiên Tứ muốn ói ra.

Úy Thiên lập tức ngậm lấy miệng hắn, một tay xoa bụng hắn, một tay khẽ vuốt sau lưng hắn. Lưu Thiên Tứ muốn nôn dưới sự trấn an Úy Thiên sắc mặt trắng bệch dần dần có huyết sắc, cũng không khóc nữa. Mãi đến khi trong miệng Lưu Thiên Tứ chỉ còn vị ngọt của mứt hoa quả, Úy Thiên mới tách khỏi.

"Thiên Thiên, ôm." Lưu Thiên Tứ không muốn hắn đi.

"Thiên Thiên ôm ngươi đây." Úy Thiên khẽ hôn ánh mắt của hắn, "Dụ Đầu thật dũng cảm, một hơi liền uống hết thuốc."

"Ha ha... Thiên Thiên, ôm."

"Thiên Thiên ôm Dụ Đầu đây."

"Dụ Đầu, ngoan, ngoan nhất."

"Ừ. Dụ Đầu cũng không sợ uống thuốc, ngoan nhất, nghe lời nhất, cũng dũng cảm nhất."

"Ha ha ha..."

Ngẩng đầu lên, Lưu Thiên Tứ chu miệng: "Ăn Dụ Đầu."

Úy Thiên vui vẻ tuân mệnh.

Đợi dỗ Lưu Thiên Tứ ngủ, trên mặt Úy Thiên mới lộ ra lo lắng và đau lòng. Đã ba ngày, cổ họng của Lưu Thiên Tứ vẫn đang đau, mặc dù không còn đau đớn như trước, nhưng khỏi thật sự là quá chậm.

"Chủ tử, thái tử điện hạ tới."

Úy Thiên đắp kín chăn cho Lưu Thiên Tứ rồi xuống giường. Người tiến vào liếc mắt nhìn người đang ngủ trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu hoàng thúc thế nào?"

"Vừa mới uống thuốc. Thái y nói còn phải một đợt nữa mới có thể hoàn toàn khỏi. Hắn bình thường thích ăn quýt, quýt vốn là vật nóng." Nói đến đây, trong lòng Úy Thiên tự trách, là y không chiếu cố tốt Dụ Đầu.

Lưu Thao nhìn ra, nói: "Thời gian này trời quá khô, Bảo nhi cũng không thoải mái."

Úy Thiên cả kinh: "Bảo nhi có chuyện gì?"

"Cũng là đau cổ họng, bất quá không có nặng như tiểu hoàng thúc, mấy ngày nay uống thuốc đã khá hơn. Ta qua đây chính là nói với ngươi một tiếng, chuyện này ta không nói cho hoàng gia gia bọn họ, miễn cho bọn họ lo lắng. Bên ngoài quá lạnh, ta cũng không nói cho Bảo nhi tiểu hoàng thúc bị bệnh."

Úy Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không nói cho nó thì tốt, nếu không nó nhất định sẽ đến xem phụ thân nó. Bảo nhi ta liền giao cho thái tử điện hạ, Dụ Đầu ở đây ta không thể phân tâm." Mặc dù lời này bây giờ nói ra quá mức khác người, nhưng Úy Thiên vẫn là mang thâm ý nói.

Lưu Thao thản nhiên nói: "Bảo nhi vốn là ta nên chiếu cố, tiểu hoàng thúc sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi không cần phải lo lắng Bảo nhi."

Đối với câu nói hoàn toàn rõ ràng này, phản ứng của Úy Thiên chỉ là gật gật đầu. Bảo nhi sinh ra đến giờ đã chín năm, chín năm ấy bé phần lớn thời gian đều ở chỗ Lưu Thao, hắn cũng ý thức được sau này giữa Bảo nhi và Lưu Thao sẽ ra sao. Đối với Lưu Thao, Úy Thiên là có một chút áy náy, bất quá hắn nguyện ý giao Bảo nhi cho Lưu Thao hoàn toàn là bởi vì thật tâm của Lưu Thao đối với Bảo nhi, cũng không phải là dùng Bảo nhi đến trao đổi.

"Thiên Thiên..." Người trên giường lại phát ra tiếng nói mớ, Úy Thiên bước nhanh tới bên giường lên giường, cũng không quản Lưu Thao có còn đó hay không.

"Thiên Thiên... Đắng..."

"Dụ Đầu ngoan, Thiên Thiên bồi Dụ Đầu."

Không lại quấy rầy hai người kia, Lưu Thao rời đi. Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thổi bay áo khoác hắn, Lưu Thao quấn lại, bước nhanh rời đi, Đông cung còn có một người đang chờ hắn trở lại.

Sau khi Lưu Thao đi, Úy Thiên hôn hôn miệng Lưu Thiên Tứ, cầm tay hắn lẩm bẩm: "Bảo nhi thế nhưng cũng đau cổ họng... Đây là 'mẫu tử liên tâm' sao... Dụ Đầu, vì Bảo nhi ngươi sau này cũng không thể sinh bệnh, ngươi không thoải mái Bảo nhi cũng sẽ không thoải mái."

Hắn phải càng dụng tâm chiếu cố Dụ Đầu của hắn, như vậy mới có thể bảo vệ được Bảo nhi của hắn.

"Thiên Thiên... Đắng đắng..."

"Thiên Thiên bồi Dụ Đầu cùng đắng."

Yên tâm giao nhi tử cho Lưu Thao, Úy Thiên toàn tâm toàn ý làm bạn chiếu cố Lưu Thiên Tứ. Tính toán chờ cả hai "mẫu" tử bọn họ đều khỏe mới để cho bọn họ gặp mặt, nếu Tiểu Dụ Đầu biết Bảo nhi bị bệnh nhất định sẽ muốn đi xem Bảo nhi.

.........

"Phụ thân!"

"Bảo bảo!"

Hai phụ tử hơn mười ngày không thấy mặt vừa thấy đã ôm nhau.

"Phụ thân, bên ngoài lạnh lẽo, hôm nay không thể chơi trốn trốn, chúng ta ở trong phòng chơi đá cầu có được không?"

"Được!"

"Phụ thân đá trước."

"Bảo bảo."

Cầm lấy quả cầu nhét thẳng vào trong tay bảo bảo, Lưu Thiên Tứ cười hớn hở lui qua một bên. Úy Bảo Nhi cũng không chối từ, sau khi đứng yên cười thật sâu với phụ thân, tung quả cầu. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền vang lên tiếng cười thích thú và tiếng vỗ tay của Lưu Thiên Tứ. Lại một lát sau, chính là tiếng khen ngợi của Úy Bảo Nhi.

Trong phòng, Úy Thiên cùng Lưu Thao đều ở đây, hai người yên tĩnh ngồi ở một bên nhìn Lưu Thiên Tứ và Úy Bảo Nhi đá cầu. Lưu Thiên Tứ không đá tốt như nhi tử, nhưng chỉ cần có thể đá được cái nào, hắn liền phá lệ cao hứng, Úy Bảo Nhi cũng ra sức vỗ tay khen ngợi phụ thân.

"Úy Thiên, tiểu hoàng thúc không thoải mái, Bảo nhi cũng sẽ không thoải mái; Bảo nhi không thoải mái, tiểu hoàng thúc cũng sẽ khó chịu theo. Sau này ta ngươi đều phải chú ý."

"Ta biết. Dụ Đầu bị bệnh chừng mười ngày, Bảo nhi cũng kéo chừng mười ngày. Hơn nữa chừng mười ngày này bên cha cũng không có tinh thần chút nào. Phụ hoàng cùng phụ vương đều đã qua đây nói."

"Bảo nhi nói hắn đêm nay muốn ngủ cùng tiểu hoàng thúc, các ngươi ở lại trong cung đi, ta không muốn hắn xuất cung."

Úy Thiên quay đầu nhìn về phía Lưu Thao, hắn nhìn thấy người chiếu trong mắt Lưu Thao là Bảo nhi, sau đó hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn Lưu Thiên Tứ với nhi tử đá cầu.

"Ngươi, có lấy phi sao?"

Lưu Thao lạnh lùng trả lời: "Ngươi liệu có nạp thiếp?"

"Ta thu lại lời vừa rồi." Úy Thiên tự mình rót đầy trà cho Lưu Thao, hai tay đưa tới, Lưu Thao nhận lấy, xem như là tha thứ cho sự vô lễ của hắn. Băn khoăn trong lòng Úy Thiên theo vẻ không vui của Lưu Thao mà toàn bộ tiêu trừ.

Sau khi đối phương uống xong, Úy Thiên nhỏ giọng nói: "Sáng nay lúc Dụ Đầu rời giường nói với ta, muốn ta không được nói cho Bảo nhi hắn bị bệnh, hắn nói Bảo nhi sẽ khổ sở." Nghĩ đến bộ dáng của Dụ Đầu lúc nói chuyện, Úy Thiên nhàn nhạt cười.

Lưu Thao nói: "Bọn họ là phụ tử, không, bọn họ là mẫu tử, tính tình giống nhau."

"Bảo bảo, ha ha ha..."

"Phụ thân, ha ha..."

"Bảo bảo, ngủ ngủ."

"Bảo nhi buổi tối muốn ngủ ngủ với phụ thân."

"Bảo bảo nhớ, phụ thân nhớ."

"Bảo bảo cũng nhớ phụ thân."

Hai phụ tử ôm nhau đều bởi vì che giấu đối phương một chuyện mà mắt lộ ra áy náy. Úy Thiên và Lưu Thao liếc mắt nhìn lẫn nhau, hai người đồng thời đứng dậy, đi về phía người quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro