Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ven bờ sông Thủ đô nơi dòng nước rộng hiền hòa chảy.

Clerivan đứng trên bục cao, vẻ mặt vui vẻ nhìn xuống các quý tộc đang tụ tập tại phòng tiệc.

Bây giờ, khi chuẩn bị tiệc, không cần phải lo lắng nếu khách mời không đến sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi nói đến bữa tiệc của Thương đoàn Pellet, hầu hết mọi người đều cố gắng tham dự bất chấp lịch trình.

Như vậy, ảnh hưởng của cái tên Clerivan Pellet trong xã hội quý tộc là rất lớn.

Clerivan Pellet, đứa con ngoài giá thú của Romassie Dillard nổi tiếng, người phải ẩn náu trong bóng tối, giờ đã không còn như trước.

Anh ta chỉ là Clerivan Pellet của Thương đoàn Pellet và đứng trên các quý tộc của Đế chế Lambre.

"Và tất cả những điều này là nhờ có quý cô Florentia."

Anh thậm chí còn không muốn tưởng tượng.

Cuộc sống sẽ ra sao nếu tôi không gặp được ánh sáng của quý cô Florentia Lombardy?

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến anh choáng váng.

Ánh mắt của Clerivan cuối cùng cũng nhìn vào Florentia, cách đó một chút.

Clerivan âm thầm lắc đầu.

Sau đó cô ấy chào Clerivan với khuôn mặt xinh đẹp và nở nụ cười.

Và nháy mắt chỉ vào lối vào phòng tiệc.

Khi nhanh chóng nhìn sang bên đó, anh thấy Lulak và Romassie Dillard vừa đến phòng tiệc.

Mặc dù có vẻ như đang thưởng thức bữa tiệc một cách nhàn nhã nhưng Florentia đã hoàn toàn nhận thức được chuyển động của tất cả các nhân vật quan trọng.

Clerivan hơi giơ tay lên trên ngực ý bảo cô để việc đó cho anh và vội vã đến chỗ Lulak.

"Ngài đây rồi, thưa Gia chủ."

"À, Clerivan. Hôm nay là một bữa tiệc rất lớn. Không có gì lãng phí khi dùng từ Pellet."

Lulak cười, thực sự hài lòng.

"Ta rất tự hào."

Sau đó Clerivan nhìn Romassie bên cạnh Lulak.

"Đã lâu không gặp, người đứng đầu Lombardy's Top."

Đó là một lời chào bình thường và hoàn toàn lịch sự đối với người không được gọi là cha đó.

Clerivan không còn đau khổ khi nhìn thấy Romassie Dillard nữa.

Đây cũng là sự thay đổi sau khi gặp Florentia.

"Đây là bữa tiệc do tiểu thư Florentia chuẩn bị, tôi không thể bỏ lỡ được."

Romassie Dillard nói vậy và nhìn Clerivan.

Anh ta đã suy đoán rằng bữa tiệc này không phải là bữa tiệc duy nhất Florentia chuẩn bị.

Romassie Dillard là một trong số ít người biết chủ sở hữu thực sự của Pellet Corporation là ai.

"Gần đây cậu đã chăm sóc Tia của chúng tôi phải không?"

Lulak không hề ghét điều đó mà nhìn Romassie và nói.

"Haha, phải không?"

Romassie gai góc trả lời nhanh chóng.

"Cô ấy là một người tuyệt vời đúng chứ? Cô ấy vẫn còn trẻ nhưng cô ấy tài năng như bao người khác. Giống như tôi đang nhìn Lãnh chúa khi còn trẻ vậy".

"Hửm? Là thế sao?"

Lulak mở to mắt và nhanh chóng cười lớn.

"Đúng vậy, Tia trông hơi giống tôi! Đúng vậy...haha!"

Tuy nhiên, có một cảm giác đọng lại đằng sau nụ cười rạng rỡ.

Lulak gật đầu một lúc và nghĩ về điều gì đó trước khi vỗ nhẹ vào vai Clerivan.

"Tôi sẽ không giữ chân người bận rộn nữa. Vậy gặp lại sau."

"Vâng, thưa Gia chủ."

Clerivan chào Lulak một cách lịch sự khi anh bước vào phòng tiệc.

Sau đó, khi lần lượt chào đón những người đến phòng tiệc, Clerivan vẫn để mắt đến Lulak.

Và cuối cùng, anh ấy đã nhìn thấy Lulak được chào đón bởi một gia đình khác đến muộn.

Xác nhận xong, Clerivan bước về phía bục của phòng tiệc.

"Ngài Clerivan."

Gallahan và Avinox Luman, những người đang nói chuyện gần đó nhìn Clerivan.

Cả hai đều có vẻ lo lắng.

"Chúng ta đã sẵn sàng rồi. Ngài sẽ ổn chứ?"

Gallahan buộc mình phải mỉm cười trước câu hỏi của Clerivan.

Avinox cũng hít một hơi thật sâu và gật đầu.

Clerivan vỗ nhẹ vào vai cả hai giống như Lulak đã làm và đứng lên trên bục.

Đó là tất cả.

Nhưng, tiếng trò chuyện của những người trong phòng tiệc đã ngừng lại và tiếng nhạc cũng dừng lại.

Khuôn mặt của Clerivan, khi mọi người nhìn lên, nở một nụ cười tự tin thái quá.

"Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến mọi người vì đã bỏ thời gian quý báu tới dự bữa tiệc này."

Clerivan nói, chậm rãi quan sát đám đông.

"Bây giờ hãy bắt đầu bữa tiệc một cách nghiêm túc nào."

"Còn gì nữa không?"

Mọi người xôn xao xung quanh, quay lại nhìn nhau.

Clerivan nhìn đám đông một lúc như thể thích thú với phản ứng như vậy, rồi mỉm cười và chỉ về phía dòng sông.

Đúng lúc đó, một con tàu lớn đang dần xuất hiện.

"Tôi sẽ đưa mọi người lên tàu."

Quý tộc giờ chỉ là một mớ hỗn độn.

Đó là sự phấn khích và tò mò.

Khi con tàu lộng lẫy đã neo đậu an toàn ở bến tàu bên sông.

Có rất nhiều người lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một con tàu.

Tuy lúc đầu họ hơi sợ hãi nhưng lại hào hứng như trẻ con.

Khi từng người một lên tàu, âm nhạc bắt đầu vang lên trên tàu.

Không giống như âm nhạc trôi chảy trước đó, bài hát nhanh là sự diễn giải lại các bài hát dân gian của phương Đông.

Rượu được phục vụ cũng thay đổi.

Rượu vang đỏ được phục vụ trên mặt đất, nhưng rượu sâm panh và rượu vang trắng khô lại được phục vụ trên tay những người trên tàu.

Đó là để phù hợp với không khí.

"Đây là gì?"

"Đó là món ăn được nấu bằng cách chế biến hải sản, một đặc sản của miền Đông, trong nước sốt cam quýt."

Đôi mắt của những người cẩn thận nếm thử món ăn đều mở to trước sự giới thiệu của nhân viên.

"Thơm ngon!"

"Hương vị đầu tiên tôi từng nếm!"

Lúc đó có một vị quý tộc lên tiếng.

"Đây là món ăn phương Đông!"

"Phương đông...?"

"Tôi đã đến miền Đông vài lần khi còn trẻ và tôi nghĩ mình đã từng nếm thử nó trước đây. Tên của nó... Cantate."

Đó là một người đàn ông trung niên ấn tượng với bộ ria mép mọc rất đẹp.

"Aa, đồ ăn phương Đông ngon quá! Tôi không thể quên được mùi vị nên tôi thường nhớ đến nó. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nếm lại nó trong bữa tiệc của Pellet Corporation! Hahaha!"

Sau đó, các quý tộc bắt đầu nếm thử món ăn một cách quyết liệt hơn.

Thức ăn khác với những bữa tiệc thông thường, nơi mọi người chỉ ăn đủ để không bị đói.

Tôi cũng nếm thử từng món ăn trộn lẫn giữa những người như vậy.

Đó là một món hải sản có vị chua, ngọt và cay rất ấn tượng, không giống như những món ăn nhạt nhẽo của Đế chế nói chung.

Rồi một cơn gió sông mát lạnh thổi qua.

Một cô gái bên cạnh cũng đang ăn từng món một nói như đang mơ.

"Ước gì tôi có thể đi về phía Đông."

Tôi nhìn xung quanh.

Không chỉ có cô ấy mà dường như có rất nhiều người cũng có suy nghĩ giống nhau.

Và như chờ bầu không khí đó chín muồi, Clerivan bước lên bục diễn thuyết trên tàu.

Lần này, cha tôi và Avinox ở cùng nhau.

"Lãnh chúa Gallahan Lombardy?"

"Ai ở bên cạnh ngài?"

"Người thanh niên đó không phải là đại diện của Lãnh chúa Luman ở phía Đông sao?"

Mọi người nhìn lên bục với ánh mắt tò mò.

"Mọi người có thích bữa tiệc do Thương đoàn Pellet của chúng tôi đã chuẩn bị đặc biệt không?"

Khi được Clerivan hỏi, mọi người cười và nâng ly trên tay.

"Một số người có thể nhận thấy đầu tiên, nhưng thứ đang được phục vụ là đồ ăn phương Đông. Đó là một món ăn rất đặc biệt mà không thể tìm thấy ở Thủ đô hay bất kỳ nơi nào khác trong Đế quốc."

Đặc biệt.

Những lời nói lấp lánh đôi mắt của giới quý tộc.

Clerivan tiếp tục sau một lúc im lặng, có lẽ để bình tĩnh lại.

"Với sự giúp đỡ của Lãnh chúa Avinox Luman trẻ tuổi, tôi đã biết đến những món ăn và văn hóa tuyệt vời của phương Đông và nghĩ rằng tôi muốn chia sẻ nó với nhiều người hơn. Và câu trả lời đã được tìm thấy ở điền trang Chesire."

Clerivan, cha tôi và Avinox chào nhau một cách lịch sự ở nơi công cộng.

Điều đó nhằm thể hiện rằng họ là đối tác và là người có liên quan trong hoạt động kinh doanh này.

"Một tuần sau, cảng Chesire sẽ mở cửa. Nó mở đường thủy từ nội địa ra phía Đông. Và ngay từ Chesire, 'Chuyến tham quan bằng du thuyền phía Đông' của Thương đoàn Pellet của chúng tôi sẽ bắt đầu."

Ngay khi Clerivan kết thúc bài phát biểu của mình, hai nhân viên của Pellet Corporation đã bước lên bục với những khung hình lớn.

Đó là hình ảnh một con tàu lớn với tầm nhìn toàn cảnh.

"Một chiếc phà khổng lồ, cao cấp, lớn gấp mười lần con tàu đang đi, sẽ đưa bạn về phía Đông một cách an toàn và thoải mái."

Một chuyến đi thoải mái về phía Đông!

Ngoài ra, đó là chuyến phà tuyệt vời nhất mà họ từng đi.

Tôi có thể thấy sự phấn khích của các quý tộc đang mở to mắt và thì thầm với người bên cạnh.

"Chỉ có một lý do duy nhất cho bữa tiệc hôm nay. Để chọn ra 15 cặp khách hàng cho chuyến hành trình lịch sử đầu tiên sau hai tuần. Tất nhiên, mọi chi phí đều thuộc trách nhiệm của Thương đoàn Pellet chúng tôi và đối với những người được chọn, bạn chỉ cần thư giãn và tận hưởng bữa tiệc bảy ngày hàng đêm và chuyến đi hai tuần đến phương Đông."

"Ồ!"

"Làm thế nào để được chọn!"

Một người đàn ông không nhịn được, lớn tiếng hỏi.

"Haha, cách này rất đơn giản. Trong bữa tiệc hôm nay, các nhân viên của Pellet Corporation với những chiếc hộp như thế này sẽ đi ngang qua bạn. Sau đó, bạn có thể viết tên mình lên tấm thiệp và bỏ vào. Lễ bốc thăm sẽ được tổ chức vào cuối bữa tiệc ".

Người ta nhìn thấy người ta đây đó đang cố gắng xác định danh tính các nhân viên.

"Chà, chúc bạn có thời gian vui vẻ với những món ăn phương Đông tuyệt vời và âm nhạc tuyệt vời."

Âm nhạc sôi động lại vang lên trên tàu khi Clerivan bước xuống từ bục phát biểu.

Kết quả của một bài thuyết trình thành công là hiển nhiên.

Mọi người đổ xô vào thùng kéo, bỏ lại thức ăn và rượu.

Tôi dựa vào lan can tàu và thong thả nhìn nó.

Một số thậm chí còn bị bắt gặp khi cố gắng viết tên mình hai lần và tỏ ra xấu hổ.

Sau đó, có một chút náo động ở cửa tàu.

"Dừng lại! Tôi phải xuống ngay bây giờ!"

Viese đang hét lên đe dọa các nhân viên của Thương đoàn Pellet.

Anh ấy chỉ đang cố gắng kiếm tiền bằng một chuyến du lịch phương Tây, nhưng Eastern Cruise Tour thì tốt hơn về mọi mặt.

Viese, chân đang bốc cháy, có lẽ đang cố chạy đến chỗ Hoàng hậu.

Nhưng nó không thể được.

"Nguy hiểm. Xin hãy dừng lại, ngài Lombardy! Con tàu đã khởi hành rồi!"

"Dừng lại! Sau đó quay tàu lại!"

Ngay khi Clerivan bắt đầu bài phát biểu của mình, con tàu đã rời bến cảng.

Đây là món quà đặc biệt mà tôi đã chuẩn bị cho Viese.

"Có lẽ sẽ mất hơn năm giờ."

Trong lúc chờ đợi, chúng ta hãy chơi gì đó.

Có lẽ trong thời gian đó, máu của anh sẽ cạn dần khi anh đếm số tiền mà Công ty Xây dựng Lombardy chưa nhận được và nguồn vốn cá nhân của anh đầu tư vào xây dựng phương Tây.

Clerivan, người đến cạnh tôi trước khi tôi kịp nhận ra, nói và nhìn Viese, Viese trở nên im lặng sau khi nhận được ánh mắt giận dữ từ ông tôi.

"Tùy chú đấy."

Tôi trả lời Viese bằng cách tặc lưỡi.

Sau đó, một cơn gió mạnh lại thổi và thổi tung tóc tôi.

Đó là một làn gió nhẹ nhàng và sảng khoái.

"Ồ, thật tuyệt."

Một đêm trên tàu với sự pha trộn giữa âm nhạc sôi động, thành công trong kinh doanh và nỗi hoảng sợ của Viese.

Tôi lại nhắm mắt lại, hít thở thật sâu làn gió sông.

Và tôi nâng ly sâm panh trên tay mà không nói một lời.

Chẳng mấy chốc có tiếng răng rắc, Clerivan đập mạnh ly của anh ấy vào ly của tôi.

Tôi mỉm cười nhấp một ngụm sâm panh lạnh.

"Ôi tuyệt vời!"

Thật là một đêm tuyệt đẹp.

Sáng hôm sau.

Perez đến dinh thự của Lombardy sớm.

Bây giờ, như thể việc Nhị Hoàng tử đến thăm đã quen, một người hầu bước ra dắt ngựa của Perez vào chuồng, và người quản gia của khu phụ chào đón.

"Còn Tia thì sao?"

"Tiểu thư của chúng tôi dậy rồi."

Perez nhướng mày trước câu trả lời của người quản gia.

Đêm qua, bữa tiệc trên tàu kết thúc rất muộn.

Đó là theo yêu cầu của các quý tộc không muốn xuống tàu.

Bữa tiệc của Thương đoàn Pellet vẫn chưa kết thúc và Tia không thể về nhà trước được.

Đặc biệt là xem xét bí mật của Tia mà chính Perez đã phát hiện ra.

Vì vậy, thật ngạc nhiên khi Tia đã dậy.

Anh đã chuẩn bị đợi vài giờ để cô thức dậy, nhưng giờ anh không cần phải làm vậy.

Knock! knock

Perez đang đau đầu khi gõ cửa.

Anh ấy nên bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những từ nào?

Tia sẽ phản ứng thế nào?

Không, có lẽ anh nên giả vờ như không biết bí mật của cô.

Cô ấy không muốn điều đó sao?

Những sự do dự đó tràn ngập trong đầu Perez.

Tuy nhiên.

"Chào, Perez."

Tia, mặc một chiếc váy đỏ, chào đón anh khi cô ngồi trên ghế sofa.

Trên bàn, anh thấy trà và bánh đã được chuẩn bị sẵn cho hai người.

Hộp bánh Caramel Avenue mà Perez quen thuộc cũng được đặt ở một bên.

Tia nói và mỉm cười với anh.

"Chào mừng. Tôi đang đợi cậu đây, Perez."

#h

Haa tới rồi mấy ní oi =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro