Chương 204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối cùng của cuộc thi săn bắn đã đến.

"Ồ, đây là áo giáp của ta à?"

Hoàng đế Jovanes hỏi, nâng tấm giáp ngực bằng vàng lấp lánh lên.

"Vâng, thưa bệ hạ. Thần đã đặc biệt chuẩn bị cho người một màu sắc nổi bật ".

"Haha. Với màu này, ai cũng có thể nhìn thấy ta, ngay cả khi ở giữa Khu rừng của Người điên!"

Jovanes bật cười khi vỗ vai tôi.

À, kể từ đó, nghiêm túc đấy.

Tôi lùi lại trong khi nói,

"Sự an toàn của Bệ hạ là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi."

Sẽ thật rắc rối nếu Jovanes bị thương trong cuộc thi săn bắn do tôi tổ chức.

"Hahaha! Tiểu thư đây nói rất hay!"

Hoàng đế lại một lần nữa phá lên cười.

"Ta cảm thấy như có một cái gai trong lòng vì đã lâu không được đến khu săn bắn. Hiện tại xem ra cũng là nhờ có ngươi mà ta mới có thể cười thành tiếng!"

Sau đó anh ta ra hiệu cho người hầu của mình giúp anh ta mặc áo giáp vào người.

Đúng như dự đoán, tấm giáp ngực tôi chuẩn bị trước đó vừa vặn hoàn hảo với cơ thể của Hoàng đế Jovanes.

"Oh, nó có vẻ rất vừa vặn. Các hiệp sĩ đã chuẩn bị xong chưa?"

Hoàng đế Jovanes hỏi Chỉ huy Hiệp sĩ Hoàng gia.

"Vâng, thưa bệ hạ. Tổng cộng có mười hiệp sĩ, bao gồm cả tôi, sẽ đi cùng người, thưa Bệ hạ. "

Hiệp sĩ hoàng gia, người thoạt nhìn có vẻ hung dữ, tiến lại gần chúng tôi.

Đó là vẻ ngoài khiến tôi nhớ đến Lãnh chúa Sussew.

Tôi nhìn nhanh bộ dạng đó rồi lẻn ra phía sau và hỏi Jovanes.

"Bệ hạ, nếu người không phiền, tôi có thể cùng người đi vào rừng được không?"

"Hửm? Bạn, Florentia?"

Hoàng đế mở to mắt, hỏi lại với vẻ mặt kinh ngạc.

"Đúng vậy ạ, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi, tôi muốn vào rừng ít nhất một lần, nhưng tôi chưa có cơ hội."

"Nhưng để một cô gái trẻ bước vào thì khá nguy hiểm."

Hoàng đế nói với vẻ mặt bối rối.

Tôi biết anh ấy sẽ nói như vậy, bằng những lời tôi đã chuẩn bị trước đó.

Tôi mỉm cười với Hoàng đế Jovanes và nói.

"Với Hoàng đế mạnh mẽ và các hiệp sĩ hoàng gia có năng lực bên cạnh, có nơi nào an toàn hơn trong Đế quốc?"

Đảm bảo.

Khóe miệng của hoàng đế cong lên, nụ cười của ông trở nên tươi không thể tả.

Vẻ mặt của người chỉ huy hiệp sĩ hoàng gia có khuôn mặt cứng đờ và lạnh lùng cũng hơi co giật.

"Ồhoho, đúng rồi! Được rồi, chúng ta cùng nhau đi vào rừng nhé!"

"Ồ! Cảm ơn người đã cho phép tôi làm như vậy, thưa bệ hạ!"

Tôi cúi đầu trước Hoàng đế Jovanes và gật đầu nhẹ với Chỉ huy Hiệp sĩ Hoàng gia.

"...Tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cô, Quý cô Lombardy."

Chỉ huy Hiệp sĩ nói với giọng trầm.

-

Tôi biết điều này sẽ xảy ra.

Khoảng một giờ đã trôi qua kể từ khi chúng tôi vào Rừng Người Điên.

Nhóm của hoàng đế và tôi đã gặp một người đàn ông.

Người đàn ông đó là Perez, một tay cầm kiếm.

Mặc dù có vẻ như con đường chúng tôi gặp nhau chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tôi không chắc chắn. Đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Tôi đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra nên tôi kiếm cớ đi theo hoàng đế.

Tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng bất cứ điều gì Perez đã chuẩn bị sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, khi kết thúc cuộc thi săn bắn.

"Bệ hạ, nơi này là..."

Perez đang định nói điều gì đó với Hoàng đế Jovanes thì bất ngờ nhìn thấy tôi trong đám đông và đột ngột ngừng nói.

Anh ấy có vẻ mặt như muốn hỏi tôi, 'Tia đang làm gì ở đây vậy?'.

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy với ánh mắt thể hiện rằng tôi chỉ ở đây để xem.

Tôi chỉ đến đây để tham quan thôi.

Nhưng Perez, mặt cứng đơ, không thể rời mắt khỏi tôi.

"Ồ, vậy ra Nhị hoàng tử cũng đang săn lùng quanh đây."

Cuối cùng, Jovanes lại là người đưa ra sự trùng hợp đầu tiên.

"...Vâng, thưa Bệ hạ, vì đây là nơi mà những con quái vật nguy hiểm thường xuất hiện. Tại sao người không để tôi đưa người đến một khu vực khác?"

Perez vừa nói vừa quay lại nhìn Hoàng đế và Chỉ huy các Hiệp sĩ.

"Ừm, vậy à? Nhưng ta tưởng chúng ta vẫn ở khá gần lối vào."

"Vâng, tôi sẽ đưa người đến nơi nào đó an toàn hơn."

Nghe Perez nói, hoàng đế quay lại nhìn người chỉ huy hiệp sĩ hoàng gia.

"Thần nghĩ điều đó sẽ tốt hơn. Nhị Hoàng tử biết nhiều hơn về những gì xảy ra trong rừng hơn so với chúng ta."

Cuối cùng, Hoàng đế và tôi lần lượt đi theo sau Perez với mười hiệp sĩ hoàng gia theo sau.

Có vẻ như chúng tôi đang đi đến một nơi nào đó an toàn hơn gần lối vào rừng nhưng Perez đã dẫn chúng tôi quay lại.

Ừm, có thể là thế này chăng?

Sau đó, đột nhiên, nó xảy ra.

"Kyakkk-!"

Một con quái vật với móng vuốt sắc nhọn đột nhiên xuất hiện và phát ra một tiếng hét kỳ lạ.

Và người mà nó lao tới cũng không ngờ lại chính là hoàng đế.

Các hiệp sĩ hoàng gia nhanh chóng lao về phía trước để bảo vệ hoàng đế.

Ping!

Tuy nhiên, mũi kiếm của Perez đã chạm tới nó trước.

Nhưng con quái vật không đến một mình.

Con quái vật tiếp theo ngay lập tức xuất hiện sau khi con đầu tiên ngã xuống.

Tuy nhiên, hướng đi của nó vào thời điểm này không phải là lý tưởng.

Nó đang tiếp cận từ điểm mù của các hiệp sĩ hoàng gia.

Hoàng đế Jovanes nhanh chóng lùi lại vì ngạc nhiên, nhưng có vẻ như con quái vật đã tấn công thành công ông.

"Kyakk!"

Sau đó, ngay trước mặt hắn, tiếng kêu thảm thiết của con quái vật đột nhiên vang lên.

Sau đó, khi móng vuốt dài của con quái vật cuối cùng cũng chạm tới tấm giáp ngực của hoàng đế.

Đột nhiên!

Một ánh sáng xanh đột nhiên lóe lên, xẻ đôi con quái vật và rơi xuống sàn.

"Hả, Hà...?"

Hoàng đế Jovanes chớp mắt, thở ra một hơi thở nhẹ nhõm đều đặn.

Sau đó, hoàng đế dùng cả hai tay lần mò tìm áo giáp của mình, lần theo dấu vết của chúng.

Có những vết móng vuốt dài in trên bộ áo giáp vàng.

"Thưa Bệ hạ! Ngài ổn chứ?!"

Ngay lập tức, các hiệp sĩ dựng trại để bảo vệ xung quanh và hét lên.

"Đ-Đó chỉ là vết xước trên áo giáp của ta thôi. Chuyện đó không có gì to tát đâu, đừng làm ầm ĩ lên!"

Ngay lúc này, hoàng đế vẫn giả vờ mạnh mẽ.

Mặc dù tôi vẫn có thể nhìn thấy tất cả các ngón tay của anh ấy đang run rẩy.

"Xin hãy mặc cái này thay thế."

Perez tra kiếm vào vỏ, đến bên cạnh, cởi đồ đang mặc và nói với hoàng đế.

"Một bộ giáp bị trầy xước nặng nề sẽ không thể trụ vững nếu bị tấn công lần nữa."

Ánh mắt của Hoàng đế Jovanes lúc đó lập tức chuyển sang cơ thể của Perez, trên người không có bất kỳ bộ áo giáp nào.

"Được rồi, ta nên làm điều đó."

Cuối cùng, bộ áo giáp màu đỏ mà Perez đang mặc thay vào đó, quấn quanh người hoàng đế.

Vào lúc đó, ánh mắt tôi gặp ánh mắt của Perez.

Đôi đồng tử đỏ của Perez dường như đâm sâu vào đồng tử của tôi.

"Hãy cẩn thận."

Perez nói với tôi.

Không trả lời, tôi nhìn chăm chú vào mặt Perez.

Chính anh ấy đã yêu cầu tôi đảm bảo rằng bộ giáp tôi chuẩn bị cho hoàng đế sẽ là màu vàng.

"Chúng ta hãy nhanh chóng quay trở lại."

Hoàng đế Jovanes nói, khiến không ai ngạc nhiên.

"Theo cách đó."

Perez tiến lên phía trước và lại dẫn đầu như đã nói.

Và không lâu sau, tôi nhận ra kế hoạch của Perez là gì.

"...Đại hoàng tử?"

Astana xuất hiện trước mặt chúng tôi, những người không ngừng di chuyển.

Anh ta cầm một thanh kiếm trong một tay, đi khập khiễng và phủ đầy máu quái vật từ đầu đến chân.

Astana đang mỉm cười.

Và rồi, anh ấy đột nhiên bắt đầu chạy về phía chúng tôi.

Chính xác hơn là với vị hoàng đế đang ở ngay cạnh tôi.

"Dừng lại!"

Người chỉ huy hét lên.

Các hiệp sĩ nhanh chóng chạy đến bảo vệ hoàng đế trong khi những người khác chạy ra ngăn chặn Astana.

"Làm ơn dừng lại!"

Nhưng Astana quá nhanh.

Như thể bị thứ gì đó chiếm hữu, Astana chạy ra ngoài, thoát khỏi các hiệp sĩ.

Đó là một lực lượng khủng khiếp.

"Ta sẽ giết chết ngươi!"

Astana, người phát ra một tiếng hét khủng khiếp, đã thu hẹp khoảng cách.

"Chết tiệt."

Người chỉ huy ở bên cạnh hoàng đế, bảo vệ ông ta, cuối cùng đã rút kiếm ra.

Đối với một hiệp sĩ hoàng gia, chĩa kiếm vào hoàng tử giống như phương sách cuối cùng của họ.

Chỉ huy của các hiệp sĩ hoàng gia nghiến răng trước khi chạm vào thanh kiếm của Astana.

Cleng!

Khi thanh kiếm được ném đi xa, tay Astana trở nên trống rỗng.

"Hoàng tử, xin hãy bình tĩnh lại!"

Bellesac, người đã bỏ thanh kiếm của mình trước mặt các hiệp sĩ hoàng gia và vội vàng chạy theo Astana, hét lên khi thở hổn hển.

Và đó là vào thời điểm đó.

"Chết đi!"

Astana hét lên tuyệt vọng, vung thứ gì đó.

Krrrk!

Một tiếng động chói tai vang lên rõ ràng trong tai tôi.

Nhưng sau đó không phải là tiếng hét của hoàng đế.

"Argh! Aaargh!"

Đó là Astana, người đang lăn lộn điên cuồng trên mặt đất như thể mất trí và phát ra một tiếng kêu đau đớn.

"Tay ta! Ack, đau quá! Tay ta!"

Tay phải của Astana đã biến mất.

Ngoài dòng máu đỏ không ngừng chảy ra, không có gì khác ở đó.

"A, Ahhh..."

Bàn tay đã bị chặt đứt nằm dưới chân một Bellesac cứng đờ cóng.

Vẫn đang nắm chặt một con dao găm sắc bén.

Trong khi mọi người vẫn đang đông cứng.

"Chỉ huy, hãy bảo vệ Bệ hạ."

Perez hạ giọng ra lệnh, lạnh lùng nhìn xuống Astana vẫn đang lăn lộn trên sàn.

"...Đúng."

Người chỉ huy mặt cứng đờ trả lời, nhặt con dao găm rơi trên sàn lên.

Cùng với bàn tay của Astana.

Anh ta nói, giao nó cho một cấp phó.

"Giữ nó an toàn nhé. Đó là bằng chứng còn sót lại về vụ ám sát được cho là của hoàng đế."

Đó là thời điểm Astana trở thành tội nhân.

Sau đó Perez đến gần tôi.

Anh đưa tay chạm vào mặt tôi.

"Máu bắn vào."

"Ah..."

Khi đứng cạnh hoàng đế, có vẻ như máu của Astana cũng đã bắn vào tôi.

Bàn tay của Perez chạm vào má tôi.

Và bắt đầu cẩn thận lau vết máu dính trên mặt tôi.

"Xin lỗi."

Khi chặt tay Astana, Perez vô tâm đã nhíu mày cau có.

"Tôi xin lỗi, Tia."

Perez trầm giọng nói.

"Aaargh!"

Tiếng hét của Astana vẫn còn vang lên và giọng của người chỉ huy cũng vang lên:

"Chúng ta phải tìm ra động cơ của ngài ấy là gì hoặc liệu có ai khác đứng sau giật dây hay không, vì vậy chúng ta phải giữ ngài ta sống sót. "

"Ha..."

Đó là giọng nói của Hoàng đế Jovanes, người đã bị lãng quên trong giây lát.

"Haha..."

Hoàng đế nở nụ cười gượng gạo và đang vuốt ve tấm giáp che ngực màu đỏ của bộ áo giáp.

Đó là phần có vết kiếm nông do Astana tạo ra.

"Cuối cùng thì như thế này..."

Hoàng đế nhìn Astana, lẩm bẩm những lời không rõ ý nghĩa.

Perez cũng nhìn Astana và nói thêm.

"Có thể là do phép thuật."

"Phép thuật?"

"Trong máu của những con quái vật sống trong Khu rừng của Người điên mang theo một câu thần chú đen tối. Người ta nói rằng nó có thể khơi dậy những ham muốn sâu sắc nhất của một người đàn ông. Có lẽ vì thế mà anh ấy mất đi lý trí và đột ngột thay đổi."

"Sự mong muốn. Mong muốn ngươi nói."

Ánh mắt của Jovanes đang lẩm bẩm dần dần nguội đi.

"Nhị hoàng tử."

Yovanes gọi Perez.

Và đưa ra mệnh lệnh của đế quốc.

"Đưa Đại hoàng tử về cung."

-

Xe ngựa của hoàng đế đang trở về sau cuộc thi săn bắn.

Hoàng hậu Lavini, người đã ra trước cung điện để là người đầu tiên chào đón hoàng đế, cũng có mặt ở đó.

Hoàng đế Jovanes bước xuống chiếc xe ngựa đầu tiên và sang trọng nhất.

Sau đó Perez xuống chiếc xe ngựa tiếp theo theo sau ông.

Nhưng nó thật kỳ lạ.

Không thấy Astana xuống xe.

"Bệ hạ, Đại hoàng tử đâu......"

Chuyện xảy ra đúng lúc Hoàng hậu Lavini bắt đầu đặt câu hỏi.

"Mẹ! Mẹ!"

Có người ở phía sau đoàn rước bỗng bật khóc.

Hoàng hậu Lavini vừa mới thản nhiên nhìn về hướng đó, vô tình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và kinh hãi.

"H-Hoàng tử! Hoàng tử, sao vậy......!"

Astana, toàn thân đầy máu khô và cứng, đã khóc thảm thiết ngay khi nhìn thấy hoàng hậu.

"Mẹ! Ha, mẹ ơi!"

"Ha!"

Sau đó Lavini, người cuối cùng cũng chú ý đến bàn tay phải băng bó của Astana, phát ra một tiếng hét thầm lặng.

"Bệ hạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao có thể...!"

Nhưng Hoàng đế Jovanes không trả lời.

Anh ta chỉ nói với giọng điệu của hoàng hậu.

"Đại hoàng tử, kéo hắn đi."

"Ngài không thể!"

Hoàng hậu Lavini hét lên, đứng trước mặt Astana và chặn anh ta lại.

"Hoàng tử đã phạm tội gì mà khiến ngài phải làm điều này? Hơn nữa, thậm chí còn làm bị thương hoàng tử..."

"Cáo buộc là âm mưu ám sát hoàng đế và phản quốc."

Đôi mắt của Hoàng hậu mở to vì kinh ngạc.

Hoàng đế Jovanes lạnh lùng trả lời rồi đi lên cầu thang.

Để lại hoàng hậu đóng băng một mình.

"Hãy cứu con, mẹ ơi! Mẹ!"

Astana bị kéo đi, vẫn đang gọi hoàng hậu.

Nhưng lần này, Hoàng hậu Lavini cũng không thể ngăn cản họ.

"Không thể nào...không thể nào..."

Perez đi ngang qua trước mặt hoàng hậu đang bàng hoàng, vẫn lẩm bẩm không thể tin được.

Đúng lúc đó, đôi mắt xanh của Lavini gặp đôi mắt đỏ của Perez.

"Ngươi, ngươi..."

Đi ngang qua hoàng hậu đã bắt đầu nắm rõ tình hình, Perez ra lệnh cho người chỉ huy.

"Giữ tội nhân trong tù. Ta sẽ đích thân thẩm vấn anh ta."

Theo sau Hoàng đế Jovanes bước lên cầu thang, khóe miệng Perez lặng lẽ nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.

---

#h

=))))) mấy nay thấy Perez ngoan như cún cạnh Tia mà quên mất ổng đáng sợ như này à nha =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro