Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhiệm vụ Lulak giao là đưa Florentia đến lớp

Tuy nhiên, sự nghi ngờ của Clerivan quá lớn nên đã không làm theo mệnh lệnh và tự mình đi kiểm tra.

Một đứa trẻ bảy tuổi đọc một cuốn sách như vậy

.

Ông già lạnh lùng đó, chẳng lẽ lại trở nên hãnh diện với cháu gái sao?

Clerivan nghĩ, gõ cửa căn phòng mà Gallohan và Florentia sử dụng.

Khi anh bước vào trong với lời chào bất ngờ từ Gallohan, anh thấy Florentia đang đọc sách ở một trong các phòng khách.

Cô bé đang đọc cuốn sách với tấm bìa màu xanh lá cây.

'Cô ấy thực sự đang đọc nó.'

Ngay từ đầu, Clerivan đã không tin lời Lulak.

Anh ấy không có ý định nhận một đứa trẻ bảy tuổi chưa biết gì và có nguy cơ phá hỏng bầu không khí của lớp học mà anh vốn đã phải vật lộn lắm mới có được (?)

Anh đang nghĩ đến việc thuyết phục Lulak bằng cách xác nhận rằng hôm nay Florentia chỉ xem cuốn sách như một cuốn truyện thiếu nhi với cái bìa xinh đẹp.

"Tia, lại đây."

Theo tiếng gọi của Gallohan, Florentia bước đến với cuốn sách trong tay.

Mái tóc xoăn màu nâu buộc bằng ruy băng và đôi má trắng nõn hơi ửng hồng. Một đứa trẻ đặc biệt xinh xắn.

Nhưng ngoài điều đó ra, Florentia trông vẫn còn quá nhỏ.

Hàn toàn lọt thỏm trong lòng cha cô bé.

Nhưng chỉ có một điều.

Có một điều gì đó làm lay động trái tim của Clerivan, người đã bị thuyết phục.

Đó là một đôi mắt xanh lục bừng sáng giống cha cô bé, Gallohan.

Có bao nhiêu đứa trẻ bảy tuổi có thể tự nhiên tươi cười đối diện mà không trốn tránh ánh mắt của một người lạ đang cố tình nhìn chằm chằm vào chúng?

"Chắc chắn."

Điều đáng nói là Lulak cảm thấy phấn khích khi thấy đứa trẻ này. Chắc chắn, tính cách Florentia giống của ông nội Lulak hơn là người cha Gallohan của mình.

Nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Ngay cả khi cô bé có thể xuất hiện rực rỡ và thể hiện tài năng xuất sắc trong tương lai, thì đó cũng là một chuyện hoàn toàn khác với giả thuyết rằng cô bé có bộ não thiên tài để đọc và hiểu các cuốn sách chuyên sâu như vậy khi chỉ mới bảy tuổi.

Nhưng suy nghĩ của Clerivan biến mất khi anh bắt đầu nói chuyện với Florentia.

"Ta mới đọc được một chút. Ừm....ta thấy có những người kỳ lạ sống ở rừng phương Nam của đất nước tôi. Đây là một cuốn sách kể những câu chuyện về họ."

Cô bé đã nắm bắt được nội dung của cuốn sách một cách đáng ngạc nhiên.

Ai đọc rồi cũng có thể nói như vậy

.

Clerivan nghĩ vậy, cố không bị lung lay.

"Tên của tác giả đã viết cuốn sách này là gì?"

"Nó ghi 'Lopili' trên trang bìa đó ạ."

Nội dung của Chương 1 là gì?"

"Tác giả Lopili đã kể về việc làm thế nào bản thân đã nghe được tin đồn về người dân phía nam."

"Hừm...."

Tuy nhiên, bất chấp những câu hỏi tiếp tục, không còn gì để nói khi Florentia trả lời rất trơn tru.

Có thực sự là đứa trẻ này hiểu tất cả mọi thứ và đã đọc cuốn sách?

Sự bối rối của Clerivan không dừng lại ở đó.

"Lopili không phải là 'anh ấy'. Phải là 'cô ấy'."

"Vâng?"

"Nếu ngài nhìn vào trang trước trang bìa, nó sẽ được liệt kê. Tên đầy đủ là Abane Lopili. Cô ấy là một nữ học giả."

Sai lầm đó được chỉ ra bởi một Florentia trẻ tuổi.

Mặc dù là cuốn sách tôi đọc đã lâu nhưng thật thiếu sót khi tôi không biết tác giả kiêm học giả Lopili là phụ nữ.

Đó là kết quả của việc vô tình nghĩ rằng chính những người đã xuất bản những cuốn sách nghiên cứu nổi tiếng như vậy là đàn ông.

Clerivan nhận ra lỗi lầm của mình trước đôi mắt tinh nghịch của Florentia và đỏ mặt xấu hổ.

"Ngài nói đã đọc nó rồi. Có vẻ ngài đã đọc qua qua nhỉ."

Cuối cùng, tôi thậm chí còn bị một đứa trẻ trêu chọc.

Vào khoảnh khắc tưởng nụ cười ấy khẽ nhếch lên bên khóe miệng rất đỗi quen thuộc, Clerivan cau mày.

Đứa trẻ này thực sự giống Gia chủ của tôi.

Kể cả cái mặt cười làm đảo lộn nội tâm của người đó?

"Hãy chắc chắn tiểu thư sẽ tham gia lớp học bắt đầu từ ngày thứ 6 của tuần tới."

Dù thế, Clerivan rời khỏi phòng của Galolhan với nụ cười trên môi.

"Mình định sẽ chuyển công tác, từ chức làm giáo viên...Thử cố gắng thêm một chút nữa vậy."

Nếu là đứa trẻ đó, rất đáng dạy dỗ chứ.

Sau một thời gian ngắn, anh lấy lại động lực và vội vã trở lại văn phòng để chuẩn bị cho buổi học.

* * *

"Mặt trời đã mọc lâu rồi, chúng ta đi dã ngoại trong vườn nhé, Tia?"

Cha tôi, người đang có một buổi chiều nhàn nhã, chợt nảy ra một đề nghị bất ngờ.

"Hãy gói thật nhiều bánh ngọt và bánh quy ngon mà Tía thích và tắm nắng nào. Ồ, thật tuyệt nếu ghé thăm Tiến sĩ O'Malley trước đó."

À

Ý định của cha tôi đã được nhìn thấy trong nháy mắt. Ông ấy nghĩ tôi không thích đến phòng khám, vì vậy anh ấy cố gắng biến nó thành một chuyến dã ngoại đầy những món ngon.

Tiến sĩ O'Malley đã nói hãy quay lại đó được một tuần rồi.

Tôi gật đầu, nghĩ rằng thời gian trôi qua rất nhanh.

Cha tôi cười thật tươi và đi thật nhanh trước khi tôi đổi ý.

Thấy rằng một giỏ dã ngoại đã được chuẩn bị, hình như mọi thứ đã được lên kế hoạch từ trước.

Điều đó thật dễ thương.

Trên đường đi, tôi nắm tay cha đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ O'Malley.

Tiến sĩ O'Malley và một người khác đang làm việc phòng.

"Ồ?"

Cô gái tóc vàng gật đầu khi nghe bác sĩ nõi, như thể đang được chỉ dạy, dường như mới ngoài hai mươi tuổi.

"Hai người đã đến?"

Trong khi Tiến sĩ O'Malley chào đón tôi, đôi mắt tôi không rời khỏi cô ấy.

Khi tôi hỏi cha, người đang chú ý đến ánh mắt của tôi, cô gái nói thốt lên âm thanh ngạc nhiên.

"Ồ, đây là học trò của Tiến sĩ O'Malley, Estira."

Trông không đến nỗi rụt rè.

Tôi đã rất ngạc nhiên trước tình huống mà con trai của Lulak đang nói chuyện.

"Bây giờ, chúng ta sẽ khám cổ tay chứ?" Tiến sĩ O'Malley đến chỗ tôi với một nụ cười.

Tuy nhiên, tôi quay vào vòng tay của cha tôi và tránh cái chạm của bác sĩ.

"Tia?"

"Ha ha, tiểu thư đột nhiên có vẻ thấy lạ."

Cha tôi có vẻ xấu hổ vì hành vi thiêu lịch sự của tôi.

"Tại sao Tia lại như vậy? Có phải vì con sợ không?"

Tôi lắc đầu và nói.

"Chị đó..."

"Hửm? Nói lại đi nào, Tia."

"Chị đó, làm ơn."

Lời cu

Ra tôi khiến cả ba người đều bối rối.

Cũng chính Tiến sĩ O'Malley là người phá vỡ sự im lặng khó xử đã kéo dài một lúc.

"Tiểu thư có vẻ thích Estira nhỉ?. Vậy thì hôm nay để Estira khám đi."

"Vâng ...?"

"Estira là đứa trẻ xuất sắc nhất trong số các học sinh của tôi, vì vậy đừng lo lắng. Với cả tôi sẽ ở bên cạnh. Được không, tiểu thư Florentia?"

Tôi gật đầu, bước tới trước mặt Estira và nâng cổ tay bị đau của mình.

"Ồ, vậy thì, đợi một chút......."

Như thể xấu hổ, Estira đỏ mặt trong khi cẩn thận tháo băng quấn quanh cổ tay tôi.

Tôi thấy Estira hơi căng thẳng, đầu ngón tay chị ấy đang run lên kia.

Xin lỗi vì đã khiến tình hình trở nên như vậy, tôi cần lên tiếng trước để thu hút sự chú ý.

"Chị tên là Estira à?"

"Vâng đúng vậy."

"Tên em là Florentia, còn cha em là Gallohan."

"Chà, cái đó.. ."

Chị ấy làm việc ở Lombardy nên dĩ nhiên chị ấy biết tên chúng tôi.

Tuy nhiên, giới thiệu bản thân một lần nữa cũng không tệ.

Để Estira có thể nhớ chúng tôi rõ ràng hơn.

"Chị học gì từ bác sĩ vậy ạ?"

"Tôi đang học về các loại thảo dược."

"Chà. Vậy, chị cũng đang cố gắng trở thành một bác sĩ sao ạ?

"Ừ, mặc dù còn lâu lắm mới được."

Có lẽ bởi vì có tôi nói chuyện cùng, nên sự căng thẳng của Estira có vẻ dần được thay thế bởi sự thoải mái.

"Vì vết sưng đã giảm đi nhiều, tôi nghĩ mình có thể đổi thuốc, thưa thầy."

"Chà, đúng vậy. Đi lấy chiết xuất cỏ sakos đi."

Những lời của bác sĩ O'Malley khiến tôi cau mày.

Tôi không lo lắng rằng tôi sẽ dùng thuốc tốt vì tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi rất lo lắng về mùi vị của nó.

Đúng như dự đoán.

Chất lỏng màu xanh nhạt mà Estira mang ra thoạt nhìn rất đắng.

"Uống đi, Tia."

Như đã chuẩn bị sẵn, cha tôi đưa những chiếc bánh quy từ giỏ dã ngoại ra.

Tôi thò tay vào, lôi ra ba cái bánh quy lớn và cầm chúng bằng một tay.

Ực...

Tôi nuốt ngụm thuốc khiến toàn thân run lên, rồi nhanh chóng cho chiếc bánh quy vào miệng.

Sau đó, tôi đưa một trong hai chiếc bánh quy còn lại cho Tiến sĩ O'Malley.

"Ồ, cảm ơn, cô tiểu thư"

Bác sĩ rất hài lòng và cho chiếc bánh quy vào miệng.

Và một cái khác.

"Của chị."

Đôi mắt Estira mở to bởi chiếc bánh quy hiện ra trước mặt chị.

"Tôi, tôi..."

"Tại vì chị đã khám cho em. Nó ngon lắm á."

Estira, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhận chiếc bánh quy bằng cả hai tay.

"Vậy chúng ta đi nhé?"

Bố tôi ôm tôi và mạnh mẽ nói.

"Tạm biệt."

Tôi chào bác sĩ O'Malley trong khi nằm gọn trong cánh tay của cha tôi.

Ở đằng xa, tôi thấy Estira đang nhìn xuống chiếc bánh quy mà tôi đưa cho chị ấy.

"Chị, tạm biệt nhaaa!"

Khi tôi hét lên, chị ấy giật mình rồi rối rít cúi đầu với tôi.

Tôi cứ vẫy tay.

Lần tới, tôi có nên lấy bánh quy và mời Estira đến khôngnhỉ.

Tôi phải tiếp tục theo dõi và gần gũi với chị ấy mới được.

* * *

"Hừ."

Vòng tay qua cửa sổ, tôi đón làn gió mát rượi thổi vào. Trong phòng cất nên một bản nhạc du dương.

"Hôm nay trông con rất ổn. Con có háo hức về buổi học ngày mai không?"

"Vâng, một chút ạ."

Khi tôi cười với cha, ông nhìn theo tôi và bật lên cười nhẹ.

Sau đó, cha ấy quay lại với công việc đang làm, háo hức ngắm nhìn tờ giấy của mình và vẽ một thứ gì đó.

Tôi cũng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Như thể cơn mưa không ngừng rơi hôm qua chỉ là một cú lừa, bầu trời hôm nay cực kì xanh.

Không khí thậm chí còn vô cùng trong sạch.

Tôi tận hưởng ngọn gió mát mẻ như muốn ôm chọn nó.

Và khi làn gió đó kết thúc, một chiếc xe ngựa với lá cờ bay phấp phới trên nóc được nhìn thấy đang tiến vào dinh thự.

Tôi khẽ lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên.

"Đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro