Phiên Ngoại: Đã Mấy Mùa Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại viết về khoảng thời gian ba năm ở chương kết và cuộc sống phía sau.
Nhân dịp kỷ niệm một năm phát sóng Cẩm Y Chi Hạ nên Cáo đã viết phiên ngoại này, cũng là để đánh dấu kỷ niệm này.
_________

"Ninh khả nhân phụ ngã, thiết mạc ngã phụ nhân."

Con người sinh ra trong cõi ta bà, trải qua bát khổ một kiếp trần ai. Chữ tình đã có thì không tránh khỏi những hỉ nộ ái ố, không tránh khỏi những tham niệm sinh ra vì ái tình. Chốn hồng trần được mấy ai có thể vẹn toàn một mảnh chân tâm, nắm giữ tơ hồng kết hoa đến bến bờ viên mãn. Đã là con người thì luôn có những tham lam, tham nhất là chữ tình chỉ muốn nắm trọn, không muốn sẻ chia.

Hỏi thế gian có nữ nhân nào muốn chia sẻ phu quân với nữ nhân khác? Không hề có. Khi lòng đã hướng về nhau thì ai lại không muốn trọn vẹn, muốn độc chiếm đối phương. Kim Hạ nàng cũng vậy, nàng có mạnh mẽ thế nào cũng là một nữ nhân, Lục Dịch là phu quân của nàng, nàng không muốn hắn ấp ôm một thân ảnh khác. Nhưng thế đạo vần xoay, nàng cũng chỉ có thể ôm lấy mảnh tình đã từng trọn vẹn, kìm nén cảm xúc để không phải sẻ chia. Thà là hắn phụ bạc nàng, nhất thiết nàng sẽ không phụ hắn.

Nàng lo sợ những vạn nhất nàng nghĩ đến sẽ trở thành sự thật. Nàng sợ hắn đã sớm quên nàng. Nàng sợ hắn đã động lòng với nữ nhân khác. Ba năm rồi, nàng không biết hắn còn sống hay đã chết. Nàng không biết những ba năm qua hắn đã trải qua những gì. Ngày nàng hay tin hắn gặp nạn, nàng gần như chết lặng, chết lặng như những tin tức của hắn chẳng thấy báo về.

Hắn hứa với nàng chỉ rời đi một tháng, nhưng hắn đi rồi chẳng biết ngày về. Từng đêm giấc ngủ chẳng tròn, nàng không thôi nhớ nhung về hắn, không thôi những lo lắng bất an. Mùi hương thân thuộc vẫn còn nguyên vẹn ở đấy, nhưng chẳng còn vòng tay ôm lấy nàng, chẳng còn thân ảnh nam nhân cùng nàng say giấc. Chiếc giường đầy ấp những kỷ niệm như chỉ mới hôm qua hắn còn quấn quýt bên nàng, hơi thở ấm áp vẫn còn vương trên mái tóc, hắn cùng nàng với những triền miên.

Giờ đây chỉ còn mỗi nàng khó mà an giấc, mọi thứ đều trở nên trống trải khi thiếu đi một bóng hình. Giấc ngủ chẳng say nàng đã giật mình tỉnh giấc, nhiều đêm lại thiếp đi trong mê man vì nhớ thương đến mỏi mệt. Khi mặt trời ghé thăm nhân gian một sáng tinh sương nàng cũng theo đó mà thức giấc, đã không còn con mèo nhỏ say ngủ trong vòng tay phu quân tận khi nắng đã lên cao. Những lần nôn khan khiến nàng ăn chẳng được nhiều, sắc mặt cũng vì thế trở nên tiều tụy. Một tháng hắn rời đi là một tháng nàng ăn ngủ không yên, nỗi bất an và thương nhớ đã vây trọn lấy nàng. Hóa ra nàng đã tương tư thành bệnh, chỉ vừa xa hắn nàng đã để bản thân gần như suy nhược, hắn trở về chắc hẳn sẽ đau lòng khi thấy nàng một thân gầy gò.

Những điều vô thường mấy ai biết được khi nào sẽ đến. Hắn đã hứa với nàng một tháng, nhưng kỳ hạn đã đến chỉ còn tin tức báo về, rằng hắn sẽ không trở về được nữa. Hắn rời đi rồi, hắn sẽ không về nữa! Hắn đành lòng sao? Thê tử hắn, hài tử hắn, đều đang đợi hắn trở về. Ngay thời khắc cứ ngỡ đau lòng đã bủa vây lấy nàng, nhấn chìm nàng vào những tuyệt vọng của chia ly, vẫn còn đâu đó một niềm tin mãnh liệt, rằng hắn sẽ về vào một ngày không xa. Khi hắn rời đi cũng là lúc thiên thần nhỏ đến bên nàng, tiếp thêm cho nàng sức mạnh để đối mặt với mọi thứ, để nàng không chìm vào đau khổ.

– Hài tử à, con đến bên mẫu thân lúc này là đúng lúc hay không đúng lúc?

– Là đúng lúc để mẫu thân kiên cường. Không đúng lúc khi không có phụ thân bên cạnh chứng kiến con lớn lên từng ngày.

Nàng bên trong thư phòng sắp xếp lại án thư của hắn, hơi thở của hắn vẫn còn quanh quẩn nơi đây, nàng cảm giác như hắn đang ở rất gần nhưng tay lại chẳng thể nào chạm đến. Kim Hạ xoa lên chiếc bụng đã ngoài ba tháng, nàng hạnh phúc vì mang trong người hài tử của hắn và nàng, hạnh phúc vì hắn đã cho nàng thêm sức mạnh giữa tháng ngày bão giông. Nhưng những chùng lòng vẫn không sao bị che lắp, hài tử thiếu đi tình yêu thương của phụ thân ngay những ngày đầu còn là thai tượng, hài tử lại thiếu đi phụ thân trong những ngày trưởng thành đầu tiên.

– Mẫu thân. – Tường Nhi và Khang Nhi đồng thanh từ ngoài bước vào.

– Mẫu thân, mắt người sao lại đỏ, người khóc sao? – Tường Nhi đưa đôi tay bé nhỏ nắm lấy tay nàng.

– Mẫu thân đừng khóc, đừng khóc. – Khang Nhi nắm lấy tay còn lại của nàng mà vỗ về.

– Mẫu thân không khóc.

Nàng nhìn hài tử lòng không ngăn được những vui vẻ dâng trào. Chúng đáng yêu như vậy, còn thông minh như thế, đặc biệt lại rất giống Lục Dịch. Dù đã trải qua bao nhiêu gian khổ, cũng đã từng đứng giữa sống chết, hài tử là món quà tuyệt diệu mà ông trời đã dành tặng cho nàng và hắn. Thời gian có vô tình trôi đi thế nào, minh chứng cho những mặn nồng một thưở hồng hoan giữa nàng và hắn vẫn lớn lên theo năm tháng, cả lớn lên trong chiếc bụng của nàng.

– Sao hai con biết mẫu thân ở đây?

– Là Gia Nhi tỷ tỷ nói, thư phòng của phụ thân không cho phép người khác tùy tiện bước vào nên bọn con tự đến đây. – Hai huynh đệ lại đồng thanh trả lời.

– Mẫu thân, phụ thân đi lâu như vậy Tường Nhi rất nhớ người. Mẫu thân bế Tường Nhi đi tìm phụ thân đi.

– Khang Nhi cũng nhớ phụ thân, mẫu thân bế cả Khang Nhi, ba chúng ta đưa phụ thân về.

Hài tử vừa nói lại vừa đưa tay đòi bế. Trước đây chúng đều được nàng và Lục Dịch bế trên tay, giờ đây không có vòng tay của hắn, cũng thiếu đi vòng tay của nàng. Kim Hạ xoa đầu hài tử mà ôm lấy chúng, nàng cũng muốn tự bản thân đi tìm hắn, nhưng nàng vẫn còn rất nhiều vướng bận. Nàng còn hài tử cần chăm sóc, nàng còn hài tử cần tịnh dưỡng, nàng còn Lục phủ cần chăm lo. Nàng muốn một ngày hắn trở về, Lục phủ này vẫn không có những đổi thay, mái nhà chung vẫn ấm áp như ngày nào, hài tử xinh đẹp thông minh gọi một tiếng phụ thân, còn nàng chỉ cần nhìn thấy hắn là đủ.

– Mẫu thân không bế các con được, cũng không thể đi tìm phụ thân. Phụ thân có việc cần làm, khi nào hoàn thành tự khắc sẽ trở về.

Từ khi hay tin Lục Dịch gặp nạn, đêm nào trước cửa lớn Lục phủ cũng thắp một chiếc đèn, như thắp sáng cho hắn một lối để trở về, cũng thắp sáng cho nàng một tia hy vọng chẳng bao giờ tắt. Tiết hè đã sang, cái oi ả nóng bức cũng dần đến, một vài cơn mưa đầu mùa kéo nhau rơi xuống, dần cũng trở thành những cơn mưa lớn như muốn cuốn trôi mọi thứ. Tiếng sét rền vang giữa đêm khiến Kim Hạ tỉnh giấc, thường ngày đều là Lục Dịch chắn cho nàng những cơn gió hư hỏng len lỏi qua khe cửa, cũng chính hắn ôm lấy nàng cho nàng một giấc ngủ say giữa đêm giông. Nhưng giờ đây, không còn nữa, không còn hắn nữa, tất cả đều chỉ còn mỗi nàng.

Nàng đặt tay lên bụng như trấn an hài tử, cũng là tự trấn an bản thân, không có hắn nàng vẫn phải kiên cường. Khi biết bản thân hoài thai Kim Hạ đã cố gắng để không ưu sầu, không để ai nhìn thấy nàng yếu đuối, nàng không muốn hài tử bị ảnh hưởng. Nhưng dù có cố gắng thế nào vẫn không thể xóa đi sự thê lương khi màn đêm buông xuống. Một nỗi bi ai nuốt trọn thân ảnh nữ nhân đơn độc giữa tịch mịch đêm đen. Nàng nhớ hắn, nhớ đến da diết, đưa từng dòng cảm xúc nóng hổi chạy qua tim lên đến tận cùng. Những giọt lệ đã hóa trân châu vỡ tan nơi khóe mắt, mang trái tim nàng vỡ vụn theo từng hồi thiết tha.

Mưa lớn thế này hắn ở bên ngoài có bị lạnh hay không? Hắn có được một chỗ dừng chân đủ để tránh qua cơn giông bão hay không? Hắn có bình an hay không? Những lo lắng không thôi khiến trái tim nàng run lên, nàng chẳng thể dối lòng trong đêm dài đằng đẵng. Kim Hạ rời khỏi giường đi xem hài tử, mưa lớn thế này không biết chúng có sợ hãi mà tỉnh giấc? Phòng của chúng ở ngay cạnh phòng nàng, chỉ cần chúng khóc nàng liền có mặt. Huynh đệ chúng vẫn ngủ rất ngon trên chiếc giường lớn, chẳng mảy may để tâm đến những giông bão đang diễn ra. Nàng đắp lại tấm chăn cẩn thận, ngắm nhìn hài tử một lúc cũng trở về nghỉ ngơi. Hài tử trong bụng nàng cũng cần phải ngủ.

Thời gian vẫn cứ thấm thoát trôi, dịch quán của nàng đã dần đi vào ổn định những bước đầu, những tháng qua nàng cứ bận rộn không hề cho bản thân một chút thời gian để đau lòng. Nàng một mình gánh vác cả Lục phủ, trách nhiệm này thực sự đã quá nặng nề so với đôi vai bé nhỏ của nàng. Kim Hạ cố gắng như vậy, nàng kiên cường như thế, chỉ mong duy nhất mái ấm này mãi vẫn nguyên vẹn như ngày hắn rời đi. Mọi người vẫn ở bên cạnh giúp đỡ nàng từng chút, nhưng nàng là đương gia chủ mẫu Lục phủ, những việc cần đến nàng vẫn không hề giảm đi.

Kim Hạ mang thai cũng qua tháng thứ sáu, mỗi khi cảm nhận được hài tử cử động trong dạ, nàng luôn nở một nụ cười thật tươi. Ngay sau đó đáy mắt nàng lại chùng xuống, đáng lẽ ra Lục Dịch sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng cảm nhận hạnh phúc này. Nhưng giờ đây chỉ còn mỗi nàng, hài tử thiếu vắng phụ thân, nàng phải thay cả hắn yêu thương chúng thật nhiều, yêu thương cho những gì dang dở.

Hôm nay nàng ở dịch quán xem xét sổ sách chợt cảm thấy không khỏe nên liền lên xe ngựa trở về. Về đến Lục phủ sắc mặt cũng đã trở nên xanh xao, Gia Nhi vội dìu nàng về phòng và cho người gọi Lâm đại phu. Kim Hạ cảm thấy bụng bắt đầu đau, cơn đau ngày một nhiều hơn, đau như muốn bức nàng không thể thở được nữa. Nàng nhìn dưới chân nàng, nơi nàng vừa bước qua đã vương xuống vài giọt máu, dòng máu nóng hổi chảy dọc xuống chân nàng để lại dấu vết trên đường.

Nàng sợ lắm, nàng sợ không giữ được hài tử, nàng sợ nàng xảy ra chuyện, không có nàng huynh đệ chúng biết phải làm sao, chúng còn quá nhỏ để tỏ tường mọi thứ. Nàng đau như muốn ngã quỵ xuống, bàn tay run rẩy bám chặt vào Gia Nhi, chỉ còn vài bước nữa là vào đến phòng rồi. Lúc này nếu có Lục Dịch bên cạnh nàng thì thật tốt. Có hắn bên cạnh nàng không sợ điều gì nữa, dù là đối mặt với sinh tử nàng cũng an tâm khi có hắn.

– 'Đại nhân, ta sợ lắm, ngài trở về bên ta được không?'

Lâm đại phu nhanh chân chạy đến, Viên đại nương cũng lo lắng vội chạy theo sau. Hạ nhân trong phủ cũng đứng ngồi không yên khi hay tin phu nhân bị đau bụng còn chảy máu. Nàng một mình lo trong ngoài Lục phủ, đêm về lại thương nhớ hắn mà không sao yên lòng. Dù Lâm đại phu vẫn thường xuyên xem mạch, cho nàng dùng thuốc an thai, nhưng sức khỏe nàng vốn đã không được tốt từ lần mang thai trước. Lần này mang thai một phần cũng nhờ may mắn, sức khỏe nàng vốn không thể hồi phục như bình thường, đứa trẻ này cũng đã rất kiên cường để đến bên nàng.

– Dì, nhất định phải giữ được hài tử.

– Con đừng quá lo lắng, hài tử không sao.

Thời gian qua nàng vất vả nhiều thứ nên dẫn đến động thai. Cũng may Lâm đại phu ở bên cạnh kịp thời giữ được hài tử. Đừng nói là sảy thai, nếu không kịp lúc khả năng cả Kim Hạ cũng khó giữ lại tính mạng. Sau lần này Kim Hạ sợ rồi, nàng không dám để bản thân vất vả nữa. Nếu một ngày hắn trở về lại không thấy nàng, chắc hẳn hắn sẽ đau lòng lắm. Vì hắn nàng sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn, vì hài tử nàng sẽ quý trọng bản thân nhiều hơn.

– Mẫu thân xin lỗi, là mẫu không tốt, từ nay mẫu thân sẽ không để con hoảng sợ nữa. – Nàng vừa nói vừa đặt tay lên bụng, cảm nhận hài tử đáp trả nàng.

– Đại nhân, ta xin lỗi, ta không thực hiện đúng lời hứa với ngài. Nhưng đại nhân, ngài trở về đi, ta thực sự đã rất sợ hãi, sợ đến khi rời khỏi thế gian vẫn không được nhìn thấy ngài.

Chỉ vừa một cái chớp mắt nàng cũng đã sinh rồi, lần này nàng vì sức khỏe yếu mà khó sinh. Đau đớn vật vả suốt hơn một ngày mới có thể bình an đón chào nhi nữ. Ngay khoảnh khắc cận kề sinh tử, nàng vẫn chỉ tha thiết muốn nhìn thấy hắn, nàng muốn hắn nắm lấy tay nàng mà trấn an, có hắn rồi nàng sẽ không sợ nữa. Lần thứ nhất nàng sinh con Lục Dịch phải chiến đấu nguy hiểm cận kề, lần thứ hai nàng sinh con hắn lại không rõ sống chết, chưa lần nào hắn cùng nàng chào đón hài tử một cách trọn vẹn.

Nàng bế nữ nhi trên tay, cảm giác hạnh phúc này y như lần đầu nàng nhìn thấy Tường Nhi và Khang Nhi. Nếu có Lục Dịch ở đây thì hạnh phúc này sẽ càng thêm trọn vẹn. Hài tử vừa sinh vẫn còn đỏ da đỏ thịt đang ngủ một giấc nồng trong vòng tay mẫu thân, trong ánh nhìn đầy yêu thương từ những bậc trưởng bối. Giá như Lục Dịch có ở đây hắn cũng sẽ bế hài tử, sẽ ở bên cạnh nàng nhìn nhi nữ ngủ say, là người đầu tiên nàng chia sẻ niềm vui này.

Thời gian Kim Hạ ở cữ cũng là lúc quan trọng để phục hồi sức khỏe, lần này không còn hắn chăm sóc cho nàng nữa. Không còn Lục Dịch bế nàng di chuyển những ngày đầu vừa sinh, không còn hắn dìu nàng đi lại, không còn hắn giúp nàng gội đầu, không còn hắn giúp nàng làm từng việc lớn nhỏ, tất cả đều không còn hắn. Mỗi một phân mỗi một khắc trôi qua, mỗi một việc đang làm đều khiến nàng nhớ đến hắn. Trước đây đều là hắn ngày ngày kề cận, cùng nàng nói cười, cùng nàng làm mọi việc trong phủ. Từng mảnh ký ức đã trở nên sắc nhọn mà cứa vào tim nàng đến hồi rỉ máu, nỗi đau này mấy ai thấu hiểu.

Thời gian ở cữ cũng đã qua nhưng sức khỏe Kim Hạ vẫn còn chưa hồi phục, nàng trải qua hai lần sinh con thân thể đã hao mòn rất nhiều. Nàng ôm lấy xác thân hao gầy trong những đêm thanh vắng, tiết trời đã sang đông khiến nàng lạnh đến cả người run lên từng cơn, mặc cho lò sưởi trong phòng đã đốt đến người khác cảm thấy nóng. Nàng đổ một trận bệnh khiến toàn thân suy kiệt, hài tử của nàng còn quá nhỏ không thể thiếu đi sự chăm sóc của nàng, mỗi ngày nàng yếu ớt uống thứ thuốc đắng ngắt chỉ mong nhanh khỏe lại. Giá như có Lục Dịch bên cạnh, hắn sẽ lại mua cho nàng rất nhiều kẹo ngọt để ăn, vì hắn biết nàng rất sợ vị đắng của thuốc. Nhưng giờ đây dòng thuốc đen sóng sánh trôi qua cổ họng, thứ dư vị đắng ngắt đọng lại bên môi lại là vị đắng của chia ly.

Thân thể nàng không khỏe nên không thể tự chăm sóc hài tử, nàng lại càng không dám chạm vào Tâm Nhi vì sợ sẽ ảnh hưởng đến nhi nữ. Chỉ khi nữ nhi ủy khuất khóc đến đỏ mặt vì nhớ vòng tay mẫu thân nàng mới gượng dậy bế trên tay, dỗ dành hài tử ngủ một giấc say lại luyến tiếc giao cho nhũ mẫu. Xung quanh Kim Hạ có rất nhiều người nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy trống vắng, hẳn là vì thiếu đi bóng dáng Lục Dịch. Hơn lúc nào hết, giờ đây nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, nàng nhớ hắn đến da diết đến mỏi mòn. Thiếu hắn rồi không ai chống trời cho nàng nữa, một mình nàng quả thật quá thê lương.

– Mẫu thân, bọn con ôm người sẽ không lạnh nữa.

Huynh đệ chúng đồng thanh rồi không chờ nàng đồng ý đã tự trèo lên giường cởi đôi giày bé ở chân, chúng một trái một phải ngồi bên cạnh ôm lấy nàng, nàng cũng vòng tay ôm lấy chúng. Nhiều lần nàng thầm nghĩ, nếu không có hài tử nàng có vượt qua được thời gian này hay không? Nhưng rồi nàng lại nghĩ, nàng là vì gia đình này, vì hắn vì hài tử, mọi thứ nàng cũng đều sẽ vượt qua, khó khăn có lớn thế nào nàng vẫn sẽ cố gắng để thôi không có những bão giông. Từng ấy thời gian bên cạnh hắn nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, đủ để nàng mạnh mẽ chu toàn mọi thứ, ngày hắn trở về sẽ mỉm cười vui vẻ, rồi nàng sẽ dựa dẫm vào hắn cùng nắm chặt tay nhau.

– Mẫu thân bệnh rồi phụ thân cũng không về, có phải phụ thân không thương chúng ta nữa?

– Đã lâu lắm rồi phụ thân vẫn không về, có phải phụ thân sẽ không về nữa?

Tường Nhi hỏi nàng rồi Khang Nhi cũng hỏi nàng, hài tử nhìn nàng bằng ánh mắt trông chờ câu trả lời. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt hồn nhiên ấy đã thoáng một tia ưu sầu thật non nớt, tầng nước trong không ngăn được mà trực trào cũng đã bật thành tiếng khóc. Chúng cũng chỉ là những đứa trẻ hai tuổi đã phải thiếu vắng đi phụ thân, thiếu đi sự bảo bọc những ngày đầu tìm hiểu về thế gian này. Nàng ôm chặt hài tử vào người mà không ngăn được dòng lệ rơi, chúng nhìn thấy nàng khóc liền kìm nén cơn nấc nghẹn, thút thít nhỏ dần rồi dùng bàn tay bé nhỏ lau nước mắt cho nàng.

– Phụ thân không biết mẫu thân bị bệnh nên mới không trở về, việc của phụ thân rất quan trọng nên chưa thể về ngay được. Phụ thân rất yêu thương mẫu tử chúng ta, một ngày phụ thân giải quyết xong mọi thứ sẽ trở về. Các con không được nghĩ phụ thân như thế nữa.

– Có phụ thân ở đây mẫu thân sẽ không khóc nữa. – Khang Nhi ủy khuất mà nói.

– Phụ thân không có ở đây, chúng con sẽ thay phụ thân bảo vệ mẫu thân và muội muội. – Tường Nhi giọng điệu kiên định có phần trẻ con.

– Không để ai ức hiếp mẫu thân và muội muội. – Khang Nhi cũng gật gù tiếp lời.

– Muốn bảo vệ mẫu thân và muội muội thì phải lớn nhanh một chút, giờ thì về phòng ngủ mới nhanh lớn được.

– Vâng, mẫu thân.

Hai tiểu thiếu gia đồng thanh rồi nhanh chân trở về phòng để ngủ. Hài tử rời đi rồi nàng mới để bản thân thoải mái mà khóc, nàng chạnh lòng khi nghe những lời nói của chúng. Có thể chúng không hiểu hết thế giới phức tạp của người lớn, nhưng chúng hiểu được sự thiếu vắng của Lục Dịch ngay tại Lục phủ này. Chúng hiểu được những vất vả nàng đã phải gánh lấy, thời gian nàng ở cạnh chăm sóc chúng cũng đã không còn nhiều như trước.

– Đại nhân, có ngài bên cạnh thật tốt!

– Ta rất mệt. Không có ngài bên cạnh chẳng việc gì là dễ dàng đối với ta cả.

– Ta rất nhớ rất nhớ ngài, hài tử cũng rất nhớ ngài. Đã lâu rồi không có ngài ôm ta, mỗi đêm ta nằm trên chiếc giường trống trải thật sự rất lạnh lẽo.

– Ngài xem, không có ngài bên cạnh ta cũng đổ bệnh rồi, không còn ngài đút ta viên kẹo ngọt nữa. Ta không thể chăm sóc Tiểu Tâm Nhi, ngài có ở đây chắc hẳn sẽ thay ta chăm sóc nữ nhi rất tốt. Tường Nhi và Khang Nhi rất ra dáng huynh trưởng, còn thay ta chơi với tiểu muội, ở cạnh nôi dỗ tiểu muội ngủ.

Nàng sờ lên lên chiếc đồng tâm kết hắn tặng mà nói, mỗi một lời nàng đều đã kiềm nén rất lâu rồi. Nàng rất muốn nói với hắn những vất vả nàng đã phải gánh lấy, nhưng nàng lại sợ hắn sẽ đau lòng khi biết những chuyện này, sau cùng thứ còn lại đều là những niềm vui nhỏ nhặt trên trang giấy khi nàng hạ bút. Thư nàng cũng đã viết rồi, nhưng nàng gửi đến nơi nào đây? Để rồi từng nét từng nét là từng giọt lệ tràn mi thấm đẫm những dối lòng, đêm dài đã nuốt chửng bao nhiêu kiên cường khiến dòng cảm xúc chẳng thể nào khống chế được nữa. Nàng nhớ thương da diết trong bất giác mơ hồ mà ngủ say, trong những giấc mơ có một chút ngọt ngào của cả hai khiến khóe môi nàng khẽ cười nhưng lệ lại tuôn. Dù là cả trong mơ nàng cũng không thể quên đi được sự thiếu vắng của hắn.

Chuyên tâm uống thuốc dưỡng bệnh suốt một tháng Kim Hạ cũng đã khỏe lại, đông cũng đã tàn tuyết cũng đã tan. Mùa xuân đã đến, năm mới cũng đã đến, năm mới đầu tiên gia đình này thiếu đi Lục Dịch. Những ngày còn nằm bệnh trên giường Kim Hạ tranh thủ những lúc khỏe may y phục mới cho hài tử, có sự giúp đỡ từ Viên đại nương và Lâm đại phu nàng cũng đã hoàn thành ba bộ y phục. Giờ đây nàng khỏe lại rồi, cũng quay trở lại với guồng quay tất bật, dịch quán ngày càng phát triển công việc lại càng nhiều, Lục phủ này cũng cần phải giao hảo với những người có quan hệ tốt với Lục Dịch. Tối đến nàng lại tự tay may y phục cho hắn, năm mới cũng nên có y phục mới, hắn không ở đây nàng vẫn sẽ may, vì đối với nàng vị trí của hắn vẫn chẳng đổi thay.

Những cánh đào lại ngã mình vào gió, nắng ươm lên tán hoa sắc màu phơi phới đón chào những ngày xuân. Đào hoa của nàng và hắn lại điểm tô một nét thấm đượm đậm đà, nét mặn mà khi cánh hoa đã già theo năm tháng. Hoa đã già theo thời gian già cõi, nhưng người đã chẳng còn ngắm được nét xuân hoa. Hắn không có ở bên nàng cũng chẳng còn đến nữa, cánh đào đã dùng một năm để trưởng thành mà phô diễn sắc hoa nồng thắm lại chẳng ai ngắm nhìn. Tiết trời đã xuân nhưng lòng người chẳng xuân, cánh đào cũng thu mình quên đi những xuân sắc, không còn hào hứng vì đã thiếu mất đôi trái tim nồng.

Mảnh xuân chớm tàn, trăm hoa rụng
Xuân về khoe sắc, trăm hoa nở
Dòng đời vội vã qua tầm mắt
Mái đầu đã điểm nét xa xăm
Chớ vội xuân tàn hoa tan sắc
Cành mai đã nở trước sân đêm 

Mùa xuân ở Lục phủ vẫn rộn ràng như trước vì những thiếu gia và tiểu cô nương vẫn còn quá nhỏ để thấu hiểu sự ảm đạm trong lòng người. Đối với Kim Hạ mùa xuân cứ vô vị mà trôi đi, thứ duy nhất động lại trong nàng là sự mất mát khi thiếu vắng người cùng nàng kết tóc. Thi vị của nhân gian cần tìm đúng người để thưởng thức, sắc xuân thơ mộng lại chẳng thể lấp đầy sự trống trải nơi con tim khi người chỉ cần đôi tay ai ấm áp. Đã có rồi mất đi chính là cảm giác đã từng đón nhận ánh mặt trời rực rỡ nhất rồi lại bị đọa vào nơi lạnh lẽo tăm tối nhất. Nhân thế này chính là địa ngục hồng lâu, rực rỡ phồn hoa nhưng cũng đầy rẫy những thương đau không thể thoát.

Xuân qua hạ đến thu tan đông tàn, bốn mùa luân chuyển, năm tháng vần xoay. Một năm như thế cũng đã chống qua, thời gian vô tình trôi đi để lại những tiếc nuối khiến con người cứ ngoảnh đầu nhìn lại. Lục phủ vẫn như thế, mọi thứ vẫn như vậy, hài tử ngày một lớn khôn, duy chỉ vết thương lòng trong Kim Hạ vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Ngày tháng xưa cũ cứ tìm về trong từng giấc ngủ, từng ngọt ngào xoa dịu con tim vẫn đang rỉ máu, nhưng đến khi tỉnh giấc lại cứa vào tim nàng sâu hơn, như đang nhắc nàng năm tháng ấy xa rồi.

Từng ánh mắt và nụ cười của hắn nàng chưa một lần quên đi, mặc cho đã trôi qua bao lâu hơi thở hắn vẫn như đang kề cận bên nàng, bóng hình hắn vẫn chưa hề rời khỏi tầm mắt. Nàng quen rồi khi không có hắn bên cạnh, nàng cần phải mạnh mẽ mới có thể chống cả bầu trời này. Cuộc sống này như là một trò cười, Lục Dịch hắn cũng chỉ mất tăm mất tích, thi thể còn chưa tìm thấy đã có người không thể ngồi yên. Kẻ có hiềm khích với Lục Dịch không quên nhân cơ hội ngỏ lời với Kim Hạ, hứa hẹn nạp nàng làm thiếp mà chăm sóc mẫu tử nàng. Đáp lại sự giả tạo đó là một nét cười khinh của nàng, nàng bảo Sầm Phúc Sầm Thọ mang kiếm tiễn bà mối ra về vì không muốn nghe những lời không sạch sẽ, từ đó cũng không còn bà mối nào dám đến đánh lời với nàng nữa.

Tháng năm vô tình quá đỗi khi xuân rồi lại xuân, hạ rồi lại hạ, thu tàn đông tan. Thứ còn lại sau những năm tháng ấy vẫn vẹn nguyên một tấm lòng. Ai tin rằng Lục Dịch không còn nữa nhưng Kim Hạ thì không, nàng tin hắn vẫn còn sống ở một nơi nào khác không có nàng. Nàng mỏi mệt nhưng vẫn không gục ngã, chẳng phải vì nàng mạnh mẽ như người khác nhìn thấy. Nàng chỉ đang gắng gượng chăm lo hài tử. Nàng đang cố giữ gìn bao kỷ niệm vẫn mãi vẹn nguyên. Và đợi một lần cơn gió mang bao tâm tình của nàng thổi đến hắn, mở cho hắn một lối quay về.

Thoáng chốc cũng đã ba mùa đào hoa, cánh đào thấm đượm nét mặn mà khoe sự ngọt ngào tinh tế, nhưng bi ai khi thiếu đi người thưởng hoa khiến cánh đào ưu sầu chống phai tàn. Lời hắn đã hứa cùng nàng khắc lên thân đào mỗi độ xuân về đã lỡ mất ba mùa hoa rồi, nàng không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện lời hứa này. Giữa chốn phồn hoa còn đó lòng người dâu bể, đã cùng nhau vượt qua biết bao gian nguy, cùng nhau kết tóc đã quyết định trao nhau cả một đời. Ba năm hắn không về nàng sẽ đợi thêm ba năm nữa, đợi đến bao nhiêu lần ba năm cũng không còn nhớ rõ vẫn sẽ đợi hắn về.

"Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai." 

Thiên địa vô tình cướp đi ba năm hạnh phúc, cướp mất tháng ngày nhìn hài tử trưởng thành. Bóng nắng hôm nay đã ngã trên mái đầu, soi lên gương mặt nam nhân đã gầy đi nhưng vẫn tiêu sái như ngày nào, soi bước chân trở về bên mái ấm. Lục Dịch vừa đặt chân vào Lục phủ liền được Lục quản gia báo lại tình hình suốt ba năm qua, trái tim hắn như ai đó bóp chặt đến ngạt thở. Nàng vất vả như thế, nàng mang thai, nàng sinh con, nàng chăm sóc hài tử, chăm lo Lục phủ, mọi thứ đều quá nặng nề với nàng. Từng chút từng chút trong Lục phủ này vẫn vẹn nguyên như ba năm trước, căn phòng đầy ấp những kỷ niệm vẫn chẳng đổi thay.

Từng bức thư nàng viết đều là những chuyện vui vẻ, nhưng trên đó lại lưu những dấu vết phản chủ của nước mắt, Lục Dịch sao không nhìn ra những dối lòng của nàng. Chẳng ai biết nàng đã viết những bức thư vào thời điểm nào, nhưng dựa vào thứ tự và lời trong thư, Lục Dịch biết được sau khi nàng động thai đã viết "nếu lúc này có ngài bên cạnh thật tốt". Hắn vui vì những lời nàng vui vẻ, hắn hình dung ra dáng vẻ của nàng và hài tử qua từng lời nàng viết. Nhưng hắn đau lòng vì nàng dối lòng, đau lòng vì những kiềm nén của nàng, những lo sợ của nàng. Càng đau lòng vì những thứ nàng đã phải gánh vác, đau lòng vì những tương tư hóa thành muôn trùng sợ hãi.

Nàng chỉ cần hắn trở về, hắn trở về với nàng là đủ rồi. Một cái chớp mắt đã khiến tiểu cô nương của hắn chẳng còn lấy nét cười, bủa vây lấy nàng đều là những thứ nhấn chìm nàng vào đau thương. Thế đạo vô tình vẫn luôn tàn nhẫn với nàng như thế, một lần không thành lại một lần nữa cướp đi hạnh phúc của nàng. Cánh cửa phòng mở ra đưa hắn trở về thực tại, thân ảnh nàng gầy đi nhiều rồi, đôi mắt nàng ngấn lệ nhìn hắn như vẫn còn chưa tin là thật. Hắn ôm lấy thân ảnh nàng vào lòng, ôm lấy những sợ hãi những bi thương, ôm lấy tất thảy những bất an, ôm lấy ba năm đã thiếu đi vòng tay của hắn.

– Thê tử ngốc, phu quân đời này chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng, là Viên Kim Hạ.

– Đại nhân.

Kim Hạ vỡ òa trong cảm xúc, là vui vẻ, là hạnh phúc. Vui vì hắn đã trở về, hạnh phúc vì hắn không quên đi nàng. Đôi tay Kim Hạ khẽ run mà đưa lên ôm lấy hắn, hắn ôm nàng rất chặt như thể chỉ cần buông ra nàng sẽ không còn bên cạnh hắn. Nước mắt của nàng và hắn đều đã thấm ướt vai nhau, ba năm rồi, đoạn đường sau này của cả hai lại cùng nhau bước tiếp. Lục Dịch kéo Kim Hạ ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn, hắn lại ngồi đối diện mà nhìn nàng.

– Kim Hạ, nàng ngồi yên để ta nhìn nàng thật kỹ.

– Đại nhân, ta chờ ngài ba năm, ở bên cạnh ngài ba năm, lại chờ ngài ba năm. Nhân sinh sẽ có bao nhiêu lần ba năm? Nếu ngài còn để ta chờ ta sẽ thật sự bỏ mặc ngài.

– Hôm nay ta trở về, bầu trời của nàng ta sẽ chống. Kiếp này của ta, tuyệt không phụ nàng.

Những vất vả những lo lắng suốt ba năm chỉ một câu nói và vòng tay của hắn đều xua đi hết. Kim Hạ khóc nhưng lại cười, nét cười vô cùng mãn nguyện. Lục Dịch khẽ lau dòng nước trong làm ướt đôi má hồng. Kẻ không say vì men rượu cũng chẳng say vì men tình, lại say vì ánh mắt chất chứa biết bao thiết tha và hạnh phúc. Khoảnh khắc tương phùng chẳng cần gì hơn, đôi tay nắm lấy nhau siết chặt, cũng chẳng cần một lời tỏ nỗi tương tư, chỉ nhìn nhau sau bao bĩ cực nghe trái tim tìm về từng hồi hoan hỉ.

Đã bao nhiêu mùa hoa nữa lại trôi qua, tán đào đổ xuống cơn mưa hoa như vũ khúc ngày nào. Đôi trái tim nồng lại một lần nữa ngắm cánh hoa rơi, để cánh đào thôi không còn trông ngóng bóng người lần nữa lại đến. Tường Nhi và Khang Nhi cũng đã mười hai tuổi rồi, suốt những năm qua sức khỏe Kim Hạ ngày một suy yếu, hắn và nàng đều biết rõ tình trạng sức khỏe của nàng nhưng lại chẳng ai nhắc đến, cứ êm đềm trải qua những tháng ngày yên vui này. Một tháng trôi qua nàng đã phải uống thuốc bồi dưỡng thân thể hết mười ngày, rồi hai mươi ngày, đến hiện tại ngày nào nàng cũng phải uống. Hắn lại ở bên cạnh đút nàng từng viên kẹo ngọt, đôi khi lại dỗ dành nàng uống thuốc. Hài tử đã lớn đến thế rồi nhưng hắn và nàng chẳng khác gì ngày đầu thành thân.

– Đại nhân, có lẽ lần này ta phải đi rồi. – Kim Hạ mỏi mệt tựa vào Lục Dịch ở ngoài sân viện.

– Không được nói lời không hay. Một đời còn rất dài, chúng ta sẽ cùng nhau đi qua.

– Ta đã uống rất nhiều thuốc mới có thể chịu được đến hôm nay, dì cũng nói sức khỏe của ta đã đến giới hạn rồi.

– Nàng trách ta rời đi ba năm, nàng muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng nàng đừng rời xa ta.

– Hài tử vẫn còn nhỏ, ngài nhất định phải thay ta chăm sóc chúng thật tốt. Phải thay ta nhìn chúng khoác hỷ phục, tìm được một người toàn tâm toàn ý như ta với ngài.

– Nàng phải nhìn bằng đôi mắt của nàng, ta thay nàng sẽ không còn ý nghĩa nữa.

– Dù sau này ta không còn bên cạnh ngài cũng phải sống thật tốt, đừng vì ta mà đau lòng, ta nhìn thấy sẽ không yên lòng mà rời đi. Kiếp này gặp được ngài, cùng kết tóc, sinh hài tử, còn đợi được ngài trở về là hạnh phúc lớn nhất của ta. Nếu có kiếp sau ta vẫn muốn gặp lại ngài, cùng ngài viết tiếp lương duyên kiếp này.

– Ta muốn nghe ngài tấu Đào Yêu.

Lục Dịch chỉ cảm thấy trái tim thắt lại thống khổ từng cơn, đôi mắt hắn ngấn lại một tầng sương trắng nhòe đi cảnh vật, đôi tay khẽ run chạm vào Không Hầu tấu lên khúc Đào Yêu. Giọt lệ nàng tràn nơi khóe mắt thấm ướt vai hắn, nàng mang cả thân thể đều dựa dẫm vào hắn, lặng lẽ như thế rời bỏ hắn. Hắn để mặc giọt lệ chảy dài tay vẫn tấu khúc như chưa có chuyện gì, đột nhiên tiếng đàn im bặt trả lại một khoảng không chỉ còn tiếng gió cùng tiếng lá xô nhau xào xạc, dây đàn đứt rồi. Khúc Đào Yêu sao lại đau thương như thế! Dây đàn đứt rồi, mẫu thân hắn rời đi rồi. Dây đàn lại đứt rồi, nàng cũng bỏ hắn lại mà đi rồi. Đào Yêu này nào còn ai vì hắn mà tấu khúc!

Ta tìm người nơi luân hồi, người tìm ta nơi luân thế. Năm tháng vần xoay, mãi kiếm mãi tìm, đến cuối cùng vẫn là để lạc mất nhau.
Khẽ gảy một khúc đầy oán hận, dây đàn đã đứt hỏi còn ai lắng nghe?

Chẳng còn nữ nhân cứ luôn gọi hắn là "đại nhân" nữa, hắn từ quan rồi nàng vẫn giữ thói quen đó. Hắn từ quan để có thể ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, nhưng nàng đã không cần hắn chăm sóc nữa. Kim Hạ là đang đùa giỡn, nàng giận hắn rời đi ba năm nên mới làm như thế, nàng muốn hắn biết những vất vả của nàng. Nhưng Kim Hạ, nàng trừng phạt hắn như thế là quá đỗi tàn nhẫn, Lục Dịch xem nàng còn quan trọng hơn mạng sống, không còn nàng nữa hắn biết phải đối mặt thế nào. Giờ đây đã đến lúc hắn phải chìm trong cảnh còn người mất, nơi từng đầy ấp những kỷ niệm đã xa một thời.

Trước đây Kim Hạ phải chịu Ái biệt ly suýt mất đi tính mạng, sau lại bị dụng hình đến trúng độc, khi hoài thai lại bị Hoài An ám sát, nàng lại trải qua hai lần khó sinh, sức khỏe nào có thể phục hồi. Nàng gắng gượng uống từng bát thuốc đắng cũng chỉ mong kéo dài sự sống, hai năm gần đây nàng lại suy yếu nhiều hơn, sức khỏe hao mòn cũng đến giới hạn. Từng đêm đông về nàng lạnh đến run lên, Lục Dịch luôn ôm lấy nàng thật chặt, truyền cho nàng hơi ấm nhưng cũng không thể giảm được cái lạnh phát ra từ xương tủy. Chỉ khi đã mỏi mệt đến không chịu được nữa nàng mới thiếp đi trong từng cơn run.

Không còn nàng bên cạnh mỗi đêm Lục Dịch đều chìm trong men rượu để tìm vào giấc ngủ, khi ấy hắn lại thấy nàng tìm về mỉm cười với hắn. Mỗi ngày hắn vùi bản thân vào sổ sách vào công việc, bắt đầu dạy cho Tường Nhi và Khang Nhi cách tự lập, cách quản lý mọi thứ của Lục gia. Lục phủ ngày nào tràn ngập tiếng cười nay cũng đã chìm vào sự ảm đạm, thiếu nàng rồi nắng ấm không còn soi đến Lục phủ, không còn soi vào trái tim Lục Dịch.

Đồng tâm kết vốn là một đôi, nhưng giờ đây chỉ còn một chiếc trên cổ tay Lục Dịch, một chiếc kia đã đi theo nàng rồi. Hắn nhớ Kim Hạ lại nhìn vào đồng tâm kết, nhìn lại chiếc khăn thêu nàng tặng hắn, nhìn lại những kỷ vật giữa hắn và nàng. Bầu rượu trên tay hắn ngửa mặt mà vốc cạn, ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo tựa lưng vào giường. Hắn không dám đặt lưng lên chiếc giường vương đầy mùi hương thân thuộc của nàng, đầy những hình ảnh nàng thân quen chưa từng phai nhạt. Khắp căn phòng này đã có biết bao những ngọt ngào, biết bao những kỷ niệm, biết bao những vấn vương. Để rồi giờ đây nơi nơi đều là thương nhớ, đều là những giọt sầu đã cạn vơi nhưng chưa một lần thôi khắc khoải.

Chỉ khi đã say thật say, khi thân thể đã mỏi mệt hắn mới dám ngã lưng lên giường mà thiếp đi. Giờ đây hắn mới thấm thía nổi hết bi hài nàng đã trải qua trong ba năm hắn đi biền biệt. Chiếc giường đã từng quá đỗi ấm áp, khi đã thiếu đi thân ảnh nàng liền trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo đến thấu vào tận tâm can. Mỗi đêm của Lục Dịch đều trải qua như vậy, đêm rồi lại đêm kết thành một chuỗi những triền miên thương nhớ. Thắm thoát như thế hắn cũng đã nếm trải mấy mùa hoa trong cô độc, hắn chẳng đến nên cũng không biết tán đào đã u sầu mà chẳng nở hoa mất rồi. Năm dài tháng rộng duy chỉ có bao da diết là chưa từng nguôi ngoai, nàng vẫn mãi không phai nhòa trong tâm trí hắn.

Năm tháng cứ thật vô tình mà vội vã trôi qua, vô tình cướp đi Kim Hạ không một chút tiếc thương. Hài tử của hắn và nàng đều trưởng thành rồi, Lục Tường và Lục Khang đã là những công tử tài mạo xuất chúng, hai thiếu gia chẳng khác phụ thân ngày trẻ. Lục Tâm cũng trở thành một tiểu cô nương thông minh khả ái, chẳng khác tính cách mẫu thân. Hai thiếu gia cũng đã hai mươi tuổi, tiểu thư cũng đã tròn mười tám, trong cùng một năm đều đã thành gia lập thất, Lục Dịch cũng an lòng khi hài tử đều tìm được lương duyên.

– Kim Hạ, ta đã thay nàng nhìn hài tử khoác lên người hỷ phục, nhìn chúng ta lại nhớ đến ngày chúng ta thành thân, ta và nàng cũng đã cười hạnh phúc như vậy.

– Nàng yên tâm đi, người cùng chúng kết duyên nàng cũng biết rất rõ, không lo chúng không hạnh phúc. Tường Nhi đã cưới Uyển Nhi rồi, Khang Nhi cũng đã cưới Nhã Nhi. Còn Tiểu Tâm Nhi, nàng không ngờ được đâu, nhi nữ đã gả cho Nghị Nhi, chúng ta cùng Dương Nhạc và Thượng Quan Hy kết thông gia.

– Hài tử đều là những đứa trẻ rất tốt, nàng yên tâm được rồi, ta cũng yên tâm rồi.

– Kim Hạ, ta đến tìm nàng đây!

Lục Dịch một mình trong phòng uống cạn bầu rượu, hắn nợ nàng sáu năm chờ đợi, hắn trả lại nàng một đời đợi chờ. Ít nhất nàng vẫn còn một chút hy vọng là hắn sẽ trở về, nhưng hắn thì không, hắn đang chờ một ngày để đến bên nàng. Bầu rượu cay đã cạn, lọ thuốc trong tay cũng đã hết, Lục Dịch cứ như thế không còn can hệ gì với thị phi hồng trần. Hắn đến bên bờ Vong Xuyên tìm nàng, nàng có ở nơi đó đợi hắn hay không? Đợi hắn cùng uống canh Mạnh Bà, cùng bước qua cầu Nại Hà đến một kiếp khác lại kết phu thê, sẽ không còn những được mất chia ly.

Nửa năm sau khi diễn ra đại hôn, Lục phủ đau lòng tổ chức tang lễ cho Lục Dịch. Hài tử không hề trách hắn bỏ chúng lại, chúng là những đứa trẻ rất hiểu chuyện, chỉ mỉm cười cho hắn đã được đoàn tụ với mẫu thân chúng ở một nơi khác. Chúng lại khóc cho bản thân vì từ nay đã không còn phụ mẫu, tám năm trước mẫu thân đi rồi, chúng đã hiểu được cảm giác biệt ly. Chứng kiến phụ thân suốt tám năm thương nhớ, vẫn từng ngày cố gắng chăm sóc chúng trưởng thành, hoàn thành lời hứa thay nàng nhìn chúng khoác hỷ phục.

Phụ thân rất yêu thương chúng, không muốn ảnh hưởng đến sự hoan hỉ những ngày đầu mới cưới, mãi cho đến tận nửa năm mới quyết định rời đi. Trước đó đã dạy chúng tất cả mọi thứ, cho chúng một nền tảng để đi từng bước chân vững chắt khi không còn hắn bên cạnh. Chúng có đau lòng cách mấy cũng thật lòng nở một nụ cười, phụ mẫu chúng đã trở về bên nhau. Lục Dịch không còn chìm trong những tháng ngày nhớ thương da diết, đã không còn trái tim bĩ cực nở rộ đóa bỉ ngạn hoa.

Bên bờ bĩ cực nét thê lương
Thế đạo vần xoay những vô thường
Về bên tán đào năm tháng ấy
Nhưng rồi tan vỡ mảnh tình sương!

Nàng rời đi rồi, bỏ lại đây
Không Hầu đứt đoạn chẳng nên lời
Bỏ lại mảnh tình bao hoan hỉ
Bỏ lại vòng tay đã xa vời!

Nàng rời đi rồi, còn lại đây
Tái tê ân ái đã một thời
Để người ở lại da diết mãi
Cạn bầu rượu cay chẳng xa rời!

Nàng rời đi rồi, để lại đây
Đã mấy mùa hoa tán đào già
Để người mòn mỏi hoài trông ngóng
Tay nắm chặt tay sang Nại Hà!

______________________________________

P/s:

Cáo Tật Thị Chúng

Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

Dịch nghĩa

Xuân đi, trăm hoa rụng,
Xuân đến, trăm hoa nở.
Việc đời theo nhau ruổi qua trước mắt,
Tuổi già hiện đến từ trên mái đầu.
Đừng cho rằng xuân tàn thì hoa rụng hết,
Đêm qua, một cành mai đã nở trước sân.

Dịch Thơ (Phi Ngư + Con Cáo Nhỏ)

Mảnh xuân chớm tàn, trăm hoa rụng
Xuân về khoe sắc, trăm hoa nở
Dòng đời vội vã qua tầm mắt
Mái đầu đã điểm nét xa xăm
Chớ vội xuân tàn hoa tan sắc
Cành mai đã nở trước sân đêm
_________

❶ Là bản dịch thơ "Cáo Tật Thị Chúng" do Phi Ngư và Con Cáo Nhỏ dịch.
❷ Trích hai câu cuối trong bài thơ "Cáo Tật Thị Chúng" của thiền sư Mãn Giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro