Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Đào. Anh về để thực hiện lời hứa sáu năm trước. Làm vợ anh nhé?"

Thiếu Vĩ nói ra câu đó khi tôi đang ngẩn ngơ dạo trong vườn ngắm hoa đào nở.

Câu nói quá đường đột và bất ngờ. Tôi nhìn anh trân trối, không thốt được một lời.

Mặt trời lặn, cả bầu trời nhuộm màu đỏ tía. Hoa đào hòa chung sắc trời, hóa thành cảnh nên thơ.

Khi nhìn Trình Thiếu Vĩ, tôi bắt gặp trong mắt anh một sự đợi chờ. Dường như chỉ cần tôi gật đầu, anh sẽ lập thưa với mẹ tôi.

Nhưng anh vẫn còn chưa biết mấy năm qua tôi đã thành ra thế nào. Ba mẹ anh dọn đi xa, hẳn không biết chuyện. Những người xung quanh cũng ít khi nhắc đến việc của tôi. Có lẽ họ xót thương cho số kiếp tôi, long đong cả mấy năm trời cuối cùng lại bị ruồng bỏ.

Tôi thấy tim mình thắt lại với cảm giác lừa dối một người tin tôi hết mực.

Nếu là sáu năm trước, tôi nhất định sẽ vui sướng, e thẹn mà nhận lời, không chút do dự.

Nhưng tôi của sáu năm sau, đã không thể biểu lộ những cảm xúc như thế. Tôi chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt vừa u uất, vừa hoảng sợ, rồi vội vã quay người bước đi.

Tôi giờ đã là bông hoa đào rữa cánh, đã không còn xứng với anh nữa rồi.

Huống chi, giờ đây trong tim tôi là hình bóng người con trai khác. Người tôi vô cùng oán hận, nhưng vẫn không thể ngừng yêu...

Nghe tiếng Thiếu Vĩ gọi tên tôi phía sau lưng, tôi càng hoảng hốt, càng chạy nhanh hơn.

Tôi nghĩ có lẽ rồi Thiếu Vĩ cũng sẽ biết. Có lẽ rồi anh sẽ không đến tìm tôi nữa. Có lẽ tình cảm anh dành cho tôi những năm qua cũng đã nhạt rồi, chỉ là anh có trách nhiệm với lời mình đã hứa.

Tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức chóng cả mặt, quay cuồng đầu óc, mới thiếp đi. Tôi nhớ, trong giấc mơ của mình có bao nhiêu là nước mắt.

Từ đó, tôi cố gắng lẩn tránh Thiếu Vĩ càng nhiều càng tốt. Tôi nghe ngóng, cứ hễ khi nào anh tới tìm, là tôi bảo mẹ nói tôi không ở nhà, hoặc là trốn biệt trong phòng, nhất định không chịu gặp mặt anh.

Thế nhưng Thiếu Vĩ lại càng năng đến nhà tôi hơn. Những lúc ấy, tôi nhốt mình trong phòng, qua ô cửa sổ, len lén nhìn ra vườn. Ở nơi đó, cạnh gốc cây đào, vẫn có một bóng người đang chờ đợi. Ngày qua ngày, tôi cứ khóc, cứ héo hon đi với mặc cảm tội lỗi dâng đầy trong tim.

Đến một hôm, khi tôi đang ngồi ngây người ngắm mình trong gương, tìm lại bóng dáng của những xưa cũ, thì mẹ bước vào phòng. Trên khuôn mặt hằn nếp nhăn là vẻ đau khổ, bất lực.

"Tiểu Đào Đào, con gặp Thiếu Vĩ đi. Mẹ thấy nó buồn lắm, ngày nào cũng đợi con. Hình như chưa gặp con, nó nhất định không chịu bỏ."

"..."

"Mẹ biết con không muốn dối nó, không muốn làm khổ nó, nhưng đã vậy, con hãy làm mọi chuyện cho rõ ràng. Đừng để nó hoài trông ngóng thế kia, tội nghiệp lắm."

Tôi im lặng. Tôi lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng quan tâm đến cả anh mắt đau khổ vì chờ đợi của anh.

"Con biết rồi." Tôi nhìn mẹ mỉm cười "Nhờ mẹ nói anh ấy đợi con một chút, con sẽ ra ngay."

Mẹ tôi ánh mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa, vội vã bước ra khỏi phòng.

Tôi cầm lấy cây lược, chải lại tóc, tết nó lệch sang một bên. Mái tóc đen tuyền, dài, óng mượt, dù là để xõa, buộc vào, hay tết đều rất đẹp.

Tôi muốn để xõa, nhưng Trình Thiếu Vĩ lại rất thích tôi tết tóc. Nhớ ngày xưa, có một thời anh bảo tôi hãy cứ để kiểu tóc tết, để anh được thỏa sức ngắm nhìn.

Còn Lạc Đình Phong, anh bảo tôi làm tóc nào cũng được, miễn là tôi thích. Anh yêu tôi vì tôi là chính tôi, không cần cầu kì, không cần vì người khác mà thay đổi.

Tôi thở dài. Đúng là lời nói gió bay.

Đứng dậy, tôi bước ra khỏi phòng, tiến gần đến chỗ cây đào. Trình Thiếu Vĩ thấy tôi, vội vàng bước tới, giữ chặt lấy tay, như thể sợ tôi lại giống như cánh hoa đào kia, theo gió mà bay đi mất.

"Anh Đào, sao em tránh mặt anh?" Anh hỏi, giọng đượm buồn.

"Em không có. Chỉ là em bị bệnh."

Tôi cố gắng lảng tránh ánh mắt Thiếu Vĩ tha thiết nhìn mình.

"Đừng dối anh. Nhất định có chuyện gì. Lẽ nào... tình yêu của em đối với anh, không còn như ngày xưa nữa?"

Tôi cúi đầu, thở dài buồn bã.

"Anh Đào, mình quen nhau đã được sáu năm. Em có uẩn khúc gì, cứ nói cho anh biết. Nếu được, anh nhất định sẽ giúp."

Trình Thiếu Vĩ nhìn tôi, cắn chặt môi ngập ngừng.

"Còn nếu như em không yêu, không muốn cưới anh nữa, anh cũng sẽ không làm khó em."

Tôi ngẩng lên, bắt gặp sự chân thành trong đôi mắt màu nâu sáng của Thiếu Vĩ. Bàn tay anh nắm tay tôi rất chặt, tôi không thể vùng ra, không thể chạy trốn.

Rồi chẳng hiểu do nắng xuân ấm áp, gió xuân mát lành, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng của hoa đào, hay ánh mắt ân cần, khuyến khích của Thiếu Vĩ, mà tôi đã đem chuyện xưa, lần lượt kể hết cho anh.

"Bốn năm trước, hai năm sau khi anh đi... do muốn có tiền, ba đã gả bán em cho nhà họ Lạc, giàu có nhất nhì Đài Bắc."

Trình Thiếu Vĩ mở to đôi mắt, nhìn tôi trân trối. Một lúc sau, anh mới rầu rĩ mà cất tiếng.

"Em cứ nói tiếp đi."

Cuộc sống của tôi những năm qua, căn nhà lạnh lẽo, người mẹ chồng khó tính, người chồng kiêu ngạo, chuyện bị làm nhục, sự thay đổi của Lạc Đình Phong... từng chuyện, từng chuyện tôi đã kể hết ra trong một buổi chiều. Tôi kể, như đem hết những ấm ức, oán trách, tủi nhục tuôn hết ra bên ngoài.

Khi câu chuyện kết thúc, nước mắt tôi đã chảy ướt đẫm.

Bàn tay tôi lạnh ngắt. Nhưng mau chóng tôi nhận ra, bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay tôi dường như cũng ngày một lạnh hơn.

Nghe xong câu chuyện, Trình Thiếu Vĩ buông tay tôi, lùi ra xa một chút. Gương mặt anh tràn trề nỗi thất vọng và cả đau đớn.

Tôi không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, trái tim như bị dao cứa vì đầy ắp tự ti. Tôi cảm giác mọi chuyện dường như đã chấm dứt hoàn toàn. Hình ảnh thiếu nữ trong trắng thuần khiết như cánh hoa, trong lòng Thiếu Vĩ, giờ chắc hẳn đã sụp đổ.

Một lúc lâu sau, tôi mới thấy bàn tay anh miễn cưỡng đặt nhẹ lên vai tôi, ra chiều an ủi. Nhưng tôi biết, lúc này đây, anh cũng chẳng còn tâm trạng mà vỗ về người khác.

"Anh... Mà... Trời cũng đã tối rồi... Anh Đào, hôm khác anh lại đến thăm em..."

Nói rồi Trình Thiếu Vĩ quay lưng bỏ đi, bước chân nhanh như chạy, như thể muốn tránh thật xa một vật gì ghê tởm lắm. Bóng anh đã khuất rồi, tôi vẫn đứng chôn chân ở mặt đất, nước mắt lặng lẽ ứa ra. Rồi tôi loạng choạng quay về phòng mình.

Hôm khác anh lại đến thăm? Tôi thừa hiểu, chẳng bao giờ có cái gọi là "hôm khác" nữa.

Quả đúng như tôi dự đoán, liền mấy ngày sau đó, Trình Thiếu Vĩ không còn tới nhà thăm tôi.

Tôi vẫn lặng lẽ ra vào như một cái bóng. Sâu trong thâm tâm, tôi vẫn thấp thỏm chờ đợi. Quả tình tôi không mong anh tiếp tục yêu, chỉ mong anh đừng khinh bỉ, mong anh có thể xem tôi như một người bạn tốt.

Tôi cứ thế mà chờ, mà đợi. Để rồi lại tự cười mình huyễn hoặc bản thân.

Mẹ là người hiểu rõ tâm trạng của tôi nhất. Nhưng bà cũng chẳng thể tìm được lời nào thích hợp mà an ủi, chỉ có thể nhìn tôi chua xót.

Dần dà, tôi nhận thức rõ ràng, Trình Thiếu Vĩ hẳn sẽ không bao giờ quay lại nơi này, không bao giờ còn đến nhìn mặt tôi nữa.

Nhận ra điều đó, tôi bất chợt lại thấy thoải mái. Không đến nghĩa là không còn phải chờ đợi, không còn phải thắc thỏm, không còn phải dằn vặt.

Cứ như vậy, tôi quay lại với cuộc sống thảnh thơi trước đây.

Vì thế, đến một hôm, khi mẹ vào bảo với tôi có Thiếu Vĩ đến tìm, tôi đã chẳng vội tin ngay, chỉ cười mẹ lại biết cả trêu trọc con gái.

Nhưng mẹ tôi không có vẻ gì là bỡn cợt. Mẹ cuống quýt kéo tôi ra ngoài.

Tôi cứ ngỡ mình đang mơ.

Trình Thiếu Vĩ vẫn đứng đợi nơi gốc đào. Gương mặt có xanh hơn một chút, dáng người có gầy hơn một chút, nhưng đúng là anh.

Anh vẫn cứ đứng đó mà nhìn tôi, cười thân thiện. Cái cười chan chứa nắng, cứ như vẫn ngập đầy yêu thương như những ngày xưa.

Mẹ tôi giữ ý, để mặc hai người ở trong vườn. Tôi cứ đứng lặng lẽ nhìn anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng khản đặc.

"Em cứ tưởng anh chẳng bao giờ đến tìm em nữa."

Nói dứt câu, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra.

Trình Thiếu Vĩ bước tới gần, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho tôi. Cử chỉ rất dịu dàng, làm tôi rối cả trí.

"Có lẽ anh trách em nhiều lắm."

"Anh trước giờ chưa từng có ý trách em." Thiếu Vĩ cất giọng ôn tồn.

"Vậy tại sao... bao nhiêu ngày anh không tới?"

"Là anh tự trách mình." Thiếu Vĩ thở dài "Anh không đủ can đảm đối diện với em. Anh tự trách mình sao ngày đó lại bỏ em lại một mình mà đi tìm danh vọng, để đến giờ ra nông nỗi này..."

Tôi không thể tìm được lời nào để nói, chỉ bàng hoàng nhìn anh, chan chứa cảm động.

Nghe được anh nói những lời như vậy, quả thực tôi chẳng còn gì để mà dằn vặt nữa. Ít ra anh cũng không khinh tôi.

"Anh Đào, em lấy anh nhé."

Tôi ngỡ ngàng, đôi mắt mở to kinh ngạc. Sau bao nhiêu chuyện như thế, anh vẫn còn muốn cưới tôi?

"Anh chỉ sợ không thể cho em một đám cưới đàng hoàng." Anh buồn bã tránh ánh mắt tôi "Anh làm buôn bán, thường xuyên phải đi đây đó. Ngày mai anh lại lên đường. Hôm nay đối với anh là cơ hội cuối cùng. Thực tình anh không muốn để mất em."

Tôi cảm động nhìn anh. Tôi là đứa con gái nhơ nhuốc, lại từng bị chồng ruồng bỏ, mang đầy tai tiếng, vậy mà vẫn được một người tốt như anh cầu hôn, còn gì hơn nữa.

Tôi cần gì một đám cưới rình rang, khác nào để người ta nhìn vào mà dè bỉu. Tôi dù sao cũng đã có một đời chồng.

Tôi biết, đối với Thiếu Vĩ, tình yêu trong tôi đã không còn, chỉ còn lại sự cảm kích và quý mến. Thế nhưng một kẻ đang chịu đựng sự khinh khi của xã hội, một cô gái yếu đuối như tôi lúc này, khi biết được vẫn còn có người yêu mình, quả thực không thể không động lòng.

Tôi nghĩ, sống bên anh, rồi tình yêu ngày xưa nhất định sẽ quay trở lại. Bên anh, tôi có thể thoát được nghiệt ngã mà số phận đang đè lên thân.

Tôi e lệ dựa vào ngực Thiếu Vĩ, nhẹ nhàng trả lời.

"Thiếu Vĩ, không ngờ anh vẫn còn tốt với em đến thế. Anh muốn thế nào, em cũng nguyện xin theo."

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh siết chặt lấy mình.

Để đáp lại tấm chân tình này, tôi nhất định sẽ cố gắng yêu lại anh như trước kia, nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt.

Thì ra, ngày xưa cũng thế, bây giờ cũng vậy. Hạnh phúc của tôi là khi ở bên Trình Thiếu Vĩ. Người kia, chỉ đem lại cho tôi nỗi đau, tôi nhất định sẽ quên anh ấy. Nhất định quên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wattpad