Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đưa tay ra, định kéo anh ta lại gần. Nhưng anh đã vội rụt tay lại.

Tôi thoáng bối rối. Chưa từng có người đàn ông nào từ chối đôi tay mời gọi của tôi.

"Được rồi, cô không cần phải như thế... Tôi... tôi tự đi được."

Anh ta đi ngang qua tôi, ngồi xuống trên giường.

Tôi sau một phút bất ngờ, cũng đã định tâm, lại từ tốn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Bàn tay tôi bắt đầu đưa lên chạm vào vai anh, vuốt dọc xuống. Nhưng cái vuốt ve của tôi chưa đi hết cánh tay, đã bị anh nhẹ nhàng đẩy ra.

"Tôi đến tìm cô hôm nay, không phải là vì chuyện này."

Tôi hơi ngớ ra một chút. Rồi bật cười.

"Anh không đến đây để tìm thú vui đó, thì đến làm gì? Anh biết em là loại người gì rồi chứ? Biết đây là đâu rồi chứ?"

"Tôi biết." Anh quay người sang, gương mặt đối diện với tôi.

"Được, có lẽ anh chỉ ngại ngùng ban đầu mà thôi. Anh muốn uống gì, để em lấy?" Tôi đứng lên, định bước tới tủ lạnh ở phía góc phòng.

"Không cần đâu." Anh ta kéo tay tôi lại.

Cả gian phòng lại rơi vào yên tĩnh. Bầu không khí trở nên ngột ngạt khó chịu.

Giờ lâu, tôi bắt đầu thấy người này quá lạ lùng. Chẳng lẽ anh ta không bị tôi hấp dẫn? Nếu thế, tại sao còn tìm đến đây?

"Lẽ nào em có điều gì làm anh không bằng lòng?"

Tôi cất giọng, vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút dò hỏi.

"Không... không phải." Anh ta rối rít xua tay.

Tôi khẽ chau đôi mày, ánh mắt trong veo như mặt nước hồ thu loang loáng. Người khách nhất thời bị cuốn hút, cứ ngồi yên lặng mà ngắm nhìn.

"À, quen biết lâu mà em vẫn chưa được biết tên anh?"

Tiếng của tôi kéo anh về thực tại. Anh hấp tấp đứng lên, cúi đầu trước mặt tôi mà trả lời.

"Thật... thật thất lễ quá. Tôi tên là Âu Hải Kiệt."

Tôi phá ra cười vì cái kiểu hành lễ như trẻ con đối với bề trên của Hải Kiệt. Tôi gập người lại mà cười, làm anh lại càng bối rối.

Một lúc sau, tôi mới quệt chút nước vừa trào ra khóe mi do cười nhiều quá, tiếp tục đối thoại với anh ta.

"Anh chắc là người có học thức, là con nhà lễ nghĩa? Lần đầu tiên anh đến nơi như thế này phải không?"

"Tôi... tôi đúng là..." Hải Kiệt gãi gãi đầu ngượng nghịu. Trong một thoáng, như sực nhớ ra điều gì, anh vội ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Còn cô, Tiểu Phụng. Tôi trông cô dường như cũng là con gái nhà gia giáo. Tại sao cô lại ở đây?"

Nụ cười tắt lịm trên gương mặt. Tôi quay đi, tránh ánh mắt anh nhìn mình, giọng nói như vọng về từ một chốn xa xăm.

"Hải Kiệt" Tôi gọi thẳng tên anh. Người làm trong nghề của chúng tôi, chẳng bao giờ phải giữ nghĩa. "Hôm nay anh đến đây, anh bỏ tiền ra mua vui, còn em là kẻ bán cho anh cái lạc thú đó. Nếu anh muốn, em có thể hết lòng chiều chuộng anh như một người vợ chiều chồng."
Tôi ngừng lại một chút để dò xét thái độ anh. Hải Kiệt vẫn chăm chú nghe tôi nói.

"Nhưng chỉ là hôm nay thôi. Ngày mai anh không đến, ngày mai có người trả tiền cho em, em có thể ngay tức khắc mà quên anh đi, lên giường cùng người đàn ông khác. Vốn là mối quan hệ lập lờ như vậy, anh hà cớ gì lại phải điều tra cho rõ căn nguyên?"

Dứt lời, tôi lại tặng anh thêm một nụ cười nữa. Nụ cười thấm hơi buồn mênh mang.

Trời đã về khuya. Dưới ánh đèn mờ mờ của chiếc đèn chùm, lung linh huyền ảo, gương mặt tôi dường như lại trở nên quyến rũ hơn. Nụ cười mê hồn, nhan sắc ngất ngây, Hải Kiệt lặng đi mà đắm đuối nhìn.

"Anh có thấy quá buồn chán? Để em thổi một khúc nhạc cho anh nghe, biết đâu anh sẽ cởi mở hơn?"

Hải Kiệt vẫn im lặng không đáp lời, đôi mắt vẫn dán vào gương mặt tôi. Tôi cười nhẹ, tiến tới góc phòng lấy một cây sáo.

Ở chốn này, tôi là cô gái được yêu thích nhất, không chỉ vì dung mạo hơn người, mà còn có giọng hát trong trẻo, đặc biệt lại thổi được sáo - một loại nhạc cụ rất hiếm người biết chơi.

Tiếng sáo du dương cất lên. Giai điệu của ca khúc Sầu tương tư, một bài nhạc cổ, buồn thăm thẳm và chua xót. Bao nhiêu chuyện xưa, cả tình yêu, nỗi nhớ, oán trách và cả đau thương, đều theo tiếng sáo mà tuôn ra ngoài. Chưa bao giờ tôi hòa mình cùng khúc nhạc đến vậy. Có lẽ vì Hải Kiệt đã vô ý gợi lại hoài niệm vốn đã vùi lấp sâu trong tim.

Khúc nhạc đã hết từ lâu, Hải Kiệt vẫn còn nhìn tôi say đắm. Tôi tiến lại gần, đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi anh. Dần dần tôi cảm thấy sự đáp trả. Dần dần tôi cảm thấy vòng tay anh ôm siết lấy tôi.

Dần dần, dần dần như thế, tôi với anh hòa cùng nhau.

Ngoài trời, trăng vẫn sáng lung linh. Gió thổi buồn hiu hắt.

Hải Kiệt ôm tôi trong vòng tay như sợ tôi biến mất. Một lúc lâu sau, anh mới chìm vào giấc ngủ.

Còn tôi, tôi vẫn không tài nào ngủ được.

Tôi biết Hải Kiệt rất khác với những người đàn ông khác. Anh không coi tôi như một công cụ để thỏa mãn ham muốn, anh thực sự coi tôi là một người phụ nữ, là một con người.

Ít ra, giữa muôn ngàn những nhơ bẩn, tanh tưởi của khoái cảm nhục thể, tôi cũng đã tìm ra được một chút nâng niu từ người đàn ông mang dáng dấp thư sinh trí thức này.

----------

"Chị Tiểu Phụng, hôm qua thế nào?"

Tiểu Yến hỏi tôi, mắt lấp lánh sáng rỡ, có vẻ mong chờ lắm.

"Thế nào là thế nào?" Tôi thấy vẻ thích thú của cô bé, bèn thử trêu già một chút. "Em muốn chị kể cho em cả chuyện... trên giường?"

"Ý em không phải thế." Tiểu Yến xụ mặt.

Tôi phá lên cười.

"Vậy ý em là sao?"

"Anh chàng đó, cái anh chàng mà trông có vẻ trí thức... Mà anh ta tên là gì ấy nhỉ?"

"Âu Hải Kiệt." Tôi nhẹ nhàng đáp.

"Phải, Hải Kiệt. Anh ta có thổ lộ điều gì với chị không? Có ý muốn đưa chị đi không?"

"Đi đâu?" Tôi cốc vào đầu Tiểu Yến. " Cái con bé này, chỉ nghĩ vớ vẩn. Chị là ai hả? Người ta là con nhà đàng hoàng đấy, cô nương. Ai lại thèm đứa con gái như chị."

"Nhưng mà..."

Tiểu Yến toan cãi. Tuy nhiên, dường như cũng nhận ra điều tôi nói là đúng, không tìm ra được lý lẽ nào, mới đành xuôi xị.

"Em cứ nghĩ anh ta thích chị thật lòng, nên không quan tâm đến mấy chuyện đó chứ."

Tôi xoa vai Tiểu Yến, châm một điếu thuốc, đưa lên miệng.

"Tiểu cô nương, Tiểu Yến ngây thơ của chị ơi, làm gì có đàn ông nào không quan tâm đến chuyện trinh tiết?"

"Em không tin." Tiểu Yến buột miệng. "Chẳng phải Lạc..."
Cái tên chưa kịp trôi ra khỏi miệng Tiểu Yến, đã bị cứng lại bởi gương mặt biến sắc của tôi. Cô bé vội vàng lảng sang chuyện khác.

"Dù sao anh Hải Kiệt đó cũng là người đáng để hy vọng."

Rồi cô đứng dậy, vội vàng đi ra khỏi phòng, chẳng hiểu sợ cái gì.

Còn tôi, tôi vẫn ngồi yên ở đó, trầm ngâm suy nghĩ.

----------

Từ dạo đó, ngày nào Âu Hải Kiệt cũng đến.

Mẹ vui mừng ra mặt. Số tiền anh trả cho bà không hề ít. Mẹ lại càng cưng chiều tôi hơn.

Hải Kiệt rất thích nghe tôi thổi sáo, cũng thích nghe tôi ca hát. Tôi luôn chiều theo ý của anh, không khi nào làm anh phật lòng.

Có đôi lúc, tôi bắt gặp trong ánh mắt anh nhìn tôi là yêu thương chân thực.

Có đôi lúc, trái tim của đứa con gái nhuốm đầy bụi trần là tôi cũng đã thoáng xao động.

Thế nhưng tôi không thể vì những đôi lúc, những thoáng chốc mong manh ấy mà thả mình. Cuộc đời này tôi đã quá hiểu, chẳng có chuyện gì dễ dàng như vậy.

Mỗi khi anh có ý nhắc đến những chuyện xưa, tôi đều quay người đi mà lảng tránh những điều thắc mắc. Lâu dần, Hải Kiệt cũng nhận ra dù thế nào tôi cũng không muốn mở lòng, nên cũng không hỏi đến nữa.

Thế rồi, ngày tháng cứ thế trôi đi.

Việc Hải Kiệt đến nơi này dường như đã là một thông lệ.

Đôi lúc, tôi quên đi mình chỉ là một gái bao. Tôi đã ngỡ như mình có được một đức ông chồng như bao cô gái đàng hoàng khác.

Tôi không yêu anh, thực lòng là vậy. Tôi biết điều đó là có lỗi, nhưng trái tim tôi trở nên chai lì rồi, thực sự rất khó lấy lại những cảm xúc trong trẻo xa vời ngày xưa, bao gồm cả tình yêu trong đó.

Tôi đối với Hải Kiệt, phần nhiều là cảm kích. Như một kẻ sắp chết cảm kích người có ân đã cứu mạng mình.

Tiểu Yến rất mừng cho tôi. Cô bé cứ nói cười ríu rít mỗi khi nghe tôi kể chuyện.

Còn mẹ, là vừa vui vừa buồn. Vui vì kiếm được nhiều tiền từ Âu Hải Kiệt, buồn là vì lo sợ anh ấy sẽ đòi mua lại tôi hoặc cùng tôi bỏ trốn.

Tôi là con gà đẻ trứng vàng cho mẹ. Nuôi tôi thêm độ một hai năm, ắt hẳn sẽ còn kiếm được nhiều. Bà chắc chắn sẽ không bán tôi đi.

Những khi mấy cô gái bên cạnh ngưỡng mộ tôi tìm được một vị khách tốt, tôi chỉ ngồi mà cười lặng lẽ.

Tôi chỉ là một gái giang hồ, nhưng tôi cũng là một phụ nữ. Phụ nữ ai mà chẳng yếu mềm. Ai mà chẳng muốn có một bến đỗ cho đời mình.

Sâu trong thâm tâm, tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Âu Hải Kiệt. Vì anh cũng là đàn ông. Mà đàn ông, chính là những kẻ đã cứa dao vào lòng tôi, tạo những vết thương rỉ máu, dù thời gian trôi qua bao lâu cũng không thể lành.

Thế nhưng giữa chốn nhơ nhớp này, tôi còn cầu cạnh cái gì hơn nữa? Vả chăng, đàn ông tốt, chắc gì đã có trên đời?

Tôi vẫn giữ nguyên cái định kiến ấy.

Chỉ có điều, đối với Hải Kiệt, tôi mở lòng hơn một chút. Bởi anh quá khác so với những tên đàn ông đến đây mua vui. Trong lòng vẫn mơ hồ hoài mong. Biết đâu anh ấy sẽ đưa tôi ra khỏi chốn này?

"Chị Tiểu Phụng, anh Hải Kiệt định chừng nào đưa chị đi?"

Tiểu Yến vịn lấy tay tôi mà hỏi.

"Em đừng nói bậy. Anh ấy còn chưa nói gì."

"Vậy sao?"

Tiểu Yến bất giác cười. Nụ cười buồn tênh.

Tôi thấy ngạc nhiên. Quá khác so với vẻ tươi tắn như hoa thường ngày của cô bé.

"Chị Tiểu Phụng, nếu chị đi rồi... em sẽ thế nào đây?"

"Chị là người duy nhất cho em can đảm mà tiếp tục sống ở chốn này. Nếu chị đi rồi, có lẽ em..."

Tiểu Yến ngừng câu nói ở giữa chừng, rồi nhẹ lắc đầu, hướng ánh mắt về phía chân trời xa. Tôi tò mò không biết cô định nói gì, nhưng cũng không hỏi thêm.

Nếu người ta đã không muốn nói, thì cũng không nên gặng hỏi làm gì. Có những sự thật sẽ làm ta đau lòng. Có những điều mà khi thốt ra rồi ta mới nhận ra rằng ta không muốn biết.

Tôi hiểu Tiểu Yến. Đúng như cái cách mà tôi hiểu bản thân mình.

----------
Tối đó, sau khi cuộc vui đã xong, Âu Hải Kiệt nằm yên, vắt tay lên trán.

Tôi định hỏi về ý định của anh đối với tôi sau này, nhưng lần nào định mở miệng, lời nói cũng trôi tuột vào trong.

Hải Kiệt nhận ra sự khác lạ trong cách ứng xử của tôi. Anh bật dậy mà cười hỏi.

"Tiểu Phụng, có phải em có chuyện gì muốn nói?"

Anh đã soi thấu tim can tôi. Tôi nhìn Hải Kiệt, bẽn lẽn cười.

"Không có gì... Em chỉ là..."

Lời tôi ngập ngừng lại giữa chừng. Nhưng thấy ánh mắt động viên, khích lệ của anh, tôi đã thu hết can đảm mà thổ lộ hết những suy nghĩ trong lòng.

"Anh Kiệt. Em biết anh tốt với em, em cũng muốn vì anh mà giữ gìn. Thế nhưng ở nơi này, có nhiều khi, ý muốn không thể được chu toàn... Anh có hiểu ý em không?"

Âu Hải Kiệt im lặng một lúc lâu. Rồi anh nắm lấy bàn tay tôi.

"Anh hiểu, Tiểu Phụng. Anh yêu em. Nhất định rồi sẽ có ngày anh đưa em ra khỏi chốn này, sẽ cưới em về làm vợ, cho em một danh phận đàng hoàng."

"Nhưng anh còn phải báo cho gia đình biết đã."

"Liệu họ có chấp nhận em không?" Tôi hồi hộp hỏi, trong lòng chợt nhen lên chút hy vọng.

"Không biết nữa." Giọng Hải Kiệt chợt trầm hẳn xuống. "Ba mẹ anh rất coi trọng chuyện trinh tiết."

Câu nói đó như một mũi tên cắm phập vào trái tim tôi, như một bàn tay bóp nghẹt những hy vọng mới chớm nở.

Nếu gia đình anh không chấp nhận tôi, anh sẽ xử trí ra sao?

"Thôi ngủ đi em. Chuyện này để sớm mai mình nói tiếp."

Anh thả bàn tay tôi ra, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, khi cảm nhận được hơi thở đều đều của anh, tôi mới bật chiếc đèn ngủ lên.

Có lẽ anh không biết, một gái điếm lão luyện như tôi, có vẻ rất hoan hỉ trong cái trò trên giường, nhưng lại không ít lần khi đang làm việc đó, đã cắn vào môi đến bật cả máu.

Đêm nay cũng thế. Không hiểu sao, trong vô thức, tôi vẫn sợ việc này, cho dù tôi đã cố gắng tự đánh lừa chính bản thân.

Ánh đèn ngủ tuy lờ mờ, nhưng cũng soi rõ cổ tay trắng ngần của tôi. Trên đó là những vết sẹo chằng chịt, mảnh nhỏ như sợi chỉ, bình thường ít ai để ý đến.

Máu của bao vết dao cứa những lần tự tử, máu của những khi răng cắn chặt vào bờ môi không dám thốt lên một tiếng đau hay sợ hãi, máu của những lần đi phá thai...

Đến giờ tôi mới nhận ra, từ ngày sa chân vào nơi đây, máu của tôi đã rơi không biết bao nhiêu lần.

Tôi lại quay nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.

Là gia đình anh coi trọng, hay chính bản thân anh cũng coi trọng nó? Cái gọi là trinh tiết?

Tôi tự hỏi, đến bao giờ?

Bao giờ... mới có một người đàn ông coi trọng chữ "tiết" hơn chữ "trinh" để những giọt máu đào không rơi vì vô nghĩa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wattpad