1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày trời mưa tầm tả, nó và mẹ ngồi ở hàng ghế chờ ở phòng mổ. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà mẹ nó đã ngất lên ngất xuống, cũng may là có chị nếu không nó chẳng biết xoay sở như thế nào.

- Chị à, ba em có sao không chị. - nó ngồi nhìn biển phòng mỗ vẫn sáng trưng.

- Chủ tịch là một người tốt chúa sẽ phù hộ ông ấy. - chị nhìn nó an ủi.

- Ưm... mình à, mình đừng bỏ tôi, mình... Mình. - mẹ nó nói mớ rồi giật mình hét lên tỉnh giấc.

- Mẹ/ Phu nhân có sao không. - nó và chị thấy bà hét lên thì vội vàng hỏi.

- Ba con đâu rồi Tố Như, ba con đâu. - mẹ nó nói trong nổi tuyệt vọng.

- Mẹ à, ba chắc chắn sẽ không sao. Mẹ mau ngồi lên đi. - nó vừa nói vừa đỡ mẹ ngồi lên băng ghế.

Đúng lúc đó thì đèn phòng mỗ tắt, nó và chị cùng mẹ chạy đến nắm tay áo ông bác sĩ  hỏi dồn dập.

- Bác sĩ à, ông nhà tôi không sao đúng không bác sĩ.

- Dạ, Thưa phu nhân nhưng mà ngài chủ tịch... - ông bác đó nói lấp lửng.

- Có chuyện xảy ra với bố cháu sao ạ. - nó bắt đầu rơi những giọt nước mắt nóng hổi.

- Chủ tịch sẽ phải sống với tình trạng người thực vật. - ông bác bác sĩ đó nhìn nó nói.

- Người... người... thực... thực vật. - nó lắp bắp mãi mới có thể nói hết câu.

- Ừm. Nhưng cũng có thể chủ tịch sẽ tỉnh dậy, chỉ mong ông ấy sớm tỉnh thôi. - ông bác sĩ nói xong thì đi lướt qua người nó.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Nó và mẹ, cứ ngồi thất thần nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, người đang nằm trên giường đó là ba nó, người đã ở trong thương trường gần mười mấy năm vậy mà giờ đây tất cả ông nhận lấy lại chẳng còn gì.  Nó đang định đứng lên để đến chỗ mẹ thì cửa phòng mở, là chị, chị bước đến bên bàn đặt túi gì đó xuống rồi bước đến bên mẹ nó, chị bắt đầu đặt bàn tay lạnh cóng của bà lên tay mình rồi nhẹ nhàng an ủi.

- Bác à, bác, con lấy cơm cho bác nhé. - chị xoa xoa tay bà nói.

- Đúng rồi đó mẹ. Ba chúng ta cùng ăn một ít. - nó đứng lên nói.

- Ừm vậy chúng ta ăn một chút. - bà đưa ánh mắt nhìn nó gật đầu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro