Chương 16: Biểu hiện giả dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ ngồi của Tống Duyên là phía sau Hạ Lâm, lúc trước đi học, Tống Duyên nếu muốn cùng Hạ Lâm nói chuyện, chỉ cần lấy mũi chân đá ghế y một chút, Hạ Lâm liền ngoan ngoãn dựa ra đằng sau.

Nhưng là hiện tại, bất luận Tống Duyên đá bao nhiêu lần, Hạ Lâm đều vẫn ngồi đến an ổn, bất động, hoàn toàn không đáp lại Tống Duyên, Tống Duyên tức giận nguyên một tiết đều lấy tròng mắt trừng Hạ Lâm, giống như muốn nhìn ra một cái lỗ lớn sau lưng y.

Tiết học thứ nhất kết thúc, chủ nhiệm lớp mang theo một bạn nam xinh đẹp đi vào phòng học, đối mọi người giới thiệu, đây là học sinh vừa chuyển qua từ học kỳ này, bởi vì ở nơi trước có ảnh hưởng tới chính sách thi đại học, nên hắn cần thiết phải trở lại thuộc địa để tham gia thi đại học.

Tống Duyên ngồi cuối lớp hoàn toàn không chú ý tới học sinh chuyển trường kia, nhưng tới khi đối phương bước lên bục giảng tự giới thiệu, hắn đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó điên cuồng mà đá ghế Hạ Lâm: "Hạ Lâm, mau nhìn mau nhìn, chính là hắn, nam sinh ngày đó gặp được buổi biểu diễn chính là hắn."

Hạ Lâm ghế rung đến không chịu nổi, xoay người hướng hắn gầm nhẹ: "Lại đá ghê ta liền phế chân ngươi!"

Tống Duyên chẳng cảm thấy gì, hắn nhẹ nhàng hướng Dư Lạc Đồng phất tay, lại trước sau không thể khiến đối phương chú ý.

Bởi vì Dư Lạc Đồng vóc dáng nhỏ con, chủ nhiệm lớp an bài hắn ngồi ở ngay hàng thứ nhất gần bục giảng, cùng Tống Duyên cơ hồ cách nhau khoảng nguyên lớp học.

Vì thế tiết học thứ hai, Tống Duyên rốt cuộc không còn tận sức quấy rầy Hạ Lâm, mà là một tay chống hàm, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm Dư Lạc Đồng xinh đẹp.

Thật vất vả đến lúc hết tiết, Tống Duyên liền tung ta tung tăng mà chạy tới gần Dư Lạc Đồng.

Khoảng cách khá xa, Hạ Lâm không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng y căn bản có thể đoán được, đối thoại của hai người hẳn là không quá khác biệt với đời trước - Tống Duyên sẽ hỏi số di động của Dư Lạc Đồng, hơn nữa ôn lại buổi biểu diễn khó quên, mà Dư Lạc Đồng sẽ hướng Tống Duyên tố khổ, tiền hắn đi làm công tích tụ đều đã dồn vào mua vé vào cửa, săp tới phải ăn mặc thật sự tiết kiệm một trận.

Hạ Lâm không phải không có hâm mộ mà nghĩ, Dư Lạc Đồng cùng Tống Duyên mới là chân chính hợp nhau, bọn họ tuy giàu nghèo chênh lệch, nhưng sở thích lại giống nhau, hai người bọn họ chỉ cần đứng chung một chỗ, là có thể nói một đề tài không xong - không giống như chính y, cần phải che giấu chân thật của mình, lúc nào cũng đón ý nói hùa cùng Tống Duyên, mới có thể biểu hiện giả dối miễn cưỡng xây dựng ra hai người không có gì giấu nhau.

Buồn cười y đời trước đến chết cũng không nhìn thấy biểu hiện giả dối như vậy, cố thủ chấp niệm cùng Tống Duyên, rồi lại một mặt mà oán trách Tống Duyên vô tâm không phổi. Hiện giờ nghĩ lại, y sao lại không phải chính mình phạm tiện.

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm chậm rãi bưng kín hai mắt của mình,

Từ lúc trọng sinh tới nay, y một bên không ngừng nhắc nhở chính mình rời xa Tống Duyên, một bên lại trong tiềm thức đối hắn ôm chờ mong, mà y lại một lần nữa tậm mắt nhìn thấy lúc sau Tống Duyên đối Dư Lạc Đồng vừa gặp đã yêu đến si mê, cuối cùng chờ mong hóa thành bọt nước.

Y tưởng, thời điểm buông bỏ chấp niệm, tuy rằng quá trình sẽ thống khổ lâu dài, thậm chí giống như đau đến cắt ruột, nhưng chỉ có hoàn toàn buông xuống, y mới có thể chân chính đạt được cuộc sống mới.

"Hạ Lâm!" Thanh âm hưng phấn của Tống Duyên truyền vào trong tai, đem y đang tự mình cứu rỗi tư tưởng mà túm trở về hiện thực.

Y ngẩng đầu, thấy không biết Tống Duyên khi nào đã đi tới ngồi bên cạnh y, mà đi theo phía sau là Dư Lạc Đồng với khuôn mặt tò mò.

Tống Duyên như là muốn giới thiệu y cùng Dư Lạc Đồng cho biết nhau, nhưng nháy mắt khi thấy Hạ Lâm ngẩng mặt, hắn ngẩn ra một chút, hỏi: "Ngươi làm sao thế, sao đôi mắt hồng như vậy?"

"Không có gì," Hạ Lâm chớp chớp mắt, mạnh mẽ đem nước mắt chua xót đè ép xuống, "Có thể ngày hôm qua ngủ trễ, đôi mắt có chút không thoải mái." Tống Duyên thở dài nói: "Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần, đừng liều mạng như vậy, nếu đem đôi mắt làm hỏng, ngươi tìm ai bồi đây?"

Thực mau hắn lại nhớ tới sự tồn tại của Dư Lạc Đồng, quay đầu nói: "Đây là anh em của ta, Hạ Lâm. Hạ Lâm, đây là Dư Lạc Đồng."

Dư Lạc Đồng nhìn Hạ Lâm cười cười, lộ ra răng nanh đáng yêu: "Hạ Lâm, ta vẫn luôn khá tò mò về ngươi."

"Vẫn luôn?" Hạ Lâm khó hiểu, đời này y hẳn là lần đầu tiên gặp mặt Dư Lạc Đồng đi?

Dư Lạc Đồng nói: "Lần trước lúc xem buổi biểu diễn, Tống Duyên ngồi cạnh ta cảm xúc có chút không vui, ta cùng hắn nói chuyện vài câu, hắn nói anh em tốt nhất không tới cùng, hại hắn cũng không có mấy tâm tình để xem biểu diễn."

 Tống Duyên ở một bên tiếp lời: "Cũng không hẳn là vậy, mua vé cho y mà y cũng không đi, thật là đả thương tâm người. Cũng may sau lại gặp Lạc Đồng, mới làm tâm tình ta tốt lên."

Thấy hai người này kẻ xướng người họa, Hạ Lâm có chút dở khóc dở cười.

Đời trước y đối Tống Duyên không rời không bỏ, Tống Duyên cũng không liếc mắt nhiều hơn một cái; hiện giờ y bất quá không đi cùng xem một buổi biểu diễn, đảo ngược trở thành đề tài trung tâm của Tống Duyên cùng Dư Lạc Đồng, ngẫm lại thấy có chút châm chọc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro