Chương 7: Nếu như có kiếp sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Duyên nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Hắn đầu óc thực loạn, từ khi nhìn thấy giấy chẩn bệnh thư kia, hắn liền luôn vào trạng thái mơ màng hồ đồ, người nhiều năm qua chưa từng bước vào Tống gia như hắn, vì có thể tìm được Hạ Lâm trong thời gian sớm nhất, không màng trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống trước phụ thân; vì có thể được nhìn thấy Hạ Lâm, cho dù Hạ Lương dùng những lời khó nghe nói móc hắn, hắn cũng mắt điếc tai ngơ.

Khi đó trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mau chóng nhìn thấy Hạ Lâm, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Lâm, hết thảy mọi việc đang chệch đường ray nhất định có thể trở về quỹ đạo.

Nhưng hôm nay, Hạ Lâm người vẫn luôn đối xử hắn nhân nhượng, thế nhưng dùng ngữ khí bình đạm đào khai nguyên bản tư tâm mà hắn cho rằng đã che giấu rất khá, làm hắn không chỗ che giấu.

Hắn nghĩ muốn phản bác, chính là rất nhiều chuyện hắn đều chưa cân nhắc rõ ràng, lại nhìn thấy ánh mắt tuy tan rã mà sắc bén xẻo xương của Hạ Lâm, hắn phát hiện chính mình bất luận có tìm kiếm cái cớ gì, đều đã không thể lấy lại sự tín nhiệm của Hạ Lâm.

"Anh đi đi." Hạ Lâm quay mặt đi, nhàn nhạn hạ lệnh đuổi khách, "Từ nay về sau, em cùng anh không còn bất luận quan hệ gì nữa, anh không cần cảm thấy xin lỗi với em, vì....em buông xuống, cũng tự do."

Tống Duyên gặp mặt Hạ Lâm lúc này hòng khuyên nhủ, cứ như vậy mà thất bạn chấm dứt.

Sau khi bị Hạ Lâm mời ra khỏi phòng ngủ, Tống Duyên vẫn chưa chịu rời đi, hắn vẫn như cũ da mặt dày ăn vạ Hạ gia, liền nghĩ buổi tối ngủ trên sofa ở phòng khách cũng được.

Bởi vì khuyên ngủ thất bại, ánh mắt Hạ Lương nhìn Tống Duyên giống như nhìn một công cự đã mất đi giá trị lợi dụng.

Mà người trong Hạ phủ đối hắn cũng thập phần lãnh đạm, dù chưa mở miệng đuổi hắn đi, nhưng cũng tuyệt đối không chào đón hắn tiếp tục lưu lại.

Nhưng Tống Duyên không để bụng, mấy ngày nay, hắn phát hiện chính mình da mặt đột nhiên dày lên rất nhiều, những việc mất mặt nhất, hắn đều làm.

Hắn không biết chính mình cố chấp ở lại Hạ gia đến tột cùng có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết rõ ràng, hắn không thể rời đi, vì một khi rời đi, hắn liền thật sự không còn gì.

Nhưng việc này cũng không thể ngăn cản bệnh tình của Hạ Lâm chuyển biến xấu.

 Chạng vạng ngày thứ ba trở lại Hạ gia ở, Hạ Lâm lâm vào hôn mê sâu, không còn tỉnh lại.

Hạ Lương bất đắc dĩ đem Hạ Lâm đưa đi bệnh viện theo dõi để chứng mất, mà Tống Duyên rốt cuộc có thể lại lần nữa làm bạn với Hạ Lâm đang nằm trên giường bệnh, bởi vì tất cả mọi người đang vội vàng chuẩn bị hậu sự cho Hạ Lâm, không có ai để ý hắn.

Từ lúc Hạ Lâm hôn mê đến qua đời, chỉ có ngắn ngủn tám giờ..

Tám giờ này, đối với Tống Duyên lại lâu đến phảng phất như tám năm.

Hắn bồi bên cạnh giường Hạ Lâm, nắm đôi tay thon gầy của y, ôn lại hồi ức từ nhỏ đến lớn của hai người.

Rất nhiều chi tiết hắn nguyên bản đã vùi lấp sau thẳm trong ký ức, đột nhiên tất cả đều nhất nhất rõ ràng hiện lên.

Nguyên lai, hắn cùng Hạ Lâm coi như là thanh mai trúc mã; nguyên lai, lúc hai người còn ở tuổi ngây thơ, Hạ Lâm đã hướng hắn mịt mờ mà tỏ tình; nguyên lai, từ trước khi quen biết Dư Lạc Đồng rất sớm, sinh hoạt của hắn toàn bộ đều là cùng Hạ Lâm; nguyên lai, có nhiều hồi ức quan trọng như vậy, bởi vì hắn lơ đãng không để bụng, toàn bộ biến thành bọt biển.

Thẳng đến khi Hạ Lâm đã hoàn toàn không còn hô hấp, Tống Duyên vẫn như cũ nắm chặt tay y, mặc cho nhân viên y tế làm thế nào cũng không tách ra được.

Cuối cùng vẫn là Hạ Lương ra mặt, bảo Chu Sóc dùng sức cho Tống Duyên một quyền, mới đưa hắn từ si ngốc đánh tỉnh lại.

"Y đã chết", Hạ Lương nắm cổ áo Tống Duyên nghẹn ngào gầm nhẹ, "Ngươi hiện tại túm hắn không bỏ thì có lợi ích gì? Ngươi còn có thể bồi hắn đi tìm chết sao!"

Tống Duyên như là đột nhiên bị sấm đánh trên đầu, suy sụp buông lỏng tay.

Hắn ngơ ngác nhìn thân thể Hạ Lâm bị đưa qua giường xe, được đẩy tới nhà xác cuối hành lang dài, trong đầu không ngừng vọng lại câu nói của Hạ Lương - ngươi còn có thể bồi hắn đi tìm chết sao?

Vì cái gì không thể?

Tống Duyên mấy ngày qua trống rỗng, trong lòng bị dày vò, bởi vì một câu nói bất thình lình, đột nhiên như rơi xuống, tìm được chỗ nghỉ ngơi rồi.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Tống Duyên biểu hiện thật sự bình tĩnh.

Hắn bình tĩnh mà hiệp trợ Hạ Lương chủ trì lễ tang Hạ Lâm, bình tĩnh mà tìm người thân phận ở góa mà đọc diễn văn ở lễ truy điệu, bình tĩnh mà ôm hủ tro cốt của Hạ Lâm, đưa y đoạn đường nhân sinh cuối cùng.

Rồi sau đó, vào buổi tối ngày thứ bảy sau khi Hạ Lâm mất, Tống Duyên cạo râu trên mặt, mặc vào tây trang mới tinh, đi lên đỉnh của tòa nhà 24 tầng, lấy tư thế ôm hư không mà nhảy xuống.

Trong nháy mắt khi rơi xuống, hắn cố gắng mở mắt nhìn thẳng lên bầu trời đen nhánh trên cao, phảng phất không tiếng động mà cầu nguyện.

Nếu, còn có kiếp sau....


__________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:T

Truyện này công thụ đều trọng sinh, chẳng qua thụ trọng sinh sớm hơn so với công, ennnnnn

Tống Duyên: Ta cảm nhận được tác giả tràn đầy ác ý.

Tác giả: Ha hả ha hả





























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro