Chương 9: Lớp học bổ túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Hạ Lương khi còn nhỏ từng bị bắt cóc, nên bà nội Hạ Lâm bảo hộ hai cháu nội gần như quá mức, khi còn nhỏ là mướn một đám bảo tiêu đi theo phía sau bọn họ, trưởng thành thì dứt khoát một người một cận vệ, trừ bỏ không ngủ cùng nhau, mặt khác toàn bộ thời gian đều cần thiết phải đi cùng.

Lúc này Hạ Lâm đi A thành học lớp bổ túc, cần phải ở lại địa phương một thời gian, Chu Sóc là cận vệ của hắn, đương nhiên cũng muốn đi theo.

Nhưng bởi vì hai người còn chưa đủ tuổi lái xe, cho nên Hạ Lương chủ động đưa họ đi.

Khi ngồi trên xe, Hạ Lương nhìn Hạ Lâm qua kính chiếu hậu, hỏi: "Tiểu Lâm, sao gần đây lại ham học vậy? Thật đúng là làm người lau mắt mà nhìn."

Kỳ thật Hạ Lương so với Hạ Lâm lớn hơn 2 tuổi mà thôi, nhưng thoạt nhìn so với Hạ Lâm lại thành thục ổn trọng hơn nhiều.

Bởi vì Hạ Lâm từ nhỏ thích đi theo Tống Duyên chơi, cảm tình hai anh em ngược lại không thân mật được như vậy.

Hạ Lương từ nhỏ đã là học bá, đại học là được tuyển thẳng, Hạ Lâm tuy rằng đầu óc không ngu ngốc, nhưng trước kia toàn bộ thời gian đều hao trên người Tống Duyên, thành tích chỉ là duy trì ở mức trung bình.

Hai anh em ngày thường ít giao lưu, Hạ Lương tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng luôn nhìn Hạ Lâm với ánh mắt luôn có ý vị hận sắt không thép.

Hiện giờ Hạ Lâm đột nhiên phấn đấu ghi danh chuyên ngành y, Hạ Lương là người đầu tiên tán thành hai tay, liền đích thân chủ động muốn trực tiếp đón đưa đi A thành.

Ở Hạ Lương xem ra, tuy rằng nhà bọn họ không trông cậy vào Hạ Lâm trở nên nổi bật được bao nhiêu, nhưng có thể có một ý chí tiến tới chính là chuyện tốt, văn bằng kỹ năng gì đó, càng nhiều càng tốt, coi như cho nhà mình thêm lớp mặt mạ kim.

Hạ Lâm mặt khác trong lòng lại đang nghĩ đến một sự kiện, hỏi: "Ca, mấy ngày hôm trước em đi kiểm tra sức khỏe đã có kết quả chưa?"

"Em không nhắc thiếu chút nữa anh đã quên, ngày hôm qua vừa có, bảo Chu Sóc đi lãnh giúp em."

Chu Sóc ngồi ở một bên tự giác lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe từ ba lô ra, đưa cho Hạ Lâm.

Hạ Lâm vội vàng xem đến kết quả chẩn bệnh, thấy trên giấy viết hết thảy bình thường, mới nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, bệnh của hắn là sau mấy năm, lúc đầu không có bệnh trạng gì.

Hạ Lương hỏi: "Em gần đây không khỏe sao, như thế nào đột nhiên nhớ tới đi khoa não kiểm tra?"

"Nga, không có gì, hai ngày trước có chút choáng váng đầu, liền đi bệnh viện tra xét một chút, không có việc gì thì em an tâm rồi." Hạ Lâm thuận miệng nói dối.

Hạ Lương không nghi nhờ y, gật gật đầu nói: "Có thể là thiếu máu tạm thời đi, sắp thi đại học rồi, phải chú ý thân thể."

Tới A thành, Hạ Lương trước tiên đưa bọn họ đến khách sạn đặt trước, dặn dò Chu Sóc đi theo Hạ Lâm tới lớp học bổ túc xử lý thủ tục báo danh, chính mình liền về trước.

Chu Sóc tính tình trầm ổn, cũng không có thiên phú học tập, Hạ Lâm không muốn tra tấn hắn, nói hắn cứ tùy tiện đi mấy nơi chung quanh lớp học để giết thời gian, chờ y tan học lại cùng nhau về khách sạn.

Cứ vậy qua hai ngày không gợn sóng, tới chạng vạng ngày thứ ba, khi Hạ Lâm tan học ra tới, lại không tìm được Chu Sóc ở ngoài phòng học, nhưng lại thấy Tống Duyên ngồi ở chỗ Chu Sóc thường ngồi, bĩ bĩ mà hướng y thổi tiếng huýt sáo.

Hạ Lâm có chút ngoài ý muốn với việc hắn xuất hiện, nhưng lại tỏ vẻ bình thường, đi lên trước hỏi: "Chu Sóc đâu?"

"Ta bảo hắn đi mua đồ uống." Tống Duyên sai bảo Chu Sóc đến đương nhiên.

"........." Hạ Lâm cảm thấy y cần thiết phải làm việc tư tưởng với Chu Sóc, rốt cuộc y mới là chủ nhân của hắn, không cần giống trước kia đem điều Tống Duyên nói như thánh chỉ như vậy.

Tống Duyên đi tới một phen ôm lấy cánh tay Hạ Lâm: "Uy, Hạ Lâm, gần một tháng không gặp đi, gặp mặt cũng không tới ôm nhiệt tình?"

Lúc này Tống Duyên vẫn là thẳng nam, hoặc là nói, hắn còn không ý thức được chính mình có tiềm chất biến cong, cho nên hắn nói muốn cùng Hạ Lâm ôm, đơn thuần chỉ là anh em gian ôm thôi.

Nhưng Hạ Lâm lại không thể thản nhiên tiếp thu.

Y tuy lý trí quyết tâm cùng Tống Duyên đường ai nấy đi, nhưng thân thể này, y vẫn như cũ vô pháp kháng cự mị lực mà Tống Duyên lơ đãng phát ra.

Mặc dù Tống Duyên lúc này vẫn là một mao đầu tiểu tử chưa thành niên, nhưng đầu hắn đã lẻn đến 1m85, hơn nữa soái khí tuấn lãng bên ngoài cùng tính cách không câu nệ tiểu tiết, khiến cho hắn đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Vì thế không chờ Tống Duyên tiến gần hơn, Hạ Lâm liền trước một bước đem hắn đẩy ra.

Tống Duyên ngẩn ra một chút, đột nhiên thẹn quá hóa giận: "Hạ Lâm, mẹ nó ngươi có bệnh đúng không? Lão tử đã không so đo ngươi trước kia bạc tình bạc nghĩa, còn mang riêng một rương đặc sản của Úc chạy tới A thành tìm ngươi, ngươi cư nhiên còn cùng ta giận dỗi. Ngươi ăn nhầm thuốc gì rồi?"







































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro