Chương 1: Kiếp sau nguyện không gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa xuân năm 1073, thời tiết ấm dần lên, cây cối bắt đầu đơm hoa nảy chồi. Những tia nắng sớm cũng khiến lòng người cảm thấy thư thái. Sâu trong Thượng Dương cung có một người đàn bà ngồi trầm lặng đọc sách. Tuy đã gần ngũ tuần nhưng bà vẫn giữ được nét xuân. Một nô tỳ bước vào.

- Thái hậu, người hãy nghỉ ngơi lát uống chén trà gừng cho ấm người.

Thái hậu dừng việc đọc sách lại, quay về chén trà. Nhẹ đưa lên miệng nhấp, sau đó mỉm cười mãn nguyện, ôn tồn nói.

- Liên em theo ta bao lâu rồi nhỉ?

- Thưa đã được hơn ba mươi năm rồi ạ!

Người đặt chén trà xuống:

- Nhanh thật! Mới nhớ ngày ta mười sáu, mười bảy tuổi nào bước vào phủ An Quốc, cô đơn, không ai bên cạnh. Chỉ có em là sẵn sàng đồng cam cộng khổ cùng ta. Giờ đây cũng vậy, ta chỉ còn có em bên cạnh.

Người đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Hé mở cánh cửa nhìn cây cối xung quanh, thấy những chồi non mơn mởn thì cảm thấy lòng dễ chịu hẳn, nở nụ cười nhẹ.

- Đến lúc em nên đi rồi!

Liên hoảng hốt, gạt tay làm đổ cả chén trà trên bàn. Chạy lại nắm tay người:

- Thái hậu, em có điều gì không tốt. Người muốn đuổi em đi sao? Chuyện của Dương Lễ tướng quân người chưa tha thứ cho em sao?

Người lắc đầu, mỉm cười. Đưa tay ra đỡ lấy Liên:

- Chuyện qua lâu rồi, giờ ta sức cùng lực kiệt không thể bảo vệ ai được nữa. Để em đi là cách tốt nhất. Ta dưới hoàng tuyền cũng yên lòng.

Liên nắm lấy tay người:

- Người buông xuôi như vậy? Ấu đế sẽ thế nào? Thái phi nhất định sẽ tìm cách tiêu diệt. Còn Dương Tùng đại nhân

- Về phần Càn Đức, Tùng ta không lo lắng. Âu thái úy Ngô Thường Kiệt cũng là bạn thân từ thủa thiếu thời của tiên đế và Dương Tùng. Hắn là người trọng tình, trọng nghĩa nên sẽ không làm hại họ. Ngược lại em, ta không có cách nào có thể bảo vệ.


Liên khóc lóc nói:

- Hay người đi cầu xin thái úy giúp đỡ. Dù sao trước đây người cũng dành tình yêu đầu tiên của mình cho ngài. Ngài ấy chắc không bạc tình bỏ rơi người đâu.

Người nở nụ cười nhạt:

- Hắn là một câu hỏi khó, trong suốt bao năm ta mải mê tìm kiếm câu trả lời nhưng không thể tìm ra. Đến giờ ta vẫn không hiểu hắn, tình yêu của hắn đối với ta đã từng tồn tại chưa?

Người nắm chặt tay nhìn lên bầu trời cười khổ, khóe mắt đau buồn cũng đã có nếp nhăn. Giọng buồn rầu nói tiếp:

- Nếu may mắn thái phi để yên cho ta thì ta cũng chẳng thể đến được mùa đông năm sau. Thái phi đứa trẻ năm xưa có đôi mắt như loài hoa bồ công mong manh nhưng mạnh mẽ đã thay đổi. Bà ấy chẳng để ta được bình yên đâu. Huống hồ ta sức tàn rồi. Em nên đi sớm trước khi quá muộn. Em còn anh Lễ, ta không thể bảo vệ anh ấy được nữa rồi. Hãy trở về bên anh, sống một cuộc sống tự tại, vô lo vô nghĩ. Em đã hi sinh quá nửa cuộc đời vì ta rồi. Ta mong em và anh hạnh phúc.

Liên quỳ xuống, dập đầu:

- Không, là người hy sinh mới phải. Năm đó nếu không có người thì Dương Lễ thiếu gia và em đâu thể sống đến bây giờ. Người dành cả thanh xuân, tình yêu, ước mơ của mình để bảo vệ em và Dương gia. Em không thể bỏ đi, để lại người một mình được.

Người đỡ đầu Liên nên, nhìn sâu vào đôi mắt đang ướt nhòe ấy:

- Ta không hy sinh gì cả. Em hãy sống phần đời còn lại thay phần của ta. Em nên nghĩ đến bản thân mình nhiều hơn. Mỉm cười lên nào! Một cuộc sống khác đang chờ em phía trước.

Liên dập đầu cúi lạy.

Đối với người Thượng Dương cung cũng không quá tệ, kẻ hầu người ở rất nhiều. Cơm đủ ba bữa, không toan tính đấu tranh gì, lòng thấy bình lặng đến lạ thường. Người nhớ về Càn Đức xa mẹ từ khi lọt lòng. Ngỡ có thể bên cạnh chăm sóc đến khi nhắm mắt, nhưng đâu ngờ lại bị những lời dối trá chia cắt. Người tự hỏi: " Không biết giờ thằng bé ăn uống thế nào? Tính nó được cung phụng từ nhỏ nên khá kén ăn."

Cánh cửa mở ra lần nữa, người đàn ông bước vào oai vệ, uy nghiêm đó là thái úy Ngô Thường Kiệt. Người vẫn tiếp tục đọc sách như không thấy. Thái úy ôn nhu nói:

- Ta nghe nói người muốn để Liên rời đi.

Thái hậu khẽ gật đầu:

- Nó đã chăm sóc ta quá nửa đời người rồi. Đến lúc nó nên sống cho bản thân và ước mơ của mình rồi. Ngài có thể đảm bảo cho nó an toàn rời khỏi đây không?

Thái úy gật đầu:

- Còn người thì sao? Người còn nhớ đến ước mơ của mình không? Người còn muốn thực hiện không?

Người cười khẩy:

- Mơ sao? Bao năm qua ta vẫn mơ. Giờ đến lúc tỉnh mộng thì lại thấy trống rỗng tồn tại như không tồn tại.

Thái úy nghiêm nghị nói:

- Chỉ cần người chịu thoái vị, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại.

Thái úy quay người bước đi, thái hậu lật từng trang sách đanh giọng:-

- Từ đầu đến cuối người được lựa chọn đã bao giờ là ta chưa?

Thái úy khựng lại, siết chặt tay im lặng, thái hậu bỏ cuốn sách ra quỳ xuống đất thành khẩn cầu xin:

- Cầu xin ngài hãy bảo vệ Càn Đức được bình an khỏe mạnh lớn lên.

Thái úy tức giận buông câu:

- Điều đó người không cần phải nói, ta sẽ thực hiện.

- Trước đây ngài chưa từng giữ được lời hứa của mình. Lúc nhỏ thì cho rằng đó chỉ là câu nói bâng quơ dễ quên, đến khi trưởng thành câu hứa chỉ là lời nói vui thoảng qua. Bây giờ người hãy vì trách nhiệm, tình thân với tiên đế vì những gì đã tồn tại giữa hai ta. Mong người hãy giữ lời.

Thái hậu cúi đầu sát xuống đất, bỏ đi lòng tự trọng, tự cao của một vị thái hậu cao quý vì đứa con trai nhỏ chưa thể tự bảo vệ mình.

Thái úy khẽ liếc người rồi cũng rời đi, thái hậu ngồi thẫn thờ ngồi ra đất. Nô tỳ Thu vội chạy vào đỡ lấy người. Thái hậu nhìn theo bóng lưng thái úy, đã bao lần người nhìn thấy bóng lưng ấy ngày càng khuất tầm mắt mà không ngoảnh lại. Cứ ngỡ lần sau gặp lại sẽ là nụ cười của người. Thái úy cũng chẳng thể ngờ rằng đó là lần cuối hai người gặp nhau. Nếu biết đó là lần cuối người có lạnh lùng đến thế không? Người có ân cần, quan tâm đến người đó.Có nói hết những điều mình cất giấu trong lòng bao năm không?

Đến khi muốn nói thì người chẳng nghe được, chỉ còn lại tiếng khóc muộn màng.

Mấy ngày hôm sau, thái hậu nhận được một bình rượu độc. Người chỉ đành nhìn lên bầu trời thở dài một hơi. Có lẽ đây là kết cục cuối dành cho người. Người mỉm cười một cái rồi không do dự lấy chén rượu của nội thị đang cúi đầu run run. Uống một hơi cạn, đặt chén xuống. Tên nội thị nhìn người bất lực quỳ xuống cũng rời đi. Tỳ nữ Thu vội chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, người cười nhẹ trấn an. Sau đó bảo Thu lấy giấy bút người muốn viết chữ.

Người yêu cầu tất cả ra ngoài. Ngồi trong phòng một mình người đánh mắt một lượt rồi chầm chậm đưa từng nét bút:

" Chàng vì chữ trung

Đánh rơi chữ tình

Ta vì chữ chung

Chữ hiếu, chữ hận

Đánh mất chữ trung

Kiếp sau nguyện không gặp

Ngô Tuấn"

Người hạ bút, đi vào giường nằm ngủ. Trong giấc mơ người nhìn thấy ngày người và tiên đế đi dạo quanh Thăng Long, cùng chàng đi khắp Châu Ái. Lần lượt từng người một hiện ra, Mạnh, Bình, Vũ, Võ đang gọi người. Người đi tiếp thấy cánh cửa, mở cánh cửa ấy thấy mâm cơm mẹ nấu và lời quả trách, ánh mắt dịu hiền của ông. Bà bà đang gắt lên đòi nợ, chị Hồng, Dũng đang cười chào, cái cốc đầu của thầy. Sau đó ngoảnh lại thấy chị Mai phụ hoàng mang rất nhiều quà. Cuối cùng có tiếng gọi Quỳ Tử. Người ngoảnh lại thấy một đứa trẻ tầm tám chín tuổi đang cầm tay một đứa bé năm tuổi tập viết, hai đứa cùng chạy nô trên cánh đồng. Mọi thứ trôi nhanh, người cười nhẹ một cái, hơi thở dừng lại, chút ý thức cuối cùng cũng tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro