19. Em người yêu cũ và anh mượn lẩu tỏ tình đấy thì sao nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   
Khủng hoảng sau xem mắt của Vương Kiệt và Thôi Hiệu Quân bắt đầu từ Cảnh Nghi.

Không sai, chính là bắt đầu từ Cảnh Nghi.       

Một tuần sau đêm xem mắt vừa kì lạ vừa thuận lợi, cả nhà mới có dịp ngồi lại ăn với nhau một bữa ăn. Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt tự nhiên cư xử lịch sự với nhau hơn. Không cãi cọ ba thứ chuyện cỏn con đã đành, Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt còn ít nói chuyện. Thôi Hiệu Quân vẫn còn gặp gỡ với Lý Lãng Nghệ. Lãng Nghệ đi công tác về, mua tặng Thôi Hiệu Quân một chiếc khăn quàng, lại hẹn gặp Thôi Hiệu Quân để đưa khăn quàng, lí do gặp mặt hoàn hảo không thể chê vào đâu được.
                     
Trời thu đã mưa vài ngày mà vẫn chưa ngưng, Cảnh Nghi làm một nồi lẩu hai ngăn lớn. Thiệu Tuấn như thường lệ, chỉ ngồi mút đũa bên thịt cá tôm cua, còn Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt chăm chăm nấu nướng để bớt nói chuyện. Cảnh Nghi không quen chứng kiến một căn nhà lịch sự đầm ấm, cậu vừa vớt tôm lên bát vừa hỏi Vương Kiệt:

                     

"Sao anh Vương Kiệt không liên lạc lại với Minh Thành?"

                     

Vương Kiệt cười cười:

                     

"Anh bận quá."

                     

Cảnh Nghi nói:

                     

"Anh nhắn tin một lần cũng được chứ. Nó thích anh lắm, cứ nhắn tin hỏi chuyện em."

                     

Vương Kiệt nhướn mày:

                     

"Hai đứa quen nhau à?"

                     

Cảnh Nghi tủm tỉm cười, thì ra chú bé này cũng đã hí hửng tham gia vào đoàn quân tìm người xem mắt cho Vương Kiệt. Không chỉ có thế, Cảnh Nghi chuyển về phía Thôi Hiệu Quân dò hỏi:

                     

"Còn Lý Lãng Nghệ, anh ấy có nhắn tin cho anh chứ gì? Hai người đã chính thức hẹn hò nhau chưa?"

                     

Thôi Hiệu Quân cau mày:

                     

"Đừng nói là em cũng quen Lãng Nghệ chứ?"

                     

Cảnh Nghi tỉnh bơ đáp:

                     

"Anh trai em."

                     

Cạch một cái, thìa canh trong tay Thôi Hiệu Quân rơi xuống. Vương Kiệt dừng đũa hỏi ngay:

                     

"Anh ta họ Lý, em họ Cảnh, anh em là sao?"

                     

Thôi Hiệu Quân nói thêm:

                     

"Hai người cũng... Ờm... Khác nhau quá."

                     

Một bên là giám đốc trẻ tuổi, một bên là thầy giáo cấp một trẻ tuổi, nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.

                     

Cảnh Nghi nói:

                     

"Anh cùng cha khác mẹ."

                     

Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt cùng đồng thanh:

                     

"Em là con riêng à?"

                     

Thiệu Tuấn phàn nàn:

                     

"Cậu kia là con nuôi."

                     

Thôi Hiệu Quân không còn tế nhị nữa, cậu nói thẳng:

                     

"Trần đời làm sao lại có con nuôi là giám đốc trong khi con đẻ lại phải đi ăn nhờ ở đậu người ta thế này? Mà bố em là ai?"

                     

Cảnh Nghi nói ra một cái tên, Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt cùng nhau ngã ngửa.

                     

"Em có bao nhiêu...", Thôi Hiệu Quân run run, "anh trai nuôi?"

                     

Cảnh Nghi đáp:

                     

"Em có ba anh trai nuôi. Một là anh Lãng Nghệ, một là anh Tuấn Nhật. Anh Lãng Nghệ làm kiến trúc, anh Tuấn Nhật trước đây chuyên làm nội thất, bây giờ cũng làm kiến trúc rồi. Anh kia làm bên cung cấp vật liệu xây dựng, hai người không biết đâu."

Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt nhìn nhau rồi nhìn Cảnh Nghi. Cảnh Nghi có vẻ như không ý thức được vấn đề gốc gác của mình, cậu vô tư ăn uống như mọi ngày. Thôi Hiệu Quân nhìn Cảnh Nghi lom lom như thể có con gì sắp chui ra từ trong lỗ mũi, Vương Kiệt nhúng thịt bò thay cậu, nạt ngang:

"Ăn đi, nhìn nữa thủng mặt nó bây giờ. Phải tạo ấn tượng tốt chứ."

Cảnh Nghi trề môi, phẩy tay quyết liệt:

"Em giới thiệu anh Thôi Hiệu Quân mà, em ủng hộ."

Thôi Hiệu Quân không cười nổi. Thiệu Tuấn dường như không quan tâm tới câu chuyện này lắm, anh vừa ăn ức gà vừa nhìn nồi lẩu lục bục bốc hơi. Vương Kiệt cũng chuyên tâm gắp rồi nhúng, chỉ còn Cảnh Nghi chuyên tâm ba hoa chích choè kể về . Nào là Lý Lãng Nghệ đi học ở Zurich, Lý Lãng Nghệ bị giao cho công ty nhỏ hơn hai người kia nhưng vẫn không thấy bất công gì. Vương Kiệt cười không thôi, là con đẻ mà không được giao cho cái công ty nào lại còn tự hào kể về mấy ông anh trai nuôi như thế, chắc chắn chỉ có một người như Cảnh Nghi tồn tại trên cõi đời.

Nói chán mà không ai buồn phản ứng, Cảnh Nghi quay lại gặng hỏi Vương Kiệt:

"Bác sĩ Vương, em giới thiệu Minh Thành đi xem mắt có điểm nào không tốt không? Minh Thành đứng đầu khoá em, cái gì cũng biết nhưng không khoe khoang, nên em nghĩ là hợp với bác sĩ."

Vương Kiệt lắc đầu:

"Minh Thành rất tốt."

Cảnh Nghi tròn xoe mắt:

"Thì sao anh không hẹn hò cho vui?"

Vương Kiệt cười:

"Anh yêu người khác rồi."

Cảnh Nghi chưng hửng nhìn Vương Kiệt.

"Anh yêu người khác rồi thì đi xem mắt làm gì?"

Thiệu Tuấn bình tĩnh đáp thay:

"Chắc chắn là vì người ta không yêu anh chứ sao nữa."

Vương Kiệt gắp cho Thiệu Tuấn một miếng thịt bò, thủng thẳng nói:

"Không ai thích người biết tuốt đâu Thiệu Tuấn."

Cảnh Nghi băn khoăn:

"Thực ra em cũng không biết, bác sĩ Vương thích mẫu người như thế nào?"

Vương Kiệt nói:

"Đẹp trai. Thích hôn. Thích anh."

Thôi Hiệu Quân từ đầu đến cuối chỉ cắm cúi ăn. Đến khi nghe Vương Kiệt nói xong chiếc điều kiện loãng toẹt cho hình mẫu lí tưởng, cậu bỗng nhiên vứt đũa xuống mâm, ôm mặt ho sặc sụa. Cảnh Nghi lật đật đi lấy nước, Vương Kiệt cứ thế rót cho Thôi Hiệu Quân một cốc bia. Thôi Hiệu Quân chộp lấy cốc bia cùng lúc đầu mũi cậu đỏ ửng lên, nước mắt nước mũi tuôn ra không kiểm soát. Uống bia xong, Thôi Hiệu Quân lại ho tiếp. Vương Kiệt vuốt nhẹ lưng Thôi Hiệu Quân, anh càng vuốt cậu lại càng rùng mình.

Đón lấy cốc nước từ tay Cảnh Nghi, Vương Kiệt nói:

"Nào, uống nước."

Thôi Hiệu Quân hớp vội một ngụm nước làm đại diện rồi đẩy Vương Kiệt ra. Thiệu Tuấn nhai nhai miếng thịt bò Vương Kiệt vừa gắp cho, hất cằm hỏi:

"Làm sao? Vương Kiệt nó có người nó thích mà mày xúc động đến thế à?"

Thôi Hiệu Quân thở phì phì, chà nước mũi phân trần:
                   
"Bị sặc thôi, xúc... động cái gì?"

Vương Kiệt cười cười vỗ lưng Thôi Hiệu Quân nốt vài lần, sau đó thu tay, tiếp tục ăn lẩu. Đến khi ai cũng buông đũa, nhắm chừng không còn gì làm Thôi Hiệu Quân phải sặc, Vương Kiệt nói:

"Cảnh Nghi lần sau có muốn làm ông mai thì đừng sắp xếp cho anh với Hiệu Quân chung một lần. Bọn anh trước đây đại khái có hẹn hò vài tháng, bây giờ đứng trước mặt xem nhau hẹn hò thì không hay."

Cảnh Nghi đang khua khoắng nồi lẩu đã gần cạn đáy để tìm một miếng đầu tôm, nghe Vương Kiệt nói đến phần hẹn hò thì giật mình buông đũa. Cậu hoàng tử vừa lộ thân phận bật thốt lên:

"Sao trước đây hai người không nói?"

Vương Kiệt đáp:

"Có gì vui đâu mà nói."

Thôi Hiệu Quân uống nốt ngụm nước cuối cùng, dằn đũa xuống mâm, khoe môi không buồn nhếch lên một nửa.

"Anh cũng biết hẹn hò đôi với bạn trai cũ nghe rất vô duyên, sao anh không bảo mẹ anh trước đi?"

Thiệu Tuấn và Cảnh Nghi khoanh tay ngay ngắn ngồi cạnh nhau, chưa gì mà mắt đã sáng lên đợi chứng kiến chiến tranh người yêu cũ. Vương Kiệt không dại gì đem chuyện trong nhà ra làm mồi nhậu cho Thiệu Tuấn và Cảnh Nghi, anh nhẹ kéo tay Thôi Hiệu Quân.

"Ăn kem không? Anh mời."

Thôi Hiệu Quân nói:

"Nhiều đường."

"Vậy đi mua kem cho anh."

Bác sĩ chó điên vừa hiện hình để thay thế cho người yêu cũ vài giây, Thôi Hiệu Quân đã cụp đuôi kéo mũ hoodie lên kín đầu, xách ví ra khỏi nhà. Cửa hàng tiện lợi cách nhà không xa, một bác sĩ suốt ngày đuổi theo bệnh nhân và một em biên tập viên thời trang suốt ngày đuổi theo người mẫu đều thi nhau sải từng bước lớn. Thôi Hiệu Quân lục lọi thùng kem, lựa ra cả một túi đầy căng. Mang tiếng là "đi mua kem cho anh", nhưng ra đến quầy tính tiền, Thôi Hiệu Quân nhón thêm một hộp kẹo nhai nhét vào trong túi, vô tư chờ Vương Kiệt rút ví.

Dãy bàn ghế ngoài cửa hàng tiện lợi chỉ có hai cậu sinh viên ngồi ăn mì tôm, Thôi Hiệu Quân đặt phịch túi kem xuống bàn, lục lọi rồi lôi ra một cây kem đậu đỏ. Cậu khoan khoái cắn hai miếng, ném que kem vào thùng rác dưới chân. Vương Kiệt cũng với lấy một cây, anh vừa mở bao thì que kem thứ hai của Thôi Hiệu Quân đã chính thức rớt xuống.

Vương Kiệt nói:

"Lạnh bụng bây giờ."

Thôi Hiệu Quân trề môi, tay mò đến cây kem thứ ba. Vương Kiệt giằng lại túi kem, cất sang bên phía mình. Thôi Hiệu Quân với lấy được một cây kem gì hồng hồng lợt lạt, cậu bóc ra ngửi thử, cắn một miếng nhỏ, sau đó yên tâm ăn hết nửa cây.

Không khí có hơi yên lặng, mưa vẫn lâm râm bên ngoài tán dù, Thôi Hiệu Quân rùng mình nhè nhẹ. Vương Kiệt tủm tỉm cười nhìn cây kem không có gì bất thường, Thôi Hiệu Quân nhìn lâu chướng mắt, hất cằm hỏi một câu:

"Anh yêu ai rồi à"

Vương Kiệt dường như chỉ chờ có thế. Cắn một miếng kem đã bắt đầu tan chảy, Vương Kiệt đáp:

"Có người anh không bỏ được."

"Ai?"

"Em đó chứ ai."             

"Hụ..."

Thôi công tử xưa nay làm gì cũng sang trọng đàng hoàng, vậy mà trước mặt người yêu cũ, lần thứ ba trong vòng vài ngày ho hộc hộc hai tiếng, sặc ra một ít kem trên lòng bàn tay. Vương Kiệt ném cho Thôi Hiệu Quân tờ khăn giấy còn thừa từ lần sặc trước, Thôi Hiệu Quân vo viên ném vào sọt rác, sụt sịt nói:

"Anh là đồ con dơi già..."

Vương Kiệt gật gù:

"Con dơi già mà yêu em."

"... vô liêm sỉ..."

"À... Con dơi già vô liêm sỉ mà yêu em."

"... thần kinh..."

"Con dơi già vô liêm sỉ yêu một em thần kinh?"

Thôi Hiệu Quân nói:

"Không phải anh đá em à?"

"Ừ. Bây giờ anh hứa chỉ đá vật lý thôi, vì thỉnh thoảng em vẫn rất ngứa đòn. Nhưng mà anh yêu em."

Thôi Hiệu Quân nhăn nhó như gặp phải cái áo Adidos lẫn trong thùng đồ Adidas. Cậu xua tay:

"Buồn nôn."

Vương Kiệt nhướn mày:

"Em rõ ràng biết anh yêu em rồi còn hỏi làm mồi."

"Thôiiii!"

Hai cậu ăn mì tôm bàn bên dáo dác nhìn qua, Thôi Hiệu Quân hạ giọng:

"Anh mất liêm sỉ à?"

Vừa nói, Thôi Hiệu Quân vừa chỉ lên chỉ xuống. Vương Kiệt ngoe nguẩy mấy ngón chân trong đôi dép xốp, mặc chiếc quần vải dạ ca rô đôi chỗ nhăn nheo, bên trong chiếc áo len nhẹ nhàng màu xanh biển...

"LẠI LÀ ADIDOS!"

Thôi Hiệu Quân gào lên một tiếng, lần này hai cậu ăn mì tôm không thèm nhìn sang nữa. Vương Kiệt gãi cổ áo, kéo ngang kéo dọc nhưng chiếc áo len vẫn không che được hết non nửa chiếc cổ áo màu trắng ngà bên trong. Vương Kiệt nói:

"Em không cần yêu lại mà. Em cứ đi yêu đương đi, chỉ cần nhớ là lúc nào cũng có một anh bác sĩ giỏi giang sạch sẽ đẹp đẽ có tiền luôn sẵn sàng mở rộng ví vì em."

Thôi Hiệu Quân ôm đầu gục xuống bàn, vừa hay một cậu ngồi ăn mì tôm ở bàn bên cất giọng nói một câu "tao đấm cho bây giờ" hùng hổ. Vương Kiệt ăn hết que kem, hớn hở phát hiện que kem trúng thưởng thêm một cây nữa, ngay lập tức liền mò vào cửa hàng để đổi. Đến khi anh trở ra, cả Thôi Hiệu Quân lẫn hai cậu ăn mì tôm đã biến mất. Hai cốc mì tôm còn thoang thoảng khói vẫn nằm nguyên trên mặt bàn, nhưng túi kem của Thôi Hiệu Quân chọn và do Vương Kiệt trả tiền thì đã cùng Thôi Hiệu Quân cao bay xa chạy.

Vương Kiệt về đến nhà, Cảnh Nghi đã xử xong đống bát đũa, ngồi ở sô pha làm mô hình thủ công. Vừa thấy Vương Kiệt, Cảnh Nghi chồm dậy hỏi:

"Kem đâu ạ?"

Vương Kiệt huơ huơ cây kem trúng thưởng trước mặt Cảnh Nghi, anh nói:

"Hiệu Quân chưa về à?"

Cảnh Nghi lắc đầu, Vương Kiệt ném cho cậu cây kem rồi ngồi xuống ghế. Cảnh Nghi nói:

"Sao hai người không về cùng nhau?"

Vương Kiệt đáp gọn lỏn:

"Anh nói anh thích Quân Quân, chắc Quân Quân sợ quá bỏ chạy mất rồi."

Cảnh Nghi suýt nữa thì hất tung cả hộp mô hình kĩ thuật cho học sinh tiểu học, may mà có Vương Kiệt cứu lại. Vương Kiệt nghiên cứu chiếc tua vít nhỏ bằng đầu ngón tay cái với vẻ mặt lịch sự chân thành, Cảnh Nghi đau khổ nói:

"Anh ơi..."

"Sao?"

"Sao anh lại làm cái việc cầm chắc thất bại?"

Vương Kiệt thành thạo vặn mở hai mảnh lắp ghép, anh nói:

"Ngày nào anh cũng đôi lần làm việc đó trong phòng cấp cứu nên quen rồi. Thất bại hay không thì còn tùy mục đích của em là gì. Mục đích của anh là nói để Quân Quân biết, thì anh thành công rồi. Biết mới vắt giò lên cổ chạy nhanh như thế."

Cảnh Nghi xoa xoa cánh tay Vương Kiệt an ủi, Vương Kiệt giả như đang chú tâm phân tích mô hình máy bay trực thăng mà chắc chắn trăm phần là anh không biết múi mớ gì. Cảnh Nghi nói:

"Nhưng anh cũng thấy là không hợp lý, có đúng không?"

""Cũng"? Cảnh Nghi thấy anh và Quân Quân không hợp à?"

Cảnh Nghi gật đầu nói lí nhí trong cổ:

"Thì... Em cũng từng phân tích xem thử có mai mối được hai người với nhau hay không. Kết luận của em là nếu không phải là bác sĩ và bệnh nhân, hai người cả đời không gặp."

Vương Kiệt cười lớn, chính vì như thế nên anh mới phải nhờ đến bà mẹ gân bò của mình kéo Thôi Hiệu Quân về nhà anh. Cảnh Nghi đưa cho Vương Kiệt một mẩu cánh trực thăng màu vàng, Vương Kiệt nói:

"Anh cũng thấy thế. Thấy cái gì cũng không đúng, cũng không phù hợp, cũng không có tương lai. Nhưng mà anh không bỏ được. Em biết yêu đương đặc biệt nhất là loại nào không? Không phải là yêu đương say đắm, mà chính là loại không bỏ được nhau."

Thiệu Tuấn từ nãy đến giờ ngồi sắp xếp đèn nháy trên bộ xương khô trong góc phòng, nghe đến đó thì buột miệng nói:

"Nói theo ngôn ngữ điện ảnh thì là duyên nợ tiền định, nói theo ngôn ngữ bình dân thì dính bùa rồi, đi cúng giải hạn đi, yêu đương gì."

Vương Kiệt phi chiếc tua vít sang, tua vít cắm thẳng vào kẽ xương sườn trắng ởn, hại Thiệu Tuấn cười nghiêng ngả. Cảnh Nghi im im suy nghĩ chuyện của chính mình, Vương Kiệt rị mọ lắp trực thăng, cánh đi đằng cánh bụng đi đằng bụng. Đến khi bộ mô hình tan hoang mà Thôi Hiệu Quân vẫn chưa ló dạng, Vương Kiệt bỏ cuộc bước lên lầu.

--

Vương Kiệt biết Thôi Hiệu Quân. Thôi Hiệu Quân có thể chộp tay anh đòi quay lại ngay trong buổi xem mắt, nhưng chắc chắn không đồng ý khi anh đòi hẹn hò. Thôi Hiệu Quân có thể bị mất mặt trước anh hàng chục lần, từ ăn cua sưng phù người cho đến ăn kem sặc ho tung toé, nhưng cậu sẽ ớn lạnh khi cũng là chính anh mặc quần thụng áo nhái nổ ra mấy lời yêu thích cậu. Từ đầu đã là không hợp nhau như thế, nhưng với bác sĩ cấp cứu với mấy năm mài dũa hằn lên sống mũi dấu kính bảy tám đi ốp và suốt ngày chỉ gặp mặt bệnh nhân, Thôi Hiệu Quân vẫn là một món quà bọc giấy bóng lấp lánh và nổ đùng đùng những niềm vui.

Món quà của Vương Kiệt, đêm đó len lén về nhà với một túi kem lõng bõng nước. Vương Kiệt không rình rập ở mái hiên hay sô pha như vài lần trước, Thôi Hiệu Quân nhét đại túi kem vào tủ lạnh, vọt thẳng ba bước một lên lầu.

Trước cửa căn phòng xanh dương có một vỉ viên ngậm gừng bọc trong giấy kẽm.

Thôi Hiệu Quân nhăn nhó nhặt lên, trừng mắt trề môi chửi vỉ thuốc, tay bóc một viên bỏ tọt vào miệng, chép chép miệng hài lòng.

--

Hết phần 19.

--

Mình có đọc được mấy dòng của thầy Thiên Lương, dịch giả mà mình hâm mộ về việc yêu say đắm không đặc biệt bằng không bỏ được nhau. Mình đem ý thầy vào đây vì nó rất hợp, và mình cũng muốn đem điều này ra chúc bạn. Năm mới chúc bạn có thứ gì đó - bất cứ thứ gì, miễn là không bỏ được. Gia đình, bạn bè, người yêu. Và ước mơ. Khi mà không bỏ được, bạn biết phải làm gì với nó rồi đó. Dù là em 15, 18, 22 mới tốt nghiệp, 26 bị giục lấy chồng, chị 28 muốn làm lại, lớn hơn thì target audience ở đây không có rùi hehe.

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro