25. Em người yêu cũ và 25 ngày khốn khổ của em (suýt là) người yêu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi lăm ngày. Người ta có thể làm gì trong hai mươi lăm ngày?

Tạo một thói quen mới. Giảm một số cân. Bắt đầu một chu kì hormone. Ấp một quả trứng. Một vết thương kéo da non đẹp đẽ. Một con người ở phòng hồi sức được ban án tử dù tim vẫn đập bình thường.

Hai mươi lăm ngày, Thôi Hiệu Quân doạ cho Vũ Dương Kì bước đi khỏi đời Vương Kiệt mà không hề quay đầu nhìn lại.

--

"Vì sao lại chuyển sang phòng anh?"

"Vì sao ông lại được ở chung phòng với bác sĩ?"

Cảnh Nghi đi rồi, chỉ còn lại Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt đứng trước Vũ Dương Kì. Thôi Hiệu Quân nghĩ thầm trong đầu xem thử có tờ nào thích hợp để nhảy việc, miệng cười cười nói với Vũ Dương Kì:

"Đến sau mất phần."

"Anh là thằng ch..."

Vương Kiệt:

"???"

Thôi Hiệu Quân:

"!!!"

Vũ Dương Kì:

"... ơi không đẹp. Bác sĩ!"

Vương Kiệt gãi gãi lông mày:

"Câu Quân Quân nói làm anh nhớ mấy vụ cướp bệnh nhân trên bệnh viện. Lỡ như có vụ tai nạn tập thể, đứa nội trú nào cũng mong có ca ngon lành..."

Vũ Dương Kì nói:

"Anh đừng có lái! Em nói thẳng ra, nếu không phải Thôi Hiệu Quân chuyển đi mà dính chùm ở đây với nhau thì em! phải! ở! phòng! anh! Vương! Kiệt!"

Thôi Hiệu Quân gật đầu:

"Ừ!"

Vương Kiệt:

"???"

Vũ Dương Kì chưa kịp "Yayy" lên một tiếng, Thôi Hiệu Quân nói:

"Cậu ở phòng Vương Kiệt, tôi với Vương Kiệt chuyển sang phòng tôi. Điều hoà mới, tủ mới, oh yeah baby..."

Vương Kiệt nói:

"Anh tưởng anh mới là người quyết định."

Vẻ mặt nhởn nhơ hạnh phúc của Thôi Hiệu Quân ngay lập tức chùng xuống. Vương Kiệt lạnh lẽo ngoắc tay:

"Thôi Hiệu Quân, vào phòng."

Cánh cửa vừa đóng lại, như một phản xạ, Vũ Dương Kì áp tai vào cửa phòng mong nghe được một chút âm thanh. Cảnh Nghi lại cầm rổ rau đi lên sân thượng, lặng lẽ lắc đầu nhìn người nghe lén đáng thương.

Cảnh Nghi không có vấn đề nếu Thôi Hiệu Quân chia tay với Lý Lãng Nghệ nhà mình, nhưng nếu Thôi Hiệu Quân chia tay với Lý Lãng Nghệ để rồi lại quay về dính chùm với bác sĩ Vương thì đúng là không thể hiểu.

--

"Em sẽ không ở với anh."

"Muốn em trai ngoài kia thôi đúng không?"

"Nói cái gì thế?"

"Em cần lý do. Nói thẳng như Vũ Dương Kì vừa xong."

"Em không chịu được anh mặc cái áo Adidos..."

"Đó là chuyện từ thế kỉ trước rồi!"

"Em biết ở chung một phòng có nghĩa là sao không? Là anh đi vệ sinh lúc nào em cũng biết, em ngồi gác chân lên ghế tay gãi mông rồi đưa tay đó lên xỉa răng anh cũng biết, buổi sáng ngủ dậy chăn ai đội lên cao hơn cả hai đều biết. Em có nghĩ tới chưa?"

"Còn Gì Đó Lý Lãng Nghệ nữa, dạo này nhiều việc nên anh quên mất họ bạn trai em rồi. Bạn trai em không lấy làm phiền nếu như em nằm chung giường với bạn trai cũ à? Anh ngủ cần gối ôm đấy, tự nhiên trên giường có cái gối ôm ba mươi bảy độ thì anh cũng không ngại vứt gối cũ của anh đi đâu?"

"Vậy chứ anh nghĩ vì sao em muốn ở chung phòng với anh? Em cũng không phải sinh viên nghèo."

"Em lười nấu ăn. Cảnh Nghi thì chăm nấu, em không nỡ xa nó."

"Cảnh Nghi cũng không nỡ xa em. Nó đòi chuyển ra một phút sau khi em nói dọn phòng."

"Em ghét Vũ Dương Kì?"

"Không. Nó phiền nhưng không đáng ghét. Anh yêu nó thì cũng không phải do nó. Hoặc do nó, nhưng em không ghét nó vì dù sao anh cũng không yêu nó."

"Làm sao em biết anh không yêu?"

"Anh mà yêu thì bây giờ em đã ôm đèn đứng ngoài đường rồi."

"Anh đâu ác thế."

"Anh chính là ác như thế. Anh không đuổi ra khỏi nhà, chỉ đuổi em ra khỏi phòng thôi. Nhưng vì thế nên em sẽ nhục đến chết, rồi em ôm cây đèn mẹ mua ra khỏi nhà."

"..."

"Anh sắp đuổi em à?"

"Anh... Ừ. Anh nói em rồi, không người thứ ba, không lốp dự phòng."

"Em chia tay rồi."

"Em đào được một chuyến đi châu Âu rồi em bỏ người ta à? Khôn thế."

"Dại thì có. Ba mươi năm nữa vẫn sẽ có tuần lễ Paris London Milan. Em mà khôn thì em đã đeo nhẫn rồi."

"Chắc gì người ta đã cho em nhẫn?"

"..."

"Có nhẫn?"

"Không có."

"Vậy quay lại chuyện chung phòng. Anh còn phòng sách, anh dọn sang đ..."

"Em ở với anh."

"Em lì thế nhỉ?"

"Thôi Hiệu Quân mà."

"Đừng có dại dột. Tại quả bom thôi. Em suy nghĩ lại đi."

"Cũng tại quả bom mà anh đòi ngủ với em còn gì?"

"Cái đó khác. Anh muốn lâu rồi mà không nói, lúc đó anh chỉ nói ra thôi."

"..."

"Em mời mọi người xuống ăn cơmmmm!"

"Kìa, đi đi. Anh tắm rồi xuống sau."

"..."

"Đi đi, còn đứng dạng tay dạng chân ra đó làm gì?"

"Nhớ thì đứng."

"Em vớ vẩn."

"EM MỜI MỌI NGƯỜI XUỐNG ĂN CÁI GÌ THÌ ĂN!"

--

Thôi Hiệu Quân tông cửa, Vũ Dương Kì phóng vèo qua bên kia tường. Quay đầu lại nhìn, thấy Thôi Hiệu Quân mặt đỏ miệng tủm tỉm cười, Vũ Dương Kì the thé nói:

"Anh chơi thế là anh chơi bẩn!"

Thôi Hiệu Quân nhún vai:

"Nước trong thì không có cá, chịu rồi."

"Anh bỏ anh Vương Kiệt, đừng có cua tới cua lui. Anh không xứng đâu."

Thôi Hiệu Quân khoác tay Vũ Dương Kì, kéo cậu xuống lầu. Vừa đi, Thôi Hiệu Quân vừa thì thầm:

"Cậu và Vương Kiệt yêu nhau rồi à?"

Vũ Dương Kì nói:

"Bác sĩ thương em. Nếu cạnh tranh cho thật công bằng thì anh cũng không được ở cùng phòng với bác sĩ."

Thôi Hiệu Quân cười nhạt nhẽo. "Bác sĩ thương em", nói ra câu này đến cậu cũng thấy dễ thương. Vỏn vẹn sáu tháng hẹn hò trước kia, Thôi Hiệu Quân ít khi bận lòng chuyện Vương Kiệt thương hay không thương mình. Cậu luôn bận nhìn đôi dép dán quai, bận những lần đay nghiến miếng thịt bò dai, những lần trễ hẹn vì Vương Kiệt còn năm phút nữa hết ca mà lại gặp bệnh nhân mới. Thôi Hiệu Quân thậm chí không biết Vương Kiệt học chuyên ngành gì để rồi ra làm bác sĩ cấp cứu. Thôi Hiệu Quân chỉ được mồm miệng nói năng cãi cọ hôn hít, được cả mồm miệng nói xấu anh với bạn bè mình.

Cảnh Nghi đã dọn ra một bàn đầy thức ăn dưới nhà. Thiệu Tuấn cũng lúi húi trong bếp, Vũ Dương Kì nấn ná mãi mà không chịu vào chỗ ngồi. Thôi Hiệu Quân hiểu ý Vũ Dương Kì, cậu không so đo gì mà lẳng lặng ngồi về phía không dọn mấy dĩa hải sản. Vũ Dương Kì gườm gườm nhìn Thôi Hiệu Quân xoay nhãn chai bia lại thành một hàng thẳng tắp. Vương Kiệt vừa bước xuống lầu vừa rũ tóc, ngồi cách xa một quãng, vẫy Vũ Dương Kì lại cạnh mình. Vũ Dương Kì đắc ý cười không che giấu nổi, Thôi Hiệu Quân cũng chỉ biết cười khổ rồi chăm chỉ giật nắp chai bia.

Đầu tiên là cụng ly vì Vương Kiệt thoát chết, sau đó là cụng ly mừng người mới tới nhà, cuối cùng cụng ly mừng Thôi Hiệu Quân đi nước ngoài về, vừa hoàn thành xong thủ tục thì năm người đã mạnh ai nấy ăn, bia ai nấy uống.

"Nhà này nhiều âm khí quá."

Thiệu Tuấn ghé môi nói thầm vào tai Cảnh Nghi khi Vũ Dương Kì cười tít mắt ăn một miếng gì đấy Vương Kiệt gắp cho. Cảnh Nghi thì vẫn trật tự ăn, Thôi Hiệu Quân cũng chăm chỉ nhặt nhạnh mấy miếng thịt bò bên cạnh cốc bia đã vơi quá nửa. Cả bữa ăn chỉ có Vương Kiệt và Vũ Dương Kì nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng Thiệu Tuấn chèn thêm mấy câu vào.

Cảnh Nghi bình thường nói nhiều, bây giờ im lặng nên uống nhiều hơn. Thôi Hiệu Quân uống nhiều là chuyện tất nhiên, nhưng Cảnh Nghi uống nhiều là chuyện ngàn năm có một. Vương Kiệt liếc Cảnh Nghi vài lần rồi nói:

"Cảnh Nghi nấu nhiều thế này, anh gọi bạn đến được không?"

Cảnh Nghi đáp:

"Vâng ạ, càng đông càng vui."

Nói rằng càng đông càng vui, nhưng khi Cảnh Nghi bước đi mở cửa rồi bước vào nhà cùng con ma trong góc phòng nghỉ của nhân viên cấp cứu, Cảnh Nghi lại kêu say rượu rồi ba chân bốn cẳng té lên phòng. Vũ Dương Kì nhìn theo thắc mắc, Vương Kiệt chỉ lắc đầu mà không nói gì. Thôi Hiệu Quân lẩm bẩm gọi Hồ Sở Tiêu là con ma phòng cấp cứu, Vương Kiệt mắng Thôi Hiệu Quân một câu "khách của anh".

Vũ Dương Kì ngồi xuống, Thiệu Tuấn ghé tai Thôi Hiệu Quân thì thầm:

"Em Nghi nhà mình theo cậu này nhưng bị đuổi."

Thôi Hiệu Quân nhếch môi cười, không lẽ bây giờ phải chuyển trọ vì Cảnh Nghi thật?

Vũ Dương Kì rõ ràng cũng không đến để nhậu, đũa gắp trong mâm nhưng mắt thỉnh thoảng lại liếc lên lầu. Thôi Hiệu Quân gườm gườm nhìn Vương Kiệt, chẳng biết là muốn làm chuyện tốt cho ai, soạn ra một bữa ăn như thế này đúng là khó xử. Thôi Hiệu Quân rót bia, Vũ Dương Kì uống bia, đến lượt Vũ Dương Kì rót rồi Thôi Hiệu Quân uống, hai người không quen biết cứ lầm lì nhồi bia vào dạ dày nhau liên tiếp. Đến khi Vũ Dương Kì vờ vịt say xỉn để mà nghiêng ngả dựa vào Vương Kiệt, Daniel ôm má nói lè nhè:

"Mai mặt lại phù mất thôi."

Vương Kiệt nói:

"Thế nên ở chung phòng không tốt. Em là đứa rối loạn nhân cách ái kỷ mà."

Thôi Hiệu Quân gắt lên:

"Sao phiền thế nhỉ? Yêu em thì yêu đại đi, đừng có phiền!"

"Yêu bao giờ?", Vũ Dương Kì trỏ ngón tay không thẳng thớm chút nào vào mặt Thôi Hiệu Quân. "Anh chính là đ... không có tư cách!"

Thôi Hiệu Quân bĩu môi:

"Tư cách tao lại đầy ra."

Vương Kiệt thật tình ngạc nhiên khi Thôi Hiệu Quân chưa vịn vào cái cớ là anh đòi ngủ đòi cưới mấy tháng trước đây để mà lên mặt với Vũ Dương Kì. Thôi Hiệu Quân cục súc nói:

"Tao thì thiếu cái gì?"

"Trước đây anh có yêu đâu? Bây giờ thấy người ta có người khác thì hốt hoảng chạy về, cái anh thiếu là tình yêu á!"

Thôi Hiệu Quân cười khẩy một tiếng rõ to. Cậu rót bia cho Vũ Dương Kì, dằn mạnh chai bia xuống bàn, nhìn Vũ Dương Kì chằm chằm rồi nói:

"Trước đây yêu chưa đủ thì về sau phải yêu nhiều hơn, nếu yêu chưa đủ mà một hai đòi rút lui thì lại càng chưa đủ."

Vũ Dương Kì há miệng ra rồi ngậm miệng vào, chỉ còn Thiệu Tuấn gật gù nói:

"Anh cảm thấy cần tụ tập kiểu này nhiều hơn nữa."

Vương Kiệt thắc mắc:

"Để chi?"

"Để nhìn bọn này cắn xé, anh hết hứng ăn cơm, tha hồ giữ cân."

Vương Kiệt bật cười, chống gối đứng dậy đi ra bếp. Vũ Dương Kì không biết cái câu Thôi Hiệu Quân nói là nói cho mình hay cho ông anh được bệnh viện gọi là người yêu mới của bác sĩ chó điên, cậu ăn một miếng, Thôi Hiệu Quân lại dằn đôi đũa:

"Ngon không? Cảnh Nghi nấu."

Vũ Dương Kì thờ ơ nói:

"Em không có nhu cầu giữ cân."

Miệng nói lời ác nhưng Vũ Dương Kì cũng không cách nào cầm đũa lên gắp thêm một miếng thức ăn. Thiệu Tuấn lẩm bẩm hát mấy câu yêu đương làm chi, Thôi Hiệu Quân và Vũ Dương Kì tiếp tục hò nhau uống, Vương Kiệt đứng ở bếp nhìn ra ngán ngẩm nghĩ, thà là ngày đó mình đưa tay bóp mẹ nó quả bom cho rồi.

--

Vùng vằng mãi mà không được như ý, Vương Kiệt cũng im ỉm không có một câu giúp đòi công đạo nào, Vũ Dương Kì vác va ly lên xe taxi mà Hồ Sở Tiêu gọi, đùng đùng quay trở về căn biệt thự mười hai phòng ngủ. Vũ Dương Kì say mèm đến đi còn không nổi, Thiệu Tuấn đem một tay vác cậu lên phòng Thôi Hiệu Quân nghỉ qua đêm.

Thôi Hiệu Quân và Vương Kiệt bước sau, Vương Kiệt khoác vai Thôi Hiệu Quân nói nhỏ:

"Hồ Sở Tiêu thích Cảnh Nghi mà. Nó có cái khó của nó thôi."

Hồ Sở Tiêu nghèo xác nghèo xơ, tự nuôi thân với đống nợ nần học y còn khó, vẫn còn đang là bác sĩ nội trú, có điên mới nghĩ đến chuyện hẹn hò.

Thôi Hiệu Quân không biết gì về Hồ Sở Tiêu ngoài vụ doạ ma trong phòng ngày trước, cậu lắc lắc đầu:

"Đến lúc nó gỡ hết khó nhưng Cảnh Nghi lại chạy mất thì sao?"

Thiệu Tuấn thở phì một cái ở bậc thang cuối cùng, buông lời nói tỉnh bơ:

"Thì là cuộc đời chứ sao. Được cái này mất cái kia, như Vương Kiệt không biết có được gì không nhưng vừa mất thằng nhỏ va ly tím."

Vương Kiệt chỉ cười, Thôi Hiệu Quân giật áo Thiệu Tuấn, quay mặt nói thẳng vào phòng Cảnh Nghi:

"Thằng này nặng quá, vứt nó lại đây được rồi."

Thiệu Tuấn kêu to:

"Lấy cho nó cốc nước."

Thôi Hiệu Quân nói:

"Có chân tự đi lấy, uống say tự chịu. Đi ngủ đây."

Nói xong, cả ba ông anh của Cảnh Nghi đá Hồ Sở Tiêu một cái, kéo nhau đi khỏi, còn cẩn thận he hé cửa phòng.

--

Thôi Hiệu Quân vật lưng xuống giường, nảy lên kêu một tiếng:

"Bộ giường anh giống phim chưởng hay gì? Giường hàn ngọc của cô cô và Dương Quá à?"

Vương Kiệt ngồi xuống giường, vỗ vỗ tấm nệm cứng. Vương Kiệt có một thời gian gặp ảo giác, nằm nệm mềm lún sẽ có cảm giác như bị siết chặt rồi hút xuống, không thở được bình thường. Thôi Hiệu Quân lăn qua lăn về, Vương Kiệt cười nói:

"Dương Quá tránh ra đi."

"Không tránh, phải nằm dưỡng thương."

"Thương ở đâu mà dưỡng?"

Thôi Hiệu Quân đưa tay vuốt ngực:

"Đau ở đây này."

"Ai làm gì mà đau?"

Thôi Hiệu Quân nói:

"Có một chàng trai bỏ cả tuần lễ thời trang là giấc mơ cả đời, vượt qua mấy nghìn cây số về với anh, sau đó phải nuốt nước mắt đứng ngoài cửa nhìn anh nắm tay hẹn hò với người khác, cuối cùng lặng lẽ ra về trong màn mưa xối xả..."

Vương Kiệt đã nằm xuống giường nhưng rồi lại ngồi bật dậy nhìn quanh. Thôi Hiệu Quân giương mắt khó hiểu, Vương Kiệt nói:

"Có hiện tượng tiêu hóa ngược."

"Là sao?"

"Là buồn nôn."

"..."

Thôi Hiệu Quân giận tím cả mặt, Vương Kiệt cười hê hê nằm xuống. Bỗng nhiên Thôi Hiệu Quân giật mạnh tay áo Vương Kiệt, bên phía cửa phòng cậu vừa vang lên một tiếng "két" dài, rõ là có kẻ đột nhập vì lo cho tên đồ đệ của Vương Kiệt.

Vương Kiệt cười:

"Bọn nó sẽ ổn thôi. Hồ Sở Tiêu được lắm."

Thôi Hiệu Quân hếch mũi lên trời:

"Em cũng được lắm mà sao em không ổn?"

"Vì em điên."

"..."

Thôi Hiệu Quân câm nín hoàn toàn. Bình thường người trả treo chỉ có cậu, người buồn nôn cũng một mình cậu. Đến khi Vương Kiệt nhập hội buồn nôn trả treo, Thôi Hiệu Quân mới thấy rằng phải có kiên nhẫn lắm mới tiếp tục được mối quan hệ mà bên này khơi mào bên kia dập tắt ngày này qua tháng khác. Vương Kiệt không có ý tiếp tục câu chuyện, hai người im lặng chờ nghe xem Cảnh Nghi có động tĩnh gì không. Chờ hồi lâu mà đến tiếng kẹt cửa còn không chịu vang lên, Thôi Hiệu Quân nói:

"Em ở chung có mất gì của anh đâu, không hiểu sao anh phản ứng thế."

Vương Kiệt nói lầm rầm:

"Sợ em mất."

"Em thì mất cái gì?"

Thôi Hiệu Quân hé mắt ra, gặp ngay Vương Kiệt đang nhướn mày lên nhìn mình. Một thoáng vỡ lẽ, Thôi Hiệu Quân oà ra cười nắc nẻ.

"Cmn anh làm như anh khoẻ lắm không bằng! Chân tay thì lẻo khoẻo, mắt mũi nhập nhèm, cỡ như anh em đè phát một."

Vương Kiệt cười nhạt rồi vươn cánh tay ra vắt ngang ngực Thôi Hiệu Quân.

"Em mà gỡ ra được, anh cho em đè."

Thôi Hiệu Quân, hai mươi sáu tuổi, sức khoẻ bình thường, tuần tập gym ba buổi, vì là đệ của Thiệu Tuấn nên không chỉ tập cơ bụng chơi chơi. Lưng dày vai rộng, cánh tay dài, nếu không phải vì lười thì vác Hồ Sở Tiêu lên lầu cũng là chuyện có thể hoàn thành. Ấy thế mà cậu loay hoay hơn năm phút đồng hồ, co cả chân lên để quắp lấy cánh tay ghì cứng ngực mình nhưng vẫn không thể làm cánh tay nhúc nhích. Thôi Hiệu Quân thở phì phì nắm lấy tay Vương Kiệt, não nề thừa nhận một câu:

"Anh không phải con người!"

"Thì là con chó điên mà. Bác sĩ cấp cứu thằng nào cũng thế."

Thôi Hiệu Quân bĩu môi, Vương Kiệt nói:

"Nên là đừng có lôi thôi với anh."

Cánh cửa phòng Thôi Hiệu Quân "két" lên một tiếng, Thôi Hiệu Quân bật cười. Vương Kiệt với tay trái tắt đèn, tay phải xoa đầu Thôi Hiệu Quân, vừa lim dim mắt vừa hỏi:

"Nhớ anh không?"

"Nhớ."

"Nhớ thật à?"

"Thật mà."

"Nhớ à?"

"Nhớ."

"Ừ... Chia tay thật rồi à?"

"Nói dối anh làm gì."

"Chia tay hay bị đá?"

"Bị đá thì sao mà chia tay thì sao?"

"Chia tay thì về với anh, bị đá thì anh dắt về."

"Sao anh nói em là anh có ngày anh sẽ rút ra được mà không thương tích gì?"

Vương Kiệt không đáp lời, anh vươn tay kẹp lấy cổ Thôi Hiệu Quân. Vùi em người yêu cũ đầy mùi rượu bia vào trong tay mình, Vương Kiệt nhàm chán lặp lại:

"Nhớ anh không?"

Thôi Hiệu Quân ú ớ gì đó, Vương Kiệt nói:

"Anh đúng là điên, nhớ người yêu cũ gần chết."

Ròng rã mấy tháng trời mới có được một đêm yên ổn. Vương Kiệt cất gánh nặng trên ngực xuống, nhẹ nhàng gục đầu xuống vai Thôi Hiệu Quân, châm chước cho tiếng ngáy đều đều của cậu, đến hôm sau thức dậy vẫn thấy khoé môi đang mỉm cười.

--

Hết phần 25.

Vốn mình không định viết nhẹ nhàng như này nhưng dạo gần đây mình đã quyết định sẽ tiếp tục viết Hiệu Ứng Giả Dược nên là mình sẽ để dành nước mắt qua đó =))))) Và Chamseob nữa, mình đã bắt đầu viết chiếc ngoại truyện siêu dài siêu buồn cho bác sĩ gây mê và thầy giáo tiểu học rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro