Chương cuối. Anh người yêu và em người yêu không ai làm người bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

"Anh thì mãi mãi làm bác sĩ chó điên rồi, nhưng có cách để bố mẹ và em không phải tăng huyết áp khi gặp anh trong phòng cấp cứu nữa. Cho anh làm người nhà đi. Bác sĩ thì không chữa cho người nhà."

                             

Thôi Hiệu Quân cầm lấy hộp nhẫn, cao giọng nói:

                             

"Hãng gì lạ hoắc thế này?"

                             

Thôi Hiệu Quân săm soi chiếc nhẫn dưới ánh sáng đèn đường. Nhẫn đúc lượn sóng chắc để đỡ tốn nguyên liệu, bên trên không đính một hạt gì dù là nhỏ như hạt cát. Thôi Hiệu Quân xoay đi xoay lại, hết khịt mũi lại gầm gừ với chiếc nhẫn đáng thương. Vương Kiệt cười cười huých đầu gối vào bắp đùi em người yêu, xé toạc vẻ mặt làm giá thanh cao của cậu.

                             

"Đeo đại đi, vui vẻ rung đùi đến sập nền nhà người ta rồi kìa."

                             

Thôi Hiệu Quân lẩm bẩm nói ai thèm cái thứ vừa nhỏ vừa xấu này, thế nhưng lại híp mắt chìa tay ra vẫy vẫy. Đeo cho Thôi Hiệu Quân xong, Vương Kiệt tỉnh bơ cất chiếc còn lại vào hộp. Thôi Hiệu Quân giãy nảy:

                             

"Sao anh không đeo?"

                             

"Nhiều vi khuẩn, anh làm việc không đeo."

                             

Tưởng như nghe được tiếng sao rơi và tiếng thở tức tối của Thôi công tử trong màn đêm.

                             

Thôi Hiệu Quân có đủ bộ sưu tập các thể loại nhẫn từ đắt tiền nhất đến kì lạ nhất. Nhưng chiếc nhẫn lạ hoắc rẻ tiền nhiều vi khuẩn đó vẫn luôn nằm trên tay cậu, không khi nào tháo xuống, kể cả nhẫn chính thức đeo ngày kết hôn cũng không được ưu ái bằng.

                             

Thôi Hiệu Quân vừa đi vừa ngắm tay, vẻ mặt vừa chán ghét vừa đắc ý. Vương Kiệt hỏi:

                             

"Thích không?"

                             

Thôi Hiệu Quân đáp:

                             

"Ai lại đeo nhẫn cho nhau trên đường. Đường thì rậm như rừng nhiệt đới."

                             

Vương Kiệt cười:

                             

"Nhưng mà thích không?"

                             

Thôi Hiệu Quân nghiêng đầu tránh lá ngân hạnh đập vào mặt, nhăn mũi:

                             

"Không thích."

                             

"Mê chứ gì."

                             

"Dẹp anh đi."

                             

"Em đeo đẹp đấy."

                             

"Đường gì nhiều cây quá... Còn treo bảng cây này không ra quả, bộ mùa thu người ta đến ôm gốc cây chờ rụng lá hay gì..."

                             

Lá che khuất đầu người, tiếng nói cũng dần lẫn vào trong lá.

                             

Tình yêu nhạt nhẽo muốn chết, đã thế sáng hôm sau bác sĩ Vương Kiệt thức dậy với vẻ mặt tràn trề xuân sắc, vẫn tỉnh rụi hỏi người yêu:

                             

"Ê, em đeo cái gì trên tay thế kia?"

                             

Đùa giỡn kì cục, ngay lập tức bị đá xuống khỏi giường.

                             

-

                             

Cùng cãi cọ những thứ lông gà vỏ tỏi, cùng biết rằng có nhiều chuyện chẳng bao giờ ra được tiếng nói chung.

                             

Cùng mang về nhà mấy con mèo để người này hắt xì hơi inh tai nhức óc, miệng la lối mà tay đổ hạt mèo nhanh thoăn thoắt.

                             

Cùng mua thêm một chiếc xe đạp dựng trong vườn, dĩ nhiên thỉnh thoảng vẫn lụm con Porsche của ngài trưởng khoa làm một vòng quanh thành phố.

                             

Cùng mua hai đôi giày nhưng chỉ mặc một đôi. Cùng tha lôi đôi dép xốp về nhà, đem bút xoá viết lên để phân chia gia sản.

                             

Cùng chui vào nhà tắm tranh nhau quyền tắm rửa buổi sáng, sau đó mắt nhắm mắt mở mặc nhầm cái áo adidos trăm phần cotton.

                             

Cùng đợi nhau trước bệnh viện, giám đốc xách một túi ngô luộc cấu véo từng hạt bỏ miệng chờ người. Cùng đi với nhau đến tiệc thời trang, bác sĩ vừa nhe răng cười thì tổng biên tập toà soạn đã vội vàng bật chế độ phòng thủ.

                             

Cùng trồng một mảnh vườn con con có mướp đắng, ớt hiểm, cà chua, cà rốt, nhạt nhẽo sống qua ngày.

                             

---

                             

Hết.

                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro