Chương 1: "Cuối tuần này tôi có vận đào hoa"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây. Thật là một ngày đẹp trời!

Lâm Vô Ngung dựa vào trên lan can sân thượng, cúi đầu viết viết lên quyển vở.

Bốn phía là tiếng người ồn ào, không ít thầy cô và học sinh đều đang đứng ở chân cầu thang lên sân thượng bên này,một nữ sinh ôm máy ảnh ôm máy ảnh chụp đang hô hào mọi người , bên dưới sân thượng đông nghịt, một người chen cũng không lọt ,mọi người đều ngẩng đầu lên.

Đây có lẽ là lần hoạt động được hoan nghênh nhất trong năm nay.

" Món ăn của căn tin trường mình thực sự quá ngon rồi! Thực ăn nhất định là ngon nhất toàn thành phố" – Một học sinh nữ hét lên.

Dưới sân thượng một tràng vỗ tay, Lâm Vô Ngung cúi đầu mỉm cười.

"Vẫn muốn viết ghi chép à?" Phó đội trưởng của ban tuyên truyền hội học sinh đi tới, nhìn thấy cậu thì ngẩn người "Hội học sinh không phải đã mời người tới quay video rồi ,sao cậu vẫn... Vậy tôi có phải cũng nên ghi lại một chút không?"

"Hử?" Lâm Vô Ngung giương mắt nhìn cậu ta "Ồ, cậu ghi lại một chút đi, dù sao cũng là lần đầu tiên trường chúng ta làm hoạt động kiểu này, cũng rất có ý nghĩa."

Tân phó bộ trưởng, làm việc cực kỳ nghiêm túc, nghe cậu nói như vậy, lập tức gật đầu lấy ra một quyển sổ tuỳ thân.

Ngẩn người nhìn vào trang vở trống một lúc, cậu ta hướng đến phía Lâm Vô Ngung tiếp cận " Cậu là...."

"Đừng nhìn của tôi" Lâm Vô Ngưng từ túi quần lấy ra một cái mắt kính đeo lên "Ghi chép nhiều góc độ càng toàn diện hơn"

"Đúng vậy!" Phó bộ trưởng cúi đầu cắn môi bắt đầu im lặng.

Lâm Vô Ngung cúi đầu, tiếp tục viết lên trên quyển sổ.

Cơm tối muốn ăn mì tương đen, muốn cho nhiều tương.

Tốt nhất là nhiều tương.

Nhiều tương.

Ghi chép nhiều góc độ vẫn chưa viết xong, Lâm Vô Ngung nghe thấy âm thanh của một nữ sinh từ phía trước truyền đến :" Mình vẫn là .... không lên đâu, mình đột nhiên có chút sợ, không không, là đột nhiên căng thẳng không xong rồi, mình không dám qua nói nữa rồi"

Khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ tịch hội học sinh Lý Anh vừa cười vừa đẩy đẩy vai một nữ sinh :" Không sao đâu, không sao đâu, không dám lên cũng không sao, để người khác lên là được rồi, cậu cứ từ từ"

Cái việc như lên sân thượng hét thế này, vậy mà cũng cần phải xếp hàng, nhưng tâm trạng so với xếp hàng mua trà sữa đương nhiên khác nhau.

Mua trà sữa , ai xếp đầu hàng trên đầu sẽ đeo theo một cái bia, người phía sau tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng đem cái bia kia mắng thành quả trứng vịt thối, hoặc kiểu mọc tóc xanh này nọ, hiện tại ở trên khán đài không có giống vậy, nếu như phía trên thêm một người, người đằng sau chưa kịp chuẩn bị còn có thể thở ra một hơi.

Nhưng dưới tình huống hiện tại không nhiều người, vẫn rất quyết liệt một chốc lại một người, những người đang đợi lên sân thượng hò hét đều nhất thời quay đầu lại nhìn về phí Lý Anh, tất cả đều dừng lại rồi.

Lúc này trên sân thương vị đại tỷ kêu gọi nhà ăn không ngừng phấn đấu dường như chuẩn bị kết thúc rồi, sắp sửa hoàn thành rồi, dưới không khí nhiệt liệt như vậy, phía sau nếu như không lên sẽ thành tẻ nhạt, sẽ có chút ngại ngùng.

"Để tôi lên." Lâm Vô Ngung gập lại cuốn vở , tùy tiện cuộn lại bỏ vào trong túi quần.

"Được." Lý Anh nghĩ cũng không nghĩ lập tức gật đầu, cũng không hỏi cậu muốn nói gì, học thần, muốn cậu ta lên trên đài đọc một lượt cổ văn cũng không có vấn đề gì.

Từ vị trí Lâm Vô Ngung đứng đến lan can sân thượng để hét, đại khái khoảng mười sáu bước, khi cậu đi qua đến bản thân cũng không biết phải nói gì.

Nói gì được nhỉ?

Khi đứng trên bục rồi, cậu nhìn thấy Hứa Thiên Bác đang đứng cạnh gốc cây nhìn lên.

Lâm Vô Ngung đẩy đẩy mắt kính, tay nắm lên tay vịn của lan can, nhìn xuống bên dưới cười cười.

Một đám nữ sinh hét lên, cậu mở miệng: "Chào buổi chiều mọi người, tôi là Lâm Vô Ngung"

Đối với Lâm Vô Ngung mà nói, trong phạm vi kiểm soát của cậu, rất nhiều lúc, bốc đồng đều đem đến cảm giác dễ chịu, giống như hiện tại.

Những chiếc máy ảnh kế bên đều chĩa về phía gương mặt cậu, cậu cúi đầu thanh thanh cổ họng.

"Thật ra tôi cũng không nghĩ sẽ có một ngày đứng ở chỗ này, nói trước mặt nhiều người như vậy."

Dưới sân khấu âm thanh dần dần bình ổn.

Tuy rằng đứng ở đây nói không phải là việc trong dự định, tuy rằng trước khi đứng ở đây một giây đều không biết bản thân muốn nói cái gì.

"Những lời này, tôi đã giữ trong lòng rất lâu rồi, tôi muốn nói ra, vì bản thân, cũng là vì những người giống như tôi."

Tuy lần đầu tiên nói, nhưng mỗi một chữ nói ra đều giống như đã diễn tập mấy trăm lần.

"Tôi rất thích một người, cậu ấy có thể biết, cũng có thể không biết, nhưng điều đó không quan trọng" Cậu ngẩng đầu, âm thanh trước sau bình tình : "Tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết, tôi thích cậu, nhưng tôi sẽ nói cho mọi người biết, tôi thích con trai."

Bốn phía lập tức lặng ngắt, máy ảnh của Dư Quang Lý ngừng lại, anh trai máy ảnh ló một nửa khuôn mặt ra.

Lâm Vô Ngung ở rất nhiều việc đều có một trăm phần trăm thậm chí hai trăm phần trăm tự tin, nhưng khoảnh khắc bốn phía đều lặng ngắt, cậu có chút căng thẳng.

Chỉ là cúi đầu xuống, hoặc là không dám nhìn xuống phía mặt Hứa Thiên Bác đang ở phía dưới.

Một tiếng còi vang lên.

Tinh thần đang căng chặt của Lâm Vô Ngung cuối cùng được thả lỏng, không dễ gì cảm thấy như thở ra một hơi.

Phía sau cậu vẫn còn nói thêm chút gì đó, một hoặc hai câu, nhưng cậu cũng không muốn ghi nhớ, dù sao thì lúc cần thiết cậu cũng có thể nhớ ra.

Những chuyện cậu nguyện ý nhớ lại, mỗi một chuyện đều có thể nhớ lại, cho dù là bao lâu.

Lúc rời khỏi lan can sân khấu cậu nghe thấy âm thanh hạ giọng của Lý Anh :"Không có Cá, cậu thật quá trâu bò rồi!"

(Ngung đồng âm với Ngư nghĩa là cá, Vô Ngư là không có cá =))

Đứng bên dưới cầu thang của sân thượng là thầy chủ nhiện Lão Lý, lão Lý năm nay không tới bốn mươi tuổi, cũng là đồng tính, vì vậy Lâm Vô Ngung gọi thầy một tiếng anh.

"Có tính trước gì không?" Lão Lý đứng trước mặt cậu.

"Không có" Lâm Vô Ngung trả lời "Lên nói có hai câu cũng cần tính trước sao?"

"Quan trọng là nội dung cơ." Lão Lâm cười cươi

"Cũng không có." Lâm Vô Ngung nghĩ nghĩ " Có ảnh hưởng gì tới anh không?"

"Đối với tôi thì ảnh hướng gì" Lão Lâm nói

"Vậy thì tốt." Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói " Em có thể đi trước được không? Em đói rồi."

"Đi đi đi đi đi đi" Lão Lâm vãy vẫy tay với cậu.

Lâm Vô Ngung chạy nhanh xuống chân cầu thang, trước tiên quay trở về kí túc xá

Kí túc xá bốn người, trừ cậu là hội sinh viên buộc phải đến sân thượng, ba người còn lại đều đang nằm bò trên bàn học, nghe thấy có người tiến vào cũng không ngẩng đầu.

"Hoạt động kết thúc rồi?" Lưu Tử Dật ngẩng đầu lên hỏi một câu.

"Nhanh vậy?" Trầng Mang vùi đầu trong sách"Tao còn nghĩ sẽ kéo dài đến tận lúc tan học cơ?"

"Còn chưa xong cơ" Lâm Vô Ngung cởi áo ngoài, tiện tay bỏ kính của Lưu Tử Di trên mặt xuống, "Độ cận của mày có phải lại tăng rồi không?"

"Đúng, thế mà cũng nhìn ra được à?" Lưu Tử Dật lau lau mắt kính "Đếm số vòng à?"

"Đếm số vòng ở đâu ra" Lâm Vô Ngung cầm lấy tấm vải lau kính mà Lưu Tử Dật cả năm không dùng một lần đưa cho cậu ta lau kính "Thấy mắt của cậu lại nhỏ đi rồi.'

"Đệt" Lưu Tử Di thở dài.

Vài người trong phòng đều cười lên.

"Cá, tối mày ăn ở nhà ăn hay là ra ngoài ăn?" Trần Mang vươn vai, quay đầu nhìn cậu.

"Muốn ăn cái gì thì nói" Lâm Vô Ngung đưa mắt kính đã lau sạch cho Lưu Tử Dật, nhìn đôi mắt khá to của cậu ta dẹp lại còn một nửa.

"Mày tự quyết đi" Trần Mang xoa xoa bụng, "Tao chỉ cần ăn chùa là được."

Lâm Vô Ngung thay áo khoác ngoài, lúc chuẩn bị ra khỏi kí túc xá, Trần Mang lại gọi với theo một câu :" Tiết tự học buổi tối mày có quay về không?"

"Tao?" Lâm Vô Ngung chỉ chỉ vào mình.

"......Thôi coi như tao chưa hỏi" Trần Mang khoát tay "Mày là đứa không cần tự học buổi tối"

Lâm Vô Ngung đóng của kí túc xá, còn chưa đi tới cầu thang, điện thoại đã đổ chuông, có tin nhắn đến.

Cậu không vội xem, đương nhiên điện thoại cậu từ sáng đến tối đều có rất nhiều tin nhắn, nhưng hiện tại một tiếng chuông, cậu dường như ngay lập tức có thể đoán ra được là ai.

Giác quan thứ sáu mách bảo.

Từ lúc cậu trên sân thượng nói xong tới bây giờ là mười lăm phút, dựa vào hiểu biết của cậu với Hứa Thiên Bác, từ phản ứng tới do dự rồi lại hạ quyết tâm gửi tin nhắn, cũng tầm khoảng thời gian như này.

Từ tốc độ xử lý sự việc như thế này mà noi, có thể coi là một người làm việc rõ ràng lưu loát.

Lâm Vô Ngung thừa nhận bản thân hiện tại vẫn không dám xem đoạn tin nhắn kia.

Cậu đi tới hàng tạp hóa nhỏ, mua một cây kem an ủi bản thân.

Ở quanh trường học không nơi nào có bán mì đả lỗ ngon, mì đả lỗ ngon nhất là ở nhà, do bố làm.

Nhà cậu cách trường không xa, có thể nói là rất gần, gần đến mức bố mẹ không cần đoán cũng biết cậu chọn ở trong trường cũng chỉ vì không muốn ở nhà.

Nhưng mà hôm nay đối với sự nhung nhớ mì đả lỗ, một người không đến lúc lấy quần áo thì không về nhà, đứng trước cổng trường được vài phút liền xoay người đi về con đường hướng về nhà.

Đi được vài bước, cậu lôi điện thoại ra, cúi đầu mở xem weibo.

Sau đó nhanh chóng mở ra đoạn tin ở trên cùng màu đỏ viết số "1"

- Học thần siêu ngầu! Không quan trọng cậu thích nam hay nữ, tôi đều là người bạn tốt nhất của cậu!

Bước chân của Lâm Vô Ngung không hề dừng lại, vừa nhìn điện thoại vừa bước về phía trước.

Ngón tay lướt trên màn hình vài cái, cuối cùng cũng không kéo xuống dưới, nhanh chóng tắt điện thoại, cất lại vào trong túi.

Vào đến gần tiểu khu rồi cậu mới đột nhiên ngừng lại.

Lúc này cậu mới cảm nhận thấy hô hấp của bản thân có chút không ổn định.

Thực ra cậu không nên bất ngờ, nếu như Hứa Thiên Bác có thể đoán ra người cậu nói là ai, vậy thì không thể tránh khỏi việc trả lời.

Khi nhận được tin nhắn cậu thực ra đã đoán ra nội dung câu trả lời là như thế nào rồi, nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, không làm tổn thương người khác, cũng không để lại bất cứ cơ hội nào.

Chỉ là lúc cậu đứng ở trên sân thượng lại bỏ qua không nghĩ tới cái "nếu như" này.

Mà cái bỏ qua có chủ ý này ngay lập tức khiến cậu thấy được rằng mình đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của bản thân.

Có chút khó chịu.

"Hôm nay sao lại về nhà vậy?" Đằng sau vang lên tiếng nói đánh thức Lâm Vô Ngung đang tiến vào trạng thái đau khổ.

"Muốn ăn mì đả lỗ." Cậu quay đầu, thấy mẹ mình đang xách một túi rau.

"Sắc mặt con sao kém vậy?" Mẹ vừa nhìn thấy mặt cậu, ngay lập tức tiến lên một bước, nhìn chằm chằm cậu "Bệnh hả? Không khỏe chỗ nào?

"Không có." Lâm Vô Ngung nói "Chắc do hôm qua ngủ muộn quá."

"Có chỗ nào không khỏe? Đau đầu? Đau bụng?" – Mẹ tiếp tục truy hỏi

"Không có" Lâm Vô Ngung xách lấy làn rau trong tay bà, bước về phía trước.

"Vậy thì tốt" Mẹ cậu đi theo phía sau "Muốn ăn mì đả lỗ cũng không cần phải lâu vậy không về nhà, cũng không mang theo sách vở ôn tập, là định cả tối về nhà cũng không xem sách nữa à?"

"Vâng" Lâm Vô Ngung trả lời.

"Vâng thẳng thừng vậy?" Mẹ cậu nhíu mày "Con có phải cảm thấy người ta gọi con một tiếng học thần con liền thật sự là học thần rồi? Con người cần phải đối diện với hiện thực, cũng cần phải đối diện với thực tế của bản thân, nếu như con đúng là học thần thật, tại sao từ bé tới lớn đến cả một cấp cũng không dám nhảy? Con tại sao không dám bảo đảm bản thân đạt điểm toàn diện? Con tại sao không dám...."

"Mẹ" Lâm Vô Ngưng quay đầu, dựng thẳng ngón tay lên miệng, hạ thấp giọng "Suỵt... Nghe ."

"Nghe cái gì?" Mẹ cậu hỏi.

"Nghe con nói" Lâm Vô Ngung nói.

Mẹ cậu một lúc không phản ứng lại, nhìn cậu.

"Con sẽ không vì ai đó nói một câu thông minh mà cảm thấy bản thân là thiên tài, cũng không vì ai đó nói mình không thông minh mà cảm thấy bản thân không làm được, con đối với bản thân tự có phán đoán" Lâm Vô Ngung nói rất bình tĩnh, ngữ điệu so với mẹ cậu, giống như đang tản bộ vậy "Vẫn còn một chuyện con cần phải lần nữa nhấn mạnh với mẹ, con người sống, ngoại trừ việc con không dám, còn có rất nhiều là vì con không muốn."

"Con...."Mẹ cậu hồi thần, nhíu chặt mày.

"Suỵt" Lâm Vô Ngung lại giơ ngón tay lên "Nghe."

"Lại nghe cái gì nữa!" Mẹ cậu tức giận cao giọng.

"Nếu như hai chúng ta đều không nói chuyện " Lâm Vô Ngung nói "Thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều."

Đến khi đến gần cửa, bố dường như đang ở trong nhà bếp làm mì rồi, mẹ cậu vào nhà trước cậu ngồi lên sô pha nhíu mày, Lâm Vô Ngung đi đến phòng bếp, chào bố :" Bố"

"Đừng có cãi nhau với mẹ." Bố cậu nói.

"Vâng." Lâm Vô Ngung đáp lại một tiếng.

"Con không còn là trẻ con nữa rồi, là người sắp lên đại học " Bố cậu nói "Phải học cách chu đáo với bố mẹ, hiểu bố mẹ...."

"Vâng" Lâm Vô Ngung lại đáp một tiếng.

Bố mẹ thật sự là đã làm được điều này, hai người họ đối vơi nhau đều có thể hiểu rõ đối phương.

Bởi vì bọn họ là một cặp cha mẹ mâu thuẫn và rối rắm.

Lâm Vô Ngung xoay người quay trở lại phòng mình

"Để cửa sổ phòng anh con mở ra, đổi không khí." Mẹ cậu nói

"Vâng" Lâm Vô Ngung bước đi chậm lại một chút, đi đến căn phòng bên cạnh phòng mình.

Mở hết cửa sổ ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi, quay trở lại phòng mình khóa trái cửa, nằm lên giường.

Mì đả lỗ hại người.

Tham ăn hại người.

Nếu như không ăn mì đả lỗ....Thì nên ăn gì nhỉ?

"Ăn mì xào đi?" Gương mặt của bà đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt Đinh Tễ.

"Ái, tổ tông của con ơi!" Đinh Tễ sợ tới mức chân đang đụng vào cái bàn trước mặt, làm rơi cả cái điện thoại đang đặt trên bàn.

"Làm gì thế" Cậu vuốt vuốt ngực "Dọa cho cháu đích tôn của bà như này bà có thấy có lỗi với tổ tông nhà họ Đinh không!"

"Thế mà đã bị dọa rồi , con có thấy có lỗi với tổ tông nhà họ Đinh không?" Bà cậu nói "Xem gì đấy? Phim ma à?"

"Con có bao giờ xem mấy cái thứ đó." Đinh Tễ thở dài một cái. Cúi xuống nhặt điện thoại lên, cậu vốn cũng lá gan không to, bà lại luôn kiên trì có độc phải thêm độc,không có việc gì lại cho cậu một tý, cậu cảm thấy bản thân sống thêm vài năm nữa lá gan có thể biến mất luôn được rồi.

Bản ghi chép này cậu xem mấy ngày rồi, các loại vụ án lớn vụ án giết người, tài liệu hiện trường vụ án giết người đều không được đánh số, thình lình một cái màn hình kinh dị , đừng nói là tối xem, lúc hoàng hôn, cũng sẽ cảm thấy lông tóc sau gáy dựng đứng.

Bị bà doạ cho một trận, cậu lúc này chẳng còn muốn xem nữa. Bỏ điện thoại vứt sang một bên, đứng dậy lắc cái eo lười:"Bà vừa nói ăn cái gì cơ? Mì xào?"

"Nếu con muốn ăn cái khác, bà làm cho con." Bà cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

"Con muốn ăn sủi cảo." Đinh Tễ nói.

"Được, để làm sủi cảo cho con." Bà cậu gật gật đầu, vẫn đứng bên cửa sổ không động đậy.

"Bà nhìn gì thế?" Đinh Tễ đi đến bên cửa sổ, đứng cạnh bà, cùng nhìn ra hướng bên ngoài.

"Nhà nào có người chết rồi." Bà cậu một mặt nghiêm trọng bấm bấm ngón tay, cúi đầu tính " Có phải là....."

Đinh Tễ nhìn xuống tầng dưới, cũng không nghe thấy ở đâu có động tĩnh, đang muốn hỏi xem nhà người ai chết, còn chưa mở miệng, trên đường cái bay qua mấy tấm tiền giấy vàng.

Tàn tro trong gió bay nhẹ nhàng.

"Vãi." Lưng Đinh Tễ tê dại một hồi, cậu lập tức xoay người rời khỏi cửa sổ, vòng tay ra sau xoa xoa lưng :" Bà có thể đừng như thế không!"

"Bà con thần kỳ không?" Bà nội cậu quay đầu nhìn cậu, cười hỏi.

"Thần cái mông á." Đinh Tễ cầm lấy áo ngoài "Bây giờ chú trọng khoa học, bà còn chơi mấy cái bà đồng này ."

"Đừng có mà nói càn." Bà nội đánh một phát vào lưng cậu "Linh bây giờ!"

Đinh Tễ quay đầu lại, tiến đến trước mặt bà, hạ thấp giọng, một bộ mặt thần bí hỏi:" Quý bà à, bà nói thật, vừa nãy có phải có tiền giấy bay qua rồi đúng không?"

Bà nội một mặt thần bí nhìn cậu, qua một lúc ói nói "Có vài tờ đó."

Đinh Tễ cười không ngừng được, vui vẻ đi giày chuẩn bị ra khỏi nhà:"Con đi lượn chút."

"Muốn ăn sủi cảo không mì? Không có nhân? Không có da? "Bà nôi liên tiếp hỏi.

"Con không nặn bột mì đâu , con không muốn phải dùng dao cắt" Đinh Tễ nói.

"Muốn ăn sủi cảo không cùng mì? Hay không bột mì?" Bà nói

" Mì xào tương" Đinh Tễ nắm lấy tay nắm cửa "Con bây giờ muốn ăn mì xào tương '

"Tiểu tử thổi, không theo kịp con, tý nữa cô hai của con tới, để nó giúp bà một tay." Bà cúi đầu bắt đầu bấm bấm ngón tay.

"Cô hai của con không phải mai mới tới sao?" Đinh Tễ nói.

"Hôm nay tới" Bà bấm ngón tay xong, ngẩng đầu lên, nhướng lông mày "Một chút nữa là tới"

Đinh Tễ xuống lầu, gặp Dì Hồ đang đi lên lầu, chào một câu : "Dì Hồ, bị ốm ạ?"

"A, sáng sớm nay trúng gió" Dì Hồ đáp lại một câu, cậu đi xuống hết đường cầu thang, mới như sực nhớ ra bám vào lan can hỏi với theo một câu "Con làm sao mà biết?"

Đinh Tễ mỉm cười không nói gì.

"Học của bà con không ít nha..." Dì Hồ cảm thán "Cái này làm sao mà biết được nhỉ?"

Đinh Hao thở dài một hơi, thế này cũng quá dễ lừa rồi, bản thân chẳng qua cũng là đứng ở cửa cùng bà nói chuyện nghe thấy tiếng hắt hơi của dì Hồ , còn đem theo một hơi mũi thở dài nặng nề.

Nhưng đúng là bà nội có đôi lúc cũng rất thần kì, cậu đi ra khỏi cầu thang, gặp được cô hai.

"Cô hai, có phải nói với bà là cô tới không?" Đinh Tễ lập tức hỏi một câu.

"Không, hôm nay tiện đường công việc đi qua, vốn dĩ định là ngày mai" Cô hai nói "Dù sao cũng đến đây rồi thì để hôm nay đến luôn"

"Vậy bà làm sao biết là cô đến?" Đinh Họa hỏi.

"Chắc là tính ngón tay " Cô hai nói "Trong nhà chỉ có con với bà ấy học nhiều, con còn hỏi cô"

Đinh Tễ cười cười, cúi đầu bắt đầu bấm ngón tay phải.

"Tính cái gì đấy?" Cô hai cười hỏi, đi lên lầu.

"Con trong tuần này có vận đào hoa." Đinh Tễ nhướng nhướng lông mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro