kieu diem su nuong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hoa hoa trùng tử

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Lăng Phong yêu sư nương.

Lần thứ nhất nhìn thấy nàng hắn đãkhẳng định đó chính là sự thật, bởi vì yêu một người và thích một ngườihoàn toàn không giống nhau. Từ mức độ tim đập và nhớ nhung Lăng Phonghoàn toàn có thể xác định được, mình đã yêu sư vị sư nương xinh đẹp này.

Lăng Phong nhìn lướt qua ba vị sư huynh, từ ánh mắt nhìn sư nương cóthể thấy bọn họ chính là sắc lang, mặc dù bọn họ đã rất kìm nén khắcchế, thế nhưng nam nhân có sắc tâm, ánh mắt thực không bình thường,loại ánh mắt này Lăng Phong đã quá hiểu rõ.

Lại nhìn ba vị sưtỷ, ngoại trừ Lục Phỉ Nhi vẫn còn nhỏ không nói, cả Đàm Uyển Phượngcùng Tạ Tâm Lan đều là nhất đẳng tuyệt sắc mỹ nữ.

Tạ Lâm Lanmặc một bộ y phục màu hồng nhạt, loan mi tú mục, phấn diện đào tai, haicon mắt đen nhánh linh hoạt phi thường, mỗi khi chuyển động, thần quangrạng rỡ, chứng tỏ nàng rất thông minh hoạt bát. Mỗi khi nàng cười, rựcrỡ tựa ánh măt trời, trên người còn tỏa ra hơi thở thanh xuân ngào ngạt.

Đàm Uyển Phượng cũng đồng dạng có thể khiến cho nam nhân trợn mắt hámồm, linh hồn xuất khiếu. Tạ Lâm Lam đã được coi như mỹ nữ nhất lưu,nhưng so với Đàm Uyển Phượng, xách giày còn chưa xứng. Nàng đáng đượcgọi là thanh lệ thoát tục, dáng vẻ vạn phương. Bộ dáng lãnh đạm caongạo càng khiến cho người ta có cảm giác "núi cao không thể với", thậmchí thần thái này ngay cả trên người sư nương cũng không có. Nàng rấtcó thể chính là khuôn mẫu của sư nương lúc còn trẻ, mặc dù bây giờ sưnương cũng không có già.

Lăng Phong yêu mến Hoa Sơn muốn chết,địa phương này tại sao lại có thể tập trung nhiều mỹ nữ như thế, màngay cả mấy sư huynh cũng anh tuấn vô cùng, đương nhiên, Lăng Phong hắndáng vẻ cũng không phải tầm thường. Mặc dù còn non nớt một chút, bấtquá qua một thời gian, nhất định cũng là phong lưu tiêu sái, trở thànhbạch mã hoàng tử mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.

Sư nương nhìn Lăng Phongmỉm cười nói: "Nếu ngươi đã là nhi tử của Nhạn Băng, vậy thì cũng khôngcần phải khảo hạch nhập môn. Ngươi cứ tùy ý chọn một người trong số sưhuynh sư tỷ để tỷ thí, để ta xem căn cơ ngươi thế nào?"

Sưnương không cười còn đỡ, vừa cười, thiếu chút nữa đã đem tam hồn lụcphách của Lăng Phong mà câu đi mất. "Không...không thành vấn đề, ta ở nhàcũng đã có luyện qua rồi."

Sư nương mỉm cười, nói: "Vậy ngươi tự chọn lấy một đối thủ."

Lăng Phong lúc này mới có phản ứng, nhìn qua một lượt đánh giá chư vịsư huynh sư tỷ, trông ba sư huynh bộ dáng hung thần ác sát, hắn có thểgiải thích, bởi vì mình tiến vào, Hoa Sơn đệ tử vốn bình hành bị phávỡ, ít nhất tam anh tam phượng đang cân đối, bây giờ tự dưng nhét thêmmột người, làm sao lại không trở thành tăng nhiều dục ít? Không thểcùng sư huynh tỷ thí, Lăng Phong trong lòng nói thầm. Từ nhỏ tại thươngnhân thế gia lớn lên, hắn hiểu rõ đạo lý làm ăn không thể lỗ vốn, đánhnhau cũng giống như vậy, không thể để mình có hại cùng mất thể diện,nói thế nào cũng phải cho sư nương cùng các sư tỷ một ấn tượng tốt.

Nhìn đi nhìn lại ba vị sư tỷ, Đàm Uyển Phượng không nói rồi, bộ dánglạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết là nữ cường nhân, dám chắc làđánh không lại. Tạ Lâm Lan dáng vẻ rất hữu thiện, bất quá xem tư thế,cùng với Lục Phi Nhi đánh là chắc ăn hơn cả, ai bảo nàng nhỏ nhất.

Lăng Phong mặc dù xuất thân tại thương nhân thế gia, nhưng hắn từ nhỏcũng là ngâm dược tửu mà lớn lên. Lăng Khanh đối với nhi tử của mìnhthì rất coi trọng, bởi vậy đặc biệt vung tiền không tiếc, cho nên LăngPhong từ nhỏ đã được danh y cùng võ lâm cao thủ chỉ điểm, sau này ThẩmNhạn Băng được gả vào Lăng gia, lại càng dốc sức chỉ dạy. Nói đúng ra,Lăng Phong đầu óc cũng rất thông minh, cái gì đã học qua một lần thìđều nhớ kỹ. Ngoại trừ có chút lười biếng, Thẩm Nhạn Băng đối với hắnđều hết sức hài lòng, thời gian ba năm, tài nghệ của nàng cũng đã bịhắn học hết, do đó mới phải đưa hắn tới Hoa Sơn.

Lăng Phong có căn cơ như thế, tự nhiên là rất tự tin có thể đánh thắng Lục Phi Nhi.

"Ta chọn Tiểu sư muội..." Lăng Phong mang theo nụ cười nói.

"Là sư tỷ, rút kiếm" Lục Phi Nhi không đợi Lăng Phong nói hết, độtnhiên quát khẽ một tiếng, rút kiếm hướng thẳng Lăng Phong đâm đến. Nàngbình sanh ghét nhất người ta chê cười nàng còn nhỏ, mặc dù Lục Phi Nhicòn ít tuổi, nhưng bởi vì là nhi nữ của chưởng môn, thiên phú lại cao,mười ba tuổi đã học được Hoa Sơn chân truyền, võ công trong số đông đảosư huynh cùng sư tỷ trước mặt, chỉ kém Lục Thừa Thiên cùng Đàm UyểnPhượng một chút, còn như Hà Vĩ Thu, Vương Bỉnh Hạo, Tạ Lâm Lan thì võcông cơ hồ còn cao hơn.

Lăng Phong nào đâu biết điều này, vộivàng cúi xuống, căn bản ngay cả rút kiếm cũng đều quên mất, chỉ thấyLục Phi Nhi hét một tiếng vung kiếm đâm tới. Kiếm thế nhẹ nhàng linhhoạt, đến nửa đường lại nghiêng cổ tay vạch ra, chỉ thấy kiếm quang lấplóe, chính là chiêu "Cửu mai tề phóng" trong Hoa Sơn Ngọc Nữ Kiếm. Nghenói những đệ tử võ công thâm hậu mới có thể xuất ra chín đóa mai, nếucông lực cùng hỏa hầu không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là ba đóanăm đóa mà thôi. Lăng Phong đã thấy qua Thẩm Nhạn Băng sử dụng chiêunày, bất quá cũng chỉ có bảy đóa, lúc này Lục Phi Nhi còn nhỏ như vậyđã có thể xuất ra chín đóa, thực sự là kinh người.

Hứ, đánh không lại còn không biết trốn ư?

Lăng Phong cắn răng, ...., nhảy về bên trái tránh khiếm phong, ù té bỏ chạy.

"Vèo~~" Lăng Phong mặc dù né kịp, nhưng là hoa mai kiếm khí bức ra, vẫncòn bay đến trên y phục hắn, lập tức cắt một đường trên chiếc quần, vừavặn đúng vào phần mông, để lộ ra cái mông trắng sáng như tuyết.

"Sư tỷ, tha mạng..."Lăng Phong bị Lục Phi Nhi đâm một kiếm, cảm thấy hànkhí bức người, tự mình so ra không bằng, lại hối hận ngày thường tạisao không chăm chỉ cùng Thẩm Nhạn Băng luyện tập võ công. Chiêu thứcmặc dù mình đều nhớ kỹ, nhưng bởi vì quá lười, rất ít luyện căn cơ, chonên nội công theo không kịp. Huống chi bây giờ so ra, Thẩm Nhạn Băng vịtất đã là đối thủ của Lục Phi Nhi, mình là nhi tử đồ đệ của kế mẫu,khỏi cần nói cũng biết kết quả thế nào.

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Hoa Sơn phái Lăng ba vi bộ vẫn còn không tệ, ít nhất lúc này vắt chân lên cổ mà chạy, Lăng Phong cũng có thể về được đến nhà.

"Nam tử hán đại trượng phu, một chút cốt khí cũng không có, làm sao làmđược đệ tử Hoa Sơn phái, xem chiêu!" Lục Phi Nhi không chịu buông tha,huy kiếm đuổi theo Lăng Phong.

Rất hay, lúc này Lục Phi Nhidụng kiếm xảo diệu, cổ tay vừa lộn đã lại xuất ra một vùng kiếm quang,chém thẳng về phía hai chân Lăng Phong

Lăng Phong thấy thế thì thầmkinh hãi, hắn đã dụng toàn lực chạy trốn, vậy mà vẫn không thoát khỏitiểu nha đầu này. Các đệ tử Hoa Sơn còn đang ở bên cạnh nhìn vào, mìnhlại để cái mông lồ lộ bày ra, như thế còn ra thể thống gì. Chẳng tráchtất cả bang phái trên giang hồ đối với Hoa Sơn phái đều có ba phần kínhngưỡng, chỉ một tiểu nha đầu đã lợi hại như vậy, càng chưa nói đến cácvị sư huynh sư tỷ của nàng, huống chi bên dưới còn có một ngàn đệ tử,phỏng chừng cũng đều là tinh anh.

Chạy trốn quá chật vật, LăngPhong cũng là ở vào thế cưỡi trên lưng cọp, bây giờ chỉ đành liều mạng,"A!" Lăng Phong đột nhiên trượt ngã, hét to một tiếng.

Vốn LụcPhi Nhi xuất ra một chiêu "Trường hà lạc nhật" phóng về phía hắn, lúcấy kiếm khí đại thịnh, giống như một con sông dài màu bạc, rít lênhướng thẳng Lăng Phong mà đến. Ai ngờ Lăng Phong đột nhiên ngã lăn rađất, khiến cho một kiếm vốn đã định trước của Lục Phi Nhi thành ra chémhụt.

"Hắc hắc!" Lăng Phong cười lên một tiếng đắc ý, đột nhiêndùng thế lý ngư đả đĩnh, thân thủ xoay tròn, muốn bắt lấy cổ tay LụcPhi Nhi, đoạt lấy trường kiếm của nàng.

Chẳng ngờ Lăng Phongxuất thủ tìm tới, lại không phải cổ tay mà là một khối thịt tràn đầyđàn hồi, mở mắt vừa nhìn, thì ra đã chộp ngay phải bộ ngực sữa của LụcPhi Nhi...

Choáng, một tiểu cô nương mới mười ba tuổi mà lại cóbộ ngực đầy đặn co giãn như vậy....điều này làm sao có thể? Nếu khôngphải lúc này Long trảo thủ của mình vẫn còn đang nắm lấy, thực sự lànói ra cũng chẳng ai tin.

"Hỗn đản, đại sắc lang..." Lục Phi Nhikhi nào chịu phải phi lễ như vậy, nhất thời hai má đỏ bừng, ánh mắttràn ngập sát khí, không cần để ý đến phong độ thục nữ, vung chân đára. "Binh..." một tiếng, tung ra một cú đá trời giáng đúng vào cái môngtrắng bạch đáng thương của Lăng Phong.

"A..." Lăng Phong mộttrận đau đớn, cả người như một con khỉ bị đốt cháy mông bay thẳng lên,vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, rầm một tiếng rơi bịchxuống bãi cỏ cách đó ba trượng.

"Hừ!! Ta giết ngươi! Lục Phi Nhi cảm thấy vẫn chưa hả giận, đang muốn vung kiếm phóng tới.

"Phi nhi, đủ rồi!" Sư nương đứng lên mắng một câu, nói: "Chuyện hôm nayđến đây là ngừng, Phi Nhi, không được làm càn, nếu không sẽ phạt lên Tưquá nhai diện bích. Bỉnh Hạo, ngươi đem sư đệ về phòng nghỉ ngơi..."

"Vâng, sư nương." Vương Bỉnh Hạo cung kính nói.

Vậy Nhân vật chính của chúng ta sao rồi? Đã xui lơ nằm im trên mặt đất,giống như quả bóng cao su xì hơi, bởi vì còn mặc cẩm y thiếu gia, chonên úp mặt trên đất nhìn lại càng rõ ràng, giống như một con hoa hoatrùng nhũn như bông nằm bò trong bãi cỏ.

Hoa hoa trùng tử.

Đúng vậy, chính là hoa hoa trùng tử, đây là biệt hiệu đầu tiên của LăngPhong tại Hoa Sơn, cũng là trò cười cho các sư huynh sư tỷ của hắn.

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:37 pm

Chương 2: Thụ nghệ

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Phong cảm thấy dưới mông vẫn còn vô cùngđau nhức. Sau khi rửa mặt xong, lại có nha hoàn mang bữa sáng lên.Đương nhiên, không phải tất cả đệ tử Hoa Sơn phái đều có đãi ngộ nhưthế, ngoại trừ chưởng môn, sư nương và Lục Phi Nhi ra, phỏng chừng LăngPhong chính là đệ tử Hoa Sơn phái đầu tiên được như thế, khỏi nói, cótiền mà. Vì để không tỏ ra đặc biệt ưu đãi, Lăng gia đã bỏ tiền cấp nhahoàn cho tất cả các đệ tử đích truyền của Hoa Sơn, như vậy, các tam anhtam phượng khác đều được hưởng sái từ Lăng Phong, cùng nhau hưởng thụđãi ngộ cao cấp.

Lăng Phong vừa ăn xong bữa, nhị sư huynh HàVĩ Thu đã tới, còn có nha hoàn cầm theo hai bộ y phục mới. Mặc dù LăngPhong đem theo rất nhiều quần áo lên núi, bất quá Hoa Sơn phái có quyđịnh, tất cả các đệ tử đều phải mặc một loại trang phục giống nhau,ngay cả hắn cũng không có ngoại lệ.

Lăng Phong vừa thấy nhị sưhuynh đến, lập tức vừa hành lễ, vừa nhường chỗ ngồi, ra vẻ vô cùng lễphép. Hắn chân thành nói: "Nhị như huynh, thực thất lễ!"

Hà VĩThu nhìn bộ dáng cà nhắc của Lăng Phong, tựa như một cô nương mới bịphá xử đi trên đường, nhớ tới những tao ngộ hắn gặp hôm qua, không khỏikhe khẽ bật cười, liền khoát tay, kéo Lăng Phong ngồi xuống, nói: "Tiểusư đệ, bây giờ ngươi đã là đệ tử Hoa Sơn phái, sau này chúng ta đều làngười một nhà, ngươi không cần phải khách khí như vậy."

LăngPhong hai tay kéo lấy tay Hà Vĩ Thu, nói: "Sau này xin nhị sư huynhchiếu cố nhiều hơn. Nhất là phương diện học nghệ, cũng nên nghiêm khắcmột chút, không cần khách khí với đệ." Đương nhiên, những lời này tuyệtđối là lời nói phát ra tự đáy lòng, chỉ bất quá là hơi chập chờn mộtchút thôi.

Lăng Phong trước khi lên núi đã xác định rất rõràng, cha đưa mình tới, cũng chẳng hề trông chờ mình học được bao nhiêuvõ công, bất quá cũng có cái danh là đệ tử Hoa Sơn phái, cùng các sưhuynh đệ tạo ra quan hệ tốt, gia tăng cảm tình, ngày sau trở về tiếpquản chuyện làm ăn, cũng không sợ võ lâm đồng đạo uy hiếp. Lăng Khanhlấy ba năm kỳ hạn, đợi khi Lăng Phong đủ mười tám tuổi , sẽ cho về HàngChâu cử hành lễ trưởng thành, cũng là muốn cưới lão bà cho hắn, sinhcon đẻ cái, sau đó tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc. Cho nên LăngPhong đối với chuyện ngày hôm qua cũng chẳng thèm để ý bao nhiêu, đốivới Hà Vĩ Thu cũng là rất cung kính tốt đẹp.

Hà Vĩ Phu đâubiết dụng ý của Lăng Phong, nghiêm nghị nói: " Sư phụ hiện đang bếquan, sư nương mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý,không thể chiếu cố đến ngươi, cho nên giao cho ta tới dạy bảo ngươi.Chỉ là ta bản lãnh tầm thường, không nên làm hại lớp đệ tử sau mới tốt."

Lăng Phong cười, nói: "Nhị sư huynh quá khiêm nhường rồi, ở trên núinày, ai không biết nhị sư huynh chẳng những bản lãnh xuất chúng, mà cònđức cao vọng trọng."

Mấy lời ngon ngọt này Hà Vĩ Thu nghe đượcthì thập phần thoải mái. Hắn biết tiểu tử này là nhi tử của Hàng Châuthủ phú, mẫu thân hắn lại là Thẩm Nhạn Băng, phải biết rằng Thẩm NhạnBăng cùng sư nương quan hệ không tầm thường, cùng hắn có quan hệ tốt,chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa, tiểu tử này nói chuyện cũng thẳngthắn dễ nghe, khiến cho mình rất vừa lòng.

Hà Vĩ Thu đỡ LăngPhong đứng lên, nói: "Vinh dự được cùng ngươi nói chuyện, ngươi xem,đây là y phục mới sư nương sai người chuẩn bị, ngươi tới thử một chút."

Lăng Phong nhìn thấy hai bộ y phục, một bộ màu xanh, một bộ màu trắng.Hắn cầm lên ước lượng một chút, lại ướm thử vào người. "Không ngờ sưnương lại chu đáo như thế, quần áo này thực là vừa với người đệ." Hắntrong lòng đối với chu đáo cùng quan tâm của sư nương thì hết sức cảmkích.

Hà Vĩ Thu gật đầu nói: "Đó là, chúng ta nhiều sư huynhsư muội như thế tiến vào, còn chưa nghe nói sư nương hỏi qua chuyện yphục bao giờ, ngươi là người đầu tiên."

Lăng Phong vẻ mặt tươicười, nói: "Vậy đệ phải cám ơn sư nương rồi!" Nghĩ thầm, phỏng chừngđây chính là kế mẫu Thẩm Nhạn Băng chuẩn bị sẵn cho mình, bất quá chỉlà nhờ sư nương chuyển giao mà thôi, thực ra đối tốt với mình, cũng vẫnchính là người nhà.

Hà Vĩ Thu nói: "Chúng ta bây giờ đi gặp sưnương, có lẽ nhân gia cũng đã dùng xong bữa sáng rồi. Người nói với ta,bảo ta đi gọi ngươi tới, người có không ít lời muốn dặn dò nguơi.

Lăng Phong đáp ứng một tiếng, thu thập qua loa một chút, sau đó mặc quần áo mới vào, đi theo Hà Vĩ Thu tới gặp sư nương.

Sư nương ở tại hậu viện, lúc này đã tới tiền sảnh. Sư nương vẫn ngồi ởtrên ghế thái sư như hôm qua, thong thả nhấp một tách trà. Nàng trênngười vận một bộ y phục màu trắng, mái tóc vấn cao, hai mắt sáng ngời,toàn thân như một đóa hoa đào diễm lệ, khiến cho người ta mê say. Haibên cạnh nàng vẫn là bốn nha hoàn cẩn thận hầu hạ. Bộ dáng sư nương lúcnày giống như hoàng hậu cao qúy, ưu nhã, còn có phần quyến rũ mê người.Sư nương thấy hai người bước vào, liền hướng Lăng Phong mỉm cười, sauđó sai nha hoàn đem ghế ra, bảo hai người ngồi xuống nói chuyện.

Sư nương trước tiên nhìn Hà Vĩ Thu nói: "Còn nhớ lời ngày hôm hôm qua ta nói sao?"

Sau đó lại quay sang hỏi Lăng Phong: "Phong nhi, tối qua ngủ có quen không?"

Lăng Phong đáp: "Rất tốt, so với ở nhà cũng không khác biệt lắm.Chỉ là không khí có vẻ lạnh hơn, bất quá con vẫn chịu được."

Sư nương ừm một tiếng, nói: "Hoa Sơn chúng ta vân đạm thanh cao, banđêm tự nhiên sẽ có chút lạnh, lâu dần rồi sẽ quen. Ngươi sanh trong nhàđại phú, ta còn tưởng ngươi không quen ở Hoa Sơn, Nhạn Băng có dặn tachiếu cố cho ngươi, nhưng đã lên tới Hoa Sơn, ta chỉ có thể đối xử côngbằng. Khổ cực đương nhiên là có, nhưng cũng coi như là một loại rènluyện, hi vọng ngươi sẽ kiên trì, sớm ngày học có thành quả."

Lăng Phong gật đầu, nói: "Sư nương, con nhất định cố gắng."

Sư nương gật đầu nói: "Sau này có chuyện gì ngươi có thể tìm sư huynhsư tỷ giải quyết, nếu bọn họ xử lý không được, có thể trực tiếp tìm ta.Chỉ là sư phụ ngươi còn đang bế quan, mọi chuyện bên ngoài đều do tachủ trì, công việc rất nhiều, có phần bận bịu. May là có các sư huynhsư tỷ ngươi hiệp trợ, nếu không, một mình ta thực không kham nổi."

Lăng Phong nói: "Sư nương người lại khiêm tốn rồi, dựa vào bản lãnh củangười, có chuyện gì mà làm không được. Người sắp xếp công việc hoàntoàn có thể dễ dàng như xếp hành lý vậy..."

Sư nương cười cười,nói: "Tiểu hài tử, mồm mép thật ngon ngọt. Sư nương tuổi càng ngày cànglớn, tinh lực có hạn, sau này chỉ muốn làm một chút việc nhỏ mà thôi.Còn như đại sự, đều giao cho các ngươi hết."

Lăng Phong cười hắc hắc, nói: "Chỉ là đệ tử còn quá nhỏ, không thể giúp được việc gì."

Sư nương nói: "Chỉ cần các ngươi chăm chỉ ở tại Hoa Sơn luyện tập võnghệ, không gây rắc rối cho ta, không khiến ta đau đầu, thì đã là tốtlắm rồi. Đó chính là việc giúp đỡ tốt nhất , cũng không biết sư phụ cácngươi bế quan tới khi nào?" Nói rồi, trong mắt lộ ra một tia u oán.

Lăng Phong tỏ vẻ nói: "Đệ tử sau khi nhập phái, nhất định sẽ thành thực, ngoan ngoãn nghe lời sư nương."

Sương nương gật đầu, ánh mắt đột nhiên chuyển sang Hà Vĩ Thu, nói: "VĩThu, Thừa Thiên phụ trách hai đại đệ tử thao luyện, ngươi là người cẩnthận, ta xem Phong nhi trước tiên cứ do ngươi chỉ dạy, thế nào?"

Hà Vĩ Thu sớm đã có chuẩn bị, lập tức đứng lên đáp lời: "Vâng sư nương, đệ tử nhất định không phụ lòng người giao phó."

Sư nương gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi."

Lăng Phong bên cạnh nghe thế, ra vẻ chăm chỉ nói: "Sư nương, con vừa mới nhập môn, phải bắt đầu học từ đâu?"

Sư nương thấy Lăng Phong tinh thần hăn hái, mỉm cười nói: "Đầu tiên cứluyện căn cơ cho tốt, bắt đầu từ công phu cơ bản. Trước hết dạy ngươimột ít khẩu quyết, sau khi học thuộc tốt rồi, sẽ dạy ngươi các nào vậndụng."

Lăng Phong ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Khẩu quyết? có phảilà Thiên địa âm dương, hào khí tự sanh, thái bạch sơ thủy, hỗn độn vikhai..."

"Ồ ! ?" Sư nương kinh ngạc, nói: "Ngươi làm sao lại biết khẩu quyết khí tông Hoa Sơn phái?"

Lăng Phong nói: "Đó là kế mẫu dạy con, con từ lâu đã biết rồi, kế mẫunói rằng con sớm muộn cũng trở thành Hoa Sơn đệ tử, cho nên dạy trướccho con."

Sư nương gật đầu nói: "Ừm, như thế cũng không đingược với quy định. Mặc dù ngươi biết khẩu quyết, ngộ tính cũng khôngtồi, nhưng còn chưa hiểu phương pháp vận dụng, hơn nữa căn cơ cực kém.Ngươi muốn rèn luyện thể năng, nhất định phải luyện đến khi bằng vớicon cọp, thì mới có thể bắt đầu luyện bản lãnh."

"Luyện đượcnhư con cọp?" Lăng Phong sửng sốt sững sờ. Được như con cọp thì lợi hạisao? Nếu lợi hại, tại sao còn bị Võ Tòng đánh chết? Ta không muốn làmcon cọp, nếu muốn cũng phải là cự long. Bất quá, làm cự long vẫn cònkhông an toàn, rủi như gặp phải Na Tra, chẳng hóa sẽ bị rút gân giốngnhư Hải Long vương sao? Ai, có lẽ quay lại làm người là an toàn nhất,ít ra còn không bị người ta rút gân lột da.

Sư nương gật đầunói: "Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi, mỗi ngày xuống núi gánh nước,khiêng tạp vật, tham gia đả thiết (rèn), khuân gỗ chẻ củi."

Lăng Phong ha ha cười nói: "Vậy không phải con lên núi làm công sao?"

Hà Vĩ Thu một bên giải thích: "Sư đệ, mỗi đệ tử Hoa Sơn đều bắt đầu bằng việc làm công."

Lăng Phong hỏi: "Vậy phải làm bao lâu mới có thể vượt qua kiểm tra?"

Sương nương trả lời: "Cái này cũng không cố định. Lâu thì ba năm, nhanhthì một năm, để xem thể chất cùng năng lực của ngươi như thế nào."

Lăng Phong chớp chớp mắt, nói: "Ai da, phải lâu như vậy sao? Contuowngrrằng vừa lên núi đã được học bản lãnh, một năm đã tựu thành."

Sư nương mỉm cười, nói: "Học nghệ không giống như làm đậu hũ, nhanh như vậy làm sao có thể thành."

Lăng Phong gật đầu, nói: "Xem ra luyện võ công so với tu khổ hạnh cũng là giống nhau."

"Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, bởi vậy luyện công phu căn cơ, so vớiThiếu Lâm tự cũng không khác là mấy. Tất cả người học võ, đều là từnhững cái cơ bản nhất mà tập luyện." Sư nương lại nhắc nhở: "Phong nhi,dục tốc bất đạt, cho dù bây giờ lập tức dạy ngươi bản lãnh, ngươi cũngkhông thể đạt được thành tích gì."

"Dạ!" Lăng Phong đáp mộttiếng, trong lòng lại nghĩ, ta xem sư nương da nhẵn thịt mềm, nhất địnhlà không có luyện qua mấy cái căn bản này.

Vì để trấn an LăngPhong, sư nương liếc nhìn hắn một cái, nói: "Phong nhi, bây giờ ví nhưlàm một cái nhà, nếu như nền móng không làm cho tốt, cái nhà cũng khôngcó chắc bền, ở không được bao lâu, nó sẽ xiêu vẹo mà đổ xuống. Học nghệcũng giống như vậy, cơ sở đã không vững, sau này gặp phải vẫn đề lớn sẽgặp nhiều khó khăn. Ta không muốn cho ngươi học nghệ trở thành thất bạinhư thế."

Lăng Phong là người thông minh, đạo lý đơn giản này,làm sao hắn lại không hiểu. Hắn thầm cảm thấy trách nhiệm của mìnhkhông nhỏ. Hắn biết nếu muốn đứng trên người ta, phải cam chịu khổ cực,bởi vậy Lăng Phong trong lòng hạ quyết tâm, không luyện tốt căn cơ,quyết không học nghệ.

Lăng Phong nhìn sư nương nói: "Sư nương, con hết thảy đều nghe theo người."

Sư nương cười, nói: "Ta biết ngươi là hài tử ngoan. Vĩ Thu, ngươi đưa Phong nhi ra ngoài."

"Vâng, sư nương." Hà Vĩ Thu gật đầu, dẫn theo Lăng Phong rời đi."

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:37 pm

Chương 3: Trời sanh dị bẩm

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Hà Vĩ Thu dẫn Lăng Phong tới diễn võ trường, tại đây có rất nhiều đệ tửđang luyện công. Những đệ tử đích truyền khác cũng có ở đó, giống nhưTạ Lâm Lan cùng Đàm Nguyệt Phượng, còn có Vương Bỉnh Hạo cùng Lục ThừaThiên, bọn họ chính là đang lên lớp giảng dạy cho những đệ tử khác. Đệtử đích truyền bình thường vẫn là theo sư phụ tập võ, hơn nữa vì thờigian luyện tập đã dài, do đó có thể nói đã học được Hoa Sơn chântruyền, chỉ là lĩnh ngộ cao thấp không giống nhau mà thôi. Bất quá ngaycả đệ tử đích truyền dở nhất, so với những đệ tử hạng hai hạng ba, vẫnlà nhân chung chi long.

Lăng Phong cũng không có được đãi ngộđặc biệt, ít nhất lúc này chưởng môn vẫn còn đang bế quan, không có thểtự mình chỉ điểm cho hắn một chút, làm đệ tử đích truyền, cũng khôngthể không nói là tiếc nuối.

Hà Vĩ Thu tự mình dẫn Lăng Phongtới một góc võ trường, không có người nào xem bọn họ. Bởi vì khi đệ tửHoa Sơn phái luyện công, đều là từng người tự nỗ lực, tự học tự tập,không có tâm tình mà để ý đến người khác.

Hà Vĩ Thu trước tiêncho Lăng Phong đi một vài đường quyền cước, sau đó lại bảo hắn múa mộthồi kiếm pháp, muốn nhìn lại lần nữa trình độ võ công của hắn, tiếptheo mới hỏi qua lý lịch sơ lược học nghệ

Lăng Phong khi nóivề quá trình học nghệ của mình thì vô cùng oán thán nói: "Nhị sư huynh,còn phải nói, người ta học nghệ chung quy đều có danh sư, ta lớn từngnày còn chưa biết danh sư là cái dạng gì. Ta luôn muốn học nghệ, nhưngđều là không được. Ngay cả lão ba ta cũng mặc kệ, nói cái gì là ta sanhbất hảo, không phải là hài tử tốt, cuối cùng cho rằng ta gây họa, làmcho người đau đầu nhức óc, nếu như mà để cho ta học nghệ, ta sẽ trởthành Hỗn thế ma vương, thành Hàng Châu sẽ bị ta làm cho long trời lởđất, mọi người nhìn thấy ta đều rẽ phải ngoặt trái mà chạy mất."

Hà Vĩ Thu hòa khí cười nói: "Cha ngươi lo lắng như thế, cũng là muốntốt cho ngươi mà thôi. Bất quá, với tư chất như ngươi, nếu không học võnghệ, thì thực là chuyện đáng tiếc."

Lăng Phong nghe xong rấtthoải mái, lại hỏi: "Nhị sư huynh, huynh thực có mắt nhìn người. Thửdùng ánh mắt cao siêu của huynh nhìn xem, đệ sau này có thể học đượcbản lãnh cao cường, nổi trội hơn người không?"

Hà Vĩ Thu nhìnnhìn Lăng Phong, nói: "Tiểu sư đệ, ngươi chính là thiên phú không sai,chỉ là xem ngươi sau này làm thế nào mà thôi. Tục ngữ nói "sư phụ lĩnhtiến môn, tu tập tại cá nhân", có thể thành nhân trung chi long haykhông, quan trọng nhất vẫn là do ngươi tự quyết định, chứ không phải ởngười khác."

Lăng Phong không phải là đứa nhỏ ngốc nghếch, tựnhiên là hiểu được ý tứ của nhị sư huynh. Lăng Phong hắn là ai, tạiHàng Châu ỷ vào tài thế của cha cùng võ công của Thẩm Nhạn Băng, hắnsống khinh mạn như một tiểu bá vương, nếu không phải ngày đầu tiên vàoHoa Sơn đã bị Lục Phi Nhi đánh cho một trận tơi tả, chỉ sợ Hoa Sơn cũngphải náo loạn tung trời cả rồi. Lăng Phong xem như đã hiểu biết thêmrất nhiều, núi cao còn có núi cao hơn, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn. Chỉcó cường giả mới khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác, chỉ cócường giả mới giành được địa vị . Lăng Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, nhấtđịnh phải làm được cường giả. Nếu không, ngay cả nữ nhân cũng đều khinhghét hắn, nói gì đến chuyện hắn yêu thích sư nương.

Nghĩ đếnsư nương, Lăng Phong trong lòng lại hồi hộp không thôi, nàng thực làkhiến người ta mê mẩn, nếu cứ như thế, chỉ sợ hắn sẽ tẩu hỏa nhập makhông chừng.

Hà Vĩ Thu nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta hôm naychính thức bắt đầu luyện tập, ngươi nhất định phải cố gắng nha. Sưnương đối với ngươi kỳ vọng cũng không nhỏ đâu."

Lăng Phonggật đầu, nói: "Đệ nhất định sẽ không để mọi người thất vọng.", nghĩ đếnsư nương, hắn lập tức tràn đầy hăng hái. Cũng không biết sư phụ làngười thế nào, làm sao lại cưới được một nữ nhân cực phẩm như sư nươnglàm lão bà, thực là khiến cho người ta đố kỵ đến chết. Nghĩ tới đây,Lăng Phong hạ quyết tâm nhất định phải học nghệ thành tài, tốt nhất làđánh bại sư phụ, đem sư nương đầu nhập vào trong lòng mình. Thực ra namhài tới tuổi này mới tình đậu sơ khai, gặp được sư nương xinh đẹp nhưtiên, hắn làm sao lại không mê mẩn cho được?

Bất quá nói lại, ý nghĩ thì với cao như thế, chỉ là làm thế nào có thể luyện tốt võ công! ! !

Hà Vĩ Thu nghe được Lăng Phong bày tỏ thái độ, trong lòng cũng rất tánthành, gật đầu nói: "Lát nữa chúng ta phải xuống núi lấy nước, cũng làtập thể năng cho ngươi, chuẩn bị để sau này học nghệ."

LăngPhong không nhịn được hỏi: "Nhị sư huynh, tại sao không phải là váctảng đá lớn hay là những cái khác, ghánh nước nhiều không tốt. Lắc qualắc lại, chỉ sợ lên đến núi còn lại không được nửa thùng."

HàVĩ Thu mỉm cười nói: "Gánh nước là coi trọng kỹ xảo, nước thì luônchuyển động, đòi hỏi tính thăng bằng và ổn định cực cao, bằng khôngnước sẽ tràn ra ngoài. Gánh nước có lợi là có thể rèn luyện sự cân bằngvà kỹ xảo phản ứng, đây chính là điều mà vác đá hay những vật kháckhông thể bằng được."

Lăng Phomg ừm một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.Thì ra Thiếu Lâm tự gánh nước luyện công đều là có dụng ý cả, xem rathiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm quả không sai.

Hà Vĩ Thu giải thích: "Sư đệ, gánh nước từ dưới núi lên trên núi, có hơn mười dặm đường, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng..."

Lăng Phong nói: "Không vấn đề gì", trong lòng lại có chút sợ hãi. Hắntừ nhỏ đến lớn, còn chưa làm việc nặng nhọc như thế bao giờ. Hic, cứtưởng rằng gánh năm ba dặm thôi, ai ngờ từ đây xuống núi, đến tận nămba mươi dặm, cái này quả thực là muốn giết người mà.

Ở nhà làmđại thiếu gia không chịu, lại bắt chạy tới đây làm cu li khuân vác, lãoba, xem ra lần này người đúng là nhìn sai rồi, Lăng Phong trong lòngthầm trách lão ba của mình.

Rất nhanh, nhị sư huynh Hà Vĩ Thuđã triệu tập các đệ tử gánh nước tới. Những người này đều không phải làđệ tử chính thức, tổng cộng là hơn mười người. Lăng Phong kinh ngạcphát hiện, trong số mười người tới còn có cả nữ đệ tử. Xem ra, Hoa Sơnphái huấn luyện, cả nam và nữ đều ngang hàng như nhau. Những nữ đệ tửnày mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chính là vẫn như hoa như ngọc, rấtcó phong thái. Lăng Phong nhìn thấy, tự nhiên trong lòng ngứa ngáy nhưbị miêu qua tử cào vào.

Lăng Phong rất nhanh lại phát hiện,trong số một ngàn đệ tử Hoa Sơn phái, có ba trăm người là nữ, người nàocũng yểu điệu xinh xắn, quả thực chính là đại mỹ nhân. Hoa sơn địaphương này phong thủy thật là biết dưỡng nhân, nam thì anh tuấn, nữ thìtú mỹ. Hắn trong lòng không khỏi nghĩ thầm, các cô nương này ngày saukhông biết sẽ gả cho ai. Hắc hắc, nếu tất cả đều quy thuận ta, ta LăngPhong đã có thể trở thành phong lưu hoàng đế rồi. Trong lòng nghĩ nhưvậy, con mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn các nàng, các cô nương cũngphát giác ra hắn đang nhìn mình, chỉ trừng mắt một cái, coi như khôngnhìn thấy. Chỉ là cứ như thế, lại làm cho Lăng Phong vô cùng hưng phấn,cho rằng các nàng đối với hắn cũng có ý tứ.

Sau khi tập hợp đủngười, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu phát cho mỗi người một cái thùng lớn.Trên miệng thùng buộc hai sợi dây thừng, vừa vặn có thể xuyên qua haicánh tay, áp thùng tại trên lưng. Lăng Phong đeo vào, bộ dáng như côngđức viên mãn. Lúc này chỉ cõng thùng không, so với cõng cây bông cũngkhông nặng hơn nhiều lắm. Đương khi Lăng Phong tưởng như thế là xongxuôi,nhị sư huynh Hà Vĩ Thu lại bảo mọi người khoác vào hai cổ chân vàhai cổ tay bốn khối sắt tổng cộng là hai mươi cân. Lúc này thử mộtchút, chỉ nhấc chân thôi cũng đã phải cố hết sức rồi.

"Đều tốt chứ?" Hà Vĩ Thu ân cần hỏi một tiếng,.

" Dạ tốt!" Mọi người đồng thanh đáp.

"Xuất phát!" Hà Vĩ Thu ra lệnh, mọi người lập tức theo sau hắn xuống núi.

Khi Hà Vĩ Thu dẫn theo hơn mười người ngang qua chỗ các đệ tử khácluyện công, thì Đàm Uyển Phượng cùng Tạ Lâm Lan đều ngẩng đầu lên nhìn.Mặc dù ngoại hình Lăng Phong trong đám người này không phải cao nhất,cũng không phải xuất chúng gì, nhưng cả hai mỹ nữ chính là vẫn còntrông thấy hắn. Đặc biệt là Tạ Lâm Lan, lại còn hướng về Lăng Phong mỉmcười ngọt ngào, chỉ là như thế, cũng đủ để cho Lăng Phong ảo tưởng rồi,hắn cảm thấy cuộc đời thật vô cùng tươi đẹp. Còn Đàm Uyển Phượng, chỉcó nhìn hắn, lại không có cười.

Xem ra Lăng Phong ta nhất địnhlà tiêu điểm của Hoa Sơn a !! Thiếu niên nhiều tiền, nếu như lại họcnghệ thành công, hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái, còn không sợ Hoa Sơn mỹnữ tới tấp lao vào lòng sao? Lăng Phong trong lòng thầm cao hứng, thảhồn trong mây trong gió mà phiêu du.

Khi Lăng Phong còn đangmiên man suy nghĩ, đoàn người đã đi qua khoảng sân rộng, hướng thẳng vềđại môn. Lăng Phong muốn quay đầu lại nhìn hai vị sư tỷ một lần nữa,tiếc là trong đội ngũ hỗn tạp, ánh mắt bị che chắn, chỉ đành quay vềphía trước.

Tiểu đội ngũ hơn mười người, dưới sắc vàng rực rỡcủa ánh mặt trời, tựa như Lưu tinh phóng xuống chân núi. Lăng Phongthường ngày căn cơ cũng chẳng khá khẩm gì, duy nhất chính là khinh côngcũng không đến nỗi tệ, một mạch đi xuống, cuối cùng cũng có thể vượttrên người khác. Xuống núi, lại xuyên qua một cái trấn nhỏ, đi một lúclâu nữa mới tới một con suối.

Con suối chảy chính là từ trên núi chảy xuống, lại bày đặt đi hơn ba mươi dặm để lấy nước, thực là muốn giết chết người ta mà.

Đây là một con suối nhỏ nước trong vắt, cong queo ngoằn nghèo, còn phátra tiếng chảy róc rách. Dòng nước từ trong núi chảy ra, đi qua nơi này,cũng không biết là đổ về đâu.

Sau khi mọi người nghỉ ngơi mộtchút, liền múc đầy nước vào thùng. Lại đem thùng khoác lên vai, cảmgiác thực là không giống lúc đầu.Lăng Phong là người đầu tiên cảm thấysức nặng, rất là không thoải mái. Đây là điều đương nhiên, ai mà cõngtrên lưng gần một trăm cân (1 cân=1/2 Kg) cũng sẽ đều không thoải máinhư thế. Nếu như không có một chút căn cơ nền tảng, phỏng chừng khi lêntới núi, cũng sẽ lăn ra mà chết rồi.

"Nhị sư huynh, tại saochúng ta phải bỏ gần tìm xa, đi tới tận chỗ này mà lấy nước, thế...thếchẳng phải là tự tìm khổ hay sao?" Lăng Phong thực sự là nhịn khôngđược hỏi một câu.

Hà Vĩ Thu nói: "Đệ tử Hoa Sơn ngàn năm quađều làm như vậy, không có ai là ngoại lệ. Năm mươi dặm không nhiều cũngkhông ít, xuống núi rồi lên núi, chỉ cần theo lộ trình này một năm, căncơ ngươi đã luyện được vững chắc rồi.

"Một năm?" Lăng Phongtrợn tròn mắt, loại cuộc sống khổ ải này mà phải chịu một năm, bất kểgió mưa nắng gắt đều phải kiên trì? Xong rồi, khuôn mặt anh tuấn bứcngười của mình xem ra có lẽ cũng biến thành Hắc Bao công cũng nên. Cònthương cảm cho mấy tiểu sư muội Hoa sơn kia, làm da trắng nõn mịn màngthế mà phải chịu nắng cháy mưa dầm. Không đúng, các nàng hình như da dẻvẫn còn trắng bóc, chẳng lẽ là có bí quyết gì sao?

Lăng Phongnhìn những đệ tử khác ở bên cạnh, bất kể là thoải mái hay không thoảimái, đều cõng thùng nước lên lưng. Lăng Phong dù có một trăm lần khôngtình nguyện, cũng không muốn để mình tụt lại phía sau, không thể đểngười ta chê cười, cho nên cũng vui vẻ mà khoác thùng lên vai. Khi nhịsư huynh Hà Vĩ Thu ra lệnh, đoàn người lại hướng lên núi trở về.

Lăng Phong nhìn nhi sư huynh, trong lòng cảm thấy vô cùng hâm mộ, ngườita tới cùng cũng là nhị sư huynh, không cần phải cõng nước, cũng khôngcần phải phục khổ dịch giống như mình, xem ra còn được làm người bềtrên. Kỳ thực, hắn trong lòng cũng biết, người ta lúc đầu cũng phải điqua con đường này. Không ai có thể một nước lên trời, đóng băng bathước không có một ngày lạnh giá. Kiên nhẫn, chờ Lăng Phong ta học nghệthành tài, cũng có thể nở mày nở mặt giống như hắn.

Bởi vìloại huấn luyện như này trước đây Lăng Phong chưa bao giờ trải qua,ngày trước được cưng chiều từ bé, mặc dù có luyện qua võ công, hơn nữacũng được coi là nhị lưu, thế nhưng mới đi một đoạn đường, tốc độ củahắn đã có phần chậm lại, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi. Nhìn lại nhữngngười khác, đa số đều tỏ ra rất dễ dàng. Khỏi cần nói, người ta nhấtđịnh đã trải qua nhiều ngày huấn luyện rồi.

Nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đi tới, động viên Lăng Phong, nói: " Lúc mới bắt đầu thì sẽ mệt một chút, sau này dần dần sẽ tốt hơn."

Lăng Phong hướng về hắn cười nói: "Sư huynh, đệ biết, đệ vẫn chịuđược." Nói rồi khom lưng xuống, cố sức ưỡn thẳng lên, xốc lại lùngnước, bước dài tiến về phía trước.

Hà Vĩ Thu thấy bộ dáng cốgắng của Lăng Phong, trong lòng mỉm cười, thầm nghĩ, đứa nhỏ này mặc dùđược cưng chiều từ bé, thế nhưng tính cách lại rất kiên cường. Tốt lắm,cứ như vậy, chắc chắn sẽ thành tài. Trong số tất cả sư huynh đệ Hoa Sơnphái, Hà Vĩ Thu là lớn tuổi nhất, cơ hồ ngang bằng tuổi của sư nương,bởi vậy nhìn tiểu sư đệ nhỏ bằng một nửa mình, trong lòng luôn coi hắnlà một tiểu hài tử. Mặc dù Lăng Phong còn nhỏ, thế nhưng từ lâu đãkhông còn là nam hài cái gì, con cháu phú gia, đặc biệt trưởng thànhsớm, mới nho nhỏ đã cùng với nha hoàn tỳ nữ trong phủ lăn lộn. ĐiềuLăng Phong đặc biệt tự hào chính là, cái đó của hắn so với nam nhântrưởng thành còn tráng kiện hơn, điểm này, đã có các cô nương tại kỹviện lớn nhất Hàng Châu Di Hồng lâu luận chứng qua, các nàng đều nhấttrí đánh giá hắn rằng: Trời sanh dị bẩm, kim thuơng không đổ!

PS: Dịch giúp 1C đáng quý hơn cả 100 lần ấn thank, ai có sức có lòng thì ấn vào link dưới chữ ký Hình ảnh

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Danh sách 3 thành viên đã cảm ơn Admin về bài viết có ích này:

mrbean82, sieungo88, trja

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:38 pm

Chương 4: Mỹ nữ Tử Lăng

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Trời sanh dị bẩm, kim thương không đổ.

Đây chính là mộng tưởngcủa mỗi nam nhân, không phải nam nhân nào cũng có thể làm được, thậmchí người như thế vạn người chỉ có một. Đương nhiên, Lăng Phong chínhlà người mà trong cả vạn người chỉ có một đó., thậm chí là cả ngàn vạnngười. Hắn có thể duy trì liên tục hai canh giờ phấn chiến, điểm này,quả thực là vô địch.

Lăng Phong trời sanh dị bẩm, bởi vậy chodù căn bản võ công không cao, cũng sẽ từ tình huống gian nan mà bạophát tiềm lực cực đại. Có lẽ đó chính là tác dụng của tâm lý háo thắng,cho nên Lăng Phong vẫn không có tụt lại phía sau.

Khi đoànngười trở về tới tiểu trấn dưới chân núi, Lăng Phong đã mồ hôi đầm đìa.Hắn hai chân mỏi nhừ, vốn định dừng lại nghỉ ngơi một chút, chỉ là nhìnngười bên cạnh so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, vậy mà người tađều không có la khổ kêu ngừng, mình làm sao có thể dừng lại? Càng huốngchi trong đội ngũ còn có nữ đệ tử, nếu như mình tụt lại, thì thực làmất hết thể diện. Vì vậy, Lăng Phong vẫn cố gắng kiên cường. Hắn tronglòng hy vọng cấp thiết nhất là: mau dừng lại nghỉ ngơi một chút, cứtiếp tục đi như thế này, chỉ sợ mình sẽ ngất mất.

Nhị sư huynhHà Vĩ Thu tựa hồ cũng nhận thấy các đệ tử cần phải được nghỉ ngơi, chonên khi đoàn người ngang qua một bãi đất trống trước khách điếm, Hà VĩThu liền nói: "Các vị sư đệ sư muội, nghỉ ngơi uống miếng nước đã."

Mọi người nghe được phân phó, lập tức hoan hô một tiếng, đều đem thùngnước trên lưng hạ xuống, miệng thở phì phò. Từ đó có thể thấy, thực racác vị sư huynh sư muội này, so với Lăng Phong cũng không có mạnh hơnbao nhiêu, bất quá đều là rất giỏi cầm cự.

Nhị sư huynh Hà VĩThu vào trong khách điếm mua một bình trà và một ít bánh bao, đem racho mọi người ăn uống một chút. Lăng Phong sau khi uống nước, lại càngsinbh ra cảm khái. Hắn thầm nghĩ, muốn làm người bề trên thực là khôngdễ, mình trước kia ở nhà có bao giờ chịu qua khổ cực thế này? Công phucủa mình không khá, cố nhiên cũng bởi không gặp được danh sư, song mộtnguyên nhân quan trọng khác chính là không chịu rèn luyện. Nếu muốn làmđại sự, không biết phải chịu bao nhiêu cực, nếm bao nhiêu khổ, mới cóthể bộc xuất thành tài.

Chẳng lẽ luyện võ thực sự là khó khănnhư vậy sao? Lăng Phong lần đầu tiên cảm nhận được mồ hôi ròng ròng,cho dù một đêm ngự nữ mười hai nàng cũng chưa có cực như vậy.

Mọi người đều ngồi ở trên mặt đất nghỉ ngơi. Các đệ tử lúc này cũngđang nói chuyện với nhau, Lăng Phong là người mới, căn bản không quenbiết ai, muốn nói chuyện cũng không tìm được đối tượng thích hợp, thựccảm thấy có chút tịch mịch.

Xét về địa vị, Lăng Phong là caonhất trong nhóm, các đệ tử khác cho dù trở thành chính thức, cũng khôngphải đích truyền. Hoa Sơn đệ tử đích truyền, trước mắt chỉ có bảyngười, mà Lăng Phong chính là một trong số đó. Chỉ bằng điểm này, lẽ raLăng Phong phải nên vui mừng mới đúng. Chỉ là trong quá trình học nghệ,cùng với các đệ tử khác đại khái là giống nhau, không có cái gì đặcbiệt, từ đó có thể thấy, Hoa Sơn phái môn quy rất là bình đẳng.

Tuy thế lúc này, Lăng Phong cũng không phải là người nhàn rỗi, hắn cănbản trong đầu lúc nào cũng tràn ngập ý nghĩ xấu xa, bởi vậy trong khingồi nghỉ, liền quay sang ngắm các nữ đệ tử. Hắn thầm để ý các nàng, sosánh xem người nào xinh nhất, người nào trắng nhất, người nào cao nhất,người nào có bộ ngực lớn nhất, người nào có mông tròn nhất...Những nữ đệtử này cũng nhận ra ánh mắt như móc câu của hắn, có người quay đầu đichỗ khác, có người giả như không biết, lại có người liếc hắn một cái,làm cho Lăng Phong cảm thấy diễm phúc không ít. Hắn lúc này trào dângmột nguyện vọng rất mãnh liệt, chính là muốn nhân lúc còn trẻ, phải tạiHoa Sơn dương danh lập vạn, nếu không thăng lên làm Hoa Sơn chưởng môn,cũng phải trở thành Hoa Sơn anh hùng chẳng hạn. Tại sao lại muốn nhưvậy? Đơn giản là vì hắn muốn những mỹ nữ này. Nếu không tranh thủ lúccòn trẻ, đợi đến khi già rồi, những mỹ nữ này cũng không còn gì để xem,các nàng lúc đó đã giống như hoa phai tàn cả rồi. Hoa nở cần phải bẻngay mới được...

Lăng Phong đang muốn chủ động cùng các nàng nóichuyện, hỏi han vài điều chưa biết, chỉ là vừa nghĩ đến sơn quy nghiêmkhắc, lập tức lại ngậm miệng vào. Bất kể là mình xuất thân thế nào,cũng mặc kệ là mình phải hay không phú giáp một phương, đã lên Hoa Sơnthì đều như nhau hết. Nếu mình không giữ thể diện, phạm phải môn quy,dù là ai cũng không có thể cứu được mình. Càng huống chi mấy tiểu sưmuội này mặc dù xinh đẹp, nhưng so ra vẫn còn kém sư nương cùng sư tỷ,mình tội gì phải vì mấy tiểu nhân vật mà phí phạm cả tiền đồ tươi đẹptrước mắt. Vừa nghĩ như vậy, Lăng Phong lập tức thu hồi sắc tâm, khôngbiết làm gì khác hơn chỉ đành âm thầm nuốt nước miếng, đem lời nói rađến cửa miệng nuốt quay trở về.

Đang lúc cảm thấy buồn chán, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã ra khỏi khách điếm, chuẩn bị ra lệnh xuất phát.

Đúng lúc này, từ khách điếm lại có một người đi ra, khiến cho mọi ngườitrước mắt sáng ngời. Đây là một mỹ nữ, nàng xuất hiện làm những sư muộibên cạnh Lăng Phong phải ủ ê thất sắc.

Nàng chưa tới mười támtuổi, mình vận tử y, khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng hồng, khí chấtcao quý, vừa nhìn đã biết không phải cô nương nhà bách tính tầm thường.Những nam nhân ở đây nhìn thấy, đều ngẩn ngơ âm thầm khen ngợi. Trongsố đó, cũng chỉ có hai người biết nàng là ai, một là nhị sư huynh Hà VĩThu, người còn lại chính là Lăng Phong.

"Tử Lăng?!" Lăng Phong vừa thấy nàng, không khỏi kinh ngạc kêu lên.

Mỹ nữ này không phải ai khác, chính là nha đầu của Lăng gia Tử Lăng,nàng vốn là nha hoàn thiếp thân của Lăng Phong. Lăng Phong lên Hoa Sơntu luyện, vốn Tử Lăng cũng muốn đi theo làm Hoa Sơn nữ đệ tử, hầu côngtử đọc sách, như thế cũng xem là chính đáng. Thế nhưng yêu cầu của ThẩmNhạn Băng lại bị sư nương Bạch Quân Nghi cự tuyệt, sư nương cho rằng tuluyện nhất định là phải chịu đựng khắc khổ, nếu mang theo nha hoàn, thìcòn ra thể thống gì. Như vậy chẳng những tu luyện không thành, còn ảnhhưởng cả đến những đệ tử khác, tạo ra một tiền lệ không tốt.

Thẩm Nhạn Băng không còn cách nào, đành phải đem Tử Lăng xuống núi. Vốnnàng muốn dẫn Tử Lăng về Hàng Châu, nhưng lại nhận được tin báo củaLăng Khanh, nói là để Tử Lăng lại tiểu trấn dưới chân núi, còn phái tớitam quản gia cùng mấy nha hoàn, ở tiểu trấn này lập nên một đại trangviên. Lăng Khanh muốn đem tiểu trấn này biến thành đại bản doanh củamình, thứ nhất là để tiện chiếu cố Lăng Phong, thứ hai là những ngày lễtết còn dễ dàng biếu quà lễ cho Hoa Sơn, cùng Hoa Sơn phái gây dựngquan hệ tốt, bởi vậy trang viện này có thể nói là cái tổ ấp áp của LăngPhong tại Hoa Sơn, cũng là trạm liên lạc của Lăng gia ở chỗ này.

Tử Lăng biết Lăng Phong cùng các đệ tử khác xuống núi, vì thế mới ởkhách điếm này chờ sẵn, nhất định phải nhìn thấy tiểu thiếu gia mà nàngyêu thích.

Lăng Phong không hề biết cha mình lại thành lập ở đâymột trang viện, cho nên vừa thấy Tử Lăng xuất hiện, lập tức có chútngẩn ra, tưởng rằng nàng còn chưa có trở về.

"Tử Lăng?! Cô không có về Hàng Châu sao?" Lăng Phong ngây ngốc hỏi.

Tử Lăng trông thấy Lăng Phong, trong lòng vô cùng cao hứng, hướng vềhắn ra sức gật đầu, trước tiên bước tới trước mặt Hà Vĩ Thu, khẽ lấygiọng, sau đó nói: "Hà sư huynh, ta muốn cùng Lăng thiếu gia nói mấycâu, như thế có được không?"

Hà Vĩ Thu ngày đó đã đã gặp quaTử Lăng cùng Thẩm Nhạn Băng trên Hoa Sơn, do đó đối với nàng ấn tượngrất tốt, mỉm cười nói: "Là Tử Lăng, có cái gì mà không được? Muốn nóigì cô cứ tự nhiên." Nói rồi dẫn Tử Lăng tới trước mặt Lăng Phong.

Lăng Phong thấy nàng tới gần, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác ấmáp. Phải biết rằng, Tử Lăng chính là nữ nhân đầu tiên của hắn, nhớ lạinăm ấy hắn mới có mười ba tuổi...

Năm đó, có một hôm Lăng Phongđang ngủ trưa, hắn mơ thấy một đám tiên nữ vây bắt lấy mình, sau đó thìcởi hết y phục, cùng hắn triền miên...

Lăng Phong một trận kinhhãi, nhất thời hét lên một tiếng, mê mê hoặc hoặc, như là đánh mất cáigì đó. Lúc ấy, Tử Lăng đã mười sáu tuổi, đứng ở bên giường hầu hạ LăngPhong, nghe thấy hắn nằm mộng kêu to, bèn tiến lại gần, vừa chỉnh đốn yphục vừa dùng khăn lau mồ hôi trên người cho hắn. Khi nàng đưa tay đếnbắp đùi Lăng Phong, chỉ cảm thấy một vùng dinh dính ẩm ướt lạnh băng,vội vàng rút tay lại hỏi: "Thiếu gia, người làm sao vậy?"

LăngPhong đỏ bừng mặt, không biết làm sao giải thích tình huống này, TửLăng cũng là nữ tử thông minh, lại nhiều hơn Lăng Phong ba tuổi, tựnhiên là hiểu được chuyện gì xảy ra.

Tử Lăng thấy bộ dáng xấuhổ của Lăng Phong, liền đưa mắt nhìn lại một lần, bất giác hai má ửnghồng, cũng không tiện hỏi tới nữa, chỉ giúp hắn sửa sang lại y phục.

Lăng Phong thấy Tử Lăng không nói gì, liền năn nỉ : "Hảo tỷ tỷ, ta bêntrong cảm thấy khó chịu, đem cho ta cái quần để thay được không?"

Tử Lăng dù sao cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, trong lòng khôngkhỏi có chút xấu hổ, cười khẽ hỏi: "Thiếu gia, người tại sao..." nói tớiđây, lại đưa mắt nhìn bốn xung quanh, sau đó mới hỏi tiếp: "cái này làở đâu chảy ra thế?"

Lăng Phong chỉ đỏ mặt không nói, Tử Lăng lại cứnhìn hắn cười. Một lát sau, Lăng Phong mới đem chuyện hắn gặp trongmộng kể hết cho Tử Lăng nghe. Nhắc tới vân vũ tư tình, Tử Lăng lại xấuhổ che mặt mà cười.

Tử Lăng vốn là nha hoàn thiếp thân củaLăng Phong, là tỳ nữ trong Lăng gia, ngày thường rất yêu mến hắn. Lúcnày, Lăng Phong đối với chuyện nam nữ vẫn còn mơ hồ nửa biết nửa không,thấy Tử Lăng dung mạo xinh đẹp, thế là bất chấp tất cả, mạnh mẽ kéo TửLăng lên giường, cùng mình tái hiện lại cảnh tượng trong mơ lúc nãy.

Tử Lăng tự biết thân thế của mình, đem thân thể hiến cho Lăng Phongchính là biện pháp duy nhất để nàng có thể ngẩng đầu, vì vậy cũng khôngcó phản kháng. Chỉ là hai người đều còn là trẻ con, chưa từng trải quachuyện nam nữ, kết quả là ở trên giường ngượng nghịu đến cả nửa ngày,mới tìm ra biện pháp chính xác, tiến vào thế giới nam nữ huyền bí.

Từ đó, Lăng Phong đã nếm qua lạc thú nam nữ hoan ái, một lần không thểdừng lại, hầu như đêm nào cũng cùng Tử Lăng sanh ca. Lạ là cứ phóngtúng như thế, thân thể Lăng Phong chẳng những không mệt mỏi suy nhược,mà ngược lại còn tráng kiện cùng phát triển nhanh hơn. Đó cũng là mộtphần lí do tại sao các cô nương ở Di Hồng viện lại xưng tán hắn là trờisanh dị bẩm...

Đương nhiên, người vui vẻ nhất chính là Tử Lăng. Từ đó về sau chim sẻ biến thành phượng hoàng, rất được sủng ái.

Hơn nữa, Thẩm Nhạn Băng còn nhận nàng làm đệ tử, cùng với Lăng Phongđồng thời truyền thụ võ nghệ. Nha đầu kia cũng là người thông minh, lạivô cùng biết quý trọng cơ hội, tập luyện cũng rất khắc khổ, vả lại NgọcNữ kiếm vốn phù hợp với nữ nhân, cho nên Tử Lăng tập luyện rất thuậnlợi. Trước khi tới Hoa Sơn, võ công của nàng thật ra còn cao hơn LăngPhong một chút.

Chỉ là khi ở trên giường, Lăng Phong đúng làvô địch, dù cho có một trăm Tử Lăng cũng không phải là đối thủ của hắn.Điểm này khiến cho Lăng Phong vô cùng tự hào, có lẽ đây là lý do vì saohắn không chịu khó luyện tập võ công. Hắn nghĩ tài năng trên giường củamình đã vô địch rồi, tại sao còn phải cố gắng khổ cực như vậy, chẳng lẽnỗ lực không phải là vì một khoảnh khắc tiêu hồn ngàn vàng hay sao? Thếnhưng mình căn bản không cần cố gắng, cũng đã có thể đạt được dễ nhưtrở bàn tay rồi.

PS: Dịch giúp 1C đáng quý hơn cả 100 lần ấn thank, ai có sức có lòng thì ấn vào link dưới chữ ký Hình ảnh

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:39 pm

Chương 5: Ôn nhu hương khuê

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

(Mấy C này này rất giống MDLA, gần như là copy ấy ~.~)

Hà VĩThu thấy Tử Lăng cùng Lăng Phong có chuyện muốn nói, liền chỉ huy chúngđệ tử tiếp tục lên đường, mọi người lại khoác thùng nước lên vai, theosau nhị sư huynh lên núi. Những nam đệ tử thấy một mỹ nữ như thế lạichủ động bắt chuyện với Lăng Phong, trong lòng rất là hâm mộ, không rõLăng Phong thế nào lại quen được một cô nương xinh đẹp đến vậy. Còn cácnữ đệ tử cũng cũng hướng về Lăng Phong với ánh mắt tò mò, thầm nghĩ,hắn nhất định có chỗ hơn người, bằng không cũng sẽ không được một mỹ cônương như vậy tìm tới. Lăng Phong trong lòng vô cùng đắc ý, tưởng nhưmình lúc này đã trở thành một đại tông sư vậy.

Đợi mọi người đi xa, Tử Lăng mới liếc nhìn theo sau bọn họ một cái, hỏi: "Thiếu gia, bọn họ đều là đồng môn của người sao?"

Lăng Phong đáp: "Đúng vậy, nhưng ta là đệ tử đích truyền của sư phụ, địa vị so với bọn họ thì cao hơn."

"Mau, mau bỏ thùng nước xuống..." Tử Lăng nhìn thùng nước to đùng trênlưng Lăng Phong, cảm thấy vô cùng thương tâm, nhìn bộ dáng bên ngoàicủa hắn, trên trán đầy những mồ hôi, cả cái áo cũng bị ướt sũng, tronglòng lại càng thấy thương, lập tức đến gần lau mồ hôi cho hắn, nói:"Thiếu gia, người ngày đầu tiên lên núi, đã làm việc khổ lực như vậy,định hủy hoại mình sao?"

"Tử Lăng, ta không việc gì." LăngPhong thấy mỹ tỳ Tử Lăng quan tâm tới mình như vậy, trong lòng rấtthoải mái, hào khí trẻ con lại nổi lên, nói: "Thế này có là cái gì, namtử hán đại trượng phu, nhất định phải vận động gân cốt, rèn luyện thânthể, chịu đựng cơ cực, nếu không làm sao có thể gánh vác được đại sự?"

Tử Lăng nghe xong, trong lòng vui lên không ít, mỉm cười nói: "Thiếu gia, người đã lớn rồi."

Lăng Phong a a nói: "Tử Lăng, cô nói như vậy, chẳng lẽ trước kia ta cònchưa đủ lớn hay sao?" Nói rồi, lại cố ý nháy nháy mắt mỉm cười.

Tử Lăng thấy Lăng Phong không có hảo ý, ngượng ngùng mắng khẽ mộttiếng, lại nhìn ra bên ngoài nói: "Thiếu gia, có lẽ chúng ta nên rờikhỏi chỗ này, người trước tiên theo ta về nhà, chúng ta đã chuẩn bị tốtrồi..."

"Nhà? Chỗ này làm gì có nhà?" Lăng Phong kinh ngạc hỏi.

Tử Lăng mỉm cười nói: "Lão gia sai ta cùng với tam quản gia ở tại tiểutrấn này hầu hạ người, sau này nếu công tử ở trên núi mệt nhọc, thì cứxuống núi ăn đồ ăn ta làm, nghỉ ngơi một chút. Chúng ta ở chỗ này đãmua một đại trang viện, còn sắp xếp cho người căn phòng tốt nhất, bốtrí giống hệt ở Hàng Châu."

"Lão ba suy nghĩ chu đáo như vậy,thực là tốt quá." Lăng Phong nghĩ đến ở tại Hoa Sơn tu luyện còn có mỹnữ phụng bồi, thực là quá tuyệt, cao hứng nói: "Tử Lăng...vậy chúng tasau này có thể cùng nhau..."

"Mắc cỡ chết!" Tử Lăng đương nhiên biết hắn nói cái gì, lúc này xấu hổ đỏ mặt, giậm giậm chân, trong lòng lại vô cùng vui vẻ."

"Tử Lăng, mau dẫn ta đi xem nhà mới!" khi cùng Tử Lăng rời đi, Lăng Phong còn không quên khoác thùng nước lên lưng.

Tử Lăng cười nói: "Thiếu gia, người cứ để thùng nước lại đây, không sợmất đâu, để ta dặn tiểu nhị ở đây xem chừng cho. Nếu có mất, ta sẽ đềncho cái mới, hơn nữa, đợi mọi người đi xa, ta còn giúp thiếu gia đemtận lên trên núi."

Lăng Phong ha ha cười nói: "Cô đem đượcsao?" Nói xong lập tức nhớ ra, Tử Lăng khổ cực còn nhiều hơn mình, võcông cơ hồ cũng cao hơn, vì thế cõng một thùng nước đối với nàng đươngnhiên là rất dễ dàng.

Tử Lăng mỉm cười nói: "Thiếu gia, lát nữa ta sẽ cõng cho người xem!" Nói rồi trên mặt còn lộ ra vẻ kiêu hãnh.

"Không cần!" Lăng Phong vội vàng nói: "Ta tin, ta tin, có gì mà khôngtin? Tử Lăng cô chính là không có nói giỡn. Nhưng mà để cô thay ta cõngnước lên núi, nếu để sư huynh nhìn thấy, thì ta thực là phiền phức."

Tử Lăng ừm một tiếng, nói: "Chúng ta đi thôi!"

Sau đó, liền dẫn Lăng Phong tới trang viện duy nhất trrong tiểu trấn.

Đại trang viện này nếu so với Lăng gia ở Hàng Châu thì vẫn còn nhỏ hơnvài chục lần, bất quá ở tại tiểu trấn này đã là siêu cấp hào trạch.Nhất là căn phòng của Lăng Phong, bố trí đặc biệt hào hoa khí phái, hơnnữa còn rất giống căn phòng của hắn ở Hàng Châu. Có tiền thực là sướng,muốn cái gì lập tức được cái đó."

Tử Lăng tựa hồ xem thấu tâm sự Lăng Phong, cao hứng nói: "Thiếu gia, người thích không?"

Lăng Phong nhìn qua một lượt, hết lời khen ngợi: "Thích, ta sau này rảnh rỗi sẽ tranh thủ xuống đây ở tạm vài ngày."

Tử Lăng cười, khẽ ừm một tiếng.

Lăng Phong ngồi xuống một chiếc ghế tựa, lại còn nghịch gợm đung đưa lên xuống, ra vẻ vô cùng thích thú.

Tử Lăng cũng rất biết điều, liền tiến đến xoa bóp vai cho hắn, dịu dàngôn nhu, an ủi nói: "Thiếu gia, người ở trên núi nhất định phải chú ýthân thể, không nên cưỡng cầu, luyện võ vốn là coi trọng tích lũy, vộivàng cũng không được.".

Lăng Phong chớp chớp mắt, chăm chúnhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đây tuyệt đối là khuôn mặt có thểkhiến cho người ta tâm tình vui vẻ.

"Tử Lăng, cô giống như là kế mẫu của ta vậy"

"Huyên thuyên...." Tử Lăng nhìn Lăng Phong , ánh mắt nàng rất sáng, rấtấm áp, khiến cho Lăng Phong cảm giác như đang ngồi dưới ánh mặt trờivậy.

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn thân hình mềm mại yểu kiều củaTử Lăng, dưới lớp y phục còn ẩn hiện những đường cong hấp dẫn vô cùng,khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi mơ tưởng.

Tử Lăngmỉm cười hỏi: "Thiếu gia, ta nghe nói Hoa Sơn nữ đệ tử đều là mỹ nữnhất đẳng, chưởng môn phu nhân lại càng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, cóthật như vậy chăng?"

Lăng Phong gật đầu, nói: "Ừm, sư nương thật là xinh đẹp, so với kế mẫu còn có phần đẹp hơn."

"A!" Tử Lăng nghe xong có chút kinh ngạc.

Lăng Phong mỉm cười nói: "Bất quá, các nữ đệ tử so ra vẫn còn kém Tử Lăng của ta."

"Người chỉ là gạt cho Tử Lăng vui mà thôi!" Tử Lăng nghe xong, trong lòng hoan hỉ hờn trách một câu.

Lăng Phong nhân cơ hội tiến gần mặt nàng một chút, nói: "Ta nói chính là sự thật!" Nói đến đây, trên mặt đã nổi lên sắc ý.

Tử Lăng hờn trách: "Ta đã nhìn thấy rồi, Đàm Uyển Phượng cùng Tạ LâmLan kia thật là xinh đẹp, các nàng còn được xếp trong giang hồ thập đạimỹ nhân." Nói rồi trên mặt còn hiện ra vẻ hâm mộ.

Lăng Phonglúc này tay trái đã đặt lên ngực nàng, cảm giác vô cùng êm ái mềm mại,ngoài miệng nói: "Thế cũng không mê người cùng làm thiếu gia vui vẻ nhưTử Lăng nhà chúng ta..."

Tử Lăng bị ma thủ của Lăng Phong lần mòkhiến cho nàng hô hấp có phần gấp gáp , liền đưa tay giữ lại tay hắn,nói: "Thiếu gia, người xấu..."

Lăng Phong lúc này lại cảm thấy vô cùng hứng thú, sắc tâm cũng đã nổi lên.

Hắn vừa xoa bóp ngực nàng , vừa nói: "Tử Lăng, chúng ta từ Hàng Châumột mạch tới đây, đến cả nửa tháng chưa có làm chuyện đó, ta bây giờmuốn cùng cô khoái hoạt một chút."

Tử Lăng bị Lăng Phong sờđến eo thon văn vẹo, hừ nhẹ nói: "Nhưng mà lát nữa công tử còn phảicõng thùng nước lên núi, ta, ta sợ người sẽ mệt nhọc."

LăngPhong hôn lên mặt nàng, nói: "Tử Lăng, đừng sợ, thiếu gia ta càng làmcàng có tinh thần, khí lực cũng càng mạnh mẽ." Nói rồi hướng về đôi môiđỏ mọng của nàng hôn tới, hai tay cũng không ngừng làm việc.

Tử Lăng bị hôn khe khẽ rên rỉ, mặc dù trên người vô cùng dễ chịu, nhưngcũng không dám lớn tiếng kêu la. Loại mùi vị hoan ái vụng trộm thế này,vừa sung sướng lại vừa hồi hộp, càng khiến cho người ta thèm nhớ vôcùng.

Lăng Phong sờ đến cao hứng, từ từ cởi y phục trên ngườiTử Lăng, một tay lách vào bên trong, tìm đến những nơi trọng địa, saysưa vuốt ve nhào nặn.

Tử Lăng theo bản năng chống cự, khẽtrách: "Thiếu gia, người mỗi lần đều dùng sức mà bóp, làm cho ngực tađau muốn chết, ta còn chưa có tìm người tính sổ,"

Lăng Phonghắc hắc cười nói: "Còn tính với toán cái gì, ta xem cô sung sướng cònkhông kip, chúng ta đều là lão phu lão thê, cô còn thẹn thùng gì nữa."Nói rồi lại dán chặt lấy hai cánh môi nàng.

Tử Lăng nghe đượcLăng Phong nói lão phu lão thê, trong lòng một trận ngọt ngào, đồngthời lại có chút ngượng ngùng, chỉ đành để mặc cho hắn muốn làm gì thìlàm.

Lăng Phong tại đôi môi đỏ mọng của nàng điên cuồng liếmláp, mút nút, hồi lâu lại đem lưỡi mình lách vào trong miệng nàng, cùngchiếc lưỡi thơm tho của Tử Lăng triền miên quấn chặt lấy nhau. Hai bàntay cũng không có nhàn rỗi, mặc dù còn cách một lớp y phục, nhưng vẫnlàm cho Tử Lăng ngứa ngáy không thôi. Thực ra, nửa tháng nay không cókiền qua, Tử Lăng tiểu ny tử này cũng đã rất khao khát rồi.

PS: Dịch giúp 1C đáng quý hơn cả 100 lần ấn thank, ai có sức có lòng thì ấn vào link dưới chữ ký Hình ảnh

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:40 pm

Chương 6: Mỹ tỳ ôn nhu

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Lăng Phong hôn tới hôn lui một hồi, liền rút lưỡi ra, Tử Lăng lúc nàydục vọng bùng cháy mãnh liệt, làm sao có thể buông tha, chiếc lưỡi thơmtho lập tức theo ra, hai đầu lưỡi ở bên ngoài say sưa liếm láp.

Lăng Phong cứ thế trêu chọc cho Tử Lăng mặt đỏ tía tai, hơi thở gấpgáp, hồi lâu mới nói: "Tử Lăng, chúng ta bắt đầu nha." Tử Lăng e lệ ừmmột tiếng, chuẩn bị cởi y phục.

Lăng Phong nghĩ đến còn muốn tranh thủ thời gian, liền nói: "Chúng ta không cần cởi hết."

Tử Lăng mở to đôi mắt đẹp nhìn Lăng Phong, vừa ngượng ngùng lại vừa lo lắng hỏi: "Không cởi y phục, chúng ta làm như thế nào?"

Lăng Phong nhớ tới tư thế cẩu kiền, tuy rằng chẳng đẹp mắt cho lắm, thếnhưng lại rất hữu dụng. Vì vậy liền nói: "Ta đã có chủ ý rồi, cô cứ làmtheo là được."

Tử Lăng không biết hắn định làm gì, dù sao mình cũng đã là người của hắn, chỉ có thể nghe hắn mà thôi.

Lăng Phong bảo Tử Lăng khom lưng xuống, hai tay chống trên chiếc bàn ởgiữa phòng, còn hắn ở phía sau vén áo nàng lên, kéo chiếc quần tụt tớiđầu gối, lộ ra kiều đồn trắng bóng.

Lăng Phong lại đỡ lấy eoTử Lăng, để người nàng gập hẳn xuống, làm cho kiều đồn càng bành rộngvểnh lên. Tử Lăng cung vô cùng thẹn thùng, hừ khẽ: "Thiếu gia, thế nàylàm người ta mắc cỡ chết."

Lăng Phong trấn an: "Một lát cô sẽ biết lợi ích của tư thế này."

Kiều đồn của Tử Lăng, mặc dù không quá lớn, không quá phì mỹ, nhưng rấttròn, rất săn chắc, hơn nữa lại trắng như bông, sáng như sứ, trơn nhưbơ, chạm vào cảm giác rất thích thú.

Lăng Phong vừa trông thấy, lập tức toàn thân hưng phấn.

(Đoạn này bị cắt, không hiểu tại sao vì về sau có rất nhiều cảnh nóngnhư thế này vẫn được giữ nguyên, chỉ có riêng đoạn này bị mất...)

Lăng Phong lúc này đã mặc xong y phục, đợi Tử Lăng chỉnh đốn xong xuôi.Tử Lăng không nhịn được dụng quyền đánh Lăng Phong vài cái, sẵng giọngnói: "Thiếu gia, người lại bày trò hại chết Tử Lăng, sau này ta cũngkhông cho người động vào ta nữa."

Lăng Phong vô cùng trìu mếnôm nàng vào trong lòng, vừa hôn vừa vuốt ve, nói: "Tử Lăng, nàng đốivới ta thật tốt, sau này ta sẽ thực tâm đối đãi nàng, khiến cho nàng cảđời vui vẻ, khoái nhạc, mỗi tối đều sung sướng hạnh phúc."

TửLăng dùng đầu dúi dúi vào ngực Lăng Phong, nói: "Thiếu gia, ta cả đờiđều không muốn xa người, cũng không có mong ước gì lớn lao. Cảm tìnhcủa ta toàn bộ dành hết cho người, chỉ mong ngày sau thiếu gia có thểthật tình đối với ta, để ta sinh cho người thật nhiều hài tử, như thếta đã mãn nguyện rồi."

Lăng Phong mỉm cười, nói: "Tử Lăng, cáinày chẳng phải đơn giản sao, từ nay trở đi, ta mỗi lần đều đem tinh hoabắn vào trong bụng nàng."

Tử Lăng hờn trách mắng: "Ngươi xấu, mắc cỡ chết!"

Lăng Phong ngồi ở trên ghế, lại nghĩ đến một vấn đề. Hắn kéo Tử Lăng ômvào trong ngực, vuốt ve nói: "Tử Lăng, có nàng bên cạnh, ta thực khôngmuốn lên Hoa Sơn."

"Không được..." Tử Lăng hai tay đặt trên haivai hắn, nói: "Thiếu gia, chúng ta không thể ham muốn vui sướng nhấtthời, tập võ mới là chuyện quan trọng hơn. Nếu để lão gia cùng phu nhânbiết được, Tử Lăng thực là tội không gánh hết."

Lăng Phong gật đầu nói: "Ta cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, thật ra trong lòng cũng có phân sổ rồi."

Tử Lăng gật gật đầu, nói: "Trời cũng không còn sớm, thiếu gia mau quay trở về. Nếu không, chỉ sợ sư huynh sẽ lo lắng."

Lăng Phong ừm một tiếng, nói: "Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi, bồi dưỡng thểlực cho tốt, đợi khi nào có cơ hội ta nhất định sẽ xuống tìm nàng." Nóirồi lại ôm lấy Tử Lăng, hôn lên đôi môi của nàng.

Lát sau,Lăng Phong rời khỏi trang viện, quay lại khách điếm lấy thùng nướckhoác lên vai, đang muốn cất bước. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng TửLăng vang lên phía sau: Thiếu gia, ta tiễn người đến chân núi."

ăng Phong quay đầu lại cười, nói: "Tử Lăng, nàng yên tâm đi, ta cõngnổi mà." Nói thê nhưng trong lòng lại cao hứng, nha đầu này đối vớimình thực tốt.

Tử Lăng cười, gải thích: "Thiếu gia, người ta trong lòng chỉ muốn giúp người thôi mà."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Nàng nha, chẳng lẽ là một ngày không thấy ta , đã như xa cách cả ba thàng trời?"

Tử Lăng đáp: "Người biết là được rồi."

Lăng Phong nghe xong ừ một tiếng, liền bước lên phía trước. Tử Lăngcũng tiến lên, cùng hắn sánh vai mà đi. Vẻ đẹp cùng hương thơm tỏa ratừ người nàng, khiến cho Lăng Phong lại bắt đầu loạn tưởng, mặc dù vừamới cùng nhau, nhưng loại tình huống này thực là rất đặc thù.

Tử Lăng hí mắt cười nói: "Thiếu gia, nếu người mệt thì cứ nói với ta, để ta cõng giúp cho một đoạn."

"Không cần, ta tự mình có thể làm được." Có Tử Lăng đi cùng, Lăng Phongcảm giác cả người tràn đầy sinh lực, thùng nước ở trên lưng, cũng khôngthấy nặng như trước nữa. Chẳng lẽ chính là nam nữ phối hợp, làm việc sẽbớt mệt nhọc đi sao?

"Ta biết người có mệt, bất quá là namnhân nên không dám nói ra mà thôi, cũng như nữ nhân chúng ta không thểtùy tiện vậy." Tử Lăng cười giỡn nói.

Lăng Phong ha ha cườito, cười đến thiếu chút nữa trượt chân té ngã, may là Tử Lăng tay nhanhmắt nhanh, kịp thời đỡ lấy hắn, giúp hắn đứng vững, mới sẵng giọng nói:"Hứ, xem người đẹp chưa kìa."

Lăng Phong thấy khuôn mặt nàngđỏ hồng, thật là diễm lệ, giống như hoa hải đường vừa nở vậy. Hắn lạinghĩ, nếu mình bây giờ đem nàng lột sạch ra, ở ngay tại đây mà chơi tròdã chiến, nhất định là rất mê người. Nghĩ đến mỹ cảnh được nằm trênngười nàng, tha hồ loạn động, gia hỏa Tiểu Ngưu lại có chút cương cứng.Hắn đành phải đi chậm lại, dùng ngoạn ý để đè nén lại một chút.

Tử Lăng thấy hắn tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi: "Thiếu gia, sao chậm thế? Mệt sao?"

Lăng Phong vội nói: "Không việc gì, không việc gì, ta còn rất có khí lực."

Tử Lăng thấy hắn không sao, đứng lại chờ một chút, sau đó hai người lạisong song bước đi. Khi tới gần chân núi, Tử Lăng liền hướng Lăng Phongcáo biệt.

Nhìn Tử Lăng đi xa, Lăng Phong cứ đứng ngây ngườimột lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, hướng lên núi bước đi. Nói racũng thật kỳ quái, khi Tử Lăng ở bên cạnh, Lăng Phong không hề cảm thấythùng nước nặng chút nào, nàng vừa mới đi khỏi, lập tức cảm giác nhưvác cả quả núi trên vai, thực như muốn ép hắn biến thành người gù. LăngPhong nghĩ thầm, biết sớm như vậy, chẳng bằng để nàng tiễn lên tận trênnúi, như thế có phải là đỡ khổ hơn không.

Lăng Phong nhớ lạivừa rồi cùng nàng phiên vân phúc vũ một trận, nghĩ đến sau này còn cóthể thường xuyên xuống núi tìm nàng, cảm giác vô cùng vui sướng, toànthân lại tràn ngập sinh lực.

Cứ miên man suy nghĩ, thoáng cái đã tới giữa sườn núi, lại bất ngờ gặp Vương Bỉnh Hạo cùng Lục Phi Nhi.

Lục Phi Nhi chính là đang chăm chú nhìn xuống sơn đạo, vừa trông thấyLăng Phong, đầu tiên là trừng mắt một cái, sau đó mới nói: "Uy, Lăngthanh trùng, ta còn tưởng ngươi chết ở dưới núi rồi, tại sao vẫn còn vềđược vậy?"

Lăng Phong vừa nhìn đã biết Lục Phỉ Nhi lai giả bấtthiện, phỏng chừng lại cố ý gây phiền toái cho mình. Vì vậy hắn cũngkhông có lên tướng, cứ lẳng lặng đi tới.

"Lăng Phong, sư muộihỏi, sao ngươi không trả lời?" Lúc này, Vương Bỉnh Hạo bên cạnh mới lêntiếng, hắn giống như một tên bợ đuôi Lục Phỉ Nhi, khộng, phải nói làtay sai của nàng mới đúng, lại còn xem Lục Phi Nhi như là lão bà tươnglao của hắn vậy. Tam anh tam phượng, mỗi người đều đã tìm đối tượng chomình, xem ra thực là không tốt a."

Lăng Phong cười cười, nói: "Tứ sư huynh, ta trên người không có tiền, nếu không đã ở lại dưới núi ăn ngon ngủ yên rồi."

Vương Bỉnh Hạo phì một tiếng nói: "Đừng có bậy bạ , ta chính là tứ sưhuynh của ngươi, sau này nói chuyện cùng ta phải biết phân lớn nhỏ."

Lăng Phong nghiêm chỉnh nói: "Đúng vậy, tứ sư huynh, sau này ta nhấtđịnh đối với huynh giống như là một vị tiền bối vậy." Tiếp theo lạicười nói: "Tứ sư huynh, ngươi không ở trên núi hưởng phúc, lại ra đâyđứng làm gì? Không phải ở đây thoáng mát, nên đến để hóng gió chứ?"

Lục Phi Nhi nhìn Lăng Phong tức giận mắng: "Xú Lăng Phong, ngươi đừngcó giả bộ không biết, chúng ta ở chỗ này chính là chờ ngươi."

"A!?" Lăng Phong cố ý nói: "Chẳng lẽ sư tỷ biết ta cõng thùng nước quámệt nhọc, cho nên xuống đây giúp ta một tay có đúng không?"

Vương Bỉnh Hạo hừ một tiếng nói: "Không sai, chúng ta chính là tới đón ngươi."

Lăng Phong nói: "Tứ sư huynh, ngươi đối với ta thật tốt, ta thực cảm động đến rơi nước mắt."

Vương Bỉnh Hạo lạnh lùng nói: "Tiểu tử ngươi đừng có ở đó mà nói hươunói vượn, hôm nay là ta muốn cho ngươi rèn luyện một chút...

Lăng Phong lắc đầu nói: "Rèn luyện? Ta xem không cần đâu, cõng thùng nước này đã rất nặng rồi."

Lục Phi Nhi cười lạnh nói: "Phàm là người đã vào Hoa Sơn, đều phải trảiqua rèn luyện, hợp lý thì kêu là huấn luyện, bất hợp lý thì là maluyện."

Lăng Phong cắn chặt răng, thầm nghĩ, nữ nhân sao lòngdạ độc ác, lại muốn làm cho mình cực khổ đến chết. Mk, chẳng lẽ phải đểta tóm lấy ngực mà bóp mới chịu sao? Tử Lăng người ta mỗi ngày đều chota nắm, không nắm còn mất hứng, có ngày lão tử nhất định sẽ bóp ngươi,ngày nào cũng bóp, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không? Lăng Phongnghĩ tới liền bật cười, bỏ thùng nước xuống, sau đó mơi nói: "Sư tỷ,nghe ngươi nói vậy, hình như là muốn động tử hình a! Ngươi cùng suhuynh thông đồng, không phải hai người có bí mật gì không thể tiết lộchứ?

"Lăng Phong, ngươi muốn chết!!" Khi Vương Bỉnh Hạo hét lớn một tiếng, Lăng Phong lập tức cảm thấy đại sự không ổn rồi.

PS: Dịch giúp 1C đáng quý hơn cả 100 lần ấn thank, ai có sức có lòng thì ấn vào link dưới chữ ký Hình ảnh

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:41 pm

Chương 7: Tình địch chi tranh

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Lăng Phong không ngờ chỉ vì một câu nói của mình mà Vương Bỉnh Hạo lạitức giận đến thế, quả thực là khiến cho cái mũi hắn đỏ bừng rồi. VươngBỉnh Hạo trong miệng thầm mắng tiểu tử thúi, dám giỡn mặt đại gia, xemta giáo huấn ngươi. Thân thể nhoáng lên, hướng về Lăng Phong xông tới.

Lăng Phong đương nhiên không ngốc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng chạy thẳng lên núi.

Vương Bỉnh Hạo vừa thấy hắn chạy trốn, lại càng nổi giận, trường kiếm vung lên, một đạo kiếm quang màu lam bắn thẳng ra.

Lăng Phong hét to một tiếng, chạy trốn không kịp, kiếm khí đã đánh tớisau lưng, lại trách ngày thường không chăm chỉ cùng kế mẫu luyện võ,bây giờ bị người ta đuổi đánh, lại chỉ có thể bất lực mà nhìn.

Kiếm khí bức thẳng tới, Lăng Phong muốn tránh cũng không thể, chỉ nghebịch một tiếng, đã ngã lăn ra đất. Vương Bỉnh Hạo vội chạy tới, thấyLăng Phong nằm im trên đất, toàn thân không động đậy.

"Sưhuynh, ngươi, ngươi giết hắn rồi sao?" Lục Phi Nhi lúc này mới hốthoảng chạy đến, nàng biết rõ võ công Lăng Phong thế nào, vừa rồi VươngBỉnh Hạo đánh ra một kiếm đã dùng tới mười thành công lực, cho nên nàngmới khẩn trương như vậy.

"'Sư muội, ta không có." Vương BỉnhHạo lại càng hoảng sợ, rất là hối hận. Hắn liền cúi xuống đem thân thểLăng Phong lật qua lật lại, vừa nghe tim, vừa thử hô hấp, loay hoay cảnửa ngày mà Lăng Phong vẫn không có nhúc nhích. Bây giờ phải làm sao?Mình đâu có muốn giết người, nếu chuyện này đến tai sư phụ, bị trụcxuất khỏi Hoa Sơn là điều không thể tránh khỏi. Không, chỉ sợ không chỉcó như thế...

"Hắn, hắn còn thở không? Lục Phi Nhi dù sao vẫncòn là một tiểu nha đầu mười ba tuổi, thấy Lăng Phong vẫn bất động, cảngười đều kinh hãi.

Vương Bỉnh Hạo trong lòng tuyệt vọng, vôcùng sợ hãi. Hắn thì thào: "Sư muội, ta, ta không phải cố ý, ta chỉmuốn giáo huấn hắn một chút mà thôi, ai ngờ hắn lại đột nhiên lăn ranhư vậy. Ta bây giờ phải ăn nói làm sao với sư nương?" Nói xong, lạihuých huých vào người Lăng Phong, nhưng hắn vẫn như cũ, nằm thẳng đứ đừ.

"Sư huynh, đây, đây là do ngươi gây họa, ta không có bảo ngươi đánhchết hắn, càng không bảo ngươi dùng kiếm...ngươi, ngươi tự mình lo liệu,ta đi." Lục Phi Nhi sợ bị mẫu thân quở mắng, vì thế không để ý đếnVương Bỉnh Hạo, quay người chạy vội lên núi.

"Sư muội, ngươi.,ngươi đừng bỏ ta !!!" Vương Bỉnh Hạo nhìn sư muội chạy đi, gấp đến độhai mắt đỏ lên, nói: "Tiểu tử thúi, ta không cố ý như vậy. Ta nên làmcái gì bây giờ?" Hắn lại nghe nhịp tim cùng hô hấp, thực sự đã ngừnghẳn rồi.

Vương Bỉnh Hạo đối với cái chết này cũng không nói rađược, hắn đi vòng vòng tại chỗ hồi lâu, trăm suy ngàn tính, cố gắng tìmbiện pháp, cuối cùng đành thở dài nói: "Theo môn quy, ngộ sát đồng môncũng phải đền mạng. Ta không thể chết được...không thể, ngươi cũng đừngtrách ta. Nơi này không ai nhìn thấy, ba mươi sáu kế chạy là tốt nhất..."Nói xong lập tức hướng lên núi chạy đi.

Lăng Phong nằm trênmặt đất, nghe được Vương Bỉnh Hạo nói chuyện, không khỏi một trận cườithầm. Thực ra một kiếm của Vương Bỉnh Hạo căn bản không có đả thươnghắn, tại vì lúc nhỏ có học qua Quy tức công, có thể bế khí đình chỉ hôhấp một ngày một đêm không vấn đề gì, cho nên giả chết rất giống. Lúctrước Vương Bỉnh Hạo cùng Lục Phi Nhi vì quá hoảng sợ nên không xem xétkỹ, vì thế kế hoạc của Lăng Phong mới thực hiện được.

Đợi LụcPhi Nhi cùng Vương Bỉnh hạo chạy xa, Lăng Phong mới định đứng lên,chẳng ngờ lại thấy nhị sư huynh Hà Vĩ Thu vội vã từ trên núi chạyxuống, trông thấy Lăng Phong nằm trên mặt đất, lập tức chạy đến nânghắn dậy, hỏi: "Sư đệ, sư đệ, ngươi làm sao vậy?"

"Nhị sư huynh, là huynh sao?" Lăng Phong lại tiếp tục giả bộ, khẽ mở mắt yếu ớt nói.

Hà Vĩ Thu lo lắng, hỏi: "Sư đệ, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tại sao lại nằm dưới đất, là do kiệt sức phải không?"

Lăng Phong lắc đầu nói: "Đệ vừa rồi cõng nước lên núi, sau lưng độtnhiên có người đánh lén, đệ không kịp chuẩn bị, cho nên bị kiếm khí củađối phương đả thương, mới ngã ra đất. May mà huynh tới kịp, bằng khôngđệ có thể đã không còn mạng rồi.''

"Có người tập kích lên núi?" Hà Vĩ Thu kinh ngạc hỏi.

Lăng Phong đáp: "Có thể là thế."

Hà Vĩ Thu kiểm tra thân thể Lăng Phong một chút, phát hiện quả nhiên códấu vết bị kiếm khí đả thương, vì vậy nói: "Sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Lăng Phong nói: "Không việc gì, chỉ là có chút mệt nhọc."

Hà Vĩ Thu nói: "Có thể là do nguơi nhỏ tuổi sức yếu, được rồi, ngươi có trông thấy người đánh lén không?"

Lăng Phong lắc đầu nói: "Lúc ấy hắn ở sau lưng ra tay bất ngờ, đệ căn bản không có kịp nhìn đối phương là ai."

Hà Vĩ Thu nói: "Có người đánh lén Hoa Sơn đệ tử, chuyện này không phải nhỏ, chúng ta lập tức đi bẩm báo sư nương."

"A!?" Lăng Phong còn chưa kịp phản ứng, Hà Vĩ Thu đã ôm lấy hắn chạy thẳng lên núi.

Không lâu sau, đã tới sơn môn, đi vào quảng trường. Các đồng môn vừathấy tình hình này, đều rất là kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì,liền nhao nhao hỏi: "Nhị sư huynh, Lăng sư đệ làm sao vậy?"

HàVĩ Thu lo lắng nói: "Các ngươi trấn thủ sơn môn, có người đánh lén sưđệ, ta phải đi tìm sư nương." Mọi người nghe thế lập tức tránh cả ra,Hà Vĩ Thu cũng không nói nhiều, lập tức hướng về hậu viện chạy đi.

Thủ môn nhân ở hậu viện vừa thấy Hà Vĩ Thu ôm Lăng Phong tới, cũngkhông rõ là vì sao. Chỉ là thấy tình cảnh như thế, cũng không dám chậmchễ, chạy nhanh vào báo cho sư nương biết. Sư nương vừa nghe, thần sắcbối rối cấp tốc chạy ra bên ngoài. Đến nơi vừa nhìn , chỉ thấy Hà VĩThu đã đặt Lăng Phong xuống đất, sắc mặt Lăng Phong không tốt, xem rarất là nguy kịch.

Sư nương cũng không có hỏi nhiều, đem Lăng Phong cẩn thận xem xét một hồi, sau nó mới hỏi: "Vĩ Thu, Phong nhi làm sao vậy?

Hà Vĩ Thu trả lời: "Sư nương, là đệ tử sơ suất, để cho người ta đánh lén sư đệ ở giữa sườn núi..."

"Đánh lén!?" Sư nương hỏi: "Rất cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hà Vĩ Thu không dám giấu diếm, liền từ đầu đến cuối kể lại một lượt. Sưnương ừm một tiếng, nói: Được rồi, ngươi cứ lui xuống trước, để ta xemthương thế Phong nhi một chút."

"Vâng, sư nương!" Hà Vĩ Thu rất cung kính nói.

Sư nương bế Lăng Phong ào trong phòng, nhìn hắn nói: "Phong nhi, không cần giấu giếm, rốt cục là ai đả thương ngươi?"

Lăng Phong nói: "Con không biết, là người ta đánh lén sau lưng."

"Ngươi biết, đây rõ ràng là thương tích do kiếm khí của Hoa Sơn gây ra,ngươi tưởng sư nương không nhìn ra được sao?" Sư nương đột nhiên trởnên tức giận nói.

Lăng Phong thấy chuyện không thể giấu giếm,chỉ đành kể lại hết sự thật. "Sư nương, xin người đừng trách phạt sưhuynh cùng sư tỷ, bọn họ thực ra cũng không phải cố ý đả thương đệ tử."

Sư nương nghe xong, nổi giận bừng bừng nói: "Phi Nhi càng ngày càngkhông nghe lời, chỉ vì một chút việc nhỏ, lại muốn trả thù riêng. BỉnhHạo lại càng hoang đường, chuyện như vậy cũng có thể làm ra, khôngđược, ta nhất định phải xử lý bọn chúng, nếu không, Hoa Sơn phái chẳngphải là loạn sao."

Lăng phong ngăn sư nương lại nói: "Sưnương, vạn lần không nên, nếu như người trách phạt bọn họ, sau này conthực sự không cách nào đứng tại Hoa Sơn."

Sư nương nói: "Nếusau này bọn chúng còn dám đối với ngươi như vậy, ta sẽ vì nghĩa diệtthân, đuổi chúng ra khỏi Hoa Sơn. Ta nói được là làm được." Nói rồi tứcgiận đi ra khỏi phòng, đến sảnh đường sai người gọi Lục Phi Nhi vàVương Bỉnh Hạ tới.

"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì? Lục Phi Nhi làm nũng nói.

Sư nương vô cùng tức giận, nói: "Hai người các ngươi đã làm chuyện tốt gì, còn không mau thưa ra."

"Mẹ, mẹ nói gì cơ?" Lục Phi Nhi có chút ủy khuất nói.

Sư nương nhìn Vương Bỉnh Hạo, hỏi: "Bỉnh Hạo, ngươi là nam tử hán, cần phải dám làm dám nhận, ngươi nói đi, đã làm chuyện gì?"

"Sư nương, đệ tử sai rồi, đệ tử không nên động kiếm đối với sư đệ."Vương Bỉnh Hạo biết chuyện đã bại lộ, bất quá cũng nghe nói Lăng Phongcòn chưa chết, nếu có bị tội thì cũng không quá nặng, cho nên mới thẳngthắn nhận lỗi.

Sư nương tức giận nói: "Ngươi rốt cục còn biếttội, chỉ vì một chút chuyện vặt vãnh, lại muốn làm hại đồng môn sư đệ,ngươi xứng là Hoa Sơn đệ tử sao?"

"Sư nương, đệ tử sai rồi, sau này đệ tử cũng không dám nữa." Vương Bỉnh Hạo khóc lóc cầu xin.

"Sau này?" Sư nương nói: "Ngươi còn muốn có lần sau sao?"

Vương Bỉnh Hạo cuống quýt dập đầu nhận sai nói: "Sư nương, xin người tha cho đệ tử, đệ tử biết lỗi rồi."

Lục Phi Nhi lo lắng mình cũng bị phạt, sợ hãi nói: "Mẹ, người cũng ngherồi đấy, đó hoàn toàn là do sư huynh làm, không có liên quan tới con.

"Phi Nhi, ngươi còn lẩn tránh nhiệm, ngươi thật làm ta quá thất vọng."Sư nương tức giận nói: "Làm ra chuyện như thế ngươi không có chút áynáy gì sao?"

Lục Phi Nhi rưng rưng nói: "Ai...ai bảo tên hỗn đản đó bắt nạt con, con ở đây... làm xấu mặt con trước nhiều sư huynh như vậy."

Sư nương nói: "Đó là hành động không cố ý, ngươi lại vì một chút chuyệnnhỏ nhặt đó mà muốn hại chết đồng môn sư đệ, chẳng lẽ lương tâm củangươi đều đã cho chó ăn cả rồi sao?" Sư nương vì quá tức giận, ngay cảthân phận mình cũng không để ý, văng tục một câu.

Lục Phi Nhicó khi nào thấy mẫu thân nổi giận đùng đùng như thế, lúc này sợ hãi đếnngây ngươi, cú đứng chôn chân tại chỗ, không biết nói cái gì.

Qua một lúc lâu, sư nương mới nói tiếp: "Phong nhi còn cầu xin ta, bảota không truy cứu trách nhiệm các ngươi, các ngươi có biết không? Vậymà các ngươi lại trốn tránh, thật sự để ta quá thất vọng, hôm nay takhông có công khai thẩm phán, chính là muốn để cho các ngươi giữ lạimột chút mặt mũi, cho các ngươi cơ hội sửa đổi, xem ra là ta sai rồi."

"Sư nương, đệ tử xin lỗi, đệ tử thực sự biết sai rồi." Vương Bỉnh Hạo không ngừng dập đầu, đến nỗi trên trán còn rớm máu.

Sư nương đứng lên, nhàn nhạt nói: "Ta không xử phạt các ngươi không chỉlà muốn giữ cho các ngươi một chút thể diện, mà còn là đáp ứng yêu cầucủa Phong nhi. Các ngươi tự mình kiểm điểm, còn như hành vi xử phạt nhưthế nào, các ngươi tự mình xem xét mà chấp hành." Nói rồi cũng khôngquay đầu lại, một mạch đi ra khỏi sảnh đường.

Vương Bỉnh Hạohướng về sư nương không ngừng dập đầu, nói: "Cám ơn sư nương, cám ơn sưđệ, đệ tử sẽ lên Tư quá nhai diện bích, nhận lấy hình phạt..." Nói rồidập đầu ba cái, sau đó bước ra cửa hướng thẳng lên Tư quá nhai chạy đi.

Lục Phi Nhi vẫn ngây người đứng im tại chỗ, đến cả nửa ngày vẫn không biết mình nên làm như thế nào.

PS: Dịch giúp 1C đáng quý hơn cả 100 lần ấn thank, ai có sức có lòng thì ấn vào link dưới chữ ký Hình ảnh

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:42 pm

Chương 8: Chân ái biểu lộ

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Lăng Phong trở lại phòng mình, lúc này đã có thể náo nhiệt rồi, các sưhuynh sư đệ, sư tỷ sư muội đều đến thăm hỏi. Lúc trước còn lo không cócơ hội quen biết cùng trò chuyện với bọn họ, bây giờ thì tốt rồi, mỗiđồng môn tới thăm, tay không mà đến, thắng lợi trở về.

Lănggia là Giang Nam cự phú, Lăng Phong lại là người mang trọng trách kếthừa nhân mạch của Hoa Sơn, vì vậy hắn trở thành Hoa Sơn thiện tài đồngtử, mỗi một sư huynh sư tỷ tới thăm đều nhận được một phần lễ vật,những thứ này đều là do Thẩm Nhạn Băng chuẩn bị, thậm chí lễ vật thếnào, của ai đều có ghi tên ở bên ngoài. Bởi vậy có thể thấy Lăng Khanhlàm ăn thành công, cũng không phải chỉ có vận khí mà thôi.

Mỗisư huynh tỷ đồng môn nhận xong ân huệ, đều vui mừng không ngớt, thế mớibiết câu nói "Lễ nhiều người không trách" quả là không sai chút nào.

Điều duy nhất làm Lăng Phong tiếc nuối là sư tỷ Đàm Uyển Phượng không có tới thăm, chỉ có Tạ Lâm Lan là nhiệt tâm đối với hắn.

Tạ Lâm Lan vừa đến đã xán lấy Lăng Phong hỏi han, cảm thán nói: "Sư đệ,ta vừa nhìn thấy bộ dáng lo lắng của nhị sư huynh, còn tưởng rằng ngươiđã..."

"Đã..?" Lăng Phong cười hắc hắc nói: "Tỷ là nói ta đãchết đúng không? Yên tâm đi, sư đệ phúc lớn mạng lớn, hơn nữa còn có sưtỷ quan tâm lo lắng, ta làm sao có chuyện gì được."

"Ngươi nói bậy." Tạ Lâm Lan hờn trách nói: "Sư đệ, ngươi sanh tử thế nào, thì có liên quan gì đến ta..."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Chúng ta là đồng môn, thân như huynh đệ tỷmuội, làm sao lại không có quan hệ? Chẳng phải nhị sư huynh cùng sư tỷcó quan hệ đó sao?"

"Không cho ngươi nói bậy!!" Tạ Lâm Lanđứng lên, sắc mặt có vẻ khó chịu, có thể thấy nàng không muốn người tabàn luận đến chuyện của nàng cùng Hà Vĩ Thu. "Hắn là người làm việc lúcnào cũng thiếu thận trọng, bằng không đã không để cho ngươi bị thương."

Lăng Phong ôn hòa nói: "Sư tỷ, người nghe ta nói. Thực ra, ta không cótrách nhị sư huynh, là ta dưới núi gặp người quen, nên mới lưu lại. Vềsau không phải có nhị sư huynh kịp thời xuống núi tìm, có thể ta đãthật sự đi đời rồi."

"Không nói hắn nữa, nói tiếp ta sẽ giận."Ta Lâm Lan trong lòng vẫn còn bực bội. Tam anh tam phượng trong ấntượng của mọi người, thì Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng một đôi,Hà Vĩ Thu cùng Tạ Lâm Lan một đôi, Vương Bỉnh Hạo cùng Lục Phi Nhi cũnglà một đôi.

Lăng Phong bây giờ mới biết, Tam anh tam phượng kỳthật không phải giống như lời các sư huynh đệ khác nói, rất nhiều đềulà do mọi người tự suy đoán, nhưng sự thực căn bản không có giống nhưhọ tưởng tượng. Lăng Phong lấy lễ vật kế mẫu đã sớm chuẩn bị đưa choLâm Lan, nói: "Cho tỷ, đây là lễ vật kế mẫu bảo ta giao cho tỷ."

"Lễ vật cho ta?" Tạ Lâm Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong thành ý gật đầu, Tạ Lâm Lan do dự một chút, sau đó vẫn nhậnlấy. Nàng đem cái hộp mở ra, bên trong còn có hai cái hộp nhỏ, mở tiếphộp bên trái, bên trong là son phấn trang điểm loại thượng đẳng ở GiangNam. Tạ Lâm Lan vừa thấy, trong lòng vô cùng vui sướng, nữ hài tử khôngai không thích làm đẹp, Hoa Sơn và Giang Nam khoảng cách khá xa, rất ítkhí có loại son phấn trang điểm thượng đẳng thế này. Mỗi lần có đệ tửxuống núi, Tạ Lâm Lan đều nhờ họ mua hộ, thế nhưng dù sao Giang Namcũng quá xa, cho dù có mua về, cũng chỉ là một ít son phấn bình thườngở địa phương mà thôi.

Lâm Lan trong lòng tràn ngập vui thích,mở tiếp cái hộp bên phải, vật bên trong lại càng khiến cho nàng kinhngạc, đó chính là một cây trâm ngọc trạm khắc thượng đẳng. Tạ Lâm Lantừ nhỏ gia cảnh bần hàn, năm sáu tuổi bởi vì Hoàng Hà lũ lụt, cả nhàđều chết hết, nàng may mắn được sư nương cứu, sau đó mới trở thành đệtử Hoa Sơn. Bởi vì không có thân thích, cho nên rất ít khi được tặngquà, càng không nói đến là trâm ngọc quý giá. Đừng xem những đại hiệpkhi hành tẩu giang hồ được nở mày nở mặt, kỳ thật khi là đệ tử , khôngphải ai cũng xuất thân phú quý, đa phần đều là gia cảnh nghèo khó. Tựanhư những trạng nguyên thủa hàn vi, càng là xuất thân bần hàn, thì lạicàng dễ thành tài. Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, tỷ như LăngPhong, trời sanh đã là dị bẩm.

Nữ hài tử đều thích trang điểm,nhưng bởi vì không có tiền, Tạ Lâm Lan chỉ có thể ảo tưởng một chút màthôi. Hôm nay Lăng Phong tặng lễ vật đến tay, nàng làm sao lại khôngvui. Càng huống chi lại là tự tay kế mẫu của hắn chuẩn bị, tựa như làmẹ chồng tặng cho con dâu vậy, ngươi nói có thể không vui sao?

Tạ Lâm Lan không giống như Đàm Uyển Phượng, nàng rất thẳng thắn, hướngngoại, đơn giản, vui buồn đều lộ ra mặt. Không như Đàm Uyển Phượng, bộdáng lúc nào cũng băng lãnh, làm cho người ta thực đoán không ra tronglòng nàng đang nghĩ cái gì. Theo lý mà nói nữ nhân như vậy tình cảmthường không rõ ràng, thiếu đi những lời nói lãng mạn. Thế nhưng nữnhân cao ngạo, cũng chính là đối tượng nam nhân theo đuổi điên cuồng,có đôi khi, nam nhân còn bị coi thường.

Lăng Phong nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tạ Lâm Lan, mỉm cười nói: "Sư tỷ, thích không?"

Tạ Lâm Lan trên mặt nóng bừng, đậy chiếc hộp vào, đưa trả lại Lăng Phong, nói: "Sư đệ, cái này quý giá, ta không thể nhận."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Kế mẫu nói, nếu ta không thể giao vật này cho tỷ, ta chính là bất hiếu, về nhà sẽ bị đánh vào mông."

"Đánh mông!" Tạ Lâm Lan sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"

Lăng Phong mỉm cười nói: "Tỷ muốn nghe lời thật hay lời khộng thật?"

Tạ Lâm Lan ngẩn người, nói: "Lời thật."

Lăng Phong mỉm cười, nói: "Bởi vì kế mẫu đã xem tỷ như con dâu trong nhà..."

"Ngươi, ngươi nói bậy cái gì ! ! !" Tạ Lâm Lan khuôn mặt lập tức đỏbừng, hờn dỗi nói: "Ngươi lại nói bậy, sau này ta không để ý tới ngươinữa."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Ta chính là nói lời thật, nếu mà tỷ nghe lời giả, chỉ sợ còn tức giận hơn."

"Lời giả là cái gì?" Tạ Lâm Lan vừa nghe, lại càng thêm hiếu kỳ.

Lăng Phong vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Không thể nói, nói rồi tỷ sẽ tức giận."

Càng không nói, Tạ Lâm Lan càng muốn nghe, giục: "Ngươi nói nhanh mộtchút, bằng không ta sẽ không nhận lễ vật, để ngươi bị đánh mông."

"Không được."

"Vậy ngươi mau nói lời giả cho ta nghe."

"Ta có thể nói, nhưng trước tiên tỷ phải hứa với ta ba việc." Lăng Phong mặc cả.

Tạ Lâm Lan hỏi: "Việc gì, ngươi nói đi."

Lăng Phong nói: "Thứ nhất, tỷ ngàn vạn lần không được tức giận; thứ hai, tỷ sau này phải làm sư tỷ tốt nhất của ta..."

"Dừng, thế nào mới là sư tỷ tốt nhất?" Tạ Lâm Lan hỏi.

Lăng Phong nói: "Sư tỷ tốt nhất chính là không tức giận, không mắngchửi, đối với ta vừa cưng vừa yêu, lúc nào cũng phải bảo vệ tiểu sư đệnày, thỉnh thoảng còn phải quan tâm ta, chiếu cố ta, dạy ta võ công..."

"Hừ, cái gì mà sư tỷ tốt nhất, ngươi cứ nói thẳng là muốn ta làm nhũ mẫu cho rồi." Tạ Lâm Lan bực bội nói.

Lăng Phong nói: "Nhũ mẫu? Sư tỷ chẳng lẽ tỷ có sữa để bú sao? Thực là thần kỳ nha..."

"Chớ có nói bậy!!" Tạ Lâm Lan tức giận đến độ khuôn mặt đỏ bừng, trông rất mê người. "Ngươi còn không đứng đắn, ta, ta sẽ đi."

Lăng Phong nói: "Đừng, đừng, ta không nói nữa."

Ta Lâm Lan lại giục: "Mau nói, lời giả là thế nào?"

Lăng Phong nói: "Còn điều kiện thứ ba chưa nói mà."

Tạ Lâm Lan sốt ruột: "Không nói cũng không sao, đều không có quan hệ. Nói mau, nếu không sau này ta sẽ không để ý tới ngươi."

Lăng Phong cười hì hì: "Nói như vậy, tỷ đã đồng ý làm sư tỷ tốt nhất của ta, đúng không?"

"Sư đệ, ngươi..." Tạ Lâm Lan thực sự chưa có gặp qua sự đệ nào mồm mépláu lỉnh như hắn, đang muốn mắng, lại không biết mắng như thế nào.

Lăng Phong mỉm cười, nói: "Lời giả thật ra chính là, ta căn bản không có thích sư tỷ."

"Ngươi, ngươi không có đứng đắn." Tạ Lâm Lan nóng bốc lên đầu, LăngPhong vội vàng nhảy đến bên cạnh, nắm lấy tay nàng, nói: "Sư tỷ, tỷ vạnlần không được tức giận, ta nói lời giả là không thích tỷ, thực ratrong lòng lại thích tỷ tới cực hạn!! Ta mặc dù sinh trong gia đình cótiền, nhưng mẫu thân mất sớm, cha lại lo chuyện làm ăn, cho tới bây giờkhông có ai đối tốt với ta, quan tâm ta . Sư tỷ, tỷ thật dịu dàng ônnhu, ta thực sự thích tỷ, sau này sẽ thực lòng báo đáp tỷ."

TạLâm Lan thấy hắn không né tránh, rất bội phục dũng khí của hắn. Nàngvốn muốn tránh khỏi vuốt ve an ủi của hắn, chỉ là lại nghĩ, có ngườithích mình có cái gì không tốt? Như thế cũng là để cho các sư huynh sưtỷ nhìn xem, Tạ Lâm Lan mình không phải là không có người thương. Chỉcần mình muốn yêu, sẽ có cả đám nam nhân bu lấy mình.Tạ Lâm Lan vừanghĩ, trong lòng lại trở nên vui vẻ, mỉm cười nói: "Sư đệ, vừa rồingươi nói rất đúng, chúng ta giống như người một nhà, chúng ta cũng đãsớm coi ngươi là bằng hữu tốt." Nói rồi khẽ liếc Lăng Phong một cái.

Tạ Lâm Lan chưa bao giờ đứng gần nhìn kỹ Lăng Phong như vậy, lúc nàynàng mới phát hiện, thật ra bộ dáng hắn cũng không đến nỗi nào, mi dài,mắt rộng, mũi cao, môi mỏng, kết hợp mới khuôn mặt ngây thơ, tươi cườithân thiết, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như là một hài tử. Hơn nữathân hình rắn chắc, cân xứng, cũng xem như là một nhân tài. Chỉ là cònnhỏ một chút, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nàng tin tưởng chỉ khôngquá ba năm nữa thôi, Lăng Phong phong thái so với Lục Thừa Thiên chỉhơn không kém. Vừa nghĩ như vậy, hảo cảm của Tạ Lâm Lan đối với LăngPhong cũng tăng lên gấp bội, Đàm Uyển Phượng không phải là có Lục ThừaThiên hay sao? Lăng Phong cũng chẳng kém, gia thế hiển hách, được sưnương ân sủng, lại là một nhân tài, qua một thời gian nữa, ai là đạibiểu trong Hoa Sơn thiếu niên còn chưa biết được.

"Cám ơn sư tỷ, tỷ thực là tốt." Lăng Phong vô cùng cao hứng, chỉ thiếu nước nhảy lên mà ôm hôn Tạ Lâm Lan.

Tạ Lâm Lan tránh khỏi tay hắn, nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày maicòn phải huấn luyện nữa." Nói rồi xoay người bước đi, còn không quênmang theo lễ vật Lăng Phong tặng. "Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, chớ nên nóira ngoài, nếu không ta, ta sẽ không tha cho ngươi." Nói xong, hai má đãđỏ bừng.

Lăng Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, tronglòng vô cùng đắc ý, bởi vì từ ánh mắt hờn dỗi trách cứ của nàng, hắnbiết đó không phải là tức giận phẫn nộ, mà là hàm tình đưa tình, đây làđiều khiến cho nam nhân vô cùng tự hào. Nhất là đối với Tạ Lâm Lan nữhiệp như vậy, tâm tình lại càng thêm rõ ràng.

Lăng Phong tronglòng đắc ý, cảm thấy cuộc sống trên Hoa Sơn bắt đầu trở nên thú vị,đồng thời cũng muôn màu muôn vẻ. Thực ra khi người ta tâm tình đượctốt, cuộc sống cũng trở nên tươi đẹp hơn nhiều .

Chữ ký cá nhân

****************Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Tàng Thư Lâu http://tangthulau.hnsv.com - http://www.tangthu.tk - http://www.tangthulau.tk .

Hay lắm, gửi cho bạn bè Link này dùm mình nha.

Hãy nhấn nút THANKS thay cho lời cảm ơn

Luôn Lắng Nghe Và Học Hỏi...

Báo cáo bài viết này

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Cảm ơn Admin về bài viết này Trả lời kèm trích dẫn

Hình đại diện của thành viên

Admin

Ngoại tuyến

۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰

<center><MARQUEE BEHAVIOR=ALTERNATE><font color=red>۰۪۪۫۫●۪۫۰VÕ LÂM MINH CHỦ۰۪۪۫۫●۪۫۰</font></MARQUEE></center>

Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 8 21, 2008 7:11 pm

Bài viết: 8591

Đến từ: Kiếm Hiệp Các

Đã cảm ơn: 79 lần

Được cảm ơn: 5837 lần

Tuổi: 27

Giới Tính: Nam

Tôi Đang: Thương

Tâm Trạng: Vui Ghê

Re: Kiều Kiều Sư Nương

Đã gửi: Thứ 2 Tháng 6 29, 2009 12:43 pm

Chương 9: Thập đại mỹ nữ

Tác giả: Thanh Trà Đạm Phạn

Dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Sáng sớm ngày thứ hai, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.

Lăng Phong vẫn như cũ xuống núi cõng nước, lúc trở về thì bổ củi, rèn sắt vân vân, tất cả đều là những môn bắt buộc.

Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, thấm thoát đã qua mười ngày, cũng đãđến lúc chưởng môn Lục Thanh Phong bế quan trở ra, thế nhưng Lăng Phongvẫn chưa có cơ hội gặp sư phụ của mình. Theo lý mà nói, đã là đệ tửđích truyền của Lục Thanh Phong, thế nào cũng phải gặp mặt một lần,không thể không triệu kiến. Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, lâu nhưthế mà không gặp sư phụ, chẳng lẽ ở Hoa Sơn này đều là sư nương làm chủhết hay sao? Hơn nữa Lục Thanh Phong ít khi ra mặt, căn bản không cómấy đệ tử có thể nhìn thấy lão.

Ngoài lúc luyện công, LăngPhong mới hỏi Hà Vĩ Thu: "Nhị sư huynh, nghe nói sư phụ đã xuất quanrồi, người khi nào mới triệu kiến những đệ tử chúng ta nhỉ?"

Hà Vĩ Thu lắc đầu nói: "Tiểu sư đệ, ta cũng không rõ. Nghe nói khi sưphụ xuất quan, ngoại trừ gặp sư nương cùng Đàm Uyển Phượng, còn có đạisư huynh, ngoài ra không có gặp người khác."

Lăng Phong nghethế thì trong lòng khó chịu, nghĩ thầm, mình là tân đệ tử mới gia nhập,theo lẽ sư phụ phải biết mình lên núi rồi. Người căn bản còn chưa thấyqua đệ tử này, dù sao cũng phải gặp một lần mới đúng chứ. Thiên hạ cósư phụ nào không gặp đồ đệ, hay là sư phụ làm như thế, là muốn đồ đệ tựđến bái kiến người.

Lăng Phong mỉm cười một cái, nói: "Sư phụvừa mới xuất quan, nhất định là còn nhiều chuyện quan trọng cần xử lý.Đệ nghĩ rất nhanh chúng ta có thể gặp được lão nhân gia."

HàVĩ Thu rất khôn khéo cười nói: "Ta cũng nghĩ thế. Được rồi, tiểu sư đệ,chúng ta nói ít chuyện phiếm đi, còn có chuyện quan trọng cần làm."

Lăng Phong đáp ứng một tiếng, theo lời Hà Vĩ Thu phân phó mà làm.

Lại mấy ngày liên tiếp trôi qua, Lăng Phong vẫn theo quy củ luyện công.Mấy ngày này, mỗi lần xuống núi, Lăng Phong đều nán lại ở tiểu trấntrên dưới một canh giờ, không phải làm gì khác, mà chính là ước hội vớiTử Lăng. Dù sao thì hắn cũng là càng kiền càng hoạt bát, càng mạnh mẽ.Đổi lại nếu là người khác, chỉ sợ sau một canh giờ làm chuyện nam nữ,đã sớm uể oải vô lực, làm sao còn cõng được thùng nước gần một trăm cânlên núi? Nhưng với Lăng Phong lại khác, sau mỗi lần cáo biệt Tử Lăng,đều là tinh khí nguyên vẹn mười phần, tràn ngập lực lượng. Chỉ có thểgọi hắn là dị bẩm hay quái thai mới giải thích được hành vi thân thểcủa hắn.

Ở Hoa Sơn gần một tháng, Lăng Phong cũng đại kháihiểu rõ từng người ở đây. Ngoại trừ sư phụ sư nương cùng với bảy đệ tửđích truyền bao gồm cả hắn, Hoa Sơn còn có một ngàn đệ tử, trong đó đệtử nhập thất sáu trăm, tục gia bốn trăm. Mặt khác Hoa Sơn phái còn cóTứ đại chưởng lão, bọn họ không ở cùng các đệ tử tại Hoa Sơn bổn bộ, màlà phân tán ở riêng rẽ tại bảy mươi hai đỉnh núi trên Hoa Sơn. Tứ đạitrưởng lão ba nam một nữ, người lớn nhất đã ngoài chín mươi, là ngũ đại(1) trưởng lão, đã phò tá qua năm đời chưởng môn; người trẻ nhất chưatới năm mươi, chính là phu nhân chưởng môn đời trước, nghe nói cũng làmẫu thân của sư nương, bởi vì chưởng môn đời trước mất tích, từ đó bàta vẫn độc cư tại Ngọc nữ phong. Tứ đại chưởng lão rất ít can thiệp vàochuyện thế tục, trừ khi Hoa Sơn có đại nạn, bằng không bọn họ tuyệt đốikhông ra mặt. Bọn họ thâm cư giản xuất, ẩn cư tại Hoa Sơn, chỉ longhiên cứu các loại võ công tuyệt học, mỗi năm năm lại từ số đệ tử củaHoa Sơn chọn ra người mà họ ưng ý nhất để truyền thụ, nội dung chính làcác loại võ học họ vừa nghiên cứu lĩnh ngộ cùng với võ học mà họ đãthành tựu, mục đích là để võ công Hoa Sơn ngày càng phát dương quangđại. Có lẽ đây chính nguyên nhân vì sao vài chục năm gần đây Hoa Sơnphái trường thanh bất bại, bởi vì phía sau Hoa Sơn còn có cường đạichống đỡ.

Hoa Sơn Tứ đại trưởng lão mỗi người võ công đềukhông dưới Hoa Sơn chưởng môn, bởi vậy tại Hoa Sơn bọn họ cực kỳ cóphân lượng, chỉ là không can thiệp vào giang hồ thị phi mà thôi. Thếnhưng không can thiệp thị phi ân oán giang hồ không có nghĩa là bỏ mặcdanh dự cùng phát dương quang đại Hoa Sơn phái. Dù sao bọn họ cũng làHoa Sơn trưởng lão, có bọn họ áp trận, các môn phái khác cũng không dámcông khai khiêu khích Hoa Sơn, cho nên nói Lục Thanh Phong có thể antâm mà bế quan tu luyện cũng một phần là vì nguyên nhân này.

Lăng Phong những ngày này có phần ủ rũ chính là, mình chẳng những khôngđược diện kiến chưởng môn sư phụ, mà ngay cả sư nương cũng không cáchnào gặp mặt. Mấy ngày nay, hắn cùng Tạ Lâm Lan chung sống rất tốt, khiở gần nhau, hắn cũng có hỏi qua chuyện của sư phụ, nhưng nàng cũngkhông biết gì. Điều này làm cho Lăng Phong cảm thấy sư phụ rất là thầnbí, giống như là một bí mật khiến người ta phải tò mò.

Qua mộtthời gian lao động thể lực, Lăng Phong cũng đen đi nhiều, chỉ là tinhthần của hắn lại vô cùng tốt. Phải biết rằng luyện công là việc rất cựcnhọc, một người nếu muốn làm thượng nhân, phải cam chịu khổ ải trùngtrùng. Nếu muốn luyện thành tuyệt thế võ công, cao nhân nhất đẳng, kỹáp quần hùng, nhất định so với người khác, lại càng phải nỗ lực, khókhăn hơn gấp bội.

Lăng Phong từ nhỏ đến lớn, có bao giờ chịu quacực nhọc thế này? Đơn cử mà nói, chỉ ngay việc rèn sắt, ở trong phòngnhiệt độ cao, lửa lò rừng rực, nhiệt lực bắn ra bốn phía, tưởng chừngngay cả một khối sắt chưa cần đưa vào lò đã có thể bị nóng chảy. Ởtrong hoàn cảnh như thế, Lăng Phong phải đứng trước lò mà kẹp sắt,phóng sắt, sau đó lại đặt lên đe mà gõ hùng hục, thực sự giống như làcực hình.

Mỗi lần Lăng Phong từ lò rèn đi ra, hít thở khôngkhí trong lành bên ngoài, cảm giác lại như vừa mới từ địa ngục trở về.Hắn trong lòng hét lớn, lão tử không làm nữa, thế này mà là người sao?Thế nhưng khi bình tĩnh lại, ý chí của hắn lại trở nên kiên định. Hắnthầm nghĩ, mình không thể nửa đường dở dang, nếu bây giờ lùi bước, chỉsợ cả đời sẽ thành vô tích sự. Nếu có về làm ăn buôn bán, cho dù làgiỏi hơn lão ba đi nữa, thì làm được cái gì, tiền tài gì đó, sanh khôngmang theo, chết cũng chẳng mang theo. Tiền lãi có nhiều, cũng chẳng đểlàm gì. Tiền nhiều tới một mức nào đó, người ta cũng không còn ham muốnnó. Hơn nữa, trên giang hồ, người có tiền vị tất đã được người ta coitrọng, dù cho gia sản có hàng vạn vạn, thì có thể tự mình bảo toàn đượctính mạng hay sao? Giống như lão ba vậy, chỉ có thể cưới một nữ hiệpHoa Sơn phái về làm lão bà, kỳ thực cũng là muốn kế mẫu bảo vệ chomình. Nếu mình cũng như thế, cũng cưới Tạ Lâm Lan hoặc Đàm Uyển Phượng,rồi để các nàng bảo vệ mình, như thế thật quá mất mặt. Vả lại Tạ LâmLan thì còn có thể, chứ như Đàm Uyển Phượng, với một chút bản lãnh cỏncon hiện nay của mình, chỉ sợ một cái liếc mắt nàng cũng không thèm.

Thầm nghĩ như vậy, Lăng Phong lại càng cố gắng chăm chỉ luyện công.Biểu hiện của hắn như thế, Hà Vĩ Thu thấy được không ngừng âm thầm ủnghộ. Lúc đầu Hà Vĩ Thu còn cho rằng, Lăng Phong chính là một công tử nhàgiàu chơi bời lêu lổng, quyết không thể chịu đựng những rèn luyện cựckỳ khổ cực này. Thế nhưng hắn đã lầm, Lăng Phong phương diện nào làmcũng rất khá. Hắn có chút không hiểu, mình nhìn người vô số, làm saolại nhìn lầm như thế?

Tạ Lâm Lan lại vô cùng yêu thương vàquan tâm Lăng Phong, nàng thấy Lăng Phong càng ngày càng gầy, càng ngàycàng đen, thì có phần lo lắng hắn sẽ không chịu được. Cho nên thỉnhthoảng vẫn chỉ bảo hắn một vài kỹ xảo luyện công, lại còn thường căndặn nhà bếp, cấp cho hắn thêm nhiều món ăn bổ dưỡng, chỉ là làm việckhông như kỹ sảo, nàng thật sự không thể động tay động chân giúp hắn.

Được Tạ Lâm Lan quan tâm đương nhiên Lăng Phong trong lòng ấm áp, hắncảm thấy nữ nhân nhu tình thực là khả quý, đồng thời cũng lại nghĩ, nếuĐàm Uyển Phượng cũng giống như Tạ Lâm Lan, nhu tình mật ý với mình nhưvậy thì tốt biết bao. Dù sao thì Đàm Uyển Phượng so với Tạ Lâm Lan cũnglà xinh đẹp hơn. Phải biết Đàm Uyển Phượng bây giờ chính là giang hồ đệnhị mỹ nữ, còn Tạ Lâm Lan chỉ xếp hàng thứ chín, khác biệt cũng khôngphải chỉ một vài bậc. Đương nhiên, thập đại mỹ nhân trên giang hồ cũnglà người ta giả lộng chọn ra, cũng không có tiêu chuẩn chính xác, thếnhưng đệ nhất mỹ nhân, đệ nhị mỹ nhân, đa phần đều được tất cả mọingười công nhận. Còn như từ đệ ngũ trở đi, chính là do lời đồn cùng tầnsuất đi lại trên giang hồ mà chọn ra thôi.

Bất quá Lăng Phonghiểu rõ, với tính cách của Đàm Uyển Phượng, chỉ sợ sẽ không bao giờ ônnhu với mình. Ngay cả đối với Lục Thừa Thiên, nàng cũng không ôn nhunhư vậy. Nàng không phải là tiểu cô nương hàm tình đưa tình, nàng cóchí hướng rất lớn. Còn như muốn nàng xuống bếp làm đồ ăn cho nam nhânư? Đừng có nằm mộng. Nếu tin nàng có thể xuống bếp, chẳng bằng tin vàosư nương may ra còn khả dĩ hơn.

Nghĩ đến sư nương, Lăng Phongtrong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo. Trong khoảng thời gian này, thiếu đisự quan tâm của nàng, Lăng Phong cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Có thể thấy, sư nương đối với Đàm Uyển Phượng băng lãnh kia rất là yêuquý, còn với Tạ Lâm Lan thì không đặt nhiều lắm kỳ vọng. Bởi vậy, nếumuốn tới gần sư nương một chút, chắc chắn tiếp cận với Đàm Uyển Phượngtốt hơn nhiều so với tiếp cận Tạ Lâm Lan. Cho nên, mặc dù Dàm UyểnPhượng không quan tâm Lăng Phong, nhưng hắn vẫn tìm mọi biện pháp đểthiếp lập quan hệ đối với nàng. Tỷ như khi gặp nàng tại quảng trườngđang chỉ dạy các đệ tử khác, hay mỗi khi có cơ hội bước qua phòng nàng,Lăng Phong đều tười cười chào hỏi, thân thiết kêu một tiếng sư tỷ.

Thế nhưng Đàm Uyển Phượng cũng chỉ liếc mắt, nhẹ giọng hừ một tiếng,liền như gió thoảng lướt qua người Lăng Phong, còn lưu lại hương thơmngào ngạt, khiến cho Lăng Phong mỗi lần đều thất thần hồi lâu.

Lăng Phong thầm mong, khi nào học được bản lãnh rồi, may mắn có thể gặplúc Đàm Uyển Phượng ngộ nạn, mình sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, như thếcó lẽ sẽ thay đổi được quan hệ xa lạ như lúc này. Nhưng điều này làmsao có thể? Đàm Uyển Phượng bây giờ bản lãnh chỉ sợ không dưới đại sưhuynh, trong số đệ tử Hoa Sơn đã là lợi hại nhất, tên tuổi trên gianghồ so với Lục Thừa Thiên còn có phần vang dội hơn. Ai muốn cùng nàngđối đầu, cũng phải nhìn trước xem mình có bao nhiêu phân lượng đã.

Nếu không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, Lăng Phong chỉ có thể YY màthôi. Chờ đợi đến một ngày nào đó, hi vọng may mắn sẽ rớt xuống đầumình.

Có những người, cả đời luôn gặp may mắn, dù chỉ là tạm thời YY, nhưng cũng biết chắc giấc mộng sẽ thành sự thật.

Lăng Phong chính là một người như vậy.

Chú thích:

(1): Ngũ Đại: Thời Ngũ Đại (Có năm triều đại thay đổi nhau thống trịvùng trung nguyên là: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ởTrung Quốc, 907-960)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro