kieu kieu su nuong 35 - 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Ma giáo sư nương.

Chương 35: Lần Đầu Tiên

Người dịch: Thiên Địa Môn (vip.vandan.)

Trần Tiêu Bằng lạnh lùng cười nói:" Lăng thiếu hiệp xuất thân từ Hoa Sơn, nghe nói Hoa Sơn Độc Cô Cửu Kiếm tung hoành vô địch, nhất định là rất lợi hại? Nhưng mà ta thực sự rất muốn kiến thức một chút! ". Câu nói này nghe như lời nói chuyện khách sáo thường ngày nhưng vào lúc này phát ra lại có ý tứ châm chọc nặng nề.

Lăng Phong không chút tức giận, mà là dùng mắt liếc hắn, cân nhắc xem trình độ võ công của hắn như thế nào.

Lăng Phong khóe miệng nhếch lên, cười nói:" Trần thiếu hiệp, kiếm pháp phái Nga My đều do nữ nhân sử dụng, ta thật muốn kiến thức một phen ở trong tay nam nhân xuất ra sẽ như thế nào? ".

" Ngươi... " Trần Tiêu Bằng vô cùng tức giận. Đường Vũ Vi ở một bên lại rất bình tĩnh, phảng phất như không nghe thấy gì, lạnh lùng nhìn Lăng Phong cùng Trần Tiêu Bằng tranh đấu. Dường như chính làm không thèm đếm xỉa đến. Bởi vậy có thể biết, người nàng yêu say đắm cũng không phải là Trần Tiêu Bằng, nhiều lắm chỉ là Trần Tiêu Bằng tương tư đơn phương mà thôi.

Trần Tiêu Bằng cười lạnh nói:" Khốn khiếp, ta sẽ cho ngươi biết! ". Nói đến đó, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Lăng Phong thật không ngờ người Nga My phái tuổi còn trẻ, tướng mạo đoan trang mà lại có đức hạnh như vậy.

Sau đó nghĩ lại liền thông suốt. Nam đệ tử phái Nga My luôn có địa vị phái rất thấp, đệt tử kiệt xuất phất phái Nga My bây giờ là Đường Vũ Vi, không phải là Trần Tiêu Bằng hắn, một người so với hắn nổi trội gấp trăm lần. Mà càng khiến Trần Tiêu Bằng tức giận thêm chính là bọn họ cùng một sư phụ dạy dỗ nên. Núp dưới bong của sư muội mình, tâm lý của Trần Tiêu Bằng hiển nhiên có chút vặn vẹo.

Trần Tiêu Bằng muốn chứng minh bản thân mình, muốn đoạt lại tôn nghiêm cho chính mình. Bởi vậy, cần chứng minh bản thân mình trong chốn giang hồ mà đối tượng lựa chọn tốt nhất đế hắn chứng minh thực lực chính là Lăng Phong. Ài, cũng đúng lúc Lăng Phong muốn cho Đường Vũ Vi biết có một số việc không phải nàng muốn thay đổi là có thể thay đổi được. Cho nên, đối với Trần Tiêu Bằng cùng Lăng Phong trận quyết đấu này thật đúng lúc.

Trần Tiêu Bằng hướng về Lăng Phong bước mỗi lúc một gần. Cả người bao gồm một cỗ sát khi bức người.

Mỗi bước của Trần Tiêu Bằng giống như tiếng trống trận đập vào lòng Lăng Phong, khoảng cách mỗi lúc một gần.

Sáu thước, năm thước, bốn thước... Lăng Phong tiếp lấy kiến từ tỳ nữ ở một bên đưa sang, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có một thanh bội kiếm nào. Đối với hắn mà nói, điều này không cần thiết, bởi vì bất luận thanh kiếm nào nằm trong tay hắn đều là vũ khi vô địch, thậm chí là kiếm gỗ cũng có thể dùng.

Sát khí chợt bao phủ khắp đại sảnh, người hiểu võ đều biết sắp sửa phát sinh điều gì.

Lăng Phong đang mỉm cười, bởi vì Trần Tiêu Bằng thật sự rất đáng cười, hắn căn bản không phải là đối thủ của Lăng Phong.

Trần Tiêu Bằng cuối cùng cũng ra tay.

"Ỷ Thiên Trảm Nguyệt" là tinh hoa kiếm trong Nga My kiếm phái, như một đại ưng vươn trảo ra, mũi kiếm nhỏ hẹp trong không trung hướng về mi tâm huyệt của Lăng Phong bay tới.

Một kiếm giết địch.

Nhìn là biết Trần Tiêu Bằng không phải là muốn tỷ thí, hắn muốn dồn Lăng Phong vào chỗ chết.

Lúc này, ánh mắt Lăng phong lộ ra một thần sắc vô cùng quái dị, không phải là buồn bã cho mình, không phải là sợ hãi mà là thương hại. Vì Trần Tiêu Bằng mà cảm thấy đáng thương hại, kiếm pháp của hắn có thể nói là nhất tuyệt, nhưng mà lòng dạ hắn lại quá mức hẹp hòi.

Trần Tiêu Bằng lúc này cảm thấy không ổn.

Nhưng mà kiếm đã chém ra như tên rời dây cung, làm thì dễ mà thu lại thì khó.

Ngay lúc này.

Trong đại sảnh vang lên một tiếng huýt gió nhẹ.

Phía sau Lăng Phong đột nhiên bạo xuất một đoàn ánh sáng ngân sắc.

Điểm sáng màu bạch nhanh chóng bạo khai, trong đại sảnh tràn đầy những điểm sáng, làm lu mờ những ngọn đèn, ánh nến.

Đường Vũ Vi thất thanh kinh hô. Mà đã thường thấy Lăng Phong ra chiêu Hứa Phượng Phượng, sư nương, Lam Phượng Hoàng không có chút kỳ quái. Mà hạ nhân trong nhà Lăng Phong đã sớm bị cảnh tượng biến hóa kỳ ảo này chấn nhiếp, nói không ra lời.

Sự tình đột ngột xuất hiện, Trần Tiêu Bằng không hổ là nhất đẳng cao thủ, không lùi mà lại tiến tới, một kiếm hóa thành hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm, mạnh mẽ đánh tới Lăng Phong. Trường kiếm trong tay Lăng Phong vung nhẹ phát ra quang kiếm.

Một thì ra tay bất ngờ, một thì vận sức chờ thời cơ. Thật là khác biệt cả ngàn dặm.

Liên tiếp những tiếng leng keng trong đại sảnh vang lên.

Trong cuộc đời thì đây là lần đầu tiên Đường Vũ Vi chứng kiến cao thủ chính thức quyết đấu, suy đoán rằng Trần Tiêu Bằng dùng kình khi kinh người, khi Lăng Phong dùng trường kiếm đón đỡ thì phát ra thanh âm.

Đường Vũ Vi lúc này đối với Lăng Phong sản sinh bội phục vô cùng, khi nàng vừa mới nhìn Lăng Phong, thì ngay cả thế trường kiếm như thế nào, chỉ tới đâu nàng cũng không thể nhận ra.

Nhưng trong chớp mắt đó, Lăng Phong lại có thể xuất kiếm tài tình, đã hóa giải tất cả nguy hiểm, làm cho Trần Tiêu Bằng rơi vào trùng điệp nguy cơ.

Trực giác cho Đường Vũ Vi biết Trần Tiêu Bằng không phải là đối thủ của Lăng Phong, nghĩ tới việc ra tay viện trợ nhưng lại không thể nào ra tay, lúc này nàng đã ở sau lưng Trần Tiêu Bằng. Chỉ thấy kiếm quang chói mắt bay đầy trời, Trần Tiêu Bằng giống như làn khói nhẹ, ở không gian trong phòng lấy tốc độ quỷ mị mà né tránh cơn sóng gió động trời chiêu thức mà Lăng Phong phản công.

Nàng đã hiểu thế nào là "Nhất Kiếm Phi Tiên".

Thắng bại lập tức phân rõ.

Trần Tiêu Bằng mang theo một chùm huyết quang, bị bắn lùi về phía sau.

Mũi trường kiếm của Lăng Phong càng thêm lạnh lẽo, lấy tốc độ của bôn lôi đánh tới.

Không biết Trần Tiêu Bằng trước sát chiêu lợi hại nhất của Lăng Phong có thể tìm ra lối thoát hay không? Đường Vũ Vi trong lòng đang suy nghĩ thì Trần Tiêu Bằng đã thối lui tới bên người nàng.

Trước mắt Đường Vũ Vi trường kiếm của Lăng Phong quang mang lóng lánh, cái gì cũng nhìn không rõ.

Trần Tiêu Bằng thất bại.

Hơn nữa là thất bại nhanh chóng, không hề có dâu hiệu báo trước.

Cái ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Đường Vũ Vi, nàng muốn ngăn một kiếm của Lăng Phong đang bay tới để cho Trần Tiêu Bằng có chút thời gian nghỉ ngơi. Ít nhất, nàng cũng không muốn nhìn thấy Trần Tiêu Bằng chết như vậy.

Không đợi Đường Vũ Vi ra quyết định, ý niệm nọ vừa mới xẹt qua đầu nàng thì Trần Tiêu Bằng đột ngột tung người lên cao, chuyển ra phía sau Đường Vũ Vi. Lập tức Đường Vũ Vi cả người trở thành bình phong đón đỡ kiếm quang của Lăng Phong đang đâm tới.

Trần Tiêu Bằng này thối lui, không ngời lại đẩy Đường Vũ Vi vào thế kiếm của Lăng Phong đang mạnh mẽ công kích tới, khiến nàng lâm vào tình huống vạn kiếp bất phục.

Mọi người một hồi kinh hô. Không ai có thể ngời Trần Tiêu Bằng đối xử với người trong lòng mình lại như vậy. Cho dù Đường Vũ Vi không bao giờ thích hắn, cũng không thể làm ra chuyện đáng khinh bỉ làm cho người trong võ lâm chê cười như vậy, là nam nhân đều không thể làm ra chuyện như vậy.

Một lần thối lui này của Trần Tiêu Bằng như nhát kiếm chém mạnh vào trái tim Đường Vũ Vi, vô tình mà tan vỡ một cách oan uổng. Thật ra Trần Tiêu Bằng không làm như vậy thì Đường Vũ Vi cũng sẽ ra tay tương trợ. Nhưng một chiêu này của hắn ta cực kỳ hèn hạ. Vô tình đả kích tâm hồn yếu ớt của nàng. Cho tới hôm nay, Đường Vũ Vi mới nhận ra Trần Tiêu Bằng là một người như thế này. Mặc dù mình không thích hơn nhưng mà cuối cùng cũng nhìn ra bộ mặt thật sự của hắn, một kẻ tư lợi cá nhân.

Được xưng là nam đệ tử kiệt xuất nhất trong trăm năm qua của Nga My phái không ngờ lại hẹn hạ, bỉ ổi như vậy. Thật sự làm cho người ta trong lòng ngội lạnh.

Có lẽ Trần Tiêu Bằng là người như vậy, vừa gặp lúc sinh tử quan đầu không một chút do dự mà lợi dung tính mạng người khác vì chính mình tranh thủ chút hơi tàn. Chỉ vì trước kia hắn chưa từng gặp phải tình huống như vậy, cho nên tính cách hèn hạ của hắn chưa lộ ra ngoài.

Ngay lúc ý niệm như ánh đá lửa lóe sáng trong đầu xẹt qua trong lòng Đường Vũ Ni, thì mưa kiếm huy vũ của Lăng Phong cũng đã bao trùm lấy nàng. Bỗng nhiên hô hấp khó khăn, như có tảng đá nặng ngàn cân đè trong lòng, toàn thân như dao cắt, hàn khí kiếm phong khiến nàng giống như ngâm mình vào trong hàn băng ngàn năm. Nàng đã không kịp xuất kiếm, trong lòng thầm kêu:" Chẳng nhẽ ông trời cứ như vậy mà lấy đi tính mạng của một người ư? Kết thúc rồi ".

Lúc này, quang điểm đã tán đi.

Lăng Phong thối lui ngoài ba thước.

Đường Vũ Vi biết cái mạng nhỏ của mình đã được nhặt về.

Ngay lúc Lăng Phong thu hồi kiếm khí, thối lui ra ngoài ba thước thì thì từ phía sau Đường Vũ Vi đột nhiên kiếm khí đại thịnh, như nguyệt quang hòa nhoáng xẹt tới!

"A! Lai Phượng Phi Nghi". Đường Vũ Vi hét lên một tiếng kinh hãi, đồng thời Hứa Phượng Phượng , sư nương cùng Lam Phượng Hoàng - tam nữ la lên kinh hoàng.

Trần Tiêu Bằng đứng ở phía sau Đường Vũ Vi cư nhiên lợi dụng lúc Lăng Phong thu kiếm thì cực kỳ vô sỉ mà tiến hành phản kích.

"Lai Phượng Phi Nghi" là một trong những tinh túy kiếm pháp đặc sắc nhất của Nga My phái.

Năm đó Quách Tương, người sáng lập ra phái Nga My sau khi sáng tạo ra chiêu kiếm này, cầm kiếm nhìn trời tự nói với chính mình! Nếu là hảo thủ bình thường, không có hai mươi hay ba mươi năm thì công lực không thể luyện được chiêu kiếm này. Phái Nga My có thể sử dụng chiêu kiếm này cũng không quá mười người. trong những lứa thanh niên thì cũng chỉ có Đường Vũ Ni và Trần Tiêu Bằng, hai người.

Cho dù là nhất lưu cao thủ, nếu dồn toàn bộ tinh lực đánh ra chiêu này thì cũng không mấy người có thể chống đỡ được. Càng huống chi bây giờ Trần Tiêu Bằng thừa dịp Lăng Phong thi kiếm khí về thì đột nhiên đánh lén.

Đối mặt với một kích chí mạng này, Lăng Phong đã không thể ra tay ngăn cản, chỉ có thể thối lui. Nhưng "Lai Phượng Phi Nghi" thực sự rất hiểm độc, cho dù Lăng Phong di chuyển trong nháy mắt cũng khó có thể tránh thoát.

"Tướng công...". Sư nương, Hứa Phượng Phượng, Lam Phượng Hoàng cùng Chu Tú Kỳ, tứ nữ trong lòng hoảng hốt cùng hét lên!

"Xẹt" một tiếng, chỉ thấy kiếm quang tan dần, máu tươi vẩy ra.

Mọi người kinh hãi. Chỉ thấy trên cánh tay Lăng Phong để lại một vết kiếm ngân, máu tươi từng giọt, từng giọt nhỏ xuống!

Lần đàu tiên, Lăng Phong đối địch mà bị thương. Đây là điều từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Nghĩ lại đối mặt với Chân Dương Tử và Tây Môn Ngạo, hai người võ công so với Trần Tiêu Bằng trước mặt cao hơn rất nhiều nhưng mà không có một đối thủ nào hèn hạ, vô sỉ như Trần Tiêu Bằng.

Nếu nói rằng là do Lăng Phong bị Trần Tiêu Bằng đâm bị thương, không bằng nói rằng mỹ nữ Đường Vũ Vi trước mặt gây thương tích cho hắn. Nếu như không bởi vì nàng, thì người như Trần Tiêu bằng cũng không có khả năng tạo thương tổn cho hắn.

Đường Vũ Vi nhìn thấy Lăng Phong bị thương, nhất thời trong lúc đó anh mắt tràn đầy áy náy, có một loại kính phục khó tả.

Light_Yagami

Nguyên Soái

Tổng số bài gửi: 5542

Age: 21

Registration date: 02/05/2010

Tiêu đề: Re: Kiều Kiều Sư Nương (Q2_C 102) bo sung chuong 66 Thu Jul 22, 2010 3:04 pm

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 2: Ma giáo sư nương.

Chương 36: Sư Nương - Tân Nương

Người dịch: Thiên Địa Môn (vip.vandan.)

Một kiếm vừa rồi của Trần Tiêu Bằng sắc bén vô cùng, nhưng mà Lăng Phong cũng không phải là kẻ ngồi không.

Nếu đổi là người khác, có thể tránh được một kiếm này đúng là rất khó khăn, nhưng mà với Lăng Phong lại rất dể dàng! Mặc dù trường kiếm của Trần Tiêu Bằng sượt nhẹ một chút qua cánh tay, nhưng mà chỉ là vết thương ngoài da, không đầy một canh giờ vết thương sẽ khép lại, vết chai bong ra thậm chí một vết sẹo cũng không tồn tại. Nhưng mà giờ phút này Lăng Phong cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp theo thân thể bay lên không, trường kiếm trong tay thẳng hướng Trần Tiêu Bằng đuổi theo.

Đối với loại người như Trần Tiêu Bằng, quyết không thể nhân nhượng, để tránh gây tai họa cho nhiều người.

" Tiểu tử hèn hạ, xem kiếm!" Lăng Phong hét lớn, huy vũ trường kiếm trong tay phản kích!

Đường Vũ Vi cảm thấy căng thẳng toàn thân, là trường kiếm Lăng Phong di động trong không gian, vô cùng nhanh tạo ra tiếng xé gió, tứ phía tràn đầy kiếm ảnh.

Trần Tiêu Bằng thấy một kich toàn lực của mình chỉ tạo ra tổn thương ngoài da cho Lăng Phong, lúc này lui ra phía sau, thân hình vội vàng thoát ra ngoài phòng.

Thấy tình hình không ổn, Trần Tiêu Bằng muốn chạy trối chết.

Trần Tiêu Bằng vừa rời khỏi căn phòng, trường kiếm của Lăng Phong, liền đuổi theo hắn, cách Trần Tiêu Bằng, cũng chỉ khoảng ba thước.

Mũi kiếm trở nên lạnh lẽo, hướng về phía Trần Tiêu Bằng kich tới.

Nét mặt Trần Tiêu Bằng hiện lên một nụ cười quỉ dị.

Lúc này vừa lúc Lăng Phong lướt ra khỏi phòng.

Minh Nguyệt đã nhô cao.

Dưới ánh trăng khuôn mặt Trần Tiêu Bằng cực kỳ bí hiểm.

Trường kiếm trong tay Lăng Phong toàn lực đánh ra.

Hai tay Trần Tiêu Bằng rung lên, biến ảo như ma pháp, huy động trường kiếm trong tay xuât ra vô số bóng kiếm. Mũi kiếm rung động trong không trung nghiêng hướng về mặt Lăng Phong. Hay cho một bộ Ỷ Thiên Hàng Kiếm!

Thì ra vừa rồi ở trong đại sảnh, Trần Tiêu Bằng vẩn chưa thi triển ra kiếm pháp tinh diệu nhất của Nga My phái Ỷ Thiên Hàng Yêu Kiếm, cho nên hắn mới ráng hết sức thoát ra ngoài!

Lăng Phong mỉm cười, mặc cho Trần Tiêu Bằng sử dụng trò gian trá gì cũng không thể thay đối chiến cuộc, trường kiếm trong tay hắn lập tức xuất ra hàng nghìn mũi nhọn lạnh lẽo, nhất thời trong thiên địa xuất hiện kiếm phong cùng tụ xoáy lưu động, tiếng gió xoẹt xoẹt.

" Độc cô cửu kiếm phá kiếm thức!"

Dày đặc âm thanh tiếng kiếm cùng kiếm liên tục giao kích vang lên, Trần Tiêu Bằng loạng choạng thụt lùi, trường kiếm trong tay gãy làm hai đoạn, vừa rồi Lăng Phong đâm hắn một kiếm chứa đầy kình khí làm kinh mạch hắn bị thương, so với ngoại thương nghiêm trọng hơn nhiều, bây giờ Lăng Phong biết kinh mạch Trần Tiêu Bằng đã đứt đoạn, ngày sau muốn dung võ công chỉ có thể là nằm mơ giữa ban ngày.

Được xưng là nam đệ tử kiệt xuât nhất từ trước tới nay của Nga My phái, sau một trận đấu vậy mà đã bị phế bỏ, không thể không công nhận thực lực Lăng Phong thật sự rất siêu cường.

Trần Tiêu Bằng thất bại thảm hại.

Những điểm sáng tán đi. Lăng Phong cầm kiếm đứng ở trước cửa, khuôn mặt trầm tĩnh, lúc này máu tươi màu sẫm vẫn đang từ từ cánh tay Lăng Phong chảy xuống, theo cánh tay nhỏ xuống trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên Lăng Phong bị thương! Mặc dù đây là do Lăng Phong hơi không cẩn thận mà bị ngoại thương nhẹ, nhưng đủ để làm Lăng Phong cảm thấy: ' Trong chốn võ lâm có rất nhiều cao thủ có thực lực mà Trần Tiêu Bằng chỉ là một tên hèn hạ mà có thể đả thương người như vậy! Nếu như người võ công so với hắn cao cường hơn và hèn hạ hơn, vậy thì lực sát thương sẽ còn lớn hơn nhiều? '

Tâm hại người không nên có, nhưng không thể không đề phòng lòng người. Bởi vì gian hồ hiểm ác là sự tình thiên chân vạn xác, điều này xem như Lăng Phong đã được lãnh giáo rồi.

Trần Tiêu Bằng liên tục thối lui mười bước mới có thể ổn định lại thân hình. Trong miệng điên cuồng phun ra huyết ứ, nhất thời cả người ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Lúc này mọi người đều chăm chú quan sát từng diễn biến của trận đấu!

Khuôn mặt Trần Tiêu Bằng tái nhợt, lặng lẽ nói: "Nhất Kiếm Phi Tiên quả nhiên danh bất hư truyền, Trần Tiêu Bằng ta bội phục."

Lăng Phong lạnh nhạt nói: " Trên giang hồ linh khí (1) của Nga My có thể nói nhất tuyệt, đáng tiếc ngươi không phải là phụ nữ, bằng không nếu sử dụng uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều!" Hắn nói một điểm cũng không sai, nêu như Trần Tiêu Bằng là nữ nhân, phỏng chừng cánh tay của Lăng Phong đã bị phế bỏ.

" Hừ..." Trần Tiêu Bằng khinh thường hừ một tiếng, nói: " Chuyện đêm nay, ta sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau sẽ trả cho ngươi gấp bội..."

Lăng Phong mỉm cười nói: "Nếu như ngày sau ngươi còn có thể cầm được kiếm tới tìm ta, ta vui lòng phụng bồi!"

" Ngươi...ngươi nói cái gì?" Trần Tiêu Bằng đột nhiên cảm giác công lực trong cơ thể đã không còn, còn tưởng là do đánh một trận quá sức, căn bản không ngờ rằng võ công của mình đã mất hêt.

Lăng Phong cười lạnh nói: " Quay về Nga My tu dưỡng đi thôi, đừng tiếp tục đi ra mà mất thể diện!" Lăng Phong sở dĩ đối với Trần Tiêu Bằng hạ thủ lưu tình đó là bởi vì Trần Tiêu Bằng thể nào cũng là đệ tử Nga My phái giết hắn thì chẳng khác nào kết cừu hận với phái Nga My! Hơn nữa, giáo huấn hắn như vậy đối với Lăng Phong cũng là đã đủ!

Trần Tiêu Bằng nói: " Sau này gặp lại!" Nói xong, Trần Tiêu Bằng nhìn Đường Vũ Vi ở một bên, ngay sau đó từng bước một biến mất trong bóng đêm mờ mịt!

Sau khi Trần Tiêu Bằng bỏ đi, Đường Vũ Vi si ngốc đứng sững trong gió đêm, dung mạo tuyệt sắc của nàng làm cho lòng người xao động.

Hưa Phượng Phượng, sư nương, Lam Phượng Hoàng cùng Chu Tú Kỳ tứ nữ đã sớm bổ nhào về phía trước, vừa khóc vừa băng bó vết thương cho Lăng Phong.

Lăng Phong mỉm cười, bản thân chỉ bị một chút vết thương ngoài da, sau khi dùng Tiêu Dao công pháp chữa thương phỏng chừng một canh giờ vết thương sẽ kết vảy khôi phục lại như cũ.

Đường Vũ Vi chăm chú nhìn bầu trời đêm, thản nhiên nói: " Nhất Kiếm Phi Tiên của Lăng thiếu hiệp quả thật danh bất hư truyền! Vũ Thanh giờ đã kiến thức được như thế nào mới thật sự là vương giả?"

Lăng Phong mỉm cười: "Đường cô nương không cần xúc động, nàng tới cũng không phải muốn cùng ta tỷ thí. Hẳn là trong lòng nàng nhất định nghĩ rằng Vân Tùng của Võ Đang càng thêm lợi hại."

Đường Vũ Vi nghe cái tên Vân Tùng, cũng không lộ vẻ tán thưởng, khó có ai có thể được nàng kính ngưỡng như nhân sĩ Thiếu Lâm Tuệ Năng.

" Vân Tùng so với Lăng thiếu hiệp thì còn kém hơn, nhưng ít nhất một người có thể." Đường Vũ Vi có chút ngạo khí nói.

Lăng Phong trong lòng chợt động, nói: " Nàng nói Tuệ Năng? "

Đường Vũ Vi nghe tới Tuệ Năng trong ánh mắt quả nhiên toát ra một loại vui sướng cùng kính ngưỡng và kích động! Lăng Phong trong lòng đau đớn! Thì ra người nàng yêu thật sự là Tuệ Năng! Kháo, ni cô thich hòa thượng, tính làm gì đây, việc này là một điều sai trái không được phép. ( Hắn không nghĩ tới chính hắn xem! )

Vốn Lăng Phong muốn quyết định cùng Đường Vũ Vi thối hôn! Giờ khắc này, hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn của chính mình! Lăng Phong tuyệt đối không thể bỏ qua, Đường Vũ Vi không phải là rất có ngạo khí sao? Lão tử sẽ chinh phục con ngựa bất kham này!

Đường Vũ Vi nói: " Đêm nay tới đây giải trừ hôn ước mà lại dẫn tới việc như vậy, Vũ Thanh làm phiền rồi! Cáo từ!"

Nói xong liền xoay người rời đi theo phương hướng ngược với Trần Tiêu Bằng! Lăng Phong đưa mắt nhìn theo nàng cho đến khi gần biến mất trong bóng đêm mới hồi phục lại tinh thần!

Lăng Phong nhìn thân ảnh Đường Vũ Vi đột nhiên nói: " Đường Vũ Vi, Lăng Phong ta đã thay đổi chủ ý, ta muốn kết hôn với ngwoi, ngươi phải là vị hôn thê của ta."

Đường Vũ Vi nghe thấy Lăng Phong nói, đột nhiên cước bộ dừng lại, vốn tưởng rằng nàng sẽ quay đầu lại, chỉ thấy sau đó nàng nhún chân, lập tức phi thân rời đi biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Lăng Phong nhìn bóng lưng Đường Vũ Vi biến mất, cả người si ngốc đứng ở trước của, im lặng không nói gì.

" Tướng công! Chàng còn ngẩn ngơ gì đó? Phải chăng đang nghĩ lúc nào đưa vị hôn thê của chàng về đây?" Sư nương ở bên cạnh Lăng Phong đùa giỡn nói!

Mọi người thấy Lăng Phong chỉ bị chút thương tổn ngoài da cũng đều yên lòng!

Lăng Phong ôm cổ sư nương, hôn lên đôi môi nói: " Đêm nay tướng công muốn lấy các nàng trước, đi nào, đi bái đường!"

" Ân." Sư nương ở trong lòng Lăng Phong giãy dụa một lúc, nàng ngượng ngùng không thôi. Bởi vì bên cạnh chẩng những có Hứa Phượng Phượng, Lam Phượng Hoàng, Chu Tú Kỳ, ngoài ra còn có toàn bộ những người trong nhà.

Lăng Phong trêu đùa sư nương một lúc rồi mới buông tha. Thấp giọng nói vào bên tai nàng: " Sau khi chúng ta liền trở về phòng, đêm nay ta muốn cả bốn nàng cùng hầu hạ ta, tướng công đêm nay muốn cùng các nàng làm thần tiên!"

Khuôn mặt xinh xắn của sư nương ửng đỏ " Ân!" một tiếng, năm người một lần nữa quay vào đại sảnh, hoàn thành nghi thức cuối cùng 'phu thê giao bái', bà mai dắt bốn vị tân nương cùng quay về tân phòng!

Lăng Phong thì cùng người nhà trong nhà kính rượu, trấn an những người trong nhà, cũng nói với phụ thân tạm thời không cần lo đến việc cùng Đường Vũ Vi thối hôn! Xem bọn họ tiếp theo sẽ có hành động thế nào.

Lăng Khanh gật đầu nói: " Phong nhi, con đã trưởng thành rồi, võ công lại cao cường ! Hết thảy đều do con quyết định!"

Lâng Phong nói: " Làm một người giang hồ, cái đáng sợ nhất là làm liên lụy tới người nhà, con nghĩ Thái Điệp Di cũng không phải là chổ có thể ở lâu dài, chờ sau khi chúng con rời khỏi, cha nên đổi một địa phương an toàn để đặt chân!

Lăng Khanh nói: " Đã nhiều năm như vậy, nhà chúng ta sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, đều lần lượt đối mặt! Có cái gì mà sợ hãi. Phong nhi, con cứ yên tâm mà xông pha! Không cần băn khoăn điều gì!"

Lăng Phong không ngờ phụ thân lại bình thản như vậy, trong lòng cực kỳ cảm động!

Lăng Khanh nắm tay Lăng Phong nói: " Nhìn biểu hiện đêm nay của con, ta tin chắc rằng nhi tử của ta trong chốn võ lâm sé thành danh lập vạn! Sớm biết như vậy, ta đã sớm đưa con tới Hoa Sơn, nhưng mà bây giờ cũng không muộn."

Lăng Phong suy nghĩ tới lời phụ thân nói, bản thân hắn cũng không muốn thành danh lập vạn, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của phụ thân, Lăng Phong cũng không có nói gì thêm!

Mong con thành rồng, là tâm nguyện của mỗi người làm cha làm mẹ, thân là nhi tử làm sao có thể nhẫn tâm phụ lại sự kỳ vọng của phụ mẫu mình đây?

Lăng Phong nghĩ vậy, có lẽ bàn thân nên sớm một chút để thê thiếp sinh hạ nhi tử, vì Lăng gia khai chi tán diệp, đây mới là báo đáp tốt nhất đời với phụ thân. Lão nhân gia tuổi đã cao, khát vọng lớn nhất chính là bế cháu hưởng thụ hạnh phút gia đình chứ sao?

Nghĩ tới đây, Lăng Phong đối với đêm động phòng hoa chúc hôm nay tràn ngập chờ mong...

(1): Linh khí ở đây là chỉ năng lực thần kỳ của các chiêu kiếm Nga My phái.

Light_Yagami

Nguyên Soái

Tổng số bài gửi: 5542

Age: 21

Registration date: 02/05/2010

Tiêu đề: Re: Kiều Kiều Sư Nương (Q2_C 102) bo sung chuong 66 Tue Aug 03, 2010 10:38 am

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 2: Ma giáo sư nương.

Chương 37: Tứ nữ tân hôn.

Người dịch: Thiên Địa Môn (vip.vandan.vn)

Shared by conem_bendoianh

Lăng Phong mặc quần áo chú rể quay lại phòng, tứ nữ sớm đã ở đó đợi hắn từ lâu.

Lăng Phong tiến vào phòng. Hắn đưa mắt nhìn từng nương tử một. Bốn tuyệt sắc giai nhân xấu hổ cúi đầu xuống, dáng điệu duyên dáng, diễm lệ vô cùng. Lăng Phong cân nhắc một lát rồi hắn quyết định bế sư nương đặt lên giường trước, hắn cười nói: "Bạch tỷ tỷ, tỷ phải làm gương cho các muội muội khác, đêm nay động phòng bắt đầu từ tỷ".

Sư nương cực kỳ xấu hổ, đôi bàn tay trắng muốt của nàng đấm vào ngực Lăng Phong, nàng hờn dỗi nói: "Chàng đúng là bại hoại, thiếp không muốn. Thiếp không phải là tân nương của chàng, chàng và thiếp đã là lão phu thê rồi, hay chàng bồi tiếp Phượng Phương, Chu Tú Kỳ đi, các nàng ấy mới là tân nương".

"Ai nói Bạch tỷ tỷ không phải, đêm nay tất cả chúng ta đều là người mới, Tỷ là đại tỷ, đương nhiên phải bắt đầu từ tỷ, cái này gọi là kính lão đắc thọ mà" Hứa Phượng Phượng cười nói.

Sư nương nghe vậy, vội đứng lên nói: "Cái gì? Phượng Phượng, muội dám cười nhạo ta già lão à?" Vừa nói nàng vừa thò tay ra véo Phượng Phượng.

"Không, Bạch tỷ tỷ, nếu nói tỷ là một lão bà thì muội cũng là một lão bà mà" Hứa Phượng Phượng vừa cười vừa cầu xin Bạch Quân Nghi tha thứ.

Lăng Phong không để ý đến lời trêu đùa của hai nàng. Hắn ôm chặt sư nương, tay sờ vào bộ phận mẫn cảm của cơ thể nàng, nói: "Bạch tỷ tỷ, nàng đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, đêm nay bắt đầu từ nàng, sau đó đến Phượng Phượng, tiếp theo là Lam Lam và cuối cùng là Tú Kỳ".

"Ta không muốn. Lam Lam, Phượng Phượng, Tý Kỳ mau giúp ta" Sư nương cười xin hắn buông tha, nhưng tâm hồn nàng tràn ngập niềm hạnh phúc.

Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng và Chu Tú Kỳ tam nữ cùng nhau cười vang lên.

Lam Phượng Hoàng cười nói: "Bạch tỷ tỷ, đây không phải quyết đấu. Bọn muội giúp tỷ sao được. Hơn nữa, tướng công yêu thương tỷ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là ăn tỷ thôi".

Lăng Phong cuối xuống hôn lên đôi môi của sư nương. Hai tay hắn cũng bắt đầu trút bỏ y phục của nàng.

Sư nương mặc dù cố sức chống cự nhưng nàng không thể chống cự lại ma thủ của Lăng Phong, cuối cùng toàn bộ thân hình gợi cảm của nàng lộ ra trước mặt của Lăng Phong. Nàng xấu hổ quá, thẹn thùng dùng hai tay che mặt.

Lăng Phong không đành lòng để cho nàng bối rồi, hắn vội trút bỏ y phục của Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng và Chu Tú Kỳ tam nữ rồi bế đặt bên cạnh nàng.

Thân hình bốn mỹ nhân càng lúc càng run rẩy.

Lăng Phong nói: "Tốt lắm, các nương tử, các nàng đã sẵn sàng chưa?".

"Sẵn sàng rồi, 'phóng ngựa' đi thôi!" Sư nương cắn răng, sang sảng lên tiếng.

Hứa Phượng Phượng đang nằm trong lòng Lăng Phong lại đấm đôi bán tay trắng như phần vào ngực hắn, hờn dỗi không thuận theo mà kháng cự, sư nương cùng Lam Phượng Hoàng không nhịn được mà mỉm cười, chỉ có Chu Tú Kỳ xấu hổ nhắm hai con mắt lại, hô hấp cũng trở lên gấp gáp hơn.

Lăng Phong vừa vuốt ve thân thể của sư nương vừa nói: "Đêm nay, tướng công phải yêu thương các nàng, ta muốn các nàng sinh hài tử cho ta, ta nhất định sẽ làm được".

Tứ nữ nghe xong cực kỳ xấu hổ. Sư nương dù sao cũng là đại phu nhân. Nàng mở mắt, thò tay véo Lăng Phong, gắt gỏng: "Bại hoại, không cho chàng động vào".

Lăng Phong đau nhói kêu lên một tiếng, trườn lên đè trên thân thể nàng, sư nương kêu lên một tiếng hoảng hốt, Lăng Phong đã ngậm vào cái hạt mầu hồng tươi trên song phong của nàng, ra sức nút vào hai ngụm, làm cho mỹ nhân cuống quýt rên rỉ, Lăng Phong mới nói: "Phượng Phương, cởi áo cho lão công!" Nói xong thè lưỡi liên tục nhằm vào đầu nhũ của nàng liếm qua liếm lại.

Lăng Phong mạnh mẽ tách hai chân của nàng ra. Cùng lúc đó Phượng Phượng cũng đã cởi bỏ hết y phục của Lăng Phong, sau khi nàng thuận thế nằm sấp đầu hướng về phía mông Lăng Phong, liền trở mình thiêu đậu hắn.

Lam Phượng Hoàng ở bên cũng không chịu kém cạnh. Nàng cúi người về tấn công hạ thể của Lăng Phong. Chu Tú Kỳ bị Hứa Phượng Phượng lôi kéo cũng giáp công Lăng Phong từ phía sau lưng.

Cùng với sự run rẩy kịch liệt, Lăng Phong mạnh mẽ mà phun vào trong cơ thể của các nàng, tứ nữ không thể chống đỡ được sự công kích của Lăng Phong. Một lúc lâu Lăng Phong mới ngừng lại, sảng khoái mà nằm lên thân thể của tứ nữ, một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lam Phượng Hoàng, một tay nắm lấy nhũ phong mềm mại của sư nương, khen ngợi: "Hảo bảo bối, thật là thoải mái!".

Nhưng Lăng Phong vẫn chưa thoải mái. Chỗ bên dưới của tứ nữ đã sưng lên, hắn không thể làm gì hơn là đi vào từ phía sau của tứ nữ. Ngoại trừ sư nương, ba mỹ nữ khác không thể chịu nổi chỉ chốc lát liền kêu khóc không ngừng, may mà đã cắn chăn mềm, nếu không ngay cả người ở tiền viện cũng có thể nghe thấy.

Cuối cùng cũng không trụ nổi, chỉ có thể nhờ vào Lam Phượng Hoàng, Hứa Phượng Phượng cùng sư nương phải dùng đến miệng để giải quyết vấn đề.

Khi luồng sinh mệnh tinh hoàn cuồn cuộn phun vào thân thể tứ nữ thì tứ nữ đã hoàn toàn trở lên điên cuồng, giống như là lang sói, tư thái so với kỹ nữ còn muốn khoa trương hơn gấp trăm lần.

Buổi sáng hôm sau, Lăng Phong nằm trên giường không dậy nổi, tứ nữ bị Lăng Phong làm cho ngất đi cũng đã thức dậy, nhưng sư nương là người "bị thương" nặng nhất nên nàng nằm lại cùng hắn.

Lăng Phong ôm sư nương thơm mát vào lòng, nằm ngang ở trên giường.

Sư nương vừa vuốt ve lồng ngực của Lăng Phong vừa nói: "Bại hoại tướng công. Vẫn chưa đủ sao? Chỗ đó lại cứng lên rồi".

Tiểu Lăng Phong dựng đứng lên, hướng về phía sư nương thị uy, Lăng Phong nghe vậy nói: "Các nương tử của ta còn chưa làm cho nó thỏa mãn, đương nhiên không thể ngừng lại. Bảo bối ngoan, bây giờ bắt đầu được chứ?".

Sư nương đánh Lăng Phong, giọng gắt lên: "Khong được, tướng công, cả người thiếp vẫn còn bải hoải, mệt mỏi".

Lăng Phong hì hì cười nói: "Tướng công ta từ từ hưởng thụ nàng nha, có được không nào, hay là hai chúng ta vào trong bồn tắm vui vẻ chơi đùa? Ý kiến này thật không tồi, ha ha".

Lăng Phong mạnh mẽ đem sư nương ôm vào trong đại mộc bồn (1), làm khổ nàng hơn một canh giờ mới buông tha, sau đó Lam Phượng Hoàng cùng Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ đều bị kéo từ phòng ăn ở bên kia vào trong nước, cuối cùng tam nữ cũng giống sư nương, mềm nhũn ra, một chút khí lực cũng không còn, chỉ có Lăng Phong tinh lực tràn trề như mãnh hổ.

Nhìn bộ dáng mềm mại vô lực của tứ nữ, Lăng Phong cũng không tiếp tục 'dày vò' các nàng, ôm các nàng về giường nghỉ ngơi, bản thân mình thì ngồi trên giường tu luyện Tiêu Dao tâm pháp, muốn nâng cao thêm một tầng.

Ba ngày sau, Lam Phượng Hoàng cưỡi tiên hạc cùng Lăng Phong, sư nương, Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ tất cả cùng nhau bay tới Lăng phủ ở huyện Hoa Âm. Vì tránh tai mắt kẻ địch, Lam Phượng Hoàng ở Lăng phủ tu kiên một mật đạo, trực tiếp đi xuyên qua huyện Hoa Âm tới Vẫn Liễu Sơn Trang ở ngoài thành. Vân Liễu Sơn Trang là đại bản doanh của Ma giáo tại Hoa Âm huyện thành, ở Vân Liễu Sơn Trang so với Lăng phủ càng cần mật hơn. Nhưng do có Lăng Phong đi cùng, vừa lại không thể để hắn trực tiếp ra vào Vân Liễu Sơn Trang cho nên Lam Phượng Hoàng mới nghĩ ra cách làm mật đạo. Cuối cùng quyết định sau khi Lăng Phong cùng sư nương quay về Hoa Sơn, thì Lam Phượng Hoàng cùng các nàng Hứa Phượng, Chu Tú kỳ, Thẩm Nhạn Băng ở lại sinh hoạt tại Vân Liễu Sơn Trang

Lần đầu tiên Lăng Phong thương nghị gia đình, sắp xếp ngôi thứ cho thê thiếp. Sư nương là đại tỷ, nhị tỷ là Thẩm Nhạn Băng, tam muội là Ngọc Thanh, Hứa Phượng Phượng là tứ muội, Lam Phượng Hoàng là ngũ muội, Chu Tú Kỳ là lục muội. Tử Lăng, Hương Lăng, Bạch Lăng và An Kỳ là tiểu thiếp. Lục thê, tứ thiếp cuộc sống hạnh phúc, không phải nam nhân nào cũng được hưởng thụ như vậy.

Huyện thành Hoa Âm thoáng chốc đã tụ tập đầy đủ các phu nhân của Lăng Phong, đúng là mỹ nữ nhiều như mây. Nếu không muốn để người ngoài biết thì chỉ có cách là ít xuất hiện bên ngoài. Sư nương lo lắng cho tương lai muốn rút khỏi địa giới Hoa Sơn, bởi vì Hoa Âm cũng không phải là nơi có thể cư trú lâu dài. Tiên hạc có thể bay ngày ngàn dặm nên các nàng liên tục thúc giục Lam Phượng Hoàng sắp xếp thời gian bay đến Hương Cách Lý ngoài biên ải thiết lập hành cung. Tốt nhất là đem tất cả mọi người tới ở hành cung, tránh cho Lăng Phong bị nhân sĩ võ lâm gây phiền toái.

Thẩm Nhạn Băng tán thành nói: "Muội thấy như thế rất hay. Bạch tỷ tỷ và tướng công quay về Hoa Sơn. Muội cùng Ngọc Thanh, Phượng Phượng, Tú Kỳ đi Hương Cách Lý giám sát việc kiến tạo hành cung. Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng cùng Lam Lam ở đây để hỗ trợ tướng công".

Sư nương gật đầu nói: "Tỷ thấy tiếp ứng cũng không cần nhiều người như thế. Mình Lam Lam là đủ rồi. Các muội đi đến Hương Cách Lý cần có nhiều người chiếu cố".

Thẩm Nhạn Băng gật đầu nói: "Mặt khác muội hy vọng tướng công mỗi nửa tháng có thể bay đến Hương Cách Lý thăm bọn muội, như vậy mới làm vơi bớt nỗi cô đơn của bọn muội". Nói tới đây, Thẩm Nhạn Băng có chút xấu hổ, bởi vì ai cũng hiểu lời này của nàng có ý tứ gì.

Sư nương mỉm cười nói: "Nhạn Băng, muội đừng tưởng tướng công ở Hoa Sơn bị một mình tỷ độc chiếm. Tỷ không có nhiều hứng thú đến thế. Tướng công ít nhất cứ mười ngày phải đi gặp các muội một lần. Tỷ không có thắc mắc gì hết".

Thẩm Nhạn Băng nói: "Nếu vậy ngày mai chúng ta xuất phát. Có tên hạc, việc đi lại cũng thuận tiện".

Lăng Phong cười ha hả nói: "Các nương tử, nếu ngày mai xuất phát, tối nay mười vị nương tử cùng ta đại chiến thâu đêm, thức trắng đêm, ha ha...".

"Bại hoại, chúng thiếp không chịu đâu!" Thẩm Nhạn Băng phản ứng trước tiên. Nàng nhìn Lăng Phong vẻ xem thường hắn.

"Đúng vậy, để cho chàng trắng mắt ra".

"Chàng nghĩ mười người bọn thiếp cùng chàng chung chăn, nhưng không có cái giường đủ lớn cho tất cả mười người".

"Đừng có hy vọng, chuyện hoang đường đó bọn tỷ muội thiếp không làm đâu".

Mười phu nhân đồng loạt cự tuyệt Lăng Phong làm cho hắn thấy bất ngờ. Hắn cứ tưởng rằng các nàng chỉ nói chơi thôi, đến tối chắc chắn sẽ tranh nhau đi đến phòng của mình. Khi màn đêm buông xuống, hắn không ngờ được là không có phu nhân nào bồi tiếp hắn.

Lăng Phong trở thành người phòng không gối chiếc, nhưng hắn không cam chịu như vậy. Hắn đi đến gõ cửa từng phòng một. Kết quả là các phòng vẫn đóng cửa im lìm.

"Bạch tỷ tỷ, tỷ không nhớ đệ sao? Tối nay đệ muốn vào với tỷ, chúng ta cùng nhau sinh bảo bảo..."

"Không được. Tối hôm qua đệ đã 'gieo mầm' rất nhiều, đêm nay tỷ không cần nữa, chúc ngủ ngon". Sư nương nói câu đầu tiên đã đuổi Lăng Phong trở về.

"Nhạn Băng tỷ tỷ, ta biết nàng đang nghĩ đến ta. Nàng mở cửa cho tướng công vào cùng nàng được không?". Lăng Phong không từ bỏ ý định. Hắn chạy lại gõ cửa phòng Thẩm Nhạn Băng.

"Ồ! Tướng công. Xin lỗi, thiếp hôm nay 'dì cả' đến thăm, chàng đi tìm các tỷ muội khác đi".

Muốn ngất, tự nhiên lại có chuyện xảo hợp đến thế.

Lăng Phong chỉ còn biết đi gõ cửa các phòng khác. Hắn đến gõ cửa phòng của Ngọc Thanh: "Ngọc Thanh tỷ tỷ, tướng công đây, nàng có thể...".

Không đợi Lăng Phong nói xong, Ngọc Thanh đã nói vọng ra ngoài: "Tướng công hả? Đêm nay là thời gian tu luyện của thiếp. Thiếp phải có ba ngày ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục. Lòng thiếp cũng nghĩ tới chàng, nhưng chúng ta sau này còn nhiều thời gian. Mỗi tháng ngoại trừ từ ngày mùng một đến ngày mùng ba là không được, còn ngày nào chàng muốn thiếp cũng đều đáp ứng chàng".

Lăng Phong hoàn toàn thất bại, hắn chỉ còn biết đi tìm Lam Phượng Hoàng. Nhưng hắn không ngờ Lam Phượng Hoàng lại ở cùng Hứa Phượng Phượng, Chu Tú Kỳ. Các nàng đáp lại: "Hôm qua chàng hung bạo quá. Chỗ đó của bọn thiếp đã sưng đỏ lên rồi, không chịu nổi nữa. Bọn thiếp phải kiêng kị mười ngày".

Bất đắc dĩ Lăng Phong đi năn nỉ Tử Lăng, Bạch Lăng, Hương Lăng ba nàng. Hắn không ngờ cả ba đồng thanh trả lời: "Tướng công, chàng nên trở về bồi tiếp các vị phu nhân trước, sau hẵng đến tìm bọn thiếp. Đây là quy củ, bọn thiếp chỉ là tiểu thiếp, không thể làm sai quy củ được".

"Quy củ cái khỉ gió gì? Nếu các nàng không mở cửa, tướng công ta đêm nay sẽ ra ngủ ngoài phố". Lăng Phong lớn tiếng đe dọa nhưng tam Lăng yên lặng không nói.

Lăng Phong hoàn toàn thất bại. Hắn uể oải quay về thư phòng của mình. Có mười vị phu nhân nguyệt thẹn hoa nhường thế mà đêm nay hắn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc. Chuyện này đồn ra ngoài sợ rằng không có ai tin.

Nhưng chuyện này lại hoàn toàn có thật.

Đêm hôm đó, Lăng Phong một mình qua đêm ở thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Phong cùng sư nương quay về Hoa Sơn. Chúng lão bà đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền ha hả cười vang một lúc. Sau này thập nữ kể chuyện xưa, việc này tự nhiên trở thành chuyện buộn cười kinh điển nhất của Lăng gia. Đêm đó, Lăng Phong có mười lão bà, thế mà không có một nàng nào bồi tiếp hắn qua đêm. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, lúc đó các vị nương tử đều muốn nhường cho Lăng Phong đi bồi tiếp những người khác, kết quả là người này nhường người kia, cuối cùng Lăng Phong nơi nào cũng không vào được, không còn cách nào khác là phải một mình phòng không gối chiếc tại thư phòng.

Chuyện này được xem là một trong những việc nhỏ ngoài ý muốn trong cuộc sống hạnh phúc của Lăng Phong.

(1) Đại mộc bồn: Bồn tắm lớn làm bằng gỗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tuan