3/- Tình cờ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm trưa, một ngày bình thương nhưng tự nhiên Thanh Hằng ...khác thường, chị chủ động đề nghị để mình ra ngoài mua nước.

- Hả??? Thanh Hằng hôm nay bị ma nhập phải không? Không sợ hao tốn nhan sắc à? - Ngọc Hà ngạc nhiên, đưa tay sờ sờ trán bạn.

- !Hm... Mình muốn uống coca. - Không có thói quen nói dối nên ánh mắt đâu dám nhìn thẳng Ngọc Hà.

- Ừ ừ Ka đi đi. - Phạm Hương hưởng ứng, chắc chắn là do Ka hiểu mình quá nên tránh mặt đi, ôi Ka tinh tế nhất!

Vừa bước ra khỏi phòng VIP, nữ chủ tịch lập tức nở sẵn nụ cười trên môi, kịch bản là nếu người đó vô tình nhìn về hướng mình, sẽ bắt gặp nụ cười thiện chí làm quen, số là tối ngày hôm qua chủ tịch một mình đứng trước gương nặn nụ cười công nghiệp này cả trăm lần, để chắc chắn nó phải tự nhiên hết sức có thể!

Nhưng....góc bàn đó chẳng có ai, nhìn quanh quẩn cả cănteen rộng lớn, cũng không có!

Thở dài, bước trở vào phòng với tâm trạng ũ rũ. Tập cười có ý nghĩa gì nữa?!

Ngọc Hà ngẩn đầu kinh ngạc, bộ dạng gì đây?

- Ủa! Coca đâu?

- Uống hết rồi. - Thanh Hằng buồn thiu, tuỳ tiện trả lời.

Ngọc Hà kinh ngạc gấp bội, không thể tin hỏi lại:

- Gì vậy? Chưa tới 1 phút, vừa mua vừa uống hết một lon coca, cậu thi kỷ lục guiness được rồi đấy. - Nàng biểu môi truy vấn câu chuyện vô lý từ cô bạn.

Thanh Hằng chẳng quan tâm thêm, vẻ mặt trầm ngâm, lòng đầu óc bận rộn thả suy nghĩ về một chuyện khác.

******

Ngọc Hà theo chân quản gia mở cửa cho nàng vào.

- Chào ba mẹ.

- Ủa Ngọc Hà, tới chơi hả con? - Mẹ Phạm cười hiền hoà, cả nhà vừa ngồi xuống sofa ăn trái cây.

- Chị Hà. - Phạm Hương vừa trên lầu đi xuống, thấy Ngọc Hà tới lập tức reo lên mừng rỡ, sà xuống bên cạnh - Đến tìm em hả? Đi Bar không?

- Chị tìm Thanh Hằng. - Không ngờ đáp lại sự mừng rỡ kia chỉ là gáo nước đá kèm nụ cười sả giao cho bớt lạnh. - Ba mẹ khoẻ không, Thanh Hằng đâu ạ?! - Hỏi thăm ba mẹ chắc cái cớ để tìm người kia thôi đó mà.

Mẹ cười xoa đầu Ngọc Hà, mắt hơi e ngại liếc nhìn... đứa con dâu.

- Hai cô đó, tối ngày dính nhau như vậy thì đến bao giờ mới lấy chồng được đây, chu cha, tổng giám đốc càng ngày càng đẹp nha!

Đúng lúc Thanh Hằng từ nhà bếp đi lên, miệng còn ngậm cây tăm xỉa răng, thấy Ngọc Hà là bắt đầu giở giọng đanh đá, chẳng hiểu thế nào chó mèo vậy mà thân thiết từ bé đến lớn.

- Gì đây? Bồ thôi bám mình đi, gặp cả ngày nhìn cái mặt đến chán, tối còn qua kiếm chi nữa?

Ngọc Hà hất mặt với chị, chua ngoa trái ngược thái độ ngoan ngoãn vừa rồi với ba mẹ.

- Hay nhỉ??! Bồ tưởng bản thân có giá lắm đấy à? Hoàng và Trí rủ đi đánh tennis.

- Chờ chút, thay đồ đã. - Cứ thích xỉa xói vậy chứ Ngọc Hà lôi kéo đi đâu, làm gì cũng theo tất.

- Ê Thanh Hằng. - Ngọc Hà lập tức đứng dậy chạy đến ôm eo chị một cách tự nhiên, kè kè cùng nhau đi theo lên lầu, vào tận phòng, nhà này có khi còn tự nhiên hơn nhà nàng.

Bỏ lại đằng sau một ánh mắt dò xét, hằn học.

- Cái gì?

- Có một anh chàng đẹp trai phong độ vừa tỏ tình với mình, nhưng mà mình không chịu. - Ngọc Hà thả người phịch xuống chiếc giường êm ái của chị, mắt nhìn lên trần nhà, mơ mộng kể lể.

- Thì sao? Bồ không mau đồng ý đi để khỏi ám quẻ mình, trên đời này hiếm có người tự nguyện nhảy vào địa ngục lắm đó nha. - Chị vừa đến tủ quần áo chọn đồ vừa "mốc họng", công ty thời trang chứ có phải bán móc câu đâu mà nói ra sắc bén thấy ớn.

- Này, bồ nói chuyện đàng hoàng một câu không được hả? Mình tất nhiên không chịu, nhưng nghe nói anh ấy có chuỗi nhà hàng ngay quận 1, lát nữa chơi tennis xong tụi mình qua đó ăn. - Ngọc Hà hình như lên lịch sẵn, chỉ thông báo với chị.

- Thôi, mình ăn cơm rồi, bồ không chịu người ta vậy qua đó ăn làm gì?

- Qua để xem gia cảnh thế nào chứ, mình không phải nói dập thẳng vào mặt không chịu, mà bảo anh ấy cho chút thời gian suy nghĩ. Thôi, nói chung là bồ nhanh đi, ăn cơm rồi thì ngồi uống nước lọc.

Chị lấy bộ đồ, quay đi, không quên nhướn mày khiêu khích Ngọc Hà.

- Không sợ nhan sắc của mình đè bẹp bồ hả? Có khi anh ấy hết thích bồ đó.

- Đồ tự tin, mơ mộng, hoang tưởng...

Không phải lần đầu, Ngọc Hà hễ quan tâm anh chàng nào liền lôi kéo cô bạn thân "đi tìm hiểu" cho bằng được dù thích người ta hay không. Thanh Hằng mọi lần đều bĩu môi chán chê nhưng cuối cùng sẽ chiều nàng, rồi đưa ra một đống tật xấu khách quan trên người đối phương, chị nhận xét một hồi Ngọc Hà liền cảm thấy anh ta trở thành "khối thịt vô dụng". 

Hậu quả là với bản tính "kén cá chọn canh" có sẵn từ Ngọc Hà và "nhận xét khách quan tỉ mỉ" của Thanh Hằng, sau cả trăm lần "đi xem mắt" thì đến hiện tại, trên dưới ba mươi tuổi, Ngọc Hà luôn ở trong cảnh "ngày lắm mối tối nằm không", còn thanh Hằng bị bạn thân "hút hết duyên phận" hoặc là do "nghiệp quật" vì gặp chàng nào cũng chê, nên chưa có mảnh tình vắt vay.

Tình hình khá là hiu quạnh!

*****

- Chị Hà, em đi nữa. - Phạm Hương chạy đến cạnh Ngọc Hà khi hai người kia vừa bước xuống.

- Ơ! Nhưng mà đủ đội rồi, em theo nhặt bóng hả? - Ngọc Hà mỉm cười, tuỳ tiện khoác tay Thanh Hằng.

- Em theo chơi! - Phạm Hương ngoan cố. - Ngồi xem cũng được.

- Nhưng tí nữa chị và Thanh Hằng còn đi tiệc nhà bạn. - Nàng tìm lý do từ chối khác.

Phạm Hương nhíu mày, rồi dùng dằng một lúc, cuối cùng chịu im lặng để Ngọc Hà và Thanh Hằng đi.

Ngọc Hà luôn biết cách từ chối thật khéo léo, luôn để tâm ý tứ với Phạm Hương. Thật ra trước kia không đến nỗi, thậm chí thân thiết y như Thanh Hằng, nhưng từ khi Phạm Hương bắt buộc phải cưới Lan Khuê, nàng nhất nhất dựng lên một rào cản vô hình giữa mình và cô em gái của bạn thân. Có lẻ với sự tinh tế vốn có trong tính tình, nàng chắc biết phần nào Phạm Hương dành cho mình một tình cảm đặc biệt. Cũng biết tính mình dễ mềm lòng rung động, cho nên lập tức tạo ra một khoảng cách an toàn.

Phạm Hương đứng nhìn theo với tâm trạng tiếc nuối, càng nghĩ về chuyện Ngọc Hà "lạnh nhạt" với mình càng bực tức với Lan Khuê. Càng bực tức Lan Khuê càng giận ba mẹ, sao có thể đem hạnh phúc cả đời của con cái ra đùa cợt một cách phiến diện như vậy?? Cô gái kia tốt bụng xinh đẹp, đâu có nghĩa mình sẽ yêu thích, muốn báo đáp ân nhân có nhiều cách, tại sao cứ phải bắt mình cưới Lan Khuê cho bằng được?!

Đâu phải chàng hoàng tử nào cũng sẽ yêu nàng lọ lem?

Phạm Hương gầm lên khi xe Ngọc Hà khuất khỏi cổng, tức tối đá chân mạnh vào tường.

- Ásssssss...

Một giọt trong suốt dường như càng lúc càng đầy khoé mắt người đứng sau lưng, nhưng làm sao Phạm Hương biết được, dẫu cho là biết được cũng đâu chút động tâm.

Vâyh mà vẫn lo Phạm Hương đá vào tường sẽ bị đau chân, một cánh tay giơ ra phía trước, sau đó rơi lờ lững giữa không trung, âm thầm rút trở về.

Phạm Hương lồng lộn bỏ ra con Lamborghini đậu sẵn, phóng vụt mất, nhanh đến nỗi không kịp thấy khói.

Cảnh trước mắt dĩ nhiên mẹ Phạm chứng kiến được hết, bà mủi lòng khẽ gọi:

- Lan Khuê, con lại đây!

- Dạ. - Lan Khuê ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà.

- Ba mẹ Ngọc Hà là bạn làm ăn lâu năm của ba mẹ, con bé lại chơi rất thân với Thanh Hằng, từ nhỏ đến lớn thường xuyên qua đây có khi còn ngủ lại, xem như con cháu nhà này... Nên giống chị của Hương thôi, nó từ bé thích chơi chung với Ngọc Hà. - Mẹ dịu dàng vuốt tóc Lan Khuê.

Hoàn cảnh này là mẹ đang thay đứa con ngỗ nghịch, ôn nhu giải thích với con dâu cưng. Người lớn tuổi luôn biết quan sát, luôn tự lập ra cho mình nhiệm vụ bảo ban những đứa trẻ bồng bột của mình.

- Dạ, không có gì đâu mẹ. - Lan Khuê miễn cưỡng mỉm cười, đây chỉ là chuyện nhỏ so với vô số chuyện trong những tháng ngày "chịu đựng" người kia, đâu ai hay biết. Mẹ chỉ đang nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Giống như là: "ở trong cái khổ mị quen khổ rồi", Lan Khuê hơi chột dạ một chút vì chứng kiến tận mắt việc Phạm Hương công khai quan tâm một người con gái khác, chứ có nhiều việc còn khiến cô đau lòng hơn gấp bội.

Cô đã do dự thật lâu để quyết định về làm dâu nhà này, và một khi chấp nhận, dĩ nhiên cũng biết sẽ đầy nước mắt. Rõ ràng người cô trót yêu không yêu cô, lòng tường tận như thế vẫn cam tâm tình nguyện.

Yêu một người là cho người ta quyền tự do làm đau mình vô điều kiện.

Lan Khuê dư hiểu mình mù quáng và suy luỵ... Nhưng có lẽ quen rồi nên chẳng thấy khổ sở bao nhiêu. Bởi cô chỉ cần nhìn thấy người ta vui, người ta cười, dù không phải nụ cười dành cho mình đi nữa cô vẫn hạnh phúc lâng lâng. "chị ấy đâu biết chị ấy cười đẹp đến mức nào..."

Yêu đơn phương, chính là chắt chiu cái vui vẻ của người ấy để âm thầm vui vẻ theo.

Cô hiểu, nhưng cô chấp nhận!

*****
Tình yêu là như vậy! Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Có bao giờ bạn nhìn lại phía sau xem ai chờ đợi mình không?
Có bao giờ bạn nghĩ mình đang làm tổn thương người yêu bạn đến tê dại mọi cảm xúc chưa?
Nếu có nghĩ đến! Vậy, bạn có chạnh lòng không?
Chắc là không? Bởi lẽ, đối với người bạn không thích, dù người ta có đau khổ, thì đâu liên quan gì bạn!
*****

Ngọc Hà khoác tay Thanh Hằng bước vào trong, chú ý quan sát xung quanh.

- Này, nhà hàng coi bộ ok hả!

- ! - Chị nhạt nhẽo trả lời, chân bước đều theo Ngọc Hà.

Giờ Thanh Hằng chẳng thể nào tập trung nhìn bất cứ gì. Vừa đánh tennis xong mồ hôi nhể nhại, hôi hám (với chị) mà kéo vào nhà hàng. Chị cực kì ghét cảm giác nhớp nháp này, đáng lẽ không nên nghe lời lôi kéo cô bạn thân dở hơi bước vào đây. Chỉ muốn lập tức bỏ về!

- Bồ làm ơn ăn lẹ lên để đi về! - Thanh Hằng bắt đầu cáu.

- Từ từ! Bồ uống nước đi.- Ngọc Hà chẳng hiểu sao vẫn giữ được tâm trạng vui vẻ, chỉ chỉ ly nước của chị.

Thanh Hằng bực bội cầm ly nước nốc một hơi cạn sạch.

- Xong rồi, về!

- Ơ kìa, bồ sao vậy?

- Bồ nhìn người mình này, giờ mà ai thấy bộ dạng "chủ tịch" với mùi hương "quyến rũ" của mình trong nhà hàng như vầy chắc mang nhục ít lắm, từ đây về sau chơi thể thao xong đừng mong rủ mình đi đâu nghe chưa?!- Thanh Hằng nhỏm lên nhỏm xuống không yên. Người luôn giữ hình tượng và chăm chút nhan sắc như chị dĩ nhiên không tài nào cảm thấy tự tin nổi!

- Mời hai chị! - Một cô phục vụ bê thức ăn lên.

- Cảm ơn! - Ngọc Hà quán tính trả lời, trong khi mắt còn bận quan sát xung quanh không nhìn người đang đối thoại, rõ ràng nàng có chút chút quan tâm với anh chàng chủ nhà hàng.

Thanh Hằng chợt chau chặt đôi mày, đứng hình, phải nói là không một hành động nhỏ dù chớp mắt, không biết là đang có cảm xúc gì, sau đó tay chân bủn rủn.

Phải rồi! Nụ cười này, nụ cười mấy ngày nay chị tìm kiếm mãi ở cănteen, mọi hôm đều ra mua coca. Tự dưng xuất hiện ở đây, sao vậy? Chị rụng rời tay chân đầu óc.

Tâm hồn chị đồng loạt chao đảo cho đến lúc cô ấy đi mất. Suýt ngất...

Giọng nói, ôi giọng nói trong trẻo khiến người ta ngỡ ngàng, dịu dàng hơn cả bề ngoài uỷ mị khiến người ta say mê.

Trong một thời gian Thanh Hằng cảm thấy tai ù ù, mắt hoa hết lên... Chị không đòi về thêm một tiếng, thậm chí không nhút nhích, mắt mải miết nhìn theo cô phục vụ thướt tha đi ra đi vào. Từng bước ngọc uyển chuyển đu đưa, đích thị cành dương liễu nương theo chiều gió, mảnh khảnh yêu mị, một giai nhân trên cả những giai nhân.

Hơi thở của Thanh Hằng bỗng nặng nhọc không ngờ, đến mức Ngọc Hà rõ ràng nhận ra, lay gọi:

- Thanh Hằng! Bồ bị sao vậy.

- Không! Không! Không! Bồ ăn từ từ đi, mình đợi được mà, ăn đến nhà hàng đóng cửa cũng được. - Chị cong cong nụ cười khiến cái má lúm mờ mờ hiện, mắt mong lung xa xăm mơ mộng, lời nói ôn nhu dịu dàng.

Ngọc Hà lập tức phát hiện ra cô bạn thân của mình vừa "lật bánh tráng", à không, mấy hôm nay rồi, Thanh Hằng hay bất chợt "lên cơn", nhất là vào giờ cơm trưa. Nghĩ ra gì đó, hốt hoảng nói:

- Thanh Hằng, mình kêu ba mẹ đưa bồ đi Đồng Nai nha. - Ngọc Hà tự nhiên sợ sợ, nuốt không trôi bữa tối

- Bồ muốn uống sữa bò Long Thành sao? - Chị vui vẻ trả lời, mắt không nhìn Ngọc Hà mà liên tục đảo đi đâu đó phía sau lưng nàng.

Ngọc Hà ngờ ngợ nhìn về sau lưng, có ai đâu?!

- Không phải! Đưa bồ lên Biên Hoà í! - Nghe Thanh Hằng đáp, Ngọc Hà mới thật sự hoảng sợ.

- Thôi mình không đi đâu! Hihi.


- Đi về, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên! - Ngọc Hà lập tức buông muỗng nỉa đứng dậy bỏ cả phần ăn, để lên bàn mấy tờ 500k, nắm tay Thanh Hằng lôi đi gấp gáp, đẩy thẳng vào xe, phóng về nhà chị, trả lại "nơi sản xuất", chứ sợ dẫn đi một lát nữa sẽ mang hoạ.

Chị giẫy nẫy nhưng Ngọc Hà kéo mạnh quá, làm không lại, xe chạy đi một đoạn vẫn còn ngoái đầu nhìn về phía nhà hàng.

- Ê ê sao vậy, ở lại một chútttttt điiiiii....

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro