Chương 4 full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9

Ngay từ vài năm trước, tôi đã đầu tư vào lĩnh vực sản xuất thông minh và đạt được thành công lớn. Báo tài chính của tập đoàn Lê thị thật đáng kinh ngạc.Doanh thu tăng vọt 20% và lợi nhuận ròng tăng 72%! Nghênh đón thời khắc huy hoàng.

Một tháng sau, ông nội triệu tập hội đồng quản trị. Tại hội nghị chính thức tuyên bố tôi sẽ tiếp quản tập đoàn Lê thị, trở thành người đứng đầu mới của nhà họ Lê.

Ngoại trừ Lê Hữu Nhiên tức giận, các cổ đông khác đều vui mừng.

Trước đó, tôi đã thay ông nội quản lý tập đoàn Lê thị hơn ba năm, năng lực và thành tích của tôi đều rõ như ban ngày. Nhà họ Lê có gia thế trăm năm, tôi là vị nữ tổng giám đốc đầu tiên.

Ngày nhậm chức, cổ phiếu Lê thị bắt đầu phiên giao dịch. Dưới sự bày mưu đặt kế của ông nội, công ty tổ chức một bữa tiệc mừng công, mời người đứng đầu các gia tộc khác, còn có một ít phóng viên.

Tạ Yến Từ và Diệp Thanh Sương đi theo vợ chồng người đứng đầu nhà họ Tạ.

Chú Tạ quan tâm đến việc hàn gắn mối quan hệ với gia đình tôi, chú luôn ở bên cạnh ông nội, nói cười, như thể mọi bất hòa, hiềm khích trước đây giữa hai gia đình đều không tồn tại.

Dì Tạ nắm tay tôi nói: "Mạn Thư không hổ là cô gái mà dì đã theo dõi quá trình trưởng thành, thật sự là có tiền đồ, tốt hơn gấp trăm lần hai đứa trẻ không được như ý trong gia đình dì."

Tạ Yến Từ là đứa con trai độc nhất nhà họ Tạ. Lời này sáng loáng chỉ cây dâu mắng cây hòe, rốt cuộc là nói cho ai nghe, không cần nói cũng biết.

Dì Tạ còn chưa hết giận: "Là Tạ Yến Từ nhà dì mắt mù, trân bảo thật tốt thì không cần, nhất định phải lấy mắt cá lấp trân châu."

Quả nhiên là Diệp Thanh Sương thay đổi sắc mặt, đứng ở phía sau không nói một lời, nghiến chặt răng.

Tôi ngầm mỉm cười và không trả lời cho đến khi Bùi Tự Chi tới đưa tôi đi.

Đến phần phỏng vấn.

Diệp Thanh Sương không biết lấy thẻ phóng viên từ đâu, lời nói sắc bén chế nhạo tôi: "Cô Lê, cư dân mạng đều nói không phải là cô có thực lực, cô có thể đi tới ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là do đầu thai tốt mà thôi."

Nhà họ Tạ đều tối sầm mặt, có vẻ thất vọng.

Tôi đáp nhẹ nhàng: "Vận khí tốt cũng là một phần của thực lực, tôi cũng không phủ nhận tôi đầu thai tốt. Nhưng trong gia phả trăm năm của nhà họ Lê, tôi là nữ chủ duy nhất, cô cảm thấy chỉ dựa vào đầu thai là có thể làm được sao?"

Diệp Thanh Sương nghẹn ngào, rất không muốn tiếp nhận, bắt đầu ngạo mạn nói: "Còn có cư dân mạng nói, ba năm trước cô lấy việc từ hôn làm điều kiện, mang về cho nhà họ Tạ hơn trăm triệu hạng mục; ba năm sau cô lại cùng nhà họ Bùi liên hôn, củng cố quyền lực của mình. Cô có thể đạt được thành tựu hôm nay, hoàn toàn là dựa vào giẫm vào hai người chồng sắp cưới, cô thấy thế nào?"

Tôi cười: "Tôi thấy cô thật nực cười và ng..u ng..ốc. Rốt cuộc là cư dân mạng nói hay là cô đang nói đây, Tạ phu nhân?

"Nhưng vấn đề này tôi có thể trả lời cô. Nếu đàn ông có thể giẫm lên phụ nữ để thành công, thì phụ nữ sao không thể giẫm lên đàn ông để thành công chứ?"

Bài phát biểu gây sốc ngay lập tức làm dấy lên cuộc thảo luận trong khán phòng.

Lạ thật đấy.

Từ xưa đến nay, đã có vô số người đàn ông lập nghiệp nhờ vào vợ, bố vợ, cha mẹ, thậm chí là bạn bè, họ có thể vươn lên dẫn đầu một cách đường hoàng, giẫm đạp lên mọi thứ xung quanh, và thường xuyên nhận được lời khen ngợi.

Những người đàn ông này đã trở thành thiểu số có quyền lên tiếng. Họ đặt ra cho phụ nữ một bộ tiêu chuẩn hà khắc để huấn luyện phụ nữ. Người xứng đáng với danh hiệu phụ nữ độc lập phải hoàn mỹ, không dựa vào người khác, đặc biệt là đàn ông. Nếu không sẽ bị dư luận phán xét.

Mà tôi, dựa vào cái gì phải nghe theo kỷ chuẩn của đàn ông? Người đặt ra quy tắc trò chơi, tại sao không thể là tôi?

Bùi Tự Chi tiếp nhận microphone: "Vợ chưa cưới của tôi rất tài giỏi, cho tới bây giờ đều dựa vào chính mình, tôi không dám kể công."

Cậu ta chuyển đề tài: "Nhưng tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết, chỉ cần cô ấy cần, chỉ cần tôi có, tôi sẵn sàng cống hiến hết mình."

Tôi giật mình, quay đầu nhìn về phía cậu ta. Cậu ta cũng đang nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng cười.

10

Đoạn video phỏng vấn này nhanh chóng lan truyền trên toàn mạng. Các tìm kiếm nóng trên tất cả các nền tảng đã bùng nổ.

# Lê Mạn Thư thừa nhận chân đạp đàn ông để thành công #

# thật giả đại nữ chủ? #

# Cảnh giác bẫy phụ nữ độc lập #

# Đại Thanh mất rồi, nên do phụ nữ chúng tôi có thể quyết định quy tắc trò chơi #

# Có đúng là không có ai lợi dụng "Chi Thư Đạt Lý" CP không? #

Nhiệt tình thảo luận của cư dân mạng tăng vọt chưa từng có, có người ủng hộ tôi, cũng có người mắng tôi, nhưng nhiều hơn hết là ship CP đến đ..iên rồi.

Đoạn phim tôi và Bùi Tự Chi nhìn nhau, bị cắt thành đủ loại video CP, lan truyền trên Alphabet Station.

Phía bên kia, chuyện Diệp Thanh Sương không muốn gây phiền toái đến nhà họ Tạ, để cho anh trai mình ngồi tù cũng bị bới ra.

Cư dân mạng vô cùng ngạc nhiên sau khi ăn dưa.

Người ta nói cô ta một tay bài kém cỏi, sau khi gả vào hào môn chẳng làm được cái gì, đã không biết dựa vào nhân mạch của hào môn nâng giá trị bản thân, cũng không có kiếm được tiền, còn đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng.

Đây chính là tuyệt thế yêu đương não tàn. Vương Bảo Xuyến so với cô ta còn phải gọi là sư phụ.

......

Mẹ ruột mấy năm không gặp, đột nhiên nói muốn gặp tôi và Bùi Tự Chi một chút. Bà tu tập ở một ngôi chùa trên núi.

Lúc nhìn thấy Bùi Tự Chi, bà quan sát hồi lâu, mới cười nói: "Cậu chính là chồng sắp cưới của Mạn Mạn?"

Bùi Tự Chi cung kính nói: "Vâng, thưa dì."

Bà dịu dàng gật đầu: "Tôi thấy video cậu che chở Mạn Mạn, có cậu bảo vệ con bé, tôi an tâm rồi."

Nói xong, bà lại nhìn về phía tôi, phút chốc rơi lệ: "Mạn Mạn, là mẹ có lỗi với con."

Tôi là người có trái tim mà.

Những năm đầu tiên, tôi ghét bà. Cha tôi c..hết một cách nhục nhã, tôi ở nhà họ Lê đi nửa bước cũng khó đi, bị xa lánh, bà cũng chẳng quan tâm.

Có lúc tôi thậm chí còn nghĩ, nếu tôi cứ như vậy mà c..hết, bà có thể vì tôi mà rơi một giọt nước mắt hay không. Nhưng đến hai năm gần đây, tôi đã không hận nữa, bởi vì đối với bà, tôi đã không có bất kỳ chờ mong nào.

Thâm tình đến muộn chẳng bằng cỏ rác, tình mẫu tử đến muộn màng cũng vậy mà thôi.

Tôi tươi cười khéo léo: "Bà không cần như thế. Cuộc đời giống như một cuộc hành trình, tôi cũng là một kẻ lữ hành. Số phận của chúng ta đã kết thúc từ vài năm trước."

Bà nghe hiểu, vẻ mặt cô tối sầm lại.

Lúc xuống núi, tôi mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Bùi Tự Chi lái xe đưa tôi lên đỉnh núi, nhìn muôn nhà đèn đuốc dưới chân núi, thần sắc nghiêm túc, giọng điệu dịu dàng: "Không có việc gì, mệt mỏi thì vào lòng tôi nghỉ ngơi một chút đi, chị cũng có quyền nghỉ ngơi."

Tôi nhào vào trong lòng cậu ta khóc lớn một hồi. Những bất bình khi làm việc một mình đã được trút bỏ. Đường lên núi gập ghềnh nhấp nhô, nhưng cũng may, tôi đã đi lên.

11

Một lần nữa nghe được tên Tạ Yến Từ và Diệp Thanh Sương, là tin tức bọn họ ly hôn. Đám cưới thế kỷ của họ, giống như giấc mơ của Lọ Lem nhưng hiện tại đã tỉnh mộng.

Tạ Yến Từ đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cuối cùng cũng trưởng thành hơn một chút, học cách tiếp nhận nhà họ Tạ, nhưng không có thiên phú kinh doanh, nhiều lần quyết sách sai lầm trí mạng, nhà họ Tạ đã không còn như trước.

Để có thể lấy được việc kinh doanh của nhà họ Lê, anh ta ăn nói  khép nép, vài lần hẹn tôi gặp mặt, đều bị tôi cự tuyệt.

Diệp Thanh Sương bị đuổi hỏi cơ sở luyện thi.

Ly hôn khiến tâm lý của cô ta bị tổn thương rất lớn, giờ dạy cũng làm không tốt, ngày nào cô ta cũng nói: "Tình yêu của chúng ta trong sáng như vậy, không có mùi hôi thối của tiền bạc hay quyền lực. Tại sao lại có kết cục như ngày hôm nay? Tại sao?"

Đến nay cô ta vẫn không rõ vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu. Tự cho mình thanh cao, có sự kiêu ngạo, là khuyết điểm trí mạng của cô ta. Nhưng cô ta cũng là dựa vào tính cách này mới hấp dẫn được Tạ Yến Từ. Chỉ có thể nói, thành cũng do kiêu ngạo, bại cũng do kiêu ngạo.

Sau đó Diệp Thanh Sương cũng hoàn toàn biến mất khỏi thành phố này.

12

Đêm tân hôn của tôi và Bùi Tự Chi.

Thời khắc mấu chốt, tôi ngừng lại, ép hỏi cậu ta rốt cuộc có mưu đồ gì đối với tôi. Cậu ta ngước mắt nhìn tôi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tủi thân.

Con ngươi của cậu ta vừa đen vừa sáng, lông mi vừa dày vừa dài, treo sương mù mờ mịt, đuôi mắt ửng đỏ, nhìn ngon miệng lại đáng thương: "Thật độc ác, là muốn tôi c..hết sao?"

Tôi hừ hừ: "Có nói hay không?"

Cậu ta bắt đầu vừa  khóc vừa nói. Lần đầu tiên cậu ta gặp tôi là tại đám tang của cha tôi. Khi đó tôi không có một giọt nước mắt, bị mọi người lên án, tôi lười nghe những người đó chỉ trích nên trốn ở trong sân.

Cậu ta chạy tới an ủi tôi: "Không sao đâu chị, bọn họ căn bản không hiểu, người trong lúc quá buồn sẽ không khóc nổi."

Tôi nhớ ra rồi. Quả thật có chuyện như vậy, chỉ là khi đó tôi chỉ cảm thấy cậu ta có chút khó hiểu. Không phải tôi buồn quá mà không khóc được, tôi thật sự không cảm thấy thương tâm.

Sau này khi tin tức tôi đính hôn với Tạ Yến Từ truyền đến tai cậu ta, cậu ta rất muốn ngăn cản, nhưng khi đó cậu ta mới vừa tròn 17 tuổi, còn là trẻ vị thành niên.

Đợi đến một năm sau, Tạ Yến Từ vì Diệp Thanh Sương mà từ hôn với tôi, cậu ta khẩn trương muốn tới tìm tôi thổ lộ, nhưng cha cậu ta lại bất ngờ qua đời, cậu ta vội vàng tiếp nhận gia nghiệp. Khi đó nhà họ Bùi bấp bênh, cậu ta sợ liên lụy đến tôi.

Cho đến đến ba năm sau, nhà họ Bùi ở trong tay cậu ta lớn mạnh, cậu ta rốt cuộc cũng có thể tới tìm tôi, cùng tôi liên hôn.

Cậu ta đối với tôi, là bị sét đánh.

Chuyện xưa nói xong, vừa hợp tình hợp lý lại ngoài dự liệu, Bùi Tự Chi mắt ướt sũng nhìn tôi: "Chị, tôi yêu chị."

Tôi đáp lại, là một nụ hôn dịu dàng kéo dài. Nhiệt độ trong phòng lại bắt đầu liên tục tăng cao. Vậy thì tôi sẽ tin một lần. Sự nghiệp và đàn ông, tôi đều muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu