Chương 1 - Hạng Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Tiểu Tiên Nữ Mê Tiền
#21/10/2021

"Kiều Nhiên, cậu cùng Trình Cố Dương kia không giống nhau."
Lâm Trúc Tùng dựa vào cửa sau phòng học, không chỉ ngăn chặn đường đi, còn nhân ưu thế cơ thể cao cơ hồ chặn cả ánh sáng, biểu tình như cũ bất cần đời.

Kiều nhiên nhìn lướt qua bàn Trình Cố Dương vẫn còn chưa thu dọn, ngưỡng cao cổ có chút quá sức mà nhìn Lâm Trúc Tùng: "Cùng cậu ta không liên quan, tôi phải đi nhà sách, vui lòng nhường đường."

"Moá nó, lại đi tìm bài thi ? Cậu ngại học không đủ nhiều ?" Lâm Trúc Tùng một bên kinh ngạc, một bên vẫn tránh ra nhường đường.
Tô Kiều Nhiên chạy nhanh ra ngoài, Lâm Trúc Tùng "chậc  chậc  chậc" vài tiếng đi theo phía sau:
"Này, tớ đi cùng cậu, nói không chừng có  thể tìm được tiểu thuyết hay nha."

Tô Kiều Nhiên không cự tuyệt, đi về phía trước.
Hai người nửa năm nay ngồi cùng bàn, Lâm Trúc Tùng tính tình như nào cô còn không biết ư — hấp tấp, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Lâm Trúc Tùng đối với cô khá nhiệt tình, cô cũng loáng thoáng có chút phát hiện, chỉ là cô xưa nay đối với ai đều không thân thiện, thói quen độc lai độc vãng, các đề tài sau khi học xong đều là xa xa nghe thấy, lâu dài tự nhiên cũng không kết giao bạn bè.

Lâm Trúc Tùng tuy so với các bạn học khác cùng cô có chút thân hơn, cô cũng không cảm thấy có gì.
Thứ nhất, cậu ta đối với ai cũng một bộ dáng không tâm không phổi, thật sự không thể nói cái gì mà "Dụng tâm kín đáo".
Thứ hai, cho dù thật sự là "Dụng tâm kín đáo " cô cũng không biết như thế nào ứng đối.

Ở nhà sách, trong sự tán dương của Lâm Trúc Tùng cùng ông chủ, Tô Kiều Nhiên mỹ mãn mà ôm đi một chồng sách tham khảo có thể học được lúc sang năm mới.
Tuy rằng mới cao nhất ( giống lớp 10 VN), cô lại rất rõ ràng mục tiêu của chính mình, luôn tin tưởng người chậm cần bắt đầu sớm mới là lối đi tốt nhất.

Vòng qua chỗ ngoặt liền đến nhà, tiểu khu có chút cũ nát cạnh bên là sân bóng rổ đơn giản. Kiều Nhiên đừng bước, lặng lẽ nhìn về phía sân.

Sân bóng này cách trường không xa, lại là khu chung cư của giáo viên công chức, đám học sinh dù có nghịch ngợm cũng không dám ở dưói mí mắt các lão sư mà hành sự, cho nên ngày thường cũng ít người lui tới. Chỉ có những lúc tan học, mới nghe được thịch thịch thịch âm thanh không quy luật tiếng bóng va chạm.

Cùng bình thường giống nhau, trên sân chỉ có Trình Cố Dương.

Áo khoác cùng cặp sách bị cậu ta tùy tiện đặt dưới sân, Trình Cố Dương mặc áo hoodie nhẹ nhàng đơn giản, tóc so với mùa hè có chút dài, vóc dáng tựa hồ lại cao thêm, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, nhưng thoạt nhìn như cũ thoải mái tươi mới.

Lại ném vào một cái, Trình Cố Dương quay đầu lại nhìn về phía Kiều Nhiên, xa xa hỏi, "Về rồi?"

"Ừm"

Trình Cố Dương duỗi tay bắt bóng.

"Cậu chơi tiếp đi." Kiều Nhiên không ở lại xem, tiếp tục đi về phía trước.

Cách hai giây, phía sau lại vang lên tiếng bóng.
Kiều Nhiên không có quay đầu lại.

Trình Cố Dương cùng Tô Kiều Nhiên là nhân vật nổi danh trong tiểu khu công chức này.
Cha mẹ hai bên là giáo sư trường đại học gần đây, lúc còn trẻ ở cận ký túc xá  nhau, tình nghĩa kéo dài đến ngày nay, hai nhà hơn nữa đời là hàng xóm của nhau.

Hai bên cha mẹ cuối tuần liền kéo nhau chơi mạt  chược, náo náo nhiệt nhiệt đã mười mấy năm.
Nhưng cố tình sinh ra 2 đứa con bình tĩnh dị thường.

Tô Kiều Nhiên từ nhở đến lớn không quá vài lầm rơi nước mắt, Trình Cố Dương dút khoát từ lúc sinh ra khóc một chút, còn lại đều là thật sự bình bình tĩnh tĩnh.

Hai người bọn họ từ lúc còn mặc tả, cha mẹ hai bên nói đùa, định thân cho hai đứa nhóc nhà mình, nhưng hai cái đứa nhải ranh này đặt cạnh nhau cả ngày, mắt to trừng mắt nhỏ không rên một tiếng, đùa giỡn gì đều không có.
Từ lớn tới bé tụ hội không dưới trăm lần, hai người bọn họ mỗi lần đối thoại không quá mười câu.
Thời gian lâu dài, nhóm phụ huynh càng không đem việc này để trong lòng, haizz

Trình Cố Dương từ nhà trẻ đã nổi tiếng gần xa, phàm là việc học, cậu ta dường như chẳng cần tốn sức, không có gì mà không đứng hạng nhất.
Học tập hơn người cũng thôi đi, chữ viết lại còn thật đẹp, chơi dương cầm thật giỏi, năng lực vận động cũng là đứng nhất, cộng thêm diện mạo thanh tú càng nổi lên khí chất cơ trí hơn người.

Tự nhiên trở thành "con nhà người ta" trong mắt người khác, làm con cháu những nhà xung quanh áp lực không hề nhỏ nha !

Tô Kiều Nhiên khi còn nhỏ cũng là ngạo ngạo kiều kiều tiểu cô nương , gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp lừa già dối trẻ.
Mẹ Tô mỗi khi ôm cô ra ngoài dạo , một đường không biết thu được bao nhiêu là ánh mắt tán thưởng, Mẹ Tô cũng là vụn trộn vui vẻ, khoe con khoe đến muốn nở hoa luôn rồi.

Lớn lên về sau, Tô Kiều Nhiên liền cố ý trốn tránh ánh mắt xung quanh, lặng lẽ để tóc mái, che lại cái trán no đủ.
Tuổi nhỏ liền mang cặp kính vừa dày vừa nặng.
Che đi ánh mắt tiếc hận của nhóm người lớn xung quanh.

Trung khảo (thi đầu vào)  lại lần nữa làm Tô Kiều Nhiên thanh danh hồi khởi, cho tới nay xa gần trong đám con cháu giáo viên đông đảo này, thành tích trung bình không gì nổi bật Tô Kiều Nhiên thế mà lại thi đứng thứ hai toàn khu, thành tích chỉ sau Trình Cố Dương.
Nhiều năm không được khoe khoang mẹ Tô chỉ kém mua cái loa thật lớn khuếch đại âm thanh treo ở cửa sổ thông báo toàn dân, cha Tô cũng mừng rỡ cười lớn mở yến tiệc cùng hội mạt chược, nhà họ Tô mấy ngày liên tiếp ca mua quay cuồng, tiếng cười không ngớ.

Chỉ có Tô Kiều Nhiên chính mình biết, vì để tên mình xuất hiện phía sau Trình Cố Dương, phí bao nhiêu sức lực, nội tâm có bao nhiêu phức tạp.

Nhớ lại lúc sơ tam một cuối tuần nào đó, ba mẹ Trình cùng ba mẹ Tô lại theo thường lệ vây quanh tứ phương, đại chiến 300 hiệp.

Tô Kiều Nhiên tự nhốt mình ở trong phòng, cũng không thật tâm học hành gì, Trình Cố Dương theo ngưòi lớn yêu cầu, bưng nửa trái dưa hấu gõ cửa phòng Tô Kiều Nhiên.

"Dưa hấu"

"Cảm ơn. Để trên bàn đi."

Trình Cố Dương bỏ dĩa xuống, lướt qua nhìn cái bàn lộn xộn.
Hơi dừng lại, ném xuống một câu " Câu thứ tư sai rồi." Nói xong liền đóng của ra ngoài xem TV.

Tình hình cứ như vậy, cơ hồi mỗi cái cuối tuần đều sẽ giống nhau.

Đoạn thoài gian đó không biết vì sao, lúc Tô Kiều Nhiên làm bài, Trình Cố Dương chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện lỗi sai. Cũng luôn giữ cái thái độ lạnh nhạt bình thường mà lắm miệng nói một câu.

Tô Kiều Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Trình Cố Dương hẳn là có chứng "Chính xác suất thói ở sạch" nhìn thấy đề làm sai sẽ nhịn không được nội tâm khống khổ, không chỉ ra lỗi không được.
Sau mỗi lần nhà họ Trình ba người đến Tô gia chơi, cô liền dứt khoát chỉ viết văn.

Vài lần qua đi, cô vốn tưởng rằng rốt cuộc cũng tránh được Trình Cố Dương.
Không ngờ tới là một buổi trưa sau giờ ngọ, Trình Cố Dương liếc qua ném xuống một câu "Đoạn thứ hai sai chính tả" xoay người liền đi, thật chọc Tô Kiều Nhiên một đầu bốt quả.

Đương nhiên, Tô Kiều Nhiên giận là kiểu vô thanh vô tức, mặt ngoài trước sau không gợn sóng, sau lưng không biết đã phí bao nhiêu tâm tư.

Sau đó liền có chuyện thi trung khảo đứng hạng hai.

Tô Kiều Nhiên cũng danh chính ngôn thuận mà cùng Trình Cố Dương vào ban trọng điểm của cao trung.
Cũng vẫn tiếp tục bình tĩnh như nước mà cùng Trình Cố Dương âm thầm phân cao thấp.

Lên cao trung nửa năm, Trình Cố Dương như cũ chưa cho Tô Kiều Nhiên lấy được cơ hội phản công, danh hiệu đệ nhất vững như Thái Sơn, ngày thường còn có thể bớt thời gian đánh bóng, xem tiểu thuyết, một bộ dáng nhàn hạ không hề lao lực.

Trái lại Tô Kiều Nhiên, học tập rất chi hao tâm tổn sức, ngẫu nhiên có mấy lần cuộc thi nhỏ xếp hạng hai, thành tích cơ bản trong top 3 đến top 10 lên lên xuống xuống.

Nghĩ đến đây, Tô Kiều Nhiên lặng yên không tiếng động thở dài, mặc kệ ngoài cửa sổ tiếng bóng thình thịch, trầm lặng hạ quyết tâm vùi đầu vào biển học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro