Chương 4 - Truyền Thống Bị Phá Vỡ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi thoáng cái trôi qua, học kỳ mới bất đầu.
Tô Kiều Nhiên vốn muốn thi đua tuyển chọn, ước chừng lớp 11, 12 năm nay toàn ngọa hổ tàng long, nhưng không đủ số lượng người.
Đám người Lâm Trúc Tùng tự nhiên cũng thanh tĩnh lại.
Tô Kiều Nhiên vẫn như cũ vùi đầu khổ cực học tập.
Cho dù là đại hội thể thao hay là kịch nói thi đấu, cô đều không cảm thấy hứng thú, mông hầu như không rời khỏi ghế.

Chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy hóa, cha Hạ, Hạ lão sư thân hình béo béo, kiểu đầu ông chú Địa Trung Hải, thao thao bất tiệt phun từng ngụm nước bọt.

"Hạ lão cha" kỳ thật là biệt danh tự ông ấy đặt, khi đó nhất thời nói sai "Lão sư" thành "Lão cha", đám học sinh liền a a a mà kêu "Hạ lão cha" "Hạ lão cha" kêu đến thân thiết.

Tô Kiều Nhiên giỏi nhất môn Hóa, cũng được Hạ lão cha thường xuyên gọi mặt điểm tên.
Lấy cô ra làm ví dụ để giáo dục đám học sinh ngồi không.
"Các cô cậu nhìn xem học sinh Tô Kiều Nhiên, thành tích Hóa học vững như Thái Sơn ... Các cô cậu cho rằng Tô Kiều Nhiên thi được hạng hai là do thiên bẩm ?
Đây chính là nổ lực! Mỗi một điểm đều là trò ấy vất vả cần cù đổi lấy..."

Mỗi lần Hạ lão cha mãnh liệt dâng trào lập lại đoạn tán dương này Lâm Trúc Tùng đều nhịn không được nhìn Kiều Nhiên làm mặt quỷ cười đến gian tà.

Tô Kiều Nhiên trên mặt bình tĩnh như nước, trong lòng lại sóng to gió lớn, âm thầm hung tợn mà chửi rủa tên biến thái Trình Cố Dương.

Tuy bình thường Kiều Nhiên đối với việc gì cũng không hứng thú, nhưng gần đây có chuyện khiến cô để bụng.
Buổi chiều thứ bảy, cha mẹ Trình ở nhà bọn họ "Bính" "Ăn" "Hồ" chơi đến vui vẻ.

Trình Cố Dương lại không đến cùng.
Này là lần thứ ba cậu ta vắng mặt, hơn nữa học kỳ này số lần cậu ta đến nhà họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phỏng chừng cha mẹ Trình đã cùng cha mẹ Tô giải thích, chỉ là người lớn không nói cho Kiều Nhiên biết , cô lại da mặt mỏng, cũng không tìm được cơ hội mà hỏi.
Nên đến cùng vẫn không biết vì sao Trình Cố Dương vắng mặt.

Kiều Nhiên cầm bút có chút giống như đi vào cõi tiên.

Miệng thì không nói nhưng trong lòng lại âm thầm suy đoán , hiện giờ xem ra có hai loại khả nặng.

Thứ nhất, Trình Cố Dương quyết chí cùng cô tranh đua, từ bỏ thời gian xem TV buổi chiều thứ bảy, trốn ở góc nào đó điên cuồng học tập, chuẩn bị kỳ thi này hơn cô tận 30 điểm.

Kiều Nhiên không tự giác được nắm chặt cây bút trong tay nhớ tới hồi ăn Tết. Trình Cố Dương cùng Lý Tình Tình hình ảnh hai người sánh vai nhau.
Cậu ta, có thể hay không, cùng Lý Tình Tình ở bên nhau ?
Lại đi dạy cô ta đàn dương cầm sao ?
Hay là .....

Truyền thống mười mấy năm bị đánh vỡ, Kiều Nhiên trong lòng nghi ngờ, bên ngoài tiếng cười nói cùng tiếng chơi mạt chược tới lui. Cô lại thất thường, cảm thấy trong lòng bực bội. Nhìn phương trình hóa học trước mặt, càng xem càng giống quỷ vẽ bùa.

Điện thoại trong ngăn kéo rung một tiếng, đánh gãy suy nghĩ Kiều Nhiên.
Tuy gần trường học cấm học sinh mang di động, nhưng thời buổi này ai mà ko có điện thoại ?
Kiều Nhiên nữ sinh tiêu chuẩn ngoan ngoãn cũng sẽ vụng trộm nhét ở bên trong cặp sách, chỉ cần ko bị phát hiện, lén lút sử dụng, trường học cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bình thường, lúc làm bài tập tuyệt đối Kiều Nhiên sẽ không xem di động, hôm nay cô tìm không thái trạng thái học hành, liền kéo ngắn kéo lấy ra.

Lâm Trúc Tùng gửi tin nhắn:

"Kiều Nhiên! Giang Hồ cứu cấp! Giang hồ cứu cấp!"

"Phiền ngài tự mình cứu."

Kiều Nhiên nhanh đáp rep lại, suy nghĩ chốt lát lại gửi thêm một tin:

"Chuyện gì?"

Cứp cấp là tiểu sự, ôm đùi tiểu thiên tài toán học mới là đại sự nha!

"Nữ thần học bá Kiều Nhiên, tiên nữ hạ phàm cô em nóng bỏng Kiều Nhiên ơiiiii Hôm nay sinh nhật em gái điêu ngoa nhà tớ. Xém tí đã quên, cái gì cũng không chuẩn bị, còn hai tiếng nữa phải đến bữa tiệc rồi. Tớ nào biết con gái các cậu thích gì, giúp tớ chọn một cái đi.
Làm ơn làm ơn! Em gái tớ chính là tiểu bá vương đó!"

Kiều Nhiên nhìn điện thoại nửa ngày, vốn định kháng nghị liền từ bỏ, ngoài phòng lần nữa lại vang lên tiếng mạt chược chọc đến cô có chút phiền lòng, liền trả lời:

"Ở đâu?"

Bên kia trả lời sau 1 giây:
"Khu A tiệm trà sữa gần quảng trường.Tớ chờ cậu."
Cuối câu còn gửi thêm sticker trái tim tình yêu bay bay hồng phấn.

Kiều Nhiên nhìn chằm chằm cái sticker tâm tình thiếu nữ kia, lại nghĩ tới Lâm Trúc Tùng người cao 1m90 cơ bắp rõ ràng, da mặt ngăm đen, nhịn không được rùng mình.

"Mười phút."

Trả lời xong , tùy ý mặc thêm áo khoác, Kiều Nhiên tượng trưng có lệ căn bản không tính cùng cha mẹ chào hỏi liền ra cửa.

Chờ Kiều Nhiên không nhanh không chạm đến địa điểm hẹn, Lâm Trúc Tùng đang bưng hai ly trà sữa, ở trong gió lạnh si ngốc nhìn về phương xa.

Tuy rằng đã tháng tư, nhưng năm nay rét tháng ba phá lệ lợi hại, đã nhiều ngày nhiệt độ hạ thấp, thành phố H lại là vùng Duyên Hải, gió biển ẩm ước mà lạnh lẽo nhắm thẳng vào cổ người thổi tới.
Kiều Nhiên vội vã ra bên ngoài, khăng quàng cổ, mũ và bao tay đều không mang.
Cả đường đi chỉ có thể run gẫy mà cố gắng, lạnh tới nước mắt lưng tròng.

Lâm Trức Tùng thấy thế chạy nhanh đem trà sữa ấm đặt vào tay Kiều Nhiên, giây tiếp theo trên vai Kiều Nhiên liền nhiều hơn cái khăng quàng cổ màu xanh biển, khinh khinh nhu nhu rất mền mại, mặt trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể Lâm Trúc Tùng, hơi thở nam tính nhàn nhạt.

Ừm, mùi của nhân dân tệ.

Kiều Nhiên nhìn cậu ta ăn mặc cũng rất đơn bạc, đang muốn từ trối, Lâm Trúc Tùng đã dùng thân hình cao to che đầu gió, đau khổ cầu xin:

"Bà cô ơi, ngài nghĩ ra chưa ? Nhanh nhanh, bằng không sợ em gái tớ ăn tươi nuốt sống tớ mất."

Kiều Nhiên nhanh chóng một phen dò hỏi, Lâm Trúc Tùng đã đem hết những gì hiểu biết về em gái nói ra.
Tiểu cô nương tên Lâm Trúc Lan, năm nay tám tuổi, cái tên vô cùng tiểu thư khuê các, lại là một nha đầu không sợ trời không sợ đất đa số bé gái thích búp bê Tây Dương, giấy dán, trang sức, nhưng đứa bé này lại không thèm nhìn tới.

Không ưa màu hồng, ghét disneyland thích các thể loại vận động.
Chạy bộ, bóng đá, bơi lội, nhảy cao, tennis đều am hiểu, gần đây thích nhất Taekwondo, cho nên Lâm Trúc Tùng mỗi lần thấy nhóc kia liền yên lặng đi đường vòng.

Kiều Nhiên nghe xong, liền nghe có chọn lộc đối với việc Lâm Trúc Tùng miêu tả quá mức khoa trương em gái bạo lực,
Hướng đến cửa hàng thể thao mà đi.

"Mua cái bóng rổ đi?"

"Nhà của chúng tớ có ba cái."

" Mũ Tennis?"

"Mới vừa đổi mới."

"Giày chạy bộ?"

"Uhmm...... Cái kia...... Cậu có biết hay không tiểu cô nương tám tuổi chân bao lớn?"

"......"

"100?"

"...... Tớ sợ con nhóc kia đánh chết tớ."

Hai người ở khu đồ thể thao nửa ngày, cũng không tìm được đồ gì đặt biệt thích hợp, đang chuẩn bị đến khu văn phòng phẩm.

Cách đó không xa bị áo tắm nháy mắt hấp dẫn, Kiều Nhiên nhất thời kích động liền nắm tay Lâm Trúc Tùng đi về phía trước.

Áo tắm trẻ em phong cách thủy thủ , màu trắng chủ đạo cùng màu xanh viền quanh chỗ gấp nếp váy, làn váy không quá dài không quá ngắn, nhìn rất có tinh thần cũng không tính quá là trẻ con.
Phần sau lưng cùng trước ngược còn đặt biệt in đan xen sọc xanh trắng của hải quân, nhìn rất giống áo đồng phục của thủy thủ.

Mặc áo tắm như này, đừng nói ở bể bơi hút ánh mắt nhìn, cũng có thể mặc thành trang phục ở bữa tiệc đêm, không tồi không tồi .
Kiều Nhiên có chút động tâm, đáng tiếc là hơi mắc.

Kiều Nhiên cằm áo tắm lên xem, lại cẩn thận sờ sờ mặt vải, nhìn nhìn chất lượng, quay đầu dò hỏi Lâm Trúc Tùng:

"Cái này thế nào? 140 có mắc quá hay không ?"

Lâm Trúc Tùng một mực nhìn chằm chằm cô, không dám nhìn xung quanh, khung mặt ngăm đen nổi lên tầng hồng khả nghi.

Kiều Nhiên lúc này mới phát hiện, bọn họ bất tri bất giác vào khu nội y, trừ khu nhỏ bày áo tắm trẻ em này, chung quanh còn có đủ kiểu dáng bikini màu sắc sặc sở, kiểu dáng bạo dạn.
Bên cạnh kệ hàng bikini là từng hàng đồ lót nữ sinh, trắng hồmg đen, ren...

Sau kệ hàng còn có cả poster người mẫu Châu Âu mặc đồ lót đỏ đậm, lộ ra làn da trơn bóng, cái mông cao cao nhếch lên, hai tay ôm trước ngược bao lấy bộ phận tròn trịa lộ ra phân nửa, ánh mắt mê ly đôi môi khẽ nhếch.

Kiều Nhiên là con gái, tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng vẫn mới chỉ là một cô gái nhỏ học cao trung chưa rành thế sự, mỗi lần mua nội y đều vô cùng nhanh chóng xem xong hình dáng, thử cũng không dám thử mua xong là chạy lấy người.

Mà hôm nay cô đứng trước nơi tràn ngập hương điễm này, cùng nam sinh mặt đỏ bừng bừng mắt không biết đặt nơi nào kia.
Ánh mắt nhân viên nhìn bọn họ thêm một tầng thâm ý... khác.

Cô trực tiếp tiến vào trạng thái ngây như phỗng,

"Khụ.....khụ......", Lâm Trúc Tùng rốt cuộc phản ứng lại mặt đỏ bừng

"Nhân, nhân, nhân viên ! Gói lại cái này.. Tớ tớ tớ... tớ đi qua kia tính tiền trước."

Giây tiếp theo chỉ thấy bóng dáng cậu ta chạy như điên.

Kiều Nhiên máy móc mà tiếp nhận túi đồ từ tay nhân viên, chờ Lâm Trúc Tùng tính tiền xong liền vội vã đi ra bên ngoài.

Trải qua chuyện vừa rồi, nhất thời không ai nói gì, không khí có chút mất tự nhiên. Kiều Nhiên bình thường ít nói, đối với không khí không ai mở miệng đã tập thành quen.
Chỉ lo chính mình đi lên phía trước, đáng thương Lâm Trúc Tùng thường ngày hay lảm nhảm, bây giờ một đường trầm mặt không hề tự nhiên, lông mày cau chặt vào nhau, vài lần muốn mở miệng, há mồn lại nuốt vào trong.

Trình Cố Dương nhìn thấy chính là cảnh tượng này — nam sinh cùng nữ sinh trước sau đi tới, bầu không khí có chút xấu khổ vi diệu, nam sinh trên mặt tự hồ còn có chút ửng hồng chưa kịp phai.

Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, lông mi dài che đi thần sắc của đôi mắt không tự chủ nhấp nhấp miệng, đứng tại chỗ chờ cô càng đi càng gần.

Chỗ ngoặt này muốn đi đến tiểu khu của bọn họ phải đi qua, cậu sớm kết thúc hoạt động buổi chiều, vội càng gấp gắp trở về, không nghĩ tới người đáng lẽ ra phải ngồi ở nhà học sách xuất hiện chỗ này.

Lâm Trúc Tùng tiện đường đi qua chỗ chỗ này, Kiều Nhiên cùng cậu ta chào tạm biệt, xoay người hướng về nhà.
Lâm Trúc Tùng nhìn bóng dáng cô một lúc, mới nắm nắm cỗ áo, chạy đi.

Kiều Nhiên phát hiện Trình Cố Dương đứng chỗ ngoặt hai tay cậu trống trơn, không có cặp sách, loại bỏ khả năng ra ngoài vụn trộn đọc sách.
Hôm nay Cố Trình Dương không giống bình thường, khó có khi không mặc quần áo đơn giản cùng giày chơi bóng, bên trong áo khoát mỏng là áo sơ mi trắng, dưới chân là đôi giày da mua lúc Tết, tóc chảy chuốt cẩn thận hình như còn vuốt cả keo tóc.
Trên người cậu ấy vốn đã không có cảm giác non nót, hôm nay lại càng lộ ra hương vị trưởng thành.
Kiều Nhiên thấy thế nào cũng giống cố tình ăn bận đi hẹn hò.

"Cậu...", Kiều Nhiên khóe miệng có chút cứng đờ, vốn muốn hỏi buổi chiều đi đâu, nhưng lời tới miệng lại đổi thành :
"Cậu tới nhà tôi xem TV à?

"Ừm" Trình Cố Dương mặt vô cảm mà đáp, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: " Buổi chiều thành phố có hoạt động, tớ đi đàn dương cầm."

Kiều Nhiên gật gật đầu, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, lại không hiểu nổi tại sao.
Bây giờ nhìn cách ăn mặt của cậu ta, cảm thấy so với vừa rồi thuận mắt hơn nhiều.

"Cậu..."

"Hả?"

"...."

Ngắn ngủi trầm mặc: "Không có gì. Lên lầu đi."
Dứt lời Trình Cố Dương lo chính mình đi lên cầu thang, bỏ lại Kiều Nhiên trong lòng đầy dấu chấm hỏi ---????

Cậu ta, vừa rồi hẳn là muốn hỏi gì đó đi....?

Tới cửa Tô gia, Trình Cố Dương đơn giản chào hỏi mấy vị trưởng bối, liền ngồi xuống sofa đổi kênh TV so với ở nhà mình còn tự nhiên hơn.
Kiều Nhiên cởi giày mới phát hiện trên cổ mình đang vẫn đang quằng khăn của Lâm Trúc Tùng, không biết trà sửa đổ lên khăn quằng cổ lúc nào, lưu lại một vệt bẩn nhàn nhạt.
Kiều Nhiên sờ sờ chất liệu, nhanh chóng tìm góc có gắn nhãn hiệu một chuỗi tiếng Anh cô tự nhiên mà không biết.

Xác nhận qua phương thức giặt rửa,rồi dùng khăn lông xoa nhẹ, thật cẩn thận phơi ở ban công, liền trược tiếp tới phòng học hăng hái tiếp tục chiến đấu.

Trình ba đang từ bàn mạt chược đi ra phòng khách uống nước hơi dừng chân.
Tổng cảm thấy không khí gần sofa lạnh đến đáng sợ.?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro