Chương 6: Chuyện cũ, không thể chịu nỗi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi cái đứa nhỏ ngốc này!" Tô Thanh vừa tức giận vừa lo lắng, muốm vươn tay ra gõ nhẹ lên trán nàng, lại nhìn đến nàng người đầy vết thương, vội vàng dừng tay lại.

Mộc Vân Dao tiến lên trước, kéo tay Tô Thanh đặt trên đầu mình, bàn tay ấm áp mà thô ráp đặt trên trán nàng, cái hơi ấm này nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần, nghĩ đến hàng đêm lệ rơi đầy mặt, trong lòng chua xót làm hốc mắt nàng đỏ lên, đôi mắt phảng phất như bầu trời xanh sau cơn mưa : "Nương, nương, nương......"

Nàng kêu lên từng tiếng, đđem ủy khuất cùng tưởng nhớ nhiều năm giấu bên trong một tiếng "Nương".

"Aida, nương ở đây, nương ở đây." Tô Thanh xoa đầu nàng, trong lòng mềm nhũn, Dao Nhi rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, thật sự không còn cách nào mới trở nên tàn nhẫn như vậy, đều do nàng vô dụng, còn muốn để nữ nhi vì nàng mà ra mặt.

Cùng Tô Thanh gần gũi trong chốc lát, hai người cùng nhau quét dọn trong phòng một chút, rồi lại làm một ít đồ ăn. Tô Thanh vẫn nghĩ đến chuyện bốn ngày sau phải đi Trương phủ, băn khoăn không dứt, ăn cũng không được bao nhiêu.

Mộc Vân Dao biết hiện tại an ủi nàng cũng vô dụng, nói nhiều chỉ khiến nàng rơi lệ, ăn cơm xong, muốn giúp nàng thu dọn chén đũa, lại bị Tô Thanh ngăn lại: "Dao Nhi bị thương, nên nghỉ ngơi đi."

Thấy sự đau lòng trong mắt nàng, Mộc Vân Dao cũng không có kiên trì, gật gật đầu rồi đi vào trong buồng.

Vết thương ở sau đầu, nàng chỉ có thể nằm nghiêng trên giường, sau khi cha qua đời, nương một mình chống đỡ, trong nhà ngay cả củi lửa đều thiếu thốn, bởi vậy trên giường lạnh buốt, hơn nữa chăn bông đã được dùng nhiều năm, đã rất lạnh rồi, thế nhưng so với Tô gia, Tấn Vương phủ giường cao gối mềm thì nơi này còn khiến người ta an tâm hơn.

Trong bất tri bất giác, nàng ngủ thiếp đi. Trong mơ, nàng hốt hoảng trở về tới Tô gia, từng tiếng mắng chửi cứ văng vẳng tràn ngập ở bên tai:

"Đồ tiểu tiện nhân, đó là phu quân tương lai của đại tiểu thư, cũng không biết mình là cái thân phận gì, thế nhưng lại dám tơ tưởng đến Vương gia cao cao tại thượng."

"Tiện nhân, mẹ ngươi chính là đồ dâm phụ bị người ta giày xéo , nàng từ trong ổ của nam nhân bò ra, có thể sạch sẽ sao?"

"Đại tiểu thư đem ngươi coi như tỷ muội, ngươi lại ở sau lưng đâm nàng một đao, hàng người vong ân phụ nghĩa như vậy, nên trực tiếp bỏ vào lồng heo mà thả xuống sông."

"Tâm địa đen tối......"

Giữa mùa đông, nàng mặc một thân áo lụa, người bị kéo từ trên giường xuống, từng xô nước lạnh hướng nàng dội tới, khiến nàng mặt mày trắng bệch, không thở nổi, nàng không sợ hãi, bởi vì nàng biết rõ, không cần biết mình dùng thủ đoạn gì bò lên giường Tấn Vương, trước khi xác định hắn có lấy nàng làm thiếp hay không, thì những người này cũng không dám giết chết nàng, cho nên nàng cảm thấy rất vui vẻ.

Trên gương măt đại tỷ đã không còn biểu tình gì, lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt đầy kinh miệt cùng chán ghét, giống như nhìn bùn đất nhão, nàng tươi cười càng thêm sáng lạn, nhìn đến khuôn mặt ngày càng vặn vẹo, liền cảm thấy trong lòng thoải mái.

Lúc trước trong Tô phủ, cũng không phải là nàng đã hết hi vọng từ đầu, mà lúc ấy thân phận nàng thấp kém, nhưng đại tỷ là người đầu tiên biểu lộ thiện ý, đối phương như vậy mỹ lệ đoan chính, hiền lành ôn nhu như vậy, nàng hận không thể đem hết tâm gan đưa cho đối phương, vì nàng ngăn chặn tai họa, vì nàng mà chịu phạt, nhưng cuối cùng, khi cùng các nàng đi chùa Hộ Quốc dâng hương trên đường gặp đạo tặc, nàng liều mạng che chở cho đại tỷ đào tẩu, thiếu chút nữa bị người bắt lấy lăng nhục, may mắn thay được người tốt cứu ra, liều mạng chạy đi lo lắng cho an nguy của nàng, lại nghe được sự thật tàn khốc.

Hóa ra, những tên đạo tặc đó chính là nàng tìm, bởi vì Tấn Vương đã từng khen ngợi quá chính mình một câu: Hảo nhan......

Mà đối tốt với mình,chẳng qua là vì chính mình thiện lương, thuận tiện xem có thể hay không mà lợi dụng.

Cho nên, nàng biết rõ Tấn Vương là hôn phu tương lai của đại tỷ, còn thiết kế để bò lên giường hắn, tại thời điểm bị tra tấn sống không bằng chết, lại truyền ra tin tức có thai, hung hăng mà đánh vào mặt đại tỷ, cũng nhờ vào đó mà nhất cử lưỡng tiện tiến vào Tấn Vương phủ.

Tấn Vương đối đãi nàng rất tốt, trước sau như một, mặc dù là nàng hài không giữ được hài tử, hắn như cũ vẫn đối đãi với nàng như lúc ban đầu, nàng ở Tấn Vương phủ ba năm, sau đó đại tỷ trở thành Tấn Vương phi, không ít lần gây khó xử cho nàng, như vậy thì sao, cuộc sống của chính mình, nhìn qua còn sinh động hơn.

Đến khi, nàng gặp được vị kia VIệt Vương, người chưa bao giờ về kinh, lúc ấy nàng đi dâng hương trở về, trên đường về con ngựi bị kinh hãi,khiến nàng từ trong xe ngựa lăn xuống đến trước mũa chân hắn, Việt Vương nhìn trúng nàng, Tấn Vương đem nàng biến thành một món đồ mà đưa đến Việt Vương phủ.

Thời điểm mà nàng xuất hiện tại phòng Việt Vương, nàng mơ mơ màng màng liền té xỉu, đến khi nàng lần nữa tỉnh lại, liền phát hiện toàn thân đầy máu, đã bị người người ta buộc tội trở thành gian tế.

Gian tế, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt, mà kết cục của nàng, phá lệ thảm thiết thêm một ít thôi.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro