CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Miên Đường trừng mắt nhìn một đầu đi qua, chỉ thấy là tên công tử phóng đãng mang trên người y phục xanh, nhìn qua nhất định là phú hộ bản địa lưu manh, phía sau còn có hai tên đi theo cười nham nhở.

Bị Liễu Miên Đường trừng phạt như vậy, cái tay ăn chơi kia gân cốt đều tê dại, tên bên cạnh liền nhanh nhảu muốn giúp chủ tử đầu dò địa hình lấy đào hoa này, cười hì hì, nói: 

"Tiểu nương tử xưng hô như thế nào đây? Công tử chúng ta là cháu nội của tuần phủ Linh Tuyền Trấn, nếu như nguyện ý theo công tử chúng ta, về sau sẽ được chiếu cố nhiều a!"

Liễu Miên Đường không trả lời, mà Lý ma ma tựa hồ bị truy tới rồi, đi theo phía sau không khỏi kêu một tiếng ở trong đầu. Kia có mấy gã lưu manh vây lấy, xem ra Liễu Miên Đường không quản thì bọn họ là không chịu thả người đi.

Nhưng thật ra trong lòng Liễu Miên Đường không thấy có cơn rối loạn nào, từ nhỏ đến lớn, nàng đã rõ bản thân xinh đẹp xuất chúng thì sẽ luôn có như vậy vô lại.

Trước kia khi ở nhà mẹ đẻ, Miên Đường ngẫu nhiên cũng có mang theo nhà hoàn mà lẻn đi ra ngoài chơi. Những kẻ ong bướm, đa phần đều là xắn tay cổ áo mà đi vào hẻm cụt, gân cốt co rút làm một kẻ ngốc đánh đến phụ mẫu cũng không thể nhận ra.

Chính là hiện tại, sau một hồi nàng bệnh nặng, tay chân đều không có sức lực, lòng tràn đầy nhiệt liệt nhưng lại không thể làm được gì.

Nhưng nếu để yên cho cái tên lưu manh này đùa giỡn, thật sự là không giống đạo làm người của nàng...... 

Vì thế, nửa kia nàng vuốt lại tóc, nửa lại câu môi, không nói một lời đã xoay người đi vào hẻm nhỏ.

Vị cháu nội của tên tuần phủ kia thấy thế, nhất thời trong lòng thầm than. Trong lòng dậy sóng sớm biết đó là ngõ cụt, giải nhân vào ngõ nhỏ, đây là ý tứ muốn xem hắn có đáp ứng hay không.

Nghĩ vậy, xoay người hướng mắt ra hiệu cho mấy tên kia. Tên đó cũng hiểu, lập tức dàn trận chặn đầu hẻm. Sau đó, hai tên chó săn liền cùng chủ tử đi theo vào ngõ nhỏ.

Tiểu nương tử nhìn tính tình cương cứng, nếu một hồi mà không chịu thuận theo, liền bọn họ cũng không khoan nhượng mà muốn giúp chủ tử dây cương ấn chân, đem nàng thuận thế bắt nạt hơn......

Kia tay ăn chơi mừng như điên đến hai mắt phát sáng, vừa vào ngõ nhỏ, liền gấp không chờ nổi mà muốn từ phía sau ôm lấy vị giai nhân này. Chính là Liễu Miên Đường đột nhiên xoay người, trong tay ngân quang vung lên, một vật sắc liền lập tức rất nhanh đâm vào gáy.

Chờ ai cũng biết, mới phát hiện vật kia là cây trâm bạc ở trên đầu giai nhân.

Liễu Miên Đường mới vừa rồi cũng coi như là dùng hết khí lực trên người, may mà tiểu tử này sắc mê tâm hồn*, không gian phòng bị, cư nhiên để nàng một cái chém giết luôn.

(*: nói mê sắc đẹp đến thần hồn phát điên, không có chút lý trí phòng bị nào)

Hải tên nô tài kia vừa thấy, lập tức muốn lao tới, chính là không nhìn tiểu nương tử kia mảnh mai lại lạnh lùng nói: 

"Ta đã đâm vào huyệt vị diệt mệnh ở cổ hắn, các ngươi dám tiến lên trước một bước, ta lập tức đoạt lấy cái mạng chó của hắn, đến lúc đó xem các ngươi trở về ăn nói như thế nào!"

Cũng không phải là không sợ! 

Chỉ thấy công tử bọn họ bất quá là bị cây trâm bạc nho nhỏ đâm một thoáng mà đã quỳ rạp mặt đất, hôn mắt méo xệch cả đi, trong miệng còn chảy ra cả nước miếng, trợn trắng mắt, thật là cướp người!

Chờ tiểu nương tử bàn tay trắng đâm đâm sâu hơi cái trâm cài đầu, từng chút, từng chút một, thế nhưng mũi công tử bọn họ cũng bắt đầu chảy máu, cả người chạy rối không ngừng.

Hai người bạn thân bất quá cũng chỉ là hạ nhân, nếu là bọn họ theo công tử mà xảy ra chuyện gì, chính mình cũng tuyệt đối chạy không thoát khỏi can hệ, thấy tình hình như vậy lập tức chạy tới liền không xung động thủ.

Trong số đó vẫn có tên cứng, nói: 

"Ta. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Liễu Miên Đường nhưng không sợ mấy lời uy hiếp này, lúc nàng một đường tới Linh Tuyền Trấn, ngẫu nhiên sẽ có lúc vào ban đêm phải tá túc lại trên thuyền, từng nghe ngư dân trên bờ hỏa diễm nói chuyện phiếm, nói ở Linh Tuyền Trấn là vùng đất vàng. Mà tân quan cai quản vùng đất vàng này chính là từ con kế nghiệp cha, cũng là Hoài Dương Vương.

Hồi còn trẻ, con đường thật thật mang đầy hứa hẹn, trị quân cực nghiêm, bình định Ngưỡng Sơn phản kích làm loạn, nhất thời tiền đồ vô lượng, gần đây lại vì chỉnh đốn quan viên hủ bại từ kinh thành xuống địa phương , trấn an lớn lòng dân.

Tuần phủ của Linh Tuyền Trấn lại dung nghịch cho chất nhi ở bên đường đùa giỡn nữ tử nhà lành, quay đầu lại nghĩ nàng đây không thèm báo cho quan nhân, trực tiếp đi Hoài Dương Vương phủ báo cáo sự tình!

Mắt thấy công tử nhà mình là vì tiểu nương tử mảnh mai kia đâm một cây trâm bạc mà trảo khuất, hai tên hầu im lặng nói không được lời tàn nhẫn nào, chỉ biết bày ra vẻ mặt đưa đám xin tiểu nương tử thôi làm càn, đánh cao đánh lén, thả công tử bọn họ đi.

Lúc này, Lý ma ma vẫn luôn im lặng phía sau Liễu Miên Đường cũng đã mở miệng nói: 

"Phu nhân, quan nhân còn phải làm ăn, đừng làm loạn cả mạng người."

Sóng mắt Liễu Miên Đường lại hơi đổi, nhìn về phía góc ngõ nhỏ, hơi hơi gật cười, hướng về phía kia hai cái tên cẩu tài, nói: 

"Thả công tử nhà ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần nhà ngươi làm tốt......"

Lại nói phu quân Thôi Cửu của nàng, lúc này cũng không có ngồi ở cửa hiệu mà làm cá hấp dầu, thực tế y là dựa vào lan can ngồi ở trong sơn đình của con thuyền đang lao nhanh trên con sông cùng bằng hữu chè chén rượu ngon.

Lúc này dòng sông nhẹ nhàng chuyển động, nơi xa lùi đón khách thuyền không ngừng, một khung cảnh nhân hòa hòa thuận vui vẻ cùng bận rộn.

Tên bằng hữu Cận Nhật —— Trấn Nam chờ Triệu Tuyền mà cảm khái nói: 

"Liền ở hai năm trước, nơi này vẫn là hải tặc hoành hành, nhắc tới khách thương nghe tiếng sợ vỡ mật, hiện tại lại là lanh lảnh thanh bình, quân chi công không thể!"

Thôi Cửu không hơi để ý mà uống một ly, cũng không trả lời. Triệu Tuyền trong lòng biết, truy bắt khó thực ra chính là những lão quan lớn triều đình ở trong kinh thành tham tấu chuyện nhất vi phạm chuyện quân.

Vì thế, Triệu Tuyền mở ra lời khuyên giải, ở yên chỗ nói: 

"Hành Chu, ngươi không cần phiền lòng bởi những lời gian đó, bệ hạ đương nhiên biết hiện tại nạn cướp trân châu chưa xong, nếu không đóng quân, kia phản quân sớm liền đánh tới kinh thành đi, nếu là vì công trị quân này mà giáng tội, thiên lý quá bất công, khó có thể thu phục bọn họ a!"

Bất quá Thôi Cửu vẫn như cũ không đáp lời, thảnh thơi mà vuốt ve chén rượu, cũng không biết nghĩ đến cái gì.

Đúng lúc này, một bà già có khuôn mặt đen lại thon gầy bị thị vệ dẫn tới phụ cận, đứng ở sơn đình bên, quỳ xuống đất thi lễ, nói: 

"Vương gia, nô gia có việc bẩm báo."

Thôi Cửu...... Nói chính ra mà nói là vừa mới con kế nghiệp cha, cũng là kế nhiệm Hoài Dương Vương, Thôi Hành Chu sau khi nghe xong, bất động thanh sắc, nói: 

"Hôm nay, đem nàng đi phố xá chơi, rốt cuộc có chuyện gì sao?"

Bà lão mặt đen này vốn đúng ra là nên theo phu nhân hồi phố bắc nhóm lửa nấu cơm, cũng tức là Lý ma ma.

Sau chuyện ở con hẻm tối kia xong, Liễu Miên Đường vô tâm định đi lên con phố lớn mà mua vài chấp vải nhưng liền mang theo Lý ma ma đã sớm trở về.

Đây là một con đường lăn lộn mệt mỏi, thân thể lại mang bệnh nặng lâu ngày, chính là bản thân không chịu nổi, dựa vào thói quen thường ngày liền leo lên giường ngủ một giấc.

Lý ma ma thấy ngủ mà lúc sau vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc, liền ra cửa xe ngựa tiến đến bẩm báo chủ tử.

Bà nghe Vương gia hỏi xong liền kính cẩn quay lại: 

"Nhưng thật ra có chút chuyện đặc biệt liên quan tới Vương gia."

Nói tới đây liền nhắc tới câu chuyện gặp mấy tên lưu manh ngoài phố, một năm một mười mà kể ra.

Chân mày Thôi Cửu bất động, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, chỉ trầm mặc mà nghe nàng kể chuyện đã trải qua ở hẻm tối.

Một bên này, Triệu Tuyền thay y có chút đau lòng lúc này mới có thể ra sức tự bảo vệ nữ tử nhà mình. Nhưng mà, lại nghe được Miên Đường ở hẻm nhỏ dùng cây trâm bạc uy hiếp tên lưu manh kia, lui lại không được kinh ngạc mà nhíu mày, cuối cùng vẫn là truy vấn, nói: 

"Sau đó nàng trở lại có hay không thả tên lưu manh kia?"

Lý ma ma hồi tưởng lại chút tình hình lúc đó, nhịn không được thở phào một chút, lập tức lại cố nén mà nói: 

"Thả......"

"Nàng đối bọn họ làm cái gì?" - Vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, giờ Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu đột nhiên mở miệng nói.

Lý ma ma khuôn mặt cổ quái, tựa hồ tưởng khó thở, từ đen sang tím, cố nén nói: 

"Nàng làm hai hạ nhân ăn cứt chó nơi ngõ nhỏ......"

Nghĩ đến hai anh chàng hạ nhân kia đỡ công tử chạy như điên ra khỏi hẻm tìm nước tẩy, Lý ma ma cảm thấy nàng một năm này ăn cơm đều là không ngon.

Như vậy trả lời, thật là ngoài dự đoán, làm người không biết nói cái gì mới tốt.

Triệu Tuyền vốn dĩ đang ngửa mặt ăn đồ ăn, nghe xong bà nói, nhất thời hết muốn ăn, lập tức buông xuống chiếc ghế.

Thôi Hành Chu sau khi nghe Lý ma ma bẩm báo xong, phất tay, ý bảo nàng đi xuống.

Chính là Lý ma ma lại còn có một chuyện khác muốn báo cáo, chạy nhanh lại nói: 

"Nàng luôn là truy vấn nô gia, hỏi cửa hàng quan nhân ở nơi nào, xem tình hình kia là muốn đích thân đi...... Hiện giờ xem ra nữ tử này quá mức nguy hiểm, theo ý nô gia thấy, Vương gia vẫn là phu sự soái ra, đừng lại để nàng hồ nháo, càng nhắc nhở đừng có lại làm nàng gần người......"

Hoài Dương Vương cúi đầu nhìn Lý ma ma nhếch mắt một cái, đầu mày không động, ngữ khí bình thản, nói: 

"Lý ma ma, làm tốt chuyện bổn vương phân phó đi."

Hắn âm lượng không lớn nhưng mặt Lý ma ma lúc này không biểu lộ gì, chỉ sợ hãi quỳ sát, bà tuy rằng là nhìn Vương gia lớn lên, chính là cũng hiểu rõ Vương gia từ nhỏ đến lớn đều không dung người khác quản tay chân, nàng thân là hạ nhân, thật sự là nhiều lời.

Đúng lúc này, Thôi Hành Chu phân phó một bên thị vệ, nói: 

"Đi vào thị trấn mua một cửa hiệu bên ngoài, để chút đồ sứ mang lên, sau đó quay lại báo địa chỉ báo cho Lý ma ma."

Một bên bộ hạ đuoqcj Vương gia phân phó sau liền mệnh mệnh xuống núi mà đi. Còn Lý ma ma cũng đã quay lại trấn trên phố bắc.

Trấn Nam cười khổ nói: 

"Hành Chu, nàng đã hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ rõ phản nghịch Lục Văn này, lấy nàng đây là làm bình phong che mắt, không khỏi mất đi quân tử."

Thôi Hành Chu liền nhìn cũng không thèm nhìn bằng hữu tốt Triệu Tuyền đang híp mắt một cái, chỉ cầm lên chén rượu, lạnh lùng nói: 

"Lúc trước, quân do người khởi xướng, là Triệu huynh làm nghịch nghĩ khởi vương là phu quân nàng?"

Triệu Tuyền nào biết đâu mà lúc trước tùy ý vui đùa một cái sẽ làm thành chuyện hôm nay!

Y chỉ có thể bất đắc dĩ đối với lợi ích tốt, nói: 

"Cửu gia, lúc trước là người kêu ta đi ám sát nàng, hỏi nàng là ai, người lại không chịu nói. Ta thấy nàng dung mạo đẹp vậy, còn tưởng tiếu tử người ở nơi nào gặp hồng nhan. Sau lại nghe nàng nói, ngược lại không phản ứng, nàng nghe ta nói, cũng là bởi vì thân phận Thôi Cửu gia liền hỏi ta Thôi Cửu gia là người nào, ta liền thuận câu tiếp câu chính là người trong lòng cô nương..... . Cái sự tình này về sau, Cửu gia cũng không có phủ nhận a?"

Thôi Hành Chu nhìn canh giờ, buông chén rượu, chuẩn bị xuống núi lên thuyền, mấy ngày qua, diệt phỉ chiến chính kịch liệt, Cần phải hồi soái hài chủ trì đại cục. Lần này về Linh Tuyền Trản, trừ bỏ chịu mẫu thân chi danh, tự mình ở bên ngoài giúp nàng lựa chọn đồ sứ dâng lên Thái Hậu, cũng tiện mang theo chân mà ổn vừa gian kia, cũng là tặc tử mất trí nhớ , thê tử Liễu Miên Đường.

Lúc trước, trong lúc vô ý bắt được nữ tử trọng thương này, bởi vì giấu người tai mắt, Thôi Hành Chu liền tại chỗ lấy lệnh đến thăm bằng hữu tinh thông y thuật người rảnh rỗi, Triệu Tuyền tới ứng cứu.

Nào biết sau khi nữ nhân kia tỉnh lại, lại bởi vì trên người mà treo một cái túi tiền, thêm cả Triệu Tuyền nói liền trùng thời gian nhận sai biệt là trượng phu lúc trước của nàng, Thôi Cửu.

Đến nỗi lòng về sau phát sinh ra nhiều chuyện, cũng là đâm lao thì phải theo lao, Lần trước nay đều không có nói qua xóa là quan nhân nàng. Bất quá là nữ tử ngã đến hư đầu óc, ngu ngốc đến chính mình nhận sai thôi.

Xoay cuộc một lòng mang đối ý nữ tử, tuy rằng tay quấn gà không chặt, khó tránh khỏi tự nhiên đâm ngang, không bằng làm nàng tưởng tội là con dâu thương nhân Thôi gia, rời xa Linh Tuyền Trấn đảo cũng không quá khó đi.

Lại nghe phản kích Lục Văn cực sủng nàng ta, nếu là nàng ở khoảng cách chém sênh không xa Linh Tuyền Trấn hiện thân, nhất định có thể dẫn xà xuất động. Bất quá cũng không nghĩ tới, nàng kia thế nhưng còn ẩn tàng, loại này cách huyệt chế công phu, nhất định phải tiêu phí mấy năm công phu tư tập.

Nghĩ cái kia kêu Miên Đường nữ tử ở trước mặt mình cụp mi ngoan hiền ngoan hiền lương, nhìn không ra là đóa kiều hoa độc.

Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu khoẻ càng sâu lạnh. Triệu Tuyền nhìn Thôi Hành Chu tựa biểu tình cười lạnh, âm thầm thấy nữ tử đáng thương mất trí nhớ kia có chút tỏa ra mồ hôi lạnh.

Editor: Bạch Thiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro