C117: Lý sư sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời đại bất đồng, hầm lò bất đồng, nguyên liệu bất đồng, sẽ sản sinh ra tạo hình, đường nét hoa văn đều có chỗ bất đồng, mà ưu thế của Thẩm Ngạo cũng ở tại chỗ này, cả đời hắn đã từng tiếp xúc không ít các loại đồ cổ quý hiếm, kiến thức rộng rãi, mỗi đồ cổ đều có tính chất, phong cách thời đại, trình độ nghệ thuật giống nhau, chỉ cần xem xét, có thể đoán ra đại khái, về sau lại nhìn ra men gốm, chất liệu, có thể kết luận thật giả.

Giám định đồ sứ cổ, vấn đề lớn nhất là kinh nghiệm, bởi vì ngay lúc đó, sản lượng đồ sứ đã ít càng thêm ít, hơn nữa loại đồ sứ này cũng không tinh xảo, tính chất chênh lệch, không có giá trị cất giữ cao, bởi vậy trải qua mấy ngàn năm về sau, đồ sứ có thể bảo tồn từ thời xa xưa đã ít lại càng thêm ít.

Không có hàng mẫu, sẽ không có kinh nghiệm xem xét, trong lĩnh vực giám định đồ sứ cổ, Thẩm Ngạo cơ hồ trống rỗng, bởi vậy, muốn xem xét ra cái bình sứ trước mắt này là thật hay giả, độ khó thật lớn, chỉ có thể dựa vào đôi câu vài lời bên trong một ít sách cổ, hoặc theo phong cách thời kì Thương Chu tiến hành phỏng đoán, suy đoán.

Thẩm Ngạo không nhịn được, trong lòng thầm nghĩ: "Khó trách hắn dám nói mạnh miệng, cái bình sứ này không biết họ Trịnh kia tìm thấy từ nơi nào? Tốt, hôm nay liền cắt đứt truyền thuyết về cái bình sứ cổ xưa này."

Thẩm Ngạo thuộc về loại người gặp  khiêu chiến độ khó càng lớn, càng có lực chiến đấu, giơ tay lên, chỉ vuốt ve hoa văn bình sứ, quan sát chi tiết, tỉ mỉ các vị trí trên thân bình sứ.

Mọi người nghiêm túc nhìn bình sứ này, cũng phát hiện ra nó rất cổ quái, loại bình sứ này, đúng là chưa hề thấy bao giờ, bất kể là hình thức, tạo hình, đường vân, cơ hồ không có bất kỳ đặc điểm nào giống bình sứ trong lịch sử.

Xem ra, ở trước mặt Thẩm công tử, lại có thêm một nan đề, xem xét cái bình sứ này rất khó, chỉ sợ không thể thấp hơn so với khối ngọc bẩn kia.

Đúng lúc này, đột nhiên ở phía sau, truyền đến thanh âm môn nhân truyền gọi: "Sư Sư tiểu thư, Vân Vân tiểu thư đến."

Thẩm Ngạo dừng lại một chút, Vân Vân đến rồi.

Mà ngay cả Trịnh công tử ở đối diện, ánh mắt cũng nhất thời bắt đầu trở nên nóng bỏng hơn, phảng phất sớm đã dự liệu được lúc này sẽ có người tới, mang theo dáng tươi cười, ánh mắt dừng ở nơi cửa chính.

Rất nhiều người cũng phục hồi lại tinh thần, có không ít quần chúng, trong lòng không khỏi sinh ra tâm trạng chờ mong. Hôm nay được kiến thức thực lực giám bảo thần kỳ của Thẩm công tử, rõ ràng còn có thể nhìn thấy hai đại hoa khôi của Thì Hoa Quán, thực không đến thì phí, đã kiếm được lợi lớn.

Lúc này, nơi cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, nhìn kỹ lại, một đôi thân ảnh hoàn mỹ, thân hình thướt tha từ từ hiện ra từ trong bóng tối.

Thẩm Ngạo cũng phân tâm, tay nắm bình sứ, mắt thì đưa sang nhìn Vân Vân.

Vân Vân hôm nay vén tóc cao, tuy mặc một bộ áo tơ trắng, nhưng lại có vầng sáng ẩn hiện, bước đi như cơn gió nhẹ, đôi mắt đẹp nhìn chung quanh vô cùng dịu dàng, khuôn mặt nữ tử cũng vô cùng hoàn mỹ, nhất là cái vòng eo kia, nhỏ bé và yếu ớt, dường như vừa một vòng tay. Mỗi khi bước đi, cái vòng eo kia liền khẽ run lên, phảng phất như một trận gió là có thể thổi nàng lảo đảo, làm cho người ta ẩn chứa sinh ra tâm trạng muốn bảo vệ đóa hoa yếu ớt kia.

Ánh mắt Vân Vân cũng băn khoăn nhìn vào trong sảnh, khuôn mặt hơi hiện lên vẻ buồn bực, đợi ánh mắt dừng ở nơi Thẩm Ngạo đang đứng, liền hé miệng cười một tiếng, hình như bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một ít.

Một nụ cười phong tình này, còn chưa làm Thẩm Ngạo say đắm, lại làm rất nhiều người điên đảo tâm hồn rồi. Ngoại trừ mấy người ỷ vào thân phận mình, không ít người ngơ ngác nhìn một đôi hoa tỷ muội này, nhất thời bất động không thể bước đi.

Thẩm Ngạo vội vàng thu liễm tinh thần, quá gợi cảm rồi, chỉ là bổn công tử rất thích, lập tức mỉm cười, đôi mắt tận lực nhìn chằm chằm vào Vân Vân, cái này gọi là liếc mắt đưa tình, dùng đôi mắt đi khinh nhờn nàng.

Vân Vân tận lực thu hồi ánh mắt, thoáng qua nhìn thấy ánh mắt lỗ mãng của Thẩm Ngạo, dung nhan nàng lại lập tức đỏ bừng một mảnh, cắn hàm răng, nhích lại gần bên người Sư Sư.

Sư Sư và Vân Vân đều là mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ là Sư Sư có vẻ đẹp đẫy đà thành thục, mà Vân Vân hơi có vẻ ngây ngô.

Diện mạo Sư Sư như ngọc má phấn, mắt hạnh, cái mũi tinh xảo, miệng anh đào nhỏ, nhất là đôi mắt long lanh kia, chỉ thấy nàng lộ ra một nụ cười, đôi mắt đẹp liếc nhìn chung quanh, trong mắt dường như có một loại ma lực cuốn hút tâm hồn, làm cho người ta liếc nhìn nàng một cái, liền không nhịn được muốn nhìn lại lần thứ hai. Ánh mắt đầu tiên nhìn sang, vốn sinh ra tâm hổ thẹn, ánh mắt thứ hai nhìn sang chỉ còn lại có ái mộ, nếu xem nhiều hơn vài lần nữa, liền có thể cảm nhận được nét đẹp phong tao, phảng phất như trong xương cốt tiểu mỹ nhân này có một khí chất vũ mị trời sinh, bất luận nam nhân nào thấy nàng, cũng không khỏi bị thúc đẩy sinh ra một tia dục vọng.

"Nàng chính là Lý Sư Sư?" Thẩm Ngạo nghiền ngẫm liếc nhìn Sư Sư, liền không để ý nàng nữa. Loại nữ nhân này không dễ chọc, không phải vì nàng là tiểu tình nhân của hoàng đế trong truyền thuyết, Thẩm Ngạo có một loại cảm giác, loại nữ nhân này vĩnh viễn không cuồng dại trong tình trường, đã không thể giữ lấy, cần gì phải lãng phí tâm lực của mình.

Sư Sư kéo tay Vân Vân, ánh mắt đã liếc qua trong sảnh, trên gương mặt xinh đẹp giống như cười mà không phải cười, môi anh đào hé mở một cái, ôn nhu hỏi mọi người: "Không biết ai là Thẩm công tử?"

Những lời này vừa ra, Vân Vân đột nhiên có chút thất thố, liên tục nháy mắt với Sư Sư.

"Thẩm công tử?" Trong lòng Thẩm Ngạo không khỏi suy nghĩ: "Nàng hẳn là đang nói ta? Mẹ ơi, cái dụ dỗ này quá hại người rồi, vừa bước vào trong thính đường này, không thể chờ đợi được, liền tìm bổn công tử, đây không phải muốn đẩy bổn công tử lên nơi đầu sóng ngọn gió sao? Ta và ngươi là trong sạch, nhưng bị ngươi gọi như vậy, liền không trong trắng rồi, không biết sẽ gặp bao nhiêu người ghen ghét đây."

Huống chi, nữ nhân này, có lẽ là tiểu tình nhân của hoàng đế, nếu những tin đồn này rơi vào tai hoàng đế, oa, thảm rồi, nói không chừng sẽ bị cưỡng ép đưa đi làm thái giám.

Sư Sư không thấy có người trả lời, nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt dụ dỗ người kia nhìn khắp bốn phía, lại hỏi: "Ai là Thẩm Ngạo, Thẩm công tử vậy?"

Một câu nói kia đã đủ rõ ràng rồi, trực tiếp gọi tên Thẩm Ngạo, tất cả mọi người vừa kịp phản ứng, không ít ánh mắt trực tiếp rút ra từ trên người Sư Sư cùng Vân Vân, đồng loạt rơi lên trên người Thẩm Ngạo, phảng phất đều đang nói: "Báo cáo Sư Sư tiểu thư, hắn chính là Thẩm Ngạo."

Loại ánh mắt vạn người chú ý này, tuy Thẩm Ngạo đã thành thói quen, nhưng đối mặt với loại tình huống hiện tại, lại làm cho hắn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nơi đầu sóng ngọn gió đây mà, Lý Sư Sư và Vân Vân, hai người này đều là nhân vật nổi danh nhất thành Biện Kinh, nhất là Sư Sư, còn có một thân phận khác được che giấu, bị các nàng chú ý tại trước mắt bao người, không tính là chuyện tốt.

Nguy hiểm quá, nói không chừng ngày mai sẽ có người ái mộ các nàng tìm tới gây hấn sinh sự mất.

Không được, Thẩm Ngạo đã biến thành đom đóm và bọ rầy trong đêm, tuy là trong đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, cũng không giấu được ánh sáng chói lọi, nghĩ tới đây, Thẩm Ngạo quyết tâm, mẹ ơi, không phải là được tiểu mỹ nhân coi trọng sao? Người ta còn không sợ, Thẩm Ngạo hắn sợ cái gì, bằng bất cứ giá nào cũng tiếp nhận.

Buông bình sứ trước, ở trong vô số ánh mắt ghen ghét, sợ hãi thán phục đi đến trước người Sư Sư, Vân Vân, nói về hướng Vân Vân trước: "Vân Vân cô nương, mấy ngày nay không thấy, Vân Vân cô nương càng ngày càng đẹp."

Vân Vân ừ một tiếng, nàng là người thông minh, biết rõ Thẩm Ngạo bị Sư Sư đẩy lên trên núi đao biển lửa, vì muốn chứng minh Thẩm Ngạo và Sư Sư không có tư tình, nhân tiện nói: "Tỷ tỷ của ta gọi ngươi, là muốn nhìn ngươi một chút, phải chăng có giống với lời ta nói hay không thôi."

Những lời này không lớn, nhưng cũng đủ để cho người trong sảnh nghe được rõ ràng.

Vừa nghe cái này, à, hiểu rồi, thì ra Sư Sư và Thẩm Ngạo không có tư tình, có tư tình chính là Vân Vân kia.

Thẩm Ngạo nhẹ nhàng thở ra, Vân Vân nói những lời này xem như giải vây thay mình, trong lòng không khỏi suy nghĩ, Vân Vân thật sự khéo hiểu lòng người, vì không để cho người hiểu lầm mình và Sư Sư có tư tình, tình nguyện nói ra nàng và mình có quan hệ không rõ ràng lắm ở trước mặt mọi người, mà dám nói ra những lời này tại trước mặt mọi người, chỉ sợ cũng cần dũng khí rất lớn.

Quá cảm động, xem ra đóa hoa hồng kia đưa tới tuyệt đối không lãng phí.

Lúc này, Sư Sư cười một tiếng, nụ cười quyến rũ này là giành cho Thẩm Ngạo, phảng phất có lực hấp dẫn vô cùng, nhất là đôi mắt kia phối hợp với dáng tươi cười, có một chút rung động, tăng thêm vài phần mị lực thần bí, hướng Thẩm Ngạo, giận dữ nói: "Thẩm công tử thật có nhã hứng, lại tới đây tham gia hội giám bảo rồi, trước đó ngươi đã khi dễ Vân Vân, hôm nay bảo ta làm sao tính sổ với ngươi?"

"Tính sổ? Ta thật sự rất oan uổng, ai khi dễ ai còn chưa xác định đâu, Vân Vân trong một đêm đó, so với ta còn chủ động hơn nhiều lắm." Thẩm Ngạo kêu oan trong lòng, nhưng lại nghiêm trang nói: "Sư Sư cô nương nói lời ấy sai rồi, sự tình lưỡng tình tương duyệt  này không thể nói ai khi dễ ai."

Những lời này trả lời rất được, chỉ là người hữu tâm nghe xong, tâm tư ghen ghét hâm mộ kia càng nặng, hai chữ khi dễ này ý vị thâm trường, rốt cuộc là khi dễ như thế nào?

Sư Sư che miệng cười, giận dữ chuyển hóa thành trêu chọc: "Vân Vân nói không sai, da mặt Thẩm công tử thật sự rất dày." Dừng một chút, lại lập tức nói: "Thẩm công tử làm bức họa kia, ta may mắn thấy được, nét vẽ rất sinh động cuốn hút, nếu có thời gian rảnh rỗi, Thẩm công tử vẽ cho ta một bức họa được không?"

Lúc này đây, thanh âm của nàng thấp hơn rất nhiều, chỉ có Thẩm Ngạo mới có thể nghe thấy.

Bức họa? Thẩm Ngạo nghĩ tới, nàng đang ám chỉ bức mỹ nhân ngái ngủ trong khuê phòng Vân Vân kia, nhớ tới bức họa đó, ý cười của Thẩm Ngạo sâu sắc hơn một ít, vội vàng nói: "Vẽ tranh cần chính là linh cảm, linh quang chợt xuất hiện, nhất thời nổi lên hứng thú, thủ pháp vẽ tranh phải liên tục, nếu bảo ta tận lực vẽ tranh cho người, chỉ sợ sẽ làm bẩn mỹ mạo của Sư Sư tỷ tỷ."

Hắn đương nhiên muốn cự tuyệt, vẽ Lý Sư Sư? Đổ mồ hôi, rất nguy hiểm đó.

Thẩm Ngạo không phải là sợ, mà là không cần phải làm, dưới tình huống này, tuyệt đối sẽ không đem chính mình cuốn vào tình cảnh nguy hiểm. Hắn và Lý Sư Sư không thân cũng chẳng quen, không có cầm tay, không có hôn môi, dựa vào cái gì mà đi vẽ tranh cho nàng?

Sư Sư có chút kinh ngạc, hiển nhiên nàng đưa ra yêu cầu về hướng nam nhân, rất ít khi bị người quả quyết cự tuyệt, lập tức lại thoải mái cười nói: "Ngươi lại rất có ý tứ.", lại thay bằng ánh mắt sâu kín, nói: "Vân Vân không nhờ ngươi vẽ tranh, ngươi lại rất chịu khó, ta mời công tử vẽ tranh, lại gặp phải cự tuyệt, công tử xem thường Sư Sư sao? Đúng rồi, Sư Sư kém xinh đẹp hơn Vân Vân, càng kém vẻ phong tình vạn chủng của nàng, phải không?"

Nhìn thoáng qua nàng đầy vẻ cực kỳ u oán, một đôi mắt đa tình kia bỗng nhiên bắt đầu trở nên ảm đạm, làm cho người ta không nhịn được, muốn ôm nàng an ủi.

Thẩm Ngạo hít vào một hơi, nữ nhân này thật lợi hại, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại mỹ cảm dụ dỗ, khó trách có thể đùa bỡn nam nhân thiên hạ trong lòng bàn tay.

Thẩm Ngạo cười khổ nói: "Tây Thi trong mắt người tình, mỗi người mỗi sở thích mà thôi, Sư Sư tỷ tỷ để ý làm gì."

Không dám tiếp tục nói chuyện cùng Sư Sư, nói thêm gì đi nữa, sẽ bị nàng tấn công tới tấp, Thẩm Ngạo nhìn về phía Vân Vân, cười nói: "Vân Vân nhận được hoa của ta chưa?"

Trong mắt Vân Vân lộ ra một tia vui sướng, sau đó lại ảm đạm xuống, nói: "Nhận được rồi, Vân Vân rất thích, chỉ là... không qua được mấy ngày, hoa đã tàn."

Vân Vân dứt lời, khẽ thở dài, trong lời nói mang theo vẻ thương cảm.

Thẩm Ngạo rất có thâm ý nói: "Chuyện tốt đẹp luôn dễ dàng tàn lụi, cho nên đại thánh nhân nhìn thấu nhân thế đều khuyên bảo thế nhân tận hưởng lạc thú trước mắt. Vân Vân cô nương, cuộc sống nhân sinh cần tận tình hưởng thụ, đừng để năm tháng qua đi như mây. Có rảnh, chúng ta lại say một lần nữa, như thế nào?"

Lời này rất ái muội, chỉ là, đã bị người nhìn ra tư tình giữa hắn cùng với Vân Vân, quản lời nói ái muội hay không ái muội làm gì, ai có thể làm gì hắn?

Vân Vân chắp tay không nói.

Trịnh Thơ kia lại không biết nghĩ gì, đã bước tới đây, hướng Vân Vân nói: "Vân Vân cô nương, nàng vẫn tốt chứ."

Vân Vân đưa mắt lên, thấy là Trịnh Thơ, tự nhiên nở nụ cười, khách khí nói: "Thì ra Trịnh công tử đã ở đây, Trịnh công tử cũng đến giám bảo sao?"

Thẩm Ngạo ghét nhất là Vân Vân nói chuyện phiếm cùng người khác, huống chi người này còn là địch nhân của mình, vội vàng cướp lời đáp: "Trịnh công tử là người thành thật, thịnh hội giám bảo dày đặc mùi thuốc súng như vậy, Trịnh công tử làm sao chịu đi tranh đấu cùng người, hắn đi một chuyến đến, là vì giữ gìn hòa bình thế giới."

Mặt Trịnh Thơ lập tức đều thay đổi, đang muốn đáp lời Vân Vân, Thẩm Ngạo lại toát ra một câu không đầu không đuôi, đang muốn mở miệng giải thích. Thẩm Ngạo lại lải nhải nói: "Trịnh công tử, ngươi thật tốt quá, giữ gìn hòa bình thế giới chỉ là nghề phụ của hắn, trừ thứ đó ra, hắn còn đưa ta một bình sứ cổ xưa, cái bình sứ này không tầm thường đâu, Trịnh công tử vì tìm nó để tặng cho ta, không biết đã bới phần mộ của bao nhiêu gia đình rồi, bổn công tử quá cảm động, ân đức của Trịnh công tử, sau này Thẩm Ngạo nhất định sẽ trả lại."

Nói xong, liền kéo tay Trịnh Thơ, rất chân thành tha thiết nói: "Chỉ là... sau này Trịnh công tử không cần phải lại đào phần mộ người khác được không? Làm như vậy không có đạo đức đâu."

Trịnh Thơ không nhịn được, giận dữ nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Ha ha, tướng mạo ngươi lộ ra rồi nha. Thẩm Ngạo buông tay Trịnh Thơ ra, lộ ra dáng vẻ tươi cười, Trịnh công tử này không phải một mực giả trang người thành thật tại trước mặt Vân Vân sao? Hôm nay ta muốn hắn lộ nguyên hình.

Vân Vân thấy Trịnh Thơ có bộ dạng như vậy, phảng phất không nhận ra hắn. Trịnh Thơ cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng thay đổi một bộ dáng ôn nhu, muốn giải thích, miệng Thẩm Ngạo nhanh hơn, nói cực nhanh: "Trịnh công tử, ta nói bậy sao? Chẳng lẽ cái bình sứ này không phải là đồ cổ? Là ngươi cầm đồ dỏm đến lừa ta hay sao? Ai nha nha, Trịnh công tử, phẩm hạnh ngươi thật sự rất xấu rồi, đồ dỏm thì nói là đồ dỏm, ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý trọng, ngươi chính là đưa ta một tảng đá, ta cũng sẽ rất vui mừng. Nhưng tại sao ngươi phải nói nó là đồ thật? Vì cái gì còn nói tặng bảo vật cho ta, nửa đêm ngươi đi đào phần mộ nhà người khác? Gạt người thật không đúng, ta rất khinh bỉ ngươi."

Thẩm Ngạo lộ ngón giữa ra, hung hăng lắc lắc về phía Trịnh Thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro