C120: Bản tính khó dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ngạo vội vàng ngăn lại, nói: "Sư Sư tỷ tỷ, chậm đã, vừa rồi không phải các ngươi đáp ứng hát và khiêu vũ cho ta rồi sao? Cũng không thể nuốt lời, có phải không?"

Vân Vân mím môi không nói lời nào, ngược lại, Sư Sư thấp giọng khanh khách cười rộ lên, rất có một ý vị phong tình khác, nói: "Này, tựa như ngươi nhớ rất rõ người khác thiếu ngươi cái gì, thôi bỏ đi, ngươi muốn nhìn điệu múa gì, nghe ca khúc gì?"

Thẩm Ngạo ngẫm nghĩ, lại nhìn thấy có mấy tên khách về muộn đi qua, mới nghe nói Sư Sư và Vân Vân muốn ca hát và khiêu vũ, lập tức dừng chân, hứng thú mà dời ánh mắt qua đây.

Nhìn cái gì vậy, người ta không phải khiêu vũ và hát cho các ngươi, trong lòng Thẩm Ngạo âm thầm khó chịu, liền cười nói với bọn họ: "Chúng ta đi tìm một chổ thanh tịnh đã". Ánh mắt xoay chuyển, lại nhìn thấy trên lầu hai có người ló đầu ra, thần sắc Thẩm Ngạo sửng sốt một chút, đây không phải Vương Cát tướng công sao?

Trong lòng Thẩm Ngạo lập tức sinh ra ý xấu hổ, quá ngượng ngùng, tiếp nhận sứ mạng của hắn rồi, bức hành thư còn chưa đưa, ngược lại còn ôm luôn cả cô gái nhỏ của hắn vào lòng.

Chỉ là, Thẩm Ngạo lại nghĩ, hắn và Vương Cát tướng công mới quen đã thân, hắn nhất định sẽ không trách mình, bằng hữu như tay chân, lão bà như quần áo mà, huống chi Vân Vân còn không phải lão bà của hắn.

Nữ nhân này còn chưa trở thành người của nam nhân nào, ai cũng có thể truy cầu quyền lợi, phải không?

Vừa nghĩ như thế, một điểm áy náy kia còn sót lại trong lòng lập tức hóa thành hư ảo, mặt dày mày dạn hô về hướng lầu hai: "Vương tướng công hả... Mấy ngày không thấy, thì ra ngươi cũng ở nơi đây..."

Triệu Cát ló đầu ra, mang theo vẻ mỉm cười, người hắn nhìn không phải Thẩm Ngạo, mà là ánh mắt lướt qua Thẩm Ngạo xuyên thẳng đến trên người Sư Sư và Vân Vân, ánh mắt kia hơi có chút ái muội, lại giống như rất có thâm ý mà nháy mắt, thẳng đến lúc cuối cùng, mới rơi xuống trên người Thẩm Ngạo, nói: "Thì ra là Thẩm công tử, nếu Thẩm công tử không có bận gì thì lên ngồi một chút."

Thân phận Vương Cát này quả thật không tầm thường, chắc là thượng khách của Đại hoàng tử, nói không chừng còn là một hoàng thân quốc thích.

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, cũng không nhăn nhó, nói với Vân Vân, Sư Sư: "Hai vị tiểu thư đi trước đi, lát nữa ta sẽ đi Thì Hoa Quán nghe các ngươi hát, xem các ngươi múa."

Nhanh chóng đuổi các nàng đi, nhất là Vân Vân, đừng để cho nàng lên lầu, nếu không mặt mũi của đại gia đây sẽ rất khó coi.

Vân Vân cố lấy hết dũng khí, nói: "Thẩm công tử không phải muốn nghe ta hát ca khúc sao? Tại sao lúc này lại đuổi chúng ta đi?"

Vân Vân biểu lộ sâu kín, hơi có chút không muốn.

Chu Hằng ở bên cạnh một mực không nói gì, lúc này vừa nghe, à, hiểu rồi, Vân Vân cô nương muốn hát xướng khúc, biểu ca lại ngăn cản, biểu ca cũng quá trấn định, không được, nhất định là biểu ca ngượng ngùng, muốn cự tuyệt hai mỹ nhân, biểu hiện mình cao thượng.

Cái tên xấu xa này, có lẽ nên để Chu thiếu gia hắn làm, biểu ca cũng rất vất vả rồi, không thể chuyện gì cũng để cho hắn ra mặt dàn xếp.

Chu Hằng hiên ngang lẫm liệt đứng ra, nói: "Biểu ca, cái này là ngươi không đúng, Vân Vân cô nương trông mòn con mắt, muốn hát xướng khúc ở trước mặt ngươi, luận bàn ca múa cùng với ngươi, làm sao ngươi có thể cự tuyệt được? Việc này để ta làm chủ, Vân Vân cô nương không thể đi."

Chu Hằng đi theo Thẩm Ngạo lâu, cũng học được một chút vô sỉ của Thẩm Ngạo, đáng tiếc, người này hiểu sai ý, cho rằng Thẩm Ngạo vừa muốn làm tiểu nhân lại vừa muốn lập đền thờ, lời này lại làm cho Thẩm Ngạo, thân là biểu ca, hơi có chút cảm giác đâm lao phải theo lao.

Lúc này, Triệu Cát cười cười đi xuống lầu, chắp tay nói với Thẩm Ngạo: "Thẩm công tử, vì sao chậm chạp không lên trên vậy?"

Thẩm Ngạo cảm thấy hổ thẹn, đang muốn nói cái gì đó, lại nghe Sư Sư u oán nói: "Thẩm công tử đang muốn đuổi chúng ta đi đây này, nhớ tới thật sự làm người ta nổi giận, tỷ muội chúng ta cứ như vậy mà bị người đuổi đi sao? Vương tướng công, ngươi tới bình luận phân xử đi, hắn làm như vậy, có phải là xem thường chúng ta không?"

Vương Cát cười một tiếng, nói: "Vừa vặn, vừa vặn, chúng ta cùng đi lên trên ngồi, ta và Thẩm công tử là bạn tốt, cùng hai vị tiểu thư... Khục khục... Cũng có duyên vài lần gặp mặt, Đại hoàng tử này cùng ta tương giao rất sâu, hắn sẽ không trách móc ta đâu, Thẩm công tử, xin mời."

Trong lòng Thẩm Ngạo có chút không tình nguyện, lại chỉ có thể kiên trì nói: "Được rồi, ta cũng đang muốn từ từ nói chuyện cùng Vương tướng công."

Mọi người lên lầu, ngồi ở trong sương phòng, Sư Sư nhân tiện nói: "Ta nguyện đánh bạc chịu thua, nguyện vì Thẩm công tử múa một điệu, như thế nào?"

Dù sao da mặt hắn dày, thời điểm phải đối mặt, bị Vương tướng công chọc thủng cũng không có gì không thể chấp nhận được. Thẩm Ngạo khôi phục thần thái lúc trước, cao giọng nói: "Không, ta muốn Vân Vân hát một khúc trước."

Sắc mặt Vân Vân ửng đỏ, giận dữ nói: "Sư Sư tỷ tỷ hát rất tốt."

Thẩm Ngạo rung đùi đắc ý nói: "Vân Vân à, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi thiện vũ đạo như vậy, chắc hẳn  hát xướng khúc có vẻ chưa được hoàn thiện lắm, gọi ngươi tới hát, là để cho ngươi lấy thừa bù thiếu, bù đắp chỗ chưa hoàn thiện của bản thân, như vậy mới có không gian tiến bộ, ngươi phải hiểu được một phen khổ tâm của ta mới đúng."

Thẩm Ngạo nói mò vài câu lung tung, liếc nhìn Vương Cát. Vương Cát lập tức cũng khen hay, nói: "Thẩm công tử nói không sai, hát và vũ đạo, Sư Sư, Vân Vân đều là tốt nhất, lại chưa từng được xem Sư Sư khiêu vũ, Vân Vân hát xướng khúc, rất có ý tứ."

Thấy Vương Cát ủng hộ Thẩm Ngạo, sắc mặt Vân Vân lại đỏ lên, liền hỏi: "Thẩm công tử muốn nghe ca khúc gì vậy?"

Thẩm Ngạo trầm ngâm một chút, mới nói: "Ta muốn nghe « La Giang oán »."

Vân Vân hơi ngạc nhiên một chút, nàng tinh thông ca khúc đâu chỉ ngàn vạn, nhưng ca khúc gọi La Giang oán lại chưa từng nghe qua, không khỏi tò mò mà hỏi: "Thứ cho ta hiểu biết ít, không biết La Giang oán này là ca khúc gì?"

Thẩm Ngạo từng nghe qua một ít ca khúc cổ đại, nhất là Minh khúc, ngược lại có phần hiểu biết, liền nâng cuống họng lên hát: "Lâm Thịnh Hành lôi kéo y phục phu quân, hỏi chàng bao lâu sẽ trở về? Phải về chỉ sợ phải đợi hoa đào nở, hoa đào rơi trên trán. Một chén rượu rót vào tâm can... Khi đó xin chàng nhớ đến thiếp, thiếp đã  mãn nguyện rồi."

Giọng nói của hắn khá tốt, chỉ là điệu hát có chút biến dạng, mọi người vừa tập trung tinh thần nghe, lập tức minh bạch ý tứ trong ca khúc.

Thê tử trong ca khúc, đầu tiên là giúp lão công mặc y phục, sau đó hỏi hắn lúc nào sẽ trở về nhà, đây là lưu luyến vô hạn mà không muốn lão công rời đi. Nhưng mà, một người thê tử ôn nhu chắc hẳn sẽ không dừng ở đây, nàng còn đưa một chén rượu tới, sau đó, hai đầu gối quỳ trước người trượng phu, nàng dặn dò, trăm ngàn lần dặn dò: thời điểm qua cầu, phải lập tức đi ngay, phải phòng ngừa ngựa xảy ra việc ngoài ý muốn, thời điểm ngồi thuyền sang sông, nhất định không cần phải tranh giành đi trước, an toàn là quan trọng nhất, phải tự bảo trọng bản thân, không cần phải làm chuyện hoang đường, sự tình làm tốt rồi, nhanh chóng về nhà, ta nhớ ngươi đến dày vò tâm can, sống một ngày như bằng một năm. Chỉ có trượng phu bình an về nhà, thê tử mới được hoàn thành tâm nguyện.

Vân Vân và Sư Sư không kiềm lòng được mà nghe đến ngây người, đôi mắt phảng phất xuyên qua hư không, chỉ thấy xuất hiện một màn thê tử kia đưa rượu nóng qua, quỳ tại bên người lão công, an ủi vô hạn, đi đường bình an, đều là những chi tiết nhỏ, rất tỉ mĩ, còn muốn trăm ngàn lần dặn dò, tình cảnh lúc ấy, lời nói ấy, chén rượu ấy và tâm tư ấy, mà chẳng khiến cho trái tim người nam nhân nào không bị hòa tan?

Tuy nói thẳng ra ca khúc này không có quá nhiều mông lung, nhưng chính những từ ngữ đơn thuần này hợp cùng một chỗ, liền tạo nên sức cuốn hút mạnh mẽ. Từ ngữ hoa lệ tuy đẹp hơn, nhưng từ ngữ đơn thuần như thế, càng làm người ta dao động tâm linh hơn so với mấy từ hoa lệ đẹp đẽ.

Ánh mắt Vân Vân sáng ngời, trong lòng liền nghĩ: "Thẩm công tử sáng tác ca khúc này sao? Xem ra hắn cũng không phải chỉ biết mỗi việc làm thơ vẽ tranh." Nàng mang theo hứng thú nói với Thẩm Ngạo: "Thẩm công tử có thể hát lại một lần hay không, để cho Vân Vân có thể nhớ kỹ."

Thẩm Ngạo nói: "Không bằng để ta viết nó ra, coi như là lễ vật đưa cho Vân Vân."

Vương Cát nghe nói Thẩm Ngạo muốn viết chữ, liền lập tức hào hứng, nói: "Ta gọi người cầm giấy bút đến."

Chu Hằng ở một bên, trong lòng hơi có chút không quá cam tâm tình nguyện, nghe hát, xem khiêu vũ mới là chính, biểu ca không nên viết ca khúc đó ra làm gì, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, viết ra như vậy sẽ chậm trễ rất nhiều sự tình.

Giấy bút được đưa tới, Thẩm Ngạo ngừng thở, tay mang theo bút, nhìn về hướng Vương tướng công, bĩu môi nói: "Vương tướng công, phiền ngươi một chút." Hắn không có một chút hổ thẹn, ý tứ kia chính là phiền Vương tướng công hỗ trợ đến mài mực.

Sư Sư thấy bộ dáng Thẩm Ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, Triệu Cát lại không nổi nóng, lập tức che miệng cười trộm, một đôi mắt dụ dỗ ném về phía Triệu Cát: "Vương tướng công, còn không mau mài mực cho Thẩm đại tài tử?"

Triệu Cát thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, lại lập tức tan thành mây khói, xúc động cười nói: "Tốt, tốt..." Vén tay áo lên động thủ.

Thẩm Ngạo nhìn thấy tư thế Vương tướng công không đúng lắm, đây là nghiền mực sao? Hắn mài mực so với mài mòn nghiên mực còn không kém bao nhiêu, xem ra người này cũng chỉ biết ăn sẵn, không khác gì biểu đệ.

Đột nhiên, trong lòng Thẩm Ngạo không khỏi cảm thán, ai, trên đời này, tài tử toàn năng như hắn đã không còn nhiều lắm, nhân tiện nói: "Để cho Vân Vân đến đây đi, Vân Vân khéo tay, nghiên mài ra mực mới đẹp."

Thẩm Ngạo mang theo một chút ý tốt, không quên giáo huấn Triệu Cát một lượt, nói: "Vương tướng công à, làm nam nhân, sao có thể tứ chi không động được, sau này hãy học tập theo ta nhiều hơn, nhiều hơn một tay nghề chính là hơn một phần cơm ăn."

Triệu Cát dở khóc dở cười, đổi lại Vân Vân, Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, cố gắng lấy lại một ít tinh thần, ngẫm nghĩ, liền chọn thư pháp Đổng Kỳ Xương, chấm mực, liền cầm bút viết ra, thư pháp Đổng Kỳ Xương hội tụ tất cả sở trường các danh gia, là thứ dễ dàng làm cho người ta tiếp nhận nhất, đã có vẻ đẹp phiêu dật, lại vừa mịn, mượt mà, bút chưa dứt, Triệu Cát đã vô cùng hớn hở, cao giọng kêu chữ tốt, nói: "Xem chữ Thẩm công tử viết, bút như rồng bay, không nhìn đến chữ, chỉ nhìn tư thái hạ bút, đã rất làm người ta say mê."

Lời Triệu Cát nói, Thẩm Ngạo một câu cũng không nghe thấy, phàm là khi hắn làm việc, sự vật quanh mình đều phảng phất biến mất sạch sẽ, cái loại chuyên tâm, chăm chú này, lại rất hấp dẫn Vân Vân.

Đợi cho bài hát hoàn thành, Vân Vân dẫn đầu nói: "Thẩm công tử viết chữ thật tốt." Một câu này là tán thưởng từ tận đáy lòng, lại nhận được rất nhiều sự đồng tình của mọi người, ngoại trừ Chu Hằng buồn ngủ bên ngoài kia.

Triệu Cát thổi khô nét mực cho Thẩm Ngạo, cẩn thận từng li từng tí nâng ở trên tay, yêu thích không muốn buông, nói: "Thẩm công tử, không biết đây là thể chữ gì, Vương mỗ thật sự chưa từng thấy."

Triệu Cát lập tức không kiềm lòng được thở dài một hơi, theo khách quan, Gầy kim thể của hắn, rõ ràng so sánh với chữ viết này có vẻ cao hơn một bậc.

Nếu nói Triệu Cát khai sáng thể chữ Gầy kim thể mang phong cách loài hạc, thì thư pháp Đổng Kỳ Xương hội tụ đặc điểm tất cả danh gia, cơ hồ không thể bắt bẻ được khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Triệu Cát ở một bên nhìn xem chữ viết, lại đang suy nghĩ, thiếu niên này, rõ ràng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác, mặc kệ tại giám bảo hay là viết chữ, luôn mang một phong cách quý phái, hẳn là lúc hắn tập tễnh học đi đã bắt đầu học tập viết chữ, giám bảo?

Nếu không, làm sao có thể thuần thục như vậy?

Càng nghĩ, càng cảm thấy kỳ quái, làm cho người ta nghĩ mãi không thông, Triệu Cát cười khổ một tiếng trong lòng, chỉ sợ cái này chỉ có thể dùng từ  kỳ tài ngút trời để hình dung.

Ngược lại, Sư Sư và Vân Vân nhìn Thẩm Ngạo viết  « La Giang oán », lại có chút ngây dại, bên trên trang giấy biểu đạt tình cảm dạt dào của đôi tình nhân chia ly, bên trong ngàn vạn lần chúc tụng, mang theo một loại sầu bi nhàn nhạt.

Án lấy ca khúc Thẩm Ngạo viết, Vân Vân bắt đầu hát lên, ngay cả Chu Hằng đang gục xuống bàn nằm ngáy o..o... kia cũng bị âm thanh dễ nghe làm bừng tỉnh, rất sướng tai.

Vân Vân có giọng nói thanh lệ, thanh âm hát lên uyển chuyển triền miên, La Giang oán từ trong miệng anh đào của nàng phát ra, đúng là nhiều hơn vài phần buồn bã, mọi người nghe đến ngây dại, Thẩm Ngạo dùng đốt ngón tay vỗ nhịp, trong lúc nhất thời cũng bị thanh âm này mê hoặc, không khỏi suy nghĩ đến chỗ rất xa, là người của hai thế giới, rất nhiều cảnh tượng rõ mồn một hiện lên trước mắt, thanh âm cảm thán liên tục vang trong lòng.

Sau khi Vân Vân hát xong, cũng bị ca khúc của chính mình hát làm cho xúc động, làn điệu Nguyên Minh này so với lưỡng Tống lại có đột phá mới, loại bỏ những từ ngữ trau chuốt phiền phức, nhiều hơn vài phần bi ai của nỗi buồn ly biệt. Nữ nhi đa sầu đa cảm, trên gương mặt xinh đẹp kia lập tức sinh ra một chút vẻ u oán.

Nhìn về phía Thẩm Ngạo, Vân Vân nói: "Thẩm công tử làm ca khúc thật tốt."

Trên miệng Vân Vân nói như vậy, nhưng trong lòng không tự chủ được mà nghĩ đến đêm hôm đó, bộ dáng Thẩm Ngạo cười toe toét làm dâm từ, cũng là làm thơ, vì cái gì mà cảm giác khác hẳn, tại sao cảm thấy Thẩm công tử kia và Thẩm công tử hiện tại lại có bất đồng lớn đến như vậy?

Chu Hằng ở bên phá hư phong cảnh, nói: "Ca từ rất có ý tứ, thê tử lưu luyến không rời, không muốn trượng phu đi xa? Ai, ca khúc tốt ca khúc tốt, hay nhất đúng là một câu 'bên ngoài lại nhàn rỗi lưu luyến hoa' kia, ha ha...".

Chu Hằng dứt lời, cười đến rất ái muội, rất có thâm ý.

Thẩm Ngạo lập tức im lặng, vốn vừa lúc nghe xong, hắn còn cho rằng Chu Hằng gần đây học vấn đi lên, đi theo chính mình, ngay cả đầu óc cũng đều được thăng hoa rồi. Nhưng sau khi nghe nửa câu cuối, lập tức ngạc nhiên, thật đúng là bản tính khó dời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro