C137: Dắt lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Vân che miệng cười, nói: "Thẩm công tử thật biết nói đùa, ngươi là khách quen của Thúy Nhã Sơn Phòng, lại vì Tần Nhi viết một bài thơ, nay Tần Nhi muốn dự thi, hội thi đấu hoa khôi này ngươi lại không biết sao?"

Thẩm Ngạo à một tiếng, trong lòng lại nghĩ, Vân Vân làm sao biết được tin tức này? Nàng không phải không bước ra khỏi cửa lớn sao, ngay cả sự tình làm thơ cũng biết rõ mồn một, xem ra nhất định có người mật báo.

Thẩm Ngạo đưa mắt lên xem xét, chỉ thấy trên gương mặt Vân Vân sinh ra một mảng ửng đỏ, trong đôi mắt hình như có ý u oán, trong lòng rùng mình, không phải Vân Vân đang ghen tị chứ?

Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Vân Vân cũng đã đọc bài thơ gặp gỡ Tần Nhi kia sao?"

Vân Vân quay mặt qua chỗ khác, âm thanh nhu hòa nói: "Loại thơ này, ta xem làm cái gì."

Xem ra ghen tị thật rồi!

Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: "Thực không dám giấu diếm, ngày đó ta thấy Tần Nhi cô nương, quả thật giật nảy mình, mới viết bài thơ kia."

Nhìn sắc mặt Vân Vân có chút tái nhợt, trong lòng Thẩm Ngạo nảy sinh ý thương hương tiếc ngọc, tiếp tục nói: "Chỉ là Tần Nhi này lại rất thú vị, lại cực kỳ tương tự với Vân Vân, thiếu chút nữa, ta còn cho rằng nàng ta là Vân Vân, chỉ có điều, tuy tướng mạo tương tự, nhưng ánh mắt kia không có  ý vị hàm súc so với Vân Vân, càng không đa tài đa nghệ như Vân Vân. Ta làm thơ, mặc dù tặng Tần Nhi, nhưng trong lòng, lại luôn lấp đầy bóng hình xinh đẹp Vân Vân, không dời đi được, những lời này ngươi không nên nói cho người khác biết, nếu fans hâm mộ Tần Nhi biết rõ lúc ta làm thơ lại nghĩ đến Vân Vân tiểu thư, ta sẽ rất không an toàn, nói không chừng, đi ở trên đường cái còn bị đánh lén, ăn gậy ném đá nữa đó"

Thẩm Ngạo nói dối đến mức thật sự  cực kỳ chân thành tha thiết, thiếu chút nữa rơi xuống hai hàng nước mắt.

Vân Vân nhoẻn miệng cười một tiếng, giận dữ nói: "Ai bảo thời điểm ngươi làm thơ vì Tần Nhi cô nương lại nghĩ đến ta." Lại cảm thấy lời nói hơi nặng, liền vội sửa lời, nói: "Công tử, fans hâm mộ là cái gì?"

Thẩm Ngạo cười ha hả nói: "Fans hâm mộ sao, chính là người não tàn."

"Não tàn là cái gì vậy?"

Vân Vân cô nương là người rất hiếu học đó, lại muốn truy vấn đến cùng.

Thẩm Ngạo sờ lên mũi, nói: "Hai chữ này xuất phát từ một bộ sách thuốc, trong đó nói: người não tàn không có thuốc chữa, là đầu óc có bệnh."

Vân Vân hé miệng cười trộm, biết rõ lời này của Thẩm Ngạo lại là nói hươu nói vượn rồi, cố ý xụ mặt nói: "Công tử ngồi đi, ta còn muốn luyện cầm, thi đấu hoa khôi đã gần trong gang tấc, không thể chậm trễ."

Lúc này Thẩm Ngạo đến đây, chính là liều chết quấy rầy Thì Hoa Quán bố trí thi đấu hoa khôi, trong lòng cười gian, không tiếng động nói với Vân Vân: “Chính là muốn chậm trễ ngươi đây”.

Nghĩ đến đây, Thẩm Ngạo thoáng cái tiến đến bên cạnh Vân Vân, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Vân Vân tiểu thư, không bằng chúng ta cùng nhau luyện đi."

Nói xong, không đợi Vân Vân gật đầu, liền bắt lấy tay của nàng, đặt trên dây đàn, vô cùng đứng đắn nói: "Ta tới dạy Vân Vân cô nương đánh một khúc, trao đổi tinh hoa nghệ thuật."

Vân Vân vừa thẹn vừa giận, thấp giọng nói: "Ai biết lại là cái dâm khúc kia, ta mới không nghe ngươi lừa gạt đâu."

Thẩm Ngạo vội hỏi: "Vân Vân cứ xem thường ta như vậy sao? Tốt, ta không bộc lộ tài năng cho Vân Vân xem là không được."

Dán vào cái thân thể thơm ngát kia của Vân Vân, trong lòng Thẩm Ngạo vẫn không loạn, chóp mũi vờn quanh khí tức như lan của Vân Vân, lòng tràn đầy sự hưởng thụ mà luận tài đánh đàn cùng Vân Vân.

Hắn sờ xuống dây cung cầm, thật sự bắt đầu đánh, Vân Vân không có cách nào cấm hắn, đành phải nghiêng tai lắng nghe.

Thẩm Ngạo vừa tấu ca khúc, vừa hát: "Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn nhanh, chạy nhanh... Một con không có mắt, một con không có lỗ tai, thật là kỳ quái..."

Nghe được một nửa, Vân Vân liền bực mình, người nam nhân này thật là, lúc thì hát dâm khúc, thoáng cái lại chính nghĩa đứng đắn sáng tác ca khúc vô cùng tốt, thê lương ưu tư. Nhưng lần thứ ba nghe hắn hát, lại đổi thành ca khúc ấu trĩ như thế, hắn lớn như vậy mà còn hát được ra khỏi miệng.

Nghĩ đến đây, đôi bàn tay trắng như phấn của Vân Vân không nhịn được đánh vào lồng ngực Thẩm Ngạo vài cái, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Công tử không cần phải hát nữa, ta không thích nghe."

Lúc này đây, hương thơm ngập tràn, đôi bàn tay trắng như phấn của tiểu mỹ nhân đánh vào người, Thẩm Ngạo cực kỳ thích ý, vội làm ra một bộ dạng bị thương che ngực cau mày nói: "Vân Vân cô nương lực lớn như trâu, vài cái Thất Thương quyền đánh xuống, mười phần uy thế, dời sông lấp biển, Thẩm mỗ bội phục, bội phục."

Vừa nói cười, Thẩm Ngạo vừa đánh đàn, lại thay đổi làn điệu, vừa đánh vừa hát: "Hồ Lô Oa, Hồ Lô Oa, trên cây đằng có bảy đóa hoa, gió táp mưa sa còn không sợ... lạp lạp lạp lạp. Keng leng keng tùng tùng xèng xèng…"

Vân Vân không nghe nổi nữa, chỉ cắn môi cười nói: "Đây là cái khúc gì, công tử không cần phải hát nữa, ta bị ngươi quấy rầy, tối nay chỉ sợ luyện cầm không được."

Thẩm Ngạo cười hì hì, thoáng cái đã ôm nàng vào trong ngực, nói: "Luyện cầm không được, chúng ta luyện cái khác chút đi!"

Dứt lời, liền cúi người xuống, tiến sát đến trước bờ môi thơm ngào ngạt kia, lại bị tay Vân Vân ngăn lại, giận dữ nói: "Công tử, không cần phải thế, được không nào, hôm nay ta hơi mệt chút."

Thẩm Ngạo hôn lên cổ tay Vân Vân, cười ha ha nói: "Ngươi thật là tiểu yêu tinh."

Hôm nay hắn rất thanh tỉnh, tuy phong lưu, lại không hạ lưu, hiện tại Vân Vân không muốn, hắn liền không ép, chỉ là trong lòng có lẽ mang một chút ý xấu, cố ý lưu lại một dấu hôn chói mắt trên cổ tay óng ánh như ngọc của Vân Vân.

Vân Vân xem xét, ai nha một tiếng, nói: "Lưu lại ấn ký như vậy, bảo ta làm sao gặp người đây."

Trong lòng Thẩm Ngạo rất âm hiểm suy nghĩ: "Chính là muốn ngươi không gặp được người khác". Lại mang một bộ dạng vô cùng đứng đắn nói: "Vân Vân không đưa tay ra, dĩ nhiên là gặp được người rồi, hơn nữa, Vân Vân xinh đẹp như tiên nữ, toàn thân không có một tí khuyết điểm nhỏ nhặt nào, chỉ có mỹ ngọc mới chính thức làm rung động lòng người, ngươi xem ngọc Hòa Thị Bích (ngọc tỷ truyền quốc) kia, ngay cả khi có tỳ vết, vẫn thể hiện được giá trị của nó."

Vân Vân ngượng ngùng muốn giãy khỏi lồng ngực Thẩm Ngạo, không nhịn được, cười nói: "Ta đâu thể so sánh cùng Hòa Thị Bích kia, công tử đừng lấy Vân Vân để trêu đùa."

Thẩm Ngạo lại vẫn như cũ gắt gao ôm chặt lấy Vân Vân, nói: "Hòa Thị Bích tính toán là cái gì, vừa so sánh cùng với Vân Vân liền ảm đạm thất sắc."

Vân Vân cắn môi, không giãy dụa nữa: "Ở trong lòng Thẩm công tử, Tần Nhi cô nương so với Hòa Thị Bích như thế nào?"

Thật là một cái hố lớn, nếu không cẩn thận đưa đáp án sai, nói không chừng lúc này đây, Vân Vân liều chết tìm hiểu tin tức, thật sự sẽ có sự việc liên quan đến tính mạng.

Thẩm Ngạo tiếp tục duy trì vẻ tươi cười nói: "Tần Nhi? Tần Nhi tuy bề ngoài giống Vân Vân, nhưng vẫn là thứ phẩm, thật sự giống như thứ phẩm bắt chước Hòa Thị Bích, mặc dù có thể thưởng thức xem, nhưng sờ vào lại đần độn vô vị."

Động tác của hắn rất lưu loát, thật sự bắt đầu sờ soạng, trong lúc bất tri bất giác, tay đã hướng tới ngực Vân Vân.

Vân Vân thở dài một tiếng, kéo tay Thẩm Ngạo ra, nghiêm mặt nói: "Công tử, đứng đắn một chút được không nào, ta chỉ muốn trò chuyện cùng ngươi."

Thẩm Ngạo rất muốn làm cầm thú, nhưng lúc này, lại không thể không làm quân tử, liền tranh thủ dời tay ra, nói: "Ừm, Vân Vân muốn nói gì?"

Trong đôi mắt Vân Vân hình như lóe lên một tia sáng, bờ môi mấp máy, thấp giọng nỉ non nói: "Từ đêm hôm đó..." Nói đến chỗ này, khuôn mặt đã muốn đỏ bừng rồi, ngượng ngùng mà tiếp tục nói: "Ta cùng công tử đã có ân ái da thịt, ngày đó vừa tỉnh lại, ta thấy công tử, thực hận không thể giết chết công tử."

Đổ mồ hôi, giết người sẽ không tốt, dù sao bổn công tử còn chưa muốn chết dưới hoa mẫu đơn, giác ngộ làm quỷ phong lưu đâu.

Thẩm Ngạo thấy bộ dáng kiên nghị của Vân Vân, trong lòng rùng mình, tính tình Vân Vân ngoài mềm trong cứng, về sau phải chú ý một chút.

Vân Vân than thở một tiếng, nói: "Chỉ tiếc ngày đó không hạ được quyết tâm, khi đó, ta cực kỳ hận công tử, về sau, công tử nói muốn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ta, hận ý trong đầu ta mới thoáng giảm đi vài phần."

Ta nói rồi sao? Có sao? Có sao? Có sao? Thẩm Ngạo nghi vấn trong lòng, cũng không dám nói ra, vỗ eo thon của Vân Vân, cảm thụ cơ thể mịn màng này, nói: "Có thể được mỹ nhân ghi hận, cũng là một việc rất tuyệt, không biết bao nhiêu người muốn tiểu mỹ nhân hận hắn một lần, đều cầu còn không được nữa. Chỉ là, Vân Vân ngàn vạn lần không nên hô đánh kêu giết, như vậy không tốt, ngươi cũng không phải nhi nữ giang hồ, múa đao múa thương, sẽ bị người kỳ thị."

Vân Vân không để ý tới Thẩm Ngạo nói hươu nói vượn, lại nói: "Chỉ là, ngày đó, ngươi đưa tới một bó hoa kia, lại làm cho ta xoay chuyển ý niệm, khó được một lần ngươi còn có thể nhớ đến ta, ta lưu lạc hồng trần, cũng không cầu mong gì, chỉ cầu mong có người có thể đem ta đặt ở trong lòng."

Vân Vân dừng lại một chút, lại nói: "Cho nên, ta liền quyết định chủ ý, một đời một thế này, đều ký thác vào trên người công tử, công tử, ngươi thì sao?"

Lại là một cái hố to, trong lòng Thẩm Ngạo có chút nghĩ mà sợ, nếu là người mơ hồ, đầu óc nóng lên, nhất định sẽ nói, Vân Vân đối đãi ta như vậy, ta một đời một thế cũng chỉ đối tốt với một mình Vân Vân.

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, chẳng khác nào đeo cho mình một cái vòng bùa chú kim cô, lúc đầu Vân Vân  muốn hô đánh kêu giết, trong lời nói ẩn giấu uy hiếp nào đó, ngữ khí về sau lại ôn nhu, mang một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, chỉ sợ nói đến nói đi là đang dẫn dắt mình tỏ thái độ.

Thẩm Ngạo nói: "Vân Vân đối đãi ta như vậy, ta tự nhiên đối tốt với ngươi, một đời một thế." Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, khá tốt, bổn công tử cơ linh, không nói sai, câu này có nghĩa ta không chỉ đối tốt với một mình nàng.

Trong đôi mắt Vân Vân hiện lên một tia giảo hoạt, giận dữ nói: "Công tử, thật sự là kẻ dối trá."

Thẩm Ngạo nở nụ cười ha ha, thiếu chút nữa bị lừa rồi, ôm sát nàng một ít, dán tại trong lồng ngực mình, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, nói: "Vân Vân ghen tuông, dường như có chút lớn, cái tính tình này nhất định phải sửa."

"Không thay đổi, sẽ không sửa." Vân Vân ở trong ngực nỉ non một tiếng, khôi phục bộ dáng tiểu nữ nhân, đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng nện ở trên cánh tay Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo chỉ tiếp tục cười, sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vân Vân xem ra cũng không đơn giản, lịch duyệt quá phong phú, nói gần nói xa đều cất giấu huyền cơ, cũng may không phân thần, nếu không một câu lỡ lời ném ra ngoài liền vô cùng không ổn.

Loại lời hứa này phải có chừng mực.

Cùng Vân Vân nói một hồi, ánh mắt Thẩm Ngạo xoay chuyển, liền thấy được trên vách tường kia nhiều hơn một tầng rèm, hắn đi qua, xốc bức rèm vải kia lên, bức họa trước đó được vẽ trên đó lại vẫn chưa bị xóa, thần thái mỹ nhân nằm say ngủ kia, lại nhớ đến một cái nhăn mày một nụ cười vừa rồi của Vân Vân, phảng phất như thời điểm vẽ tranh còn ở ngày hôm qua.

"Ha ha, vẽ tốt, thư pháp tốt, đặc biệt một câu 'kim cương bất hoại tiểu lang quân Thẩm Ngạo du ngoạn đến đây một lần' này, thật sự cực kỳ huyền diệu." Thẩm Ngạo lãng tử cười rộ lên, thưởng thức tác phẩm của mình, cực kỳ thích ý.

Vân Vân đi tới, một tay khoác ở cánh tay của hắn, một bàn tay trắng như phấn khác hóa thành cái kềm nhỏ , nhẹ nhàng nhéo một cái trên lồng ngực Thẩm Ngạo, cái eo thon kia uyển chuyển lắc lư, giận dỗi nói: "Ngươi không thể đứng đắn một ít sao? Tranh này làm ta khó xử quá, ngày mai sẽ bảo nô tài lau nó đi."

Lúc trước không xóa đi, ngày mai còn hạ thủ được sao? Muốn xóa, chỉ sợ đã sớm lau đi rồi.

Thẩm Ngạo mỉm cười nói: "Nếu như có cơ hội, ta lại dùng trường phái trừu tượng vẽ một bức vì Vân Vân, ha ha, chờ ta tìm thuốc màu đến đây liền động thủ."

Vân Vân tự nhiên không hiểu cái gì là trường phái trừu tượng, thấy hắn lông mày ngả ngớn, chỉ sợ hắn lại muốn làm cái chủ ý gì xấu, thân hình dán vào cánh tay của hắn, nỉ non nói: "Ngươi lại khi dễ ta."

Một câu nói kia cực kỳ nhỏ nhẹ, Thẩm Ngạo ôm nàng, khép miệng không nói, ánh mắt lại dừng ở trước bàn, trên bàn kia bày biện một bình hoa, chỉ tiếc hoa hồng trong bình đã tàn lụi, khô héo rũ xuống xuôi theo bình, Thẩm Ngạo loay hoay sờ hoa héo tàn, nói: "Hoa này đã héo khô rồi, còn giữ lại làm cái gì?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vân túng quẫn đỏ hồng lên, có một loại cảm giác thất thố tâm bị Thẩm Ngạo đoán trúng tâm sự, nỉ non nói: "Cái này... ta đã quên vứt bỏ nó."

Ánh mắt Thẩm Ngạo trở nên vô cùng ôn nhu, nói: "Ta đưa cho Vân Vân, chỉ là một phần tâm ý, về phần hoa này, chỉ là vật ngoài thân, không cần coi trọng."

"Tâm ý? Tâm ý của ngươi là cái gì?" Vân Vân rốt cục cũng tìm được cơ hội phản kích, một đôi mắt giảo hoạt rơi trên cằm Thẩm Ngạo, ngửa đầu lên, cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Ngạo nhẹ nhàng véo gương mặt của nàng một cái, cười nói: "Vân Vân muốn nghe ta nói cái gì, ta liền nói cho ngươi cái đó."

Sắc mặt Vân Vân đỏ lên, vốn còn muốn nghe xem Thẩm Ngạo trả lời như thế nào, ai ngờ Thẩm Ngạo đá quả bóng cao su cho mình.

Vân Vân mím môi không nói, Thẩm Ngạo thật sự quá giảo hoạt rồi, cơ hồ không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để Vân Vân có thể chuyển bại thành thắng, trong lòng Vân Vân hơi có chút không cam lòng, lại cũng không khỏi không bội phục Thẩm Ngạo nhanh trí, rõ ràng nhiều lần muốn bắt hắn đi vào khuôn khổ, hết lần này tới lần khác, đến cuối cùng, lại luôn không bắt được cái đuôi của hắn.

Hai người tựa sát vào nhau, tâm sự một chút, tựa như một đôi tình nhân nhỏ, bước đến đẩy cửa sổ ra, lộ ra cảnh đêm người đi đường, thanh âm phố phường ầm ĩ kia truyền đến, trong đôi mắt Vân Vân lộ vẻ e ngại, gắt gao kéo lấy cánh tay Thẩm Ngạo, lộ ra một ít vẻ đau đớn và sợ hãi, thấp giọng hỏi: "Công tử, ta là người như vậy, ngươi thật sự không vứt bỏ ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro