C147: Lại sớm nộp bài thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Nghiêm mang một bộ dạng đạo mạo bước ra khỏi lều, trong lòng tự nhủ là ai to gan như vậy, dám đến náo loạn Quốc Tử Giám, giẫm trên đất tuyết đi về phía trước, ánh mắt quét qua, lại nhìn thấy một tiểu cô nương đứng dưới Tụ Hiền môn đầy tuyết trắng, tay cầm dù che đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp vô cùng, ẩn hàm một khí chất nhẹ nhàng thoát tục.

Tóc mai không buộc, buông xoã xuống vai, hiển nhiên còn chưa tới tuổi cập kê. Làn da trắng hồng nõn nà, ôn nhu như ngọc, nhất là một đôi mắt long lanh như nước kia, có một loại đáng yêu không nói nên lời.

Chỉ là, lá gan cô bé này lại không nhỏ, đang giằng co cùng hai cấm quân đeo đao, đúng là một chút cũng không sợ hãi, đôi mi thanh tú nhăn lại, cả giận nói: "Làm càn, các ngươi dám ngăn đón ta? Vạn Tuế Sơn ta muốn đến thì đến, càng không nói đến cái Quốc Tử Giám này, mau tránh ra."

Sau lưng cô bé này, có một xa phu rất cường tráng cùng một nha đầu lanh lợi đi theo. Chỉ là nha đầu hiển nhiên không có ý tứ giật dây cổ vũ cô bé xông vào Quốc Tử Giám, nha đầu kia chỉ lôi kéo tay áo cô bé, khuyên nhủ tiểu thư dẹp đường về phủ, không cần phải sinh sự.

Ngược lại, phu xe kia lại ôm tay cười lạnh, một đôi mắt như chùy trong túi, giống như cười mà không phải cười, đánh giá hai tên cấm quân này.

Một người trong cấm quân cả giận nói: "Nơi này là trọng địa trường thi, mau tránh ra, lùi lại một bước, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

Cô bé đang muốn nói chuyện, xa phu sau lưng lại lạnh lùng thốt: "Thật to gan, không nhận ra Thanh Hà quận chúa sao?"

Một câu nói kia như sấm sét giữa trời quang, hai cấm quân lập tức ngạc nhiên, trong lúc nhất thời lại không phân biệt thật giả, lại chứng kiến cô bé kia muốn tiến vào, một người trong cấm quân thấy tình thế cấp bách, bọn hắn phụng lệnh Dương công công, không cho phép người không có phận sự tiến vào trường thi, cánh tay liền chộp tới hướng vai cô bé.

Kỳ thật, giờ phút này, tâm tư cấm quân, lại không có chút ý mạo phạm nào, chỉ có điều phản ứng hơi nhanh mà thôi.

Ai ngờ tay vừa mới muốn đáp trên cái vai kia, phu xe lại đột nhiên động thân, chộp tới như điện, vừa đúng bắt lấy nhẹ nhàng bẻ gãy cổ tay cấm quân. Cấm quân kia đau đớn, liền cảm giác như toàn bộ cánh tay đều đã đứt gãy, quát to một tiếng, ngã xuống trên mặt tuyết.

Đường Nghiêm là văn nhân, đâu từng trông thấy trận chiến như vậy, vừa mới muốn quát lớn một câu, lúc này lời nói kia đến cửa miệng liền nuốt trở về bụng, tức giận đến không nói nên lời.

Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy, đường đường là Quốc Tử Giám, lại mặc người hành hung, ẩu đả cấm quân, cái này còn có vương pháp hay không, thiên lý ở đâu?

Đường Nghiêm tức đến sắc mặt trắng bệch, lại nhất thời mờ mịt rồi, đã quên nên làm thế nào cho phải, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, cô bé kia đã qua Tụ Hiền môn, mang theo xa phu cùng nha đầu vào bên trong.

Một cấm quân khác kéo đồng bạn bị thương dậy, kiểm tra thực hư thương thế, mới biết được vừa rồi phu xe kia có lẽ là nương tay, cánh tay chỉ bị hắn vặn lệch, tuy vô cùng đau đớn, cũng không có trở ngại gì nhiều, chỉ cần bó xương, qua chút ít thời gian là có thể bình yên vô sự.

"Đến đây!" Đường Nghiêm hô to một tiếng, đợi nửa ngày, một đôi cấm quân này lại không có hồi đáp. Xa xa có một tên hầu chạy tới, kính cẩn chắp tay về hướng Đường Nghiêm: "Đại nhân."

Đường Nghiêm cả giận nói: "Đuổi tiểu thư kia trở về, không cho phép nàng lỗ mãng."

Người hầu lĩnh mệnh, trở về kêu mấy cấm quân đến, đi vào truy đuổi người.

Đường Nghiêm tức giận lắc đầu: "Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy..." Bờ môi run run, lại nói không ra lời.

Cô bé kia vọt tới trường thi, lớn tiếng kêu to: "Thẩm Ngạo... Thẩm Ngạo ở nơi nào?"

Trên đường đi qua mấy cái lều thi, đến hỏi mấy giám sinh đang làm bài trong lều thi, những giám sinh kia trợn mắt há hốc mồm, ai ở chỗ này lớn tiếng ồn ào, người ta đang thi mà, ặc, ngươi vào bằng cách nào, cô bé này lại không tệ, rất xinh đẹp, chậc chậc...

Trong lều thi nhất thời phát sinh một chút bạo động, khiến mấy tiến sĩ phản ứng không kịp chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, trong phút chốc cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Cái này... Cái tràng diện này dường như có một chút quen thuộc!

Thẩm Ngạo vừa mới làm thi từ xong, đang ngồi ngay ngắn kiểm tra lỗi chính tả, nghe được cái thanh âm quen thuộc kia gọi hắn, có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại nổi giận, quận chúa đáng chết này, hết lần này tới lần khác toàn chạy tới nơi này trong lúc mấu chốt, ngươi không thể đổi lại thời điểm khác sao?

Thẩm Ngạo cố ý không để ý tới Triệu Tử Hành, dù sao lều thi tại đây nối liền không dứt, chừng hơn một ngàn, nàng nhất thời nửa khắc cũng tìm không đến chỗ mình.

Thẩm Ngạo vừa mới quyết định chủ ý trong lòng, lại nghe thanh âm Triệu Tử Hành truyền đến: "Thẩm Ngạo... Thẩm Ngạo... Nhanh đi ra cho ta, Chu tiểu thư bảo ta tới, muốn nói cho ngươi một chuyện rất quan trọng."

Thẩm Ngạo cười ha ha trong lòng, vểnh chân lên, bắt chéo sang hai bên, trong lòng nghĩ: "Ngay cả Chu tiểu thư cũng đều chuyển ra, có lẽ chuyện rất quan trọng, hừ, xem ngươi lừa gạt cái dạng gì nữa!"

Thanh âm kia còn gọi tiếp mấy lần, liền tức giận nói: "Ngươi không thích nghe coi như xong, Chu tiểu thư nói, người nhà Xuân nhi đã tới rồi, muốn đón nàng trở về lập gia đình, Chu tiểu thư nói, ngươi không đến sẽ phải hối hận."

Một câu này nói ra, Thẩm Ngạo nhất thời ngây ngẩn cả người.

Là ai? Ai dám lấy Xuân nhi? Lão tử không để yên cho hắn.

Thẩm Ngạo không chút do dự bỏ bút xuống, hét lớn: "Ta ở chỗ này!"

Hôm nay trường thi lại được mở rộng tầm mắt, có người lại xem trường thi như hội chùa, thật sự hiếm có. Các thí sinh đều chấn động tinh thần, một thanh âm truyền ra từ một lều thi nói: "Thẩm huynh, Xuân nhi cô nương là ai? Mau mau khai thật đi."

Trong lều thi khác lại truyền ra thanh âm nói: "Hồng nhan tri kỷ Thẩm huynh thật sự không ít nha, đáng tiếc Thẩm huynh còn phải tham gia cuộc thi, ha ha, chỉ sợ hồng nhan tri kỷ này, liền phải lập gia đình rồi."

Đám tiến sĩ ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa từng gặp qua loại tình huống này, lần trước có một nha đầu tới gọi Thẩm Ngạo, nhưng dù sao lần đó người ta vẫn ở bên ngoài trường thi, lần này lại xông hẳn vào.

Cái này... Cái này... Cái này nên làm thế nào cho phải? Bên kia lại có thí sinh trêu chọc huyên náo. Mấy tiến sĩ vội vàng quát mắng yên lặng.

Thanh Hà quận chúa theo thanh âm Thẩm Ngạo, lại chạy như bay về hướng lều thi của Thẩm Ngạo, hai tiến sĩ phía sau đuổi theo không kịp.

Thẩm Ngạo cầm bài thi bước ra khỏi lều thi, liền chứng kiến Triệu Tử Hành giẫm trên tuyết đọng lầy lội, chạy vội mà đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị đông lạnh đến đỏ lựng, môi anh đào thơm như hương lan, thở hổn hển.

"Thẩm Ngạo... Thẩm Ngạo.., Chu tiểu thư nói, nếu ngươi còn thương nhớ Xuân nhi, liền... đi đi, nếu trễ, người đã đi..." Nước mắt Triệu Tử Hành đều sắp chảy ra, vừa rồi chạy nhanh một hồi, nàng ngã một phát, toàn thân đều đau nhức, nước tuyết lạnh buốt thấm vào trong giày nhỏ.

Trong lòng Thẩm Ngạo trầm xuống, đột nhiên cảm giác bộ dáng thẹn thùng kia hiện lên dưới đáy lòng cách mình càng ngày càng xa, mặt không khỏi âm trầm, nói: "Tốt, chúng ta đi thôi!"

Cuộc thi tính toán là cái gì, lão bà tương lai đều muốn chạy theo người ta rồi!

Tần tiến sĩ tới trước mặt, tuy không nhướng mày, nhưng mặt mũi lại tràn đầy vẻ giận dữ, nói: "Thẩm Ngạo, ngươi làm càn!"

Tần tiến sĩ nghiêm mặt hổ nói những lời này, cánh tay muốn kéo đứt chòm râu, hiển nhiên bị làm cho tức giận không nhẹ.

Thẩm Ngạo là hi vọng của cuộc thi. Tần tiến sĩ cũng tính là ân sư của hắn. Ông ký thác kỳ vọng đối với Thẩm Ngạo rất nhiều, nhưng lúc này, nếu Thẩm Ngạo rời khỏi trường thi, chính mình vất vả chẳng phải uổng phí rồi sao?

Thẩm Ngạo cung kính mà hành lễ về hướng Tần tiến sĩ: "Tần tiến sĩ, đệ tử có chút việc tư cần xử lý. Bài thi này, ta đã làm xong, đệ tử xin nộp bài thi, cáo từ."

Thẩm Ngạo bất chấp dây dưa cùng Tần tiến sĩ, tuy lòng có áy náy, nhưng lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, tại thời khắc này, Thẩm Ngạo cảm giác sự tình gì cũng đều không quan trọng bằng việc lưu Xuân nhi lại. Nữ nhân một mực yên lặng đứng sau lưng mà đối tốt với mình, hắn chắc chắn sẽ không thể để cho nàng cứ như vậy biến mất trong thế giới của hắn.

Thẩm Ngạo không chút do dự mà đem bài thi nhét vào tay Tần tiến sĩ, sau đó liền chạy như bay rời đi.

"Này này... Thẩm Ngạo, chờ ta một chút" Triệu Tử Hành bị đau chân, nhấc váy áo mà khập khiễng theo sau.

Tần tiến sĩ tiếp nhận bài thi, thật sự khó thở rồi, ngay cả bài thi Thẩm Ngạo cũng không xem, liền kéo râu mép nói: "Làm càn, làm càn, thời gian cuộc thi còn hai canh giờ nữa, ngươi đã làm xong đề thi, ngươi không cần tiền đồ có phải không?"

Tần tiến sĩ hô lớn một câu với theo bóng lưng Thẩm Ngạo, không nghĩ tới Thẩm Ngạo lại thật sự trong lúc cấp bách vẫn quay đầu, cao giọng nói: "Lão bà đều chạy, có tiền đồ thì làm được cái gì?"

Một câu nói kia lại làm xôn xao náo động cả trường thi. Bọn họ chưa từng thấy người to gan như vậy, người dám nói lời như vậy cũng thật sự mới nghe lần đầu. Hôm nay xem như được kiến thức, Thẩm Ngạo quả nhiên là Thẩm Ngạo, lão bà mất rồi còn muốn tiền đồ làm cái gì?

Những lời này đủ phong tao, đủ lỗi lạc!

Tần tiến sĩ tức giận, ảo não nắm chặt bài thi của Thẩm Ngạo, nhưng rốt cuộc lại không nói lời nào.

"Thẩm Ngạo, ngươi chờ ta một chút!" Thẩm Ngạo chạy trốn nhanh ở phía trước. Triệu Tử Hành vừa tức vừa vội, cái tên Thẩm Ngạo này quá không có lương tâm, mình vừa nghe xong Chu tiểu thư nói liền chạy tới báo tin trước, hắn lại vứt bỏ mình mặc kệ. Nha đầu kia ở sau lưng càng chạy càng chậm gọi với theo: "Tiểu thư, tiểu thư chậm một chút."

Mà phu xe kia thì bước đi như bay, chỉ tiếc Triệu Tử Hành thân là nữ nhi, tuy hắn muốn chạy lên trước đỡ nàng, nhưng lại không biết nên ra tay như thế nào.

Ánh mắt Thẩm Ngạo lúc này ngoái nhìn lại, trong chớp mắt chạy như bay trở về, khoác ở cánh tay Triệu Tử Hành, nói: "Này, ngươi còn có thể chạy không?"

Triệu Tử Hành cắn răng nói: "Đau..."

Thẩm Ngạo không nói hai lời, bế Triệu Tử Hành lên, một cử động kia lại thu hút bao ánh mắt mấy giám sinh trong lều thi đều xem đến ngây ngẩn, cái gì văn vẻ, cái gì thi từ, trong lúc nhất thời đều không làm nổi nữa, chỉ nhìn Thẩm Ngạo, sau đó vân vê dụi mắt.

"Đi!" Thẩm Ngạo nóng nảy gấp rút, lại bắt đầu chạy như điên, một lát sau đã chạy ra khỏi trường thi, lập tức lại chạy tới hướng đông.

Triệu Tử Hành bị Thẩm Ngạo ôm, bắt đầu còn chưa nhận ra khác thường, đợi cảm thụ được hơi ấm lồng ngực Thẩm Ngạo liền đột nhiên tỉnh ngộ.

Bổn quận chúa bị người này phi lễ rồi!

Tâm Triệu Tử Hành hoảng loạn, miệng lại rõ ràng kêu: "Đi phía tây là ra khỏi Quốc Tử Giám, ngươi chạy hướng bên này làm cái gì?"

Nàng đã tiến vào Quốc Tử Giám vài lần nên khá quen thuộc, thấy Thẩm Ngạo đi ngược lại, lập tức kêu to Thẩm Ngạo thật khờ, chẳng những đần, hơn nữa còn cực kỳ xấu.

Thẩm Ngạo thở phì phò, miễn cưỡng nói ra mấy chữ: "Ngươi muốn ta ôm ngươi chạy về Chu phủ sao? Bây giờ ta đi tìm một con ngựa đến."

Triệu Tử Hành liền kêu: "Ta có xe ngựa, đang ngừng tại bên ngoài."

"Xe ngựa quá chậm" Thẩm Ngạo trả lời một câu, bước chân cũng không dám ngừng. Phu xe kia cũng chạy vội theo, ánh mắt đục ngầu kia nhìn qua Thẩm Ngạo như muốn giết người, lạnh lùng nói: "Mau thả quận chúa ra!"

Thẩm Ngạo không để ý tới hắn, nhưng lại chạy tới chuồng ngựa trong Quốc Tử Giám. Cái chuồng này chuẩn bị vì đám thư lại nhỏ, dùng để truyền công văn, chọn mua vật phẩm, lần này tổ chức cuộc thi, cho nên đám thư lại nhỏ đều ở trong trường thi. Thẩm Ngạo xông vào, buông Triệu Tử Hành, tìm một con ngựa, cởi dây cương xuống rồi xoay người lên ngựa.

Triệu Tử Hành dưới ngựa giậm chân: "Ta cũng muốn đi xem, ta cũng muốn đi xem, Thẩm Ngạo, vịn ta lên ngựa."

Thẩm Ngạo im lặng, vươn tay đỡ Triệu Tử Hành lên, để nàng ngồi ở phía trước, cả giận nói: "Tự ngươi không biết cưỡi ngựa sao?"

Triệu Tử Hành hùng hồn hô to gọi nhỏ: "Bản quận chúa sao có thể học cưỡi ngựa? Ặc, ngươi đang làm mất đi sự trong sạch của bản quận chúa sao?"

"Trong sạch?" Lúc này Thẩm Ngạo mới nhận ra mình và Triệu Tử Hành thật sự có chút ái muội. Bộ ngực của mình dán vào lưng nàng, hương tóc mai cùng mùi thơm cơ thể kia vờn quanh chóp mũi, thật lâu không tiêu tan.

Đổ mồ hôi, bây giờ còn nghĩ chuyện này để làm gì, Thẩm Ngạo thật sự nóng nảy, hắn hứa hẹn muốn cho Xuân nhi hạnh phúc, cho nên nhất định phải ngăn cản Xuân nhi rời khỏi Chu phủ.

Hai tay ghìm chặt dây cương, vừa khéo kẹp lấy tiểu quận chúa, giục ngựa chạy như điên về phía trước.

Phu xe kia cũng tìm một con ngựa đuổi theo. Ngược lại, tiểu nha đầu kia không dám cưỡi ngựa, rồi lại không chịu rời quận chúa đi, nhấc váy áo chạy theo ngựa một hồi, mãi đến lúc thân ảnh Thẩm Ngạo và Tử Hành ngồi chung trên yên ngựa dần dần biến mất trong màn tuyết trắng, lúc này mới dừng lại thở hổn hển, mờ mịt nhìn quanh.

Bây giờ còn chưa tới buổi trưa nên cũng không có nhiều người trên phố, cưỡi ngựa chạy như điên trên đường cái, gió lạnh vù vù quét qua mặt Triệu Tử Hành như đao cắt. Nàng vội vàng rút vào trong ngực Thẩm Ngạo, thở mạnh cũng không dám.

Trước cửa phủ Kỳ Quốc công, một đôi sư tử đá đã bị bao phủ trong tuyết. Trước cửa lại được quét tuyết sạch sẽ, một chiếc xe ngựa vững vàng ngừng ở chỗ này, Xuân nhi vác một bọc y phục nhỏ, dưới sự dẫn dắt của cậu, mợ đi ra. Bên cạnh xe ngựa có mấy người đáng đứng, người đầu tiên lại là một hán tử trung niên mập mạp, hán tử kia mặc áo viên ngoại cổ tròn mới tinh, trên mặt cười ha hả, ánh mắt nhìn thấy Xuân nhi đột nhiên sáng ngời, vội vàng nghênh đón, nói với mợ Xuân nhi: "Nàng chính là Xuân nhi?"

Lưu thị mợ Xuân nhi lập tức nịnh nọt cười nói: "Đặng lão gia, nàng chính là cháu ngoại ta, Xuân nhi, nhanh kêu một tiếng Đặng lão gia."

Xuân nhi lại như người trong mộng, ánh mắt thất thần nhìn qua góc đường, rồi lại dừng trên tấm biển sơn son thếp vàng treo trên cửa Chu phủ kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ chua xót.

Lưu thị liền ở một bên oán trách: "Xuân nhi, ngươi tốt xấu cũng ở đây lâu như vậy, sao một điểm quy củ cũng không học được? Sau này ngươi phải dựa vào Đặng lão gia, còn không biết bao nhiêu thứ cần làm, mau gọi Đặng lão gia đi."

Lưu thị dốc sức liều mạng thúc giục, cảm giác như đã đánh mất thể diện trước mặt Đặng lão gia. Ngược lại, trượng phu Lưu thị, cậu Xuân nhi biến đổi sắc mặt, lúc này lên tiếng nói: "Không gọi thì không gọi, Đặng lão gia không biết trách móc, ngươi đốc thúc nàng làm cái gì?"

Đặng lão gia vội vàng nói: "Đúng, đúng, không sai, không sao, dù sao tương lai còn rất nhiều cơ hội gọi." Hắn rất rộng lượng cười cười, đống mỡ trên mặt kia cũng lay động theo.

Lưu thị trừng mắt liếc trượng phu, mỉm cười nói với Đặng lão gia: "Đặng lão gia, ngươi và Chu Xích đi trước, ta có lời muốn nói cùng với Xuân nhi."

Chu Xích chính là danh tự cậu Xuân nhi, Đặng lão gia hiểu ý, vội vàng nói: "Không dám, không dám, các ngươi trò chuyện trước, từ từ trò chuyện."

Nói xong, Đặng lão gia liền cùng Chu xích sang bên cạnh xe ngựa đi giả ý nói chuyện phiếm, một đôi mắt nhỏ tròn xoe kia lóe lên ánh mắt vui mừng, nhưng lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Xuân nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro