C149: Khi quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là trong lòng Đặng lão gia thực sự cũng có suy tính, nếu một người người đọc sách càn quấy, hắn cũng không cần sợ, Xuân nhi này xinh tươi mọng nước như vậy, mình đã đưa sính lễ, ít ngày nữa sẽ thành thân, âu yếm.

Vì cái này, Đặng lão gia quyết định chủ ý, cắn răng cũng phải đấu một trận cùng người đọc sách này, chỉ cần mình chiếm được chữ lí, cho dù gặp quan phủ cũng không cần kinh hoảng.

Trong lòng đã định chủ ý, Đặng lão gia ưỡn ngực, bắt đầu tự tin hơn, cả giận nói: "Ngươi không phải ỷ thế hiếp người thì là làm cái gì, ngươi thân mật cùng vị hôn thê của ta, không chừng là có gian tình, hiện tại ngươi mau đi, ta sẽ không dây dưa cùng ngươi, nhưng nếu lại nói hươu nói vượn, ta sẽ đến nha môn kiện lên quan trên, đến lúc đó bị mất công danh, ngươi đừng hối hận."

Trong câu nói kia mềm có cứng, đầy vẻ đâm chọc, hàm ý uy hiếp.

Đặng lão gia này quen làm sinh ý, cũng không phải người hồ đồ, đối mặt với loại người đọc sách này, nếu thật sự muốn ồn ào thì mình chỉ cần gắt gao cắn hai chữ thông dâm, ai cũng không làm gì được hắn, ngược lại thiếu niên trước mắt này, sẽ e ngại chuyện tốt của mình, chỉ sợ sẽ phải thân bại danh liệt.

Tưởng rằng có thể nhất cử đánh trúng chỗ hiểm Thẩm Ngạo, ai ngờ Thẩm Ngạo lại nhướng mày cười.

Đến nha môn kiện lên quan trên? Hả, Thẩm Ngạo thích đi nha môn nhất, vội vàng nói: "Thật tốt, chúng ta cùng đi nha môn, Đặng lão gia có nhã hứng này, ta phụng bồi là được, vừa đúng lúc, ta đang muốn tố cáo ngươi khi quân phạm thượng, phỉ báng hoàng thượng, đi, chúng ta đi ngay, ai không đi, người đó là cháu trai."

Thẩm Ngạo kéo lấy Đặng lão gia, một bộ dạng muốn kéo hắn đi nha môn phủ Kinh Triệu, sợ Đặng lão gia đổi ý.

Khi quân phạm thượng, phỉ báng hoàng thượng?

Đây là ý gì, Đặng lão gia hồ đồ rồi, đã thấy Thẩm Ngạo nhàn nhã lôi kéo mình, bộ dáng kia lại ước gì đại gia cùng đến nha môn ngồi một chút.

Khí thế Đặng lão gia yếu đi, rồi lại cố gắng ra vẻ trấn định, khẽ nói: "Khi quân phạm thượng? Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ngô hoàng thánh minh, Trung Mưu Đặng gia ta dựa vào hoàng ân mới có ngày hôm nay, ta phỉ báng hoàng thượng, ngươi có ý gì? Chớ ăn nói lung tung."

Hắn cố ý mang Trung Mưu Đặng gia ra, tuy nói là họ hàng xa, nhưng Đặng gia này xác thực là một cây đại thụ, trong tộc không ít người làm quan, gia tài lại càng trăm vạn, tại Trung Mưu, chính là nhất đẳng danh môn.

Thẩm Ngạo cười lạnh nói: "Ngươi còn dám nói không có? Vừa rồi ngươi nói như thế nào, ngươi nói Xuân nhi trèo cao, ngươi là cái thứ gì, chỉ bằng ngươi cũng đáng để cho Xuân nhi trèo cao sao?"

Thẩm Ngạo cười càng gian trá, lại cao giọng quát to: "Ngươi đã không có công danh, một kẻ "thảo dân", cũng dám nói ra những lời này, có thể thấy được lòng ngươi sớm mang bất mãn đối với triều đình, đối với hoàng thượng, lại càng coi lời nói như gió thoảng bên tai, hiện tại ta không nói cái này cùng ngươi, muốn nói thì đến nha môn nói sau."

Triệu Tử Hành ở một bên nhìn xem, thấy Thẩm đại thi nhân này đến hoàng thượng cũng đem làm lá chắn, lại càng hoảng sợ, người xấu thật đúng là xuất khẩu cuồng ngôn, người ta nói một câu, hắn liền nói người ta phỉ báng hoàng thượng, miệng đầy thứ linh tinh nhưng rất hùng hồn, nhớ tới vừa rồi đi trong gió lạnh, vùi đầu vào trong bộ ngực của hắn, sắc mặt túng quẫn đỏ hồng, thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi suy nghĩ: "Khó trách ngực của hắn ấm áp như vậy, chỉ sợ là da quá dày."

Xuân nhi thấy bên này nổi lên tranh chấp, nghĩ đến Thẩm Ngạo làm như vậy để bảo toàn nàng, trong lòng vừa cảm động lại lo lắng, liền muốn bổ nhào vào trong ngực Thẩm Ngạo, lại bị Lưu thị kéo lại gắt gao, ánh mắt Lưu thị còn băng giá so với trời đông giá rét này, làm cho dũng khí của nàng tan biến.

Đặng lão gia còn muốn dọa Thẩm Ngạo, ai ngờ người ta không sợ. Ngược lại còn muốn tố cáo hắn khi quân, hắn há lại có thể thừa nhận khi bị chụp cái mũ này, liền giận tím mặt nói: "Ta chỉ là thương nhân, khi quân ở đâu?"

Thẩm Ngạo đưa tay vào trong ngực, lại móc ra một tờ giấy được niêm phong trong giấy hồng, gấp lại vô cùng chỉnh tề, một mực giấu trong ngực, chỉ thấy hắn cười ha ha một tiếng, mở giấy hồng kia ra, hung dữ nói: "Nếu mắt ngươi không mù, hãy mở to mắt ra mà xem xem thật kỹ, đây là chữ gì, nhìn xem trên này viết cái gì?"

Đặng lão gia ngược lại biết chữ, tập trung nhìn vào, chỉ thấy thư pháp trên đó dài ước chừng hai thước, viết bảy chữ to 'Xuân nhi là cô nương tốt'.

Xuân nhi là cô nương tốt? Đây là ý gì? Lại có liên quan gì cùng khi quân?

Đặng lão gia nhất thời hồ đồ, tiếp tục nhìn xuống, lại lập tức trợn mắt há hốc mồm, chỉ nhìn trên lời bạt kia viết một chữ thiên, chữ thiên cũng không phải hiếm lạ, người dùng m chữ thiên làm lời bạt lại rất có ý tưởng mới, nhưng trên lời bạt đó lại in một dấu ấn đỏ tươi như máu, trong dấu ấn kia có thể lờ mờ thấy được sáu chữ đỏ tươi 'Đại Tống vâng mệnh chi bảo'.

Sáu chữ này xuất hiện tần suất không ít trong lời đồn đại trên phố, thời điểm những người thuyết thư trên phố ca ngợi Thái tổ hoàng đế uy nghiêm, liền không thiếu được việc kể về thánh vật này. Năm đó Thái tổ hoàng đế được giang sơn, chỉ lấy được hai ngọc tỷ từ nhà Chu, "Hoàng đế thừa thiên vâng mệnh chi bảo" và "Hoàng đế thần bảo", mà một ngọc tỷ khác đã bị mất trong chiến loạn. Vì vậy, Thái tổ hoàng đế tự chế "Đại Tống vâng mệnh chi bảo" để tỏ rõ thiên hạ, cũng coi đây là ngọc tỷ truyền quốc, đại biểu hoàng quyền vô thượng quyền uy.

Đặng lão gia dù vô dụng, cũng tuyệt đối không thể không biết hàm nghĩa sáu chữ này, ấn tỳ đóng trên cái thư pháp này, nếu không có sai lầm, chỉ sợ đây chính là ngọc tỷ truyền quốc.

"Thấy được chưa? Đây là cái gì? Đây là lão hoàng đế... Khục khục... Hoàng đế lão đại tự tay viết lưu niệm, nhìn kỹ xem, trên đó viết cái gì? Viết cái gì?" Thẩm Ngạo liên tục cười lạnh.

Trước đó đứng thứ nhất sơ thí, hắn muốn tổng cộng ba bức tranh chữ, bức thứ nhất là "Thái Học là trường hiếu học", bức thứ hai đang để ở Thúy Nhã Sơn Phòng, chỉ có bức thứ ba này Thẩm Ngạo vẫn chưa mang ra, bình thường vẫn cất giấu trong người, chính là có ý định lợi dụng cái bức tranh chữ này gột sạch thân thế không sạch sẽ vì Xuân nhi, hôm nay có việc, lại không thể không lấy ra.

"Ngươi mới vừa nói cái gì? Nói Xuân nhi trèo cao? Dọa người, hai chữ trèo cao cũng là thứ ngươi có thể sử dụng sao, Xuân nhi rất được hoàng thượng coi trọng, còn tự mình đề chữ vì nàng, ngươi dám nói nàng là nô tài? Ngươi vừa rồi đã nói nàng là nô tài, là trèo cao, chính là làm trái qý hoàng thượng, là mưu đồ làm loạn, âm mưu tạo phản, lòng muông dạ thú rõ như ban ngày. Đại Tống triều chúng ta quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, hoàng thượng lại càng hết lòng hết sức vì nước vì dân, ngươi không có ý báo đáp, nhưng lại cố nghịch ý hoàng thượng, mang giọng điệu cuồng loạn, mê hoặc lòng người, nói mau, ngươi và giặc cỏ Hấp Huyện có quan hệ gì, xem ra ngươi nhất định sẽ không nói, vậy thì theo ta đến nha môn một chuyến, xem phán quan phủ Kinh Triệu nói thế nào."

Những lời này khoa trương đến cực điểm, ngay cả mưu phản cũng đều nói ra, lại nói Đặng lão gia có quan hệ cùng Hấp Huyện. Bọn giặc cỏ Hấp Huyện này tạo phản năm Tuyên Hòa, thanh thế rất lớn, không lâu sau bị thất bại chém đầu, gán quan hệ giặc cỏ cùng Đặng lão gia, cái tội danh này cũng đủ xét nhà diệt tộc.

Đặng lão gia tuy tự tin mình không bị người vu oan phản nghịch, nhưng trên bức lưu niệm này rõ ràng viết 'Xuân nhi là cô nương tốt', hoàng thượng nói Xuân nhi là cô nương tốt, ai dám nói nàng là nô tài, lại có ai dám nói nàng trèo cao? Nếu thật sự muốn dây dưa, loại sự tình này ngay cả có miệng cũng nói không rõ, xem ra tình thế rất nghiêm trọng rồi.

"Cái này... Cái này..." Đặng lão gia nhất thời không nói ra lời, lui về phía sau hai bước, sắc mặt tối đen không rõ, cuối cùng thở dài, cúi đầu nói: "Vừa rồi ta chỉ vô tâm nói như vậy, còn nữa, tại hạ cũng không biết hoàng thượng viết bức hành thư này, ta không cần Xuân nhi nữa cũng được."

Vì một nữ nhân mà lún sâu trong vòng xoáy này, Đặng lão gia dù ngu xuẩn cũng minh bạch đây là ý gì, đâu còn dám lấy Xuân nhi, ánh mắt thoáng qua lại dừng trên người Lưu thị, thở phì phì, nói: "Xuân nhi này, ta không cưới nữa, ngươi trả sính lễ cho ta."

Lưu thị cũng nhất thời trợn mắt há hốc mồm, vừa nghe Đặng lão gia muốn nàng trả sính lễ, khẽ răng cắn nói: "Đặng lão gia, Đặng lão gia, ngươi nói gì vậy, con gái đã gả chồng như nước giội đi, chúng ta lúc trước cũng đã định rồi, hiện tại ngươi đổi ý, cái sính lễ này..."

Đặng lão gia tức giận, bị Thẩm Ngạo xếp đặt một lần, lão bà không lấy được, lại gặp được một bà điên tham sính lễ của hắn, cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc có trả hay không, chuyện này là do ngươi không nói rõ ràng, hại ta suýt nữa bị ngươi lừa, ngươi còn dây dưa cái gì, nếu không trả, như vậy cũng dễ xử lý, ta chỉ cần đi tìm bổn gia (dòng họ) nhờ phân xử là được."

Lưu thị là người Trung Mưu, Đặng lão gia đi tìm bổn gia, nàng há lại có thể trêu chọc, nhất thời bị hù dọa, rồi lại không cam lòng, trong phút chốc không nói được câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro