C153: Thánh chỉ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Cát là hoàng đế phong lưu, Triệu Giai cũng là hoàng tử phong lưu, cũng đều yêu thích ngâm thơ, cõi lòng đều là tình thơ ý hoạ, tình cảm dạt dào, gặp gỡ rất phong lưu, há thường nhân có thể sánh được.

Càng là nhân vật như vậy, đối với phong hoa tuyết nguyệt, đối với tương tư khắc cốt đều mẫn cảm cực hạn.

Cầm bài thơ như vậy, đến hỏi nông hộ canh tác trên ruộng đồng, chỉ sợ nông hộ nghe xong liền như lọt vào sương mù. Nếu đến hỏi Thái Học sinh dụng công khổ đọc, chỉ sợ Thái Học sinh ngoại trừ vì từ ngữ trau chuốt và ngụ ý trong thơ mà vỗ bàn khen hay, cũng không quá nhiều rung động đến tâm can.

Nhưng hoàng đế cùng hoàng tử chợt xem, lại dâng trào cảm xúc sầu não đối với nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm, dùng nhạn thay người, sinh tử biệt ly đau đớn trong bài thơ kia, lại đánh thẳng vào đáy lòng hai người.

Triệu Cát thở dài một hơi, nhưng lại chậm chạp không muốn dời ánh mắt đi, lo được lo mất, nói: "Rõ ràng là tay ăn chơi, lại có thể làm ra thi từ động lòng người như vậy, thật là quái tài, Thẩm Ngạo này, ngay cả trẫm cũng không đoán ra được."

Triệu Giai cười lớn nói: "Phụ hoàng, thi từ như vậy, nhi thần nhìn, chỉ sợ tối nay liền trằn trọc khó ngủ, trong lòng luôn nghĩ đến chim nhạn cô độc kia, ăn không biết ngon nữa."

Triệu Cát trầm tư nhíu mày, nói: "Trẫm sẽ hạ một đạo thánh chỉ xuống, nghiêm cấm săn bắt chim nhạn trên tất cả châu."

Nói xong, ánh mắt Triệu Cát tiếp tục rơi trên bài thi của Thẩm Ngạo, lại đột nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc nói: "Chữ Thẩm Ngạo lại thay đổi "

Vừa rồi một lòng nhìn bài thơ, ngay cả chữ viết cũng không kịp thưởng thức, lúc này tập trung tư tưởng nhìn, Triệu Cát lại nhất thời giật mình cảm thán.

Triệu Cát xem qua không ít chữ Thẩm Ngạo viết, lúc nào cũng thán phục. Nhưng lúc này đây, phong cách viết chữ của Thẩm Ngạo lại bắt đầu trở nên khác lạ, chữ viết trong đó cô đọng, vận dụng ngòi bút kiên cố tuấn kiện, nhìn quanh nét chữ như sinh tình, kết cấu chữ tuấn tú mà bút lực mạnh mẽ, dùng chữ liền chữ, cấu tạo nét vẽ sinh động thanh thoát, thoải mái thanh tân không theo lối cũ.

Triệu Cát xem đến ngây dại, không nhịn được, thở dài nói: "Càng nhìn hắn, càng làm cho người khó có thể nắm bắt. Bỏ đi! Bỏ đi! Bỏ đi! Đem bài thi này dán trong Văn Cảnh các. Về phần danh đầu trung thí..."

Theo lời Triệu Cát nói, không biết hành thư này vẫn do tên Thẩm Ngạo kia, chỉ là hắn muốn cất giữ bài thi, hiển nhiên cực kỳ yêu thích bài thơ và lối hành thư này.

Triệu Cát trầm ngâm một lát, nói: "Thẩm Ngạo này phóng đãng không có quy củ, ngọc không mài không sáng, trẫm vốn có ý định đặt hắn bên ngoài tam giáp, đánh gãy ngạo khí của hắn. Chỉ là phần kinh nghĩa này không tìm được khuyết điểm nhỏ nào, làm thơ lại càng rung động đến tâm can, vẫn lấy tên hắn đứng đầu đi. Dương Tiễn, ngươi qua đây, ta hạ một đạo thánh chỉ, ngươi mang theo ý chỉ đến phủ Kỳ Quốc công, trẫm muốn từ từ răn dạy hắn một phen."

Như thế thật kỳ quái, chiếm danh đầu mà hoàng thượng còn muốn hạ ý chỉ chỉnh đốn, đây là đạo lý gì?

Dương Tiễn cười ha ha, nói theo Triệu Cát: "Nô tài mài mực vì hoàng thượng."

Triệu Cát đi đến trước bàn, cầm bút chấm mực, suy nghĩ trong lòng một chút, liền hạ bút xuống.

Triệu Giai ở bên quan sát, trong lòng lại không nhịn được, thầm giật mình, chỉ nhìn phụ hoàng hạ bút, phong cách lại hơi có chút thay đổi, dường như... Dường như... Có một chút điểm bắt chước phong cách trên bài thi của Thẩm Ngạo.

Phải biết người yêu thích hành thư, một khi nhìn thấy chữ viết tốt, trong lòng tự nhiên sẽ nảy sinh hảo cảm, mà hảo cảm cũng dần chuyển biến sang phong cách chữ viết của chính mình. Trong lúc chưa nhận thức được, dần dần dung hội hẳn vào phong cách của mình.

Nhưng điều này cần điều kiện tiên quyết là thư pháp người nọ nhất định phải cực kỳ cao thâm, khiến lòng người lay động, yên lặng sản sinh tâm bắt chước.

Hiện tại phụ hoàng hẳn là tôn sùng đối với chữ viết của Thẩm Ngạo sao?

Trong lòng Triệu Giai xoay chuyển nhiều ý niệm. Trong thời gian thất thần đó, thánh chỉ cũng đã viết xong, đặt bút xuống, gọi người thổi khô nét mực trước, sau đó gấp lại, bảo Dương Tiễn lập tức đến phủ Kỳ Quốc công trước.

Sự tình trong Văn Cảnh các, Thẩm Ngạo một mực không biết. Giờ phút này hắn đang dàn xếp cho Xuân nhi, lại kéo Ngô Tam nhi đến một bên, bảo hắn chiếu cố tốt, không thể để chuyện không may xuất hiện. Nếu Xuân nhi nhàm chán, cũng có thể tìm chút việc trong khả năng cho nàng làm một ít.

Ngô Tam nhi tự nhiên lĩnh mệnh, Thẩm Ngạo trở lại phủ Kỳ Quốc công cũng đã đến nửa đêm. Sau khi ngủ một giấc dậy liền đến Phật đường tìm phu nhân nói chuyện phiếm.

Những ngày này, phu nhân cũng rất bận rộn, không chỉ vì sự tình nghênh đón Hiền Phi nương nương, Thạch phu nhân kia, còn có không ít bà lớn trong kinh tới bái phỏng, số lần tiếp kiến cũng không ít. Tâm tình phu nhân lập tức cực kỳ sung sướng, thường ngày bị người yên lặng xem thường, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một hồi.

Thẩm Ngạo được nghỉ, phu nhân tự nhiên muốn hỏi việc thi cử, Thẩm Ngạo nào dám nói việc nộp bài thi sớm, chỉ qua loa vài câu liền dời chủ đề đi.

Phu nhân còn nói đến Xuân nhi, hơi có chút tiếc nuối nói: "Xuân nhi theo ta cũng đã có 4 - 5 năm rồi, tính tình của nàng rất tốt, hiện tại bên người đã không có Xuân nhi, rất nhiều việc bất tiện, trong lòng cảm thấy khá vắng vẻ."

Thẩm Ngạo cười nói: "Dì, có chuyện ta phải nói, Xuân nhi cũng không trở về quê."

Phu nhân kinh ngạc, nói: "Đây là có chuyện gì?"

Trong lòng Thẩm Ngạo biết không giấu diếm được, liền thuật lại sự tình hôm qua.

Phu nhân thổn thức không thôi: "Ta tưởng cậu mợ nàng vì lo lắng chuyện chung thân của nàng, nên cũng sợ làm trễ nãi nàng, không dám lưu nàng ở lại quý phủ. Ai ngờ Lưu thị kia lại cay nghiệt như vậy, ngươi làm rất đúng." Lập tức lại nói: "Nếu như ngươi thích Xuân nhi, ta đây làm dì cũng không nói gì thêm, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!"

Thẩm Ngạo gật đầu, nói: "Ta biết, dì, nhìn tinh thần người mấy ngày nay dường như có chút không tốt lắm, người quan tâm Hiền Phi nương nương, nghênh đón phượng giá là không sai, nhưng cũng không cần vất vả như vậy, mọi việc nên để bọn hạ nhân đi làm, để cho bọn hắn tự lo, không cần mọi chuyện đều tự mình làm."

Nói đến Hiền Phi kia, phu nhân lập tức ảm đạm nói: "Đứa nhỏ như ngươi không biết, Hiền Phi này và Công gia rất xa cách, ta làm như vậy, vì cái gì, còn không phải để bọn hắn có thể tiêu tan ghen ghét lúc trước sao? Huynh muội dù sao cũng là huynh muội, lại có thể thù hận gì? Chúng ta nâng thể diện mà đón nương nương, là hi vọng Hiền Phi biết rõ phần nhân tình huynh muội này."

Thẩm Ngạo phụ họa nói: "Dì rất nói đúng." Nói xong, liền không khuyên nữa, loại sự tình bát nháo này, hắn không dám đụng vào, tuy nói hắn đã từng hướng quận chúa nghe ngóng tin tức về Hiền Phi. Địa vị Hiền Phi này trong cung cũng rất tốt, sinh được một tiểu công chúa khoảng sáu bảy tuổi, những thứ khác đều không nói tỉ mỉ.

Phu nhân cười nói: "Đợi lo liệu việc này xong, ngươi hãy theo ta đi chùa thắp hương, hồi lâu không nghe đám cao tăng bọn họ giảng kinh Phật rồi, buông bỏ tạp niệm trong lòng."

Thẩm Ngạo vừa nghe, trong lòng không khỏi suy nghĩ: "Không biết tiểu hòa thượng Thích Tiểu Hổ kia như thế nào, lần tới sẽ đem cho hắn chút thứ mới lạ để chơi đùa." Lại lập tức cười nói: "Dì có việc bận, ta tùy thời phụng bồi."

Đang nói, Hương Nhi ở một bên nóng nảy gấp rút đi tới nói: "Phu nhân, biểu thiếu gia, trong nội cung truyền đến ý chỉ, bảo biểu thiếu gia tiếp chỉ, hiện tại công công đã ở ngoài cửa."

Một câu nói kia lại dọa phu nhân nhảy dựng, vội vàng đứng lên, nói: "Tiếp chỉ ý? Vì sao trước đó không có tin tức?"

Cần biết ý chỉ triều đình giống nhau, đều phải trải qua Trung Sách tỉnh trước, có một quy trình cực kỳ phức tạp. Với quyền thế của Quốc công, ý chỉ kia còn chưa tới, cũng đã có thông báo trước đó, hết lần này tới lần khác, lúc này đây, lại là thánh chỉ Triệu Cát tâm huyết dâng trào hạ xuống, cái gọi là thánh chỉ, chính là cung đình tự tay phát ra mệnh lệnh hoặc dùng chiếu lệnh, không thông qua Trung Sách, trực tiếp giao phó cho người hoặc cơ cấu tiếp chỉ, bởi vậy, làm cho phu nhân nhất thời lúng túng.

Phu nhân dù sao cũng quen việc tiếp chỉ, không đến nửa ngày, liền trấn định, nói: "Triệu tập tất cả nô bộc trong phủ lại, khai mở trung môn(cửa giữa lớn nhất), thiết lập hương án, theo Thẩm Ngạo nghênh đón ý chỉ. Đúng rồi! Mau mang lễ phục cáo mệnh của ta tới, không thể để thất lễ."

Cửa lớn trong phủ Chu Quốc công mở rộng ra, kèm theo tiếng đốt pháo vang lên, trầm hương trên hương án đã được thắp lên. Dương Tiễn còn chưa tiến vào, trên dưới Chu phủ hơn trăm người đã đợi lâu, cầm đầu là Thẩm Ngạo, do phu nhân tiếp khách. Phu nhân mặc lễ phục bôi kim trục Tam phẩm cáo mệnh, ung dung cao quý, trong đôi mắt hàm chứa vẻ đoan trang.

Kỳ thật, trong lòng phu nhân có lẽ hơi có chút tâm thần bất định, làm sao hoàng thượng lại để ý tới đứa bé Thẩm Ngạo này, có thể đắc tội người nào đó, hoàng thượng muốn giáng tội xuống hay không?

Lập tức lại thoải mái, nếu thật sự giáng tội, chỉ sợ quan sai đã sớm tới bắt hỏi, nhìn bên người công công này chỉ có hai cấm vệ, bộ dạng không giống như tới bắt người.

Thẩm Ngạo cũng cảm thấy kỳ quái. Hoàng đế? Hạ ý chỉ?

Hắn tự hỏi mình có liên quan gì đến hoàng đế đâu, lúc này hạ ý chỉ làm cái gì? Hẳn là cho hắn làm quan? Cái này thật tốt quá, tránh khỏi mỗi ngày phải đi nhìn đống văn chương kinh nghĩa kia.

Chỉ là, ý nghĩ này cũng chỉ tưởng tượng thoáng qua mà thôi, hắn còn không đến tình trạng nằm mơ giữa ban ngày. Trong lòng oán thầm một phen, hoàng đế này xem ra rất thanh nhàn, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì, ăn no rỗi việc, viết thánh chỉ lung tung.

Dương Tiễn nghiêm mặt bước vào phủ, một bên đã quỳ xuống đông nghịt một mảnh, ngay cả phu nhân cũng cúi người phúc lễ, vẫn không nhúc nhích. Thẩm Ngạo xem xét, à, phải quỳ xuống tiếp thánh chỉ. Hắn thật sự không có làm ra vẻ, cứ coi như mình quỳ với cha mẹ sớm đã mất ở đời trước, nghĩ đến đây liền khuất thân quỳ xuống.

Dương Tiễn tuân lệnh đọc thánh chỉ: "Hoàng đế viết: Quốc Tử Giám giám sinh Thẩm Ngạo. Trẫm chấn hưng giáo dục, coi trọng tuyển cử, dùng để giúp chí sĩ trong thiên hạ, dùng quan cách để khích lệ văn học trong chi sĩ. Ngươi đã làm giám sinh, nhưng trẫm thấy ngươi phóng đãng không có quy củ, quá bốc đồng, tuy có tâm dốc lòng cầu học, lại gây chuyện thị phi bốn phía, học sinh sao có thể vậy? Ngươi có tài học, đức hạnh lại nông cạn, nên cẩn ngôn thận hành, không thể tiếp tục phù phiếm và cậy khí kiêu ngạo..."

Thẩm Ngạo vừa nghe liền thấy không đúng, phóng đãng không quy củ, quá bốc đồng. Này! Đây hình như đang mắng người mà. Nghe tiếp nữa, lại thêm việc gây chuyện thị phi. Oan uổng quá! Hoàng thượng! Đây đều là mọi chuyện tìm đến ta gây sự. Về phần đằng sau lại càng nghiêm trọng, cái gì đức hạnh nông cạn, một câu nói kia cơ hồ đã đến cảnh giới giết tâm. Phải biết cổ nhân trọng đức hạnh nhất, có đức trước, mới có thể xét đến có tài. Đức hạnh không tốt, nhất là hoàng đế nói ngươi đức hạnh không tốt, cái này... cái này con mẹ nó làm người cũng thất bại.

Bất quá cây gậy này giơ cao, rất nhiều người vừa nghe liền thấp thỏm lo âu, còn cho rằng một câu cuối cùng sẽ ra lệnh quan sai bắt giữ thẩm vấn. Nhưng lời nói lại xoay chuyển, chỉ  bảo cẩn ngôn thận hành, ý nói tự mình mau sửa lại tật xấu lúc trước. Về việc giáng tội, lại một chữ cũng không đề cập tới, mặc dù đằng sau nói câu phù phiếm và kiêu ngạo, nhìn bề ngoài rất nghiêm trọng, nhưng chỉ là tăng thêm ý khuyên bảo.

Phu nhân nghe xong, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây chỉ là miệng cảnh cáo, chưa nói tới giáng tội.

Thẩm Ngạo lại oan phát sợ, hắn tự nhận mình dường như cũng không có làm cái gì quá mức, mặc dù có thời điểm hơi khoa trương, mượn danh hào hoàng đế đi lừa gạt hơn người, nhưng thứ này cũng không tính là cái sai lớn chứ?

Chỉ là, hoàng đế đột nhiên hạ một đạo ý chỉ loại không đầu không đuôi này, rốt cuộc là có ý gì đây? Như thế thật quá kỳ quái! Phàm là thánh chỉ, phần lớn không phải ân thưởng thì chính là vấn tội, nhưng thánh chỉ này có chút giống như lão sư giáo huấn đệ tử, chửi loạn một trận, cuối cùng lại lấy khuyên giải an ủi kết thúc. Nói không thông, nếu nói Thẩm Ngạo là tôn thất, là huân quý, được hoàng thượng sủng ái, hoàng thượng coi hắn làm thế hệ con cháu, phát một đạo ý chỉ như vậy cũng thôi, hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo và vị hoàng đế này, ngay cả đối mặt cũng đều không đối mặt qua.

Thời điểm đáy lòng Thẩm Ngạo suy đoán loạn thất bát tao, Dương Tiễn đã niệm xong thánh chỉ. Hắn cười ha hả mà cuộn thánh chỉ lại, rồi đỡ phu nhân đứng dậy, nói: "Phu nhân vạn an."

Lập tức lại đi về hướng Thẩm Ngạo, đang muốn nâng hắn, ai ngờ Thẩm Ngạo đứng lên nhanh hơn so với bất kì ai khác, lại để cho Dương Tiễn ngượng ngùng không thôi: "Ha ha, Thẩm Ngạo, ngươi tiếp chỉ ý đi." Nói xong, liền đưa thánh chỉ đến trong tay Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo cảm thấy Dương Tiễn có chút nhìn quen mắt, nhưng lại nhớ không nổi là ai. Trước đó lần thứ nhất tại Thúy Nhã Sơn Phòng, Dương Tiễn cải trang, tướng mạo cũng thay đổi một ít, hơn nữa chỉ là người hầu không chói mắt, Thẩm Ngạo cũng không chú ý nhiều, nhưng Dương Tiễn giờ phút này, lại ung dung cao quý, trên mặt như tắm gió xuân, mỉm cười một chút cũng không làm ra vẻ, nói với Thẩm Ngạo: "Thẩm công tử quả nhiên là tuấn tú lịch lãm, ý chỉ này, ngươi đã nghe rõ chưa?" 

Thẩm Ngạo sao có thể không rõ, đây là mắng chửi người mà, hết lần này tới lần khác, người ta mắng vào mặt mình, nhưng Thẩm Ngạo vẫn không thể khó chịu, cần phải làm ra một bộ dạng khiêm tốn tiếp nhận, đầy bụng bất đắc dĩ nói: "Nghe rõ, khục khục... Cái này, cái này... Đệ tử khiêm tốn tiếp nhận rồi."

Dương Tiễn thoả mãn gật đầu: "Biết sai chịu sửa là tốt, ồ, Thẩm công tử lại để cho nô gia đứng ở chỗ này sao? Vì sao không mời nô gia đi vào ngồi một chút?"

Ồ, da mặt tên thái giám này lại rất dày, Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, không ai đánh người khuôn mặt tươi cười, thái giám này rất có nghề nghiệp đấy, hắn cười đến rất sáng lạn. Vội hỏi: "Mời công công an vị trong sảnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro