Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, Vương Quan liền bị quân lính bao vậy bắt. Cố gắng ngăn cản, nàng liền bị đẩy ra. Tên quan huyện cầm cổ áo nàng cười đê tiện.

" Đệ đệ ngươi phạm trọng tội, khôn hồn mang tiền đến chuộc, nếu không...."

Y nhìn vào ngực Thúy Vân liếm môi .

" Mang thân ngươi đến đây, hầu hạ ta, ta liền thả "

" Ngươi..."

Hắn thả nàng xuống, vào trong kiệu cùng quân lính giải Vương Quan đi.

Nghĩ đến Thúy Kiều nàng liền vội vã về nhà, thấy Thúy Kiều cũng mẫu thân ôm nhau khóc nức nở, nàng cảm thấy xót biết bao. Giá như nàng về sớm hơn có lẽ đã giải quyết được việc gì đó để phụ thân cũng đệ đệ không bị oan uổng. Nhưng....bọn tham quan đâu chịu giải quyết chuyện bằng cách giảng hòa? Chúng đã bị vàng bạc bán đi cái lương tâm của con người.

Nàng trấn an hai người, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, phận nữ nhi, biết làm thế nào để cứu phụ thân cùng đệ đệ? Lấy đâu ra số tiền lớn để chuộc? Càng nghĩ nàng càng đau đầu. Muốn khóc nhưng khóc có thể giải quyết được sao?  Chỉ khiến Kiều tỷ cùng mẫu thân càng chìm sâu vào tuyệt vọng.

Tối đó, bà Vương vì quá mệt nên đã thiếp đi. Thúy Vân ngồi trong phòng ôm đầu gối suy nghĩ, nàng cảm thấy như gánh nặng đang đè lấy nàng. Từ chuyện tình cảm....đến chuyện trong nhà. Mải suy nghĩ nàng liền nghe tiếng gõ cửa.

" T..húy Vân, muội còn thức không?"

" Tỷ vào đi, muội còn thức"

Thúy Kiều bước vào, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên tiều tụy.

" Mai có chàng Mã Giám Sinh đến đón tỷ về làm nương tử, chúng ta sẽ có tiền chuộc phụ thân cùng đệ đệ"

" Kiều tỷ...muốn lấy hắn?"

" Tỷ không còn cách nào khác..."

" Tỷ coi nhẹ sự trong trắng của bản thân sao?"

" Phụ thân với đệ đệ quan trọng hơn"

Lời nói của Thúy Kiều thực quả quyết nhưng giọt lệ cứ lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp.

" Sự việc đâu thể để tỷ chịu một mình...tỷ không nên làm vậy, tỷ còn Kim huynh..."

Thúy Kiều xoa má Thúy Vân, trán đặt lên trán, mắt đối mắt.

" Ta thực sự đã không coi y là nhân tình nữa, đã đến nước này chỉ còn cách gả cho Mã Giám Sinh"

Thúy Vân im lặng, lời nói của Thúy Kiều như lưỡi dao cứa vào tim nàng, vì cớ gì mọi đau thương liền một lúc ập đến ? Phụ thân nàng đắc tội với ai?Y vốn rất hiền lành lại được nhiều người tôn kính.

Nàng cười méo mó, răng cắn chặt môi, tay che mặt để Thúy Kiều không nhìn thấy giọt lệ của nàng.

Nghiệt chủng,bỉ ổi,đê tiện,hèn nhát là thứ Thúy Vân nàng gắn cho bọn quan tham.

" Vân Vân, không có tỷ cũng phải biết tự chăm sóc bản thân, chăm sóc mẫu thân, phụ thân cùng đệ đệ, sau kiếp nạn này chưa biết tỷ sẽ ra sao...có thể sống viên mãn cũng có thể sẽ mất mạng. Chỉ cần hàng năm muội nhớ về tỷ, ngày ngày trông ra cửa, để ý ngọn cỏ lá cây thì hay hồn tỷ về, thắp cho tỷ nén nhang, nở nụ cười thật tươi để tỷ an lòng...."

Ôm Thúy Kiều vào lòng, nàng thì thầm vào tai Thúy Kiều câu nói có thể cả đời cũng sẽ không có cơ hội nói, cũng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

" Kiều tỷ, ta yêu tỷ"

Thùy Kiều sững sờ, giọt lệ chảy dòng dòng, ôm chặt Thúy Vân, tay nắm chặt áo nàng.

" Ta cũng yêu muội"

Thúy Vân nắm chặt lấy vạt áo, tự trấn an bản thân.

Kiểu tỷ, ta biết trong lòng tỷ chữ " yêu " ấy khác với chữ " yêu " của ta.

" Ta sẽ đón tỷ trở về, đợi ta, Kiều tỷ."

Thúy Kiều gạt lệ trở về phòng, chậm rãi sắp xếp y phục, từng cử động nặng nè, tâm can như bị ai xé.

Tại sao Vân Vân lại nói yêu nàng? Vì nàng sắp phải gả cho người khác hay chỉ là lời từ biệt Vân Vân dành cho một tỷ tỷ không biết lúc nào sẽ gặp lại?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro