Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Vân cưỡi tuấn mã đi khắp nơi hỏi tin tức cùng nơi ở của Mã Giám Sinh. Hỏi từ người này sang người khác liền đến được một nơi trang nhã tỏ rõ chủ căn nhà thực sự rất giàu có. Nàng đập cửa liền có một nam nhân ra mở.

" Xin hỏi, ngươi đến đấy là có chuyện gì?"

" Ta muốn tìm Mã Giám Sinh"

" Nhưng...ngài dặn, người lạ ngài không gặp"

" Cái thái độ hỗn xược gì a? Mau gọi, bằng không ta liền làm náo loạn nơi này"

" Ngươi...ngươi đợi một chút "

Hắn liền nhanh chóng vào báo cáo cho Mã Giám Sinh, y nhăn mày.

" Lại là mấy cái tên nghèo khổ, ăn vạ? Đuổi hắn đi"

" Nhưng...."

" Còn ý kiến?"

" Hắn nói ngài không ra gặp liền náo loạn nơi này"

" Hổ nháo, hắn có gan? Mau đuổi đi"

" Dạ"

" Xin ngài hãy đi cho, Mã đại nhân không muốn tiếp ngài"

Thúy Vân tức giận xách cổ áo hắn lên.

" Hảo, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?"

Nàng có một chút võ nghệ cho nên đói phó với một tên nô tài gác cổng cũng không quá khó. Nàng vào từng phòng một đập vỡ hết đồ quý giá, nghe tiếng đổ vỡ ở phòng sưu tập đồ cổ, nam nhân kia ra sức ngăn cản nàng liền bị đánh bầm dập. Mã Giám Sinh liền tức tốc ra xem.

" A Cát? Là có chuyện gì, ai làm vỡ đồ của ta?"

Hắn chỉ vào phòng sưu tập run rẩy

" Ngài...không chịu ra gặp nên hắn..."

" Hừ, mấy ngày nay toàn chuyện gì đâu không"

Nhìn đống đồ quý giá vỡ tan tành trên nên đất, Mã Giám Sinh tức đến nổ mắt.

" Tên tiểu tử chết tiệt, ngươi sẽ phải trả giá"

Mã Giám Sinh tiến đến tính đấm vào bụng nàng, liền bị nàng cầm tay lại khống chế. Dù sao, nàng cũng đã cùng Vương Quan luyện võ phòng thân nên đối với tên công tử yếu ớt này, không có gì khó. Nàng khóa tay hắn ra sau rồi ngồi lên lưng.

" Nói, Thúy Kiều đâu?"

" Ngươi...là gì của ả mà đến đây náo loạn?"

" Ngươi không cần biết, mau nói, bằng không ....."

Thúy Vân rút con dao ở thắt lưng kề vào cổ hắn.

" Ta sẽ cho ngươi nếm mùi "

" Ngươi cần tiền phải không? Ta có thể cho ngươi a, chỉ cần ngươi..."

" Câm miệng! Mau nói Thúy Kiều ở đâu?"

" Lầu xanh....Tú Bà "

" Hảo, mau sai người mang cho ta lộ phí"

" A Cát.... ngươi còn đứng đấy? Mau lấy vàng cho vị huynh đài đây"

A Cát nhanh chóng chạy đi lấy, Thúy Vân thả hắn ra, tặc lưỡi

"  Khốn khiếp, sao ngươi dám bán Thúy Kiều vào lầu xanh?"

" Ả không cho ta động chạm, ta liền bán để lấy lại vốn a, vị huynh đài đây, phải chăng cũng nghĩ như ta, nữ nhân không cho động chạm liền coi như bỏ đi"

Nàng nghiến răng, tay nắm thành quyền run run kiềm chế.

" Ta là người luôn mang  lầu xanh của Tú Bà những món hàng tốt, nữ nhân thật nhẹ dạ, nên ai cũng dễ dàng bị ta lừa a, không thì vị huynh đài đây cùng ta đi một chuyến..."

Hắn chưa kịp nói hết đã bị thúy Vân đấm mạnh vào mặt hắn, hắn ôm lấy hai mắt bầm tím của mình, run run chỉ trỏ .

" Ngươi...Ngươi ta đã xuống nước vì nghĩ có thể cùng ngươi làm huynh đệ tốt...thực quá quắt"

" Loại như ngươi chỉ xứng đáng làm nô tài cho tên A Cát của ngươi, hắn còn biết lễ độ, ngươi còn dám khoe khoang điều xấu của bản thân cho người khác như việc làm của ngươi là đúng đắn lắm? Bao nhiêu nữ nhân vì tin tưởng ngươi, xứ mệnh của bản thân giao cho ngươi, ngươi không biết trân trọng còn bán họ vào lầu xanh? Họ là món hàng a?  Họ là con người, là nữ nhân yếu ớt cần nam nhân để dựa dẫm, người như ngươi nên cắt, làm thái giám đi! Nghiệp chủng!"

Hắn im lặng, mặc cho nàng mắng chửi. Thúy Vân cầm túi vàng cho vào tay nải, trước khi đi nàng đá vào người hắn một cái cười khinh.

" Nhớ lời ta nói, là nam nhân, sống sao tốt cho thiên hạ, còn bắt gặp ngươi làm chuyện xấu, ta sẽ cắt***"

Mã Giám Sinh không tự chủ mà ôm giữa hai chân, gật đầu lia lịa.

Thúy Vân lườm hắn một cái rồi mới xoay lưng bỏ đi .

Cảm nhận trọng lượng trong tay nải, nàng hứng khởi mong chờ gặp lại Thúy Kiều.

Có thể số vàng này đủ để chuộc được Kiều tỷ. Chỉ mong tỷ ấy vẫn an ổn.

Tại lầu xanh, một nam nhân trang trọng quần áo gọn gàng đến chuộc Thúy Kiều. Nàng nửa vui, nửa buồn. Vui vì thoát khỏi chốn nhơ bẩn này, buồn vì không thể trông mặt mà bắt hình dong, nàng không thể đoán ra tâm tư của nam nhân trước mặt.

Bề ngoài hắn là một người tử tế, gọn gàng, trong tâm hắn thực sự có giống vẻ bề ngoài? Vào tay hắn rồi nàng sẽ ra sao? An nhàn hay lại một cuộc sống đưa đẩy? Nàng đâu còn cách nào khác...là hy vọng nhỏ nhoi nàng cũng phải bắt lấy.

Sở Khanh đưa Thúy Kiều vào kiệu, bản thân hắn trèo lên lưng ngựa .

Một cỗ xe ngựa xa hoa từ lầu xanh đi qua nàng. Nàng cũng không mấy để tâm , chỉ chú tâm tìm kiếm thân ảnh quen thuộc ở nơi gọi là nhà thổ.

Mấy nữ nhân thấy nàng liền niềm nở tiếp đón. Nàng biết, bọn họ tất chỉ vì ngân lượng mà bán thân mình, mỗi người một hoàn cảnh.

Đột nhiên có hai, ba nữ nhân tiến lại  áp thân thể dính chặt lên nàng.  Thúy Vân nheo mày đẩy mấy nữ nhân bám lấy nàng, mùi phấn hoa sộc lên mũi khiến nàng thêm thập phần khó chịu.

" Bỏ ta ra, ta không cần các ngươi tiếp đón"

" Công tử liên tục nhìn vào đây, miệng nói không muốn tiếp đón nhưng phía dưới đã rất hào hứng, phải không"

" Vô liêm sỉ! Mau gọi Tú Bà ra đây"

Tú Bà yểu điệu bước tới, giọng ngọt ngào.

" Vị công tử đây là thích nữ nhân kiểu gì a? Ở đây kiểu gì cũng có nha"

" Thúy Kiều, ta muốn Thúy Kiều, nàng đâu?"

" A...nàng vừa được Sở đại nhân chuộc...còn nhiều nữ nhân, chi bằng bỏ qua nàng đi"

" Hừ, ta không cần!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro