Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Kiều thức dậy sớm để làm bữa sáng, nàng cũng đã làm quen được với Tiểu Ngọc. Nô tì này rất có trách nhiệm, lại hảo hảo quan tâm đến Vân Vân, thực tốt.

" Ngươi cứ để ta làm, ta sẽ tự tay nấu cho Quan Quan"

" Quan Quan? Từ khi nào mà Vương tiểu thư với đại nhân..."

" Là...Vương đại nhân nói ta nên gọi như vậy, ta đối với y cũng có chút hảo cảm liền chấp thuận"

" Nhưng...Vương tiểu thư vừa mới đến ngày hôm qua, còn chưa lại sức a. Để đại nhân biết được liền sẽ rất tức giận trách mắng nô tì "

Tiểu Ngọc thầm nghĩ "  Mà...dù sao đại nhân cũng chưa bao giờ trách mắng ta, chỉ trách y quá nhân từ đi. Ta liền như vậy mà không biết trên dưới cãi ngang với y , thực đáng trách, lần sau phải kiềm chế...dù y có ngốc đến nỗi làm ta tức chết..cũng phải kiềm chế..."

" Tiểu Ngọc, phải không? Ngươi đi gọi Vương đại nhân thức giấc, ta sẽ làm bữa sáng"

" Ân, nô tì xin cáo từ"

Nàng đến trước của phòng y, gõ cửa.

" Đại nhân, người đã thức giấc chưa?"

"..."

" ĐẠI NHÂN!"

Không có tiếng hồi đáp, Tiểu Ngọc đẩy cửa đi vào. Chăn đã được gấp ngay ngắn, y đã rời đi a? Sao lại đi vội vàng như vậy? Còn chưa kịp dùng bữa a.

Tiểu Ngọc quay lại báo với Thúy Kiều. Nghe rồi nàng chỉ cười trừ, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ hụt hẫng. Là gian tình, chắc chắn là có gian tình! Chỉ vừa mới một ngày mà....

Thúy Vân vội vàng đi vì có lí do riêng, nàng rất muốn bám lấy Kiểu tỷ cả ngày nhưng phải xử lý xong việc này đã. Nàng đến nhận lương vào sáng sớm, cúi đầu cảm ơn bà bà. Nàng sẽ cố giúp bà bà phục vụ khách một chút rồi hẵng đi.

Thúy Vân nhanh chạy đến bàn có một khách nhân rất lạ đến từ rất sớm, đã vào quán,  cũng không chịu cởi nón cùng khăn che mặt.

" Xin hỏi...khách quan muốn gọi món gì?"

" Cho ta..."

Mắt hai người chạm nhau, Thúy Vân nhíu mày, nàng là đã gặp người này ở đâu rồi?

Người đó cởi khăn cùng nón đặt xuống bàn. Tóc được búi gọn gàng...là nam..hay nữ nhân...gương mặt này có chút giống Hoạn Thư.

" Vân tỷ!"

Nàng nhanh chóng ra hiệu im lặng, quay đi quay lại nhìn xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm khi không ai chú ý hai nàng. Thực sự là Hoạn Thư a. Không ngờ lại được hội ngộ sớm như vậy.

" Tỷ phải che giấu thân phận thật, muội đừng nháo...mà... sao muội lại đến tận đây?"

Hoạn Thư cười tinh nghịch nhưng cũng  không thiếu phần ma mị.

" Muội là đi tìm nữ nhân của đời mình a. "

" Mu..ội!... Muội có biết mình vừa nói gì không? "

" Đương nhiên. Dù biết...từ bỏ người đó trong tâm trí cũng như cảm xúc rất khó...nhưng chắc chắn muội sẽ làm được khi tìm ra ngươi làm bản thân rung động hơn bất kỳ ai"

" Còn phu quân? Phu quân muội..."

" A..muội viết từ thư rồi, hiện tại không vướng mắc bởi hai chữ ' phu quân ' "

" Thôi được rồi, phẫn nam trang rất nguy hiểm, muội phải cẩn thận, không được gây sự với người khác, biết không? "

" Hảo! Muội sẽ nghe lời tỷ "

" Chắc đi đường xa, muội cũng thấy đói rồi, muốn ăn gì? Hôm nay tỷ đãi muội một bữa, thế nào?"

" Tỷ...không cần tốt với muội như vậy"

" Muội còn khách sáo với ta? Tiểu hài tử này thật là"

Thúy Vân cười rồi xoa đầu Hoạn Thư, đã rất lâu rồi chưa có xoa đầu nàng, thực là hoài niệm đi.

" Vân tỷ! Đừng xoa nữa, muội cũng không còn là tiểu hài tử !"

" Hảo hảo, để ta gọi món cho muội"

Vì Hoạn Thư nằng nặc muốn nàng cùng dùng bữa nên nàng đành chấp thuận. Nàng kể cho Hoạn Thư nghe về việc gặp lại được Kiểu tỷ, kể cả những chuyện từ lúc nàng bỏ đi đến hiện tại bao gồm chuyện của Đạm Tiên.

" Muội sẽ đi cùng tỷ đến chuộc nữ nhân Đạm Tiên"

" Nhưng..."

" Muội phẫn nam trang nên tỷ cứ yên tâm, sẽ không ai phát hiện ra muội là nữ nhân "

" Thôi được, chúng ta đi"

Đi được một quãng khá xa quán của bà bà, Hoạn Thư liền dừng lại.

" Vân tỷ"

" Ân?"

" Có việc này muội muốn nhờ tỷ, tỷ đừng từ chối, có được không? "

Thúy Vân suy nghĩ một hồi rồi gật gù.

" Để xem chuyện đó có trong khả năng của tỷ không, nếu được tỷ sẽ chấp thuận"

" Muội sẽ lấy ngân lượng của bản thân để chuộc nữ nhân danh Đạm Tiên."

" Không được! Tỷ không muốn muội bị liên lụy "

" Nhưng...sau khi nghe câu chuyện của nàng, muội chỉ cảm thấy muốn làm như vậy"

Thúy Vân nhăn mày, nàng có chút giận dữ cùng không hiểu nổi nữ nhân trước mặt.

" Không được là không được, muội lấy đâu ra số ngân lượng lớn như vậy được? Còn nữa, tỷ là người hứa với hai ông bà lão nhất định sẽ cứu nàng, nên tỷ phải giữ lời hứa."

" Vân tỷ...coi như muội van xin tỷ, để muội xử lý chuyện này, không được sao?"

Gương mặt cùng tai Hoạn thư đã đỏ ửng, đôi mắt đã đọng một tầng sương mù. Là nàng nhẹ dạ không thể từ chối khi thấy nữ nhân khóc đi, phải làm sao a?

" Ngô~ đừng khóc! Được rồi, được rồi mà! Có điều, muội phải để ta trả một nửa, được không?"

" Hảo!"

Nàng vừa nói dứt câu, Hoạn Thư liền ngưng khóc, tinh thần phấn chấn như chưa có sự tình gì xảy ra. Được lắm, Hoạn Thư, muội giỏi lắm!!!!

Cuối cùng đã đến kỹ viện nơi Đạm Tiên .

" Thực lớn! "

" Chúng ta vào thôi"

Bà chủ kỹ viện son phấn lòe loẹt đi tới, giọng điệu chảy nước.

" Ai nha, hai vị công tử đây quả thực rất bảnh bao, rất khí chất a, mời vào, mời vào"

"..."

Hoạn Thư nóng tính khoanh tay trước ngực càm ràm.

" Đừng nhiều lời, ta muốn tìm nữ nhân danh Đạm Tiên, nàng đang ở đâu?"

" Đạm Tiên là hoa nương của kỹ viện, muốn gặp sẽ mất gấp đôi ngân lượng nữ nhân khác a, công tử thực có mắt nhìn. Nhưng không thể chạm a. Đạm Tiên chỉ bán nghệ, không bán thân."

" Ta muốn chuộc nàng, ra giá đi"

" Hảo hảo, công tử đây thực nóng tính đi. Ta sẽ lấy rẻ cho công tử. Một trăm lượng bạc, ngài thấy thế nào?"

" Một trăm lượng bạc!?"

Thúy Vân nhíu mày hét lớn.

" Nếu công tử đây không chấp thuận thì ta không bán, mời hai vị công tử đi cho."

Thúy Vân đưa Hoạn Thư ra một góc thì thầm.

" Muội có mang đủ không, ta chỉ có tám mươi lượng"

" Tỷ yên tâm, muội mang đủ"

" Hai vị công tử tính thế nào?"

" Hừ, ta cần bàn bạc, ngươi im lặng đi"

Hoạn Thư quay lại liếc bà chủ kỹ viện khinh bỉ. Lấy ngân lượng trong tay nải đưa cho Thúy Vân.

" Đây là năm mươi lượng bạc, tỷ mau mang trả cho ả để chuộc người."

" Nhưng..."

" Tỷ rất trọng lời hứa, phải không? Mau mau đưa Đạm Tiên ra khỏi chỗ này càng nhau càng tốt,  đừng trễ nãi, Tú Bà sẽ đổi ý mà ra giá cao hơn"

Thúy Vân thở dài, gật đầu nhận số ngân lượng từ tay Hoạn Thư.

" Tất cả là một trăm ngân lượng. Mau đưa người ra đây"

Ả đếm trong túi ngân lượng rồi nhanh chóng sai người đưa Đạm Tiên ra. Thấy Thúy Vân, nàng rất vui mừng, nhanh chóng tiến lại gần , trốn sau lưng của Thúy Vân.

" Đạm Tiên, ngươi thật tốt số, được hai vị công tử đây chuộc về, nhớ hầu hạ cẩn thận, kẻo bị bán lại đây a"

Hoạn Thư tức giận xách cổ y phục của ả.

" Ngươi im miệng! "

" Ai nha, ta làm phật ý công tử sao? Vậy xin thứ lỗi cho ta. "

" Hoạn T...Hoạn đệ đệ, đừng nóng tính, chúng ta đưa Đạm Tiên đi."

Hoạn Thư " hừ" một tiếng rồi buông ả ra.

Thúy Kiều cùng Tiểu Ngọc nhíu mày khi thấy Thúy Vân cầm tay nữ nhân sau lưng đưa ra khỏi kỹ viện, bên cạnh là một nam nhân khác.
Nàng thuyết phục Tiểu Ngọc đưa nàng đi tìm Vân Vân, rốt cuộc nàng đã làm gì thế này? Tìm Vân Vân để rồi nhìn thấy tình cảnh này?











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro