kieudiemgiangho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Sinh hoạt chi thủy

Tác giả: Trà diệp diện bao

Dịch & Biên dịch: Tiểu Lưu Manh

Nguồn: hoanguyettaodan.net

Dương Hạo Thừa sau bốn năm đại học đi ra công tác mới biết được đọc sách là vô dụng, bởi vì cuộc sống chung quanh bôn ba muộn phiền, sống một ngày bằng như cả năm.

Dương Hạo Thừa, hai mươi bốn tuổi, cao 1m8, nặng 165 cân (1 cân = ½ Kg), lúc còn đi học, các nữ sinh ai cũng đều coi hắn là bạch mã hoàng tử của lòng mình. Khi học đại học có quen bạn gái, yêu nhau được 5 năm, cũng đã đến lúc nói chuyện cưới hỏi, nhưng thời gian đó đối với Dương Hạo Thừa mà nói thực đúng là bi ai, đơn giản là bởi hắn không có tiền.

Tình yêu thì rất lãng mạn, nhưng hôn nhân lại vô cùng thực tế.

Vừa mới tốt nghiệp, Dương Hạo Thừa hăm hở cầm 6 vạn đồng của ông già lao ngay đến Thượng Hải để kinh doanh hải sản tươi sống, kết quả là lỗ sạch.

Số vốn ban đầu mất hết, hắn cũng không còn mặt mũi mà quay về nhà, chính vì thế mà ở lại luôn thành phố làm việc. Chỉ là mới ra trường, kinh nghiệm không có, đành phải từ từ mà tiến. Hắn xin vào làm văn thư ở một công ty quảng cáo, lương lúc đầu được 600 đồng một tháng, qua vài lần chuyển công tác, bây giờ hắn đang làm ở phòng kế hoạch địa sản, lương cứng cũng chỉ vẻn vẹn có 1500RMB. Một tháng ngoại trừ tiền thuê nhà, tiền điện nước, ăn uống linh tinh, cũng chả dư ra được xu nào.

Dương Hạo Thừa chỉ mong có một ngày, hắn từ một văn thư quèn leo lên được đến chuyên viên kế hoạch, sau đó là tổng thanh tra, làm ông chủ, mua xe, ở trong một ngôi nhà lớn, có thật nhiều MM, cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Đây chính là tiêu chuẩn mơ ước của mấy kẻ khố rách áo ôm, chỉ là lúc này Dương Hạo Thừa đúng là trong hoàn cảnh đó.

Hắn buồn chán vì thời đại này sống ở thành phố lớn, ngoại trừ áp lực ra vẫn còn có...áp lực. Áp lực bởi vì trong túi không có tiền, mà càng không có tiền áp lực càng lớn. Đặc biệt là khi bên cạnh còn có một cô bạn gái suốt ngày ri rỉ bên tai rằng anh không có tiền đồ, khi đó anh chỉ có thể hận không thể giết người, hận không thể đem cái xã hội này mà chém thành trăm mảnh.

Dương Hạo Thừa không có giết người, bởi vì hắn chính là một con rùa đen sống tạm bợ ở cái thế giới này.

Coi tiểu thuyết võ hiệp, chơi game và đập lô (đánh xổ số ^^) là ba việc bình sinh Dương Hạo Thừa có hứng thú nhất.Hai cái đầu là để hắn quên đi bản thân mình. Đọc tiểu thuyết với chơi game hắn như được nhập vai vào người khác, thỏa sức mà YY, còn mua vé số là khao khát bản thân hắn có một ngày từ 500 đồng mà có thể biến đổi cuộc đời.

Báo chí thỉnh thoảng vẫn có đăng người nào đó, tự nhiên trúng số cả 500 vạn đó thôi!!

Hừ, số phận chó má sao lại không để cho Dương Hạo Thừa hắn trúng một lần nhỉ?

Tự than tự vãn, cuộc sống đúng là hèn mọn hơn cả một con chó.

Không có tiền, cuộc sống càng ngày càng tệ hại.

Đáng tiếc cuộc sống càng đi xuống, Dương Hạo Thừa càng thất vọng, nghĩ đến mình đã hai mươi bốn tuổi đầu, vậy mà chảng làm nên tích sự gì. Như trong sách thì mấy nhân vật chính lúc này đã sớm công thành danh toại, thê thiếp đầy nhà, lại hận mình không thể xuyên qua không gian mà quay về thời đại của binh khí, đao quang kiếm ảnh.

Hôm nay, cũng bình thường như bao ngày khác.

Dương Hạo Thừa hết giờ làm liền ghé qua quầy bán vé số, trông thấy 37 chọn 7 phần thưởng tổng cộng lên đến 2000 vạn, vì vậy mà không chút do dự ghi mỗi số 4 con lần lượt là: 2,6,11,18,27,33.

Đây chính là mấy con Dương Hạo Thừa vẫn kiên trì theo đuổi chờ vận may, mặc dù lúc trước cũng đã trượt rất nhiều lần.

Dương Hạo Thừa nghĩ thầm hôm nay phân nửa là lại không trúng rồi, chỉ là không đánh lại không cam lòng, vì thế nên mua cũng không có đắn đo gì. Coi như là hắn vì sự nghiệp làm phúc lợi vậy, hơn nữa cũng để thử cái vận cứt chó của mình xem sao.

Lúc đi ra cô gái ở quầy bán vé số còn trêu hắn một câu: " Đưa cho người ta hai đồng trước, sau này lấy lại 2000 vạn, nhớ cất giữ cho tốt."

Dương Hạo Thừa cười cười nói: " Thực sao? Đa tạ nhắc nhở, đợi đến lúc lĩnh phần thưởng, lập tức quay lại cưới em làm vợ, có được không?"

Lời vừa nói ra, làm cho hết thảy mọi người ở quầy đều cười rộ lên!

Cô gái bán vé phiếu mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: " Vậy thì hiếm có nhỉ?" Trong lòng lại có chút ngọt ngào, dù sao Dương Hạo Thừa hàng ngày vẫn mua vé số ở đây, cũng coi như đã quen bết hơn một năm rồi. Mà tướng mạo của Dương Hạo Thừa, tự tin còn có thể sát thương nàng! Vì thế hắn kiêu ngạo nói: "Vì anh thích em mà!"

Lời hắn nói cũng không hoàn toàn là trêu đùa, cô gái bán vé phiếu này quả thực xinh đẹp động lòng người, tuổi chừng trên dưới hai mươi, mái tóc mềm tựa mây, mặt trái xoan, đôi mắt khi nói chuyện đều mở to, chiếc mũi ngọc nhỏ nhắn hướng lên, hai bên cánh mũi phập phồng dụ nhân, đường nét thực vô cùng rõ ràng, đôi môi nhỏ đỏ mọng, dáng người cao khoảng 1m6, nàng ngày thường đều mặc quần áo màu xanh giản dị, có phần giống với đồng phục của nhân viên thu phí liên thông. Chiếc áo ngắn tay kết hợp với chiếc quần ngắn bó sát, vừa vặn để lộ ra cần cổ cùng hai cánh tay trắng ngần, cặp nhũ phong khoảng cỡ 32 cũng không hẳn là nhỏ, chiếc eo nhỏ có lẽ không tới 22, chiếc quần bên dưới cao hơn đầu gối khoảng 25cm lộ ra cặp đùi trắng đẹp đều đặn, dưới chân đi một đôi giày cao khoảng 3 tấc. Cả người nàng toát lên vẻ thục nữ chức nghiệp, đoan trang nhã nhặn.

Nàng tên Lương Hiểu Diễm, còn đang học đại học, bán vé phiếu chỉ là giúp đỡ công việc bận bịu trong nhà mà thôi, bởi vì quầy bán vé phiếu cũng nằm ngay cạnh trường nàng học. Cho nên quán nhỏ này ngoài bán vé phiếu còn kiêm luôn cả photo, đánh máy. Mỗi khi tan học, nàng lại về đây giúp mẹ bán vé phiếu.

Lương Hiểu Diễm đúng 5 giờ chiều thì tan học, Dương Hạo Thừa 6 giờ thì tan ca, chính vì thế mỗi lần hắn đi mua vé phiếu đều có thể gặp nàng.

Kỳ thực đó cũng chính là một loại hưởng thụ, nếu mua vé số không trúng, ít nhất còn có thể ngắm mỹ nữ một lát.

Lương Hiểu Diễm mặc dù biết Dương Hạo Thừa hay thích nói đùa, nhưng vẫn có chút thẹn thùng, nói: " Chờ lúc có được 2000 vạn rồi hãy nói nha! Bây giờ chớ có trở ngại em làm việc."

Không nghĩ rằng mỹ nữ lại có thể không 'mắng chửi' mình, Dương Hạo Thừa trong lòng sảng khoái, nói: " Em cứ ở đó chờ anh đến rước về nhé, bây giờ anh còn mua nữa"

Lương Hiểu Diễm sủng sốt hỏi: "Anh còn muốn mua nữa sao?"

Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: " Chẳng phải em nói anh ở đây trở ngại em bán hàng sao? Bây giờ anh mua phiếu nữa, như thế là được chứ gì!!"

Lương Hiểu Diễm nhận lấy 2 đồng của Dương Hạo Thừa, hỏi: " Hôm nay anh không giữ tiền lẻ để đi xe buýt sao?"

Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: " Vì 500 vạn, anh tình nguyện đi bộ về nhà."

Lương Hiểu Diễm nói: " Nhưng mà bây giờ giải thưởng đã là 2200 vạn?"

Dương Hạo Thừa nói: " Hôm nay mua phiếu, giải thưởng ít nhất cũng phải hơn 2300 vạn, bây giờ lại mua tiếp."

Lương Hiểu Diễm hỏi: " Số mấy?"

Dương Hạo Thừa nói: " Như cũ."

Lương Hiểu Diễm rất nhanh ghi 2, 6,11,18,27,28,33 rồi đưa vé cho hắn.

Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: " Anh rất ít coi TV, nếu tối nay trúng thì em gọi điện cho anh."

Lương Hiểu Diễm liếc nhìn Dương Hạo Thừa một cái, nói: "Anh chắc nhỉ!" Nói rồi trên miệng nở ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

"Đương nhiên là chắc rồi, đặc biệt lại còn có một đại mỹ nữ đang chờ anh đến cưới nữa chứ." Nói rồi Dương Hạo Thừa quay đầu đi ra khỏi quầy vé phiếu, để khỏi phải bị Lương Hiểu Diễm "xỉ vả" cho một hồi.

Lúc ở trên xe buýt, hắn thầm nghĩ nếu trúng được 2000 vạn thì thực là tốt biết bao.

Nếu vé số không trúng, còn có thể gặp lại Lương Hiểu Diễm, vậy cũng là chuyện tuyệt vời trên thế gian rồi.

Mẹ kiếp, nếu mà trúng 2000 vạn thì mới thực là tuyệt.

Dương Hạo Thừa trong lòng oán hận nghĩ ngợi. Trên mặt còn lộ ra vẻ cười, lúc về đến nhà vừa mới mở cửa, câu đầu tiên đập vào mặt là của bạn gái hắn: " Lại đi mua vé số đúng không?"

Dương Hạo Thừa lập tức hít vào một hơi, nhàn nhạt nói: " Mua rồi."

Bạn gái hắn lườm hắn một cái hỏi: "Một vé hay là mấy vé?"

"Năm vé" Dương Hạo Thừa cũng không có giấu diếm, bởi vì hắn biết có dấu cũng chẳng có tác dụng, cô ta nhất định sẽ mở ví mình ra mà kiểm tra.

Bạn gái hắn vừa nghe, nổi nóng gắt: " Anh điên rồi, năm vé. Tiền lương một tháng, ngoại trừ thuê nhà, điện nước, ăn uống còn đâu mà anh mua vé số. Nếu không phải tôi làm việc kiếm tiền về, thì anh từ lâu đã đói mà chết rồi."

Dương Hạo Thừa nghe thế, không nhịn được nói: "Cái gì? Cô cho rằng tôi lừa gạt tiền của cô ư? Vậy mỗi khi tôi nhận tiền lương, chẳng phải đã đưa cho cô 1000 đồng ..."

"Anh còn nói, một ngàn đồng thì làm được cái gì?"

"Nhiều hơn thì tôi đào đâu ra, trừ phi là đi cướp ngân hàng." Dương Hạo Thừa cả giận nói.

"Tôi thấy tên cướp ngân hàng so với anh còn tốt hơn nhiều."

" Được, nếu cô thấy tôi vô dụng như thế, chẳng bằng đi tìm bọn cướp ngân hàng đi."

" Lúc đầu không hiểu sao tôi lại coi trọng anh, chắc tôi bị mù mắt rồi." Cô bạn gái hắn phẫn nộ quát lên.

Dương Hạo Thừa cũng bừng bừng lửa giận nói: " Tôi có điểm nào không tốt, bây giờ tuy là chưa có tiền, không có nghĩa là sau này sẽ nghèo cả đời."

Bạn gái hắn nói: " Lúc còn đang học anh nói như thế nào? Ra trường một năm sẽ mua nhẫn kim cương, hai năm sẽ chuyển sang nhà lớn, ba năm sẽ mua xe... nhìn xem, có cái gì không!! Còn muốn tôi đầu tắt mặt tối đi làm ở bên ngoài, anh không có lỗi với tôi sao."

Dương Hạo Thừa nói: "Cô cho rằng tôi không muốn kiếm tiền sao, nhưng mà muốn cũng phải có biện pháp mới được..."

Bạn gái hắn nói: "Anh xem bạn học cùng anh, người làm lãnh đạo, người làm chủ nhiệm, người kinh doanh, buôn bán, còn anh...chỉ là tên phá sản lụi bại mà thôi."

Dương Hạo Thừa ghét nhất là người ta đem hắn so sánh với kẻ khác, cả giận nói: " Còn có người so với tôi còn tệ hơn, lương giáo viên một tháng có mấy trăm đồng, sao cô lại không nói."

Bạn gái hắn phát cáu: " Ô!! Anh còn nói lý hay không, ngoài đường còn có ăn mày, sao anh không đi..."

Dương Hạo Thừa tức giận: " Không nói nữa. Chúng ta vốn không hợp tính, không có cách gì khai thông."

Bạn gái hắn quát lên: "Tôi cũng không muốn nói nữa, cái nhà này tôi cũng đã chán ngấy rồi." Nói rồi nhấc lấy túi đồ, hầm hầm bước ra ngoài.

Dương Hạo Thừa nói: "Chờ đã, cô đi đâu?"

Bạn gái hắn hậm hực nói: "-Tôi về nhà, anh chừng nào thì có tiền thì hãy tìm tôi, nhưng mà cũng đừng để đến khi tôi lấy chồng rồi mới tới."

"Rầm!!" Cánh cửa bị đóng mạnh vào kêu to một tiếng.

Mẹ kiếp! ! Thực là *** uất ức!! Dương Hạo Thừa trong lòng căm hận nói.

Cãi nhau như thế này nhiều lần, cuộc sống càng trở nên mệt mỏi, rất nhiều lần tưởng rằng sẽ chia tay, nhưng nghĩ lại năm năm qua mưa gió nếm trải, trong lòng cũng thực là không nỡ.

Bạn gái hắn thực ra cũng chẳng sai, cả dung mạo lẫn năng lực đều tốt, khi còn học đại học, chính là mỹ nữ đẹp nhất khoa, lúc đó người theo đuổi nàng nhiều không kể xiết. Dương Hạo Thừa cũng chỉ là một trong số đó, trải qua một năm đằng đẵng kiên trì theo đuổi, mới giành lấy được trái tim nàng.

Khi đó Dương Hạo Thừa cùng bạn gái hắn thực là trời sanh một đôi, tướng mạo xuất chúng, học hành bát đẩu, cả dung mạo lẫn tài năng đều vẹn toàn.

Sau khi tốt nghiệp, bạn gái hắn vào làm trong ngành điện tín, bây giờ đã lên đến chủ quản, tiền lương so với Dương Hạo Thừa còn nhiều hơn. Chính vì thế, áp lực đè lên hắn cũng tăng lên gấp đôi.

Hắn không phải không nghĩ đến kiếm tiền, nhưng là hắn ra làm ăn, kết quả tiền vốn cũng mất sạch, khi đi thì ngồi máy bay, lúc về thì dựa ghế cứng tàu hỏa mà về.

Thực ra trong lòng Dương Hạo Thừa cũng cảm thấy thẹn với bạn gái, dù tốt dù xấu năm năm tuổi xuân của nàng cũng đã trải qua cùng mình.

Chỉ là việc cứ như vậy xấu đi, cả hai đều cảm thấy bị áp lực.

Bạn gái hắn bỏ đi, Dương Hạo Thừa lại không một chút lo lắng, đã quen như vậy rồi, hết thảy cũng thành tự nhiên.

Có lúc vắng mặt nàng, Dương Hạo Thừa lại cảm thấy dễ chịu hơn.

Bạn gái mới bỏ đi một lúc, hắn đã cảm thấy trong lòng thoải mái hẳn

Trong nhà không có nấu cơm, Dương Hạo Thừa tùy tiện làm một bát mì trứng, coi như là ăn tối. Sau đó liền nằm bò trước máy tính viết lách linh tinh.

Từ đầu năm đến nay, ngoài lúc đi làm, Dương Hạo Thừa cũng chỉ có thể viết một ít văn chương để kiếm thêm thu nhập. Viết văn kiếm tiền thực sự cũng không phải dễ dàng gì, sau khi tan việc, tối về nhà lại bận bịu đến gần sáng, vậy mà mỗi tháng cũng chỉ thêm được mấy trăm đồng so ra còn kém cả thợ cắt tóc. Hơn nữa còn bị coi là vô sỉ không có chút tao nhã, thậm chí nếu có một chút dụng tâm riêng còn bị độc giả ác ý công kích.

Viết YY, ngoài việc làm cho mình thoải mái, có khi lại lôi kéo được một bộ phận độc giả đồng cảm với mình, đối với Dương Hạo Thừa mà nói, đây cũng là một loại hưởng thụ.

Dương Hạo Thừa lúc này đang mải mê chỉnh sửa "Giang Hồ Hữu Ngư", nghĩ tên Dương Cảnh Thiên này thực là vô cùng diễm phúc, đột nhiên điện thoại bên cạnh reo lên.

"Tít, tít..."

Dương Hạo Thừa trong lòng có chút bực tức, mình đang hứng thú với đoạn YY này, ai lại gọi đến phá đám?

" Alo, xin hỏi có phải là số của Dương Hạo Thừa tiên sinh không?" Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm ngọt ngào quen thuộc.

Dương Hạo Thừa ngạc nhiên, nói: " Tôi đây, xin hỏi là ai thế?"

" Thực đúng là mau quên mà, còn chưa có lĩnh tiền thưởng đã quên ngay em rồi." Thanh âm vẫn như trước vô cùng ngọt ngào.

Lương Hiểu Diễm.

Dương Hạo Thừa đột nhiên nghĩ đến cô gái xinh đẹp bán vé phiếu, vì vậy vui vẻ nói: " Em làm sao lại biết số điện thoại của anh?"

Lương Hiểu Diễm bên kia đầu dây nói: " Anh còn hỏi, nếu không phải lúc nãy em lục tìm trong đám giấy photo của công ty thông tấn, chỉ sợ bây giờ anh đã bỏ trốn đi rồi."

Dương Hạo Thừa ngây người nói: " Tại sao lại phải trốn, nếu có trốn thì phải là em trốn anh mới đúng."

Lương Hiểu Diễm càng kinh ngạc hỏi: " Anh không có xem truyền hình trực tiếp sao?"

Nghe đến đó Dương Hạo Thừa trong lòng càng khẩn trương, lập tức kích động nói: " Chẳng lẽ anh trúng giải ba, nếu không thì là giải hai phải không?"

Lương Hiểu Diễm so với Dương Hạo Thừa còn kích động hơn, nói: " Là giải nhất, tổng giải thưởng lên đến 2380 vạn, toàn bộ đều là của một mình anh."

"Oanh" Dương Hạo Thừa trong đầu đột nhiên như có tiếng nổ lớn, cả người lâng lâng như không có trọng lượng.

Đến một chút vui sướng hay kích động cũng không có, chỉ có run rẩy...

" Alo, alo, anh còn nghe em nói không?" Lương Hiểu Diễm từ đầu dây bên kia không ngừng gọi to.

Dương Hạo Thừa lắc lắc đầu, sau khi véo vào mình mấy cái, xác định không phải là đang nằm mơ, mới nói: " Em nói anh trúng giải nhất?"

" Đúng vậy!! Tối nay 37 chọn 1 khai thưởng, kết quả là: " 2,6,11,18,27,28,33!! Anh tổng cộng trúng năm số!! 2380 vạn!!!"

Lương Hiểu Diễm xác nhận lại một lần nữa.

Dương Hạo Thừa ngồi nhận điện tín, mở ra vé số phúc lợi, hai tay không ngừng run rẩy, khi nhìn thấy kết quả mở thưởng: 2,6,11,18,27,28,33 cũng là lúc Dương Hạo Thừa biết hạnh phúc đã đến với hắn rồi.

Sau một hồi kích động, trong lòng hắn lại khôi phục lại bình thường, vô cùng tĩnh lặng, có lẽ là do quá vui sướng nên mới đảo ngược biến thành như vậy.

Lương Hiểu Diễm lại nói: " Lời anh nói lúc chiều sẽ không quên chứ?"

" Bảo anh đến cưới em à?" Dương Hạo Thừa đắc ý cười nói.

" Ai cần!" Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh âm ngọt ngào như trách móc, chỉ là lại rất nhỏ như muỗi kêu vậy.

Dương Hạo Thừa cười ha ha nói: " Em đang ở đâu? Hôm nay anh mời em đi ăn khuya luôn."

Lương Hiểu Diễm cười nói: " Anh không sợ người ta đến bắt cóc anh sao thiên vạn cự phú?"

Dương Hạo Thừa giọng điệu như trêu trọc nàng, nói: " Em khỏi cần phải bắt cóc anh, chỉ cần em nói một lời, anh lập tức sẽ quỳ gối dưới chân em, can tâm để cho em sai khiến."

" Ba hoa!" Lương Hiểu Diễm khẽ bật cười một tiếng, nói: " Em buổi tối tự học, đang ở quầy bán vé phiếu giúp đóng cửa."

Dương Hạo Thừa nói: " 10 phút nữa anh sẽ đến tìm em."

" Được! Bai bai" Lương Hiểu Diễm liền gác máy.

Dương Hạo Thừa ngồi một chút cho tỉnh táo, rồi mới kiểm tra mấy con số lại một lượt, sau khi xác định hoàn toàn trùng khớp mới cẩn thận cất vào trong ví. Tiện thể xem lại số tiền, thấy còn khoảng 200 đồng, như thế ứng phó với tối nay coi như cũng là tạm đủ.

Ngày mai, Dương Hạo Thừa hắn đã là một thiên vạn phú ông rồi.

Hạnh phúc đến nhanh như thế, thực cũng khiến cho người ta không biết phải làm sao.

Giúp Lương Hiểu Diễm đóng cửa xong, hai người liền tới một con đường núi, chỗ này là khu chợ nổi tiếng về các món ăn nhẹ.

Lương Hiểu Diễm còn đang mặc bộ y phục lúc chiều, bộ dáng xem ra vẫn giống như một viên chức xinh đẹp. Dương Hạo Thừa hỏi nàng muốn ăn gì, nàng nói cái gì đơn giản một chút là được.

Trong lúc nói chuyện, thấy nàng rất ít nhắc đến bạn học, Dương Hạo Thừa hiếu kỳ hỏi: " Em không có bạn trai à?"

Lương Hiểu Diễm mỉm cười nói: " Như thế nào mới được xem như là bạn trai?"

Dương Hạo Thừa muốn nói là người có thể lên giường cùng em. Nhưng chỉ là không có can đảm mà nói ra, sợ rằng sẽ mạo phạm đến giai nhân. Cho nên chỉ mỉm cười nói: " Ít nhất cũng phải như anh này."

Lương Hiểu Diễm tinh quái nói: " Nếu mà chỉ như vậy, cũng có đến mấy người lận."

Dương Hạo Thừa cùng Lương Hiểu Diễm vào trong quán cháo lớn ngồi xuống, gọi mấy món ăn đơn giản.

Trong lúc nói chuyện, cũng không có tán gẫu nhiều lắm, nàng cũng không hỏi Dương Hạo Thừa về giải thưởng 2000 vạn thế nào, hai người giống như một đôi tình nhân yên tĩnh bình thường.

Dương Hạo Thừa hỏi: " Ăn xong rồi đi đâu?"

Lương Hiểu Diễm nói: " Về nhà."

Dương Hạo Thừa sửng sốt nói: " Bây giờ mới 10 giờ mà."

Lương Hiểu Diễm nói: " Em không phải loại người buông thả sống về

đêm."

Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: " Vậy để anh đưa em về."

Nếu nói Dương Hạo Thừa không có một chút cảm giác của đàn ông thì tuyệt đối là gạt người, bởi vì Lương Hiểu Diễm nhất định là kiểu nữ nhân khiến đàn ông phải điên cuồng.

Nhưng dù cho có ham muốn, cũng không thể tùy tiện bắt nàng mà cường bạo.

Chỉ là lúc này Dương Hạo Thiên thật muốn đem nàng mà cuồng bạo, trước kia không có tiền, chỉ ngắm nàng cũng đã thấy thỏa nguyện rồi.

Bây giờ hắn đã có tiền, lá gan cũng tự nhiên lớn hẳn lên.

Có tiền làm hậu thuẫn, ít nhất Dương Hạo Thừa ở trước mặt nàng cũng không phải ăn nói giữ lời nữa.

Hai người vừa đi về vừa tán gẫu, Dương Hạo Thừa hăng hái kể lại khoảng thời gian lúc hắn còn đi học, rồi đến chuyện buộc phải từ bỏ việc buôn bán ở Thượng Hải, cùng với áp lực công việc bây giờ, đồng thời hắn còn nói về cả bạn gái của mình nữa.

Lăng Hiểu Diễm im lặng lắng nghe rất chăm chú, hơn nữa thỉnh thoảng nàng còn phát ra một tiếng thở dài hay cảm thán để phụ họa.

" Hai người cứ cãi nhau như vậy không thấy mệt mỏi sao?" Lương Hiểu Diễm hỏi.

Dương Hạo Thừa bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: " Đương nhiên là mệt mỏi! Chỉ là lại không có biện pháp gì, đổi lại là người con gái khác, không có tiền cũng sẽ giống như thế thôi, cuộc sống là thế mà (đời mà ^^)"

Lương Hiểu Diễm ngẩn ra nói: " Anh cho rằng trên đời này phụ nữ nào cũng vì tiền mà chọn chồng ư?"

Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: " Đương nhiên không phải! Như em chính là một ngoại lệ."

" Anh vừa mới trúng 2000 vạn, đã bắt anh mời đi ăn. Không thấy là em có ý đồ khác sao? Lương Hiểu Diễm thản nhiên nhàn nhạt hỏi.

Dương Hạo Thừa cười nói: " Anh là người có ý đồ khác mới phải."

Lương Hiểu Diễm khe khẽ nói: " 2000 vạn, cũng đủ cho anh tìm được

người con gái so với em còn xinh đẹp, ôn hòa hơn gấp nhiều lần."

Dương Hạo Thừa nói: " Anh lại không nghĩ như vậy."

Lương Hiểu Diễm ngạc nhiên, khẽ mỉm cười cũng không có nói gì thêm. Về tới nhà nàng, thấy cửa đã đóng, nàng khe khẽ nói: " Mẹ em ngủ rồi", Nói đoạn xoay người bước đi.

Dương Hạo Thừa hỏi: " Em đi đâu?"

Lương Hiểu Diễm nói: " Đến quầy bán vé phiếu ngủ qua đêm, mọi khi đều như vậy."

Dương Hạo Thừa lại hỏi: " Nhưng mà bên trong quầy vé đâu có gường?"

Lương Hiểu Diễm nói: " Trải ghế xô pha ra, cũng có thể ngủ được."

Dương Hạo Thừa nói: " Như vậy đi, anh mời em đến cao ốc Phúc Thái ngủ một đêm, ngày mai nhờ em đi nhận thưởng dùm anh."

Lương Hiểu Diễm kinh ngạc nhìn Dương Hạo Thừa, nói: " Như thế không ổn..."

" Mặc dù em thực xinh đẹp mê người, nhưng anh tuyệt đối không nghĩ bậy nghĩ bạ!" Lương Hiểu Diễm nghe xong ngẩn ngơ, chỉ thấy Dương Hạo Thừa đã nói tiếp: " Nếu em không đồng ý, anh tuyệt nhiên sẽ không ăn thịt em, em cứ yên tâm."

Lương Hiểu Diễm lập tức hai má đỏ hồng, xấu hổ không thể chui xuống đất, nghe thế thiếu nữ nào mà không biết ý tứ của từ "ăn thịt" kia.

Lương Hiểu Diễm có chút do dự, nói: " Anh không sợ em thừa cơ làm vướng víu đến anh sao?"

Dương Hạo Thừa cười lớn nói: " Chỉ sợ muốn còn không được!" Nói rồi, chính là vẫn cứ kéo nàng đi.

Bên trong cao ốc Phúc Thái chính là khách sạn, hai phòng tiện nghi nhất cũng phải 120 đồng.

Lương Hiểu Diễm có phần không muốn, nói: " Không được, em phải quay lại quầy vé." Bình thường nàng cùng mẹ sống nương tựa vào nhau, căn bản không có tiêu pha phung phí. Một trăm đồng đủ để hai mẹ con ăn uống trong cả tuần lễ.

Dương Hạo Thừa nói: " Một trăm đồng bạc đâu có đáng gì, qua đêm nay, có bao trọn cả chỗ này cũng không phải là vấn đề." Hắn cũng không nói nhiều, liền kéo ngay nàng vào trong phòng.

Lương Hiểu Diễm lúc này mới chợt nhớ ra, ngày mai Dương Hạo Thừa đã là thiên vạn cự phú rồi, bằng ấy tiền đâu có tính toán gì. Chỉ là lãng phí quá cũng khiến cho nàng không được thoải mái. Hơn nữa cô nam quả nữ ở chung một phòng, ít nhiều Lương Hiểu Diễm cũng có chút e ngại, huống chi nàng vẫn còn là xử nữ.

Trong phòng rất rộng rãi, còn có cả phòng tắm nữa.

Sau khi vào trong phòng, Lương Hiểu Diễm nhè nhẹ quay đầu sang một bên, cũng không dám trực tiếp đối mặt nhìn Dương Hạo Thừa.

Dương Hạo Thừa hít sâu một hơi, nói: " Em không đi tắm sao?"

Lương Hiểu Diễm lắc đầu.

Thực ra một thiếu nữ đồng ý theo một người con trai vào trong phòng, rõ ràng là đã có cảm tình với hắn rồi. Ít nhất trên phương diện tình cảm nàng cũng đã ngầm ưng thuận. Chỉ là tự tôn của thiếu nữ khiến cho nàng không thể không dè dặt.

Dương Hạo Thừa nhẹ nhàng nói: " Vậy anh đi tắm trước."

Lương Hiểu Diễm thẹn thùng gật đầu.

Vào phòng tắm, Dương Hạo Thừa rất nhanh cởi bỏ quần áo, tiếp theo là kỳ cọ không ngừng.

Không biết là do dùng sức quá mạnh hay là trong lòng vẫn còn hưng phấn, Dương Hạo Thừa chà xát đến nỗi da dẻ đỏ bừng.

Kỳ cọ hồi lâu, Dương Hạo Thừa đột nhiên gọi to: " Hiểu Diễm, lấy cho anh cái khăn mặt trên bàn được không?" Thực ra khăn mặt chính là hắn đã cố ý để lại bên ngoài.

"Vâng!" Lương Hiểu Diễm khẽ đáp, cầm lấy khăn mặt đến trước của phòng tắm.

Dương Hạo Thừa mở hé cửa, Lương Hiểu Diễm thoáng nhìn thấy đại gia hỏa của hắn dựng đứng, tim nhảy thình thịch, vội vã quay mặt đi.

Dương Hạo Thừa cười xấu xa nói: " Nếu không cùng nhau tắm luôn một chỗ..."

Lương Hiểu Diễm thấp giọng nói: " Không được..." Nàng còn chưa dứt lời đã bị Dương Hạo Thừa ôm lấy, lập tức cảm giác được cơ thể nàng đang biến đổi.

" Không được!! Ướt hết quần áo của em rồi, lúc nữa lấy đâu mà thay." Lương Hiểu Diễm kinh hãi giãy dụa.

Dương Hạo Thừa cười gian nói: " Vậy mau cởi quần áo ra đi."

" Anh đã nói nếu em không đồng ý, thì sẽ không..." Vừa nói đến đây, lại ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Dương Hạo Thừa khẽ nói: " Thế bây giờ em đồng ý hay không đồng ý?"

Lương Hiểu Diễm không nói gì, Dương Hạo Thừa liền ôm chầm lấy nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, Lương Hiểu Diễm nhất thời thẹn thùng, nói: " Nhìn cái gì, bại hoại."

Dương Hạo Thừa mỉm cười nói: " Em như thế này thực là xinh đẹp." Nói rồi kéo nàng ôm chặt vào trong ngực. " Thực ra lúc nào anh cũng thích em, chỉ là không có can đảm để nói ra mà thôi."

Lương Hiểu Diễm khẽ nói: " Không phải là anh đã có bạn gái rồi sao?"

Dương Hạo Thừa nói: " Em bảo anh hoa tâm cũng được, mắng anh là kẻ bạc tình cũng không sao, anh thực sự hy vọng em có thể trở thành bạn gái của anh. Anh cần một người biết cảm thông, một người hết lòng yêu thương anh."

Lương Hiểu Diễm xa xăm nói: " Chỉ là, em không biết có được như mong muốn của anh hay không!"

Dương Hạo Thừa khẽ nói: " Còn còn vượt qua mong muốn của anh ấy chứ..." Nói rồi bắt đầu từng bước hành động.

"Không được" Lương Hiểu Diễm sợ hãi kêu lên một tiếng, cơ hồ bị Dương Hạo Thừa nửa lôi nửa bế vào trong phòng tắm, hắn thô bạo lột quần áo trên người nàng, để lộ ra thân hình trắng như tuyết, không thua gì khuân mặt vô cùng mỹ lệ của nàng.

Dương Hạo Thiên đem nàng ôm vào trong lồng ngực, lập tức cảm nhận được làn da trơn bóng, mát rượi.

" Trúng lớn rồi!" Bằng vào kinh nghiệm lúc trước Dương Hạo Thừa biết rằng, nữ hài này tuyệt đối là thượng phẩm, thực cám ơn ông trời đã ban cho Dương Hạo Thừa ta hậu lễ lớn như thế này.

Chẳng lẽ đúng là thời thế đã xoay vần? Trúng số 2000 vạn, lại còn trúng cả số đào hoa. Ý nghĩ này vửa lóe lên trong đầu, thân thể Lương Hiểu Diễm nằm trong lòng hắn mềm mại, nóng như lửa đốt khiến hắn dục hỏa bừng bừng. Dương Hạo Thừa không nhìn được khe khẽ nâng đầu nàng lên, hướng về miệng nàng hôn tới.

Lương Hiểu Diễm trong mắt lướt qua một tia ngượng ngùng, đột nhiên quay đầu sang bên cạnh, thốt: "Không."

Nói đến cũng thực là kỳ quái, rất nhiều nữ hài mặc dù để cho nam nhân khinh bạc, nhưng lại nhất quyết không để cho người ta hôn. Trước kia, Dương Hạo Thừa đã gặp qua tình huống như vậy, đều là không có miễn cưỡng. Hôm nay không biết tại sao hắn lại đổi tính, là cơ thể nhỏ nhắn, kiều diễm trong sáng của Lương Hiểu Diễm ở ngay trước mắt làm cho hắn kích thích, hay bởi vì hắn vừa mới trúng số 2000 vạn? Dương Hạo Thừa cũng không rõ, chỉ biết lúc này hắn đang cố xoay đầu nàng lại, dán chặt môi mình lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Lương Hiểu Diễm lập tức ngừng giãy dụa, cơ thể căng cứng bỗng chốc mềm oặt xuống, hoàn toàn dựa vào Dương Hạo Thừa chống đỡ nàng mới có thể đứng vững. Nàng nhắm chặt hai mắt, tâm tình vô cùng khẩn trương, tiếp nhận yêu thương của Dương Hạo Thừa.

Làn môi nàng vừa mềm mại vừa nóng bỏng, Dương Hạo Thừa không nhịn nổi tham lam cuấn lấy, nhấm nháp lan hương trong chiếc miệng nhỏ nhắn.

Lương Hiểu Diễm gấp gáp phả hơi thở nóng ran trên mặt Dương Hạo Thừa khiến hắn hiểu rõ dục vọng trong lòng nàng, hai tay hắn thuận tiện đưa lên tuần tiễu, nàng bắt đầu có chút run rẩy.

Dương Hạo Thừa nói: " Bảo bối, hé miệng ra một chút có được không?"

Lương Hiểu Diễm khép chặt môi chống đối được một chút rồi bất lực đầu hàng, ngoan ngoãn hé miệng ra. Dương Hạo Thừa dùng lưỡi tiến công thần tốc, ở trong miệng mặc sức trêu đùa chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Lương Hiểu Diễm không có bao nhiêu kinh nghiệm, bèn đưa đầu lưỡi ra, để mặc cho Dương Hạo Thừa nhấm nháp, hai chiếc lưỡi nhỏ quấn chặt vào nhau, thi thoảng còn phát ra âm thanh chụt chụt, làm cho Lương Hiểu Diễm ngượng ngùng không thôi, chỉ là việc này lại khiến cho nàng vô cùng thích thú, lửa dục cũng từ từ bốc lên.

Nàng hít thở từng hơi nặng nhọc, bàn tay Dương Hạo thừa cũng không bỏ lỡ cơ hội say sưa hoạt động, tay trái leo lên nhũ phong, ôn nhu xoa nắn , tay phải đã lần xuống kiều đồn, chậm rãi vuốt ve, ngón tay thỉnh thoảng còn ấn nhẹ xuống khe nhỏ ở chính giữa. Chỗ hắn ấn vô cùng chuẩn xác, chính là hai động khẩu bí mật nhất, cũng là dễ bị sát thương nhất của nữ nhân,làm cho thân thể Lương Hiểu Diễm run rẩy không ngừng.

Y phục từng mảnh, từng mảnh rớt ra, bên trong da thịt đã dần dần nóng lên, Dương Hạo Thừa cởi bỏ nịt ngực của Lương Hiểu Diễm, lộ ra hai vưu vật động lòng người, tựa như hai vầng trăng sáng chiếu thẳng lên Dương Hạo Thừa. Hai trái tuyết lê đầy đặn, chắc nịch, núng niếng như hai bọc sữa căng đầy, hai chiếc núm rất nhỏ, rất xinh xắn, vừa mềm mại lại vừa đỏ hồng.

Dương Hạo Thừa vừa chạm vào đó, làm cho toàn thân Lương Hiểu Diễm một trận run rẩy.

Còn rất mẫm cảm, xem ra nàng cũng chưa từng được nam nhân vỗ về.

Dương Hạo Thừa ngồi xuống mép bồn tắm, hai tay nâng lên, đem Lương Hiểu Diễm đặt trên đùi mình. Nhục bổng thô lớn ấn ngay lên tiểu phúc, nàng chỉ cảm thấy nó vô cùng hùng vĩ. Lương Hiểu Diễm cũng không dám nhìn, chỉ đưa tay mò mẫm một chút, nhỏ giọng nói: " Nhẹ một chút được không, em sẽ không..."

Lương Hiểu Diễm chỗ đó thực ra đã ướt đẫm, dâm thủy chảy ra rớt cả xuống đùi Dương Hạo Thừa...

" Ưm..."

Ngay khi Dương Hạo Thừa tiến vào, một dòng máu đỏ thẫm liền chảy ra, Lương Hiểu Diễm mặt mày tái nhợt, lúc vài giọt máu chảy xuống, ít nhiều cũng làm cho nàng có chút đau đớn cùng căng thẳng. Bất quá sau một hồi tiến vào, khuân mặt nàng cũng dần dần lộ ra vẻ thỏa mãn.

Lương Hiểu Diễm bắt đầu rên rỉ, tỏ ra vô cùng sung sướng.

Trong phòng tắm, khắp nơi đều tràn ngập tiếng thở gấp, tiếng kêu phóng đãng, tiếng rên rỉ không ngừng, tiếng da thịt đập vào nhau phanh phách.

Chính vì động tác gấp gáp, kiều đồn run rẩy, phong nhũ lắc lư mà làm cho cảnh tượng kỳ diệu không thể nói thành lời. Dương Hạo Thừa huy động hết tất cả mọi giác quan để mà hưởng thụ, cảm nhận chính mình như biến thành thần tiên vậy.

Đến lúc Lương Hiểu Diễm đạt tới cao trào, Dương Hạo Thừa vẫn chưa hề bắn ra.

Dương Hạo Thừa bảo Lương Hiểu Diễm vòng tay ôm lấy cổ hắn, hai chân nàng cuấn lấy hông hắn, sau đó mới đứng thẳng lên, đỡ lấy kiều đồn mềm mại, bổng tử dựng lên, từng chút, từng chút tiến vào trong hạ thể nàng mà nhấp nhô liên hồi.

Dâm thủy hết đợt này đến đợt khác tràn ra, chầm chậm rỏ xuống đất, Lương Hiểu Nghị hai mắt nhắm nghiền, tận tình hưởng thụ cảm giác giao hoan tuyệt hảo này.

Dương Hạo Thừa vừa tiến xuất dưới hạ thể nàng, vừa ôm nàng đi ra chiếc giường ngoài phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên, tự mình ôm lấy kiều đồn, lại bắt đầu một trận thống kích.

Dương Hạo Thừa nhìn cặp tuyết lê trắng ngần trước mặt, rung rinh lắc lư trên cơ thể nàng, tựa như đóa sen run rẩy trong gió, thực đúng là mỹ cảnh tuyệt vời nhất thế gian.

Sau vài trăm hồi chiến đấu, Dương Hạo Thừa thở mạnh một hơi, khẽ kêu lên một tiếng, một cỗ nhiệt tinh màu trắng bạc phóng ra.

Lương Hiểu Diễm hoàn toàn tê liệt, cảm giác thoải mái khiến cho cả người nàng như phiêu bồng.

Dương Hạo Thừa kéo chiếc chăn nhỏ đắp lên người nàng, sau đó kéo nàng ôm chặt vào trong lòng, hai người cứ như thế từ từ tiến vào giấc ngủ.

Khi Lương Hiểu Diễm trong lồng ngực ấm áp của hắn tỉnh lại thì đã là 9 giờ sáng, bị nàng thúc giục một hồi, Dương Hạo Thừa mới uể oải thức dậy.

Dương Hạo Thừa vừa mới mở mắt đã vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của nàng , nói: " Còn buồn ngủ không, chúng ta nằm thêm một lúc nữa..."

"Không được! Mặt trời đã chiếu đến mông rồi kìa!" Lương Hiểu Diễm vẫn là cố kéo Dương Hạo Thừa rời khỏi giường.

Sau khi đánh răng rửa mặt, thậm chí ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, Dương Hạo Thừa đã bị Lương Hiểu Diễm kéo ra khỏi phòng.

"Vội như vậy làm gì?" Dương Hạo Thừa nhịn không được bèn nói một câu.

Lương Hiểu Diễm nói: "Muộn nữa em sợ anh lại không chịu nổi, anh trúng thưởng chính là 2000 vạn, có biết ngoài kia bao nhiêu nhà báo cùng người môi giới đang chờ anh không?"

Cái này thực sự là Dương Hạo Thừa không có nghĩ tới, vì vậy liền gật đầu nói: " Đúng rồi. Nếu để cho đám nhà báo ấy trông thấy, sợ rằng 2000 vạn này khó mà đảm bảo được."

Khi đến nơi lãnh thưởng ở cao ốc Phúc Thái, quả nhiên một đoàn ký giả đã chờ sẵn ở đó, vừa trông thấy Dương Hạo Thừa cùng Lương Hiểu Diễm đi tới, họ tò mò đánh giá một chút, có vài người còn tiến đến hỏi hai người có phải là đến lãnh thưởng hay không.

Dương Hạo Thừa chỉ nhàn nhạt nói rằng hắn đến để kiếm người.

Đến khi Dương Hạo Thừa đi vào phòng lãnh thưởng, nhóm phóng viên kia mới biết rằng bọn họ đã bị mắc lừa.

Đổi giải thưởng suôn sẻ, nhân viên nhận vé trung thưởng là một cô gái tướng mạo cũng rất xinh đẹp, hơn nữa lại vô cùng lễ phép. Vừa thấy Dương Hạo Thừa đưa qua thưởng phiếu, ánh mắt không khỏi ánh lên vẻ hâm mộ nói: " Anh không những là người giành được giải thưởng lớn nhất từ khi Phúc Thái khai trương đến nay, mà cũng chính là người anh tuấn nhất."

"Ặc! Nếu như chỗ này không phải là nơi công cộng, lão tử không tặng cho nàng một nụ hôn triền miên nóng bỏng nhất định là không được, lời nói sao mà ngọt đến thế". Dương Hạo Thừa trong lòng nổi lên một trận Y tưởng.

2382 vạn, đây là tổng số tiền của giải nhất. Khấu trừ 20% tiền thuế cho người đạt giải, đến tay Dương Hạo Thừa chính thức chỉ có 1905,6 vạn.

Trình ra giấy tờ chứng minh ,sổ tiết kiệm cùng tấm vé trúng giải nhân viên làm việc mới có thể xác định được danh tính Dương Hạo Thừa . Bởi vì là giải thưởng đặc biệt lớn, trung tâm Phúc Thái còn phải trình lên chủ tịch, chánh hiệp ủy viên tự mình trao giải thưởng cho hắn. Để tỏ ra hào phóng một chút, Dương Hạo Thừa liền đem số lẻ là 5,6 vạn tặng cho công trình hi vọng, lúc này mới thoát ra khỏi đám người nhao nhao đến chúc mừng.

Bên ngoài cửa đám ký giả từ lâu cũng đã biết được Dương Hạo Thừa trúng giải lớn, vừa thấy hắn đi ra liền quây chặt lấy hắn mà phỏng vấn.

Dương Hạo Thừa đều tránh né tất cả các câu hỏi, chỉ nói đơn giản là do mình kiên trì, nên cuối cùng cũng đạt được giải thưởng. Ký giả muốn dùng tên thật của hắn để in bản thảo, hắn cũng không có đồng ý.

Rồi Lương Hiểu Diễm ở bên cạnh Dương Hạo Thừa cũng bị bọn họ xem như bạn gái của hắn, liền bị bao vây lấy mà lấy tin tức.

" Trúng giải thưởng lớn như thế anh có suy nghĩ gì?"

" Hai người đã kết hôn chưa?"

" Trúng giải thưởng lớn như thế anh có cân nhắc đổi bạn gái mới không!?" ( Ak, lời như thế cũng đem ra hỏi được, hận không thể cho hắn một cái bạt tai.)

" Hai người có phải muốn đi hưởng tuần trăng mật?"

" Anh có ý định mở công ty riêng không?"

" Trước kia anh công tác ở đâu?"

Đối với tất cả những vấn đề này, Dương Hạo Thừa căn bản không thể trả lời. Từ thang máy đi ra, vẫn như thế không có cách gì thoát khỏi bọn họ lao lên phỏng vấn, hắn quả thực bị làm cho phát điên rồi.

" Tránh hết ra! Các người hỏi gì tôi cũng sẽ không trả lời." Nói xong kéo lấy Lương Hiểu Diễm, cố gắng chạy thoát, hận không thể lập tức gọi một chiếc Taxi, leo lên rồi phóng đi.

Có lẽ do quá vội vàng, Dương Hạo Thừa hoàn toàn quên mất từ cao ốc Phúc Thái đi ra chính là một khu phố sầm uất, xe cộ qua lại trên đường như mắc cửi.

Dương Hạo Thừa vừa từ cao ốc Phúc Thái lao ra, đột nhiên phía sau Lương Hiểu Diễm gào lên một tiếng: " Hạo Thừa!! Cẩn thận!!!"

Dương Hạo Thừa sững sờ, chỉ nghe " tutu____" một tiếng phát ra từ chiếc ô tô phía sau, đúng lúc hắn vừa mới tỉnh táo lại sau khi bực bội vì bị đám ký giả bao vây, đã thấy một chiếc xe tải lao thẳng đến chỗ hắn chỉ còn cách có 3m, xe không kịp phanh mà hắn cũng vô phương né tránh.

Hết rồi, 2000 vạn của ta; Hết rồi, giấc mộng của ta! Dương Hạo Thừa trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, vẻ mặt ngây ngốc đứng ở giữa đường.

Lúc này, điều duy nhất Dương Hạo Thừa có thể làm là toàn lực đem Lương Hiểu Diễm ở bên cạnh đẩy ra!

"Không!!" Lương Hiểu Diễm lão đảo ngã sấp xuống lề đường bên cạnh.

Mà chiếc xe tải, chính là đã sắp chèn qua người Dương Hạo Thừa...

Ngay khi mọi người mắt thấy bi kịch sắp xảy ra, một đạo ngân quang từ trên cao bổ xuống, bao bọc lấy toàn bộ thân thể Dương Hạo Thừa, xung quanh vài dặm đều bị quang mang bao phủ, khiến cho mọi người đều phải kinh hãi.

Ký giả ở hiện trường thậm chí còn quên cả chụp hình, ngây người đứng xem quang cảnh vô cùng kỳ diệu này...

Ánh sáng tan đi, xe tải cũng đã lướt qua, nhưng tuyệt nhiên không thấy xác chết đầy máu, Dương Hạo Thừa cũng đột nhiên mất tích. Chẳng lẽ trong nháy mắt vừa rồi hắn đã dùng di động đại pháp? Tất cả mọi người chứng kiến lúc ấy, đều cho rằng Dương Hạo Thừa chắc chắn đã chết rồi, cho nên mới được ánh sáng đưa lên trời. Cũng giống như trên phim ảnh, người chết được đưa tới thiên đường vậy. Dương Hạo Thừa thấy được lúc mình còn sống, học đại học, trung học, tiểu học rồi cả lúc mới chào đời. Sau lại còn thấy những việc đã trải qua khi cha mẹ mình còn trẻ, thấy ông nội, bà nội, sau nữa thì không biết là ai, dường như đều là tổ tiên đời trước của hắn, từ Dân quốc đến Thanh triều, Minh triều, Nguyên triều, mãi cho đến Tống triều!

Thì ra khi người ta chết đi, là có thể nhìn xuyên suốt kiếp trước, kiếp này của chính bản thân mình.

Quang mang lại càng mãnh liệt, khiến cho hai mắt Dương Hạo Thừa chói lòa.

Hắn vẫn còn có cảm giác, chẳng lẽ mình còn chưa chết, đưa tay véo một cái, rất đau.

Dương Hạo Thừa cơ hồ đã hiểu ra, có lẽ mình thực sự còn chưa chết, mà chính là đã tiến vào con đường thời gian giống như trong truyền thuyết? Hạng Thiếu Long lúc trước trải qua chẳng lẽ bây giờ lại tái diễn trên người mình, hiện tại thì đến lúc này Dương Hạo Thừa mới phát giác ra hào quang trên người mình đang từ từ nhạt dần, đến khi tắt hẳn thì hắn mới bị rơi xuống đất.

"Ai da!" Đau đớn này khiến cho Dương Hạo Thừa biết rằng hắn vẫn còn sống, chẳng qua là đã bước vào một thời gian khác mà thôi. Hoạc cũng có thể là do từ trường phát ra từ tâm trái đất đã đưa hắn dời đi tới một địa phương khác.

Mặc kệ, cho dù là thế nào đi nữa, chỉ cần chưa chết, như thế cũng đã tốt lắm rồi.

Dương Hạo Thừa nghĩ đến Hạng Thiếu Long trong Tầm Tần Ký, không khỏi khiến cho hắn vô cùng cao hứng,mk, nếu Dương Hạo Thừa hắn cũng có cơ hội trở lại thời cổ đại, thay đổi lịch sử, vậy thì quá tuyệt vời! Nếu như không kiếm hai ba mươi mỹ nữ thì thực là có lỗi với chính bản thân mình! Không được, hai ba mươi người còn quá ít, tốt xấu gì cũng phải trên một trăm mới được.

Lịch sử, Dương Hạo Thừa không hiểu rõ lắm. Nếu mà như vậy, chẳng phải sẽ rất bỡ ngỡ khi lưu lạc đến chỗ này sao? Ngày trước Hạng Thiếu Long rất am hiểu lịch sử Chiến Quốc, còn Dương Hạo Thừa hắn đối với khía cạnh này, hầu như chẳng mảy may có một chút kiến thức gì.

Đã tới cái thế giới xa lạ này, trước hết phải tìm cách kiểm tra xem đây là thời kì nào! Nghĩ vậy, Dương Hạo Thừa lập tức đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ này là một thanh u sơn cốc, yên lành tựa như thế ngoại đào viên.

Hai bên rừng cây rậm rạp, mặc dù mặt trời trên cao chói chang, nhưng hoàn toàn không cảm thấy nóng nực.

Tiến lên phia trước vài bước, trông thấy ven đường bên phải có đặt một tấm bia đá, trên đó viết: " Vô Lượng sơn Kiếm hồ cung, cấm đi vào"

Mk, Vô Lượng sơn, Kiếm hồ cung. Cái này không phải là trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung sao, chẳng lẽ mình đã trở về Tống triều, lạc vào thế giới Thiên Long Bát Bộ?

A!! Thiên Long Bát Bộ chẳng phải là tiểu thuyết võ hiệp hư cấu của Kim Dung sao? Chẳng lẽ lại thực sự có Vô lượng kiếm phái?? Nếu mà đúng như thế, thì có thể gặp gỡ với Vương Ngữ Yên, Chung Linh cùng các mỹ nữ khác rồi. Quá tuyệt vời! Nghĩ tới đây, Dương Hạo Thừa cũng quên mất rằng hắn hoàn toàn không có một chút võ công, cứ thế tiến thẳng vào cấm địa Vô Lượng sơn.

Dương Hạo Thừa bước chân vào Vô Lượng sơn, cũng chính là bước vào thế giới Thiên Long Bát Bộ, từ đây hắn bắt đầu tiêu diêu trên con đường liệp diễm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro