Sec 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tại sao? - Chưa gì nước mắt đã tuôn, dù nó mới nói có 4 chữ.

- Chuyến đi cuối cùng của tôi và chị.

Nàng nhìn người ấy, ánh mắt lạnh lẽo khó cưỡng cầu, nàng thấu hết từng câu chữ nó phát ra. Nhưng đột ngột như lời đùa cợt mọi khi, nó chẳng chút thay đổi trong chuyến đi, nó không chút khác lạ trong cách ôm cách hôn nàng vừa nãy, nó chẳng chút lay động trước thân hình quyến rũ nàng chuẩn bị cho nó đêm nay. Không chút động lòng.

- Tại sao?

- Tôi không còn tình cảm nữa.

- "Vậy sao lúc nãy em lại hôn tôi?"

- Em đùa phải không?

- Không. Không đùa đâu, Joohyun.

Nàng biết ánh mắt nó không phải đùa, không giống những lần trước. Và nàng để nó trôi tuột qua tay.

...

Những ngày sau đó bắt đầu thấm dần cơn đau tức tưởi, nó ư ử trong tâm hồn mục rữa, nó nhấm nhầm ăn mòn từng tế bào các chi, tê liệt các giác quan thu gọn trong căn phòng không nghe không thấy không cảm nhận gì, như chẳng còn là người nữa.

Qua bao lâu vì đó mà để vuột mất, chỉ vì vài câu qua loa là chia tay rồi sao? Nàng đã và đang tập chấp nhận số phận, sự thật là đã chia tay, nhưng nó khó hơn nàng nghĩ nhiều. Loại cảm giác lúc đầu lý trí đã chấp nhận tình hình, nhưng đêm xuống lại rục rịch đau nhói, nó xâm lấn lên từng ý nghĩ trong tâm trí, nó chiếm mất chút lý trí cỏn con của nàng, và nó cuỗm mất sự tỉnh táo cuối cùng. Nó chuyển sang đày đoạ thân xác, không làm gì ả được thì có nước tự dằn vặt bản thân, tự đánh đập mình trong căn phòng lạnh lẽo ngày qua ngày hít không khí mà sống, thối tha và bốc mùi, lố lăng và mục nát lúc này là nàng, điếu thuốc ngập ngừng được châm phì phèo trong phòng kính lâu rồi không mở thoáng, ngập luôn trong khói mờ cho rồi, để mê man không thấy gì nữa, không thấy mày đi với con khác nữa, Seulgi.

...

Nhớt thây trên giường bo gối, mắt mở lòng đau, mái tóc bết hẳn lên mặt phủ ra giường, chiếc áo hoodie tím bạc màu, quần không cần mặc, chỉ quần sịp là đủ, vì có đi đâu ra khỏi đây đâu? Nhìn thấy ánh Mặt trời ư? Không còn cần nữa, mất rồi, mất cả cuộc sống này, nàng mất quyền sống, mất quyền làm người rồi, không có người nào chôn chặt mình 5 ngày không ăn, suốt ngày biết nằm bệt trên chiếc giường bốc mùi vàng mảng. Ánh mắt thì luôn long ánh nước không biết từ đâu có hoài, chỗ giường này không còn nơi nào chưa thấm nước mắt của nàng.

...

Nàng gần như chẳng nghĩ gì được hơn ý tưởng lúc này.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro