[ Raphael x Alipede ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt : Sự ra đời của một mối quan hệ đối tác đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của Alipede và Raphael thấy mình bị mê hoặc bởi đôi mắt đỏ như máu gợi nhớ đến nỗi đau khổ.


Raphael không có cảm giác hứng thú đối với con người về mặt tình cảm hay tình dục. Theo một cách nào đó mà nói, chúng khá nhàm chán đối với một người đàn ông bất thường như gã. Quan điểm tự cho mình là đúng của gã về những thú vui trần tục chỉ là một vỏ bọc được thúc đẩy và duy trì bởi vai trò của một người đứng đầu, ẩn sâu bên trong gã là sự trống rỗng mà chính bản thân cũng phải thừa nhận là mong muốn.

Sự tự cho mình là đúng được duy trì chỉ vì gã chưa bao giờ thấy mình bị buộc phải thoát khỏi sự thao túng hợp lý và lạnh lùng để lấy thứ gì đó cho riêng mình. Sự thật này là Raphael không có nhu cầu khao khát bất cứ thứ gì mà thế giới này có thể cung cấp cho gã. Gã có thể lấy đi sự sống của kẻ khác, nhưng lại không thể tìm thấy nó trong chính mình.

Raphael nghĩ có thể người đàn ông đó, cha Gabriel, đã có thể là vị cứu tinh của mình. Theo một cách méo mó, gã cảm thấy họ được kết nối bởi một sự liên kết đặc biệt. Họ giống nhau, họ là sự hỗn loạn đầy hoài nghi, bị ràng buộc trong cơ thể phàm trần và có khả năng lấy đi từ người khác mà không cần hy sinh bản thân họ. Gã tự hỏi liệu mình có thể kết nối với Gabriel không, liệu gã có thể tìm thấy thứ mà gã không biết mình muốn không? Nếu gã có thể giết người đàn ông này, liệu điều đó có mở ra một chân trời nhân văn mới cho gã không?

Thật đáng buồn, Gabriel không hẳn khiến gã hứng thú. Raphael thấy mình chỉ lắng nghe và dõi theo từ xa nhưng không bao giờ thực sự chấp nhận chủ nghĩa lý tưởng của ông. Đương nhiên, gã đã làm việc cùng người đàn ông đó, tỏ ra hữu ích và còn cho phép mình bị lợi dụng như một quân cờ. Họ nhìn nhận mọi thứ khác nhau. Nói một cách đơn giản, gã không thừa nhận quan điểm sống của Gabriel. Gã không quan tâm đến những lý tưởng vô bổ không mang lại lợi ích thực tế cho bản thân.

Raphael đã nổi cơn thịnh nộ đen tối khi Gabriel quyết định giải thể các sứ đồ và từ bỏ tất cả những xa hoa mà họ đã giành được cho đến nay. Khoảnh khắc gã khao khát thay đổi cuộc sống, gã đã trở thành tù nhân của ham muốn, lần đầu tiên Raphael nhận thức rõ ham muốn và tham vọng của mình. Không phải nhân loại là thứ gã đang tìm kiếm. Chinh phục nhân loại, chinh phục những thú vui và nhu cầu của chính cơ thể mình dường như là mục tiêu đáng để theo đuổi.

Tiêu chuẩn sắc đẹp của Raphael không cao không thấp, đơn giản vì gã không có hứng thú với vẻ ngoài của con người, dù gã phải thừa nhận ngoại hình bóng bẩy là một lợi thế lớn. Nhưng tất cả đã thay đổi khi gã gặp người đàn ông đó. Trong một khoảnh khắc trước khi họ chạm mắt. Đôi mắt đỏ sắc bén đó đâm xuyên qua gã đến tận cùng.

Màu đỏ đó khiến gã nhớ đến một ai đó, kẻ mà gã rất muốn xóa sổ khỏi thế giới này. Nhưng họ không hoàn toàn giống nhau, màu đỏ của Peter đen tối và đậm đặc, trong khi người trước mặt gã lại nhẹ nhàng và rực rỡ hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên Raphael thừa nhận vẻ đẹp trong hình dáng của một con người. Gã biết về sự xinh đẹp nhưng đây là lần đầu tiên nó tác động sâu sắc đến gã như vậy. Raphael cảm thấy bối rối khi nhìn thấy những đường nét thanh tú xinh đẹp như vậy tương phản với đôi mắt mạnh mẽ, kiên định và sự tự tin. Đường chân mày của đối phương cong lên như thể đang đánh giá cái nhìn chằm chằm của gã và trong ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng, mái tóc trắng của hắn dường như càng nổi bật hơn. Nó mang lại cho tên sát thủ một sự trẻ trung, một sự ngây thơ kỳ lạ mà Raphael biết hắn không có. Alipede, trung thực với cảm xúc và vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là đối với một người bị mắc kẹt trong sự thất thường của lòng kiêu hãnh của chính mình.

Alipede nóng tính, cọc cằn, kiêu ngạo nhưng xinh đẹp và hữu dụng nằm dọc theo chiếc ghế dài trong phòng của Raphael, tứ chi mảnh khảnh của hắn cho thấy một sự yếu đuối không phù hợp khiến cổ họng Raphael đỏ bừng lên vì một hơi ấm mà gã chưa từng biết đến. Biểu cảm của gã vẫn vui tươi và nhiệt tình, nhưng giờ gã không thể ngừng thưởng thức sự hiện diện của Alipede trong không gian riêng tư của mình.

Khi Alipede thỏa mãn bản thân bằng số chai rượu cao cấp và đắt tiền của Raphael, chỉ tịch Glory cũng cho phép bản thân được lấp đầy bằng sự hiện diện của tên sát thủ xinh đẹp. Vẻ ngoài của hắn mềm mại và vô hại, trái ngược hoàn toàn với sự cộc cằn, mỉa mai và một thái độ trịnh trượng dễ gây khó chịu với người khác. Thật tệ là sự trần trụi đó lại khiến nhịp tim của Raphael tăng nhanh.

Điều này khiến gã phải tự suy nghĩ lại rằng bản thân có sở thích tự ngược hay không ?

Nhưng giờ đây, khi gã ngồi dưới sàn trong căn phòng của chính mình, còn cấp dưới của gã nằm chiễm chệ trên chiếc ghế dài, bên trong gã là một nhận thức đang nở rộ. Bản chất kiêu hãnh của Alipede chứa đựng trong hình dạng con người đẹp đẽ, hoàn hảo vô cùng hấp dẫn. Nếu Raphael có thể chinh phục được người này, thì đó không phải là hình thức khoái lạc cao nhất mà gã có thể đạt được và do đó đắm chìm trong đó sao?

Tính cách của Alipede là một thứ có khuyết điểm, nóng nảy, kiêu ngạo và tính khí thất thường, nhưng lại rất trung thực và chân thành. Raphael cho rằng bản thân là người đàn ông duyên dáng và mặc dù chủ tịch Glory cảm thấy mình thiếu đi ham muốn với con người, gã thấy mình khao khát được ghìm chặt người đàn ông đó xuống và thống trị hắn như cách gã chiếm lấy một người phụ nữ. Anh muốn chế ngự tên nhóc hống hách láo toét đó, bắt hắn run rẩy và cầu xin sự thương xót mà gã có thể nhân từ ban cho.

Đó là lần đầu tiên gã đi đến một kết luận không cần phải đổ máu mục tiêu của mình. Đương nhiên là có nỗi sợ đi kèm với kết luận này. Có sự phủ nhận đối với một số khía cạnh, đặc biệt là khi nói đến viễn cảnh Alipede đã đâm vào gã sâu đến mức nào. Đôi mắt xấu xa đó nhìn thấu bản chất ác quỷ trong con người Raphel và phơi bày sự thật. Ngay cả những sự thật mà chính gã cũng không biết.

Raphael muốn phủ nhận nỗi khao khát được nhìn thấy sự đau đớn xoắn lại giữa đôi lông mày đó. Nhưng rủi ro mà ham muốn đem lại là quá lớn, Alipede có thể sẽ không thích, hoặc tệ hơn là khinh thường gã vì đã bộc lộ một thứ cảm xúc thiếu đứng đắn như vậy.

Vì vậy, đã có xung đột rõ ràng. Gã khao khát nắm lấy mắt cá chân của người đàn ông đó và kéo hắn xuống đất bẩn thỉu và tuyên bố sự sở hữu của mình. Gã muốn vấy bẩn màu trắng thuần khiết đó bằng máu và tội lỗi.

Alipede đã không bỏ qua những dấu hiệu nhỏ nhất đó, hắn đã nhận ra ánh nhìn khác lạ mà Raphael dành cho mình. Vì vậy, khi tên sát thủ tìm đến gã vào nửa đêm và yêu cầu sự riêng tư, tim Raphael suýt nhảy vọt vì sợ hãi, và cả phấn khích.

Điều khiến Raphael ngạc nhiên là Alipede không hề có ác cảm với tình cảm của gã, mà ngược lại, hắn có vẻ thích thú. Từ cái cách mà đôi mắt đỏ đó nheo lại trong sự thích thú và tò mò, đôi môi cong lại thành một nụ cười nhỏ tinh nghịch, không phù hợp với tính cách của hắn. Kể cả khi không thể thực sự nhìn thấy Raphael, đôi mắt đỏ vẫn chớp chớp vài lần, hàng mi trắng nhẹ nhàng rung rinh khi hắn ngả người về phía trước, đặt một tay lên ngực gã và phát ra tiếng cười nhỏ nhoi bị bóp nghẹt trong khám phá mới của mình.

" Trái tim ngài đang đập khá nhanh, điều gì đã khiến chủ tịch của chúng ta phấn khích vậy ? "

Con quỷ này đang quyến rũ gã. Aliepde, với kinh nghiệm diễn xuất của mình, chắc chắn biết cách lừa dối và qua mặt người khác. Cái cách mà lòng bàn tay hắn lướt trên khuôn ngực rộng lớn của Raphael, từ từ di chuyển lên phía trên và vòng qua vai gã. Đôi tay mảnh khảnh lạnh lẽo đó ghì lấy gáy gã và giật mạnh xuống với một lực vừa phải mà Raphael âm thầm cho phép.

" Cậu biết mình đang làm gì không ? "

Ánh mắt gã vẫn đang bị đóng băng trên gương mặt người kia, và Raphael phải cố gắng kìm nén một thứ gì đó đang trỗi dậy trong người mình, thứ gì đó chắc chắn là không phù hợp với mối quan hệ hiện tại của họ.

" Ngài nghĩ tôi có biết không ? "

Đôi tay sau gáy gã vẫn giữ nguyên và không có ý định xê dịch chút nào, lòng bàn tay lạnh lẽo áp vào phần da nhạy cảm của gã, hơi nóng từ sự tiếp xúc gần gũi của họ khiến gã nhộn nhạo. Ở khoảng cách này, gã có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

Người đàn ông lớn tuổi hơn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, tất cả giác quan và trí lực của gã đang cố gắng tìm hiểu và lý giải động cơ cho hành động này của Alipede, hắn chưa từng bộc lộ sự thân mật thế này trước đây, thậm chí còn không cho người khác chạm vào cơ thể mình.

Nhưng giờ đây tên sát thủ nguy hiểm này đang vượt quá giới hạn của gã, một ranh giới mong manh mà Raphael đã dựng lên để bảo vệ mối quan hệ của họ, một tấm màn gã tốn công dệt nên để chắc chắn rằng ham muốn của gã sẽ không can thiệp vào sự chuyên nghiệp trong phong cách làm việc của mình.

Alipede biết hắn đang làm gì, hắn biết mình đã chạm vào vách ngăn cuối cùng của Raphael, và tấm màn mỏng dần theo từng giây, nếu như gã gục ngã đêm nay, tất cả đều là lỗi của con quỷ quyến rũ trước mặt.

Khi gã nhìn vào nét mặt tươi cười của Alipede, như thể gã cuối cùng đã đến gần một ai đó. Cha Gabriel chưa bao giờ đến bờ vực để nhìn xuống vực thẳm là trái tim của Raphael và thừa nhận nó là một hố sâu của nỗi khao khát, cơn đói đen tối và sự cô đơn. Không người đàn ông nào nhìn chằm chằm vào tâm hồn mục nát của gã và mỉm cười như Alipede. Hắn đã vuốt ve và sau đó ca ngợi chiều sâu vô tận trong trái tim độc ác của gã, mở xương sườn của Raphael bằng chính đôi tay của mình, bôi máu lên cả hai cơ thể, sưởi ấm tâm hồn lạnh ngắt mà Raphael luôn cố gắng thắp lửa.

Raphael nắm lấy cánh tay đang bám vào mình, đôi mắt gã sâu hun hút, màu vàng sáng chói lập lòe trong bóng đêm của căn phòng, với một tiếng cười trầm đục khoan khoái, gã mời Alipede vào bên trong bóng tối của con người gã.

Họ cùng nhau uống rượu, ràng buộc số phận của nhau với nhau bằng sự trìu mến trong hơi thở. Cùng nhau, có lời hứa đang chớm nở về một thứ mà Raphael không biết mình cần. Và gã cần Alipede. Gã cần hắn ngày càng nhiều hơn, sự đồng hành hiện hữu của sát thủ đã chôn sâu vào ý thức của Raphael và trở thành nền tảng cho thứ mà gã chưa từng có. Sự gắn bó.

Alipede không bao giờ là người ở lại quá lâu trước cái nhìn dò xét của Raphael và hắn, dù là vì cảm giác vui tươi của sự vượt trội hay vì thích xem Raphael giải quyết các vấn đề, không bao giờ vượt quá ranh giới đã đặt ra của mình để chơi đùa cùng gã. Có lẽ là vì hắn tôn trọng tốc độ phát triển, tiến triển của họ. Có lẽ đó là sự kết hợp tuyệt đẹp của cả hai.

Mối quan hệ của Raphael với Alipede vĩ đại hơn nhiều so với mối quan hệ của gã với các sứ đồ khác. Đó là một sự thay đổi táo bạo. Mối quan hệ này không còn chỉ là công cụ và người sử dụng, giữa cấp trên và cấp dưới, mà là thứ mà Raphael hoàn toàn, toàn tâm toàn ý đầu tư vào.

Gã muốn đánh dấu sự sở hữu của mình lên sứ đồ tóc trắng, muốn cắn ngập răng vào bất kì phần da thịt lộ ra nào của hắn, muốn tô lên hình dáng đơn sắc của hắn bằng máu và tinh dịch của mình. Muốn hắn ở mức độ da thịt kề cận nhất.

Càng chấp nhận lớp hắc ín bám trên mạch máu, gã càng có thể thở và quan sát một cách chăm chú. Raphael gần như có thể gọi đó là tình yêu khi nói đến Alipede. Đương nhiên, nhận thức của gã về tình yêu còn thiếu sót vì cho đến thời điểm này, gã không tìm thấy bất kỳ lợi ích nào về cảm xúc này, nhưng giờ gã nghĩ mình có thể chấp nhận nó.

Sự thống trị tuyệt đối là thứ Raphael muốn. Ngay cả nỗi đau cũng là một ngụm rượu ẩn dụ dễ chịu, gã biết rằng mình cuối cùng sẽ là cuộc leo lên đỉnh vinh quang của Chúa.

" Đúng là một gã tâm thần ".

Raphael không tức giận với nhận xét thô lỗ của Alipede, gã không thể ngăn bản thân mình cảm thấy ngày càng chiều chuộng thằng nhóc hư đốn đó. Có lẽ một phần lý do tại sao Alipede hư hỏng như vậy là vì gã đang dung túng hắn quá nhiều.Raphael đã không biết điều đó cho đến khi những người khác nói về việc gã thiếu nghiêm khắc với hắn ra sao.

Tình yêu và tình cảm của gã dành cho sứ đồ nói trên như những con giòi đang cháy, lây nhiễm cho gã sự kiên nhẫn và sức mạnh. Tâm trí gã đã trưởng thành và chấp nhận ham muốn tuyệt vọng của mình.

Thật buồn cười.

Khi nhìn vào hình ảnh tan vỡ, chảy máu của sứ đồ Johan trên sàn lãnh lẽo với một con dao cắm giữa ngực, giờ đã được thay thế bằng một nhành hoa trắng khi gã tổ chức tang lễ cho cựu sứ đồ tử trận. Thật mỉa mai khi gã là người chủ trì tổ chức lễ tang cho chính người mà mình đã cử sát thủ đi giết, điều này cũng là một trong những sự ngụy tạo của gã phơi bày ra cho mọi người thấy. Để vinh danh một sứ đồ đã hết lòng phục vụ cho tổ chức như một cách xoa dịu và cũng cảnh cáo cho những lão già ở ' tầng trên '.

Raphael không biết mình đã nghĩ gì, gã có một chút thiện cảm với người đàn ông đã chết này, bất chấp sự chán ghét gã dành cho những sứ đồ cũ, tính cách trầm lặng và dễ chịu của Johan khiến gã từng cảm thấy bớt lạc lõng giữa không khí ngột ngạt ngày xưa. Nhưng giờ gã không cần nó nữa, gã đã có cho mình sự thay thế hoàn hảo khác. Raphael sẽ để nỗi đau này âm ỉ một lúc rồi tắt phụt. Trở về nhà, gã bước đi chậm rãi, không còn cảm thấy cần phải vội vã nữa.

Alipede đang đợi gã, ngồi thoải mái trên một trong những chiếc ghế ở tầng hầm, mắt liếc nhìn gã một cách hiểu biết. Hắn có thể nhìn thấu tâm trạng vui vẻ của Raphael và điều đó cũng làm gã hài lòng. Gã thích được ngoại lệ của mình nhìn thấu và chấp nhận.

Nghiêng ly rượu về phía ông chủ, hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng và thờ ơ, như thể hắn chẳng liên quan chút nào đến cái chết của người đàn ông xa lạ kia.

" Lễ tang diễn ra tốt đẹp chứ ? ". Hắn nói chậm rãi nhưng chính xác dõi theo bóng dáng Raphael khi gã di chuyển qua phòng và đến chiếc ghế thường ngồi.

Đặt cằm lên tay, Raphael trả lời. "Đó là một trải nghiệm cảm động ". Gã không thể kiềm chế được đôi môi cong lên thành một nụ cười toe toét giữa những ngón tay khi hình ảnh hiện lên sau đôi mắt gã về sự tồn tại héo úa, bị che phủ bởi bụi bẩn, mãi mãi niêm phong thành một ký ức rỗng tuếch. " Tôi cảm thấy khá là... ăn mừng ".

Alipede ngân nga, đầu ngả ra sau và mắt luôn hướng về Raphael. " Một ly rượu vang có thể sẽ khiến ngài vui vẻ hơn ". Tiếng sột soạt vang lên khi Alipede di chuyển để chuẩn bị và lấy một ly cho gã, cầm lấy chai rượu đã mở trên bàn. Raphael không khỏi ngưỡng mộ cảnh tượng sứ đồ Johan mới rót cho một ly rượu, và cảm thấy một cơn đói tuyệt vời dâng lên trong bụng. Chiếc ly đầy được đưa cho gã một cách đẹp mắt, trông tinh tế giữa những ngón tay của sứ đồ và càng hấp dẫn hơn.

"Cảm ơn ". Raphael cầm lấy ly rượu và cùng nhau cúi xuống để nâng ly.

" Vì niềm hân hoan trong giây phút này ". Gã thấy Alipede mỉm cười qua vành ly khi nghe gã nói. " Và vì chiến thắng trong tương lai ".

" Với một sự hợp tác có giá trị hơn những gì lời nói có thể diễn tả ". Alipede thành thật đáp lại, và mắt Raphael tập trung vào sự dịch chuyển dọc theo cổ họng của sứ đồ. Chỉ một giây ngắn ngủi trước khi chính gã uống một ngụm, thưởng thức sự kích thích trên lưỡi mình, thứ chỉ làm tăng thêm hơi ấm lan tỏa khắp người gã khi nó đi xuống dạ dày.

Thật tuyệt khi được trung thực với chính mình, Raphael nghĩ, nhìn qua đôi mắt đỏ hơi mơ màng nhưng vẫn không hề nao núng. Cảm giác như cuối cùng gã đã nắm bắt được cuộc sống lần đầu tiên sau bao năm trên. Thật là một trò đùa tàn nhẫn khi chơi đùa với Chúa- chết như một tội nhân và trở về với những thứ quý giá hơn cả lời cầu nguyện. Chết như một tội nhân và trở về như một tội nhân thậm chí còn lớn hơn.

Ồ, gã đã có khiếu hài hước hơn kể từ khi bắt đầu giành chiến thắng trong trò chơi này.

" Bây giờ ngài sẽ làm gì, Raphael ? "

Tên của gã. Đôi mắt vàng từ từ mở ra, vị nồng của rượu và sức nặng của những suy nghĩ giữ chặt gã trong tâm trí. Alipede không gọi gã là ' ông chủ ' bao giờ. Gã cũng sẽ không áp đặt luật lệ lên cấp dưới yêu thích của mình. Không. Gã thích như vậy. Gã thích sự quan tâm giả tạo của họ để đặt nhau vào vị thế ngang hàng. Nhìn vào mắt Alipede, gã biết rằng đây là trò chơi quyền lực của họ; không ai muốn chỉ đơn giản là cố gắng đè bẹp đối phương về mặt thể xác, mà buộc nhau phải khuất phục, để trượt lên ngai vàng với vũ khí duy nhất giữa họ là những lời nói sắc bén, sâu cay và một sự thao túng chậm rãi. Bất chấp vẻ ngoài nóng nảy của mình, Alipede có thể tỏ ra kiên nhẫn. Nhưng Raphael biết điều này. Gã biết đây là tình yêu của họ.

Gã có thể cho đi tất cả mọi thứ.

" Chúng ta sẽ đợi ". Gã ngân nga, ngồi xuống, " Ta sẽ tìm thêm những sứ đồ khác để lấp đầy chỗ trống của những cái xác mốc meo già khô kia ".

Và trong khi họ chờ đợi, gã và cấp dưới đáng yêu, trắng tinh của gã sẽ chơi thật vui vẻ.

Và Raphael sẽ chiến thắng.

Những năm tháng ấy thật bình yên và hào phóng đối với tâm trí. Raphael trở thành chủ tịch với quyền lực tuyệt đối đứng đầu tổ chức không chỉ về mặt hình ảnh mà còn về sự thao túng của mình. Gã đã cống hiến hết mình cho mục đích đó. Thêm vào đó, gã thích nhìn thấy Alipede, với tất cả vẻ đẹp và tội lỗi của mình, đi qua những dãy ghế một cách thản nhiên, giống như một con quỷ không hề nao núng trước sức mạnh của đức tin và sự thánh thiện. Một con quỷ bất tử đến rồi đi tùy ý. Gã muốn giam cầm sứ đồ đầy mâu thuẫn đó và xiên hắn đến tận xương tủy để họ không bao giờ có thể xa nhau.

Mặc dù theo một số cách, Raphael đã biến Alipede thành của riêng mình. Qua cuộc trò chuyện pha trộn khi uống rượu, gã phát hiện ra rằng không ai ngoài mình từng đạt được sự thân mật như vậy trước đây. Chưa từng người nào có thể bước vào vùng an toàn của Alipede và dễ dàng chạm vào hắn như thế. Raphael cảm thấy như mình được khen ngợi.

" Ngài là gã đàn ông điên nhất tôi từng gặp ".

Có một chút sự tự hào trong giọng nói của Alipede, không phải về mặt tình cảm, mà là lý trí và quyền lực, sức mạnh và tham vọng.

Niềm tự hào của một cấp dưới, niềm tự hào của một ông chủ. Raphael sẽ sớm thể hiện sự khác biệt.

Nếu gã muốn làm nên lịch sử, tốt nhất là gã nên ích kỷ một chút.

Đương nhiên, gã thích thú với khoảng thời gian chỉ có một mình với sứ đồ yêu thích của mình. Và bản thân Alipede dường như ngày càng nán lại nhiều hơn với những năm tháng trôi qua khi ở bên Raphael. Mỗi năm, sở thích của thoắt ẩn thoắt hiện của hắn giảm đi và chuyển sang kéo dài cuộc trò chuyện với ông chủ của mình. Có lẽ vì ở đất nước xa lạ này, Alipede cảm thấy Raphael là người duy nhất hiểu được những lý lẽ phức tạp cho sự hiện diện của hắn ở Hàn Quốc. Có lẽ hắn cũng khao khát một người bạn đồng hành.

Có lẽ là không.

Họ đang chơi quá lâu, có lẽ đến lúc gã tạo nên bước đột phá mới cho cả hai.

Năm nay, Raphael thấy mình đang ghim một bàn tay to lớn vào cổ họng của sứ đồ khiến hắn phải hít vào những hơi thở hổn hển. Khả năng kiên nhẫn của Alipede đã được cải thiện từ lâu kể từ khi họ gặp nhau dưới bàn tay của gã. Raphael cũng đã kiên nhẫn nuôi dưỡng bản thân và mối quan hệ này.

Khi gã gọi, Alipede sẽ đến. Khi gã trở về nhà, Alipede sẽ đợi. Họ bị số phận trói buộc với nhau và với sợi xích đó, Raphael sẽ siết cổ hắn đến chết.

Lòng gã khao khát được nhìn thấy nỗi đau đớn trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Thực sự, dù gã có được sinh ra trong vũ trụ hỗn loạn này mà không có lý do gì cả, hay để tạo ra cơ hội cho sự đau khổ, gã cũng không quan tâm. Với cả hai bàn tay này, Raphael sẽ bám chặt vào lý do sống của riêng mình và Alipede là một trong số đó, sẽ được gã nắm chặt trong tay phải.

" Tôi cho rằng chúng ta chuyển sang bước tiếp theo trong kế hoạch thống trị thế giới của ngài ". Alipede nằm dài thoải mái, như một con mèo dưới ánh nắng mặt trời, trên băng ghế đầu tiên của giáo đường. Giữa các ngón tay,sứ đồ lăn một đồng xu lên xuống đốt ngón tay, một thói quen hình thành do sử dụng loại vũ khí yêu thích của mình.

Đứng trên bục giảng, Raphael từ từ rời mắt khỏi quyển Kinh thánh, nhìn dọc theo cổ họng và đôi tất hở ra từ giữa khoảng trống của quần và giày của sứ đồ nhỏ bé xinh xắn của mình. Gã để ánh mắt mình trở lại những trang sách. " Ta đã chọn được người phù hợp để trở thanh sứ đồ Nathaniel ".

" Vậy đến lúc nhổ cỏ tận gốc " Mắt Alipede nheo lại, vẻ mặt trở nên sắc sảo. " Săn Peter ? "

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Raphael. Gã lật một trang khác nhưng không chú tâm vào nó.

Đồng xu quay tròn trước mặt gã, đập vào lòng bàn tay Raphael với tiếng động nhỏ. Hạ tay xuống với đồng xu vẫn nằm trong đó, Raphael nhìn sứ đồ của mình, người đang đứng, tay đút trong túi. Giống như một con mèo, thực sự luôn cảnh giác. Giống như một đứa trẻ, thích chơi trò chơi, hắn thích thú với việc thắng hoặc thua miễn là gã có phản ứng. (Giống như một người tình, không bao giờ rời xa gã.)

" Tôi đã mong ngài sẽ nhiệt tình hơn, đã bảy năm rồi ". Cấp dưới của xinh xắn của gã bình luận một cách hời hợt, bước lên bục giảng với một động tác uyển chuyển, để tiến gần hơn đến ông chủ của mình. " Phản xạ của ngài đang tốt hơn mặc dù đã lớn tuổi ".

Raphael cảm thấy hơi ấm của cơ thể người khác trên quần áo của mình. Ấm áp như một đứa trẻ.

Kéo tay Alipede về phía trước, gã lật ngửa lòng bàn tay và nhẹ nhàng đặt đồng xu trở lại tay kia, " " Tôi vẫn chưa phải là một ông già. Và em cũng không còn đủ nhỏ để trêu chọc tuổi tác của tôi ".

Alipede dựa lưng vào bục giảng, tay lại đút vào túi. Họ đứng cạnh nhau trong im lặng, chỉ có tiếng lật trang giấy rì rào trong không khí. Không khí mát mẻ với những bức tường đá nhưng ánh sáng của mặt trời đang yếu dần lọc qua để đốt cháy sàn nhà. Alipede im lặng trong vài khoảnh khắc dài trước khi nói chuyện thêm lần nữa.

" Ngài có mong gặp lại Peter không ? "

Một cách hời hợt. " Nửa có nửa không, tôi chỉ muốn lão chết sớm ". Raphael trả lời.

Lông mi dài của Alipede cụp xuống vì suy nghĩ, từ trên nhìn xuống, đem lại cho hắn một vẻ ngoài phục tùng.

" Alipede, em có háo hức được gặp Peter không ?"

Một tiếng cười khẽ phát ra từ đôi môi xinh đẹp." Có lẽ vậy ".

Sát thủ huyền thoại đó là lý do cho sự hiện diện của Alipede ở nơi này, và là nền móng cho mối quan hệ hiện tại của họ.

" Đã bảy năm rồi ". Raphael đóng quyển sách lại với tiếng vỗ tay vang dội vọng lên tận trần nhà, " Quá lâu rồi mà vẫn chưa đủ lâu. Tôi ngạc nhiên vì em kiên nhẫn chờ đợi đến như vậy ". Gã quay sang người kia, mỉm cười nhẹ.

Alipede đáp lại bằng sự im lặng. Sự im lặng chứng minh quan điểm chung của hắn.

" Giờ thì, chúng ta sẽ uống mừng sự kiện này chứ ? ". Raphael bước xuống bục giảng. Cơ thể gã di chuyển chậm rãi, như thể gã có tất cả thời gian trên thế giới này và không hề biết đến một khoảnh khắc thoáng qua nào. Với hai tay chắp sau lưng, gã quay lại ở cửa với Alipede.

" Chúng ta nên mong đợi sẽ sớm trở nên khá bận rộn. Sẽ có rất ít thời gian để dành cho bất cứ điều gì chúng ta muốn ".

Trong một khoảnh khắc, họ nhìn nhau. Một trò chơi quyền lực. Có lẽ trong quá khứ, Raphael sẽ chùn bước trước sự dữ dội của ánh mắt hắn nhưng giờ đây gã thích thú với sự chú ý đó. Cách hình ảnh ảo của gã được phản chiếu trong màu đỏ xinh đẹp, quyến rũ đó thật dễ chịu. Sau vài giây trôi qua. Sứ đồ của gã nhảy xuống từ cầu thang. "Ngài nói đúng."

Nụ cười của Raphael nở rộng, một biểu cảm táo bạo khi gã quay đi. Gã biết sự yêu thích của Alipede với những chai rượu đắt tiền của mình, đến mức gã từng tin rằng Alipede tiếp cận gã chỉ để khui hết đống rượu trưng bày trong tủ kính của mình.

" Tôi chỉ có một chai cho dịp này, vào khoảng thời gian Gabriel qua đời, chỉ dành cho khoảnh khắc này ".

Alipde ngân nga từ phía sau gã trên cầu thang, " Ngài thật siêng năng ". Một lần nữa, gã có thể nghe thấy sự trân trọng trong giọng nói của người đàn ông. Sứ đồ thực sự yêu nó mỗi khi Raphael đề nghị chiêu đãi. Một số thứ không bao giờ thay đổi.

Đêm nay là đêm, Raphael nghĩ, cúi xuống để với tới chỗ xa nhất của tủ rượu. Nắm chặt cổ chai, gã quay sang cấp dưới đang ngồi trên ghế dài nhìn mình.

Alipede uống rượu với một cảm giác nhẹ nhõm ở chai thứ hai. Hắn hạ ly xuống trong một động tác chậm rãi và ngả lưng vào ghế. Raphael quan sát từ phía sau một tay trên ghế của mình. Mặc dù gã chắc chắn có thể tiếp tục uống, nhưng ly của gã vẫn tương đối đầy.

Ông chủ mỉm cười. " Alipede, em đã thấy ấm áp chưa ? Bị cấm uống rượu nửa năm làm em yếu đi à ? "

Chính Raphael là người đưa ra lệnh cấm đồ có cồn với hắn sau một lần Alipede uống quá say và nôn hết ra người gã khi Raphael muốn bế hắn về phòng. Mặc dù gã thật sự không giận, nhưng nỗi ám ảnh vì bị phun hết chất dịch trong cổ họng người khác vào người rất kinh hoàng. Nếu đó là bất kì ai khác, gã sẽ lột hết da kẻ đó rồi đem phơi sống. Nhưng đây là Alipede, sứ đồ cấp dưới yêu thích nhất của gã, Raphael có thể rộng lượng tha thứ cho hắn, sau khi quăng hắn mạnh bạo xuống hồ bơi cho tỉnh lại với một nụ cười cam chịu.

Bất chấp tất cả, sự sắc bén của đôi mắt đỏ như máu đó vẫn vậy. "Có lẽ vậy. Sẽ tốt hơn nếu không bị ai đó cấm uống thường xuyên ". Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, với một tông giọng chán ghét giả tạo và nằm dài xuống ghế.

" Nếu em biết kiềm chế hơn thì tôi đã không phải làm vậy ".

Nhấp thêm một ngụm nữa cho chắc ăn, Raphael đáp, " Sau khi xử xong Peter, em muốn uống bao nhiêu cũng được ". Gã đứng dậy, đặt ly rượu lên bàn.

Raphael đến bên cạnh ghế, đứng trên cấp dưới mà gã yêu quý, trân trọng và muốn nuốt chửng. Alipede nhìn lên dọc theo góc tối của ông chủ và nở một nụ cười méo mó khi Raphael cúi xuống và đặt một tay bên cạnh hắn trên ghế. " Hiếm khi ngài chủ động thế này ". Hắn thì thầm nhẹ nhàng vào môi người kia, trượt xuống khi Raphael ghim một tay hắn lên trên đầu cho chắc ăn.

" Thật không phù hợp với chúng ta chút nào ". Sứ đồ thì thầm, ngước lên nhìn đôi mắt vàng rực của Raphael.

"Không có gì là không phù hợp với em cả ".

" Ngài nịnh tôi quá ". Hắn bĩu môi.

Lông mày của Raphael hơi nhướng lên khi Alipede không rút tay ra, không phải vì hắn không thể mà là vì hắn có thể làm vậy bất cứ lúc nào. " Tôi cứ nghĩ chuyện này sẽ chỉ xảy ra sau vài năm nữa ".

" Tôi không biết em mong chờ đến vậy ? "

Bàn tay rảnh rỗi của sứ đồ di chuyển lên, đặt mạnh lên ngực Raphael như một lời cảnh báo. " Những lời nhận xét ngạo mạn không được hoan nghênh ngay cả khi tôi hơi say ".

Chắc là chỉ hơi thôi.

Mí mắt Raphael từ từ hạ xuống nhưng gã chỉ nhìn chằm chằm vào sự căng thẳng kéo dài trên nét mặt của Alipede. Mặc dù gã không thể gọi khoảnh khắc này là dịu dàng, gã có thể thấy sự phòng thủ mong manh đang giữ gã ở lại và một tình cảm dâng trào (nếu Raphael có thể gọi nó như vậy) đang lớn dần bên trong mình. Sứ đồ của gã hoàn toàn phàm trần và dễ bị tổn thương. Đẹp đẽ làm sao.

Alipede cúi mắt xuống, cái giữ tay hắn biến mất chỉ còn là một cái chạm nhẹ. "Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ rời đi ". Những lời nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng mang sức nặng của sự buồn bã, lặng lẽ của riêng chúng.

" Nhưng tôi đang có em ở đây ".

" Đừng nói như thể ngài có thể giữ được tôi ở lại ".

Raphael cúi xuống chạm vào cổ Alipede, bàn tay gã dùng để ghim chặt tay sứ đồ tăng thêm áp lực khi gã luồn ngón tay quanh cổ họng của người cộng sự đã gắn bó với mình gần một thập kỉ.

" Vậy thì em có muốn trải nghiệm cảm giác chết dưới cái nhìn của người yêu em không ? "

Có một khoảng dừng giữa hai người.

Giọng điệu của Alipede có chút nghi ngờ. " Ngài định giết tôi sao?"

" Tôi định khiến em gần chết rồi chữa trị ". Ngón tay cái của gã vuốt ve phần thịt mềm mại giữa hàm và tĩnh mạch cảnh như một nụ hôn.

Đôi mắt của hắn nheo lại, lấp lánh như thể chúng là những vũng máu. " Đồ điên ".

Raphael siết chặt tay hơn, nụ cười của gã rộng hơn. Gã cúi xuống, giọng nói trở nên khàn khàn phù hợp với sự riêng tư giữa họ. " Tôi sẽ gần giết em, rồi hồi sinh em, như vậy em sẽ biết ơn tôi vì đã cứu mạng em ".

Đôi mắt của Alipede khẽ chuyển động sau hàng mi dài mềm mại và hắn lẩm bẩm đáp lại. " Ngài thật đáng khinh."

Raphael thả hắn ra, đứng dậy khỏi ghế, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi. Gã di chuyển trở lại quanh bàn đến chỗ ngồi của mình, trượt vào đó một cách tao nhã. Nâng ly rượu vang của mình ra khỏi bàn, gã nhìn Alipede, ánh mắt tối sầm. " Em cũng vậy thôi, hành xử lạnh lùng như vậy kể cả khi em cũng bị cuốn vào, không phải sao ? "

Alipede từ từ đứng dậy khỏi ghế, mắt hắn không rời khỏi Raphael. Sứ đồ nhìn chằm chằm vào ông chủ khi đứng trước chiếc ghế mà hắn thường nằm dài thoải mái. Họ chơi đùa với nhau ngay cả khi cả hai đều hoàn toàn nghiêm túc. Raphael dịch chuyển chân mình ra xa hơn một chút khi gã ngả lưng thoải mái trên ghế.

" Được rồi, sao em không đến đây nhỉ ".

" Sao không phải là ngài đến ? "

" Ai là ông chủ ? "

Một khoảnh khắc nữa giữa họ. Sự im lặng của Alipede thật tinh tế.

Hắn có vẻ đã tỉnh táo lại và mặc dù sứ đồ thường xuyên thể hiện cảm xúc của mình một cách công khai khi họ ở cùng nhau, nhưng vẻ mặt tối sầm của hắn dường như cho thấy một cơn giận dữ dữ dội. Alipede cúi đầu xuống một chút và gửi đến Raphael một ánh nhìn khinh thường trước khi tiến lên đứng ngay trước mặt người đàn ông. Một tay nắm chặt tay vịn trong khi ngồi lên đùi ông chủ của mình. Đó là lần tiếp xúc nhiều nhất mà họ có trong suốt gần 10 năm qua.

" Muốn làm gì đó xa hơn ? ".

" Tôi không chơi đùa với em trong suốt những năm qua chỉ vì một mong muốn nhỏ nhoi thảm hại nào đó, em biết đấy ".

Mu bàn tay Raphael đưa lên chạm nhẹ vào má Alipede, hắn nghiêng người đáp lại sự vuốt ve đó, âm thầm cho phép sự đụng chạm quá gần gũi này. Những ngón tay chai sần đó chạm vào mặt hắn đem lại cảm giác bứt rứt, nhưng hắn không lùi ra hay tránh né kể cả khi những đầu ngón tay lướt xuống bên dưới và nhấn vào bờ môi mềm mại.

" Nếu không phải vì em xinh đẹp như vậy, tôi đã đánh chết em khi dám nôn lên người tôi rồi ".

Đôi mắt của Alipede nheo lại một chút, nhưng rồi rất nhanh thả lỏng ra. Hắn ậm ừ mấy cái cho qua chuyện, biết rằng Raphael vẫn cay vì vụ đó.

Giọng Raphael trầm xuống khi gã đưa bàn tay còn lại vòng qua eo Alipede và siết chặt hắn lại, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể khiến trái tim Raphael đập nhanh hơn. " Tôi không thích khi em làm ra vẻ mặt đau buồn thế này ".

Điều này khiến Alipede im lặng một lần nữa, biểu cảm của hắn không thể đọc được và nặng nề. Nhưng hắn cho phép Raphael chạm nhẹ vào mình, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên đùi người đàn ông kia. Vòng tay Raphael siết quanh người hắn, mạnh mẽ và chắc chắn, lần này, gã không có ý định để hắn thoát khỏi tay mình nữa. Có lẽ sứ đồ nhận ra Raphael hiểu rõ mình hoặc có lẽ hắn đã lạc vào những ký ức quá khứ bám chặt vào trái tim mình. Alipede nhẹ nhàng tiến về phía trước, chạm trán mình vào trán Raphael, nơi người đàn ông có thể cảm thấy sự nhột nhạt nhẹ nhàng của mái tóc trắng. Chỉ cần một cú hích là môi họ sẽ chạm vào nhau.

" Lúc nào ngài cũng nhìn tôi như vậy ".

Raphael mỉm cười. " Rõ ràng vậy sao ? "

Sứ đồ nở một nụ cười nhẹ bẫng " Bây giờ còn lộ liễu hơn ".

Họ chạm môi khi Raphael thì thầm đáp lại. " Thứ lỗi cho tôi, không thể không nhìn được ".

Trên tấm ga trải giường tối màu của chính mình, Raphael quấn những ngón tay quanh cổ họng mỏng manh và trao sự trong trắng của mình cho một tội lỗi. Gã thích thú khi nhìn thấy sự đau đớn và xấu hổ đang bóp chặt đôi lông mày xinh đẹp của Alipede và làm má hắn ửng hồng, tóc dính chặt vào má và hai bên mặt.

Khi tiếng rít của Alipede cào cấu màng nghĩ gã, Raphael đã hỏi liệu hắn có muốn dừng lại không. Sứ đồ ngẩng mặt lên nhìn gã khá lâu và kéo Raphael lại gần bằng một cái nắm chặt ở sau đầu, hôn gã một cách thô bạo. Sự hung dữ của hắn không cho thấy gì ngoài sức mạnh và sự kích thích mà Raphael rất hoan nghênh. Ngay cả tiếng răng nghiến dọc theo miệng của cả hai cũng dày đặc trong ruột Raphael đến nỗi gã dùng tay bóp cổ hắn trên chiếc ghế dài mà không nghĩ gì thêm.

Sau đó họ kéo nhau vào phòng ngủ.

Alipede đã đẩy quần áo của Raphael ra, sức mạnh của hắn kéo vải và chà xát da của gã, dường như không để ý đến việc mình đang ở dưới Raphael và không biết xấu hổ đòi hỏi khoái cảm của riêng mình, nắm chặt da thịt người đàn ông bằng những ngón tay nóng bỏng.

Trần trụi và đau đớn, nhìn sâu hơn và sâu hơn vào hình hài sống động của một con người mà gã đã nắm giữ trong lòng bàn tay mình trong bảy năm nay, Raphael gần như không thể kiềm chế được bản thân.

Sứ đồ thở hổn hển khi dương vật của Raphael lại đẩy vào bên trong, chà sát toàn bộ bên trong hắn, Alipede cứ nghiến răng và thỉnh thoảng rít lên vài câu chửi rủa. Khi Raphael đâm sâu vào đến tuyến tiền liệt, những tiếng rít đau tai chuyển thành hỗn hợp của tiếng rên rỉ, thút thít và cầu xin. Kể cả vậy, hắn vẫn siết chặt hai chân quanh eo Raphael, cặp đùi dài trắng nõn quấn quanh hông gã để ép Raphael phải tiến vào sâu hơn. Kể cả khi đang hoàn toàn bị kiểm soát, chỉ có thể gồng mình chịu đựng sự thương xót của người đàn ông khác, Alipede vẫn nhìn gã với ánh mắt kiên định khi cố gắng ngăn lại nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt.

" Đừng có dám nghĩ đến việc dừng lại, ông chủ ".

Tiếng móng tay cào xước trên lưng cũng không thể khiến gã nhụt chí, Raphael nở một nụ cười nhếch mép, mồ hôi bám vào hàm khi chảy xuống mặt gã. "Tất nhiên rồi ". Gã biết sức nặng của cơ thể mình gây ra một cơn đau nhói ngọt ngào lên cột sống của sứ đồ và lợi dụng điều đó khi nghiến hông để nghiền nát người dưới thân mình.

" Haah...ahh...Ra..Raphael...ahh.. ".

Và Raphael phải cố gắng lắng tai nghe điều hắn muốn nói giữa những tiếng rên ngắt quãng.

" H..hôn..tôi muốn hôn.. ".

Đôi tay gã lướt dọc theo cổ họng của người đàn ông và nụ cười toe toét hiện rõ trên khuôn mặt Alipede chứng minh sự giống nhau của họ. Hắn không chống cự và Raphael cũng không muốn hắn chống cự. Họ hôn nhau tận hưởng những tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Alipede khi hắn bám chặt và rên rỉ vào tai Raphael.

Một cảm giác nóng đến thiêu đốt tràn ra khỏi cơ thể Raphael khi gã liên tục hôn Alipede để an ủi và hắn cũng vụng về đáp lại. Trái tim Raphael rung lên khi gã đẩy mái tóc mái đẫm mồ hôi ra khỏi trán Alipede, nhìn xuống mọi thứ thuộc về con người kia đã khiến gã phát điên và mỉm cười nhẹ nhàng trong ánh hào quang của riêng họ. Mọi sự chờ đợi suốt thời gian qua đều xứng đáng. Giờ gã có thể chắc rằng Alipede đã yêu mình, cảm giác thỏa mãn trào lên như sóng thần, gã không thể ngăn mình cảm thấy thỏa mãn trong khoảnh khắc này.

Raphael không phải là người đàn ông dễ cảm thấy hài lòng, gã luôn có tham vọng lớn, và gã để cho tham vọng chiếm quyền điều khiển toàn bộ cơ thể và tâm trí, thậm chí để nó dẫn gã giết chết người cha nuôi của mình. Nhưng hiện tại, gã cảm thấy thỏa mãn, chỉ khi trên giường thôi, gã cho phép trái tim của mình được đong đầy vì hạnh phúc hiếm hoi.

" Chúng ta hãy biến hoạt động này thành thói quen nhé ". Raphael cúi xuống đặt một nụ hôn trên vầng trán ướt đẫm của người tình, hứa hẹn về mối quan hệ này của họ sẽ không chỉ dừng lại ở đêm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro