Little Rabbit in the dark alley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: Chống chỉ định người yếu tim, phụ nữ đang cho con bú và trẻ em dưới 18 tuổi, sủng bot nên cẩn thận. Nói trước rồi nhé. Ai không thích đau đớn quằn quại xin hãy bỏ qua và đến ngay chap sau.

Cảnh báo : nội dung sẽ có phần thô tục, tăm tối, ngược thân, cưỡng ép bạo lực bởi mob.

Cân nhắc trước khi đọc.

Cân nhắc trước khi đọc.

Cân nhắc trước khi đọc.



Raphael luôn nhắc nhở hắn rằng đừng bao giờ quá kiêu ngạo hay coi thường đối thủ, bởi vì dù tài năng đến đâu thì trình độ của Peter không phải thứ có thể coi thường, họ thậm chí còn cãi nhau về vấn đề này, Alipede đã rất tức giận vì ông chủ luôn coi hắn là trẻ con và luôn nghi ngờ sức mạnh của hắn khi so sánh với Peter, sự thần thánh hóa gã sứ đồ huyền thoại cũng khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng tất nhiên, những lời nhắc nhở đó không bao giờ đến được tai Alipede, vì làm sao hắn có thể thua ai được ?

Và kể cả khi Alipede biết hắn sẽ bị trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại, nhưng hắn không thật sự nghĩ đến việc Raphael sẽ đánh đập hắn đến gần chết rồi ném vào chỗ nào đó cho bọn rác rưởi vô danh làm nhục hắn.

Và bây giờ, Alipede đang bị một nhóm đàn ông cưỡng hiếp trong một con hẻm tối.

Tiếng nức nở, tiếng chửi thề và mùi máu tràn ngập không khí, đặc quánh và xoắn lại như một cơn ác mộng.

Hắn gần như không thể thở được chút nào, bị ép chặt vào sàn đá lạnh của con hẻm bẩn thỉu, hai tay bị trói chặt vào nhau bằng một sợi xích sắt, đôi chân dài, khỏe mạnh giờ đầy những vết điện giật, một số chỗ bị bầm tím và da thì bong tróc và chảy máu.

Ngực hắn phập phồng yếu ớt khi hắn cố gắng ngồi dậy thì thấy một bàn tay to lớn dơ bẩn túm lấy cổ và ấn hắn xuống đất lần nữa.

Đau quá.

Đầu óc Alipede trống rỗng, không thể suy nghĩ, cơn đau khủng khiếp từ những cú thúc thô bạo của gã đàn ông bẩn thỉu đã khiến tâm trí hắn hoàn toàn trống rỗng.

Alipede nhớ mang máng rằng hắn đã bị lôi đến đây trong tình trạng gần như bất tỉnh và đầy máu, thằng khốn Raphael đã bẻ gãy một tay của hắn trước đó khi hắn cố gắng đâm vào cổ gã. Sau đó hắn bị ném cho một đám sát thủ cấp A như một món hàng bị hỏng, không còn giá trị lợi dụng. Những kẻ mà hắn sẽ không bao giờ liếc mắt đến lần thứ hai, giờ đây đang chà đạp lên toàn bộ tôn nghiêm và danh dự của hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, điều duy nhất hắn biết bây giờ là bản thân đang bị cưỡng hiếp trong một con hẻm tối với ít nhất một chục người đàn ông, hai chân bị dang rộng, bị liếm, bị cắn, bị đánh, khiến hắn phải giật mình, hắn chỉ muốn chết đi ngay bây giờ để chấm dứt cơn ác mộng này.

Một gã đàn ông với thân hình to lớn đang tra tấn cái lỗ đáng thương của Alipede bằng con cặc khổng lồ hôi hám của gã, tên khốn đó là kẻ đầu tiên khơi mào vụ cưỡng hiếp, kéo quần của hắn xuống và cưỡng ép con cặc kinh tởm kia vào mông hắn. Cái lỗ đáng thương của hắn bị hành hạ bằng những cú thúc nhanh và mạnh bạo, gã đàn ông rút ra đến tận cùng, chỉ chừa lại phần đỉnh dương vật ở mép lỗ rồi đóng toàn bộ chiều dài của gã vào mông hắn, tàn bạo và thô thiển đến mức như muốn nhét cả hai túi tinh vào bên trong, va đập liên tục vang lên những tiếng ' bạch bạch ' dâm dục.

Gã đàn ông gớm ghiếc đó vui sướng hành hạ hắn bằng những cú thúc nhanh và tàn bạo, con cặc khổng lồ của gã kéo căng cái lỗ đáng thương của Alipede, khiến nó rách và chảy máu, dịch dạ dày và máu chảy thành dòng giữa hai đùi hắn. Cơ thể trắng trẻo run rẩy và thậm chí tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất, gã đẩy hông một cách điên cuồng như thể muốn xé hắn thành hai mảnh.

Đau quá. Hắn không bao giờ nghĩ lần đầu tiên sẽ đau đớn đến mức này. Sử dụng phương thức này như một cách tra tấn không phải hiếm trong giới sát thủ, nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng nỗi cảnh mình là nạn nhân của nó.

Alipede cảm thấy đau đớn tột cùng, môi bị ép chặt, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vết xước và máu, hắn cố gắng vùng vẫy, thậm chí muốn chống trả, đôi chân thon dài cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp chặt chẽ của gã đàn ông, nhưng đổi lại những nỗ lực đó chỉ là một cú đập búa nữa vào đầu, máu bắn ra từ hai bên thái thương, nhuộm đỏ một phần đất dưới chân. 

" Agh! "

Một gã khốn nạn khác đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa và tham gia vào cuộc vui, hai tên khốn cố gắng đẩy cả hai con cặc khổng lồ vào bên trong và khiến lỗ nhỏ chật hẹp của Alipede bị rách nghiêm trọng. Hai con cặc cố gắng tiếp quản và cọ xát vào thành thịt mỏng manh bên trong, khiến chúng co giật dữ dội và cũng bắt đầu rách ra.

" Sứ đồ cái đéo gì chứ ? Cuối cùng cũng bị hiếp như chó thôi ".

Hắn muốn cãi lại, muốn giết chết gã đã xúc phạm hắn cả trăm ngàn lần, nhưng thứ duy nhất thoát ra khỏi miệng hắn chỉ là vài tiếng rên rỉ đau đớn.

" Ít ra thì mày cũng có ích cho việc khác ". Một gã khác túm đầu hắn dậy ngang tầm mắt mình, vén đám tóc trắng đã nhuộm đỏ máu và bụi bẩn sang một bên, cuối cùng cười mỉm. 

" Mày thật xinh đẹp". Bàn tay lông lá dính đầy mùi máu vuốt ve khuôn mặt hắn, ra chiều tiếc nuối. " Đáng tiếc chủ tịch lại vứt bỏ một món đồ tốt thế này ".

Và như cảm thấy tình trạng hiện tại của hắn chưa đủ tàn tạ, gã đàn ông bắt đầu nạy miệng Alipede ra để nhét con cặc hôi hám của gã vào cái miệng nhỏ xinh xắn đó, đầu hắn bị kéo vào mỗi cú thúc của hông gã đàn ông phía trước, mũi hắn vùi vào sát háng gã mỗi lần hắn bị ép nuốt trọn con cặc của tên khốn đó, thứ kinh tởm khổng lồ đào sâu vào cổ họng Alipede và cọ xát vào vòm họng hắn. 

Alipede muốn khóc, hắn cảm thấy khó thở, buồn nôn, nuốt nước bọt và cố đẩy đầu ra, nước dãi chảy ra từ khóe miệng cùng với máu và hòa lẫn với nước mắt. Nhưng không chỉ vậy, còn có rất nhiều bàn tay khác xé toạc cái áo hoodie còn lại trên người hắn, để lộ làn da nhợt nhạt với những vết bầm tím phơi bày ra ngoài không khí lạnh lẽo của đêm, Alipede có thể đã hét lên thảm khốc khi bị tát mạnh vào mông nếu cái miệng không bị nhồi một con cặc đến nghẹt thở.

Mong muốn chống cự và trả thù của hắn không hề biến mất, nó vẫn còn mặc dù nỗi đau và sự sỉ nhục vẫn tiếp tục hành hạ cơ thể hắn, Alipede thậm chí còn cắn vào con cặc trong miệng mình khiến gã đang lạm dụng miệng hắn phải nhanh chóng rút con cặc ra và vung một cú tát toàn lực vào mặt hắn. Alipede cảm nhận dược mùi sắt rỉ lan ra toàn bộ khoang miệng của mình, cổ hắn bị nghẻo hẳn sang một bên, đầu óc vẫn còn choáng váng. Gã đàn ông không muốn tha cho hắn, định tóm lấy hắn tát thêm mấy phát nữa thì bị một gã khác ngăn lại.

" Mày điên à ? Mày giết nó mất. Chủ tịch muốn chúng ta ' giáo dục ' và đem nó trả lại cho ngài ấy khi còn thở, hiểu không ? "

Gã bị cắn đến đau đớn chỉ có thể ngậm ngùi lùi lại, trước đó gã còn vung chân đạp mạnh vào đầu hắn để trút cơn bực tức.

Alipede muốn chửi thề, kể cả khi bắt hắn phải trải qua tất cả điều này, vò nát danh dự và sỉ nhục cơ thể hắn, thì Raphael vẫn muốn giữ hắn ' còn thở ' để tiếp tục chơi đùa. 

Thằng chó đó, chưa bao giờ hắn muốn một ai đó phải chết tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng có điều gì đó hoàn toàn tan vỡ trong trái tim kiêu ngạo của Alipede khi con cặc thứ ba đâm cố gắng đi vào cái lỗ chật hẹp tội nghiệp của hắn. 

" Không!không!không ".

" Dừng lại đi..Làm ơn..nó không thể vừa đâu ".

Một tiếng thét đau đớn phát ra từ cổ họng ALipede và nước mắt trào ra nhiều đến mức mắt hắn nhòe đi. Alipede cố gắng chửi rủa, thậm chí cầu xin, điều này quá sức chịu đựng của hắn, cơn đau này quá khủng khiếp, cảm giác căng thẳng kéo dài từ đầu xuống xương chậu, ba con cặc chen chúc đầy ắp, nhưng cuối cùng bị kẹt lại giữ chừng, nhưng điều đó không giúp ích gì cho hắn lúc này cả. Ngay cả khi Alipede muốn khép chân lại, hắn cũng không thể. Hắn cầu xin một cách yếu ớt, nhưng điều đó chỉ khiến những gã đê tiện kia thêm hứng thú.

" Thật sao ? Một sứ đồ đang rên rỉ cầu xin chúng ta à ? "

Những tiếng cười đùa và lời chế giễu lấp đầy không khí, chúng đang tấn công hắn ở mọi phía, trước mặt, sau lưng, nhưng câu từ nhục mạ đó như nhát dao đâm vào tim hắn từng cái một. Lòng tự trọng của hắn đang vỡ tan tành.

" Này, bắt nó rên to hơn đi. Tao muốn nghe ngài sứ đồ cao quý đây cầu xin chúng ta hiếp nó đến chết ".

Có lẽ Kim Sun Gu đã đúng. Hắn cũng chỉ như một con bọ hung cố gắng bảo vệ cơ thể dễ tổn thương của mình bằng một lớp giáp kiên cố. Và giờ đây hắn bị phơi bày trần trụi trước mặt những kẻ hắn khinh thường, bị xâm phạm theo cách tồi tệ nhất.

Một con cặc khác tiếp tục tiến vào miệng Alipede trong khi lỗ của hắn vẫn đang bị đày đọa và lạm dụng, điều này thậm chí còn tệ hơn khi từng milimet trên cơ thể hắn bị vấy bẩn bởi những đợi tinh trùng xối xả. Những tên khốn đó tách cặp đang run rẩy của hắn ra, chúng nắm tóc hắn, tát vào mông hắn, những tên khác tóm lấy hắn, thủ dâm và cố gắng phủ đầy Alipede bằng tinh dịch khi chúng nhìn hắn bị cưỡng hiếp một cách bất lực mà không thể chống cự.

Không thể suy nghĩ, không thể chống lại đôi bàn tay thô ráp đang giữ mình, Alipede hoàn toàn suy sụp và hoảng loạn, máu mũi hòa lẫn với mùi vị hôi thối của dương vật khiến hắn không thể ngừng khóc. Khi những con cặc di chuyển, đẩy, rút ​​ra và thúc vào, tất cả đều khiến hắn trải qua nỗi đau như địa ngục.

Thật nực cười.

Hắn đã cố gắng cả đời vì cái gì chứ ?

Hắn đã làm gì vậy ? Đã giết bao nhiêu người để lết ra khỏi cái quá khứ đen tối đó ?

Bẩn quá, hắn thậm chí không muốn gặp lại chính mình nữa. Hắn sẽ chết theo cách hôi thối nhất.

Đau quá..có ai..làm ơn..cứu với....

Núm vú tội nghiệp của Alipede không thoát khỏi sự tra tấn tàn bạo của những gã đàn ông này, một trong số chúng đã dí một điếu thuốc đang cháy vào nó và khiến Alipede gần như ngất xỉu ngay lập tức, núm vú của hắn bỏng rát và đau đớn, nó bắt đầu sưng lên khi bị mút mạnh và tra tấn liên tục.

" Mẹ, sướng vãi. Sứ đồ đang ngậm cặc của tao trong miệng. Đây đúng là một trải nghiệm không bao giờ quên được ".

Khi nghe những lời đó Alipede càng kêu khóc to hơn, nhưng cổ họng bị bóp nghẹt chỉ kêu lên mấy tiếng ư ử. Bụng dưới của hắn nhô ra theo hình dạng của dương vật bên trong. 

Hơi thở của Alipede dần yếu đi khi mắt hắn bắt đầu nhòa đi. Khi con cặc trong miệng hắn bị kéo ra, Alipede vô thức cầu xin giữa những tiếng nức nở.

"L-làm ơn.... Không... a.. ah.. đau quá, làm ơn... dừng lại đi.. Tôi..."

Mắt hắn trợn ngược trước khi có thể nói hết câu vì một lượng lớn tinh dịch đang được những con cặc bên trong bắn thẳng vào ruột hắn, lỗ của Alipede hoàn toàn há hốc và sưng tấy, rách nát, máu và tinh dịch hòa lẫn vào dòng chảy và liên tục rò rỉ khi những gã cưỡng hiếp rút ra một cách thô bạo.

Alipede muốn về nhà, quay lại với lũ thỏ...và nếu có thể..hắn ước gì mình đã không đồng ý lời mời của Raphael ngày hôm đó. Giờ hắn đang phải trả giá cho sai lầm của mình.

" Đừng có ngủ mất chứ, ngài sứ đồ cao quý, còn rất nhiều người đang chờ đợi được chơi cái lỗ rách nát của mày đấy ".

Một con cặc khác tiếp tục tàn phá cái lỗ tội nghiệp của hắn, nước mắt lại trào ra khiến hắn khó thở và từ từ ngất đi.

Đau quá..ai cũng được...làm ơn..Chúa..ai cũng được...cứu với...

Làm ơn, làm ơn hãy chấm dứt cơn ác mộng này.

Alipede dường như không thể cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, cơ thể hắn đã đạt đến giới hạn và trở nên tê liệt. 

Có lẽ hắn sắp chết thật. Trong một con hẻm tối bẩn thỉu, chết vì một đám rác rưởi vô danh.

Không thể chấp nhận nổi. Nước mắt liên tục trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt hắn, nhưng Alipede không thể làm gì hơn, hắn bất lực, bẩn thỉu, đáng ghê tởm...có lẽ hắn nên chết đi ở đây thì hơn.

Nghĩ vậy, hai mắt hắn tối sầm. Không phải hắn có thể nhìn thấy ngay từ đầu, nhưng lần này, hắn thấy biết ơn vì không thể nhìn thấy cơ thể tàn tạ của bản thân hiện tại.

Ngay khi Alipede mất đi ý thức, có cái gì đó lao vào con hẻm với một tốc độ đáng kinh ngạc, thứ gì đó, hoặc một người nào đó đang chứng kiến vụ cưỡng hiếp tập thể này. Nhưng hắn không hy vọng nổi điều gì cả, sẽ không ai cứu hắn, không một ai có thể giúp đỡ hắn bây giờ.

" Mày là thằng quái nào vậy !? "

" Biết điều thì biến đi, bọn tao đéo rảnh chơi với mày đâu ".

" Ây khoan, sao không cho thằng nhóc đó nhập bọn luôn đi, càng đông càng vui mà-".

Gã đàn ông chưa kịp dứt lời thì đã ngã gục xuống, máu đỏ tươi phun ra từ cổ họng, bắn thẳng lên người người thanh niên trước mặt. 

Người đó tràn đầy sát khí tiến lại gần đám người, mắt nhìn thấy cái đầu trắng nhuộm đầy máu và bụi bẩn quen thuộc đang bị đè lên trong đám đông thì cơn giận dữ bùng lên mãnh liệt. Có cái gì đó trong đầu gã đứt phụt, tất cả những gì gã cảm nhận được lúc này là sự phẫn nộ thiêu đốt ruột gan.

" Bọn mày đã phạm một sai lầm khủng khiếp ". Gã đàn ông lạ mặt từ từ tiến lại đám đông hoảng loạn. Sát khí gã tỏa ra khiến chúng không dám động đậy. Chí di chuyện một li thôi thì đầu chúng sẽ rời khỏi cổ ngay tức khắc. Một tên đàn ông vội vã hét lên.

" Bọn tao sẽ trả lại ' thứ ' này cho mày nên đừng đến đây nữa ".

" Sai rồi ! ". Gã thanh niên nhìn chằm chằm vào những kẻ rác rưởi trước mặt, con ngơi đỏ thẫm của gã nheo lại một cách đen tối, ngay cả âm thanh giọng nói cũng không kiềm nổi cơn giận dữ.

" Từ khoảnh khắc mà bọn mày chạm bàn tay bẩn thỉu vào tên nhóc đằng kia thì bọn mày đã tự định đoạt cái chết cho mình rồi ".

" Tao sẽ tiễn lũ cặn bã bọn mày xuống địa ngục ! ".

" Aghhhhhhhhh "

" Điên rồi ! Bọn tao đã gây thù gì với mày chứ !? "

" Chó chết ! Biến đi! Đừng lại gần tao! "

Trong con hẻm nhỏ tối tăm đó vang lên đầy những tiếng gào thét thảm khốc đến xé họng, máu tươi chảy tràn đầy trên nền đất, thấm ướt cả một mảng dưới chân. Gã thanh niên sau khi tàn sát dã man tên cuối cùng thì lau vội đi đám máu tanh tưởi. Gã tiến lại gần cơ thể bầm dập rách rưới của Alipede, quỳ một chân xuống xem xét vết thương vẫn đang chảy máu trên đầu hắn. Sau khi xác nhận lồng ngực hắn còn phập phồng hơi thở yếu ớt thì cởi áo khoác của mình ra đắp tạm lên cơ thể chằng chịt vết bầm tím đó rồi nhẹ nhàng bế hắn ra ngoài con hẻm tối, để lại sau lưng là một đống xác la liệt trong vũng máu của chính mình.

" Đừng chết, nhóc con ". Gã thanh niên nói với người đang bất tỉnh, nhưng dường như cũng đang thì thầm với chính mình, quai hàm gã nghiến chặt giận dữ, cố gắng không nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết của Alipede. 

" Tôi vẫn chưa cho phép em chết ".

Tại một thời điểm nào đó Alipede tin chắc là mình đã chết trong con hẻm tối đó, nhưng khi cảm nhận được có thứ gì đó, giống như những ngón tay, đang cố đào bới bên trong hắn. Alipede mới nhận ra mình vẫn đang kẹt trong cơn ác mộng. Một ai đó đang ôm hắn trong lòng, để hắn tựa vào lồng ngực mình, tay đang cố đào bới đống tinh dịch còn sót lại bên trong cơ thể hắn. Nhẹ nhàng đến mức khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Không phải là những tên cưỡng hiếp cuối cùng cũng bắt đầu thương xót và nảy sinh lòng nhân từ với hắn đấy chứ ?

Không phải! Người này không có mùi hôi hám và kinh tởm khiến hắn muốn nôn mửa, mùi này trẻ hơn, nhẹ nhàng hơn, và quen thuộc một cách kỳ lạ. Nhưng kể cả khi người lạ này đang cố gắng làm bất cứ điều gì với cơ thể tàn tạ của hắn, cẩn thận và tỉ mỉ đến mấy, hắn không thể không quằn mình trong sự thống khổ. Bàn tay yếu ớt cố gắng đẩy người kia ra.

" Tôi xin cậu đấy, tôi rất mệt, buồn ngủ lắm rồi, đầu tôi rất đau, có thể cho tôi nghỉ ngơi một lát được không ? "

Chuyển động của người kia hơi khựng lại, rồi âu yếm vỗ nhẹ vào lưng hắn, cố gắng không chạm vào những vết bầm tím ứa máu trên làn da nhợt nhạt. 

" Không được, cố chịu đựng một chút nữa, tôi phải lấy hết đống này ra, nếu không em sẽ không khỏe lại ".

Giọng nói của một người thanh niên trẻ tuổi, nhưng lại mang sắc thái của người trường thành già dặn. Hình như hắn nghe thấy giọng này ở đâu rồi. Alipede cố gắng lục lại trí nhớ của mình, nhưng hắn bị một cơn đau đầu tấn công bất ngờ khiến cả người choáng váng, cuối cùng mi mắt hắn nặng trĩu, tất cả mọi thứ lại trở nên im lặng lần nữa. Hắn gần như không nghe được âm thanh nghiến chặt giận dữ của người lạ. Gần như không cảm nhận được những cái chạm tinh tế đến mức sợ rằng hắn sẽ vỡ tan khi bị tác động lực mạnh vào. Cảm giác này cũng không tệ. Người này là thiên thần sao ? Không thể nào, người như hắn không có chỗ trên thiên đàng, nhưng hắn không quan tâm nổi nữa. Cho dù người trước mặt có là ác quỷ đến đón hắn, thì hắn cũng cam lòng.

Peter khó khăn lắm mới kéo giật lại Alipede đang hấp hối từ tay tử thần, gã chỉ tình cờ đi ngang qua con hẻm đó, thậm chí gã còn không biết đó là tên nhóc cho đến khi thấy mái tóc màu trắng quen mắt nằm la lết trên sàn, xung quanh là những gã đàn ông lõa lồ, gã gần như không thể nhận ra Alipede khi cả cơ thể hắn bị bao phủ bởi máu và tinh dịch. Một vụ cưỡng hiếp. Peter không biết cảm xúc lúc đó của gã thế nào, có cái gì đó đen tối và dữ tợn kiểm soát cơ thể gã vào lúc đó. Khi nhìn thấy thằng nhóc kiêu ngạo nằm bẹp dí trên nền đất bẩn thỉu, người mà vẫn trông rất xinh đẹp khi gã lần đầu gặp cách đây không lâu, bất động và gần như không thở. Giống như đã chết.

Trong cơn phẫn nộ của mình, gã đã giết chết toàn bộ những gã đàn ông có mặt ở đó. Khi gã phát hiện Alipede còn sống, gã không biết phải làm gì, gã không phải bạn bè hay người thân thiết, thậm chí còn chẳng thể gọi là người quen. Thằng nhóc này là kẻ thù của gã, hiển nhiên là gã nên để nó lại trong con hẻm đó, gã nên chấm dứt nỗi đau của thằng nhóc ngay bây giờ, nhưng gã không làm được. Peter không thể mang thằng nhóc đến chỗ Jiwon, con bé đó sẽ lại la hét phản đối việc gã cứu Alipede, mà gã chắc rằng thằng nhóc cũng không muốn bị kẻ thù cũ nhìn thấy tình trạng thảm hại hiện giờ của mình. Cuối cùng gã mang Alipede về nhà gã trong sự ngạc nhiên của chính mình. Có thể là lòng tốt, cũng có thể là thương hại, gã không biết nữa, nhưng có gì đó đã thay đổi trong khoảnh khắc gã nhìn thấy đứa nhóc này mong manh đến mức nào. 

Khi Peter trở lại căn phòng nơi gã đã đặt Alipede nằm xuống, gã nhìn thấy.

Thằng nhóc đang ngồi cạnh khung của sổ mở rộng, người lung lay như sắp đổ, thậm chí nửa thân trên còn vươn ra ngoài nhìn ngó đông ngó tây. Peter hơi hơi nhíu lông mày.

Nghe thấy động tĩnh, Alipede từ từ quay đầu lại. Khoảng khắc hai mắt chạm nhau, thằng nhóc ngây ngẩn cả người, không biểu tình cũng chẳng có động tác gì, cứ ngây dại ra như vậy.

Peter đi vào, mắt vẫn không rời khỏi cơ thể hơi lảo đảo kia.

" Sao vậy ? Muốn chết à ? "

Alipede chậm chạp hoàn hồn lại, thằng nhóc tụt xuống từ cửa sổ. 

" Cậu đưa tôi đến đây sao ? "

Khi vừa mới tỉnh dậy, Alipede cũng hơi ngờ vực, nhớ lại những gì đã trải qua, và cả giọng nói ấm áp nhưng mơ hồ đó, dù muốn hay không, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Kim Sun Gu.

" Nhỡ đâu đấy, tôi sợ em chưa kịp giết tôi thì đã chết rồi ". Peter tiến tới, khuôn mặt kề cận đôi mắt của Alipede.

" Khuôn mặt xinh đẹp này hình như chịu khổ không ít rồi ".

" Mới mấy ngày không gặp đã thành ra bộ dạng này, Glory bạc đãi em lắm sao ? "

" Đem tôi ném lại chỗ cũ được rồi ". Alipede tự giác lùi lại hai bước, đối với sự cứu giúp tùy hứng của Kim Sun Gu, hắn không nghĩ được gã có dụng ý tốt đẹp gì. 

Peter đứng thẳng người, liếc nhìn Alipede một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại ngang dọc từ trái sang phải, hơi nghi ngờ câu nói của hắn.

" Em về đó để tự sát à ? "

Đối với câu hỏi châm biếm của gã, Alipede không biểu hiện thái độ gì. Vốn dĩ tình cảnh bản thân đã rất nực cười rồi. Hắn không muốn làm trò cười cho người trước mặt nữa.

Thấy Alipede không đáp lại lời mỉa mai của mình, Peter cảm thấy không thú vị chút nào. Gã ngồi trên giường. 

" Ít ra thì cũng khỏe lại rồi hẳng về, em bây giờ đến cả con chó cũng đánh không lại "

Đối phương vẫn không nói câu nào, Peter có chút không kiên nhẫn. " Tôi không nhớ đã làm đứt mất lưỡi của em ? "

Có lẽ Alipede thật sự quá mệt mỏi, nhưng ít ra cũng nên cho gã chút phản ứng chứ. Thằng nhóc cứ như trong trạng thái nửa sống nửa chết, khiến gã có chút nén giận khó hiểu. Gã không muốn vớt một người thực vật về nhà.

" Cậu muốn tôi làm gì ? Quỳ xuống cảm ơn cậu à ? ". Alipede nói. " Kim Sun Gu tốt bụng đã nhân từ cứu tôi khỏi đám cưỡng hiếp, còn bố thí cho tôi một bộ quần áo, tôi phải lập tức cảm động rơi nước mắt, quỳ dưới mặt đất ôm chân cậu khóc đến lạc giọng mới hài lòng hả ? "

" Vẫn biết ăn nói như thế ". Peter gật đầu, có chút hài lòng. Quả thực gã vẫn thích Alipede ồn ào mỏ hỗn này hơn.

" Cậu muốn tôi mở miệng nói với cậu cái gì ? Ôn lại chuyện cũ của hai chúng ta à ? Nhưng đáng tiếc là giữa tôi với cậu chẳng có miếng kí ức nào tốt đẹp để kể cả ".

Peter xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi nói. " Cũng không hẳn, chúng ta vẫn có những kí ức khó chịu, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ".

Alipede lại rơi vào trầm mặc, hắn quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn phải tiếp chuyện với Kim Sun Gu nữa, bị gã đánh bại thảm hại, rồi lại được gã cứu về nhà trong tình trạng thê thảm, hắn cảm thấy hai mắt mình cay cay.

Peter ngồi trên giường nghe thằng nhóc bắt đầu phát ra mấy tiếng nức nở bóp nghẹt thì lại thấy tội lỗi, dù cho không phải gã gây ra chuyện này, nhưng gã vẫn cảm thấy mình có một phần lỗi.

Peter định mở lời xin lỗi thằng nhóc dù chẳng biết mình có lỗi gì, gã chậm rãi rời khỏi giường, tiến đến gần Alipede đang xoay lưng lại với mình, nhẹ nhàng đặt tay lên hai bên vai của hắn, dịu dàng xoay người hắn lại.

" Nghe này Alipede, tô- ".

Nhưng khi mắt gã nhìn thấy đôi mắt đỏ ừng ực nước mắt như sắp khóc của đối phương thì lại chẳng biết phải nói gì, mấy lời xin lỗi trang trọng gã chuẩn bị tự dưng biến đi đâu hết. Gã vừa định nói gì vậy nhỉ ?

Nhìn tên nhóc đang hơi run rẩy trong tay mình, lại nhìn những vết băng bó khắp người, rồi nhìn cả vào khuôn mặt đáng thương đang chực chờ rơi lệ bất kì lúc nào. Gã lại không kiểm soát được hành động của mình. Gã hơi cúi đầu xuống, áp trán mình vào trán của Alipede, cảm nhận mấy sợi tóc mềm mại chạm vào da thịt mình, Peter cầm lấy khuôn mặt hắn trong tay, bắt hắn ngẩng lên nhìn vào mắt mình. 

" Nhóc con à, em bị Raphael vứt bỏ rồi ". Gã cảm thấy cả người Alipede run bần bật, hai tay hắn nắm chặt lại cố gắng giữ cho bản thân mình đứng vững.

" Nhưng cũng không phải chuyện xấu gì, em đẹp như vậy không nên ở chung chỗ với tên độc ác xấu xí như như thế ". 

Alipede hơi nheo mắt lại nhìn gã, không hiểu ý gã muốn nói gì. Peter hít một hơi, gã đang cân nhắc về lợi hại của những gì mình sắp nói, nhưng gã lại chẳng nghĩ ra gì cả, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.

" Có từng nghĩ đến chuyện ở bên tôi chưa ? "

Peter nhìn chăm chăm vào Alipede, thu cả gương mặt hắn vào trong đôi mắt mình.

" Nếu chưa nghĩ đến thì bây giờ nghĩ đi ".

" Nếu em bằng lòng thì tôi sẽ giữ em lại ".

Nhưng đương nhiên không phải là miễn phí, gã muốn mượn sức mạnh của thằng nhóc cho kế hoạch sau này. Thêm một sứ đồ nữa về phe mình cũng chẳng mất gì. Gã rất có hứng thú với tên nhóc này. Cả khả năng...và ngoại hình.

" Nhưng kể cả khi em không bằng lòng ". Peter siết chặt cả người hắn lại. " Tôi cũng sẽ không để em đi ".

Giọng gã trầm xuống, không còn cố gắng giả vờ là một thiếu niên trẻ trung vui tươi nữa.

" Nếu em dám can đảm rời khỏi tôi, tôi sẽ khiến em mất đi đôi chân này ".

" Đáng tiếc đôi chân đẹp như vậy ". Peter nhớ lại cái nhìn thoáng qua khi gã cố gắng làm sạch cả người Alipede, nhớ lại cánh đôi chân dài trắng nõn nhưng đầy vết xước ấy vòng qua người mình. Gã khẽ nuốt nước bọt, cổ họng tự dưng nghẹn lại.

" Thứ gì càng xinh đẹp thì càng không nghe lời, còn không bằng phá hủy nó ! ".

Cuối cùng gã thả tự do cho Alipede, cả người hắn vẫn đứng bất động vì những lời nói...táo bạo của một thằng nhóc 19 tuổi. Cả thở hắn cũng không dám thở mạnh. Hình như Kim Sun gu đang không phải đùa.

" Vậy em bằng lòng chứ ? ". Gã tươi cười, trở lại với chất giọng nhẹ nhàng của người trẻ tuổi, gã vươn bàn tay chờ đợi câu trả lời của hắn.

Alipede có cảm giác hắn đã chọc nhầm ổ kiến lửa. Nhưng hắn có lựa chọn khác sao ? Raphael không cần hắn nữa, Kim Sun gu thì muốn hắn. Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi sao. Kể từ khi gã cứu Alipede khỏi con hẻm đó, định mệnh của hắn đã định phải dính lấy gã đàn ông này, mà có khi hắn đã dính bẫy từ khi gặp ở tập đoàn Daeha. 

Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được đưa ra trước mặt, thầm mong rằng mình sẽ không phải hối hận vì lựa chọn lần này.

end.

after credit :

1.

P : Lần đầu tiên thấy Raphael làm được gì tốt đẹp, không tốt với Ali lắm, nhưng tốt cho tôi về lâu dài.

A : Không tốt chút nào!

R : Không! Đừng đi! Ta không thể để mất một nhân viên ( culi ) tốt như cậu được!

2.

A : Tuy tôi sống ở nhà cậu cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng hầu như việc nhà, quét dọn, nấu nướng đều là cậu làm. Tôi có thể làm gì không ?

P : Có thể. Tôi tuổi còn trẻ nên hay bị lạnh về đêm. Cậu ôm tôi ngủ nhé.

A: ....

P : Làm ấm giường cho tôi cũng được.

3.

P : Hôm nay tôi muốn nói rõ một chuyện. Chúng ta ở cạnh nhau cũng được một khoảng thời gian, ngắn không tính là ngắn, dài chưa đáng là dài, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc mối quan hệ của chúng ta bước sang một trang mới.

A : Chúng ta có thể là bạn tốt.

P : 😠

A : Tuổi của chúng ta chênh lệch quá nhiều.

P: 😐

A : Tôi thích người trưởng thành trầm tính và chững chạc.

P : 😳

A : Và dư dả về kinh tế nữa.

P : 🫥

4.

Xxx : Anh bạn ngoại quốc kia trông xinh quá, muốn xin số ghê.

P : Tự dưng tôi muốn đấm cho mặt mũi cậu sưng vù.

A : !!???

P : Lúc đó xem có ai còn thích cậu không. Rồi cậu sẽ thấy ai là bến đỗ đúng đắn cho mình. Tôi mới là người thích cậu không màng đến ngoại hình.

A : !!???

5.

- Alipede.

- Chuyện gì ?

Hắn nhìn gã đàn ông cứ lén la lén lút dấu giếm cái gì đó sau lưng, tên này chán mình rồi nên muốn thủ tiêu sao ?

Peter vui vẻ tiến đến trước mặt Alipede, đặt chiếc bánh kem hình thỏ trước mắt hắn, trên đỉnh là một quả dâu tây đỏ mọng.

Alipede nhìn chằm chằm vào cái bánh trước mặt, rồi lại quay lên nhìn gã.

- Chúc mừng sinh nhật.

- Của ai thế ?

- Của em.

- Sao cậu biết ?

- Jiwon hack thông tin của em cho tôi.

- Đây là một kiểu nghi lễ phương Đông à ? Trước khi giết ai đó thì tặng bánh sinh nhật cho người đó kiểu kiểu như vậy ?

- Hôm nay em nói nhiều thật đó.

Tự dưng làm trò giở hơi. Alipede thầm nghĩ. Nhưng hăn không khỏi cảm thấy một hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực. Chưa từng có ai chúc mừng sinh nhật hắn, cũng chưa từng ăn bánh sinh nhật bao giờ cả. Thứ này hắn tưởng chỉ có trên phim ảnh thôi chứ.

- Khi nào đến sinh nhật cậu ?

Peter đang ngồi nhìn hắn chậm rãi đưa quả dâu tây lên miệng, thản nhiên nói.

- Qua rồi.

Thật ra Peter không biết ngày sinh thật sự của mình là ngày nào nữa. Cái gã nói cho Alipede là ngày sinh trên giấy tờ của Kim Sun Gu mà thôi.

Quả dâu sắp đưa vào miệng Alipede thì bỗng khựng lại.

- Vậy sao ?

Hắn chuyển hướng, đưa cái nĩa đang cắm quả dâu tay đỏ mọng đến trước mặt Peter.

- Tuy đã hơi muộn rồi, nhưng chúc mừng sinh nhật.

Peter thoáng mở to mắt ngạc nhiên rồi vui vẻ mở miệng để Alipede đút mình ăn.

- Ngọt ghê.

- Cậu thích là được rồi.

P.s : Tác giả bảo ông A là người Anh lai Hàn. Cứ tưởng ở đâu xa. Hóa ra cũng là một anh tài Anh Quốc. Chung hội với Albee bên Rekkyou Sensen, tóc bồng bềnh giống nhau, tính cũng hao hao. Khác cái là một người âm còn người kia tạm thời đang dương =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro